Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu
Chương 35: Bị thương vì khinh địch
Dẫn đầu là một người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc ngắn, nhìn cà lơ phất phơ. Tay phải còn cầm gậy đánh bóng chày đang ‘bụp bụp’ vỗ nhẹ trên lòng bàn tay trái.
“Hửm~Vợ chồng son còn rất lãng mạn nha, còn ước hẹn nữa! Haha~~Thật không có ý tốt, chúng tôi quấy rầy đến hai người ~~" Nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có một chút ý tứ xin lỗi nào cả.
Aizz, thật là thời nào cũng có lưu manh! Tận thế thì càng nhiều!
“Các người muốn gì?" Tô Tiểu Tiểu che chở cho Mạc Ngôn phía sau, lui vào góc tường, hỏi người thanh niên đang cầm đầu.
Bọn họ chậm rãi thu nhỏ vòng vây lại, người thanh niên dẫn đầu từ từ đến gần Tô Tiểu Tiểu, thổi một hơi khí bên tai Tô Tiểu Tiểu! Khi Tô Tiểu Tiểu không nhịn được nữa, đang định ra tay thì hắn ta lại lùi lại một bước, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Ngôn cùng Tô Tiểu Tiểu. Ngay sau đó hắn ta cợt nhã, nói:
“Đương nhiên chúng tôi muốn thức ăn nha~~ chỉ là….Các người có không?"
Tô Tiểu Tiểu không đáp lời, cô biết bản thân đụng phải bọn cướp, trên đời này không có bọn cướp nào là dễ nói chuyện cả.
Không có sự cho phép của Tô Tiểu Tiểu, Mạc Ngôn vẫn giả trang lãnh khốc nhưng nội tâm bên trong lại thầm nghĩ: À, thì ra chỉ là muốn thức ăn nha, nhìn bộ dáng bọn họ đang xanh xao, vàng vọt, ốm yếu (?) ((@~~@)~ Không biết tiểu tử này từ nơi nào nhìn ra được!!), hóa ra chỉ là đói bụng, ừm, hôm nay đội trưởng có phân cho anh một phần thức ăn, nhưng rất khó ăn!~ nếu không, đợi lát nữa về nhà lấy đưa cho bọn họ, như vậy sau này anh có thể thường xuyên ăn nhờ của Tiểu Tiểu rồi ~~ Mạc Ngôn quấn quít trong lòng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Mạc Ngôn đang thất thần, cô thầm mắng một tiếng ngu ngốc! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn thất thần, không biết xem ánh mắt của cô, hiểu ý rồi nhân cơ hội bỏ chạy trước sao? Bởi vì Tô Tiểu Tiểu có dị năng hệ lôi, lại có kinh nghiệm khi giết zombie, cô không đến nỗi sợ mấy tên côn đồ cắc ké này, cô chỉ muốn nhìn những tên côn đồ này đang chơi xiếc gì, nếu không quá đáng, giữ cho họ một mạng thì cũng không phải không có khả năng!
Chị đây không có gì nhiều, chỉ có thức ăn là nhiều nhất!
Đám côn đồ nhìn thấy hai người đang bị bọn họ bao vây, người thanh niên xinh đẹp đó từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào, trên mặt cũng không có một chút gì là tức giận cả, không khỏi lẫn nhau cười hi hi ha ha, cười cợt, nghĩ rằng đây cũng là một quả hồng mềm dễ nắn!
“Người đẹp ~ thân thể của tiểu tử này không thỏa mãn được em đi, hay là, cùng mấy anh vui vẻ, thế nào? Chúng ta sẽ cho em cảm thấy sung sướng. Ha ha ha…." Bọn côn đồ nói xong, cười dâm đãng.
“Anh vô liêm sỉ!" Tô Tiểu Tiểu nổi giận, giơ tay lên bắn một tia chớp về phía người thanh niên tóc vàng đang cầm đầu! Không ngờ, hắn ta phản ứng cũng rất nhanh, mắt thấy tình hình không đúng, lập tức né về phía bên cạnh, tránh thoát được một kích, nhưng vẫn bị thương ở chân!
“Mẹ kiếp, dị năng chỉ có thế thôi!" Thanh niên tóc vàng ‘xì’ một tiếng khinh miệt, lắc mình liền bắt được cổ tay của Tô Tiểu Tiểu.
Vừa đúng! Tô Tiểu Tiểu vừa định phóng điện vào bàn tay của đối phương đang cầm cổ tay cô! Mong đợi có thể một chiêu đánh gục đối phương. Ai ngờ, ‘crăc’! Một thanh âm thanh thúy vang lên, đúng lúc này trên cổ tay của Tô Tiểu Tiểu truyền đến đau đớn, cô ngây ngẩn, một tay khác cũng bị đối phương bắt được, lại ‘crăc’ một tay khác cũng bị bóp.
