Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái
Chương 22: NGOẠI TRUYỆN - Thịt bò – trứng muối
Tình cảm giữa Ngưu Bôn và Trứng muối là từ gian dâm mà ra, sau đó trở thành hàng thật giá thật, già trẻ không ai bị lừa.
Vào tối hôm hai người gặp nhau lần đầu, Trứng muối uống hết hai két bia khiến Ngưu Bôn bị knockout, sau đó cô nàng còn tỏ ra phong độ đưa Ngưu Bôn về, nhân tiện ngủ miễn phí một đêm.
Trứng muối kéo anh chàng bất tỉnh nhân sự là Ngưu Bôn về phòng, đẩy anh chàng lên giường, việc này khiến cô nàng mệt đến nỗi mồ hôi túa khắp người. Cô nàng nghĩ anh chàng này nhìn gầy như cọng giá, vậy mà không ngờ toàn thịt là thịt, nặng chết đi được. Còn nữa, khi giúp anh chàng cởi áo khoác ngoài ra, Trứng muối cảm thấy cơ thể nhìn tưởng mỏng manh kia lại rất săn chắc, đúng là con người không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài mà có thể đánh giá, ngực bằng chưa chắc đã là ngực nhỏ...
Trứng muối vào nhà vệ sinh nôn, cảm giác họng khô khốc, định vào bếp rót một một cốc nước thì nhìn thấy trên bàn có một két nước ngọt. Do đó cô nàng tiện tay mở một chai, không cần nhìn xem nó là thứ đồ uống gì mà cứ thế ngẩng cổ lên tu sạch.
Sau đó, đầu óc choáng váng.
Ngưu Bôn từ trước đến nay không hề uống rượu, nhưng thường được người khác biếu, làm kinh doanh mà, khi nào cũng cần có quà cáp qua lại.
Két đồ uống đó là do một người chuyên cấp hàng cho quán thịt nướng mang đến, những chai rượu tây loại mạnh.
Trứng muối vốn chỉ say năm sáu mươi phần trăm, giờ lại uống thêm rượu tây mạnh, hơn nữa còn uống gấp nên không say khướt ngay tại trận mới lạ.
Dù say mềm nhưng Trứng muối vẫn còn chút lý trí, biết được tình trạng không ổn của mình nên muốn lập tức về phòng ngủ. Kết quả vì là lần đầu đến nên không quen địa thế dựa vào trí nhớ ban nãy, cô nàng chỉ biết mỗi đường cũ nên mò vào phòng ngủ của Ngưu Bôn.
Lúc này, men rượu trong người Ngưu Bôn đã lên não, khắp người nóng ran. Anh chàng khó chịu, rên rỉ, lăn lộn trên giường, đạp chăn, để lộ ra một cơ thể bọc hờ hững trong chiếc sơ mi mỏng tang. Vì cứ lăn lộn nên cổ áo bật ra, do men rượu nên trên làn da trắng bóc của anh chàng xuất hiện một lớp màu hồng nhàn nhạt.
Sau khi Trứng muối đi vào, cô nàng nhìn thấy một thân hình mỏng manh, cuốn hút, áo quần xộc xệch.
Cổ nhân có câu, rượu rất dễ khiến người ta làm loạn, cổ nhân nói quả không sai.
Trứng muối nhìn cơ thể đó đến nỗi chút lý trí cuối cùng cũng tiêu tan, cảm thấy người đang nằm trước mặt như một món ăn ngon, chỉ muốn nuốt nhanh vào bụng.
Cô nàng đi đến, leo lên giường, đè lên cơ thể của người đó, mắt nhắm nghiền, hôn, rồi mọi thứ diễn ra theo bản năng.
Chẳng gì thì Ngưu Bôn cũng là thần tiên, dù không cưỡng nổi men rượu dẫn đến say mềm nhưng thần trí trong anh chàng vẫn còn chút tỉnh táo, ý thức cũng có thể coi là rõ ràng.
Anh chàng mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng nên cố gắng mở mắt ra thì trông thấy một người con gái, quần áo tuột đến ngang đùi đang nằm ở trên và đang hôn cuồng nhiệt lên bờ ngực trần của mình. Nhìn kỹ thì hóa ra đó là cô bạn thân của Đậu Phù, sắc mặt Ngưu Bôn lập tức tái nhợt.
Muốn trở mình ngồi dậy nhưng thứ nhất là đầu choáng, mắt hoa, toàn thân không còn chút sức lực nào, thứ hai là Trứng muối cứ ôm chặt, không chịu buông, hơn nữa sức của cô nàng lại mạnh đáng kinh ngạc. Ngưu Bôn thử ngồi dậy vài lần nhưng đều thất bại.
Ngưu Bôn muốn đẩy Trứng muối ra, nhưng hễ đẩy ra, cô nàng lại sán tới khiến quần áo cũng vô tình bị cởi hết, ngọc thể phơi bày.
Ngưu Bôn đần người.
