Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 47: Tôi tin những gì cô nói
Tô Dịch vừa dứt lời Giang Kiều liền run lên vài cái. Cô biết vị trí của mình trong lòng Phong Dịch, cho dù anh có xảy ra chuyện gì thì cô cũng sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Mặc dù hai người đã gặp phải rất nhiều gian nan, nhưng hai người sẽ cùng nhau đối mặt.
Nhưng Tô Dịch vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện trước kia cô rời xa Phong Dịch, dù cô có nói nhiều thêm nữa cũng không thể khiến anh tin tưởng cô được. Giang Kiều trầm mặc không nói, thời gian lẳng lặng dần trôi, xe cũng sắp lái đến gần nhà. Xe dừng lại, Giang Kiều lập tức xuống xe.
Cô dừng bước, quay lưng về phía Tô Dịch, nói, "Tô Dịch, tôi biết anh vẫn cảnh giác với tôi."
Không khí lặng im trong chốc lát, Tô Dịch không nói gì. Giang Kiều nói với giọng cực kỳ kiên định, "Sau này tôi sẽ trả lời anh bằng hành động."
Nói xong cô đi thẳng về phía trước, cô chỉ có thể chậm rãi làm cho anh tin tưởng, một ngày nào đó anh sẽ hiểu rõ thôi.
Giang Kiều vào phòng, một lát sau có tiếng bước chân tới gần, cô chậm rãi liếc qua. Lúc này anh đã trở lại khí chất lạnh nhạt ấy, không còn một chút lười biếng tùy ý nào. Nhìn vào cặp mắt đen nhánh ấy có thể thấy được chút dịu dàng. Giang Kiều biết là Phong Dịch, cô nhìn anh cười, không đề cập đến chuyện lúc nãy nửa chữ, Phong Dịch cũng không lên tiếng hỏi.
Lúc này, cô nhạy bén nhận thấy có gì đó không đúng, bên ngoài quá yên tĩnh, trong cái tĩnh lặng lại có chút quỷ dị. Cô và Phong Dịch bốn mắt nhìn nhau, hai người ăn ý cùng nghĩ, bên ngoài có người. Giang Kiều trầm tư, ở nước M, bọn họ không có kẻ địch nào ngoại trừ Kỷ Nham. Bọn họ đang điều tra hắn, hắn cũng điều tra tung tích của hai người. Nhóm người bên ngoài có thể là do Kỷ Nham phái tới. Giang Kiều sờ tới khẩu súng bên hông, cùng lúc đó Phong Dịch cũng cầm một khẩu súng trên tay. Hai người bóp cò cùng lúc, cùng bắn một phát súng ra ngoài cửa sổ. Tiếng súng vang lên, không khí nháy mắt trở nên căng thẳng. Bên ngoài có người của Phong Dịch, phát súng này là để cảnh báo, bọn họ sẽ lập tức chạy tới tập hợp với hai người.
Ngoài cửa sổ liên tiếp vang lên tiếng súng, người của Phong Dịch đã phát hiện ra kẻ khả nghi, hai nhóm người cùng đụng độ, Giang Kiều và Phong Dịch cũng lập tức ra ngoài gia nhập vào chiến trường hỗn loạn. Giang Kiều và Phong Dịch nổ súng liên hồi nhưng cũng không giết chết bọn họ ngay mà chỉ làm cho bọn chúng không còn khả năng chống trả. Hai người vừa nổ súng vừa chăm chú nhìn đối phương, lo lắng đối phương sẽ bị thương. Giang Kiều liếc nhìn Phong Dịch, hơi chau mày lại.
Cô biết kỹ năng của anh rất tốt, những người kia vốn không phải đối thủ của anh, nhưng lúc này động tác của anh lại cực kỳ chậm chạp, không giống với trước kia. Giang Kiều bắt đầu cảm thấy lo lắng, Phong Dịch không bị thương nhưng hành động bây giờ của anh rất kỳ lạ, trong lòng cô chợt có một dự cảm không tốt. Cảm xúc của anh rất không ổn định, có khả năng là Tô Dịch sắp xuất hiện, có lẽ do một số chuyện kích thích anh mới tạo nên cục diện này. Giang Kiều vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của anh, Phong Dịch cau mày đau đớn càng khẳng định suy nghĩ của cô.
Lúc này, một tên thuộc hạ của Kỷ Nham chợt giơ súng nhắm vào Phong Dịch, mà đầu anh bây giờ cực kỳ đau làm anh không nhìn thấy động tác của tên đó.