Làm sao có thể….Tô Tiểu Tiểu đau đến đổ mồ hôi hột, nước mắt không chịu khống chế rơi ra, cô rũ mắt nhìn xuống cổ tay, đúng lúc nhìn sang lại thấy hắn ta đang đeo bao tay cách điện! Đáng chết, cô sơ suất quá!
“Tiểu Tiểu!" Mạc Ngôn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu bị thương, bên trong cặp mắt kia lần đầu tiên bắn ra ánh sáng lạnh lẽo chân chính!
Thanh niên tóc vàng nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của Mạc Ngôn, trong lòng không khỏi sợ hãi, nghĩ thầm, đáng chết! Lần này không phải thật sự đá trúng thiết bản (tấm sắt) đi! Biết thế này thì ban đầu hắn ta không nên nhận vụ làm ăn này rồi!
Trong lòng Mạc Ngôn tức giận phi thường, Tiểu Tiểu lại bị thương dưới mi mắt của anh.
Trong lòng nói không ra được luống cuống, chỉ muốn hung hăng phát tiết ra ngoài! Chết đi! Chết hết đi! Chết đi mới phải!
Lúc này anh giống như một con dã thú đang phát cuồng vọt về phía bọn côn đồ.
Người thanh niên đả thương Tô Tiểu Tiểu vừa nhìn tình huống nguy hiểm, đang muốn chạy trốn, hắn ta mới chạy được mấy bước lại không biết Mạc Ngôn đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào, sau đó, liền nghe một hồi tiếng vang thanh thúy, ‘ crăc’! Tửng trận tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời, hẳn là Mạc Ngôn không bỏ qua cho bất kỳ ai!
Tiếng chuông báo động vang lên, Tô Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng bảo vệ trực nơi này đang chạy đến, tranh thủ thời gian, nói với Mạc Ngôn:
“Mạc Ngôn, đi mau!"
Mạc Ngôn nhanh như chớp quay lại bên người Tô Tiểu Tiểu, cẩn thận ôm lấy cô, nhanh chóng biến mất, để lại 7,8 tên côn đồ đang nằm vặn vẹo dưới đất với những tư thế rất kỳ quái.
“Hít….." Thật là đau quá! Tô Tiểu Tiểu cố nén đau đớn nơi cổ tay, cô chỉ nhẹ nhàng chuyển động lại đau đến nước mắt rơi xuống, còn đau hơn cả khi còn bé bởi vì ham chơi mà té gãy tay nữa! Tô Tiểu Tiểu cũng không biết bản thân bị trật khớp tay hay bị gãy tay! Đau đến tận tim, cô đổ mồ hôi hột! Cũng không biết căn cứ có bệnh viện không nữa!
“Tiểu Tiểu….Ưmh…..Tiểu Tiểu….." Mạc Ngôn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu như vậy, giống như người bị thương là anh vậy! Trong giọng nói phát ra âm thanh nức nở, mắt đục đỏ ngầu, mắt thấy sẽ khóc lên.
“Ưmh….." Tô Tiểu Tiểu cố chịu đựng đau nhức nhưng nước mắt cũng không dừng lại, vì thế cô cũng không có tinh lực để mà an ủi Mạc Ngôn, cô cuộn tròn thân mình trên sofa.
“Ưmh…." Mạc Ngôn biết khóc là vô dụng nên lần này anh giống như một đứa bé lớn hiểu chuyện, biết phải kiên cường.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu….Đưa tay, anh xem một chút…..Anh sẽ nhẹ nhàng…"
Tô Tiểu Tiểu từ từ đưa hai tay qua, hình như chỉ có như thế thì mới có thể chia sẻ bớt khổ sở cho đối phương.
Mạc Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Tiểu Tiểu, nhìn kỹ, “Tiểu Tiểu, em chịu đựng một chút, sẽ không đau…..Anh rất nhẹ nha…."
Trong lúc Tô Tiểu Tiểu không chú ý, Mạc Ngôn cầm tay cô, rắc rắc hai tiếng, anh nắn lại khớp xương, đưa nó trở lại vị trí cũ…..
“A!" Đau đớn trong nháy mắt khiến cho Tô Tiểu Tiểu suýt cắn luôn đầu lưỡi, nhung cô không nghĩ tới sau khi đau đớn đi qua, hai tay đã không còn đau như trước nữa, chỉ hơi đau xíu thôi, thế nhưng lại có thể chuyển động được với biên độ nhỏ….