Anh chàng đành giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, không dám động vào người Trứng muối nữa, cơ thể anh chàng cứng đờ để mặc Trứng muối giày vò trên đó.
Trứng muối chưa từng có người yêu, những hiểu biết về cơ thể đàn ông của cô nàng đến từ những bộ phim đồng tính nên rất luống cuống trong tình huống thực tiễn. Cô nàng chỉ biết sờ soạng, hôn hít, chứ không biết động tác nào quan trọng, động tác nào không quan trọng, khiến Ngưu Bôn khổ cực vô cùng.
Một lúc sau, Ngưu Bôn không thể chịu đựng thêm sự kích thích chết người này nữa, anh chàng cắn răng, tóm chặt đôi vai trần của cô nàng để cô nàng dừng lại, ngẩng đẩu lên nhìn cơ thể của mình. Ngưu Bôn hét to hết cỡ để Trứng muối khôi phục lại thần trí:
- Trứng muối, mau tỉnh lại. Cô làm thế này là sao?
Lúc này, trong đôi mắt mờ mịt vì hơi rượu của Trứng muối chứa đầy dục vọng nên đã chẳng còn nhìn thấy gì. Đầu óc đã mất lý trí sao còn biết phân tích, phán đoán hay trả lời câu hỏi của người khác. Do đó cô nàng chỉ mơ màng trong một giây ngắn ngủi rồi lại tức tốc nhào tới, cơ thể lại vặn vẹo, cọ xát vào thân hình đang mất dần sự kiểm soát...
Mặc dù Ngưu Bôn đã sống hơn một nghìn năm nhưng phần lớn thời gian của anh chàng là dùng vào việc tập trung tu hành. Năm ngoái, lần đầu tiên anh chàng được cử xuống nhân gian làm nhiệm vụ bảo vệ loài người, vậy nên về nguyên tắc, thực ra anh chàng còn "non" hơn cả Trứng muối. Trước tình huống như thế này, chân tay Ngưu Bôn đã sớm trở nên luống cuống, mất kiểm soát. Do vậy, khi cơ thể xuất hiện phản ứng, lý trí cũng hoàn toàn vô tác dụng. Cuối cùng, khi Trứng muối cắn một miếng lên cơ thể, chàng trai còn trinh trắng hàng nghìn năm nay kêu lên một tiếng đau đớn, tuyên bố đã không còn...
Vì hoàn toàn không có kinh nghiệm nên anh chàng không biết thể chất của mình khi kết hợp với người phàm sẽ xảy ra kết quả gì. Vào phút gay cấn cuối cùng, Ngưu Bôn nhớ ra tấm lệnh phù tộc trưởng có pháp lực bảo hộ mạnh nhất, hy vọng chuyện bất ngờ không hề được chuẩn bị này sẽ không gây ra cho Trứng muối bất kỳ sự thương tổn nào.
Sự thực sau này chứng minh, anh chàng đã đánh giá quá thấp sự mạnh mẽ của con người.
Một đêm mấy mưa quấn quýt...
Sau khi xong việc, Ngưu Bôn đi sang phòng khác ngồi, điều hòa nhịp thở, vừa để hồi phục thể lực vừa nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.
Thực ra cũng chẳng có gì khó nghĩ, đã hái một bông hoa tinh khôi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, cho dù là người hay thần tiên, từ trước đến nay, điều đó đã trở thành quy luật cơ bản rồi.
Chỉ có điều, vốn định ở lại nhân gian một năm rưỡi rồi về, nhưng giờ xem ra, ít nhất cũng phải kéo dài thời gian so với dự định lên đến năm sáu mươi lần.
Kết hôn rồi sống cùng Trứng muối, có lẽ cũng ổn.
Nhớ lại hào khí của Trứng muối trên bàn rượu, sự hoang dại trên giường và cả sau khi mọi việc đã kết thúc, dáng vẻ ôm gối cong môi ngủ rất gợi cảm và đáng yêu của cô nàng, đôi mắt đang khép chặt của Ngưu Bôn bỗng hơi cong lên.
Thế nhưng, khi anh chàng quay lại phòng ngủ định bàn với Trứng muối về kế hoạch tương lai thì phát hiện đương sự đã không còn ở đó.
Chỉ để lại đống giường chiếu lộn xộn và trên tấm ga giường màu nhạt, còn có cả vệt đỏ rất nổi bật nữa...
Ông trời thường rất công bằng, ví dụ như có người được ban vẻ đẹp mê hồn nhưng lại không có giọng nói hay, có người được tình yêu hoàn mỹ nhưng lại không có sự nghiệp thành công... Vậy nên, Trứng muối được sở hữu chỉ số IQ cực cao thì cô nàng lại chỉ có thể có một chỉ số EQ dưới mức trung bình.
