Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch
Chương 4
Trong giới này không ai không biết đến sự tồn tại của Quý Lan. Màn ra mắt của anh vô cùng đỉnh cao cùng với kỹ năng diễn xuất tinh tế đã giúp anh giành được tất cả các giải thưởng vàng về diễn xuất ở Trung Quốc. Anh đã từng diễn lại vai chính của một bộ phim nhiều năm về trước, cuối cùng tạo ra một vai diễn mà “Không ai dám diễn".
Nhiều người nói rằng đây là phần thưởng của thượng đế.
Về sau, Quý Lan hợp tác với một người bạn mở công ty Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam, tài nguyên cho nghệ sĩ đều đứng đầu trong giới. Vì vậy không biết có bao nhiêu người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để được ký hợp đồng với công ty.
Nhâm Xử An cũng là một thành viên của đội quân gây náo loạn này, Ám Lam là công ty duy nhất cô muốn ký hợp đồng chứ không phải công ty nào khác.
Nghe tin ông chủ tương lai của mình đang ở đây, cô vội vàng nhìn theo hướng của mọi người.
Bị đám đông vây quanh, Quý Lan hơi nghiêng mặt sang một bên, để lộ đường cong hàm dưới hoàn mỹ và sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt phượng rủ xuống.
Những người xung quanh đều mỉm cười. Quý Lan là người duy nhất mặt không chút biểu cảm, lặng lẽ như một tảng băng khiến người ta lạnh sống lưng.
Ngoại trừ lúc diễn xuất trước ống kính, anh ấy dường như chưa từng cười khi chụp ảnh.
“A, điện thoại di động của tôi đâu rồi?"
“Suốt ba năm nay tôi không thể ngờ lại gặp Quý Lan trong hoàn cảnh này…"
Quý Lan không hề để ý những lời xì xào bàn tán xung quanh mình, chỉ nghiêm túc lắng nghe lời nói của người bên cạnh.
Phương Vũ nhìn thấy Quý Lan đi về phía mình, không nhịn được tiến về phía trước vài bước, muốn nhìn rõ hơn, miệng thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ thực sự là Quý Lan. Ở đây có kịch hay sắp diễn ra sao?"
Cô ta vẫn chưa hoàn thành xong vai diễn của mình, nếu Quý Lan quay phim ở đây, cô ta sẽ không có cơ hội xem sao?
Cô ta nhìn chằm chằm về hướng Quý Lan, có chút mất hứng, chân đột nhiên bị vấp ngã.
“A!" Sau tiếng thét chói tai, Phương Vũ đâm sầm vào người Quý Lan.
Đột nhiên có người ôm lấy, Quý Lan cau mày, theo bản năng lùi lại phía sau. Phó giám đốc ở một bên nhanh tay đỡ: “Cẩn thận một chút!"
Phương Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Quý Lan đang cúi đầu xuống, trong mắt không một tia ấm áp khiến cô ta lạnh sống lưng.
…
“Hahaha, buồn cười quá đi mất!" Bạn cùng phòng đại học cũng là bạn cùng phòng hiện tại Giang Đồng không nhịn được vỗ đùi phá lên cười, cười đến sặc sụa, sau khi ho mấy tiếng mới ngừng lại được.
“Xem cậu cười kìa." Nhâm Xử An xoa lưng đỡ Giang Đồng dậy, rót thêm một ly nước chanh đưa cho Giang Đồng.
Giang Đồng cầm ly nước chanh uống hai ngụm rồi mới ngừng cười hẳn: “Kẻ xấu sẽ bị trời phạt, có thể tự giẫm dây giày khi đang đi? Thật sự khiến người ta cười muốn nội thương."
“Không phải chỉ có mình, đi cùng mình còn có một chị thư ký trường quay đã nhịn cười đến mắc nghẹn, còn che giấu không dám để Phương Vũ nhìn ra. Cũng may là Phương Vũ bị ngã nặng đến mức bị trẹo mắt cá chân, hôm nay không quay phim được, nếu không thì lại tìm chúng ta."