Sau khi để Mạc Ngôn nắn lại cho cô một bàn tay khác, lúc này Tô Tiểu Tiểu mới phát hiện quần áo của cô đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Tô Tiểu Tiểu xác định hai tay của bản thân không có bị méo, cô để lại Mạc Ngôn trong phòng, lắc mình vào không gian.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng chạy đến bên hồ nước, cô không quan tâm có thể khiến cho hồ nước dơ bẩn hay không, cô ‘bùm’ nhảy xuống ao.
Dòng nước lượn lờ, vây quanh bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, cô cảm thấy hơi lạnh nhưng những vết máu bầm cùng với đau đớn nơi hai tay được nước suối ngâm, đau đớn dần biến mất, cảm giác rất thoải mái…..
Dựa vào bên cạnh ao, Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ. Cô vẫn còn quá khinh thường, tự cho là bản thân có dị năng, tận thế còn có thể giết zombie nên trở nên dương dương tự đắc, nếu lúc đầu khi bị bao vây cô nhanh chóng phá vòng vây, nói không chừng đã có thể bình an rời đi rồi.
Đến tột cùng thì lúc nào cô đã sinh ra cảm giác về sự ưu việt, cho là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ mấy tên côn đồ, dựa vào năng lực của bản thân thì cũng có thể giải quyết chúng dễ dàng?
Nhìn phản ứng của bọn họ, không giống như là những tên côn đồ bình thường, nếu không phải Mạc Ngôn quá lợi hại thì hôm nay, người nằm nơi đó chỉ sợ sẽ là bọn họ đi…….
Chính mình có thể sử dụng dị năng để chống lại đối phương, đối phó với zombie còn được nhưng nếu dùng dị năng để đối phó với người thì lập tức cô đã nhận ra sự thiếu sót của bản thân. Cô chưa bao giờ học võ, cũng chưa đánh nhau bao giờ. Đối phó với một con zombie chỉ biết công kích, không phòng hộ, tấn công trong khoảng cách xa thì giống như cắt thức ăn vậy.
Nhưng nếu đối phó với người? Nếu đối phương có võ, mặc dù người đó không có dị năng, nếu ôm ý nghĩ đồng quy vu tận, cô bị công kích trong khoảng cách gần. Tô Tiểu Tiểu thật đúng là không nghĩ ra một phương án an toàn để bản thân tránh thoát.
Xem ra, cô phải nhớ kỹ lần dạy dỗ này mới được, sáng mai nhất định phải tìm ai học một ít võ phòng thân!
À? Còn có những tên côn đồ hôm nay, Tô Tiểu Tiểu càng nghĩ càng cảm thấy mục tiêu của bọn chúng là cô.
Trong lúc cô sử dụng dị năng lần đầu tiên thì những người đó phản ứng đầu tiên không phải là xoay người chạy, ngược lại tiếp tục công kích. Còn nữa, tại sao có chuyện trùng hợp vậy, người thanh niên kia còn mang theo bao tay phòng hộ, người đó không bị cô hạ gục, ngược lại cô lại là người bị gãy tay!
Thật sự là, nghĩ như thế nào đều cũng thấy kỳ quái!
Cô mới vừa tới căn cứ thành phố B không lâu, kết thù oán thế nào? Hơn nữa, bình thường bản thân rất khiêm tốn, cũng không phải cái loại mà hay xông về phía trước mọi người, một bộ tôi chính là người dẫn đầu, bộ dáng đó sẽ khiến nhiều người không vừa mắt, Tô Tiểu Tiểu nghĩ thế nào cũng không thông.
Thôi, không nghĩ nữa. Việc đầu tiên chính mình phải làm là phải đề cao thực lực của bản thân. Chỉ cần cô có đủ thực lực, cô tin tưởng tất cả sẽ không thành vấn đề, điều này càng khiến quyết tâm học tập kỹ xảo chiến đấu của Tô Tiểu Tiểu được nâng cao!
Tô Tiểu Tiểu ngâm mình trong hồ hơn nửa ngày, thuận tiện cũng tắm luôn, phát hiện thân thể của mình không còn chỗ nào đau đớn nữa, ngược lại da càng trắng hơn, sau khi phát hiện được điều này, mới chậm rãi rời khỏi hồ, cô khỏa thân đi đến tủ quần áo của bản thân, tìm một bộ quần áo sạch, mặc. Thay cho bộ quần áo dơ bẩn dính một thân bùn, mồ hôi cùng những vết máu loang lổ. Cô bỏ ra 1 đông tiền vàng để xử lý bộ quần áo dơ bẩn đó.
Đợi đến lúc Tô Tiểu Tiểu thoải mái, sạch sẽ ra khỏi không gian lại phát hiện bóng dáng tịch mịch, ão não của Mạc Ngôn còn đang đứng yên trước nơi mà cô vào không gian.