Trong con mắt của Trứng muối, đàn ông, tình yêu hay gì đó đều xa tít chân trời, không đáng yêu như máy móc trong phòng thí nghiệm, sờ vào còn có cảm giác chân thực, kết quả chúng đưa ra đều là chính xác từng li từng tí, chẳng hề tốn công sức và phiền toái gì.
Vì thế, khi mới bắt đẩu tỉnh dậy, cô nàng đập đầu vào tường mấy cái rồi nhanh chóng đưa ra quyết định, coi trận cuồng loạn trong cơn say chỉ là mây bay gió thoảng, thổi qua rồi là xong.
Có điều, cô nàng có thể bỏ qua, còn Ngưu Bôn thì không. Cứ cho rằng Ngưu Bôn cũng muốn bỏ qua nhưng không có cách nào, vì lệnh phù tộc trưởng của anh chàng còn ở trên người cô nàng, dù gì cũng phải lấy lại...
Lần này, Trứng muối tham gia một dự án nghiên cứu quy mô lớn, do liên quan đến chuyện quân sự cơ mật nên việc quản lý rất nghiêm ngặt.
Dù Ngưu Bôn là thần tiên, nhưng nếu không dùng đến pháp lực thì không sao vào được. Do vậy, anh chàng chỉ có thể tìm nhà nghỉ ở một thị trấn gần đó để ở tạm, nhờ sự cảm ứng của lệnh bài để nắm bắt tình hình của Trứng muối, thực chất nói trắng ra, chính là nhìn trộm...
Như vậy, anh chàng lại có thể thấy những mặt khác trong con người Trứng muối. Một cô gái mặc áo trắng nghiêm túc làm việc giữa các thiết bị máy móc hiện đại. Cô nàng búi tóc, đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cẩn trọng, phản ứng nhanh nhẹn, lời nói mạch lạc, cử chỉ thành thục.
Thật khó tưởng tượng, cô gái đang hăng say làm việc lúc này lại chính là người con gái hung mãnh, hành động kỳ quặc ngày hôm đó.
Thời gian trôi rất nhanh, thoắt cái đã đến đầu tháng Năm, khí hậu ở vùng đất hoang cũng ấm dần lên.
Một hôm, Trứng muối nhận được lệnh đi ra thị trấn giải quyết công chuyện. Ở trong vùng quản lý quân sự hóa quá lâu, nay được ra ngoài, tâm trạng cô nàng có thể dùng một câu rất xưa cũ để ví là "như chim xổ lồng", nhìn gì cũng cảm thấy tươi mới, nhìn ai cũng thấy thân thiết, hận là không thể tóm được ai để ôm, để cắn.
Đến khi nhìn thấy một người xuất hiện, tâm trạng phơi phới của cô nàng bỗng tiêu tan.
Nói một cách chính xác, Trứng muối đã gần như quên người này rồi, cộng thêm với việc, cô nàng chưa bao giờ nghĩ, tại nơi hẻo lánh nhất của tổ quốc lại có thể gặp anh chàng.
Sở dĩ vừa trông thấy mặt là nhận ra anh chàng ngay, hoàn toàn là vì, so với những người đàn ông thô ráp, hoang dại nơi đây, anh chàng rõ ràng là một sự tồn tại không hài hòa, khiến cô nàng khó giả vờ không nhìn thấy, không nhận ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, dáng vóc mỏng manh, yếu đuối...
Trứng muối muốn lên tiếng hỏi trời xanh, khi đó say đến mức nào mà lại ngủ với anh chàng này.
Trông thấy Trứng muối, Ngưu Bôn hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ. Anh chàng đi đến trước mặt nhìn vẻ ngạc nhiên của cô nàng, bỗng nhiên bản thân cũng thấy có phần căng thẳng.
Khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, Ngưu Bôn đang định cất lời chào thì Trứng muối đã cướp lời:
- Dù anh có theo đến đây cũng chẳng tác dụng gì đâu. Đừng ảo tưởng, tôi quyết không chịu trách nhiệm!
Ngưu Bôn ngẩn người ra, nghĩ một lát, thần trí mới dần khôi phục, nói:
- Anh đâu muốn em pliải chịu trách nhiệm mà là anh muốn có trách nhiệm đổi với em.
Trứng muôi cũng ngẩn người ra.
Nhìn kỹ ngũ quan của anh chàng, nhỏ nhắn tinh tế nhưng không hề yếu đuối. Lông mày, mũi đều rất hùng khí, đôi mắt to, sáng như có thể nhìn thấu tận nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn người đối diện.
Còn nữa, giọng nói của anh chàng rất nhỏ nhẹ nhưng cuốn hút, dễ nghe giống như lông vũ vờn qua tai, lướt qua tim...
Trứng muối nghĩ, có lẽ thời gian mình ở trong phòng thí nghiệm quá dài, lâu lắm rồi không nhìn thấy một người đàn ông, nên mới dẫn đến việc đối mặt với một mẫu người trước đây mình không hề thích mà trái tim cũng rung rinh.
- Anh muốn có trách nhiệm đối với tôi sao? Là như thế nào?
