Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 41

Giải trừ con rối nguyền rủa cùng với cổ trùng trong đầu Tiêu Triển xong, tiếp đó Tô Ngọ cũng không cần phải làm gì nữa, hai ngày nay Tô Ngọ đều chuyên tâm ở nhà chữa thương cho Viêm Vân Hải, thuận tiện trồng linh thực trong sân.

Khang Văn Thanh chọn vài căn nhà ở đoạn đường không tệ, nhìn thấy Tô Ngọ bà liền bảo: “Tô Ngọ, lại đây xem cái này, rửa tay một chút đi."

“Vâng." Tô Ngọ đứng dậy, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, cười híp mắt đi đến bên vòi nước rửa tay, bước nhanh vào phòng với bà.

“Lại đây xem một chút, đây là mấy căn nhà chọn cho con với Phi Ngang, nhìn xem có thích không." Khang Văn Thanh ngồi xuống ghế salon, đặt đồ trước mặt cậu.

“Nhưng con xem không hiểu." Tô Ngọ cầm giấy lật một chút, trên giấy là bản vẽ 2D, cậu nhìn liền không có khái niệm gì.

Khang Văn Thanh cũng rất kiên trì, mỗi căn đều giải thích tỉ mỉ cho cậu một lần, cuối cùng còn cười nói: “Nhà cũng không quá lớn, chỉ có con với Phi Ngang ở, quá lớn sẽ có khoảng trống, có điều những căn nhà này đều có ưu điểm là có ban công, tầm nhìn từ ban công cũng rất tốt, không phải con rất thích như vậy sao? Lúc đó trang trí nhà tràn ngập ánh sáng, cũng rất thoải mái."

Sau khi Tô Ngọ nghe bà nói xong, cảm thấy như vậy cũng cực kì tốt, cũng không khác hồi trước cậu bàn với Phi Ngang lắm.

“Vậy sau khi chuyển đi có xa nhà không?" Tô Ngọ vẫn rất thích ở cùng với ba mẹ, còn cả với mọi người ông bà nội nữa, cho dù họ có mua nhà mới, cũng sẽ vẫn thường xuyên trở về đây ở.

Khang Văn Thanh nghe vậy nở nụ cười, xoa xoa đầu cậu, đáp: “Không xa, Phi Ngang đang chọn trường học cho con, mấy căn nhà này đều gần khu trường học, con đến trường thì không về nữa, cứ ở lại nhà bên đó, khi nào không đi học thì về đây ở." Tô Ngọ đến trường rồi cũng sẽ có thể kết thêm vài người bạn, còn có thể học được gì hay không cũng không phải là điều quan trọng nhất.

“Vậy cũng được, có điều Phi Ngang cũng phải thích mới được."

Khang Văn Thanh nhìn cậu một cái, thằng nhóc này đúng là luôn hướng về thằng con tính tình lạnh nhạt nhà họ, cho dù bà có là mẹ, cũng thật lòng cảm thấy nói không chừng thằng con nhà mình đời trước đã cứu cả dải ngân hà.

“Con xem trước đi đã, có căn nào vừa ý, lúc đó chúng ta cùng đến xem, con thích, Phi Ngang chắc chắn cũng sẽ thích."

Tô Ngọ nghe bà nói vậy, trong lòng vui sướng hài lòng, Phi Ngang đúng là cực kì tốt với cậu, sẽ dẫn cậu đi xem phim, ở cùng anh còn có thể được ăn ngon, anh cũng không còn quản quá nghiêm như trước đây.

Có điều cuối cùng Tô Ngọ cũng không thể chọn ra căn hợp lý trong số đống nhà kia, bởi mỗi căn nhìn đều không tệ, cậu chọn tới chọn lui đều thích cả, căn bản không chắc chắn. Khang Văn Thanh cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là quyết định chờ Viêm Vân Hải đỡ hơn một chút, mọi người lại cùng họ đi xem nhà ở.

Khang Văn Thanh trước đây cũng đi làm, có điều sau khi bọn nhỏ đều đã lớn, ba mẹ chồng đều đã già, bà thẳng thắn từ chức ở nhà chuyên tâm chăm sóc con cái, thuận tiện cũng buôn bán một chút, coi như là có chút tài sản. Bởi vậy ngoài căn nhà này ra, Khang Văn Thanh còn thay Tô Ngọ mua thêm vài gian cửa hàng, những chuyện này Tô Ngọ cũng không hiểu, Khang Văn Thanh liền tự mình ôm lấy hết mọi việc, không chỉ mua cửa hàng giúp cậu mà còn trực tiếp kinh doanh.