“Mạc Ngôn, tại sao anh còn chưa đi ngủ?" Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Mạc Ngôn còn đứng tại chỗ, kinh ngạc hỏi.
“Tiểu Tiểu…." Mạc Ngôn nâng lên đôi mắt đỏ bừng, khuôn mặt rối rắm biểu hiện ra vẻ rất muốn đến chỗ Tô Tiểu Tiểu nhưng lại không dám, anh chỉ không ngừng nỉ non “Tiểu Tiểu…Tiểu Tiểu…."
“Sao vậy?" Tô Tiểu Tiểu chủ động đi tới, không nghĩ tới bị Mạc Ngôn ôm vào lòng.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, thật xin lỗi…." Mạc Ngôn lẩm bẩm nói, cánh tay đang ôm Tô Tiểu Tiểu thậm chí có chút phát run, nước mắt đảo quanh hốc mắt, sau đó rơi xuống trên vai Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu biết Mạc Ngôn đang canh cánh trong lòng chuyện bản thân bị thương ngay trước mắt anh, cô lại không có việc gì, chỉ đang rối rắm vì bản thân khinh địch thôi, trải qua lần dạy dỗ này, nhất định cô sẽ trưởng thành hơn.
“Chuyện này không liên quan đến anh, lần này là tôi khinh địch, chỉ là, Mạc Ngôn so với trong tưởng tượng của tôi còn lợi hại hơn nha, rất lợi hai!" Tô Tiểu Tiểu an ủi.
Mạc Ngôn nằm trên bả vai của Tô Tiểu Tiểu bất động thật lâu mới phát ra âm thanh nghi vấn.
“Tiểu Tiểu….Vì sao bọn họ lại công kích chúng ta đây? Chúng ta không phải là zombie, bọn họ không phải muốn thức ăn sao? Nói với anh, anh sẽ cho mà…Tại sao…"
Tô Tiểu Tiểu rời khỏi cái ôm của Mạc Ngôn, kéo anh lại ngồi xuống ghế salon, suy nghĩ nên mở miệng từ đâu mới có thể khiến Mạc Ngôn hiểu rõ.
“Bởi vì đây chính là lòng ngưởi! Con người, có người tốt thì cũng có kẻ xấu. Nhưng dưới một ít tình huống, người tốt cũng sẽ vì lợi ích cá nhân mà làm ra chuyện xấu, mà người xấu, đáy lòng cũng có một phần lương thiện, vì còn sót lại một chút tín niệm mà làm việc.
Lòng người nha, là phức tạp nhất, không dễ đoán." Mạc Ngôn nhíu mi, cái hiểu cái không.
“Ví dụ như hôm nay, cái mà bọn họ muốn không chỉ là thức ăn, còn muốn phụ nữ, hoặc thậm chí ngay cả đàn ông, thanh niên đều muốn đoạt. Có thể bọn họ không cần cái gì, chỉ vì nhận được khoái cảm khi ăn hiếp kẻ yếu…Ai biết được!"
“Anh nên nhớ kỹ nha, nhất định không thể chỉ vì người khác tốt với anh, người ta cười với anh liền cho rằng đó là người lương thiện…" Tô Tiểu Tiểu kéo Mạc Ngôn, nói lời thấm thía, nói một đống lớn, chính cô cũng không biết bản thân đang nói cái gì, chỉ có thể tận lực đem những việc bản thân thấy, nghe được, nghĩ đến, tạo thành từng ví dụ nói cho Mạc Ngôn, nói cho anh biết, lòng người khó dò! Tóm lại, chính là một câu nói:
Lòng hại người không thể có nhưng tâm phòng người không thể không, những người đi trước đã dặn dò rất đúng.
Mạc Ngôn nghe đến chóng mặt, hơn phân nửa có nghe không có hiểu, nhưng mà anh lại thích nghe Tiểu Tiểu nói chuyện vì thế từng chữ, từng chữ đều ghi tạc trong lòng. Anh biết bản thân có rất nhiều điều không hiểu, nhưng anh lại rất thông minh, chỉ cần nghe qua một lần thì sẽ nhớ, anh tin tưởng, chỉ cần anh cố gắng học tập, cố gắng thích ứng, sẽ có một ngày sẽ hiểu rõ tất cả.
Anh tin tưởng lời nói của Tiểu Tiểu, chỉ cần trở nên mạnh mẽ thì sẽ không bị ăn hiếp. Mặc dù anh vẫn cho rằng chính mình rất mạnh, nhưng lần này trong lúc anh không phòng bị khiến Tiểu Tiểu bị thương, bị công kích bởi cùng là nhân loại. Điều này khiến anh ý thức được, có lẽ bản thân vẫn chưa thích ứng phương thức sinh tồn của xã hội này, nhưng anh sẽ cố gắng, sẽ làm cho Tiểu Tiểu không bị thương tổn nữa!