- Lấy em làm vợ.
- Chỉ vì chúng ta đã ngủ cùng nhau nên muốn lấy tôi?
- Còn vì đó là lần đầu tiên của em.
Về vấn đề này, dù có bất cần đến đâu thì lúc này mặt cô nàng cũng hơi nóng lên, từ ngượng ngập trở thành tức giận:
- Lần đầu thì sao? Bây giờ, chỉ cần chỉnh sửa cái ngàn vàng, mất mấy chục tệ là giải quyết xong, đêm đầu tiên đã không còn giá trị nữa rồi... - Nói đên đây, thấy Ngưu Bôn trợn tròn mắt, mặt đỏ lừ, Trứng muối bỗng nhân từ hỏi: - Anh cũng là lần đầu tiên à?
Ngưu Bôn ngượng ngùng, cắn môi, gật đầu.
Trứng muối vỗ vai anh chàng cười một hồi lâu rồi nói:
- Như vậy thì hai chúng ta hòa, bằng nhau, không ai thiệt, không ai phải chịu trách nhiệm đối với ai, ok?
Ngưu Bôn khẽ cau mày, nói:
- Sao có thể coi như vậy? Việc này, dù sao đi nữa, thân gái cũng bị thiệt.
- Thời đại nào rồi...
- Thời nào cũng vậy.
Trứng muối có phần ngạc nhiên.
Vì khi nói câu nói này, khí thế của Ngưu Bôn không hề yếu đuối, mà rất mạnh mẽ. Sự mạnh mẽ như thể từ trong máu của anh chàng, không hề có ý phô diễn, tuy lạnh lùng nhưng lại khiến Trứng muối có cảm giác muốn nghe theo.
- Vậy... anh kiên quyết chịu trách nhiệm đối với tôi?
- Đúng thế.
- Nhất định muốn lấy tôi.
- Đúng vậy.
Trứng muối ngẩng đầu lên bầu trời, mây trắng, tâm hồn rộng mở, trong thoáng chốc, cô nàng cảm thấy chưa bao giờ yên lòng đến thế.
Sớm muộn gì cũng phải tìm người kết hôn, người đang ở trước mặt đây, chẳng có gì là không ổn.
Dù gì cũng đã ngủ cùng nhau rồi thì tiếp tục ngủ cùng thôi.
Do đó, Trứng muối dứt khoát tổng kết lại:
- Cũng được. Đợi đến khi dự án của tôi ở đây kết thúc, chúng ta sẽ cưới nhau.
Ngưu Bôn sững sờ, rồi bật cười.
Làn gió ấm áp táp vào mặt, xuyên qua da thịt, đi vào mạch máu, do vậy trái tim cũng ấm lên, nhẹ bẫng và có phần râm ran.
Ngưu Bôn nghĩ, cảm giác thích một người thì ra là như thế này.
Trứng muối phải quay lại điểm cơ mật ngay trong ngày, sang đến ngày thứ hai, cô nàng quên khuấy luôn anh chàng Ngưu Bôn và lời hẹn ước giữa hai người.
Về việc này, Ngưu Bôn cảm thấy muốn khóc mà nước mắt không rơi nổi.
Vì đối với tên đầu sỏ, anh chàng không những không thể hỏi tội mà còn phải tươi cười, lời lẽ ngọt ngào và còn phải đi theo để thu dọn hậu quả.
Biết làm sao được, ai thất tình, người đấy lớn hơn.
Khi giúp con hổ bị thương thu dọn xong một loạt các loại phiền toái thì đã là tháng Một lạnh giá của loài người.
Ngưu Bôn không đi Tây Bắc nữa mà đến Thượng Hải, nơi mọi thứ đều bắt đầu ở đó.
Anh chàng tìm thấy Đậu Phù, rồi mở một quán thịt nướng gần nhà cô vì muốn xem Đậu Phù có thực sự được hạnh phúc như Thương Ngô mong muốn sau khi đã trải qua mối tình sâu sắc nhường ấy.
Lý do nữa là vì, anh chàng biết, Trứng muối chắc chắn sẽ xuất hiện ở đây.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó Ngưu Bôn đã gặp lại Trứng muối. Quả nhiên, Trứng muối không nhận ra anh chàng.
Thế nhưng, Trứng muối vẫn nhớ đến Ngưu Bôn dù chỉ là vì cảm ứng giữa sự tồn tại của lệnh phù tộc trưởng và cơ thể cô nàng.
Nhưng điều này có liên quan gì? Cùng lắm là làm lại lần nữa.
Cơ thể và tâm hồn hòa hợp.
Trứng muối đưa tay lên sờ khuôn mặt đẫm mồ hôi của người đàn ông, nói:
- Em phải có trách nhiệm đối với anh, vậy chúng mình kết hôn nhé.
Giống như lần trưóc, Ngưu Bôn lại thần người ra rồi bật cười. Sau đó anh chàng cúi đầu hôn lên giọt mồ hôi trên mũi cô nàng, nói:
- Đồng ý, anh lấy em!