Ngoài những vật mà Khang Văn Thanh cho Tô Ngọ, Viêm Phi Ưng cũng cho Tô Ngọ vài cửa hàng trên đoạn đường phồn hoa, cùng với một vài sản phẩm đầu tư, có điều những thứ này anh và Khang Văn Thanh đều ăn ý giúp Tô Ngọ xử lý, mỗi tháng tiền kiếm được sẽ đều chuyển vào thẻ cho Tô Ngọ, chỉ có Tô Ngọ là hoàn toàn không biết gì, một nghìn hay một vạn tệ đối với cậu mà nói, căn bản cũng chẳng khác gì nhau cả, cũng đều có thể dùng để mua thức ăn được.

Tô Ngọ hai ngày nay cẩn thận kiểm tra não bộ cho Viêm Vân Hải một lần, có chỗ không hiểu liền hỏi Đường Hồng, hai người, một người có thể nắm bắt được tình trạng, một người là bác sĩ có y thuật giỏi, liên thủ lại, liền trở thành tổ hợp mạnh nhất.

“Cậu bé rất thông minh, nghe nói em muốn đi học y? Anh thấy không tệ đâu, đề cử cho em trường học trước đây anh từng học." Đường Hồng cười híp mắt chuyển bút, vừa nãy y giải thích cho Tô Ngọ rất nhiều thắc mắc, có cái không thể nói rõ ràng, y liền dùng bút vẽ một chút, Tô Ngọ vừa xem đã có thể hiểu được, điều này làm cho Đường Hồng có chút thích lên mặt dạy đời cực kì có cảm giác thành tựu.

“Hì hì." Tô Ngọ được y khen, ngượng ngùng gãi gãi mặt, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn y, “Phi Ngang nói sẽ giúp em chọn trường học, nếu như có thể chọn được trường mà Đường đại ca học trước đây thì tốt rồi."

Đường Hồng bị ánh mắt đáng yêu kia nhìn tới có chút khó nhịn, giơ tay xoa xoa đầu cậu một chút, ho khan một tiếng, cảm giác mình khá là giống mấy ông chú biến thái.

Não Viêm Vân Hải bị thương không nặng lắm, nhờ Tô Ngọ kiên trì mỗi ngày đều không ngừng đúng giờ dùng linh lực trị cho, qua mấy ngày, cuối cùng dần dần ông cũng đã có thể phát ra được âm thanh.

Một lần nữa có thể nghe được ông nói chuyện, vui nhất không ai khác ngoài Khang Văn Thanh, mấy ngày sau đó bà vẫn luôn vui sướng, mua cho Tô Ngọ rất nhiều thứ, tuy rằng những thứ này đa số đều bị chất đống trong tủ quần áo.

Viêm Phi Ngang cuối cùng cũng đã chọn xong trường cho Tô Ngọ, đúng là trường cũ mà Đường Hồng đã từng học. Trường này rất nổi tiếng trong nước, Tô Ngọ chẳng những không có học lực, thậm chí trước nay còn chưa từng đi học, chữ giản thể cũng mới bắt đầu nhận mặt chữ trong khoảng thời gian gần đây, mới học vỡ lòng được một chút, muốn dựa vào bản lĩnh để vào trường này, hoàn toàn không có khả năng, có điều Tô Ngọ bây giờ là cố vấn của Cục 9, Cục 9 định kì có đưa một vài học viên tới một số trường học, học một số tri thức theo thông lệ, vừa vặn đưa Tô Ngọ đi làm học viên lâm thời.

Tô Ngọ nghe nói mình có thể đi học, vô cùng vui vẻ, dù sao tới trường học có nghĩa là có thể quen biết càng nhiều người, kết thêm càng nhiều bạn. Hồi cậu vừa mới xuống núi, có chút sợ người địa phương, nhưng bây giờ đã hoàn toàn quen, dù sao bây giờ cậu đã không còn một mình, cậu có người nhà, còn có đối tượng giao phối cực tốt với cậu, cũng sẽ không bao giờ cảm thấy cô độc nữa.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Ngọ đã chui ra khỏi chăn của Viêm Phi Ngang, nằm ỳ trong ngực Viêm Phi Ngang, cả người, không đúng, toàn thân sóc bay đều hưng phấn tới nỗi không ngủ được!