Cô vừa dứt lời, Giang Đồng quay lại nói với vẻ nửa đùa nửa thật: “Nhưng mình phải nói rằng ánh mắt ông chủ tương lai của cậu thật đáng sợ. Từ đầu đến cuối không hề cười. Nếu anh ấy nhìn mình với ánh mắt đó chắc mình sẽ khó chịu trong một thời gian và tự nhủ sẽ không bao giờ dám phạm sai lầm hay có bất cứ ảo tưởng gì trước mặt Quý Lan nữa."
Giang Đồng nói: “Cậu cũng không cần tự mình giẫm dây giày, cứ như vậy ngã trước mặt Quý Lan, bằng không sau này muốn gặp lại cũng không biết là đến bao giờ."
Nhâm Xử An nhéo eo Giang Đồng: “Cậu có thể bớt nói điều xui xẻo lại không? Cậu có thể cầu nguyện cho mình ký được hợp đồng với Ám Lam mà!"
“Đừng nói là ký hợp đồng với Ám Lam, cho dù ký với công ty mình thì cậu cũng sẽ ngày càng phát triển." Giang Đồng “chậc" một tiếng: “Cũng may cậu sắp hủy hợp đồng, nếu không mình cũng nóng lòng thay cậu."
Nhâm Xử An cũng đang lo lắng. Sau khi trở về phòng, cô thở dài, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại để mở trò chơi.
Bỏ qua phần giới thiệu trò chơi, cô vào căn phòng quen thuộc. Trên màn hình, Quý Hưng đang đứng trước cửa, còn có kèm theo vài tên côn đồ.
Chân mày Nhâm Xử An cau lại, cô bật người khỏi chiếc giường êm ái và ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình một cách bất động.
“Quý Hưng, đi thôi!" Một cậu bé đang ngậm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lấy ra một bao thuốc đã vò nát từ trong túi áo khoác bông nặng nề, duỗi tay đưa nó cho Quý Hưng.
Chết tiệt, còn nhỏ tuổi mà hút thuốc gì chứ!
Khoảnh khắc Nhâm Xử An nhìn thấy gói thuốc lá, cả người cô như muốn nổ tung. Nhóc con, ngươi không thể học thói xấu như thế này! Không đi học thì thôi đi, nhưng đừng có nhỏ như vậy đã bắt đầu hút thuốc.
Đây là loại trò chơi hư hỏng nào đây, thanh thiếu niên nổi loạn cũng không cần phải đến mức này.
Cảnh tượng này khiến cô nhớ đến một vài bạn học nam ở trường trung học của mình. Cô cảm thấy như chính mình đang hút thuốc, nhưng lại không biết trước mắt người khác khói thuốc thú vị đến mức nào.
Nếu Quý Hưng thực sự hút thuốc, cô sẽ gỡ cài đặt trò chơi này ngay.
Nhâm Xử An nhìn chằm chằm vào màn hình, Quý Hưng đang cúi đầu nhìn bao thuốc, im lặng một lúc rồi đưa tay đẩy nó ra: “Việc này không tốt lắm, đi thôi!"
Cánh cửa loang lổ những vết hoen gỉ được Quý Hưng đóng lại, trong game phát ra tiếng đóng cửa.
Định đi đâu đây?
Nhóc con của cô ở cùng một chỗ với mấy đứa trẻ như vậy, sao cô có thể yên tâm được. Cô dùng ngón tay gõ nhẹ vào cửa vài lần. Đột nhiên lời nhắc “Đạt cấp độ 10, góc nhìn chính chỉ có thể rời khỏi phòng." xuất hiện vài lần trên màn hình.
Nhâm Xử An:…
Tại sao trò chơi này lại bắt người chơi phải đối diện với căn phòng trống rỗng một mình? Khoan đã, trọng điểm ở đây là nhóc con của cô đang giao du với loại bạn bè xấu!
Nhâm Xử An nhìn thoáng khung kinh nghiệm, vừa hơn cấp 4 một chút, đợi đến cấp 10 là có thể mở khoá chức năng giao tiếp bằng văn bản rồi. Cô muốn giao tiếp với nhóc con bằng lời càng sớm càng tốt.
Sáu đồng vàng còn lại dùng để mua đồ ăn cho sáu ngày.