Vào tối hôm hai người gặp nhau lần đầu, Trứng muối uống hết hai két bia khiến Ngưu Bôn bị knockout, sau đó cô nàng còn tỏ ra phong độ đưa Ngưu Bôn về, nhân tiện ngủ miễn phí một đêm.
Trứng muối kéo anh chàng bất tỉnh nhân sự là Ngưu Bôn về phòng, đẩy anh chàng lên giường, việc này khiến cô nàng mệt đến nỗi mồ hôi túa khắp người. Cô nàng nghĩ anh chàng này nhìn gầy như cọng giá, vậy mà không ngờ toàn thịt là thịt, nặng chết đi được. Còn nữa, khi giúp anh chàng cởi áo khoác ngoài ra, Trứng muối cảm thấy cơ thể nhìn tưởng mỏng manh kia lại rất săn chắc, đúng là con người không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài mà có thể đánh giá, ngực bằng chưa chắc đã là ngực nhỏ...
Trứng muối vào nhà vệ sinh nôn, cảm giác họng khô khốc, định vào bếp rót một một cốc nước thì nhìn thấy trên bàn có một két nước ngọt. Do đó cô nàng tiện tay mở một chai, không cần nhìn xem nó là thứ đồ uống gì mà cứ thế ngẩng cổ lên tu sạch.
Sau đó, đầu óc choáng váng.
Ngưu Bôn từ trước đến nay không hề uống rượu, nhưng thường được người khác biếu, làm kinh doanh mà, khi nào cũng cần có quà cáp qua lại.
Két đồ uống đó là do một người chuyên cấp hàng cho quán thịt nướng mang đến, những chai rượu tây loại mạnh.
Trứng muối vốn chỉ say năm sáu mươi phần trăm, giờ lại uống thêm rượu tây mạnh, hơn nữa còn uống gấp nên không say khướt ngay tại trận mới lạ.
Dù say mềm nhưng Trứng muối vẫn còn chút lý trí, biết được tình trạng không ổn của mình nên muốn lập tức về phòng ngủ. Kết quả vì là lần đầu đến nên không quen địa thế dựa vào trí nhớ ban nãy, cô nàng chỉ biết mỗi đường cũ nên mò vào phòng ngủ của Ngưu Bôn.
Lúc này, men rượu trong người Ngưu Bôn đã lên não, khắp người nóng ran. Anh chàng khó chịu, rên rỉ, lăn lộn trên giường, đạp chăn, để lộ ra một cơ thể bọc hờ hững trong chiếc sơ mi mỏng tang. Vì cứ lăn lộn nên cổ áo bật ra, do men rượu nên trên làn da trắng bóc của anh chàng xuất hiện một lớp màu hồng nhàn nhạt.
Sau khi Trứng muối đi vào, cô nàng nhìn thấy một thân hình mỏng manh, cuốn hút, áo quần xộc xệch.
Cổ nhân có câu, rượu rất dễ khiến người ta làm loạn, cổ nhân nói quả không sai.
Trứng muối nhìn cơ thể đó đến nỗi chút lý trí cuối cùng cũng tiêu tan, cảm thấy người đang nằm trước mặt như một món ăn ngon, chỉ muốn nuốt nhanh vào bụng.
Cô nàng đi đến, leo lên giường, đè lên cơ thể của người đó, mắt nhắm nghiền, hôn, rồi mọi thứ diễn ra theo bản năng.
Chẳng gì thì Ngưu Bôn cũng là thần tiên, dù không cưỡng nổi men rượu dẫn đến say mềm nhưng thần trí trong anh chàng vẫn còn chút tỉnh táo, ý thức cũng có thể coi là rõ ràng.
Anh chàng mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng nên cố gắng mở mắt ra thì trông thấy một người con gái, quần áo tuột đến ngang đùi đang nằm ở trên và đang hôn cuồng nhiệt lên bờ ngực trần của mình. Nhìn kỹ thì hóa ra đó là cô bạn thân của Đậu Phù, sắc mặt Ngưu Bôn lập tức tái nhợt.
Muốn trở mình ngồi dậy nhưng thứ nhất là đầu choáng, mắt hoa, toàn thân không còn chút sức lực nào, thứ hai là Trứng muối cứ ôm chặt, không chịu buông, hơn nữa sức của cô nàng lại mạnh đáng kinh ngạc. Ngưu Bôn thử ngồi dậy vài lần nhưng đều thất bại.
Ngưu Bôn muốn đẩy Trứng muối ra, nhưng hễ đẩy ra, cô nàng lại sán tới khiến quần áo cũng vô tình bị cởi hết, ngọc thể phơi bày.
Ngưu Bôn đần người.
Anh chàng đành giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, không dám động vào người Trứng muối nữa, cơ thể anh chàng cứng đờ để mặc Trứng muối giày vò trên đó.