Viêm Phi Ngang vốn còn muốn để cậu ngủ thêm một lát, thế nên không rời giường, lúc này thấy vẻ mặt cậu hưng phấn, cũng ngồi dậy, cậu nhóc biến về nguyên hình tựa như một quả cầu, lăn từ trên ngực anh xuống, bị Viêm Phi Ngang đưa tay bắt lấy.

“Ngủ dậy rồi?" Viêm Phi Ngang ngồi trên giường, cúi đầu nhìn cậu nhóc trong lòng bàn tay.

Hai móng vuốt của Tô Ngọ nắm vào nhau, cái đuôi to sau lưng ve vẩy, hưng phấn nói: “Phi Ngang, em muốn đi học!"

Ánh mắt Viêm Phi Ngang bị cái đuôi của cậu hấp dẫn, đáp lại vô cùng đả kích: “Sắp tới tháng bảy rồi, học kì này đã sắp kết thúc, muốn đi học cũng phải chờ hai tháng nữa."

“Hả? Bây giờ không đi được ngay à?" Tối hôm qua Tô Ngọ biết mình cũng có thể đi học, quá hưng phấn, căn bản không nghe kĩ!

Ngón tay Viêm Phi Ngang chạm nhẹ vào chóp đuôi đã ngừng vẫy của cậu, giải thích: “Bây giờ tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho kì thi, giáo viên không dạy học, em tới cũng không có gì để học, hơn nữa thi xong sẽ nghỉ hè ngay, không bằng chờ học kì sau lại tới."

Tô Ngọ thế mới biết trường học sẽ nghỉ hè, không thể đi học ngay, vô cùng buồn bã, cái đuôi to cũng rũ xuống.

Viêm Phi Ngang bước xuống giường, đặt cậu lên giường, bảo cậu biến thành hình người, nói: “Thời gian này anh mời giáo viên tới dạy cho em, học ở nhà một thời gian đã, như vậy sau này tới trường, cũng không đến nỗi nghe mà hoàn toàn không hiểu."

“Giáo viên còn có thể tới nhà ta dạy sao?" Tô Ngọ cảm thấy thật không thể tin nổi, trong tưởng tượng của cậu, giáo viên đều giống như đại sư Thanh Sơn vậy, vô cùng lợi hại lại bác học, giống như cao nhân, Tô Ngọ vẫn luôn rất sùng bái đại sư Thanh Sơn, tưởng tượng một chút nếu để đại sư Thanh Sơn đường xa tới dạy cậu tu luyện… chuyện này, Tô Ngọ căn bản không dám nghĩ tới!

“Có thể, yên tâm đi." Viêm Phi Ngang cầm quần áo sạch đưa cho cậu, chờ cậu mặc quần áo xong, lại cùng nhau vào nhà tắm đánh răng xong mới nắm tay cậu cùng đi ăn sáng.

Trước đây bữa sáng nhà họ Viêm đều khá bình thường, từ khi Tô Ngọ đến, không chỉ Khang Văn Thanh, mà ngay cả bếp trưởng cũng tình nguyện làm thêm nhiều món cho cậu, dù sao thức ăn mình làm ra, được một cậu bé đáng yêu như vậy mỗi ngày vừa ăn vừa cảm động, ai cũng muốn sử dụng bản lĩnh toàn thân, xuất toàn bộ sở trường của mình ra!

Em gái Viêm trò giỏi tối hôm qua vẫn chưa về lại trường học, sáng nay nghe nói chị dâu tư của mình muốn đi học, hơn nữa còn là tới chính trường học của mình, vô cùng hưng phấn.

“Chị dâu, chị dâu, sau này chúng ta có thể cùng tới trường học rồi!" Viêm Phi Tuyết không để ý tới “dâm uy" của anh tư mình, đẩy Tô Ngọ ngồi xuống cạnh mình, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu.

“Hả? Chúng ta học cùng một trường sao?" Tô Ngọ trước đây từng nghe nói thủ đô có rất nhiều trường học.

“Đúng vậy, chúng ta có thể đi học cùng nhau rồi, ở trường em có quen rất nhiều người, có thể giới thiệu cho anh rất nhiều bạn, em cũng rất quen thuộc với trường học, có thể đưa anh đi dạo một vòng." Viêm Phi Tuyết chớp đôi mắt to, cố gắng tự đề cử bản thân với cậu.