Đáy mắt Giang Kiều trở nên lạnh lẽo, cô băng qua nơi đạn súng vô tình, tới bên cạnh Phong Dịch, đẩy anh ra, trên người cũng đã bị thương. Tiếng súng vang lên, tuy Giang Kiều hành động rất nhanh nhưng vẫn không tránh được để viên đạn sượt qua cánh tay, kéo rách áo.
Giang Kiều bình tĩnh giơ súng bắn trúng vào cổ tay người đó, người nọ kêu lên đau đớn, súng trên tay cũng rơi xuống đất.
Người của Phong Dịch nhanh chóng chế trụ mấy người đó, mang bọn họ ra ngoài.
Cô nhìn Phong Dịch, ánh mắt của anh đã thay đổi rồi, dù anh có cố tình ngụy trang làm Phong Dịch thì cô cũng nhận ra được. Lúc này Phong Dịch đã ngủ say, trước mặt cô là Tô Dịch.
Tô Dịch nhìn cánh tay của Giang Kiều, vừa rồi trong lúc đọ súng bị thương, máu thấm vào áo. Cô nhìn Tô Dịch, nói, "Trở về tôi tự biết băng bó."
Anh không nhiều lời, chỉ ương ngạnh nói, "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Giang Kiều không nói gì, hai người cùng lên xe. Xe lái đến trước bệnh viện, cô xuống xe.
Mặc dù chỉ bị trầy da nhưng Tô Dịch vẫn đưa cô đến bệnh viện.
Bác sĩ xử lý vết thương trên tay Giang Kiều sau đó nhìn Tô Dịch, nhắc nhở, "Vết thương không sâu nhưng bình thường vẫn phải chú ý, không được để dính nước."
Tô Dịch giả làm Phong Dịch, chỉ nhàn nhạt gật đầu
Giang Kiều ngồi trên giường, Tô Dịch đứng bên cạnh nhìn, cô chỉ lẳng lặng cúi đầu, không nhìn thấy sắc mặt của anh.
Vừa rồi cô cứu Phong Dịch đã bị anh nhìn thấy, trong một giây đó, anh có thể thấy được sự chân thật của cô. Nếu như cô có thể đối xử tốt với Phong Dịch thì anh sẽ không ngăn cản họ, so với bất kỳ ai, anh càng muốn Phong Dịch được hạnh phúc.
Sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương thì ra khỏi phòng, Giang Kiều vừa đứng lên chuẩn bị đi, Tô Dịch mở cửa.
"Lúc nãy là cô cứu Phong Dịch."
Giang Kiều nghe được tiếng của Tô Dịch liền ngừng bước, xoay người nhìn anh. Khi cô nhìn vào trong mắt anh, chợt thấy đáy mắt không còn lạnh nhạt như trước nữa.
Tô Dịch lại nói, "Tôi tin lời cô nói, cô đã hứa với tôi thì nhất định đừng thất hứa." Giang Kiều không trả lời, cô biết Tô Dịch đã thay đổi cái nhìn với cô rồi.
Giang Kiều nhếch miệng, cười nhẹ.
...
Việc Giang Kiều và Phong Dịch đến nước M đã có người biết được, vậy thì hai người cũng sẽ không che giấu nữa mà trực tiếp đối đầu với Kỷ Nham.
Bệnh đa nhân cách của Phong Dịch vẫn chưa ổn định nhưng Giang Kiều và anh đều đoán ra được chuyện này có quan hệ cực kỳ chặt chẽ với chuyện lúc trước hai người điều tra. Phong Dịch muốn tiếp tục điều tra về Kỷ Nham nên anh quyết định ở lại nước M. Giang Kiều tuy lo lắng cho anh song cô vẫn còn chuyện khác cần phải giải quyết.
Cô một thân một mình trở về nước.
Giang Kiều biết Ngô Đại Sơn đã trị liệu cho Phong Dịch rất nhiều năm, khi ở trong nước anh cũng nhiều lần nhắc với cô rằng Ngô Đại Sơn không phải người tốt. Thậm chí ông ta còn dính dáng đến Liêu Thâm. Giang Kiều tinh tường đoán ra được mối quan hệ này có liên quan đến bệnh tình của Phong Dịch. Nếu như muốn làm cho bệnh trạng của anh ổn định lại thì phải biết được mấy năm nay Ngô Đại Sơn đã làm gì Phong Dịch.