Trứng muối chưa từng có người yêu, những hiểu biết về cơ thể đàn ông của cô nàng đến từ những bộ phim đồng tính nên rất luống cuống trong tình huống thực tiễn. Cô nàng chỉ biết sờ soạng, hôn hít, chứ không biết động tác nào quan trọng, động tác nào không quan trọng, khiến Ngưu Bôn khổ cực vô cùng.
Một lúc sau, Ngưu Bôn không thể chịu đựng thêm sự kích thích chết người này nữa, anh chàng cắn răng, tóm chặt đôi vai trần của cô nàng để cô nàng dừng lại, ngẩng đẩu lên nhìn cơ thể của mình. Ngưu Bôn hét to hết cỡ để Trứng muối khôi phục lại thần trí:
- Trứng muối, mau tỉnh lại. Cô làm thế này là sao?
Lúc này, trong đôi mắt mờ mịt vì hơi rượu của Trứng muối chứa đầy dục vọng nên đã chẳng còn nhìn thấy gì. Đầu óc đã mất lý trí sao còn biết phân tích, phán đoán hay trả lời câu hỏi của người khác. Do đó cô nàng chỉ mơ màng trong một giây ngắn ngủi rồi lại tức tốc nhào tới, cơ thể lại vặn vẹo, cọ xát vào thân hình đang mất dần sự kiểm soát...
Mặc dù Ngưu Bôn đã sống hơn một nghìn năm nhưng phần lớn thời gian của anh chàng là dùng vào việc tập trung tu hành. Năm ngoái, lần đầu tiên anh chàng được cử xuống nhân gian làm nhiệm vụ bảo vệ loài người, vậy nên về nguyên tắc, thực ra anh chàng còn "non" hơn cả Trứng muối. Trước tình huống như thế này, chân tay Ngưu Bôn đã sớm trở nên luống cuống, mất kiểm soát. Do vậy, khi cơ thể xuất hiện phản ứng, lý trí cũng hoàn toàn vô tác dụng. Cuối cùng, khi Trứng muối cắn một miếng lên cơ thể, chàng trai còn trinh trắng hàng nghìn năm nay kêu lên một tiếng đau đớn, tuyên bố đã không còn...
Vì hoàn toàn không có kinh nghiệm nên anh chàng không biết thể chất của mình khi kết hợp với người phàm sẽ xảy ra kết quả gì. Vào phút gay cấn cuối cùng, Ngưu Bôn nhớ ra tấm lệnh phù tộc trưởng có pháp lực bảo hộ mạnh nhất, hy vọng chuyện bất ngờ không hề được chuẩn bị này sẽ không gây ra cho Trứng muối bất kỳ sự thương tổn nào.
Sự thực sau này chứng minh, anh chàng đã đánh giá quá thấp sự mạnh mẽ của con người.
Một đêm mấy mưa quấn quýt...
Sau khi xong việc, Ngưu Bôn đi sang phòng khác ngồi, điều hòa nhịp thở, vừa để hồi phục thể lực vừa nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.
Thực ra cũng chẳng có gì khó nghĩ, đã hái một bông hoa tinh khôi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, cho dù là người hay thần tiên, từ trước đến nay, điều đó đã trở thành quy luật cơ bản rồi.
Chỉ có điều, vốn định ở lại nhân gian một năm rưỡi rồi về, nhưng giờ xem ra, ít nhất cũng phải kéo dài thời gian so với dự định lên đến năm sáu mươi lần.
Kết hôn rồi sống cùng Trứng muối, có lẽ cũng ổn.
Nhớ lại hào khí của Trứng muối trên bàn rượu, sự hoang dại trên giường và cả sau khi mọi việc đã kết thúc, dáng vẻ ôm gối cong môi ngủ rất gợi cảm và đáng yêu của cô nàng, đôi mắt đang khép chặt của Ngưu Bôn bỗng hơi cong lên.
Thế nhưng, khi anh chàng quay lại phòng ngủ định bàn với Trứng muối về kế hoạch tương lai thì phát hiện đương sự đã không còn ở đó.
Chỉ để lại đống giường chiếu lộn xộn và trên tấm ga giường màu nhạt, còn có cả vệt đỏ rất nổi bật nữa...
Ông trời thường rất công bằng, ví dụ như có người được ban vẻ đẹp mê hồn nhưng lại không có giọng nói hay, có người được tình yêu hoàn mỹ nhưng lại không có sự nghiệp thành công... Vậy nên, Trứng muối được sở hữu chỉ số IQ cực cao thì cô nàng lại chỉ có thể có một chỉ số EQ dưới mức trung bình.
Trong con mắt của Trứng muối, đàn ông, tình yêu hay gì đó đều xa tít chân trời, không đáng yêu như máy móc trong phòng thí nghiệm, sờ vào còn có cảm giác chân thực, kết quả chúng đưa ra đều là chính xác từng li từng tí, chẳng hề tốn công sức và phiền toái gì.