“Vậy thì tốt quá rồi! Cảm ơn em!" Có thể ở một nơi mình mong chờ mười phần, gặp được người quen, mà người kia còn là em gái của Phi Ngang, điều này làm cho Tô Ngọ vô cùng vui vẻ.

Ông nội ngồi trên ghế nghe thấy đối thoại của hai đứa cháu, lúc này mới nói: “Để tài xế nhà mình đúng giờ đi đón hai đứa đi, đừng để hai đứa phải chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng."

“Cảm ơn ông nội." Tô Ngọ tuy rằng không rõ “chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng" có nghĩa là gì, nhưng cậu đã quen ngọt miệng nói cám ơn với người khác. Nhờ có cậu, mà Viêm Phi Tuyết được chỗ tốt khiếp sợ đưa mắt nhìn ông nội, phải biết từ khi cô lên trung học, đã không còn đãi ngộ này nữa! Nghe nói mấy người anh trai của cô còn thảm hơn, từ năm hai tiểu học đã bắt đầu cấm chỉ người trong nhà đưa đón mỗi ngày, chỉ cho phép anh trai lớn hơn một chút đi cùng… quả nhiên đi cùng chị dâu tư có thịt ăn! Viêm Phi Tuyết xiết chặt nắm tay, kiên định với lý tưởng này!

Viêm Phi Ngang mời gia sư về cho Tô Ngọ còn phải đợi đối phương có thời gian rảnh mới có thể tới đây dạy, anh lo Tô Ngọ ở nhà sẽ chán, ăn sáng xong liền hỏi cậu: “Có muốn đi làm cùng anh không?"

“Được đó, muốn đi." Tô Ngọ ở nhà đúng là không có việc gì làm, linh thực mấy ngày nay có người trong nhà giúp đỡ, đã trồng sắp xong, Viêm Vân Hải sau khi có thể nói chuyện lại được, đã bắt đầu trở lại cương vị công tác, cậu chỉ cần định kì kiểm tra lại não bộ cho ông là được, thế nên cậu ở nhà ít nhiều cũng có chút nhàm tẻ.

Thực ra bà nội và Khang Văn Thanh mỗi ngày sẽ đều chuẩn bị không ít thức ăn ở nhà, bảo Tô Ngọ giúp hai người nếm thử vị, hoặc cùng cậu chơi ít trò chơi, kéo cậu cùng nói chuyện, nhưng Tô Ngọ vẫn cảm thấy chán, cậu muốn đi học, quen nhiều người hơn, cũng muốn nhìn dáng vẻ của Phi Ngang khi đang làm việc.

Viêm Phi Ngang vì vậy liền nắm tay cậu lên xe, sau đó đưa cậu cùng đến Cục 9.

Cục 9 gần đây vẫn luôn bận nhiều việc, lần này thông qua chuyện nhà họ Tiêu, họ bắt được vài người tuy rằng chỉ là người bình thường, chuyện có thể hỏi ra cũng có hạn nhưng họ nếu đã có thể làm việc ở đây, đương nhiên là có bản lĩnh hơn người, am hiểu nhất việc chỉ thông qua vài chi tiết nhỏ, không đáng kể lại có thể suy ra chân tướng đằng sau.

Viêm Phi Ngang cũng rất bận, vừa mới tới văn phòng đã bị Cố Tinh Hà gọi đi, cũng chỉ có thể để Mạnh Thực tiếp đãi Tô Ngọ.

Tô Ngọ bây giờ là khách quý của Cục 9, bởi cậu đưa ra một bộ công pháp tu luyện hoàn chỉnh kia, làm cho người tài ba kẻ dị sĩ mà Cục 9 vẫn luôn lôi kéo kia nổi lên lòng hiếu kì. Cố Tinh Hà muốn quản lý đám người này tốt hơn, nên vẫn chưa công bố toàn bộ bộ công pháp ra, hắn thẳng thắn nói Cục 9 “thưởng phạt phân minh", chỉ có người có cống hiến trong công việc mới có thể có được môn công pháp này, trong lúc nhất thời mấy người tài ba kẻ dị sĩ trong Cục 9 luôn làm việc qua loa đều tích cực hẳn lên, dù sao cũng có cả một miếng thịt to tướng đang treo trước mắt mà! Muốn ăn thịt thì phải nỗ lực!

