Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu
Chương 1-2
Sau khi ba Tô đi khỏi nhà, quả nhiên Tô Tiểu Tiểu đi tìm hiểu thật. Thì ra bờ sông thật sự có cá ăn thịt người, còn có người bị cắn, quăng một con lên bờ, hai con đều không thấy tung tích. Tô Tiểu Tiểu cảm thấy thời điểm đưa tin cá ăn thịt người cũng không có cảm giác sợ hay cảm giác gì khác, cũng tương đối cảm thấy,ừ, thấy rất là thần kỳ đi. Thì ra cái thành phố nhỏ này của mình còn có thể lên tin tức zy, ặc, mặc dù đây không phải là một chuyện tốt... Nhưng mà thật có chút cảm giác thần kỳ, thành phố của mình chẳng qua chỉ là thành phố hạng ba trong nước, trên cơ bản cũng không có mấy lần có thể lên tin tức zy đấy, haha. Về phần những giống ngoại lai xâm nhập, những vấn đề thâm ảo này, còn lại để cho chính phủ cùng những người lãnh đạo giải quyết đi, người dân nhỏ bé như chúng ta chỉ cần tích cực phối hợp là được, dù sao nhà mình không nuôi cá, sẽ không đi mua giống ngoại lai, cũng không có lòng yêu thương mua động vật nhỏ hoang dại đi phóng sinh... Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, liền vứt tin tức hôm nay thấy ra đằng sau ót, về phần ngày tận thế gì đó, thật đúng là không suy nghĩ nhiều, lúc năm 99 ở tiểu học còn truyền rằng năm ấy là năm cuối cùng đây, còn không phải là bình an đi tới năm 2000, truyền thuyết nghe một chút là được, bây giờ vẫn nên nghĩ cách để gửi sơ yếu lý lịch đi.
Chuông điện thoại di động vang lên, Tô Tiểu Tiểu nhìn người gọi tới, là điện thoại của bạn tốt Mạc Hề, nhanh tay bắt máy: “Này, làm sao đấy, tại sao đột nhiên lại nhớ tới mình đây ~~~"
“Tiểu Tiểu, xin cậu giúp mình chuyện này ~~"
“Hả? Hiếm thấy cậu có gì muốn cầu cạnh mình, nói đi, hai bọn mình thân thiết như vậy, không ngoài khả năng của mình thì mình sẽ giúp."
“Cậu biết tuần sau mình muốn đi du lịch, cho mình mượn cái máy ảnh mới mua của cậu được không, mình đi sẽ đưa phong cảnh đầy xuân sắc cho cậu, hắc hắc ~~" Mặc Hề ở đầu điện thoại bên kia đùa cợt nói.
“A, mình còn tưởng chuyện gì, không phải là chỉ máy ảnh thôi sao! Được! Khi nào cậu tới đây lấy, mình sạc điện trước cho, chơi thật vui, hắc hắc, đến lúc đó nhớ mag cho mình chút đặc sản, haha."
“Được rồi, cảm ơn, sáng mai mình đến nhà cậu lấy máy ảnh, đúng rồi, công việc của cậu như thế nào rồi, có thích hợp không?"
“Aizz, đừng nói nữa, mới vừa gửi mười mấy phần sơ yếu lý lịch đây, cũng không biết có ai có mắt nhìn người cho mình phỏng vấn hay không đây, aizz, lần trước phỏng vấn đó, rõ ràng là lúc chờ không khẩn trương, nhưng lúc giám khảo phỏng vấn thì hết lần này tới lần khác nhìn họ không nói gì, khi người ta hỏi mình 'Có kỳ vọng gì đối với công ty không?' chắc đầu óc mình nóng lên nên mới nói câu 'Không có kỳ vọng' ... Aizz, tất cả đều không cần nói... Bây giờ nhớ lại mình chỉ hận không đục một cái lỗ trên mặt đất, sau đó chui vào thôi, haha."
“Aizz, bỏ qua đi, tiếp tục gửi, chắc chắn sẽ có công việc thích hợp dành cho cậu, lúc phỏng vấn, nhớ tỉnh táo một chút, bình tĩnh trả lời, chắc chắn sẽ có công ty có mắt nhìn biết anh hùng."