Khi Giang Kiều về nước thì trời đã tối, cô cũng không chần chờ mà lập tức đến nhà của Ngô Đại Sơn.
Cô lái loại xe thông thường hòng loại bỏ sự chú ý của người khác. Giang Kiều canh ở trước cửa nhà ông ta khoảng hai ngày mới thấy ông ta ra khỏi nhà.
Kiếp trước, bởi vì thân phận là đặc công mà Giang Kiều có kỹ năng truy lùng đặc biệt, cô có theo dõi Ngô Đại Sơn thì ông ta cũng không phát hiện ra được.
Giang Kiều nhìn xe của Ngô Đại Sơn đã dừng trước ngôi nhà ở ngoại ô này được một lúc rồi, lát sau ông mới rời đi.
Giang Kiều híp mắt, cô sẽ sử dụng một chút thủ đoạn để cắt điện toàn khu này, như thế thì cô có thể tránh khỏi việc bị camera ghi hình lại.
Ngôi nhà biến mất trong đêm tối, nhìn qua có vẻ nặng nề hơn.
Sau khi chắc chắn Ngô Đại Sơn sẽ không đột ngột trở về, trong bóng đêm tối đen như mực, cô cẩn thận đi vào trong nhà.
Trong phòng cực kỳ tối, Giang Kiều nhấn công tắc đèn, ngọn đèn trên đỉnh đầu đột ngột chiếu xuống, tỏa sáng khắp phòng làm cô giật mình.
Ngôi nhà này không giống như cô tưởng tượng.
Nơi này không có thứ gì ngoài một chiếc két sắt. Giang Kiều nghĩ chuyện này quái lạ như vậy, tất phải có nguyên nhân.
Mà chân tướng nhất định nằm trong két sắt kia.
Giang Kiều đi tới gần két sắt, hơi nhíu mày lại. Cô biết két sắt này tính bảo mật rất cao, người bình thường khó mà phá nổi. Trong những cuộc huấn luyện ở kiếp trước, cô đã có kinh nghiệm với thứ này rồi. Giang Kiều mất một lúc liền mở được két sắt ra. Cô ngẩn cả người, bên trong đều là đồ dùng để trưng bày, tất cả đều là băng đĩa. Giang Kiều căng thẳng như đã hiểu ra được gì đó. Giang Kiều dùng ngón tay lấy một cái đĩa CD, mang đến đưa vào trong máy tính, băng ghi hình bắt đầu phát. Trên màn hình là Ngô Đại Sơn khi còn trẻ và Phong Dịch.
Ngô Đại Sơn nói, "Phong Dịch, hôm nay cậu cảm thấy thế nào?"
Phong Dịch lắc đầu, "Bác sĩ Ngô, Tô Dịch lại xuất hiện rồi."
"Vậy Tô Dịch có nói chuyện gì với cậu không?"
"Tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng đêm đó trời mưa rất to."
Ngô Đại Sơn nhếch miệng cười, "Cậu không nhớ sai đâu, đúng là cậu ở trong nhà."
Ông lại nói tiếp, "Đêm đó mọi chuyện diễn ra rất yên ắng đúng không?"
Phong Dịch gật đầu, "Không có ai đả thương tôi cả."
"..."
Giang Kiều híp mắt, cô nhạy bén nhận ra hình như Phong Dịch bị cưỡng chế dùng thuốc, có vẻ anh không được tỉnh táo lắm. Thời thơ ấu, Liêu Thâm đã hợp tác với Ngô Đại Sơn cưỡng chế tẩy não cho Phong Dịch, thay thế vào đó một đoạn ký ức giả, làm cho anh không nghĩ tới quan hệ của đêm mưa đó và Liêu Thâm.
Thế nên, Tô Dịch đã xuất hiện.
Giang Kiều đóng cửa sổ, xóa hết dữ liệu trong máy tính và khôi phục lại két sắt, sau đó đi khỏi nơi này.
Cô càng tức giận thì lại càng bình tĩnh.
Những người này quá mức độc ác, bọn họ sẽ vì hành động này mà phải trả giá lớn.
...
Nước M.
Sau khi điều tra được chuyện của Ngô Đại Sơn, Giang Kiều lập tức trở về nước M.