Sử dụng tiền vàng có thể tăng kinh nghiệm, nhưng sáu đồng tiền vàng thực sự không nhiều lắm, khoảng cách thăng cấp còn kém một nửa so với kinh nghiệm chính.
Trò chơi này rất hấp dẫn.
Quý Hưng đá vào một viên đá bên đường. Những đứa con trai đi cùng cậu cũng đá sỏi trên mặt đất. Một cậu bé nhặt một hòn đá dưới đất lên, dùng sức tán thành đinh tán rồi ném vào cửa sổ của một ngôi nhà, phát ra tiếng “bùm".
Trong phòng lập tức truyền ra tiếng mắng chửi như muốn lột da người ném đá, hệt như một chiếc súng liên thanh mắng nửa ngày chưa xong, lâu lâu còn chửi tục. Đến khi bọn trẻ đi hẳn, âm thanh đó vẫn chưa ngừng lại. Có thể là đang phàn nàn với chồng con về việc này.
Quý Hưng bình thường vốn lạnh lùng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Này, cậu nghĩ trên thế giới này có thần tiên sao?"
“Thần tiên? Quý Hưng à, cậu có đang mơ không đấy?" Một cậu nhóc lên tiếng cười nhạo và không quan tâm đến câu hỏi mà Quý Hưng hỏi: “Cho dù có thần tiên thực sự đi chăng nữa thì lũ nhỏ khốn nạn chúng ta chắc chắn đã bị bỏ rơi từ lâu rồi."
Cậu bé tự nhận mình là “lũ nhỏ khốn nạn", sau đó cầm lấy một nắm đá trên mặt đất. Vung tay một cái, tất cả các viên đá đều đập vào cửa sổ của người dân trong thị trấn.
Không quá hai giây, cửa sổ đã bị người ta dùng sức mở ra, một khuôn mặt có vẻ chua ngoa ló ra từ cửa sổ.
Nhìn thấy Quý Hưng và những người khác đang đứng bên ngoài, người đàn bà mở miệng chửi rủa: “Đồ khốn nạn, chúng mày chán sống à? Nếu chúng mày đập phá lần nữa, tất cả đều sẽ bị tống vào tù!"
Nghe thấy từ “nhà tù", Quý Hưng ngẩng đầu lên, liếc nhìn người đàn bà với đôi mắt đen sâu thẳm của mình.
Người đàn bà nhìn cậu, cong môi có chút chán ghét, thấp giọng lẩm bẩm vài câu: “Tuổi còn nhỏ mà ánh mắt đã lạnh lùng như vậy, đoán chừng chính là con trai của kẻ giết người, cũng chẳng khá hơn là bao…"
Tay Quý Hưng siết chặt lại, rồi lại nới lỏng ra.
Cậu bé đi cùng vỗ vai cậu. Ngón tay cậu ta kẹp nửa điếu thuốc, đặt lên miệng hút một hơi: “Nhìn đi, bị người ta ghét còn không hết, cho dù có thần tiên đi chăng nữa thì ông ta cũng không đứng cùng đám nhóc chúng ta đâu."
Khói trắng phả vào mặt Quý Hưng gây cảm giác nhức đầu. Quý Hưng khẽ quay đầu lại, tránh làn khói trắng làm ngạt mũi.
…
Tiếng gõ cửa dồn dập khiến Nhâm Xử An mơ màng tỉnh giấc.
Cách cánh cửa, giọng nói của Giang Đồng vang lên: “An An, mình có đặt đồ tới, cậu mở cửa đi!"
Nhâm Xử An mở cửa, nhận lấy túi thức ăn khổng lồ trên tay của cậu bé giao hàng, trong đó là một chiếc hộp phẳng đựng bánh pizza.
“Cậu gọi pizza à?"
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Giang Đồng lau tay đi ra: “Cậu giành được vai diễn, phải ăn mừng luôn chứ hahaha."
Nhâm Xử An cầm cốc trên bàn ăn, lấy ra hai miếng men, uống một hơi với nước ấm, lời nói trong miệng có chút không rõ ràng: “Món này nhiều calo lắm. Mình cảm thấy vui vẻ là được rồi."
