Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh
Chương 73
Vì muốn tạo cho cả nhà một niềm vui bất ngờ, Tô Ngọ lén lén lút lút tự mình chuẩn bị.
Dù đã có cỏ mang thai, có thể trực tiếp dùng yêu đan thai nghén nên thú con nhưng muốn cứ như vậy mà dung nhập cỏ mang thai vào trong yêu đan thì lại không dễ dàng, Tô Ngọ vì thế đã phải chịu không ít khổ đau.
Bởi Tô Ngọ quá ngoan ngoãn, thấu hiểu lòng người, thế nên Viêm Phi Ngang mới đầu căn bản không hề nhận ra Tô Ngọ đang làm gì, chỉ là một lần trong lúc đang tu luyện, anh chợt phát hiện sắc mặt Tô Ngọ trở nên trắng bệch cả lại, nên mới bắt đầu lo lắng.
“Có phải tu luyện gặp phải sự cố gì không?" Đây là chuyện Viêm Phi Ngang lo.
“Không hề không hề." Tô Ngọ muốn bảo vệ bí mật nên lắc đầu liên tục, đôi mắt to giấu đầu hở đuôi liếc loạn liên tục, miệng không tự chủ được mà bắt đầu nói dối anh, “Có lẽ là do hơi mệt thôi, nghỉ một chút là được rồi."
Vẫn là câu nói kia, bởi Tô Ngọ luôn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nên Viêm Phi Ngang chỉ nghĩ lời cậu nói là thật, đau lòng bế thẳng người lên đi vào phòng tắm, “Mệt thì nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Viêm Phi Ngang tự tay giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, trong lòng Tô Ngọ vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, không nhịn được vuốt ve người Phi Ngang, đồng thời còn nhiệt tình hôn lên môi anh, ý tứ đã rất rõ ràng.
Ánh mắt Viêm Phi Ngang lóe lên ý cười, miệng lại từ chối nói: “Không được."
Toàn thân Tô Ngọ đều bị hơi nước nóng làm cho ướt nhẹp, đôi mắt to vô tội nhìn anh, lại nhìn về phía nơi nào đó đã chào cờ dưới người anh. Viêm Phi Ngang không được tự nhiên hơi di chuyển hai chân đang ngồi xổm, bóp bóp mũi cậu, “Cơ thể em không thoải mái, thế nên không được."
Tô Ngọ nhất thời có một cảm giác như tự lấy đá đập vào chân vậy, giả vờ hơi quá mất rồi, vô cùng phiền muộn. Từ sau lần kia, họ cũng chưa từng làm tiếp, nhiều lần chính Phi Ngang cũng không chịu nổi, nhưng vẫn không chạm vào cậu, làm cho Tô Ngọ đã có phần hoài nghi có phải tối hôm ấy chỉ có mình cậu là được thoải mái hay không.
Viêm Phi Ngang bế cậu về phòng ngủ, rồi cũng tự mình tắm rửa một hồi, rồi mới lên giường nằm xuống, “Còn khó chịu không?"
“Ổn rồi." Tuy phiền muộn nhưng Tô Ngọ vẫn không muốn làm cho anh quá lo lắng, vì vậy cậu lắc lắc đầu. Lời này của cậu cũng không phải là lừa gạt Viêm Phi Ngang, cỏ mang thai khi dùng khó nhất là quá trình dung nhập vào trong yêu đan —— dù sao cũng là vật không thuộc cơ thể, dù sức mạnh có nhu hòa hơn nữa thì cũng vẫn là vật ngoài cơ thể, muốn tan vào sức mạnh sẵn có, vẫn sẽ gây ra sự bài xích lẫn nhau —— nhưng sau khi dung nhập rồi sẽ không còn cảm giác gì khác.
“Ngủ đi." Lúc này Viêm Phi Ngang mới yên tâm lại, kéo người vào trong lòng.
Tốn không ít thời gian, Tô Ngọ cuối cùng cũng đã hoàn toàn dung nhập được nhành cỏ mang thai kia vào trong yêu đan của mình, khổ cực thế nào chỉ mình cậu biết, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện sau này sẽ có một ổ bé con mang dòng máu của mình và Phi Ngang, cậu lại cảm thấy rất đáng.
Để ăn mừng chuyện này, mấy đồng bọn định cùng nhau tụ họp một chút.
Quan hệ giữa mèo đen nhỏ và anh hai Viêm gần đây khá là quái dị, có lẽ là do trước mặt người mà mình thích, dù có kiêu ngạo hơn nữa cũng sẽ bị đánh bại, mèo nhỏ trước đây luôn từ chối hành động thân mật, bây giờ không chỉ chủ động yêu cầu ngủ cùng Viêm Phi Ưng trong cùng một ổ chăn, mà còn thỉnh thoảng lại biến thành mỹ thiếu niên trong chăn —— đương nhiên vẫn trần trụi hoàn toàn —— sau mấy lần như vậy, chỉ cần anh hai Viêm không phải là hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông, hoặc là phương diện kia có vấn đề thì sẽ không thể nào không có cảm giác.
“Vậy anh hai thế nào rồi?" Tô Ngọ chớp đôi mắt to hỏi.
Nói tới chuyện này, mèo đen nhỏ bệ hạ đắc ý khó thốt thành lời, trong lòng ôm mỹ thiếu niên trơn bóng, tướng mạo còn quyến rũ tới vậy, tên người hầu đương nhiên là chào cờ ngay rồi! Có điều cũng không biết người hầu y chọn thực sự thuần khiết hay là sói đuôi to giả vờ, rõ ràng đã chào cờ rồi, còn cứng ngắc cọ cọ vào người y, mà vẫn có thể thuần khiết ôm y tán gẫu, từ lúc còn sáng sớm, cho tới bữa khuya buổi tối, mặt còn hoàn toàn không biến sắc… mèo đen nhỏ bệ hạ tỏ vẻ, y chỉ có thể nhìn mà thở dài.
“Có lẽ anh hai không muốn làm cậu bị thương." Tô Ngọ đầy mặt thuần khiết nói. Cũng chỉ có cậu mới nghĩ như vậy, dù sao Viêm Phi Ngang bảo vệ cậu quá tốt, cho dù hai người cũng đã lăn giường rồi, cậu vẫn không hiểu được dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông là như thế nào.
“Có lẽ là vậy."
Mèo đen nhỏ buồn bực nói.
Thành phố điện ảnh vẫn rất náo nhiệt, hồ ly sau vài lần diễn dưới ống kính máy quay, kĩ năng diễn xuất càng ngày càng tốt, hơn nữa y cũng triệt để thu tính tình lại, ngày nào cũng chăm chỉ quan sát học tập kĩ năng diễn xuất của người khác, thật sự học được không ít thứ.
“Đi thôi, chúng ta lại đến nhà hàng cá nướng kia thế nào?" Hồ ly vừa mới nhận được lương tháng của công ty, vô cùng hào phóng tỏ ý sẽ mời khách.
“Được đó." Tô Ngọ và mèo đen nhỏ đều đồng ý.
Làm ba yêu tinh tham ăn, vì để chút nữa trong lúc ăn không đánh nhau, họ muốn ăn gì liền tự mình gọi, cấm không được cướp thức ăn của người khác. Vì vậy chờ đến khi họ đã gọi món xong, trên bàn liền ngập tràn cả một đống lớn thức ăn.
“Bắt đầu ăn thôi." Tô Ngọ ngửi mùi thơm mới nướng của cá, nuốt một ngụm nước miếng, cầm đũa gắp một miếng cá non mềm cho vào miệng.
Hai người kia cũng không khách khí bắt đầu luôn, hồ ly vừa mới nhét một miếng thịt vào trong miệng, điện thoại nhét trong túi lại reo.
Hồ ly không nhịn được, móc điện thoại ra nhìn mới phát hiện người gọi đến chính là quản lý, liếc nhìn thực khách hỗn tạp trong nhà hàng, lại liếc nhìn cá nướng đang kêu xì xì trước mắt, thở dài, không thể làm gì hơn là đành làm phép giấu đi mọi tiếng động rồi mới nghe điện thoại.
“Alo? Anh Dương có chuyện gì sao?"
Quản lý được gọi là anh Dương kia rất cảnh giác, tai dán sát điện thoại cẩn thận nghe ngóng một hồi, nheo mắt lại hỏi: “Cậu không tự tiện đi ăn linh tinh đấy chứ?"
Hồ ly cười ha ha nói: “Đương nhiên là không rồi, em nghe lời anh chú ý khống chế lượng thức ăn, anh cứ yên tâm đi."
Anh Dương tỏ vẻ hết sức hài lòng với sự nghe lời của hồ ly, cười híp mắt nói: “Vậy được, đúng rồi, Tần đổng nói muốn tới đoàn phim tham ban, cậu hiểu ý anh ta, chút nữa giật mình một chút, à, chờ bộ phim này của cậu hơ khô thẻ tre rồi, sẽ không phải lo bộ sau không có nhân vật tốt." Lại nói, lời của anh ta có phần hơi lấp liếm, nhưng ý thì chính là cái ý kia.
(Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (ngày xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực))
“Em biết rồi, vậy làm phiền anh Dương tốn chút điểm tâm." Hồ ly vừa nói vừa ngửa đầu nhìn lên trời với ánh mắt hết sức xem thường, lại khen người kia vài câu rồi mới cúp máy.
Tô Ngọ có phần sùng bái nhìn y nói: “Cậu lợi hại thật đấy, còn biết nói chuyện nữa." Cậu đến tận bây giờ còn chưa biết nói lời êm tai tới vậy đâu.