“Hửm~Vợ chồng son còn rất lãng mạn nha, còn ước hẹn nữa! Haha~~Thật không có ý tốt, chúng tôi quấy rầy đến hai người ~~" Nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có một chút ý tứ xin lỗi nào cả.
Aizz, thật là thời nào cũng có lưu manh! Tận thế thì càng nhiều!
“Các người muốn gì?" Tô Tiểu Tiểu che chở cho Mạc Ngôn phía sau, lui vào góc tường, hỏi người thanh niên đang cầm đầu.
Bọn họ chậm rãi thu nhỏ vòng vây lại, người thanh niên dẫn đầu từ từ đến gần Tô Tiểu Tiểu, thổi một hơi khí bên tai Tô Tiểu Tiểu! Khi Tô Tiểu Tiểu không nhịn được nữa, đang định ra tay thì hắn ta lại lùi lại một bước, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Ngôn cùng Tô Tiểu Tiểu. Ngay sau đó hắn ta cợt nhã, nói:
“Đương nhiên chúng tôi muốn thức ăn nha~~ chỉ là….Các người có không?"
Tô Tiểu Tiểu không đáp lời, cô biết bản thân đụng phải bọn cướp, trên đời này không có bọn cướp nào là dễ nói chuyện cả.
Không có sự cho phép của Tô Tiểu Tiểu, Mạc Ngôn vẫn giả trang lãnh khốc nhưng nội tâm bên trong lại thầm nghĩ: À, thì ra chỉ là muốn thức ăn nha, nhìn bộ dáng bọn họ đang xanh xao, vàng vọt, ốm yếu (?) ((@~~@)~ Không biết tiểu tử này từ nơi nào nhìn ra được!!), hóa ra chỉ là đói bụng, ừm, hôm nay đội trưởng có phân cho anh một phần thức ăn, nhưng rất khó ăn!~ nếu không, đợi lát nữa về nhà lấy đưa cho bọn họ, như vậy sau này anh có thể thường xuyên ăn nhờ của Tiểu Tiểu rồi ~~ Mạc Ngôn quấn quít trong lòng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Mạc Ngôn đang thất thần, cô thầm mắng một tiếng ngu ngốc! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn thất thần, không biết xem ánh mắt của cô, hiểu ý rồi nhân cơ hội bỏ chạy trước sao? Bởi vì Tô Tiểu Tiểu có dị năng hệ lôi, lại có kinh nghiệm khi giết zombie, cô không đến nỗi sợ mấy tên côn đồ cắc ké này, cô chỉ muốn nhìn những tên côn đồ này đang chơi xiếc gì, nếu không quá đáng, giữ cho họ một mạng thì cũng không phải không có khả năng!
Chị đây không có gì nhiều, chỉ có thức ăn là nhiều nhất!
Đám côn đồ nhìn thấy hai người đang bị bọn họ bao vây, người thanh niên xinh đẹp đó từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào, trên mặt cũng không có một chút gì là tức giận cả, không khỏi lẫn nhau cười hi hi ha ha, cười cợt, nghĩ rằng đây cũng là một quả hồng mềm dễ nắn!
“Người đẹp ~ thân thể của tiểu tử này không thỏa mãn được em đi, hay là, cùng mấy anh vui vẻ, thế nào? Chúng ta sẽ cho em cảm thấy sung sướng. Ha ha ha…." Bọn côn đồ nói xong, cười dâm đãng.
“Anh vô liêm sỉ!" Tô Tiểu Tiểu nổi giận, giơ tay lên bắn một tia chớp về phía người thanh niên tóc vàng đang cầm đầu! Không ngờ, hắn ta phản ứng cũng rất nhanh, mắt thấy tình hình không đúng, lập tức né về phía bên cạnh, tránh thoát được một kích, nhưng vẫn bị thương ở chân!
“Mẹ kiếp, dị năng chỉ có thế thôi!" Thanh niên tóc vàng ‘xì’ một tiếng khinh miệt, lắc mình liền bắt được cổ tay của Tô Tiểu Tiểu.
Vừa đúng! Tô Tiểu Tiểu vừa định phóng điện vào bàn tay của đối phương đang cầm cổ tay cô! Mong đợi có thể một chiêu đánh gục đối phương. Ai ngờ, ‘crăc’! Một thanh âm thanh thúy vang lên, đúng lúc này trên cổ tay của Tô Tiểu Tiểu truyền đến đau đớn, cô ngây ngẩn, một tay khác cũng bị đối phương bắt được, lại ‘crăc’ một tay khác cũng bị bóp.