Cô nói không thích, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi rửa tay.
Lúc trở lại phòng, Giang Đồng đã mở hết mấy hộp ra, ở giữa là một chiếc bánh pizza sầu riêng, mùi thơm nức mũi, cho dù mũi của Nhâm Xử An không được thông thoáng, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi vị mê hồn kia.
Giang Đồng ngồi ở trên salon, híp mắt ngoắc ngón tay với Nhâm Xử An, nói: “Biết rõ cậu thích pizza sầu riêng, thôi nào, không cần phải ngại!"
Nhâm Xử An mặt không cảm xúc nhưng trong lòng rất rạo rực.
Cô cắn một miếng pizza, hương vị thơm phức lan tỏa trong miệng, ngon đến nao lòng.
Hai phút sau, khi đã ăn hết một miếng bánh rõ to, từ trong bụng phát ra vài tiếng “ục ục" thoả mãn, cô nói: “Ngon quá! Nếu ngày nào cũng ăn như vậy thì chắc mình sẽ béo mất."
Giang Đồng đẩy một ly nước men lớn đến trước mặt Nhâm Xử An: “Mỗi ngày cậu đều chạy bộ một tiếng, lượng calo ăn vào đã tiêu hao hết rồi. Thỉnh thoảng mới ăn cái này, cậu cứ yên tâm ăn đi."
Nhâm Xử An gật đầu: “Thật là, cùng lắm thì buổi tối mình sẽ chạy thêm nửa tiếng."
“Ting ting ting" Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Nhâm Xử An có chút ngạc nhiên, ai lại tìm cô vào lúc này?
Cô lau tay, tâm trạng vui vẻ cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy dòng chữ “Chị Trương" trên màn hình điện thoại, lông mày cô cau lại, tâm trạng vui vẻ bổng biến mất.
Trương Lan là người đại diện của cô, phụ trách ba nghệ sĩ, hai nam một nữ, là người hà khắc với Nhâm Xử An nhất.
Lần này chủ động gọi điện cho cô, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt lành.
“Suỵt!" Nhâm Xử an dặn Giang Đồng im lặng, cô nghe điện thoại: “Chị Trương."
“Xử An, có phải cô đắc tội với Phương Vũ khi đóng phim không?"
Nhiều người nói rằng đây là phần thưởng của thượng đế.
Về sau, Quý Lan hợp tác với một người bạn mở công ty Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam, tài nguyên cho nghệ sĩ đều đứng đầu trong giới. Vì vậy không biết có bao nhiêu người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để được ký hợp đồng với công ty.
Nhâm Xử An cũng là một thành viên của đội quân gây náo loạn này, Ám Lam là công ty duy nhất cô muốn ký hợp đồng chứ không phải công ty nào khác.
Nghe tin ông chủ tương lai của mình đang ở đây, cô vội vàng nhìn theo hướng của mọi người.
Bị đám đông vây quanh, Quý Lan hơi nghiêng mặt sang một bên, để lộ đường cong hàm dưới hoàn mỹ và sống mũi cao thẳng tắp, đôi mắt phượng rủ xuống.
Những người xung quanh đều mỉm cười. Quý Lan là người duy nhất mặt không chút biểu cảm, lặng lẽ như một tảng băng khiến người ta lạnh sống lưng.
Ngoại trừ lúc diễn xuất trước ống kính, anh ấy dường như chưa từng cười khi chụp ảnh.
“A, điện thoại di động của tôi đâu rồi?"
“Suốt ba năm nay tôi không thể ngờ lại gặp Quý Lan trong hoàn cảnh này…"
Quý Lan không hề để ý những lời xì xào bàn tán xung quanh mình, chỉ nghiêm túc lắng nghe lời nói của người bên cạnh.
Phương Vũ nhìn thấy Quý Lan đi về phía mình, không nhịn được tiến về phía trước vài bước, muốn nhìn rõ hơn, miệng thấp giọng lẩm bẩm: “Không ngờ thực sự là Quý Lan. Ở đây có kịch hay sắp diễn ra sao?"
Cô ta vẫn chưa hoàn thành xong vai diễn của mình, nếu Quý Lan quay phim ở đây, cô ta sẽ không có cơ hội xem sao?