Vì thế, khi mới bắt đẩu tỉnh dậy, cô nàng đập đầu vào tường mấy cái rồi nhanh chóng đưa ra quyết định, coi trận cuồng loạn trong cơn say chỉ là mây bay gió thoảng, thổi qua rồi là xong.
Có điều, cô nàng có thể bỏ qua, còn Ngưu Bôn thì không. Cứ cho rằng Ngưu Bôn cũng muốn bỏ qua nhưng không có cách nào, vì lệnh phù tộc trưởng của anh chàng còn ở trên người cô nàng, dù gì cũng phải lấy lại...
Lần này, Trứng muối tham gia một dự án nghiên cứu quy mô lớn, do liên quan đến chuyện quân sự cơ mật nên việc quản lý rất nghiêm ngặt.
Dù Ngưu Bôn là thần tiên, nhưng nếu không dùng đến pháp lực thì không sao vào được. Do vậy, anh chàng chỉ có thể tìm nhà nghỉ ở một thị trấn gần đó để ở tạm, nhờ sự cảm ứng của lệnh bài để nắm bắt tình hình của Trứng muối, thực chất nói trắng ra, chính là nhìn trộm...
Như vậy, anh chàng lại có thể thấy những mặt khác trong con người Trứng muối. Một cô gái mặc áo trắng nghiêm túc làm việc giữa các thiết bị máy móc hiện đại. Cô nàng búi tóc, đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cẩn trọng, phản ứng nhanh nhẹn, lời nói mạch lạc, cử chỉ thành thục.
Thật khó tưởng tượng, cô gái đang hăng say làm việc lúc này lại chính là người con gái hung mãnh, hành động kỳ quặc ngày hôm đó.
Thời gian trôi rất nhanh, thoắt cái đã đến đầu tháng Năm, khí hậu ở vùng đất hoang cũng ấm dần lên.
Một hôm, Trứng muối nhận được lệnh đi ra thị trấn giải quyết công chuyện. Ở trong vùng quản lý quân sự hóa quá lâu, nay được ra ngoài, tâm trạng cô nàng có thể dùng một câu rất xưa cũ để ví là "như chim xổ lồng", nhìn gì cũng cảm thấy tươi mới, nhìn ai cũng thấy thân thiết, hận là không thể tóm được ai để ôm, để cắn.
Đến khi nhìn thấy một người xuất hiện, tâm trạng phơi phới của cô nàng bỗng tiêu tan.
Nói một cách chính xác, Trứng muối đã gần như quên người này rồi, cộng thêm với việc, cô nàng chưa bao giờ nghĩ, tại nơi hẻo lánh nhất của tổ quốc lại có thể gặp anh chàng.
Sở dĩ vừa trông thấy mặt là nhận ra anh chàng ngay, hoàn toàn là vì, so với những người đàn ông thô ráp, hoang dại nơi đây, anh chàng rõ ràng là một sự tồn tại không hài hòa, khiến cô nàng khó giả vờ không nhìn thấy, không nhận ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, dáng vóc mỏng manh, yếu đuối...
Trứng muối muốn lên tiếng hỏi trời xanh, khi đó say đến mức nào mà lại ngủ với anh chàng này.
Trông thấy Trứng muối, Ngưu Bôn hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ. Anh chàng đi đến trước mặt nhìn vẻ ngạc nhiên của cô nàng, bỗng nhiên bản thân cũng thấy có phần căng thẳng.
Khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, Ngưu Bôn đang định cất lời chào thì Trứng muối đã cướp lời:
- Dù anh có theo đến đây cũng chẳng tác dụng gì đâu. Đừng ảo tưởng, tôi quyết không chịu trách nhiệm!
Ngưu Bôn ngẩn người ra, nghĩ một lát, thần trí mới dần khôi phục, nói:
- Anh đâu muốn em pliải chịu trách nhiệm mà là anh muốn có trách nhiệm đổi với em.
Trứng muôi cũng ngẩn người ra.
Nhìn kỹ ngũ quan của anh chàng, nhỏ nhắn tinh tế nhưng không hề yếu đuối. Lông mày, mũi đều rất hùng khí, đôi mắt to, sáng như có thể nhìn thấu tận nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn người đối diện.
Còn nữa, giọng nói của anh chàng rất nhỏ nhẹ nhưng cuốn hút, dễ nghe giống như lông vũ vờn qua tai, lướt qua tim...
Trứng muối nghĩ, có lẽ thời gian mình ở trong phòng thí nghiệm quá dài, lâu lắm rồi không nhìn thấy một người đàn ông, nên mới dẫn đến việc đối mặt với một mẫu người trước đây mình không hề thích mà trái tim cũng rung rinh.
- Anh muốn có trách nhiệm đối với tôi sao? Là như thế nào?
- Lấy em làm vợ.
- Chỉ vì chúng ta đã ngủ cùng nhau nên muốn lấy tôi?