Hồ ly cúp máy xong liền không thể chờ thêm mà cầm đũa lên tiếp tục gắp một miếng cá lớn cho vào miệng, nheo mắt hưởng thụ nhai nhai, nuốt xong miếng cá xuống rồi mới rảnh đáp lời cậu, “Không phải là nói lời hay, anh ta thích nghe cái gì thì nói cái đó là được rồi."
Mặc dù là nói vậy nhưng Tô Ngọ và mèo đen nhỏ vẫn cảm thấy y rất lợi hại, dù sao lăn lộn trong cái giới này cũng không dễ dàng gì.
Đợi đến khi ba con yêu tinh đã ăn hết toàn bộ thức ăn vào bụng, bụng đã căng phồng lên, hồ ly làm diễn viên phải chú ý tới vóc dáng, y vô cùng dứt khoát dùng linh lực giúp tiêu hóa.
“No quá! Ăn thật ngon!" Tô Ngọ ăn tới miệng bóng nhờn dầu mỡ, tự mình xoa bụng, cậu bây giờ không nỡ lãng phí bất kì một chút linh lực nào, đều phải giữ lại nuôi bé con!
Mèo đen nhỏ cũng đứng lên vươn vai duỗi eo một chút.
Ngay lúc cả ba người đều đang duỗi thẳng người ra, bỗng nghe thấy một tiếng tách tách, hồ ly hơi nhướng mày, lập tức xoay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Quả nhiên y vừa liếc mắt liền nhìn thấy một người đàn ông cầm máy ảnh trên tay, rõ ràng là vừa mới chụp lại ảnh của ba người.
Khóa huấn luyện của công ty đã từng phổ cập cho họ hiểu thế nào gọi là paparazzi, người này rõ ràng chính là paparazzi mà giáo viên đã từng nhắc tới, y nheo hai mắt hơi hẹp dài lại, ngồi thẳng người dậy đi tới.
Đừng nhìn khuôn mặt, khóe mắt đuôi mày lơ đãng mê hoặc kia của hồ ly mà nhầm, vóc người y đúng chuẩn kiểu cường tráng Á Đông, bắp thịt trên người không hề khoa trương, nhưng có thể thấy vóc dáng y cực kì dễ nhìn, mấy tiểu thịt tươi bây giờ không thể nào so sánh được. Người kia thấy hồ ly thân cao mét tám mấy đi về phía mình, trong lòng khó giải thích lại cảm thấy sợ hãi, chẳng qua hồ ly sau này chính là nhân vật của công chúng, dù sao cũng phải chú ý tới hình tượng, trước mặt “truyền thông" họ vẫn phải cúi thấp một cái đầu —— nghĩ tới đây, người kia lại một lần nữa lấy lại tinh thần.
Tô Ngọ và mèo đen nhỏ hoàn toàn không hiểu gì về cái giới này cả, không biết chuyện gì nên cấm kị, cũng không biết có thể giúp được gì hay không, chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ y quay lại.
“Hồ ly bây giờ cứ như minh tinh ấy nhỉ." Tô Ngọ nhịn không được mà cảm thán.
“Cậu ta rất có thiên phú trong cái giới này." Mèo đen nhỏ vẫn còn muốn ăn cá, chẳng qua bụng đã no quá rồi không ăn được thêm. Thôi, về rồi bắt người hầu mua về cho mình ăn vậy.
Hồ ly rất nhanh đã quay lại, trong tay còn cầm theo một tấm thẻ nho nhỏ.
“Đây là cái gì vậy? Vừa rồi cậu tới tìm người kia vì muốn lấy thứ này sao?" Tô Ngọ tò mò hỏi.
“Đây là thẻ nhớ, tên kia chụp ảnh ba người chúng ta, chỉ cần anh ta về lại viết linh tinh, còn đăng ảnh của tôi với hai người lên mạng thì sẽ không tốt." Ngón tay đang kẹp cái thẻ kia của hồ ly bóp nhẹ một cái, cái thẻ nhớ kia liền trực tiếp hóa thành bột mịn. Con chó nhỏ kia vốn còn không định đưa thẻ ra cho y, còn định chơi xấu khóc lóc ăn vạ, chẳng qua trước mặt yêu tinh, thứ gì cũng chỉ là vô dụng.
“Tại sao anh ta lại muốn chụp ảnh cậu? Có lợi gì cho anh ta chứ?" Tô Ngọ vẫn thấy khó hiểu.
“Anh ta dựa vào việc như vậy để kiếm tiền, sau này rảnh tôi sẽ nói rõ cho hai người hiểu, Tần đổng kia sắp tới, hai người có muốn cùng tôi quay lại không?" Hồ ly bảo hai người thu dọn đồ, gọi phục vụ tới tính tiền.
“Đi." Tô Ngọ gật đầu, cậu bỗng nhớ tới mấy diễn viên ngày đó nhìn thấy, còn cả cái người nơi giữa trán một tia hung quang lóe lên rồi biến mất ngay nữa.
“Vậy thì đi thôi."
Khi họ quay lại, Tần Hư Lăng đã tới khách sạn rồi.
Tần Hư Lăng gần đây bị gương mặt kia của hồ ly mê hoặc tới nhịn không nổi, mới đầu hắn còn muốn làm bạn tốt với hồ ly, không muốn trêu chọc tới, ai ngờ càng trốn, trong lòng lại càng ngứa ngáy, tối qua thậm chí hắn còn nằm mơ, trong mơ còn như vậy như vậy với hồ ly…
Sau khi tỉnh lại từ trong mộng đẹp, Tần đại thiếu gia công tử nhà giàu quả thực là sấm sét giữa trời quang! Làm một tên có tiền lại rảnh rỗi, còn có giá trị nhan sắc, sống trong hào môn, sau khi hắn trưởng thành bên người luôn có người đến không dứt… quay đầu lại nghĩ một chút, đã bao năm rồi hắn chưa từng mơ giấc mộng xuân như vậy? Hồ Ly kia thật sự giống như tên của y, chính là hồ ly tinh mê hoặc người sao?!
Đầu hắn nghĩ lung ta lung tung, cuối cùng Tần đại thiếu vẫn không chịu nổi sự mê hoặc, tìm đủ mọi lý do, đến đoàn phim tham ban.
Khụ, đương nhiên trong đoàn phim này, nghệ sĩ của Lăng Duyệt có không ít, làm một ông chủ, hắn đương nhiên không phải là cố tình tới thăm ai kia đâu! Đương nhiên là không phải!
Vì vậy khi hắn đến khách sạn nơi đoàn phim ngủ lại, liền tìm một nghệ sĩ của công ty đi cà phê nói chuyện, hoàn toàn không có ý định đi tìm hồ ly, tuyệt đối không!
Ba người Tô Ngọ trở lại khách sạn, Tô Ngọ đang định hỏi hồ ly lúc nào Tần đổng sẽ tới đây, ai ngờ họ lại gặp phải người đàn ông “phát tờ rơi" cho họ hôm trước trong đại sảnh khách sạn.
Người kia không ăn mặc tùy tiện như lần trước nữa, mà mặc âu phục, thắt cà vạt, đầy mặt chân chó theo sát sau lưng một gã mập.
Mới đầu Tô Ngọ bị gã đàn ông “phát tờ rơi" kia hấp dẫn sự chú ý, dù sao hôm nay đối phương mặc đồ đúng là chững chạc đàng hoàng, thấy thế nào cũng không giống phát tờ rơi, ai ngờ lực chú ý của cậu rất nhanh lại bị gã mập đi giữa thu hút.
Gã đàn ông đi giữa đầy mặt toàn thịt mỡ, còn là loại thịt mỡ làm cho người ta phát buồn nôn kia nữa, mèo đen nhỏ cảm thấy người này chán ngán cực kì, có lẽ là do vẻ mặt gã đàn ông kia sau khi nhìn thấy ba người, đầy mặt kích động như gặp được người trời, dâm tà nhìn chằm chằm ba người, nên bước chân vốn đang đi ra ngoài cũng không nhịn được mà khựng lại.
Người đi theo sau lưng gã lập tức hiểu ý, tên phát tờ rơi kia vừa nhìn thấy là ba người họ, trong lòng vô cùng căm ghét, không nhịn được mà cáo mượn oai hùm đi tới trước mặt họ.
“Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là mấy người à, sao vậy, lần trước không cho ông chủ Chu thể diện, lần này cũng không thể lại như vậy nữa đấy chứ?" Gã phát tờ rơi đầy mặt khinh bỉ nói với ba người.
Trong mắt gã, những người này đều phải dựa vào khuôn mặt để sống, chính là người mới của công ty, rất dễ bắt nạt, thế nên căn bản không đặt họ vào trong mắt.
Chuyện như vậy hồ ly không tiện xử lý, không cẩn thận lại dễ làm người ta nắm được nhược điểm của mình, bây giờ có thể những chuyện này còn chưa thể gây ra được chuyện gì, nhưng đợi đến khi y đỏ*, mấy người đó nhổ nước bọt màu trắng, cũng có thể nhổ tới làm cho y biến thành đen.
(*ý chỉ người hot, người nổi tiếng -> biến thành đen: bị bôi xấu, mang tiếng)
Mèo đen nhỏ cũng không bận tâm, khó chịu liếc mắt nhìn gã kia một cái, “Cút."
“Mày! Chúng mày đúng là không biết nhìn người! Có biết ông chủ tao là ai không?!" Gã kia vừa thấy bộ dáng gầy gò nhỏ nhắn của mèo đen nhỏ, còn cho rằng y chỉ là một thiếu niên, cũng không đặt y trong mắt, nhất thời phẫn nộ, giơ tay muốn đánh lên đầu y.