Làm sao có thể….Tô Tiểu Tiểu đau đến đổ mồ hôi hột, nước mắt không chịu khống chế rơi ra, cô rũ mắt nhìn xuống cổ tay, đúng lúc nhìn sang lại thấy hắn ta đang đeo bao tay cách điện! Đáng chết, cô sơ suất quá!
“Tiểu Tiểu!" Mạc Ngôn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu bị thương, bên trong cặp mắt kia lần đầu tiên bắn ra ánh sáng lạnh lẽo chân chính!
Thanh niên tóc vàng nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của Mạc Ngôn, trong lòng không khỏi sợ hãi, nghĩ thầm, đáng chết! Lần này không phải thật sự đá trúng thiết bản (tấm sắt) đi! Biết thế này thì ban đầu hắn ta không nên nhận vụ làm ăn này rồi!
Trong lòng Mạc Ngôn tức giận phi thường, Tiểu Tiểu lại bị thương dưới mi mắt của anh.
Trong lòng nói không ra được luống cuống, chỉ muốn hung hăng phát tiết ra ngoài! Chết đi! Chết hết đi! Chết đi mới phải!
Lúc này anh giống như một con dã thú đang phát cuồng vọt về phía bọn côn đồ.
Người thanh niên đả thương Tô Tiểu Tiểu vừa nhìn tình huống nguy hiểm, đang muốn chạy trốn, hắn ta mới chạy được mấy bước lại không biết Mạc Ngôn đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào, sau đó, liền nghe một hồi tiếng vang thanh thúy, ‘ crăc’! Tửng trận tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời, hẳn là Mạc Ngôn không bỏ qua cho bất kỳ ai!
Tiếng chuông báo động vang lên, Tô Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng bảo vệ trực nơi này đang chạy đến, tranh thủ thời gian, nói với Mạc Ngôn:
“Mạc Ngôn, đi mau!"
Mạc Ngôn nhanh như chớp quay lại bên người Tô Tiểu Tiểu, cẩn thận ôm lấy cô, nhanh chóng biến mất, để lại 7,8 tên côn đồ đang nằm vặn vẹo dưới đất với những tư thế rất kỳ quái.
“Hít….." Thật là đau quá! Tô Tiểu Tiểu cố nén đau đớn nơi cổ tay, cô chỉ nhẹ nhàng chuyển động lại đau đến nước mắt rơi xuống, còn đau hơn cả khi còn bé bởi vì ham chơi mà té gãy tay nữa! Tô Tiểu Tiểu cũng không biết bản thân bị trật khớp tay hay bị gãy tay! Đau đến tận tim, cô đổ mồ hôi hột! Cũng không biết căn cứ có bệnh viện không nữa!
“Tiểu Tiểu….Ưmh…..Tiểu Tiểu….." Mạc Ngôn nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu như vậy, giống như người bị thương là anh vậy! Trong giọng nói phát ra âm thanh nức nở, mắt đục đỏ ngầu, mắt thấy sẽ khóc lên.
“Ưmh….." Tô Tiểu Tiểu cố chịu đựng đau nhức nhưng nước mắt cũng không dừng lại, vì thế cô cũng không có tinh lực để mà an ủi Mạc Ngôn, cô cuộn tròn thân mình trên sofa.
“Ưmh…." Mạc Ngôn biết khóc là vô dụng nên lần này anh giống như một đứa bé lớn hiểu chuyện, biết phải kiên cường.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu….Đưa tay, anh xem một chút…..Anh sẽ nhẹ nhàng…"
Tô Tiểu Tiểu từ từ đưa hai tay qua, hình như chỉ có như thế thì mới có thể chia sẻ bớt khổ sở cho đối phương.
Mạc Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Tiểu Tiểu, nhìn kỹ, “Tiểu Tiểu, em chịu đựng một chút, sẽ không đau…..Anh rất nhẹ nha…."
Trong lúc Tô Tiểu Tiểu không chú ý, Mạc Ngôn cầm tay cô, rắc rắc hai tiếng, anh nắn lại khớp xương, đưa nó trở lại vị trí cũ…..
“A!" Đau đớn trong nháy mắt khiến cho Tô Tiểu Tiểu suýt cắn luôn đầu lưỡi, nhung cô không nghĩ tới sau khi đau đớn đi qua, hai tay đã không còn đau như trước nữa, chỉ hơi đau xíu thôi, thế nhưng lại có thể chuyển động được với biên độ nhỏ….
Sau khi để Mạc Ngôn nắn lại cho cô một bàn tay khác, lúc này Tô Tiểu Tiểu mới phát hiện quần áo của cô đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Tô Tiểu Tiểu xác định hai tay của bản thân không có bị méo, cô để lại Mạc Ngôn trong phòng, lắc mình vào không gian.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng chạy đến bên hồ nước, cô không quan tâm có thể khiến cho hồ nước dơ bẩn hay không, cô ‘bùm’ nhảy xuống ao.