- Còn vì đó là lần đầu tiên của em.
Về vấn đề này, dù có bất cần đến đâu thì lúc này mặt cô nàng cũng hơi nóng lên, từ ngượng ngập trở thành tức giận:
- Lần đầu thì sao? Bây giờ, chỉ cần chỉnh sửa cái ngàn vàng, mất mấy chục tệ là giải quyết xong, đêm đầu tiên đã không còn giá trị nữa rồi... - Nói đên đây, thấy Ngưu Bôn trợn tròn mắt, mặt đỏ lừ, Trứng muối bỗng nhân từ hỏi: - Anh cũng là lần đầu tiên à?
Ngưu Bôn ngượng ngùng, cắn môi, gật đầu.
Trứng muối vỗ vai anh chàng cười một hồi lâu rồi nói:
- Như vậy thì hai chúng ta hòa, bằng nhau, không ai thiệt, không ai phải chịu trách nhiệm đối với ai, ok?
Ngưu Bôn khẽ cau mày, nói:
- Sao có thể coi như vậy? Việc này, dù sao đi nữa, thân gái cũng bị thiệt.
- Thời đại nào rồi...
- Thời nào cũng vậy.
Trứng muối có phần ngạc nhiên.
Vì khi nói câu nói này, khí thế của Ngưu Bôn không hề yếu đuối, mà rất mạnh mẽ. Sự mạnh mẽ như thể từ trong máu của anh chàng, không hề có ý phô diễn, tuy lạnh lùng nhưng lại khiến Trứng muối có cảm giác muốn nghe theo.
- Vậy... anh kiên quyết chịu trách nhiệm đối với tôi?
- Đúng thế.
- Nhất định muốn lấy tôi.
- Đúng vậy.
Trứng muối ngẩng đầu lên bầu trời, mây trắng, tâm hồn rộng mở, trong thoáng chốc, cô nàng cảm thấy chưa bao giờ yên lòng đến thế.
Sớm muộn gì cũng phải tìm người kết hôn, người đang ở trước mặt đây, chẳng có gì là không ổn.
Dù gì cũng đã ngủ cùng nhau rồi thì tiếp tục ngủ cùng thôi.
Do đó, Trứng muối dứt khoát tổng kết lại:
- Cũng được. Đợi đến khi dự án của tôi ở đây kết thúc, chúng ta sẽ cưới nhau.
Ngưu Bôn sững sờ, rồi bật cười.
Làn gió ấm áp táp vào mặt, xuyên qua da thịt, đi vào mạch máu, do vậy trái tim cũng ấm lên, nhẹ bẫng và có phần râm ran.
Ngưu Bôn nghĩ, cảm giác thích một người thì ra là như thế này.
Trứng muối phải quay lại điểm cơ mật ngay trong ngày, sang đến ngày thứ hai, cô nàng quên khuấy luôn anh chàng Ngưu Bôn và lời hẹn ước giữa hai người.
Về việc này, Ngưu Bôn cảm thấy muốn khóc mà nước mắt không rơi nổi.
Vì đối với tên đầu sỏ, anh chàng không những không thể hỏi tội mà còn phải tươi cười, lời lẽ ngọt ngào và còn phải đi theo để thu dọn hậu quả.
Biết làm sao được, ai thất tình, người đấy lớn hơn.
Khi giúp con hổ bị thương thu dọn xong một loạt các loại phiền toái thì đã là tháng Một lạnh giá của loài người.
Ngưu Bôn không đi Tây Bắc nữa mà đến Thượng Hải, nơi mọi thứ đều bắt đầu ở đó.
Anh chàng tìm thấy Đậu Phù, rồi mở một quán thịt nướng gần nhà cô vì muốn xem Đậu Phù có thực sự được hạnh phúc như Thương Ngô mong muốn sau khi đã trải qua mối tình sâu sắc nhường ấy.
Lý do nữa là vì, anh chàng biết, Trứng muối chắc chắn sẽ xuất hiện ở đây.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó Ngưu Bôn đã gặp lại Trứng muối. Quả nhiên, Trứng muối không nhận ra anh chàng.
Thế nhưng, Trứng muối vẫn nhớ đến Ngưu Bôn dù chỉ là vì cảm ứng giữa sự tồn tại của lệnh phù tộc trưởng và cơ thể cô nàng.
Nhưng điều này có liên quan gì? Cùng lắm là làm lại lần nữa.
Cơ thể và tâm hồn hòa hợp.
Trứng muối đưa tay lên sờ khuôn mặt đẫm mồ hôi của người đàn ông, nói:
- Em phải có trách nhiệm đối với anh, vậy chúng mình kết hôn nhé.
Giống như lần trưóc, Ngưu Bôn lại thần người ra rồi bật cười. Sau đó anh chàng cúi đầu hôn lên giọt mồ hôi trên mũi cô nàng, nói:
- Đồng ý, anh lấy em!
Tác giả :
Lập Thệ Thành Yêu