Cô ta nhìn chằm chằm về hướng Quý Lan, có chút mất hứng, chân đột nhiên bị vấp ngã.
“A!" Sau tiếng thét chói tai, Phương Vũ đâm sầm vào người Quý Lan.
Đột nhiên có người ôm lấy, Quý Lan cau mày, theo bản năng lùi lại phía sau. Phó giám đốc ở một bên nhanh tay đỡ: “Cẩn thận một chút!"
Phương Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Quý Lan đang cúi đầu xuống, trong mắt không một tia ấm áp khiến cô ta lạnh sống lưng.
…
“Hahaha, buồn cười quá đi mất!" Bạn cùng phòng đại học cũng là bạn cùng phòng hiện tại Giang Đồng không nhịn được vỗ đùi phá lên cười, cười đến sặc sụa, sau khi ho mấy tiếng mới ngừng lại được.
“Xem cậu cười kìa." Nhâm Xử An xoa lưng đỡ Giang Đồng dậy, rót thêm một ly nước chanh đưa cho Giang Đồng.
Giang Đồng cầm ly nước chanh uống hai ngụm rồi mới ngừng cười hẳn: “Kẻ xấu sẽ bị trời phạt, có thể tự giẫm dây giày khi đang đi? Thật sự khiến người ta cười muốn nội thương."
“Không phải chỉ có mình, đi cùng mình còn có một chị thư ký trường quay đã nhịn cười đến mắc nghẹn, còn che giấu không dám để Phương Vũ nhìn ra. Cũng may là Phương Vũ bị ngã nặng đến mức bị trẹo mắt cá chân, hôm nay không quay phim được, nếu không thì lại tìm chúng ta."
Cô vừa dứt lời, Giang Đồng quay lại nói với vẻ nửa đùa nửa thật: “Nhưng mình phải nói rằng ánh mắt ông chủ tương lai của cậu thật đáng sợ. Từ đầu đến cuối không hề cười. Nếu anh ấy nhìn mình với ánh mắt đó chắc mình sẽ khó chịu trong một thời gian và tự nhủ sẽ không bao giờ dám phạm sai lầm hay có bất cứ ảo tưởng gì trước mặt Quý Lan nữa."
Giang Đồng nói: “Cậu cũng không cần tự mình giẫm dây giày, cứ như vậy ngã trước mặt Quý Lan, bằng không sau này muốn gặp lại cũng không biết là đến bao giờ."
Nhâm Xử An nhéo eo Giang Đồng: “Cậu có thể bớt nói điều xui xẻo lại không? Cậu có thể cầu nguyện cho mình ký được hợp đồng với Ám Lam mà!"
“Đừng nói là ký hợp đồng với Ám Lam, cho dù ký với công ty mình thì cậu cũng sẽ ngày càng phát triển." Giang Đồng “chậc" một tiếng: “Cũng may cậu sắp hủy hợp đồng, nếu không mình cũng nóng lòng thay cậu."
Nhâm Xử An cũng đang lo lắng. Sau khi trở về phòng, cô thở dài, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại để mở trò chơi.
Bỏ qua phần giới thiệu trò chơi, cô vào căn phòng quen thuộc. Trên màn hình, Quý Hưng đang đứng trước cửa, còn có kèm theo vài tên côn đồ.
Chân mày Nhâm Xử An cau lại, cô bật người khỏi chiếc giường êm ái và ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình một cách bất động.
“Quý Hưng, đi thôi!" Một cậu bé đang ngậm điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lấy ra một bao thuốc đã vò nát từ trong túi áo khoác bông nặng nề, duỗi tay đưa nó cho Quý Hưng.
Chết tiệt, còn nhỏ tuổi mà hút thuốc gì chứ!
Khoảnh khắc Nhâm Xử An nhìn thấy gói thuốc lá, cả người cô như muốn nổ tung. Nhóc con, ngươi không thể học thói xấu như thế này! Không đi học thì thôi đi, nhưng đừng có nhỏ như vậy đã bắt đầu hút thuốc.