Mèo đen nhỏ vốn tính tình đã không tốt, người này thế mà còn dám động thủ trên đầu thái tuế, nhất thời liền nổi giận, không chờ tay người kia đánh tới, đã nhấc một cước đá bay người này ra ngoài!
(động thủ trên đầu thái tuế: xúc phạm người có quyền thế lớn)
Người kia bị đá ngã xuống sàn nhà sáng tới độ có thể dùng làm gương soi được, còn trượt một đoạn dài ra phía sau, mãi đến tận khi đập vào một cái cột chạm trổ hoa văn mới dừng lại được.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng một thiếu niên gầy gò như vậy lại có thể… hung tàn đến thế, phải biết thiếu niên này còn là người gầy nhỏ nhất, ít tuổi nhất trong số ba người —— Tô Ngọ thoạt nhìn người cũng rất nhỏ, nhưng là do trời sinh khung xương cậu nhỏ, thịt trên người thực ra cũng không ít —— một lần bùng nổ này của mèo đen nhỏ, thực sự làm cho đàn ông trong đại sảnh đều phải phát thẹn.
Mèo đen nhỏ nhìn cũng lười nhìn gã phát tờ rơi kia bay ra ngoài, còn không nhịn được mà liếc mắt nhìn gã thịt mỡ núc ních kia, hếch cằm, buồn bực nói: “Còn chưa cút đi!"
Chớ thấy y gầy nhỏ mà nhầm, trên người y trời sinh tự mang theo khí thế vương giả bạo ngược, Tô Ngọ nhìn mà sùng bái vô cùng, cũng học theo y hất hất cằm, ánh mắt sắc bén nhìn mấy người đối diện, khí thế học giống như đúc, hai hàng lông mày dựng thẳng hung ác, chỉ là nhìn thế nào cũng không thấy bạo ngược, trái lại càng nhìn càng thấy đáng yêu hơn…
Gã thịt mỡ hơi sợ, nhưng đã quen nhìn nghệ sĩ ngang ngược trước mặt mình, những nghệ sĩ mơ ước thành danh trong mắt gã, cũng chỉ là kỹ nữ bỏ tiền ra là có thể thao được, đương nhiên không thể chịu nổi cảnh bị họ làm mất thể diện, tức giận nói với vệ sĩ sau lưng: “Chúng mày còn ngây ngẩn ra đấy làm gì?! Bắt ba đứa nó lại cho tao, để tao dạy cho chúng nó quy tắc làm cái nghề này là như thế nào!"
“Ông muốn dạy ai quy tắc cơ?" Ông chủ Chu vừa nói xong, một giọng nam không mặn không nhạt vang lên từ phía cửa khách sạn, Tô Ngọ và mèo đen nhỏ nghe được giọng nam quen thuộc này lập tức quay đầu lại, quả nhiên chính là người quen của họ!
“Anh hai!" Tô Ngọ cười híp mắt nhìn người đến.
Mèo đen nhỏ hừ một tiếng trong mũi, rồi quay đầu lại.
Viêm Phi Ưng gật đầu với Tô Ngọ, nhìn thấy bộ dáng ngạo kiều của mèo nhỏ anh đang nuôi, trong lòng nhịn không được cảm thấy vô cùng vui vẻ, chẳng qua chờ tới khi ánh mắt anh rơi xuống mặt gã thịt mỡ kia, nụ cười đã phai nhạt đi, “Ông chủ Chu muốn dạy quy tắc gì cho Tô Ngọ và mèo nhỏ nhà tôi? Không biết họ đã đắc tội ông chủ Chu cái gì, nói cho tôi nghe có được không vậy?"
Ông chủ Chu cực kì ngang ngược trong cái giới này nhưng cũng chỉ dám ngang ngược trước mặt nghệ sĩ không có chỗ dựa lớn, với người như Viêm Phi Ưng… gã đương nhiên là nửa cái rắm cũng không dám xì ra.
Gã nghẹn tới đỏ cả mặt rồi mới cứng rắn nặng nề thay đổi vẻ tức giận trên cái mặt béo phì của gã, cười khan: “Viêm nhị thiếu cứ nói đùa, chúng tôi chỉ là đang đùa đang đùa thôi." Gã cũng không ngờ rằng ba nghệ sĩ này thế mà lại có quan hệ với nhà họ Viêm sâu đến vậy, Viêm Phi Ưng còn tự mình ra mặt vì họ, trong lòng gã không nhịn được lại mắng, quả nhiên là mấy cái đứa bán mông, ngoài miệng lại không dám nói nửa chữ không hay.
Viêm Phi Ưng cười một tiếng, cũng không để tâm tới gã nữa, đi tới sau lưng Tô Ngọ và mèo đen nhỏ, hai tay mỗi tay quàng lên vai một người, giọng nói nhu hòa ấm lên tới tận tám độ, “Hai đứa ăn cơm chưa? Mèo nhỏ có ăn quen không?"
Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu, “Ăn xong rồi ạ."
Mèo đen nhỏ lại nhớ tới cá nướng, chẳng qua lúc đó bụng y đúng là không thể nhét thêm được gì vào nữa rồi, lúc này nhìn thấy tên người hầu của mình, đương nhiên sẽ không khách khí, “Chút nữa anh mua cho tôi chút cá nướng, tôi muốn mang về ăn."
Viêm Phi Ưng tốt tính cười nói: “Không thành vấn đề, mèo nhỏ nhà chúng ta có muốn sao trên trời, tôi cũng nhất định nghĩ cách hái xuống cho em."
Mèo đen nhỏ được dỗ dành tới hài lòng, đám ông chủ Chu, còn cả Tần Hư Lăng vừa mới chạy tới đều là vẻ mặt im lặng tuyệt đối —— người yêu nhỏ này của Viêm nhị thiếu từ đâu ra vậy, được yêu chiều tới mức độ này.
Ông chủ Chu thấy Viêm Phi Ưng không truy cứu mình, muốn nhân cơ hội trốn đi, không ngờ lại chạm mặt Tần Hư Lăng, nhất thời đầy mặt lúng túng, “Tần đổng cũng tới đây chơi à, à mà thôi, tôi còn có việc, đi trước nhé."
“Ông chủ Chu chờ một chút." Tần Hư Lăng cười híp mắt chặn trước mặt gã, hắn tuy rằng cao, nhưng người lại gầy, đặc biệt là trước mặt tên ông chủ Chu toàn thân thịt mỡ này, vẻ cao gầy càng được tôn lên hơn, chẳng qua dù là vậy, ông chủ Chu mang theo mấy tên vệ sĩ vẫn không dám hùng hổ.
Tần Hư Lăng đưa tay chỉ về phía hồ ly đang đứng khoanh tay một bên, cười nói: “Làm phiền ông chủ Chu sau này đừng gây khó dễ cho nghệ sĩ Lăng Duyệt chúng tôi nữa, có được không?"
Ông chủ Chu mặc dù có chút địa vị trong giới, dám làm mưa làm gió trước mặt các nghệ sĩ nhưng khi thực sự đứng trước mặt con cháu nhà đại gia, có xách dép cũng không xứng, đương nhiên không dám phản bác lại, cười tươi niềm nở bảo đảm: “Đương nhiên rồi, Tần đổng ngài cứ yên tâm, tôi bảo đảm sau này không xuất hiện trước mặt họ nữa."
“Ông chủ Chu đúng là hiểu lí lẽ." Tần Hư Lăng cười với gã, lúc này mới tránh sang một bên.
Chờ ông chủ Chu đi rồi, hồ ly khoanh tay đi tới cạnh hắn, đưa cánh tay huých huých vào người hắn, nói: “Aiz, sao mấy người đều buông tha cho gã hết vậy? Gã có lai lịch gì à?"
Tần Hư Lăng thương nhớ khuôn mặt kia không phải mới chỉ ngày một ngày hai, lúc này hồ ly đứng cạnh hắn vừa mở miệng nói chuyện, hắn đã ngứa ngáy không chịu nổi, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Đừng thấy người kia là lão xảo quyệt mà nhầm, thực ra có chút quan hệ với nhà họ Tạ đấy, tuy gã sống hay chết nhà họ Tạ cũng lười quản, nhưng bây giờ nhà họ Tạ với… quan hệ căng thẳng, nhỡ họ lấy chuyện này ra gây phiền phức thì cũng không tốt."
Hồ ly như có điều suy nghĩ gật đầu.
Việc làm ăn của Viêm Phi Ưng không quá liên quan tới làng giải trí, anh tới đây cũng chỉ là vì muốn đón mèo đen nhỏ về.
Tô Ngọ cũng định cùng anh về nhà, có điều mèo đen nhỏ muốn mua cá nướng mang về, Viêm Phi Ưng đành đi tới nhà hàng cá nướng kia đặt hàng.
Nướng cá tốn không ít thời gian, hơn nữa họ còn muốn mua tương đối nhiều mang về, Viêm Phi Ưng liền đưa Tô Ngọ và mèo đen nhỏ tới một quán cà phê nói chuyện, hồ ly và Tần Hư Lăng nhàn rỗi không có chuyện gì, cũng theo tới.
Viêm Phi Ưng vỗ vỗ đùi mình, cười híp mắt hỏi mèo đen nhỏ: “Có muốn tôi ôm một cái không?"
Khi ở nguyên hình mèo đen nhỏ thích nhất là dựa vào người người khác, vì vậy cũng không hề nghĩ nhiều, trực tiếp bò lên đùi anh lười biếng ngồi lên, được Viêm Phi Ưng ôm cũng không hề cảm thấy có gì không ổn.