Dòng nước lượn lờ, vây quanh bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, cô cảm thấy hơi lạnh nhưng những vết máu bầm cùng với đau đớn nơi hai tay được nước suối ngâm, đau đớn dần biến mất, cảm giác rất thoải mái…..
Dựa vào bên cạnh ao, Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ. Cô vẫn còn quá khinh thường, tự cho là bản thân có dị năng, tận thế còn có thể giết zombie nên trở nên dương dương tự đắc, nếu lúc đầu khi bị bao vây cô nhanh chóng phá vòng vây, nói không chừng đã có thể bình an rời đi rồi.
Đến tột cùng thì lúc nào cô đã sinh ra cảm giác về sự ưu việt, cho là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ mấy tên côn đồ, dựa vào năng lực của bản thân thì cũng có thể giải quyết chúng dễ dàng?
Nhìn phản ứng của bọn họ, không giống như là những tên côn đồ bình thường, nếu không phải Mạc Ngôn quá lợi hại thì hôm nay, người nằm nơi đó chỉ sợ sẽ là bọn họ đi…….
Chính mình có thể sử dụng dị năng để chống lại đối phương, đối phó với zombie còn được nhưng nếu dùng dị năng để đối phó với người thì lập tức cô đã nhận ra sự thiếu sót của bản thân. Cô chưa bao giờ học võ, cũng chưa đánh nhau bao giờ. Đối phó với một con zombie chỉ biết công kích, không phòng hộ, tấn công trong khoảng cách xa thì giống như cắt thức ăn vậy.
Nhưng nếu đối phó với người? Nếu đối phương có võ, mặc dù người đó không có dị năng, nếu ôm ý nghĩ đồng quy vu tận, cô bị công kích trong khoảng cách gần. Tô Tiểu Tiểu thật đúng là không nghĩ ra một phương án an toàn để bản thân tránh thoát.
Xem ra, cô phải nhớ kỹ lần dạy dỗ này mới được, sáng mai nhất định phải tìm ai học một ít võ phòng thân!
À? Còn có những tên côn đồ hôm nay, Tô Tiểu Tiểu càng nghĩ càng cảm thấy mục tiêu của bọn chúng là cô.
Trong lúc cô sử dụng dị năng lần đầu tiên thì những người đó phản ứng đầu tiên không phải là xoay người chạy, ngược lại tiếp tục công kích. Còn nữa, tại sao có chuyện trùng hợp vậy, người thanh niên kia còn mang theo bao tay phòng hộ, người đó không bị cô hạ gục, ngược lại cô lại là người bị gãy tay!
Thật sự là, nghĩ như thế nào đều cũng thấy kỳ quái!
Cô mới vừa tới căn cứ thành phố B không lâu, kết thù oán thế nào? Hơn nữa, bình thường bản thân rất khiêm tốn, cũng không phải cái loại mà hay xông về phía trước mọi người, một bộ tôi chính là người dẫn đầu, bộ dáng đó sẽ khiến nhiều người không vừa mắt, Tô Tiểu Tiểu nghĩ thế nào cũng không thông.
Thôi, không nghĩ nữa. Việc đầu tiên chính mình phải làm là phải đề cao thực lực của bản thân. Chỉ cần cô có đủ thực lực, cô tin tưởng tất cả sẽ không thành vấn đề, điều này càng khiến quyết tâm học tập kỹ xảo chiến đấu của Tô Tiểu Tiểu được nâng cao!
Tô Tiểu Tiểu ngâm mình trong hồ hơn nửa ngày, thuận tiện cũng tắm luôn, phát hiện thân thể của mình không còn chỗ nào đau đớn nữa, ngược lại da càng trắng hơn, sau khi phát hiện được điều này, mới chậm rãi rời khỏi hồ, cô khỏa thân đi đến tủ quần áo của bản thân, tìm một bộ quần áo sạch, mặc. Thay cho bộ quần áo dơ bẩn dính một thân bùn, mồ hôi cùng những vết máu loang lổ. Cô bỏ ra 1 đông tiền vàng để xử lý bộ quần áo dơ bẩn đó.
Đợi đến lúc Tô Tiểu Tiểu thoải mái, sạch sẽ ra khỏi không gian lại phát hiện bóng dáng tịch mịch, ão não của Mạc Ngôn còn đang đứng yên trước nơi mà cô vào không gian.
“Mạc Ngôn, tại sao anh còn chưa đi ngủ?" Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy Mạc Ngôn còn đứng tại chỗ, kinh ngạc hỏi.
