Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi
Chương 42
Mạc Như đẩy nàng ta một cái, chỉ chỉ Lý Hân đã ngất đi, sắc mặt lo lắng: “Ngưng Hương tỷ tỷ đừng khóc, lúc nương nương đi đã thông báo, tất cả mọi chuyện trong cung giao cho tỷ tỷ làm chủ, tỷ tỷ nên nói một chút, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Ngưng Hương lau nước mắt một cái, lại liếc mắt Lý Hân sống dở chết dở một cái, ô a một tiếng khóc lên. Nàng ta hiện tại chỉ biết, nương nương đem cung vụ giao cho nàng ta, nhưng nàng ta phạm vào sai lầm lớn như vậy, nàng ta xong rồi! Xong rồi! Mấy tiểu cung nữ bị tiếng khóc Ngưng Hương làm giật mình, tất cả đều quỳ gối trước mặt Ngưng Hương, lôi kéo góc quần của nàng ta muốn nàng ta ra một cái chủ ý: “Tỷ tỷ, chúng ta nên làm gì?" Các nàng đều biết, nếu như Lý Hân có chuyện gì xảy ra, không, là tiểu hoàng tử trong bụng Lý thị xảy ra chuyện gì, các nàng tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt! Trong lòng Mạc Như thầm khen, tiếp tục không chút biến sắc đảo loạn nội tâm các nàng: “Ngưng Hương tỷ tỷ xem dáng dấp Lý nương tử như vậy, nếu như không gọi thái y, vậy hoàng tử trong bụng…" Một hồi lâu Ngưng Hương mới ngừng lại tiếng khóc của mình, khịt khịt mũi, nói thật nhỏ: “Nếu không, chờ Tiểu Tống Tử trở về, xem ý của nương nương đi." Mạc Như nói: “Tỷ tỷ, tỷ cẩn thận tính coi từ Thường Đức cung đến Tập Anh điện phải mất bao lâu? Thai trong bụng Lý nương có thể chống được thời điểm nương nương lên tiếng sao? Hoàng tử trong bụng Lý nương tử tương lai chính là đứa bé của nương nương, cũng là chủ tử của chúng ta, nếu như hôm nay có chuyện bất trắc, những người hầu hạ ở trong cung như chúng ta nguy rồi!" Tiểu cung nữ Thu Tuyết gây rắc rối dập đầu với Ngưng Hương “ầm ầm ầm", khóc cầu nói: “Cầu tỷ tỷ cứu nô tỳ đi, ngược lại đều sẽ bị vấn tội, thế nhưng chỉ cần có thể bảo vệ hoàng tử trong bụng nương tử, chúng ta chính là thành lấy công chuộc tội!" Ngưng Hương chấn động trong lòng, đột nhiên nhấc chân đạp lên bả vai Thu Tuyết kia, cả giận nói: “Cái gì gọi là chúng ta? Rõ ràng là ngươi tự mình không muốn sống bưng chậu nước đầy dầu giội đến trước mặt Lý nương tử, tiện tỳ nhà ngươi nói một chút, đến cùng chậu nước kia là cái gì, tại sao bên trong lại có dầu?" Một cước này của Ngưng Hương tập trung tất cả oán khí cùng tức giận, khí lực rất lớn, Thu Tuyết bị nàng ta đạp lăn trên đất, đầu đập bộp bộp trên mặt đất, âm thanh rất vang dội. Nàng ta lập tức nghiêng đầu nôn khan hai lần, không thể nôn ra gì cả, nhưng trên người rất khó chịu. Thu Tuyết nằm phục trên đất, trên mặt mang theo lệ, giọng nói yếu ớt: “Tỷ tỷ, đó là dầu bôi tóc chải đầu của nương nương, không biết xảy ra chuyện gì đánh đổ trên đất, nô tỳ mới vừa lau xong đi ra, nào có biết sẽ va vào Mạc Như tỷ tỷ, lại xông tới Lý nương tử." Ngưng Hương cũng không quản Thu Tuyết có phải bị thương, nàng ta lại quay đầu nhìn Mạc Như: “Mạc Như, ngươi nói một chút, vì sao ngươi lại đụng vào Thu Tuyết?" Sắc mặt Mạc Như căng thẳng, nghĩ thầm không hổ là một trong ba đại cung nữ của Lưu