Đương nhiên cũng có vài người muốn đi theo con đường tà đạo, muốn trực tiếp ra tay với người có công pháp, có điều Cố Tinh Hà và Viêm Phi Ngang đều ngậm miệng không nói, bởi vậy họ phí hết tâm tư, cũng không biết đến tột cùng ai lại dễ dàng đưa chí bảo cho Cục 9 như vậy, sao lại không cho họ gặp gỡ chứ?! Đúng là muốn bóp cổ tay người khác!

Có điều Tô Ngọ trở thành khách quý của Cục 9, còn trở thành cố vấn của Cục 9, người bình thường làm việc trong tòa nhà vô cùng tò mò về cậu, còn có người lén lút liên hệ với người tài ba, kẻ dị sĩ kia, cũng đang suy đoán không biết bộ công pháp kia có liên quan tới cậu hay không, lúc này thấy cậu quang minh chính đại cùng đi làm với Viêm Phi Ngang, liền muốn lại gần thấy sang bắt quàng làm họ.

Nhưng có Mạnh Thực ở đó, ai cũng đừng hòng rắp tâm bất lương lại gần manh vật!

Anh ta trực tiếp đẩy ghế ngồi cạnh bên Tô Ngọ, cười híp mắt trò chuyện với cậu, ngăn trở bất kì ai có ý đồ, đồng thời theo ý của Viêm Phi Ngang còn kể cho cậu nghe về một vài vụ án do Cục 9 xử lý.

Vụ án Cục 9 xử lý đều là một vài câu chuyện quỷ dị, Tô Ngọ quả nhiên cảm thấy rất hứng thú, nghe tới mê ly.

Mạnh Thực đang kể tới một câu chuyện, không biết thứ kia là người hay là quỷ, vào nhà người khác, chà đạp dân nữ, chỉ vì muốn thải bổ nguyên dương, tăng tiến tu vi.

“Hả?! Vậy cuối cùng cũng không bắt được sao?!" Tô Ngọ nghe tới thót tim, trước đây cậu cũng có từng nghe mấy yêu tinh xuống núi kể lại câu chuyện này, có điều những yêu tinh ác độc kia, cuối cùng đều không có kết quả tốt!

Mạnh Thực buồn bực lắc đầu, thở dài nói: “Không, bọn anh tìm vài thiên sư, cuối cùng vẫn không tóm được nó, hơn nữa sau đó nó hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa, rốt cuộc cũng không còn chuyện tương tự xảy ra, lại càng không bắt được, anh đoán là quỷ quái sợ bị thiên sư bắt được nên đã đào tẩu không dám tái phạm nữa."

Tô Ngọ nghe xong vô cùng tức giận, “Loại yêu tinh này, căn bản cũng không xứng tu luyện!" Cậu ghét nhất là dùng sức mạnh từ linh lực yêu tinh để bắt nạt người bình thường, cậu từng nghe những yêu tinh khác nói, danh tiếng yêu tinh bọn họ đều bị những loại yêu tinh như vậy làm liên lụy, cho nên đã từng có rất nhiều người, đều cảm thấy yêu tinh là kẻ xấu, nhưng sự thực căn bản cũng không phải là như vậy, yêu cũng có yêu tốt, họ sẽ giúp đỡ con người, sẽ yêu thương con người, cùng con người sinh con đẻ cái, sao có thể không phải là yêu tinh tốt được!

Mạnh Thực phụ họa gật đầu, “Chỉ đáng thương cho cô gái kia, sau này không hề dám dính tới những chuyện như vậy nữa, còn bởi vậy mà sinh ra bệnh tâm lý, cả đời đều đã bị phá hủy."

Tô Ngọ nhất thời càng tức giận hơn, sau khi cậu xuống núi, những cô gái mà cậu quen đều đáng yêu và mềm yếu, giống như Thẩm Lan, hay Viêm Phi Tuyết, những cô bé dễ thương như vậy, sao lũ yêu tinh có thể nỡ làm tổn thương họ!

“Nếu như em gặp được mấy yêu quái kia, nhất định sẽ làm cho chúng phải bị trừng phạt!" Tô Ngọ tức giận nói.

Hai người đang nói chuyện trong phòng làm việc của Viêm Phi Ngang, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, họ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người trẻ tuổi đang đứng ở đó, cười híp mắt nhìn họ.

“Có chuyện gì vậy?" Mạnh Thực hỏi.