Điện thoại Phong Dịch đặt trên bàn đột ngột reo lên, anh đi tới cạnh bàn, khi vừa lướt qua màn hình, anh liền bị dòng chữ trên đó thu hút.
Người gọi tới là thuộc hạ của anh, Phong Dịch phái anh ta ra ngoài bảo vệ mẹ Giang Kiều, cũng là Ôn Ngu.
Tuy Giang Kiều không biểu lộ cảm tình gì đặc biệt với Ôn Ngu nhưng anh vẫn nhìn ra được cô có tình cảm với bà. Giang Kiều chưa từng được hưởng thụ tình thân cho nên anh càng muốn cho cô cảm nhận được tình cảm ấm áp của người thân. Nếu như Ôn Ngu xảy ra chuyện gì, Giang Kiều nhất định sẽ tìm mọi cách bảo vệ bà.
Mẹ cô hiện tại đang làm chuyện cực kỳ nguy hiểm, Phong Dịch không muốn Giang Kiều hối hận.
Phong Dịch dừng suy nghĩ, nhấc máy lên nghe, "Có chuyện gì?"
"Vừa nãy Ôn Ngu tìm đến một cứ điểm bí mật của Kỷ Nham, nhưng bị phát hiện ra, suýt nữa tôi cũng bị bắt rồi." Tên này thấy mọi chuyện không ổn nên lập tức quay về báo cáo.
Giang Kiều đã sớm chú ý thấy sắc mặt của Phong Dịch không tốt lắm, cô lập tức từ một gian phòng khác đi tới bên cạnh anh.
Sau khi nói xong, Phong Dịch biết chuyện này không thể gạt được Giang Kiều nên nói thật, "Mẹ em bị người của Kỷ Nham bắt rồi."
Sắc mặt Giang Kiều tối sầm lại, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, "Mẹ em đang ở đâu?"
Phong Dịch nói cho Giang Kiều biết địa điểm, hai người lập tức đi cứu mẹ cô.
Sau khi triệu tập được nhóm thuộc hạ, Phong Dịch cùng Giang Kiều lái xe đi trước, bọn họ không chỉ muốn cứu Ôn Ngu mà còn muốn đào tận gốc căn cứ điểm của Kỷ Nham lên.
Nơi đó không phải là nhà kho, những người này mới bị bắt, chưa bị đưa đi, Phong Dịch có thể tới trước một bước, cứu bọn họ ra.
Bóng đêm tối đen như mực, một đêm không trăng cũng không sao, ánh sáng cực kỳ nhỏ bé. Càng đến gần mục tiêu, Giang Kiều lại càng khẩn trương.
Phong Dịch một tay lái xe, một tay vươn ra nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Giang Kiều, cô chợt giật mình tỉnh lại, nhìn anh, nắm lấy tay anh, "Yên tâm."
Hai người dừng xe ở một nơi cách đó không xa, lặng lẽ tới gần hơn, thuộc hạ của Phong Dịch đã bao vây nơi này rồi.
Kỷ Nham giam giữ những người bị bắt cóc kia ở một nơi khác, so với nhà kho trước thì càng vắng vẻ hơn, diện tích cũng rộng hơn.
Hai người xuyên qua vòng vây, tới gần nhà kho, có mấy tên thuộc hạ bao vây gần đây, có lẽ đang đi tuần tra. Phong Dịch vì muốn chặt đứt cái cứ điểm này nên trực tiếp lệnh cho thuộc hạ động thủ. Khi mẹ của Giang Kiều nhận được nhiệm vụ thì lập tức một mình hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng không may nhà kho này lại nghiêm ngặt hơn so với trước kia. Ôn Ngu không kịp đề phòng, bị trúng một phát đạn, bà núp ở một chỗ, bởi vì bị thương nên không thể bỏ chạy, bên ngoài cũng gia tăng người tuần tra tìm kiếm bà.
Bên ngoài nhà kho đột ngột vang lên một tiếng súng, rồi nối tiếp một loạt tiếng súng.
Ôn Ngu cảm thấy căng thẳng, bà nhìn qua khe cửa, thấy một tên bảo vệ nhà kho đang đánh nhau với một nhóm người khác.
Mà giữa đám người đó, bà lại phát hiện ra Giang Kiều.
Giây tiếp theo, Giang Kiều nả đạn vào cổ tay của một người, súng trên tay người đó rơi xuống đất, mà cô vẫn bình tĩnh như vậy, thủ pháp cực kỳ thuần thục.