Nga, Ngưng Hương này xem ra ngu xuẩn, nhưng cũng không dễ gạt như vậy. Trong lòng nàng ta có chút gấp gáp, cũng không biết Lý nương tử chống đỡ được không nữa. Nàng ta trấn định trả lời: “Lúc đó dưới chân nô tỳ dường như giẫm phải thứ gì đó, nhất thời không phản ứng kịp liền va vào Thu Tuyết." Lúc này, một tiểu thái giám mang vào một cục đá nhỏ như bàn tay trẻ con, nói với Ngưng Hương: “Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, đây là nô tài tìm được ở nơi Mạc Như trượt chân." Ngưng Hương cầm lên đến nhìn kỹ, cả kinh nói: “Đây là đá cuội trong bồn hoa vạn dặm trùng mây của nương nương mà, làm sao lại ở trong sân?" Tiểu thái giám kia – Tiểu Phương Tử cũng đang ảo não nghi hoặc: “Nô tài nhớ là sân đã quét dọn sạch sẽ, ngay cả một phiến lá rụng đều không có, làm sao có khả năng đột nhiên nhô ra một cục đá cuội lớn như thế." Phía trên đá cuội này mọc đầy rêu xanh, Ngưng Hương đã xác định là lấy ra từ trong bồn hoa của Lưu Nga, nhưng sao đá cuội trong bồn hoa lại xuất hiện ở nơi Lý Hân mỗi ngày tản bộ? Nhất định là có người sau khi cung nhân quét tước xong rồi, lại cố ý ném ra, còn mục đích của người kia… Mọi người trong điện đang theo manh mối này suy đoán, Mạc Như chợt lóe lên linh quang, liền nói: “Lẽ nào là có người muốn dựa vào cái thai này của Lý nương tử, đả kích nương nương chúng ta?" “Vì sao nói như vậy?" Ngưng Hương nhanh chóng hỏi tiếp. “Đá cuội vốn ở trong bồn hoa, không có khả năng tự mình chạy đến bên ngoài, Tiểu Phương Tử cũng nói rồi, hắn nhớ trước đó trong sân quét tước sạch sành sanh, vậy thì hẳn là sau khi quét dọn xong mới bỏ vào, nhưng cung nhân vừa quét dọn xong, Lý nương tử liền đi ra tản bộ, chỉ một chút thời gian ấy, vừa có thể tiếp xúc được bồn hoa của nương nương, có thể có thời gian đem đá cuội thả tới đó, nên chính là người của Thường Đức cung, nhưng người trong cung chúng ta tại sao muốn làm như thế chứ?" Mạc Như nhìn cung nhân trong điện một vòng, nói tiếp: “Cái thai này của nương tử, nương nương coi trọng như thế nào ai cũng biết, nàng nếu như xảy ra chuyện gì, nương nương sẽ có kết cục ra sao?" Ngưng Hương đăm chiêu hỏi: “Ý của ngươi là, trong cung chúng ta lẫn vào ám cọc của những khác cung?" Mạc Như gật đầu, vô cùng thẳng thắn trả lời: “Người kia tính toán thời gian tinh chuẩn như vậy, có thể thấy được có chuẩn bị mà đến. Tỷ tỷ, hay là đi truyền thái y đi, làm sao cũng không thể để cho âm mưu của người kia thực hiện được!" Ngưng Hương cắn môi dưới, những lời Mạc Như cùng Lưu Nga đã nói, ở trong đầu nàng ta lăn qua lăn lại một lần. Ngưng Hương bị Mạc Như thành công dao động, cuối cùng gật đầu sai người đi gọi thái y. Hai mắt Lý Hân nhắm nghiền nằm ở trên giường, cẩn thận nghe giọng nói bên cạnh, người ở bên ngoài nhìn thấy nàng thở càng ngày càng yếu ớt, kì thực nàng đang dùng phép thuật khiến hơi thở của mình từ từ yếu đi. Đây chỉ là một tuồng kịch, chính là để đánh tan bố trí của Lưu Nga, trong cung Thường Đức đâu đâu cũng có tâm phúc của Lưu Nga, chuyện hôm nay nếu như thuận lợi, không chỉ có thể trừ bỏ đi