“Tiểu Tiểu…." Mạc Ngôn nâng lên đôi mắt đỏ bừng, khuôn mặt rối rắm biểu hiện ra vẻ rất muốn đến chỗ Tô Tiểu Tiểu nhưng lại không dám, anh chỉ không ngừng nỉ non “Tiểu Tiểu…Tiểu Tiểu…."
“Sao vậy?" Tô Tiểu Tiểu chủ động đi tới, không nghĩ tới bị Mạc Ngôn ôm vào lòng.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, thật xin lỗi…." Mạc Ngôn lẩm bẩm nói, cánh tay đang ôm Tô Tiểu Tiểu thậm chí có chút phát run, nước mắt đảo quanh hốc mắt, sau đó rơi xuống trên vai Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu biết Mạc Ngôn đang canh cánh trong lòng chuyện bản thân bị thương ngay trước mắt anh, cô lại không có việc gì, chỉ đang rối rắm vì bản thân khinh địch thôi, trải qua lần dạy dỗ này, nhất định cô sẽ trưởng thành hơn.
“Chuyện này không liên quan đến anh, lần này là tôi khinh địch, chỉ là, Mạc Ngôn so với trong tưởng tượng của tôi còn lợi hại hơn nha, rất lợi hai!" Tô Tiểu Tiểu an ủi.
Mạc Ngôn nằm trên bả vai của Tô Tiểu Tiểu bất động thật lâu mới phát ra âm thanh nghi vấn.
“Tiểu Tiểu….Vì sao bọn họ lại công kích chúng ta đây? Chúng ta không phải là zombie, bọn họ không phải muốn thức ăn sao? Nói với anh, anh sẽ cho mà…Tại sao…"
Tô Tiểu Tiểu rời khỏi cái ôm của Mạc Ngôn, kéo anh lại ngồi xuống ghế salon, suy nghĩ nên mở miệng từ đâu mới có thể khiến Mạc Ngôn hiểu rõ.
“Bởi vì đây chính là lòng ngưởi! Con người, có người tốt thì cũng có kẻ xấu. Nhưng dưới một ít tình huống, người tốt cũng sẽ vì lợi ích cá nhân mà làm ra chuyện xấu, mà người xấu, đáy lòng cũng có một phần lương thiện, vì còn sót lại một chút tín niệm mà làm việc.
Lòng người nha, là phức tạp nhất, không dễ đoán." Mạc Ngôn nhíu mi, cái hiểu cái không.
“Ví dụ như hôm nay, cái mà bọn họ muốn không chỉ là thức ăn, còn muốn phụ nữ, hoặc thậm chí ngay cả đàn ông, thanh niên đều muốn đoạt. Có thể bọn họ không cần cái gì, chỉ vì nhận được khoái cảm khi ăn hiếp kẻ yếu…Ai biết được!"
“Anh nên nhớ kỹ nha, nhất định không thể chỉ vì người khác tốt với anh, người ta cười với anh liền cho rằng đó là người lương thiện…" Tô Tiểu Tiểu kéo Mạc Ngôn, nói lời thấm thía, nói một đống lớn, chính cô cũng không biết bản thân đang nói cái gì, chỉ có thể tận lực đem những việc bản thân thấy, nghe được, nghĩ đến, tạo thành từng ví dụ nói cho Mạc Ngôn, nói cho anh biết, lòng người khó dò! Tóm lại, chính là một câu nói:
Lòng hại người không thể có nhưng tâm phòng người không thể không, những người đi trước đã dặn dò rất đúng.
Mạc Ngôn nghe đến chóng mặt, hơn phân nửa có nghe không có hiểu, nhưng mà anh lại thích nghe Tiểu Tiểu nói chuyện vì thế từng chữ, từng chữ đều ghi tạc trong lòng. Anh biết bản thân có rất nhiều điều không hiểu, nhưng anh lại rất thông minh, chỉ cần nghe qua một lần thì sẽ nhớ, anh tin tưởng, chỉ cần anh cố gắng học tập, cố gắng thích ứng, sẽ có một ngày sẽ hiểu rõ tất cả.
Anh tin tưởng lời nói của Tiểu Tiểu, chỉ cần trở nên mạnh mẽ thì sẽ không bị ăn hiếp. Mặc dù anh vẫn cho rằng chính mình rất mạnh, nhưng lần này trong lúc anh không phòng bị khiến Tiểu Tiểu bị thương, bị công kích bởi cùng là nhân loại. Điều này khiến anh ý thức được, có lẽ bản thân vẫn chưa thích ứng phương thức sinh tồn của xã hội này, nhưng anh sẽ cố gắng, sẽ làm cho Tiểu Tiểu không bị thương tổn nữa!
Tác giả :
Vạn Sự Như Ý