Sắc mặt Ôn Ngu lập tức tái nhợt, trong mắt hiện lên lo lắng.
Sao Giang Kiều lại xuất hiện ở đây?
Nhưng Tô Dịch vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện trước kia cô rời xa Phong Dịch, dù cô có nói nhiều thêm nữa cũng không thể khiến anh tin tưởng cô được. Giang Kiều trầm mặc không nói, thời gian lẳng lặng dần trôi, xe cũng sắp lái đến gần nhà. Xe dừng lại, Giang Kiều lập tức xuống xe.
Cô dừng bước, quay lưng về phía Tô Dịch, nói, "Tô Dịch, tôi biết anh vẫn cảnh giác với tôi."
Không khí lặng im trong chốc lát, Tô Dịch không nói gì. Giang Kiều nói với giọng cực kỳ kiên định, "Sau này tôi sẽ trả lời anh bằng hành động."
Nói xong cô đi thẳng về phía trước, cô chỉ có thể chậm rãi làm cho anh tin tưởng, một ngày nào đó anh sẽ hiểu rõ thôi.
Giang Kiều vào phòng, một lát sau có tiếng bước chân tới gần, cô chậm rãi liếc qua. Lúc này anh đã trở lại khí chất lạnh nhạt ấy, không còn một chút lười biếng tùy ý nào. Nhìn vào cặp mắt đen nhánh ấy có thể thấy được chút dịu dàng. Giang Kiều biết là Phong Dịch, cô nhìn anh cười, không đề cập đến chuyện lúc nãy nửa chữ, Phong Dịch cũng không lên tiếng hỏi.
Lúc này, cô nhạy bén nhận thấy có gì đó không đúng, bên ngoài quá yên tĩnh, trong cái tĩnh lặng lại có chút quỷ dị. Cô và Phong Dịch bốn mắt nhìn nhau, hai người ăn ý cùng nghĩ, bên ngoài có người. Giang Kiều trầm tư, ở nước M, bọn họ không có kẻ địch nào ngoại trừ Kỷ Nham. Bọn họ đang điều tra hắn, hắn cũng điều tra tung tích của hai người. Nhóm người bên ngoài có thể là do Kỷ Nham phái tới. Giang Kiều sờ tới khẩu súng bên hông, cùng lúc đó Phong Dịch cũng cầm một khẩu súng trên tay. Hai người bóp cò cùng lúc, cùng bắn một phát súng ra ngoài cửa sổ. Tiếng súng vang lên, không khí nháy mắt trở nên căng thẳng. Bên ngoài có người của Phong Dịch, phát súng này là để cảnh báo, bọn họ sẽ lập tức chạy tới tập hợp với hai người.
Ngoài cửa sổ liên tiếp vang lên tiếng súng, người của Phong Dịch đã phát hiện ra kẻ khả nghi, hai nhóm người cùng đụng độ, Giang Kiều và Phong Dịch cũng lập tức ra ngoài gia nhập vào chiến trường hỗn loạn. Giang Kiều và Phong Dịch nổ súng liên hồi nhưng cũng không giết chết bọn họ ngay mà chỉ làm cho bọn chúng không còn khả năng chống trả. Hai người vừa nổ súng vừa chăm chú nhìn đối phương, lo lắng đối phương sẽ bị thương. Giang Kiều liếc nhìn Phong Dịch, hơi chau mày lại.
Cô biết kỹ năng của anh rất tốt, những người kia vốn không phải đối thủ của anh, nhưng lúc này động tác của anh lại cực kỳ chậm chạp, không giống với trước kia. Giang Kiều bắt đầu cảm thấy lo lắng, Phong Dịch không bị thương nhưng hành động bây giờ của anh rất kỳ lạ, trong lòng cô chợt có một dự cảm không tốt. Cảm xúc của anh rất không ổn định, có khả năng là Tô Dịch sắp xuất hiện, có lẽ do một số chuyện kích thích anh mới tạo nên cục diện này. Giang Kiều vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của anh, Phong Dịch cau mày đau đớn càng khẳng định suy nghĩ của cô.
Lúc này, một tên thuộc hạ của Kỷ Nham chợt giơ súng nhắm vào Phong Dịch, mà đầu anh bây giờ cực kỳ đau làm anh không nhìn thấy động tác của tên đó.