Đây là loại trò chơi hư hỏng nào đây, thanh thiếu niên nổi loạn cũng không cần phải đến mức này.
Cảnh tượng này khiến cô nhớ đến một vài bạn học nam ở trường trung học của mình. Cô cảm thấy như chính mình đang hút thuốc, nhưng lại không biết trước mắt người khác khói thuốc thú vị đến mức nào.
Nếu Quý Hưng thực sự hút thuốc, cô sẽ gỡ cài đặt trò chơi này ngay.
Nhâm Xử An nhìn chằm chằm vào màn hình, Quý Hưng đang cúi đầu nhìn bao thuốc, im lặng một lúc rồi đưa tay đẩy nó ra: “Việc này không tốt lắm, đi thôi!"
Cánh cửa loang lổ những vết hoen gỉ được Quý Hưng đóng lại, trong game phát ra tiếng đóng cửa.
Định đi đâu đây?
Nhóc con của cô ở cùng một chỗ với mấy đứa trẻ như vậy, sao cô có thể yên tâm được. Cô dùng ngón tay gõ nhẹ vào cửa vài lần. Đột nhiên lời nhắc “Đạt cấp độ 10, góc nhìn chính chỉ có thể rời khỏi phòng." xuất hiện vài lần trên màn hình.
Nhâm Xử An:…
Tại sao trò chơi này lại bắt người chơi phải đối diện với căn phòng trống rỗng một mình? Khoan đã, trọng điểm ở đây là nhóc con của cô đang giao du với loại bạn bè xấu!
Nhâm Xử An nhìn thoáng khung kinh nghiệm, vừa hơn cấp 4 một chút, đợi đến cấp 10 là có thể mở khoá chức năng giao tiếp bằng văn bản rồi. Cô muốn giao tiếp với nhóc con bằng lời càng sớm càng tốt.
Sáu đồng vàng còn lại dùng để mua đồ ăn cho sáu ngày.
Sử dụng tiền vàng có thể tăng kinh nghiệm, nhưng sáu đồng tiền vàng thực sự không nhiều lắm, khoảng cách thăng cấp còn kém một nửa so với kinh nghiệm chính.
Trò chơi này rất hấp dẫn.
Quý Hưng đá vào một viên đá bên đường. Những đứa con trai đi cùng cậu cũng đá sỏi trên mặt đất. Một cậu bé nhặt một hòn đá dưới đất lên, dùng sức tán thành đinh tán rồi ném vào cửa sổ của một ngôi nhà, phát ra tiếng “bùm".
Trong phòng lập tức truyền ra tiếng mắng chửi như muốn lột da người ném đá, hệt như một chiếc súng liên thanh mắng nửa ngày chưa xong, lâu lâu còn chửi tục. Đến khi bọn trẻ đi hẳn, âm thanh đó vẫn chưa ngừng lại. Có thể là đang phàn nàn với chồng con về việc này.
Quý Hưng bình thường vốn lạnh lùng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Này, cậu nghĩ trên thế giới này có thần tiên sao?"
“Thần tiên? Quý Hưng à, cậu có đang mơ không đấy?" Một cậu nhóc lên tiếng cười nhạo và không quan tâm đến câu hỏi mà Quý Hưng hỏi: “Cho dù có thần tiên thực sự đi chăng nữa thì lũ nhỏ khốn nạn chúng ta chắc chắn đã bị bỏ rơi từ lâu rồi."
Cậu bé tự nhận mình là “lũ nhỏ khốn nạn", sau đó cầm lấy một nắm đá trên mặt đất. Vung tay một cái, tất cả các viên đá đều đập vào cửa sổ của người dân trong thị trấn.
Không quá hai giây, cửa sổ đã bị người ta dùng sức mở ra, một khuôn mặt có vẻ chua ngoa ló ra từ cửa sổ.
Nhìn thấy Quý Hưng và những người khác đang đứng bên ngoài, người đàn bà mở miệng chửi rủa: “Đồ khốn nạn, chúng mày chán sống à? Nếu chúng mày đập phá lần nữa, tất cả đều sẽ bị tống vào tù!"
Nghe thấy từ “nhà tù", Quý Hưng ngẩng đầu lên, liếc nhìn người đàn bà với đôi mắt đen sâu thẳm của mình.