“Hy vọng là vậy. Lần này cậu đi du lịch chơi thật vui nhá, chú ý an toàn, đúng rồi, cậu có xem tin tức hay không, gần đây đặc biệt nhiều kẻ điên, nước M xảy ra mấy sự kiện nổi lên như chuyện cắn người đấy, tóm lại, cậu chú ý an toàn, thấy tình trạng không tốt phải tránh xa ra ~~"
“Được, không nói nữa, điện thoại di động của mình hết pin, ngày mai mình lên nhà cậu ~~"
“Được, bye!"
Tô Tiểu Tiểu thật hâm mộ công việc của Mạc Hề, hàng năm đều có nghỉ đông và nghỉ hè, có thể bỏ ra thời gian đi các nơi vui chơi, nhưng mà nghĩ thì nghĩ, nếu như điền bảng nguyện vọng thi tốt nghiệp lại một lần nữa, Tiểu Tiểu sẽ không chọn nghề giáo viên này, có thể là do khi còn nhỏ, nữ giáo viên ở đơn vị ba Tô cho cô tượng xấu, bà ấy oan cho Tiểu Tiểu đánh người lúc tài xế xe buýt đưa đón các bạn đi học, lúc đi học cũng phạt Tiểu Tiểu đứng, lúc người nhà tới đón còn mách tội Tiểu Tiểu với người lớn, nói Tiểu Tiểu hành hung như thế nào, đánh người nào người nào người nào. Từ đó, hình tượng giáo viên trong lòng Tiểu Tiểu cùng nữ giáo viên này đều tan biến, mặc dù lúc ấy giáo viên không đánh Tiểu Tiểu, nhưng từ đó về sau, Tiểu Tiểu sinh ra chán ghét cùng xa lánh đối với giáo viên. Cho nên lúc điền nguyện vọng cô hoàn toàn không suy nghĩ tới học trường sư phạm.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục xem tin tức trên mạng xem có tin tức gì mình cảm thấy hứng thú hay không, không nhìn không biết, năm nay thật đúng là một năm nhiều tai họa, thiên tai cũng phát sinh, cái gì núi lửa bộc phát, biển động, lũ bất ngờ, động đất, mấy năm nay các nơi trên thế giới không biết phát sinh bao nhiêu lần, người dân thật đáng thương. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, không phải là vệ tinh quốc gia này bắn , chính là quốc gia kia đưa người lên vũ trụ, nhưng mà đối với dự đoán tai họa một chút cũng không tiến bộ. Nếu như đất nước tốn chút thời gian nghiên cứu dự đoán đối với thiên tai, cũng chuẩn bị xong phương pháp bảo hộ, đây mới thực là tạo phúc cho dân đây.
Tô Tiểu Tiểu nhìn tin tức cảm thán, nói không chừng thật có một ngày thế giới này là hủy trong tay loài người . . . Ai . . .
Chuông điện thoại di động vang lên, Tô Tiểu Tiểu nhìn người gọi tới, là điện thoại của bạn tốt Mạc Hề, nhanh tay bắt máy: “Này, làm sao đấy, tại sao đột nhiên lại nhớ tới mình đây ~~~"
“Tiểu Tiểu, xin cậu giúp mình chuyện này ~~"
“Hả? Hiếm thấy cậu có gì muốn cầu cạnh mình, nói đi, hai bọn mình thân thiết như vậy, không ngoài khả năng của mình thì mình sẽ giúp."
“Cậu biết tuần sau mình muốn đi du lịch, cho mình mượn cái máy ảnh mới mua của cậu được không, mình đi sẽ đưa phong cảnh đầy xuân sắc cho cậu, hắc hắc ~~" Mặc Hề ở đầu điện thoại bên kia đùa cợt nói.
“A, mình còn tưởng chuyện gì, không phải là chỉ máy ảnh thôi sao! Được! Khi nào cậu tới đây lấy, mình sạc điện trước cho, chơi thật vui, hắc hắc, đến lúc đó nhớ mag cho mình chút đặc sản, haha."