Đáy mắt Giang Kiều trở nên lạnh lẽo, cô băng qua nơi đạn súng vô tình, tới bên cạnh Phong Dịch, đẩy anh ra, trên người cũng đã bị thương. Tiếng súng vang lên, tuy Giang Kiều hành động rất nhanh nhưng vẫn không tránh được để viên đạn sượt qua cánh tay, kéo rách áo.
Giang Kiều bình tĩnh giơ súng bắn trúng vào cổ tay người đó, người nọ kêu lên đau đớn, súng trên tay cũng rơi xuống đất.
Người của Phong Dịch nhanh chóng chế trụ mấy người đó, mang bọn họ ra ngoài.
Cô nhìn Phong Dịch, ánh mắt của anh đã thay đổi rồi, dù anh có cố tình ngụy trang làm Phong Dịch thì cô cũng nhận ra được. Lúc này Phong Dịch đã ngủ say, trước mặt cô là Tô Dịch.
Tô Dịch nhìn cánh tay của Giang Kiều, vừa rồi trong lúc đọ súng bị thương, máu thấm vào áo. Cô nhìn Tô Dịch, nói, "Trở về tôi tự biết băng bó."
Anh không nhiều lời, chỉ ương ngạnh nói, "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Giang Kiều không nói gì, hai người cùng lên xe. Xe lái đến trước bệnh viện, cô xuống xe.
Mặc dù chỉ bị trầy da nhưng Tô Dịch vẫn đưa cô đến bệnh viện.
Bác sĩ xử lý vết thương trên tay Giang Kiều sau đó nhìn Tô Dịch, nhắc nhở, "Vết thương không sâu nhưng bình thường vẫn phải chú ý, không được để dính nước."
Tô Dịch giả làm Phong Dịch, chỉ nhàn nhạt gật đầu
Giang Kiều ngồi trên giường, Tô Dịch đứng bên cạnh nhìn, cô chỉ lẳng lặng cúi đầu, không nhìn thấy sắc mặt của anh.
Vừa rồi cô cứu Phong Dịch đã bị anh nhìn thấy, trong một giây đó, anh có thể thấy được sự chân thật của cô. Nếu như cô có thể đối xử tốt với Phong Dịch thì anh sẽ không ngăn cản họ, so với bất kỳ ai, anh càng muốn Phong Dịch được hạnh phúc.
Sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương thì ra khỏi phòng, Giang Kiều vừa đứng lên chuẩn bị đi, Tô Dịch mở cửa.
"Lúc nãy là cô cứu Phong Dịch."
Giang Kiều nghe được tiếng của Tô Dịch liền ngừng bước, xoay người nhìn anh. Khi cô nhìn vào trong mắt anh, chợt thấy đáy mắt không còn lạnh nhạt như trước nữa.
Tô Dịch lại nói, "Tôi tin lời cô nói, cô đã hứa với tôi thì nhất định đừng thất hứa." Giang Kiều không trả lời, cô biết Tô Dịch đã thay đổi cái nhìn với cô rồi.
Giang Kiều nhếch miệng, cười nhẹ.
...
Việc Giang Kiều và Phong Dịch đến nước M đã có người biết được, vậy thì hai người cũng sẽ không che giấu nữa mà trực tiếp đối đầu với Kỷ Nham.
Bệnh đa nhân cách của Phong Dịch vẫn chưa ổn định nhưng Giang Kiều và anh đều đoán ra được chuyện này có quan hệ cực kỳ chặt chẽ với chuyện lúc trước hai người điều tra. Phong Dịch muốn tiếp tục điều tra về Kỷ Nham nên anh quyết định ở lại nước M. Giang Kiều tuy lo lắng cho anh song cô vẫn còn chuyện khác cần phải giải quyết.
Cô một thân một mình trở về nước.
Giang Kiều biết Ngô Đại Sơn đã trị liệu cho Phong Dịch rất nhiều năm, khi ở trong nước anh cũng nhiều lần nhắc với cô rằng Ngô Đại Sơn không phải người tốt. Thậm chí ông ta còn dính dáng đến Liêu Thâm. Giang Kiều tinh tường đoán ra được mối quan hệ này có liên quan đến bệnh tình của Phong Dịch. Nếu như muốn làm cho bệnh trạng của anh ổn định lại thì phải biết được mấy năm nay Ngô Đại Sơn đã làm gì Phong Dịch.
Khi Giang Kiều về nước thì trời đã tối, cô cũng không chần chờ mà lập tức đến nhà của Ngô Đại Sơn.