“Thật không tiện, quấy rối hai người trò chuyện." Người trẻ tuổi vừa cười cười với anh ta, vừa nhìn về phía Tô Ngọ cười nói, “Thấy có bạn nhỏ ở đây, nhịn không được muốn tới chào hỏi, có cần tôi đi mua chút đồ uống về đây không?"

Tô Ngọ thấy cậu ta cười với mình, nhưng bởi không quen biết, nên cũng không nói lời nào. Mạnh Thực gật đầu nói: “Được, làm phiền cậu mua giúp Tiểu Ngọ chai nước uống, chỗ tôi có tiền lẻ đây."

“Không cần đâu, cũng không đáng bao nhiêu tiền." Người trẻ tuổi xua tay.

Tô Ngọ đưa mắt nhìn cậu ta đi khỏi, tò mò hỏi Mạnh Thực: “Anh ta là ai vậy?"

“Đồng nghiệp thôi." Mạnh Thực thuận miệng đáp lại một câu, rồi lại tiếp tục tán gẫu với cậu.

Vụ án đặc thù bị đưa tới Cục 9 có rất nhiều, dù sao một quốc gia lớn như vậy, sẽ có rất nhiều nơi xảy ra chuyện quái dị, Tô Ngọ nghe vô cùng tập trung, có một vài chuyện cậu biết, còn có thể giải thích cho Mạnh Thực, vì sao lại xảy ra chuyện quỷ dị như vậy, có thể có ảnh hưởng tới con người hay không.

Mạnh Thực đến cuối cùng, ánh mắt nhìn cậu đã có chút kì quái, không nhịn được mà nhẹ giọng nói: “Anh sắp hoài nghi Tiểu Ngọ cậu thực ra cũng là yêu tinh rồi, không ngờ lại biết được nhiều chuyện như vậy!"

Tô Ngọ nhất thời có chút chột dạ, cậu đúng là yêu tinh mà, nhưng không thể nói cho người khác biết, chỉ có thể thầm nói trong lòng một câu áy náy với anh ta.

Có điều Mạnh Thực cũng là người xuề xòa, hoàn toàn không hề cảm thấy có gì kì lạ, sau khi nói xong còn tự mình cười cười, “Có điều làm gì có yêu tinh nào dễ nhìn như vậy chứ, là anh nghĩ nhiều rồi."

Tô Ngọ: “…"

Hai người, một tên xuề xòa qua loa, một tên là ngốc bạch ngọt, ở cùng nhau nói chuyện còn nói tới say sưa, Mạnh Thực nói khô cả họng, còn đi rót cốc nước uống rồi tiếp tục quay lại nói chuyện tiếp với cậu.

Tận tới trưa, Viêm Phi Ngang cuối cùng cũng trở về văn phòng gọi Tô Ngọ đi ăn cơm, tổ hợp hai người lúc này mới tan.

Buổi trưa vẫn là ăn trong phòng ăn, Tô Ngọ vừa nãy hàn huyên với Mạnh Thực cả nửa ngày, lúc này được Viêm Phi Ngang nắm tay dẫn tới nhà ăn, liền líu ríu nói chuyện với anh, cái miệng phấn hồng vẫn luôn khép mở liên tục, quên cả ăn cơm.

Viêm Phi Ngang không thể làm gì hơn là ngăn cậu lại mà nói: “Ăn cơm trước đã."

“Ừm." Tô Ngọ ngoan ngoãn dừng lại, cầm lấy đũa gắp thức ăn.

“Tôi có thể ngồi ở đây không?" Một giọng nói vang lên ngay bên cạnh bàn ăn của hai người.

Tô Ngọ ngẩng đầu liền nhìn thấy người trẻ tuổi trước đó đã đi mua đồ uống cho cậu, bởi đã uống đồ của người ta, Tô Ngọ vẫn rất có hảo cảm với cậu ta, vì vậy cậu nói: “Có thể."

Viêm Phi Ngang vốn muốn từ chối, dù sao bàn ăn họ chọn cũng không lớn, hơn nữa những vị trí khác trong phòng ăn vẫn còn nhiều chỗ trống, có điều nếu Tô Ngọ đã đồng ý rồi thì anh đương nhiên sẽ không nói gì nữa.

Người trẻ tuổi tựa như không cảm nhận được thái độ của Viêm Phi Ngang, ngồi xuống bên cạnh hai người.