Tô Ngọ nhìn mèo đen nhỏ lại nhìn anh hai Viêm một cái, chớp đôi mắt to, luôn cảm thấy cách ở chung của hai người có chút kì quái. Đương nhiên khi cậu ở cùng với Phi Ngang, Phi Ngang cũng thích ôm cậu như vậy, nhưng anh hai với mèo đen nhỏ không phải là vẫn chưa trở thành người yêu của nhau ư?
Lão tài xế Tần Hư Lăng thì lại nở nụ cười, còn cho Viêm nhị thiếu ánh mắt khen ngợi, thiếu niên này chính là cực phẩm, anh em nhà họ Viêm thật là có diễm phúc.
(lão tài xế: chỉ tay chơi lâu năm giàu kinh nghiệm)
“Mấy đứa sao lại chọc phải ông chủ Chu kia vậy? Nói cho anh nghe chút xem nào." Viêm Phi Ưng vừa hỏi vừa sờ chân sờ vai bóp mông mèo đen nhỏ đang ở hình người, lấy cớ là vuốt lông cho y, dù mèo đen nhỏ bệ hạ tự xưng là thông minh, thiên tính thích được vuốt ve cũng làm cho y nhất thời không có cảm giác gì, còn mềm nhũn nằm bẹp trong lòng anh hơi nheo mắt, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, phối hợp với ngũ quan lẳng lơ và vóc dáng mềm mại thon gầy của y, tuyệt đối chính là một vưu vật hoạt sắc sinh hương.
Tô Ngọ nghiêm túc kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay cho anh nghe, cuối cùng còn kể cả chuyện hôm đó bị phát tờ rơi cho.
Viêm Phi Ưng bị sự ngây thơ của Tiểu Tô Ngọ làm cho bật cười liên tục, không ngờ cậu lại có thể coi quy tắc ngầm của làng giải trí thành phát tờ rơi, nhóc này cũng thật là.
Tô Ngọ không hiểu chuyện này thì có gì buồn cười, còn lo âu hỏi: “Anh hai, chuyện này có thể làm ảnh hưởng tới người trong nhà mình không?"
“Không sao, người không chết nhà họ Tạ sao có thể để ý tới loại người như vậy." Viêm Phi Ưng giơ tay vỗ vỗ vai cậu, sau đó tay anh liền bị thiếu niên đang dựa vào lòng anh trợn mắt kéo lại. Được rồi, dục vọng chiếm hữu của mèo nhỏ mạnh, anh hiểu mà.
Lúc này Tô Ngọ mới yên lòng, thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt rồi, lần sau em cũng không khách khí nữa." Mồm miệng người kia đúng là quá bẩn, Tô Ngọ ngoan ngoãn nghe không nổi nữa.
Mấy người ngồi trong tiệm cà phê của khách sạn tán gẫu, một nhóm năm người, không phải tuấn tú thì chính là đẹp trai, không phải đáng yêu thì chính là quyến rũ, dễ nhìn lại có nét đặc sắc của từng người, thực sự hấp dẫn ánh mắt người đi đường, đặc biệt là Viêm Phi Ưng và Tần Hư Lăng đang ngồi đó chính là hai ngọn núi vàng tỏa sáng, càng làm cho người ta không muốn nhìn cũng khó.
Tống Quân Thành vừa mới đi ra từ đoàn phim, vốn với địa vị bây giờ của anh ta, có xe chuyên đưa đón, cũng không cần phải ở lại phòng trong khách sạn thường xuyên, chẳng qua hôm nay hơi mệt một chút, thế nên muốn về khách sạn nghỉ ngơi, ai ngờ khi đi qua sảnh, lại liếc mắt nhìn thấy mấy người đang ngồi cùng một chỗ với nhau.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người mấy người một hồi, trợ lý bên cạnh thử hỏi vài câu, anh lại lắc đầu, trực tiếp vào thang máy đi lên tầng.
Mấy ngày nay, Tô Ngọ có phiền não mới, cậu đã dung hợp toàn bộ cỏ mang thai vào trong yêu đan của mình, sau này có thể giao phối với Phi Ngang, thai nghén ra lũ thú con của họ.
Chỉ là gần đây cậu lên mạng xem không ít bài post chia sẻ kinh nghiệm, mới biết cũng cần phải chuẩn bị khi mang thai, cậu xem lung tung vài bài post. Cuối cùng tổng kết kinh nghiệm lại, chuẩn bị mang thai phải bỏ thuốc kiêng rượu, thức ăn cũng phải chọn lọc thực đơn, ngoài ra ngày giao phối và số lần cũng phải chú ý đến, nghỉ ngơi dưỡng sức các loại…
Tư tưởng của Tô Ngọ ở một trình độ nào đó có thể nói là có chút “mê tín dị đoan", rất để ý tới nhiều thứ kiêng kị, thế nên vốn chỉ là một chuyện đơn giản lại bị cậu làm cho trở nên phiền toái, có điều Tô Ngọ không sợ phiền, vì thú con, cậu liều mạng!
Ý chí chiến đấu của Tô Ngọ sục sôi, chọn một đống thực đơn, gửi cho Phi Ngang, sau đó cẩn thận tính ngày, aiz, cậu và Phi Ngang còn phải cấm dục thêm năm ngày, buổi tối năm ngày sau, chính là một canh giờ cực tốt.
Đây mới là điều làm cho cậu cảm thấy phiền não!
Năm ngày đó! Đếm đầu ngón tay tính toán một chút, lần trước họ giao phối đã trôi qua chừng mấy ngày rồi, còn phải nhịn thêm năm ngày nữa, đối với thiếu niên vừa mới khai trai mà nói, chỉ nghĩ một chút đã thấy thật đau khổ!
Viêm Phi Ngang đang đi làm lại nhận được một đống thực đơn Tô Ngọ gửi tới, trong lòng hơi nghi hoặc, chẳng qua anh chỉ cho rằng gần đây Tô Ngọ muốn ăn những món này, đều rất tốt cho sức khỏe, nhiều dinh dưỡng, anh cũng không nghĩ nhiều, theo như thường lệ, chiều tan làm xong liền đi mua thức ăn, hoàn toàn chính là một người chồng tiêu chuẩn. Chỉ là cuối cùng đến khi anh biết tới kế hoạch của Tô Ngọ muốn lén lút sinh cho anh năm đứa nhỏ? Thú con? Cả quá trình đều không cho anh biết, không biết là có bị dọa tới mắc bệnh tim luôn không…
Tô Ngọ đang nhoài người trên bàn học phiền não, bỗng bị người chọt chọt vào vai.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy người chọt mình chính là Triệu Ngôn, “Sao thế?"
“Bên ngoài có người tìm cậu, nói là bạn cậu." Triệu Ngôn chỉ chỉ ra hành lang.
Tô Ngọ tưởng hồ ly hoặc mèo đen nhỏ đến tìm, vì vậy cậu đứng dậy ra ngoài xem, “Vậy để tớ ra xem xem."
Nhưng ngoài dự đoán của cậu, người đang chờ cậu ở hành lang, cũng không phải là người quen của cậu.
Người đến là một người trung niên vẻ ngoài tương đối bình thường, đối phương thấy cậu thì cười cười, đi tới hỏi: “Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Tô Ngọ tiên sinh không?"
“Tôi là Tô Ngọ, chú là?" Tô Ngọ hơi nghiêng đầu, chắc chắn là mình chưa từng thấy người này bao giờ.
“Tôi là Trương Minh, là thế này, ông chủ của tôi muốn gặp mặt ngài một lần, có việc muốn xin ngài giúp đỡ, không biết bây giờ ngài có rảnh không?" Người kia liếc mắt nhìn vào trong phòng học, ý hỏi cậu có tiết không.
“Ông chủ của chú là ai?" Tô Ngọ dù đơn thuần, cậu không dễ nghi ngờ một người là người xấu, nhưng cũng sẽ không đi theo một người mới chỉ gặp mặt.
Người kia liếc mắt nhìn xung quanh, thoạt nhìn khá cẩn thận, ông đi tới bên cạnh Tô Ngọ, hạ thấp giọng nói với cậu: “Không biết Tô Ngọ tiên sinh có để ý tới làng giải trí không, ông chủ của tôi tên là Tống Quân Thành, nếu như ngài có để ý tới cái giới này, hẳn là sẽ biết tới."
Vẻ mặt Tô Ngọ rất mờ mịt, cậu hiển nhiên là không biết tới cái người tên Tống Quân Thành này là ai. Người kia vừa thấy vẻ mặt này của cậu cũng gấp, vội nói: “Hôm qua ngài hẳn là có tới thành phố điện ảnh tham ban, tôi biết ngài chính là bạn của Hồ Ly tiên sinh, bộ phim Hồ Ly tiên sinh đang tham diễn gần đây, ông chủ tôi cũng đóng một vai trong đó, hôm qua ông chủ ngủ lại khách sạn của đoàn phim có gặp ngài."
Vừa nói vậy, Tô Ngọ liền hiểu ra, cậu do dự nhìn người này một hồi. Người này thoạt nhìn nhã nhặn, hiểu lý lẽ, hơn nữa trên người cũng không có khí tức không tốt, cũng không phải là người xấu, vì vậy cậu gật đầu một cái nói: “Vậy cũng được, ông chủ của chú muốn gặp mặt ở đâu?"
“Gặp ở hồ Thanh Tuệ đi, ở đó ban ngày tương đối thanh tịnh, cũng dễ nói chuyện." Người trung niên tính toán rất chu đáo, Tống Quân Thành bây giờ đang rất nổi, nếu hẹn ở nơi quá xa, thiếu niên này nhất định không muốn tới, nhưng nếu hẹn ở ngay mấy cửa hàng gần trường đại học, người lại quá nhiều, hỗn tạp, càng dễ bị đám sinh viên thích để ý tới làng giải trí phát hiện ra.