Cô lái loại xe thông thường hòng loại bỏ sự chú ý của người khác. Giang Kiều canh ở trước cửa nhà ông ta khoảng hai ngày mới thấy ông ta ra khỏi nhà.
Kiếp trước, bởi vì thân phận là đặc công mà Giang Kiều có kỹ năng truy lùng đặc biệt, cô có theo dõi Ngô Đại Sơn thì ông ta cũng không phát hiện ra được.
Giang Kiều nhìn xe của Ngô Đại Sơn đã dừng trước ngôi nhà ở ngoại ô này được một lúc rồi, lát sau ông mới rời đi.
Giang Kiều híp mắt, cô sẽ sử dụng một chút thủ đoạn để cắt điện toàn khu này, như thế thì cô có thể tránh khỏi việc bị camera ghi hình lại.
Ngôi nhà biến mất trong đêm tối, nhìn qua có vẻ nặng nề hơn.
Sau khi chắc chắn Ngô Đại Sơn sẽ không đột ngột trở về, trong bóng đêm tối đen như mực, cô cẩn thận đi vào trong nhà.
Trong phòng cực kỳ tối, Giang Kiều nhấn công tắc đèn, ngọn đèn trên đỉnh đầu đột ngột chiếu xuống, tỏa sáng khắp phòng làm cô giật mình.
Ngôi nhà này không giống như cô tưởng tượng.
Nơi này không có thứ gì ngoài một chiếc két sắt. Giang Kiều nghĩ chuyện này quái lạ như vậy, tất phải có nguyên nhân.
Mà chân tướng nhất định nằm trong két sắt kia.
Giang Kiều đi tới gần két sắt, hơi nhíu mày lại. Cô biết két sắt này tính bảo mật rất cao, người bình thường khó mà phá nổi. Trong những cuộc huấn luyện ở kiếp trước, cô đã có kinh nghiệm với thứ này rồi. Giang Kiều mất một lúc liền mở được két sắt ra. Cô ngẩn cả người, bên trong đều là đồ dùng để trưng bày, tất cả đều là băng đĩa. Giang Kiều căng thẳng như đã hiểu ra được gì đó. Giang Kiều dùng ngón tay lấy một cái đĩa CD, mang đến đưa vào trong máy tính, băng ghi hình bắt đầu phát. Trên màn hình là Ngô Đại Sơn khi còn trẻ và Phong Dịch.
Ngô Đại Sơn nói, "Phong Dịch, hôm nay cậu cảm thấy thế nào?"
Phong Dịch lắc đầu, "Bác sĩ Ngô, Tô Dịch lại xuất hiện rồi."
"Vậy Tô Dịch có nói chuyện gì với cậu không?"
"Tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng đêm đó trời mưa rất to."
Ngô Đại Sơn nhếch miệng cười, "Cậu không nhớ sai đâu, đúng là cậu ở trong nhà."
Ông lại nói tiếp, "Đêm đó mọi chuyện diễn ra rất yên ắng đúng không?"
Phong Dịch gật đầu, "Không có ai đả thương tôi cả."
"..."
Giang Kiều híp mắt, cô nhạy bén nhận ra hình như Phong Dịch bị cưỡng chế dùng thuốc, có vẻ anh không được tỉnh táo lắm. Thời thơ ấu, Liêu Thâm đã hợp tác với Ngô Đại Sơn cưỡng chế tẩy não cho Phong Dịch, thay thế vào đó một đoạn ký ức giả, làm cho anh không nghĩ tới quan hệ của đêm mưa đó và Liêu Thâm.
Thế nên, Tô Dịch đã xuất hiện.
Giang Kiều đóng cửa sổ, xóa hết dữ liệu trong máy tính và khôi phục lại két sắt, sau đó đi khỏi nơi này.
Cô càng tức giận thì lại càng bình tĩnh.
Những người này quá mức độc ác, bọn họ sẽ vì hành động này mà phải trả giá lớn.
...
Nước M.
Sau khi điều tra được chuyện của Ngô Đại Sơn, Giang Kiều lập tức trở về nước M.
Điện thoại Phong Dịch đặt trên bàn đột ngột reo lên, anh đi tới cạnh bàn, khi vừa lướt qua màn hình, anh liền bị dòng chữ trên đó thu hút.
Người gọi tới là thuộc hạ của anh, Phong Dịch phái anh ta ra ngoài bảo vệ mẹ Giang Kiều, cũng là Ôn Ngu.