mấy người, càng có thể làm cho mưu tính của Lưu Nga bại lộ. Biện pháp hôm nay nàng phải tính toán rất kỹ mới có được. Khi Lưu Nga đi rồi, nàng thấy tiểu cung nữ Thu Tuyết đi vào chính điện quét tước, sau đó lén lút sử dụng thuật khống chế vật cách không đánh đổ dầu bôi tóc của Lưu Nga. Đúng như dự đoán, Thu Tuyết lập tức liền dọn dẹp sạch sẽ dầu bôi tóc. Đá cuội cũng là nàng dùng phép thuật làm ra, thần không biết quỷ không hay. Cú ngã kia mặc dù nặng, nhưng nàng đã làm tốt chuẩn bị, sớm bảo vệ mình và đứa bé. Giờ hợi một khắc, sau khi cung yến kết thúc, Lưu Nga nhận được người trong cung báo tin, liền vội vã chạy về cung. Lúc này Thường Đức cung đèn đuốc sáng choang, thái y cung nữ tới tới lui lui đi qua. “Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Lưu Nga không nghĩ tới, ngắn ngủi mấy canh giờ, trong cung lại sẽ phát sinh chuyện lớn như vậy. Đứng ngay sườn điện của Lý Hân, khi nàng ta nghe được thái y nói Lý Hân đã có dấu hiệu sinh non, trong lòng chấn động. Vừa bắt đầu nàng ta còn tưởng rằng là Lý Hân muốn đem chuyện của các nàng vạch trần ra ngoài, lúc này mới trình diễn tình cảnh như hôm nay vậy, lại không nghĩ Lý Hân thật sự sinh non. Mát mặt vì con, đạo lý này Lý Hân so với ai khác đều hiểu, làm sao có khả năng vì đẩy đổ nàng ta, nhưng phải đi hi sinh đứa bé sinh trưởng khỏe mạnh trong bụng chứ? Loại chuyện cái được không đủ bù đắp cái mất này, Lý thị tuyệt đối sẽ không làm! Lẽ nào trong cung nàng ta thật sự lẫn vào cái đinh, là ai trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ nàng ta? “Ngưng Hương đâu?" Nàng ta thâm trầm nhìn quét thị nữ trong cung một cái, cũng không có phát hiện Ngưng Hương mình đã phân phó công việc. Một lúc lâu, ở dưới dâm uy của nàng ta, mới có một cung nữ yếu ớt lên tiếng: “Ngưng Hương tỷ tỷ đi tra án." “A!" Lưu Nga cười lạnh một tiếng, sau đó vỗ bàn bộp bộp một hồi, cả giận nói: “Bổn cung đem chuyện quan trọng như vậy giao cho nàng ta, nàng ta lại làm như vậy? Tra án? Bằng đầu óc ngu xuẩn kia của nàng ta, chờ nàng ta tra được Lý thị cũng đã sinh non!" Đột nhiên, giọng nói Lưu Nga dừng lại, sau đó ôm bụng gập người xuống, trong miệng phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ. Ngưng Bích, Ngưng Lộ bên cạnh nhìn thấy nàng ta không đúng, vội vàng đỡ lấy nàng ta, toàn bộ thân thể của Lưu Nga đều vô cùng cứng ngắc, nàng ta phát hiện tay chân của mình bắt đầu trở nên lạnh, thân thể không tự chủ được liền bắt đầu co giật. Nàng ta bấm tay Ngưng Bích, thấp giọng nói: “Dìu ta vào tẩm điện, ngàn vạn không cho lộ ra." Nhất cử nhất động trong cung, Mạc Như đều sẽ nói cho Lý Hân, cử động khác thường của Lưu Nga tự nhiên cũng làm cho nàng hoài nghi, có điều Lưu Nga lại nói với bên ngoài là mình bị phong hàn, cần phải tĩnh dưỡng. Phong hàn? Đây quả thật là một cái cớ tốt, chuyện hôm nay đã huyên náo mọi người đều biết, bất quá bọn họ còn không biết Lưu Nga không có thai, người ngoài chỉ biết, thị nữ Lưu tu nghi mang thai tám tháng, nhìn dáng dấp so với Lưu tu nghi còn lớn hơn một ít. Người người đều đang