“Được." Tô Ngọ gật đầu, đồng ý.
Dù đã có cỏ mang thai, có thể trực tiếp dùng yêu đan thai nghén nên thú con nhưng muốn cứ như vậy mà dung nhập cỏ mang thai vào trong yêu đan thì lại không dễ dàng, Tô Ngọ vì thế đã phải chịu không ít khổ đau.
Bởi Tô Ngọ quá ngoan ngoãn, thấu hiểu lòng người, thế nên Viêm Phi Ngang mới đầu căn bản không hề nhận ra Tô Ngọ đang làm gì, chỉ là một lần trong lúc đang tu luyện, anh chợt phát hiện sắc mặt Tô Ngọ trở nên trắng bệch cả lại, nên mới bắt đầu lo lắng.
“Có phải tu luyện gặp phải sự cố gì không?" Đây là chuyện Viêm Phi Ngang lo.
“Không hề không hề." Tô Ngọ muốn bảo vệ bí mật nên lắc đầu liên tục, đôi mắt to giấu đầu hở đuôi liếc loạn liên tục, miệng không tự chủ được mà bắt đầu nói dối anh, “Có lẽ là do hơi mệt thôi, nghỉ một chút là được rồi."
Vẫn là câu nói kia, bởi Tô Ngọ luôn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nên Viêm Phi Ngang chỉ nghĩ lời cậu nói là thật, đau lòng bế thẳng người lên đi vào phòng tắm, “Mệt thì nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Viêm Phi Ngang tự tay giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, trong lòng Tô Ngọ vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, không nhịn được vuốt ve người Phi Ngang, đồng thời còn nhiệt tình hôn lên môi anh, ý tứ đã rất rõ ràng.
Ánh mắt Viêm Phi Ngang lóe lên ý cười, miệng lại từ chối nói: “Không được."
Toàn thân Tô Ngọ đều bị hơi nước nóng làm cho ướt nhẹp, đôi mắt to vô tội nhìn anh, lại nhìn về phía nơi nào đó đã chào cờ dưới người anh. Viêm Phi Ngang không được tự nhiên hơi di chuyển hai chân đang ngồi xổm, bóp bóp mũi cậu, “Cơ thể em không thoải mái, thế nên không được."
Tô Ngọ nhất thời có một cảm giác như tự lấy đá đập vào chân vậy, giả vờ hơi quá mất rồi, vô cùng phiền muộn. Từ sau lần kia, họ cũng chưa từng làm tiếp, nhiều lần chính Phi Ngang cũng không chịu nổi, nhưng vẫn không chạm vào cậu, làm cho Tô Ngọ đã có phần hoài nghi có phải tối hôm ấy chỉ có mình cậu là được thoải mái hay không.
Viêm Phi Ngang bế cậu về phòng ngủ, rồi cũng tự mình tắm rửa một hồi, rồi mới lên giường nằm xuống, “Còn khó chịu không?"
“Ổn rồi." Tuy phiền muộn nhưng Tô Ngọ vẫn không muốn làm cho anh quá lo lắng, vì vậy cậu lắc lắc đầu. Lời này của cậu cũng không phải là lừa gạt Viêm Phi Ngang, cỏ mang thai khi dùng khó nhất là quá trình dung nhập vào trong yêu đan —— dù sao cũng là vật không thuộc cơ thể, dù sức mạnh có nhu hòa hơn nữa thì cũng vẫn là vật ngoài cơ thể, muốn tan vào sức mạnh sẵn có, vẫn sẽ gây ra sự bài xích lẫn nhau —— nhưng sau khi dung nhập rồi sẽ không còn cảm giác gì khác.
“Ngủ đi." Lúc này Viêm Phi Ngang mới yên tâm lại, kéo người vào trong lòng.
Tốn không ít thời gian, Tô Ngọ cuối cùng cũng đã hoàn toàn dung nhập được nhành cỏ mang thai kia vào trong yêu đan của mình, khổ cực thế nào chỉ mình cậu biết, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện sau này sẽ có một ổ bé con mang dòng máu của mình và Phi Ngang, cậu lại cảm thấy rất đáng.
Để ăn mừng chuyện này, mấy đồng bọn định cùng nhau tụ họp một chút.
Quan hệ giữa mèo đen nhỏ và anh hai Viêm gần đây khá là quái dị, có lẽ là do trước mặt người mà mình thích, dù có kiêu ngạo hơn nữa cũng sẽ bị đánh bại, mèo nhỏ trước đây luôn từ chối hành động thân mật, bây giờ không chỉ chủ động yêu cầu ngủ cùng Viêm Phi Ưng trong cùng một ổ chăn, mà còn thỉnh thoảng lại biến thành mỹ thiếu niên trong chăn —— đương nhiên vẫn trần trụi hoàn toàn —— sau mấy lần như vậy, chỉ cần anh hai Viêm không phải là hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông, hoặc là phương diện kia có vấn đề thì sẽ không thể nào không có cảm giác.
“Vậy anh hai thế nào rồi?" Tô Ngọ chớp đôi mắt to hỏi.
Nói tới chuyện này, mèo đen nhỏ bệ hạ đắc ý khó thốt thành lời, trong lòng ôm mỹ thiếu niên trơn bóng, tướng mạo còn quyến rũ tới vậy, tên người hầu đương nhiên là chào cờ ngay rồi! Có điều cũng không biết người hầu y chọn thực sự thuần khiết hay là sói đuôi to giả vờ, rõ ràng đã chào cờ rồi, còn cứng ngắc cọ cọ vào người y, mà vẫn có thể thuần khiết ôm y tán gẫu, từ lúc còn sáng sớm, cho tới bữa khuya buổi tối, mặt còn hoàn toàn không biến sắc… mèo đen nhỏ bệ hạ tỏ vẻ, y chỉ có thể nhìn mà thở dài.
“Có lẽ anh hai không muốn làm cậu bị thương." Tô Ngọ đầy mặt thuần khiết nói. Cũng chỉ có cậu mới nghĩ như vậy, dù sao Viêm Phi Ngang bảo vệ cậu quá tốt, cho dù hai người cũng đã lăn giường rồi, cậu vẫn không hiểu được dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông là như thế nào.
“Có lẽ là vậy."
Mèo đen nhỏ buồn bực nói.
Thành phố điện ảnh vẫn rất náo nhiệt, hồ ly sau vài lần diễn dưới ống kính máy quay, kĩ năng diễn xuất càng ngày càng tốt, hơn nữa y cũng triệt để thu tính tình lại, ngày nào cũng chăm chỉ quan sát học tập kĩ năng diễn xuất của người khác, thật sự học được không ít thứ.
“Đi thôi, chúng ta lại đến nhà hàng cá nướng kia thế nào?" Hồ ly vừa mới nhận được lương tháng của công ty, vô cùng hào phóng tỏ ý sẽ mời khách.
“Được đó." Tô Ngọ và mèo đen nhỏ đều đồng ý.
Làm ba yêu tinh tham ăn, vì để chút nữa trong lúc ăn không đánh nhau, họ muốn ăn gì liền tự mình gọi, cấm không được cướp thức ăn của người khác. Vì vậy chờ đến khi họ đã gọi món xong, trên bàn liền ngập tràn cả một đống lớn thức ăn.
“Bắt đầu ăn thôi." Tô Ngọ ngửi mùi thơm mới nướng của cá, nuốt một ngụm nước miếng, cầm đũa gắp một miếng cá non mềm cho vào miệng.
Hai người kia cũng không khách khí bắt đầu luôn, hồ ly vừa mới nhét một miếng thịt vào trong miệng, điện thoại nhét trong túi lại reo.
Hồ ly không nhịn được, móc điện thoại ra nhìn mới phát hiện người gọi đến chính là quản lý, liếc nhìn thực khách hỗn tạp trong nhà hàng, lại liếc nhìn cá nướng đang kêu xì xì trước mắt, thở dài, không thể làm gì hơn là đành làm phép giấu đi mọi tiếng động rồi mới nghe điện thoại.
“Alo? Anh Dương có chuyện gì sao?"
Quản lý được gọi là anh Dương kia rất cảnh giác, tai dán sát điện thoại cẩn thận nghe ngóng một hồi, nheo mắt lại hỏi: “Cậu không tự tiện đi ăn linh tinh đấy chứ?"
Hồ ly cười ha ha nói: “Đương nhiên là không rồi, em nghe lời anh chú ý khống chế lượng thức ăn, anh cứ yên tâm đi."
Anh Dương tỏ vẻ hết sức hài lòng với sự nghe lời của hồ ly, cười híp mắt nói: “Vậy được, đúng rồi, Tần đổng nói muốn tới đoàn phim tham ban, cậu hiểu ý anh ta, chút nữa giật mình một chút, à, chờ bộ phim này của cậu hơ khô thẻ tre rồi, sẽ không phải lo bộ sau không có nhân vật tốt." Lại nói, lời của anh ta có phần hơi lấp liếm, nhưng ý thì chính là cái ý kia.
(Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (ngày xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực))
“Em biết rồi, vậy làm phiền anh Dương tốn chút điểm tâm." Hồ ly vừa nói vừa ngửa đầu nhìn lên trời với ánh mắt hết sức xem thường, lại khen người kia vài câu rồi mới cúp máy.
Tô Ngọ có phần sùng bái nhìn y nói: “Cậu lợi hại thật đấy, còn biết nói chuyện nữa." Cậu đến tận bây giờ còn chưa biết nói lời êm tai tới vậy đâu.
Hồ ly cúp máy xong liền không thể chờ thêm mà cầm đũa lên tiếp tục gắp một miếng cá lớn cho vào miệng, nheo mắt hưởng thụ nhai nhai, nuốt xong miếng cá xuống rồi mới rảnh đáp lời cậu, “Không phải là nói lời hay, anh ta thích nghe cái gì thì nói cái đó là được rồi."
Mặc dù là nói vậy nhưng Tô Ngọ và mèo đen nhỏ vẫn cảm thấy y rất lợi hại, dù sao lăn lộn trong cái giới này cũng không dễ dàng gì.
Đợi đến khi ba con yêu tinh đã ăn hết toàn bộ thức ăn vào bụng, bụng đã căng phồng lên, hồ ly làm diễn viên phải chú ý tới vóc dáng, y vô cùng dứt khoát dùng linh lực giúp tiêu hóa.
“No quá! Ăn thật ngon!" Tô Ngọ ăn tới miệng bóng nhờn dầu mỡ, tự mình xoa bụng, cậu bây giờ không nỡ lãng phí bất kì một chút linh lực nào, đều phải giữ lại nuôi bé con!
Mèo đen nhỏ cũng đứng lên vươn vai duỗi eo một chút.
Ngay lúc cả ba người đều đang duỗi thẳng người ra, bỗng nghe thấy một tiếng tách tách, hồ ly hơi nhướng mày, lập tức xoay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Quả nhiên y vừa liếc mắt liền nhìn thấy một người đàn ông cầm máy ảnh trên tay, rõ ràng là vừa mới chụp lại ảnh của ba người.
Khóa huấn luyện của công ty đã từng phổ cập cho họ hiểu thế nào gọi là paparazzi, người này rõ ràng chính là paparazzi mà giáo viên đã từng nhắc tới, y nheo hai mắt hơi hẹp dài lại, ngồi thẳng người dậy đi tới.
Đừng nhìn khuôn mặt, khóe mắt đuôi mày lơ đãng mê hoặc kia của hồ ly mà nhầm, vóc người y đúng chuẩn kiểu cường tráng Á Đông, bắp thịt trên người không hề khoa trương, nhưng có thể thấy vóc dáng y cực kì dễ nhìn, mấy tiểu thịt tươi bây giờ không thể nào so sánh được. Người kia thấy hồ ly thân cao mét tám mấy đi về phía mình, trong lòng khó giải thích lại cảm thấy sợ hãi, chẳng qua hồ ly sau này chính là nhân vật của công chúng, dù sao cũng phải chú ý tới hình tượng, trước mặt “truyền thông" họ vẫn phải cúi thấp một cái đầu —— nghĩ tới đây, người kia lại một lần nữa lấy lại tinh thần.
Tô Ngọ và mèo đen nhỏ hoàn toàn không hiểu gì về cái giới này cả, không biết chuyện gì nên cấm kị, cũng không biết có thể giúp được gì hay không, chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ y quay lại.
“Hồ ly bây giờ cứ như minh tinh ấy nhỉ." Tô Ngọ nhịn không được mà cảm thán.
“Cậu ta rất có thiên phú trong cái giới này." Mèo đen nhỏ vẫn còn muốn ăn cá, chẳng qua bụng đã no quá rồi không ăn được thêm. Thôi, về rồi bắt người hầu mua về cho mình ăn vậy.
Hồ ly rất nhanh đã quay lại, trong tay còn cầm theo một tấm thẻ nho nhỏ.
“Đây là cái gì vậy? Vừa rồi cậu tới tìm người kia vì muốn lấy thứ này sao?" Tô Ngọ tò mò hỏi.
“Đây là thẻ nhớ, tên kia chụp ảnh ba người chúng ta, chỉ cần anh ta về lại viết linh tinh, còn đăng ảnh của tôi với hai người lên mạng thì sẽ không tốt." Ngón tay đang kẹp cái thẻ kia của hồ ly bóp nhẹ một cái, cái thẻ nhớ kia liền trực tiếp hóa thành bột mịn. Con chó nhỏ kia vốn còn không định đưa thẻ ra cho y, còn định chơi xấu khóc lóc ăn vạ, chẳng qua trước mặt yêu tinh, thứ gì cũng chỉ là vô dụng.
“Tại sao anh ta lại muốn chụp ảnh cậu? Có lợi gì cho anh ta chứ?" Tô Ngọ vẫn thấy khó hiểu.
“Anh ta dựa vào việc như vậy để kiếm tiền, sau này rảnh tôi sẽ nói rõ cho hai người hiểu, Tần đổng kia sắp tới, hai người có muốn cùng tôi quay lại không?" Hồ ly bảo hai người thu dọn đồ, gọi phục vụ tới tính tiền.
“Đi." Tô Ngọ gật đầu, cậu bỗng nhớ tới mấy diễn viên ngày đó nhìn thấy, còn cả cái người nơi giữa trán một tia hung quang lóe lên rồi biến mất ngay nữa.
“Vậy thì đi thôi."
Khi họ quay lại, Tần Hư Lăng đã tới khách sạn rồi.
Tần Hư Lăng gần đây bị gương mặt kia của hồ ly mê hoặc tới nhịn không nổi, mới đầu hắn còn muốn làm bạn tốt với hồ ly, không muốn trêu chọc tới, ai ngờ càng trốn, trong lòng lại càng ngứa ngáy, tối qua thậm chí hắn còn nằm mơ, trong mơ còn như vậy như vậy với hồ ly…
Sau khi tỉnh lại từ trong mộng đẹp, Tần đại thiếu gia công tử nhà giàu quả thực là sấm sét giữa trời quang! Làm một tên có tiền lại rảnh rỗi, còn có giá trị nhan sắc, sống trong hào môn, sau khi hắn trưởng thành bên người luôn có người đến không dứt… quay đầu lại nghĩ một chút, đã bao năm rồi hắn chưa từng mơ giấc mộng xuân như vậy? Hồ Ly kia thật sự giống như tên của y, chính là hồ ly tinh mê hoặc người sao?!
Đầu hắn nghĩ lung ta lung tung, cuối cùng Tần đại thiếu vẫn không chịu nổi sự mê hoặc, tìm đủ mọi lý do, đến đoàn phim tham ban.
Khụ, đương nhiên trong đoàn phim này, nghệ sĩ của Lăng Duyệt có không ít, làm một ông chủ, hắn đương nhiên không phải là cố tình tới thăm ai kia đâu! Đương nhiên là không phải!
Vì vậy khi hắn đến khách sạn nơi đoàn phim ngủ lại, liền tìm một nghệ sĩ của công ty đi cà phê nói chuyện, hoàn toàn không có ý định đi tìm hồ ly, tuyệt đối không!
Ba người Tô Ngọ trở lại khách sạn, Tô Ngọ đang định hỏi hồ ly lúc nào Tần đổng sẽ tới đây, ai ngờ họ lại gặp phải người đàn ông “phát tờ rơi" cho họ hôm trước trong đại sảnh khách sạn.
Người kia không ăn mặc tùy tiện như lần trước nữa, mà mặc âu phục, thắt cà vạt, đầy mặt chân chó theo sát sau lưng một gã mập.
Mới đầu Tô Ngọ bị gã đàn ông “phát tờ rơi" kia hấp dẫn sự chú ý, dù sao hôm nay đối phương mặc đồ đúng là chững chạc đàng hoàng, thấy thế nào cũng không giống phát tờ rơi, ai ngờ lực chú ý của cậu rất nhanh lại bị gã mập đi giữa thu hút.
Gã đàn ông đi giữa đầy mặt toàn thịt mỡ, còn là loại thịt mỡ làm cho người ta phát buồn nôn kia nữa, mèo đen nhỏ cảm thấy người này chán ngán cực kì, có lẽ là do vẻ mặt gã đàn ông kia sau khi nhìn thấy ba người, đầy mặt kích động như gặp được người trời, dâm tà nhìn chằm chằm ba người, nên bước chân vốn đang đi ra ngoài cũng không nhịn được mà khựng lại.
Người đi theo sau lưng gã lập tức hiểu ý, tên phát tờ rơi kia vừa nhìn thấy là ba người họ, trong lòng vô cùng căm ghét, không nhịn được mà cáo mượn oai hùm đi tới trước mặt họ.
“Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là mấy người à, sao vậy, lần trước không cho ông chủ Chu thể diện, lần này cũng không thể lại như vậy nữa đấy chứ?" Gã phát tờ rơi đầy mặt khinh bỉ nói với ba người.
Trong mắt gã, những người này đều phải dựa vào khuôn mặt để sống, chính là người mới của công ty, rất dễ bắt nạt, thế nên căn bản không đặt họ vào trong mắt.
Chuyện như vậy hồ ly không tiện xử lý, không cẩn thận lại dễ làm người ta nắm được nhược điểm của mình, bây giờ có thể những chuyện này còn chưa thể gây ra được chuyện gì, nhưng đợi đến khi y đỏ*, mấy người đó nhổ nước bọt màu trắng, cũng có thể nhổ tới làm cho y biến thành đen.
(*ý chỉ người hot, người nổi tiếng -> biến thành đen: bị bôi xấu, mang tiếng)
Mèo đen nhỏ cũng không bận tâm, khó chịu liếc mắt nhìn gã kia một cái, “Cút."
“Mày! Chúng mày đúng là không biết nhìn người! Có biết ông chủ tao là ai không?!" Gã kia vừa thấy bộ dáng gầy gò nhỏ nhắn của mèo đen nhỏ, còn cho rằng y chỉ là một thiếu niên, cũng không đặt y trong mắt, nhất thời phẫn nộ, giơ tay muốn đánh lên đầu y.
Mèo đen nhỏ vốn tính tình đã không tốt, người này thế mà còn dám động thủ trên đầu thái tuế, nhất thời liền nổi giận, không chờ tay người kia đánh tới, đã nhấc một cước đá bay người này ra ngoài!