Người đàn bà nhìn cậu, cong môi có chút chán ghét, thấp giọng lẩm bẩm vài câu: “Tuổi còn nhỏ mà ánh mắt đã lạnh lùng như vậy, đoán chừng chính là con trai của kẻ giết người, cũng chẳng khá hơn là bao…"
Tay Quý Hưng siết chặt lại, rồi lại nới lỏng ra.
Cậu bé đi cùng vỗ vai cậu. Ngón tay cậu ta kẹp nửa điếu thuốc, đặt lên miệng hút một hơi: “Nhìn đi, bị người ta ghét còn không hết, cho dù có thần tiên đi chăng nữa thì ông ta cũng không đứng cùng đám nhóc chúng ta đâu."
Khói trắng phả vào mặt Quý Hưng gây cảm giác nhức đầu. Quý Hưng khẽ quay đầu lại, tránh làn khói trắng làm ngạt mũi.
…
Tiếng gõ cửa dồn dập khiến Nhâm Xử An mơ màng tỉnh giấc.
Cách cánh cửa, giọng nói của Giang Đồng vang lên: “An An, mình có đặt đồ tới, cậu mở cửa đi!"
Nhâm Xử An mở cửa, nhận lấy túi thức ăn khổng lồ trên tay của cậu bé giao hàng, trong đó là một chiếc hộp phẳng đựng bánh pizza.
“Cậu gọi pizza à?"
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Giang Đồng lau tay đi ra: “Cậu giành được vai diễn, phải ăn mừng luôn chứ hahaha."
Nhâm Xử An cầm cốc trên bàn ăn, lấy ra hai miếng men, uống một hơi với nước ấm, lời nói trong miệng có chút không rõ ràng: “Món này nhiều calo lắm. Mình cảm thấy vui vẻ là được rồi."
Cô nói không thích, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi rửa tay.
Lúc trở lại phòng, Giang Đồng đã mở hết mấy hộp ra, ở giữa là một chiếc bánh pizza sầu riêng, mùi thơm nức mũi, cho dù mũi của Nhâm Xử An không được thông thoáng, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi vị mê hồn kia.
Giang Đồng ngồi ở trên salon, híp mắt ngoắc ngón tay với Nhâm Xử An, nói: “Biết rõ cậu thích pizza sầu riêng, thôi nào, không cần phải ngại!"
Nhâm Xử An mặt không cảm xúc nhưng trong lòng rất rạo rực.
Cô cắn một miếng pizza, hương vị thơm phức lan tỏa trong miệng, ngon đến nao lòng.
Hai phút sau, khi đã ăn hết một miếng bánh rõ to, từ trong bụng phát ra vài tiếng “ục ục" thoả mãn, cô nói: “Ngon quá! Nếu ngày nào cũng ăn như vậy thì chắc mình sẽ béo mất."
Giang Đồng đẩy một ly nước men lớn đến trước mặt Nhâm Xử An: “Mỗi ngày cậu đều chạy bộ một tiếng, lượng calo ăn vào đã tiêu hao hết rồi. Thỉnh thoảng mới ăn cái này, cậu cứ yên tâm ăn đi."
Nhâm Xử An gật đầu: “Thật là, cùng lắm thì buổi tối mình sẽ chạy thêm nửa tiếng."
“Ting ting ting" Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Nhâm Xử An có chút ngạc nhiên, ai lại tìm cô vào lúc này?
Cô lau tay, tâm trạng vui vẻ cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy dòng chữ “Chị Trương" trên màn hình điện thoại, lông mày cô cau lại, tâm trạng vui vẻ bổng biến mất.
Trương Lan là người đại diện của cô, phụ trách ba nghệ sĩ, hai nam một nữ, là người hà khắc với Nhâm Xử An nhất.
Lần này chủ động gọi điện cho cô, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt lành.
“Suỵt!" Nhâm Xử an dặn Giang Đồng im lặng, cô nghe điện thoại: “Chị Trương."
“Xử An, có phải cô đắc tội với Phương Vũ khi đóng phim không?"
Tác giả :
Mạc Bát Thiên