cười nhạo Lưu Nga ngay cả cung nữ của mình đều quản không được, lại để cho nàng bò lên trên long sàng, còn mang thai. Lưu Nga giả mang thai không có vạch trần, Lý Hân cũng không có ủ rũ, lần này không được nàng nhất định còn có thể tìm cơ hội khác. Có điều Lưu Nga… Nàng không tin Lưu Nga thật sự nhiễm phải phong hàn! Buổi tối, Lý Hân không kiềm chế nổi sự tò mò của mình, xác định Mạc Như cùng cung nhân canh chừng đã ngủ say, nàng ẩn thân đi về phía chính điện. Không tĩnh lặng giống tẩm điện của nàng, chính điện đèn đuốc sáng choang. Lưu Nga đã lấy xuống “thai giả “, lấy cái gối trắng chiếu theo độ lớn của cái bụng Lý Hân buộc thêm hai cọng dây, mỗi ngày nàng ta liền đeo lên như thế. Hiện tại Lưu Nga đang tựa ở trên giường uống thuốc, sắc mặt của nàng ta không còn hồng hào nữa, trở nên trắng xám cực kỳ, trước mắt thậm chí còn có hai khối xanh đen. Đột nhiên, Lưu Nga quay đầu nôn khan. Ba đại cung nữ của nàng ta, Ngưng Hương đã bởi vì chuyện ngày hôm nay bị cấm túc thẩm vấn, bên người chỉ có Ngưng Lộ cùng Ngưng Bích hầu hạ, Ngưng Lộ nhẹ vỗ phía sau lưng Lưu Nga, cầm một chén trà đến bên giường, cho Lưu Nga súc miệng, Ngưng Bích thì lại vội vàng đi lấy một ống nhổ lại đây. Sau khi Lưu Nga súc miệng, vẫn khó chịu che ngực, miệng há lớn thở dốc. Nửa ngày, chờ sự khó chịu trong ngực tiêu đi, Lưu Nga đột nhiên đưa tay đặt trên bụng của mình, đôi môi tái nhợt vô lực xả ra một vệt nụ cười suy yếu: “Đứa nhỏ này…" Lang Hoa nhìn theo tay nàng ta, không nghĩ tới lại nhìn thấy có một cơ thể sống trong bụng Lưu Nga, sáng sớm nay vẫn không có, làm sao lúc trở lại có? Hơn nữa nhìn độ lớn của đứa trẻ kia, cũng đến hai tháng. Hồn phách của nàng chưa đủ, sử dụng các loại phép thuật đều có thời gian hạn chế, cho nên Lang Hoa không thể không trở lại trong cung của mình. Nàng nằm ở trên giường nhỏ, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, đời này Lưu Nga làm sao sẽ mang thai đây? Rõ ràng trong trí nhớ của nguyên chủ không có cái này! Lẽ nào là bởi vì sự xuất hiện của nàng? Lang Hoa không nghĩ ra, nhưng lại không thể không nghĩ, chỉ có thể tiêu hao pháp lực triệu hoán thần thức của nguyên chủ, hỏi nàng có biết chuyện Lưu Nga mang thai hay không. Không nghĩ tới nguyên chủ so với nàng còn kinh ngạc hơn: “Làm sao có khả năng?" Lang Hoa nhìn nàng một cái: “Trước hay sau tiết thanh minh kia có phát sinh chuyện kỳ quái gì hay không?" Nguyên chủ suy tư một lúc: “Nô tỳ nhớ tới, kiếp trước cũng là sau cung yến tiết thanh minh, Lưu Nga đột nhiên truyền triệu thái y, chỉ là sau đó tuyên bố là đột nhiên bị phong hàn, cho nên nô tỳ cũng không có để ở trong lòng. Thì ra là Lưu Nga có thai, nhưng vì cái gì nàng ta không lưu con của mình lại, còn muốn cướp đi con của nô tỳ?" Lang Hoa Tử nghiền ngẫm một hồi, con nuôi chung quy không có bằng chính mình sinh ra, nhìn mạch tượng của nàng, đứa nhỏ này vẫn rất khoẻ mạnh, nhưng là tại sao, đứa bé này không có được sinh ra, thậm chí trong cung chưa từng xuất hiện nửa điểm tin tức liên quan tới đứa bé này?
Tác giả :
Nhất Tiễn Lưu Quang