(động thủ trên đầu thái tuế: xúc phạm người có quyền thế lớn)
Người kia bị đá ngã xuống sàn nhà sáng tới độ có thể dùng làm gương soi được, còn trượt một đoạn dài ra phía sau, mãi đến tận khi đập vào một cái cột chạm trổ hoa văn mới dừng lại được.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng một thiếu niên gầy gò như vậy lại có thể… hung tàn đến thế, phải biết thiếu niên này còn là người gầy nhỏ nhất, ít tuổi nhất trong số ba người —— Tô Ngọ thoạt nhìn người cũng rất nhỏ, nhưng là do trời sinh khung xương cậu nhỏ, thịt trên người thực ra cũng không ít —— một lần bùng nổ này của mèo đen nhỏ, thực sự làm cho đàn ông trong đại sảnh đều phải phát thẹn.
Mèo đen nhỏ nhìn cũng lười nhìn gã phát tờ rơi kia bay ra ngoài, còn không nhịn được mà liếc mắt nhìn gã thịt mỡ núc ních kia, hếch cằm, buồn bực nói: “Còn chưa cút đi!"
Chớ thấy y gầy nhỏ mà nhầm, trên người y trời sinh tự mang theo khí thế vương giả bạo ngược, Tô Ngọ nhìn mà sùng bái vô cùng, cũng học theo y hất hất cằm, ánh mắt sắc bén nhìn mấy người đối diện, khí thế học giống như đúc, hai hàng lông mày dựng thẳng hung ác, chỉ là nhìn thế nào cũng không thấy bạo ngược, trái lại càng nhìn càng thấy đáng yêu hơn…
Gã thịt mỡ hơi sợ, nhưng đã quen nhìn nghệ sĩ ngang ngược trước mặt mình, những nghệ sĩ mơ ước thành danh trong mắt gã, cũng chỉ là kỹ nữ bỏ tiền ra là có thể thao được, đương nhiên không thể chịu nổi cảnh bị họ làm mất thể diện, tức giận nói với vệ sĩ sau lưng: “Chúng mày còn ngây ngẩn ra đấy làm gì?! Bắt ba đứa nó lại cho tao, để tao dạy cho chúng nó quy tắc làm cái nghề này là như thế nào!"
“Ông muốn dạy ai quy tắc cơ?" Ông chủ Chu vừa nói xong, một giọng nam không mặn không nhạt vang lên từ phía cửa khách sạn, Tô Ngọ và mèo đen nhỏ nghe được giọng nam quen thuộc này lập tức quay đầu lại, quả nhiên chính là người quen của họ!
“Anh hai!" Tô Ngọ cười híp mắt nhìn người đến.
Mèo đen nhỏ hừ một tiếng trong mũi, rồi quay đầu lại.
Viêm Phi Ưng gật đầu với Tô Ngọ, nhìn thấy bộ dáng ngạo kiều của mèo nhỏ anh đang nuôi, trong lòng nhịn không được cảm thấy vô cùng vui vẻ, chẳng qua chờ tới khi ánh mắt anh rơi xuống mặt gã thịt mỡ kia, nụ cười đã phai nhạt đi, “Ông chủ Chu muốn dạy quy tắc gì cho Tô Ngọ và mèo nhỏ nhà tôi? Không biết họ đã đắc tội ông chủ Chu cái gì, nói cho tôi nghe có được không vậy?"
Ông chủ Chu cực kì ngang ngược trong cái giới này nhưng cũng chỉ dám ngang ngược trước mặt nghệ sĩ không có chỗ dựa lớn, với người như Viêm Phi Ưng… gã đương nhiên là nửa cái rắm cũng không dám xì ra.
Gã nghẹn tới đỏ cả mặt rồi mới cứng rắn nặng nề thay đổi vẻ tức giận trên cái mặt béo phì của gã, cười khan: “Viêm nhị thiếu cứ nói đùa, chúng tôi chỉ là đang đùa đang đùa thôi." Gã cũng không ngờ rằng ba nghệ sĩ này thế mà lại có quan hệ với nhà họ Viêm sâu đến vậy, Viêm Phi Ưng còn tự mình ra mặt vì họ, trong lòng gã không nhịn được lại mắng, quả nhiên là mấy cái đứa bán mông, ngoài miệng lại không dám nói nửa chữ không hay.
Viêm Phi Ưng cười một tiếng, cũng không để tâm tới gã nữa, đi tới sau lưng Tô Ngọ và mèo đen nhỏ, hai tay mỗi tay quàng lên vai một người, giọng nói nhu hòa ấm lên tới tận tám độ, “Hai đứa ăn cơm chưa? Mèo nhỏ có ăn quen không?"
Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu, “Ăn xong rồi ạ."
Mèo đen nhỏ lại nhớ tới cá nướng, chẳng qua lúc đó bụng y đúng là không thể nhét thêm được gì vào nữa rồi, lúc này nhìn thấy tên người hầu của mình, đương nhiên sẽ không khách khí, “Chút nữa anh mua cho tôi chút cá nướng, tôi muốn mang về ăn."
Viêm Phi Ưng tốt tính cười nói: “Không thành vấn đề, mèo nhỏ nhà chúng ta có muốn sao trên trời, tôi cũng nhất định nghĩ cách hái xuống cho em."
Mèo đen nhỏ được dỗ dành tới hài lòng, đám ông chủ Chu, còn cả Tần Hư Lăng vừa mới chạy tới đều là vẻ mặt im lặng tuyệt đối —— người yêu nhỏ này của Viêm nhị thiếu từ đâu ra vậy, được yêu chiều tới mức độ này.
Ông chủ Chu thấy Viêm Phi Ưng không truy cứu mình, muốn nhân cơ hội trốn đi, không ngờ lại chạm mặt Tần Hư Lăng, nhất thời đầy mặt lúng túng, “Tần đổng cũng tới đây chơi à, à mà thôi, tôi còn có việc, đi trước nhé."
“Ông chủ Chu chờ một chút." Tần Hư Lăng cười híp mắt chặn trước mặt gã, hắn tuy rằng cao, nhưng người lại gầy, đặc biệt là trước mặt tên ông chủ Chu toàn thân thịt mỡ này, vẻ cao gầy càng được tôn lên hơn, chẳng qua dù là vậy, ông chủ Chu mang theo mấy tên vệ sĩ vẫn không dám hùng hổ.
Tần Hư Lăng đưa tay chỉ về phía hồ ly đang đứng khoanh tay một bên, cười nói: “Làm phiền ông chủ Chu sau này đừng gây khó dễ cho nghệ sĩ Lăng Duyệt chúng tôi nữa, có được không?"
Ông chủ Chu mặc dù có chút địa vị trong giới, dám làm mưa làm gió trước mặt các nghệ sĩ nhưng khi thực sự đứng trước mặt con cháu nhà đại gia, có xách dép cũng không xứng, đương nhiên không dám phản bác lại, cười tươi niềm nở bảo đảm: “Đương nhiên rồi, Tần đổng ngài cứ yên tâm, tôi bảo đảm sau này không xuất hiện trước mặt họ nữa."
“Ông chủ Chu đúng là hiểu lí lẽ." Tần Hư Lăng cười với gã, lúc này mới tránh sang một bên.
Chờ ông chủ Chu đi rồi, hồ ly khoanh tay đi tới cạnh hắn, đưa cánh tay huých huých vào người hắn, nói: “Aiz, sao mấy người đều buông tha cho gã hết vậy? Gã có lai lịch gì à?"
Tần Hư Lăng thương nhớ khuôn mặt kia không phải mới chỉ ngày một ngày hai, lúc này hồ ly đứng cạnh hắn vừa mở miệng nói chuyện, hắn đã ngứa ngáy không chịu nổi, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Đừng thấy người kia là lão xảo quyệt mà nhầm, thực ra có chút quan hệ với nhà họ Tạ đấy, tuy gã sống hay chết nhà họ Tạ cũng lười quản, nhưng bây giờ nhà họ Tạ với… quan hệ căng thẳng, nhỡ họ lấy chuyện này ra gây phiền phức thì cũng không tốt."
Hồ ly như có điều suy nghĩ gật đầu.
Việc làm ăn của Viêm Phi Ưng không quá liên quan tới làng giải trí, anh tới đây cũng chỉ là vì muốn đón mèo đen nhỏ về.
Tô Ngọ cũng định cùng anh về nhà, có điều mèo đen nhỏ muốn mua cá nướng mang về, Viêm Phi Ưng đành đi tới nhà hàng cá nướng kia đặt hàng.
Nướng cá tốn không ít thời gian, hơn nữa họ còn muốn mua tương đối nhiều mang về, Viêm Phi Ưng liền đưa Tô Ngọ và mèo đen nhỏ tới một quán cà phê nói chuyện, hồ ly và Tần Hư Lăng nhàn rỗi không có chuyện gì, cũng theo tới.
Viêm Phi Ưng vỗ vỗ đùi mình, cười híp mắt hỏi mèo đen nhỏ: “Có muốn tôi ôm một cái không?"
Khi ở nguyên hình mèo đen nhỏ thích nhất là dựa vào người người khác, vì vậy cũng không hề nghĩ nhiều, trực tiếp bò lên đùi anh lười biếng ngồi lên, được Viêm Phi Ưng ôm cũng không hề cảm thấy có gì không ổn.
Tô Ngọ nhìn mèo đen nhỏ lại nhìn anh hai Viêm một cái, chớp đôi mắt to, luôn cảm thấy cách ở chung của hai người có chút kì quái. Đương nhiên khi cậu ở cùng với Phi Ngang, Phi Ngang cũng thích ôm cậu như vậy, nhưng anh hai với mèo đen nhỏ không phải là vẫn chưa trở thành người yêu của nhau ư?