Tuy Giang Kiều không biểu lộ cảm tình gì đặc biệt với Ôn Ngu nhưng anh vẫn nhìn ra được cô có tình cảm với bà. Giang Kiều chưa từng được hưởng thụ tình thân cho nên anh càng muốn cho cô cảm nhận được tình cảm ấm áp của người thân. Nếu như Ôn Ngu xảy ra chuyện gì, Giang Kiều nhất định sẽ tìm mọi cách bảo vệ bà.
Mẹ cô hiện tại đang làm chuyện cực kỳ nguy hiểm, Phong Dịch không muốn Giang Kiều hối hận.
Phong Dịch dừng suy nghĩ, nhấc máy lên nghe, "Có chuyện gì?"
"Vừa nãy Ôn Ngu tìm đến một cứ điểm bí mật của Kỷ Nham, nhưng bị phát hiện ra, suýt nữa tôi cũng bị bắt rồi." Tên này thấy mọi chuyện không ổn nên lập tức quay về báo cáo.
Giang Kiều đã sớm chú ý thấy sắc mặt của Phong Dịch không tốt lắm, cô lập tức từ một gian phòng khác đi tới bên cạnh anh.
Sau khi nói xong, Phong Dịch biết chuyện này không thể gạt được Giang Kiều nên nói thật, "Mẹ em bị người của Kỷ Nham bắt rồi."
Sắc mặt Giang Kiều tối sầm lại, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng, "Mẹ em đang ở đâu?"
Phong Dịch nói cho Giang Kiều biết địa điểm, hai người lập tức đi cứu mẹ cô.
Sau khi triệu tập được nhóm thuộc hạ, Phong Dịch cùng Giang Kiều lái xe đi trước, bọn họ không chỉ muốn cứu Ôn Ngu mà còn muốn đào tận gốc căn cứ điểm của Kỷ Nham lên.
Nơi đó không phải là nhà kho, những người này mới bị bắt, chưa bị đưa đi, Phong Dịch có thể tới trước một bước, cứu bọn họ ra.
Bóng đêm tối đen như mực, một đêm không trăng cũng không sao, ánh sáng cực kỳ nhỏ bé. Càng đến gần mục tiêu, Giang Kiều lại càng khẩn trương.
Phong Dịch một tay lái xe, một tay vươn ra nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Giang Kiều, cô chợt giật mình tỉnh lại, nhìn anh, nắm lấy tay anh, "Yên tâm."
Hai người dừng xe ở một nơi cách đó không xa, lặng lẽ tới gần hơn, thuộc hạ của Phong Dịch đã bao vây nơi này rồi.
Kỷ Nham giam giữ những người bị bắt cóc kia ở một nơi khác, so với nhà kho trước thì càng vắng vẻ hơn, diện tích cũng rộng hơn.
Hai người xuyên qua vòng vây, tới gần nhà kho, có mấy tên thuộc hạ bao vây gần đây, có lẽ đang đi tuần tra. Phong Dịch vì muốn chặt đứt cái cứ điểm này nên trực tiếp lệnh cho thuộc hạ động thủ. Khi mẹ của Giang Kiều nhận được nhiệm vụ thì lập tức một mình hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng không may nhà kho này lại nghiêm ngặt hơn so với trước kia. Ôn Ngu không kịp đề phòng, bị trúng một phát đạn, bà núp ở một chỗ, bởi vì bị thương nên không thể bỏ chạy, bên ngoài cũng gia tăng người tuần tra tìm kiếm bà.
Bên ngoài nhà kho đột ngột vang lên một tiếng súng, rồi nối tiếp một loạt tiếng súng.
Ôn Ngu cảm thấy căng thẳng, bà nhìn qua khe cửa, thấy một tên bảo vệ nhà kho đang đánh nhau với một nhóm người khác.
Mà giữa đám người đó, bà lại phát hiện ra Giang Kiều.
Giây tiếp theo, Giang Kiều nả đạn vào cổ tay của một người, súng trên tay người đó rơi xuống đất, mà cô vẫn bình tĩnh như vậy, thủ pháp cực kỳ thuần thục.
Sắc mặt Ôn Ngu lập tức tái nhợt, trong mắt hiện lên lo lắng.
Sao Giang Kiều lại xuất hiện ở đây?
Tác giả :
Bệ Hạ Không Thượng Triều