“Được rồi, cảm ơn, sáng mai mình đến nhà cậu lấy máy ảnh, đúng rồi, công việc của cậu như thế nào rồi, có thích hợp không?"
“Aizz, đừng nói nữa, mới vừa gửi mười mấy phần sơ yếu lý lịch đây, cũng không biết có ai có mắt nhìn người cho mình phỏng vấn hay không đây, aizz, lần trước phỏng vấn đó, rõ ràng là lúc chờ không khẩn trương, nhưng lúc giám khảo phỏng vấn thì hết lần này tới lần khác nhìn họ không nói gì, khi người ta hỏi mình 'Có kỳ vọng gì đối với công ty không?' chắc đầu óc mình nóng lên nên mới nói câu 'Không có kỳ vọng' ... Aizz, tất cả đều không cần nói... Bây giờ nhớ lại mình chỉ hận không đục một cái lỗ trên mặt đất, sau đó chui vào thôi, haha."
“Aizz, bỏ qua đi, tiếp tục gửi, chắc chắn sẽ có công việc thích hợp dành cho cậu, lúc phỏng vấn, nhớ tỉnh táo một chút, bình tĩnh trả lời, chắc chắn sẽ có công ty có mắt nhìn biết anh hùng."
“Hy vọng là vậy. Lần này cậu đi du lịch chơi thật vui nhá, chú ý an toàn, đúng rồi, cậu có xem tin tức hay không, gần đây đặc biệt nhiều kẻ điên, nước M xảy ra mấy sự kiện nổi lên như chuyện cắn người đấy, tóm lại, cậu chú ý an toàn, thấy tình trạng không tốt phải tránh xa ra ~~"
“Được, không nói nữa, điện thoại di động của mình hết pin, ngày mai mình lên nhà cậu ~~"
“Được, bye!"
Tô Tiểu Tiểu thật hâm mộ công việc của Mạc Hề, hàng năm đều có nghỉ đông và nghỉ hè, có thể bỏ ra thời gian đi các nơi vui chơi, nhưng mà nghĩ thì nghĩ, nếu như điền bảng nguyện vọng thi tốt nghiệp lại một lần nữa, Tiểu Tiểu sẽ không chọn nghề giáo viên này, có thể là do khi còn nhỏ, nữ giáo viên ở đơn vị ba Tô cho cô tượng xấu, bà ấy oan cho Tiểu Tiểu đánh người lúc tài xế xe buýt đưa đón các bạn đi học, lúc đi học cũng phạt Tiểu Tiểu đứng, lúc người nhà tới đón còn mách tội Tiểu Tiểu với người lớn, nói Tiểu Tiểu hành hung như thế nào, đánh người nào người nào người nào. Từ đó, hình tượng giáo viên trong lòng Tiểu Tiểu cùng nữ giáo viên này đều tan biến, mặc dù lúc ấy giáo viên không đánh Tiểu Tiểu, nhưng từ đó về sau, Tiểu Tiểu sinh ra chán ghét cùng xa lánh đối với giáo viên. Cho nên lúc điền nguyện vọng cô hoàn toàn không suy nghĩ tới học trường sư phạm.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục xem tin tức trên mạng xem có tin tức gì mình cảm thấy hứng thú hay không, không nhìn không biết, năm nay thật đúng là một năm nhiều tai họa, thiên tai cũng phát sinh, cái gì núi lửa bộc phát, biển động, lũ bất ngờ, động đất, mấy năm nay các nơi trên thế giới không biết phát sinh bao nhiêu lần, người dân thật đáng thương. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, không phải là vệ tinh quốc gia này bắn , chính là quốc gia kia đưa người lên vũ trụ, nhưng mà đối với dự đoán tai họa một chút cũng không tiến bộ. Nếu như đất nước tốn chút thời gian nghiên cứu dự đoán đối với thiên tai, cũng chuẩn bị xong phương pháp bảo hộ, đây mới thực là tạo phúc cho dân đây.
Tô Tiểu Tiểu nhìn tin tức cảm thán, nói không chừng thật có một ngày thế giới này là hủy trong tay loài người . . . Ai . . .
Tác giả :
Vạn Sự Như Ý