Lão tài xế Tần Hư Lăng thì lại nở nụ cười, còn cho Viêm nhị thiếu ánh mắt khen ngợi, thiếu niên này chính là cực phẩm, anh em nhà họ Viêm thật là có diễm phúc.
(lão tài xế: chỉ tay chơi lâu năm giàu kinh nghiệm)
“Mấy đứa sao lại chọc phải ông chủ Chu kia vậy? Nói cho anh nghe chút xem nào." Viêm Phi Ưng vừa hỏi vừa sờ chân sờ vai bóp mông mèo đen nhỏ đang ở hình người, lấy cớ là vuốt lông cho y, dù mèo đen nhỏ bệ hạ tự xưng là thông minh, thiên tính thích được vuốt ve cũng làm cho y nhất thời không có cảm giác gì, còn mềm nhũn nằm bẹp trong lòng anh hơi nheo mắt, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, phối hợp với ngũ quan lẳng lơ và vóc dáng mềm mại thon gầy của y, tuyệt đối chính là một vưu vật hoạt sắc sinh hương.
Tô Ngọ nghiêm túc kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay cho anh nghe, cuối cùng còn kể cả chuyện hôm đó bị phát tờ rơi cho.
Viêm Phi Ưng bị sự ngây thơ của Tiểu Tô Ngọ làm cho bật cười liên tục, không ngờ cậu lại có thể coi quy tắc ngầm của làng giải trí thành phát tờ rơi, nhóc này cũng thật là.
Tô Ngọ không hiểu chuyện này thì có gì buồn cười, còn lo âu hỏi: “Anh hai, chuyện này có thể làm ảnh hưởng tới người trong nhà mình không?"
“Không sao, người không chết nhà họ Tạ sao có thể để ý tới loại người như vậy." Viêm Phi Ưng giơ tay vỗ vỗ vai cậu, sau đó tay anh liền bị thiếu niên đang dựa vào lòng anh trợn mắt kéo lại. Được rồi, dục vọng chiếm hữu của mèo nhỏ mạnh, anh hiểu mà.
Lúc này Tô Ngọ mới yên lòng, thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt rồi, lần sau em cũng không khách khí nữa." Mồm miệng người kia đúng là quá bẩn, Tô Ngọ ngoan ngoãn nghe không nổi nữa.
Mấy người ngồi trong tiệm cà phê của khách sạn tán gẫu, một nhóm năm người, không phải tuấn tú thì chính là đẹp trai, không phải đáng yêu thì chính là quyến rũ, dễ nhìn lại có nét đặc sắc của từng người, thực sự hấp dẫn ánh mắt người đi đường, đặc biệt là Viêm Phi Ưng và Tần Hư Lăng đang ngồi đó chính là hai ngọn núi vàng tỏa sáng, càng làm cho người ta không muốn nhìn cũng khó.
Tống Quân Thành vừa mới đi ra từ đoàn phim, vốn với địa vị bây giờ của anh ta, có xe chuyên đưa đón, cũng không cần phải ở lại phòng trong khách sạn thường xuyên, chẳng qua hôm nay hơi mệt một chút, thế nên muốn về khách sạn nghỉ ngơi, ai ngờ khi đi qua sảnh, lại liếc mắt nhìn thấy mấy người đang ngồi cùng một chỗ với nhau.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người mấy người một hồi, trợ lý bên cạnh thử hỏi vài câu, anh lại lắc đầu, trực tiếp vào thang máy đi lên tầng.
Mấy ngày nay, Tô Ngọ có phiền não mới, cậu đã dung hợp toàn bộ cỏ mang thai vào trong yêu đan của mình, sau này có thể giao phối với Phi Ngang, thai nghén ra lũ thú con của họ.
Chỉ là gần đây cậu lên mạng xem không ít bài post chia sẻ kinh nghiệm, mới biết cũng cần phải chuẩn bị khi mang thai, cậu xem lung tung vài bài post. Cuối cùng tổng kết kinh nghiệm lại, chuẩn bị mang thai phải bỏ thuốc kiêng rượu, thức ăn cũng phải chọn lọc thực đơn, ngoài ra ngày giao phối và số lần cũng phải chú ý đến, nghỉ ngơi dưỡng sức các loại…
Tư tưởng của Tô Ngọ ở một trình độ nào đó có thể nói là có chút “mê tín dị đoan", rất để ý tới nhiều thứ kiêng kị, thế nên vốn chỉ là một chuyện đơn giản lại bị cậu làm cho trở nên phiền toái, có điều Tô Ngọ không sợ phiền, vì thú con, cậu liều mạng!
Ý chí chiến đấu của Tô Ngọ sục sôi, chọn một đống thực đơn, gửi cho Phi Ngang, sau đó cẩn thận tính ngày, aiz, cậu và Phi Ngang còn phải cấm dục thêm năm ngày, buổi tối năm ngày sau, chính là một canh giờ cực tốt.
Đây mới là điều làm cho cậu cảm thấy phiền não!
Năm ngày đó! Đếm đầu ngón tay tính toán một chút, lần trước họ giao phối đã trôi qua chừng mấy ngày rồi, còn phải nhịn thêm năm ngày nữa, đối với thiếu niên vừa mới khai trai mà nói, chỉ nghĩ một chút đã thấy thật đau khổ!
Viêm Phi Ngang đang đi làm lại nhận được một đống thực đơn Tô Ngọ gửi tới, trong lòng hơi nghi hoặc, chẳng qua anh chỉ cho rằng gần đây Tô Ngọ muốn ăn những món này, đều rất tốt cho sức khỏe, nhiều dinh dưỡng, anh cũng không nghĩ nhiều, theo như thường lệ, chiều tan làm xong liền đi mua thức ăn, hoàn toàn chính là một người chồng tiêu chuẩn. Chỉ là cuối cùng đến khi anh biết tới kế hoạch của Tô Ngọ muốn lén lút sinh cho anh năm đứa nhỏ? Thú con? Cả quá trình đều không cho anh biết, không biết là có bị dọa tới mắc bệnh tim luôn không…
Tô Ngọ đang nhoài người trên bàn học phiền não, bỗng bị người chọt chọt vào vai.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy người chọt mình chính là Triệu Ngôn, “Sao thế?"
“Bên ngoài có người tìm cậu, nói là bạn cậu." Triệu Ngôn chỉ chỉ ra hành lang.
Tô Ngọ tưởng hồ ly hoặc mèo đen nhỏ đến tìm, vì vậy cậu đứng dậy ra ngoài xem, “Vậy để tớ ra xem xem."
Nhưng ngoài dự đoán của cậu, người đang chờ cậu ở hành lang, cũng không phải là người quen của cậu.
Người đến là một người trung niên vẻ ngoài tương đối bình thường, đối phương thấy cậu thì cười cười, đi tới hỏi: “Xin chào, xin hỏi ngài có phải là Tô Ngọ tiên sinh không?"
“Tôi là Tô Ngọ, chú là?" Tô Ngọ hơi nghiêng đầu, chắc chắn là mình chưa từng thấy người này bao giờ.
“Tôi là Trương Minh, là thế này, ông chủ của tôi muốn gặp mặt ngài một lần, có việc muốn xin ngài giúp đỡ, không biết bây giờ ngài có rảnh không?" Người kia liếc mắt nhìn vào trong phòng học, ý hỏi cậu có tiết không.
“Ông chủ của chú là ai?" Tô Ngọ dù đơn thuần, cậu không dễ nghi ngờ một người là người xấu, nhưng cũng sẽ không đi theo một người mới chỉ gặp mặt.
Người kia liếc mắt nhìn xung quanh, thoạt nhìn khá cẩn thận, ông đi tới bên cạnh Tô Ngọ, hạ thấp giọng nói với cậu: “Không biết Tô Ngọ tiên sinh có để ý tới làng giải trí không, ông chủ của tôi tên là Tống Quân Thành, nếu như ngài có để ý tới cái giới này, hẳn là sẽ biết tới."
Vẻ mặt Tô Ngọ rất mờ mịt, cậu hiển nhiên là không biết tới cái người tên Tống Quân Thành này là ai. Người kia vừa thấy vẻ mặt này của cậu cũng gấp, vội nói: “Hôm qua ngài hẳn là có tới thành phố điện ảnh tham ban, tôi biết ngài chính là bạn của Hồ Ly tiên sinh, bộ phim Hồ Ly tiên sinh đang tham diễn gần đây, ông chủ tôi cũng đóng một vai trong đó, hôm qua ông chủ ngủ lại khách sạn của đoàn phim có gặp ngài."
Vừa nói vậy, Tô Ngọ liền hiểu ra, cậu do dự nhìn người này một hồi. Người này thoạt nhìn nhã nhặn, hiểu lý lẽ, hơn nữa trên người cũng không có khí tức không tốt, cũng không phải là người xấu, vì vậy cậu gật đầu một cái nói: “Vậy cũng được, ông chủ của chú muốn gặp mặt ở đâu?"
“Gặp ở hồ Thanh Tuệ đi, ở đó ban ngày tương đối thanh tịnh, cũng dễ nói chuyện." Người trung niên tính toán rất chu đáo, Tống Quân Thành bây giờ đang rất nổi, nếu hẹn ở nơi quá xa, thiếu niên này nhất định không muốn tới, nhưng nếu hẹn ở ngay mấy cửa hàng gần trường đại học, người lại quá nhiều, hỗn tạp, càng dễ bị đám sinh viên thích để ý tới làng giải trí phát hiện ra.
“Được." Tô Ngọ gật đầu, đồng ý.
Tác giả :
Trường Qua Nhất Họa