Ba người ngồi bên một cái bàn ăn nhỏ, thấy thế nào cũng có chút quái dị, lúc này Tô Ngọ chuyên tâm cúi đầu ăn thức ăn, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, Viêm Phi Ngang thì vốn đã kiệm lời, trên bàn ăn rất nhanh liền trở nên yên tĩnh.

Khi Tô Ngọ ăn được một nửa thức ăn trong khay, bỗng nghe thấy người trẻ tuổi kia nói: “Bạn nhỏ này là em trai của Viêm thượng úy sao?"

Tô Ngọ lúc này miệng đầy đồ ăn không tiện mở miệng nói chuyện, sợ phun thức ăn ra ngoài là không lễ phép, vì vậy không nói gì.

Viêm Phi Ngang thì chỉ ừ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.

Người trẻ tuổi cười nói: “Trước đây chưa từng nghe nói Viêm thượng úy còn có em trai đáng yêu như vậy."

Viêm Phi Ngang vẫn không đáp lời, anh không phải là cố tình không đáp lời người khác, mà là anh cảm thấy không còn lời nào để nói, thế nên liền thẳng thừng không lên tiếng.

Tô Ngọ cố gắng nuốt thức ăn trong miệng xuống, kết quả bởi nuốt gấp quá, bị nghẹn, Viêm Phi Ngang nhanh chóng đưa tay vỗ vỗ lưng cậu, giúp cậu thuận khí, có điều cậu vẫn bị anh dạy dỗ: “Nghiêm túc ăn cơm."

Tô Ngọ tiếp lấy cốc nước anh đưa tới, vốn muốn trả lời đối phương, có điều lại thấy đối phương đầy mặt hâm mộ nhìn mình, nhất thời quên cả lời định nói.

Có lẽ là bởi hành động của Viêm Phi Ngang và Tô Ngọ quá thân mật ăn ý, người trẻ tuổi không nói gì nữa, rất nhanh liền bưng khay thức ăn lên, cười nói: “Tôi ăn no rồi, hai người cứ từ từ ăn."

Viêm Phi Ngang gật đầu, người trẻ tuổi có chút mất mác rời khỏi.

Tô Ngọ vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, nghi hoặc nói: “Người này thật là kì quái." Cậu cũng không biết đến tột cùng là kì quái ở chỗ nào, nhưng chỉ cảm thấy thật là kì quái.

Viêm Phi Ngang thấy khay của cậu vẫn còn sót lại không ít thức ăn, nói: “Nhanh ăn xong đi, để một chút nữa sẽ nguội mất."

“A, được được." Tô Ngọ vội cúi đầu, rất nhanh đã quên mất khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, dù sao cậu cũng là một sóc bay nhỏ tuyệt đối sẽ không làm lãng phí thức ăn!

Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang đi làm vài ngày, mỗi ngày đều nhìn thấy người trẻ tuổi kia, có điều cậu ta cũng không tới nói chuyện với họ nữa. Lại qua mấy ngày, trường học chính thức nghỉ hè, giáo viên mà Viêm Phi Ngang mời về dạy cho Tô Ngọ, cũng đã bắt đầu dạy học cho cậu.

Kết quả sau khi giáo viên đến, mới phát hiện trình độ học tập của Tô Ngọ quá thấp, không thể không dạy cho cậu một vài chương trình học từ tiểu học lên.

Thầy giáo trẻ tuổi tính tình rất tốt, cũng rất dễ nhìn, dạy lại càng thêm nghiêm túc, khi giảng tự mang theo một làn gió xuân ấm áp khiến người chìm đắm, làm cho mọi người vô cùng tự nguyện cùng y học thêm càng nhiều tri thức.

Cả ngày Tô Ngọ đắm chìm trong các loại tri thức, học rất nghiêm túc, Viêm Phi Ngang tan làm về nhà, còn mua vé xem phim chiếu hè, muốn cùng cậu đi xem phim hẹn hò, đều bị cậu dùng lí do phải làm bài tập về nhà từ chối.

Viêm Phi Ngang ngồi cạnh cậu, liếc mắt nhìn cậu làm bài tập. Tiểu Tô Ngọ tuy rằng đã nhận mặt chữ, nhưng chưa từng tự mình viết chữ, nhiều nhất là chỉ vẽ một vài kí hiệu trên pháp trận, bây giờ mới bắt đầu học viết chữ, còn thực sự rất không dễ nhìn.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại