Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái
Chương 39: Cố nhân

Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 39: Cố nhân

Một tháng sau, tại hành tinh Tuần Trăng Mật.

Gọi là Tuần Trăng Mật vì đó là thiên đường của lãng mạn. Hoa nở quanh năm, khung cảnh tuyệt đẹp, ẩm thực cũng số một. Nơi này hấp dẫn nhiều người đến nghỉ ngơi ngắm cảnh, thuận tiện gia tăng tình cảm đôi lứa. Đặt biệt là nơi lựa chọn lý tưởng để hưởng tuần trăng mật của các đôi mới cưới. Nói không chừng khi trở về còn có thể có được Tiểu Bảo Bối.

Mà khu 112 của hành tinh Tuần Trăng Mật chính là nơi có thắng cảnh nổi tiếng nhất Thiên Hà. Tại đây thiên nhiên hùng vĩ, nhiều hang động để mọi người du ngoạn thám hiểm. Có bãi biển nên thơ, nước trong xanh, sản vật phong phú. Một là vì biển xanh, cảnh sắc đi vào lòng người, còn có một chỗ bờ cát hình dáng giống nghiên mực lớn, nghe nói ngâm mình ở đó có thể tăng cao khả năng sinh dục.

Đương nhiên, đây đều là quảng cáo, cũng không thể tin là thật. Dù vậy với ngụ ý tốt đẹp cho nên nơi này có rất nhiều cặp đôi đến.

Những giống đực cao ngạo chỉ có ở chỗ này mới không canh giữ chặt chẽ nữ tính, tuyên cáo chủ quyền. Thậm chí có một số giống đực hợp tính nhau còn ngồi cùng nhau trao đổi kinh nghiệm tâm đắc. Mỗi người đều cười nói vui vẻ, không khí cũng rất dễ chịu.

Bất quá mọi chuyện đều không phải tuyệt đối. Khi những người khác trên bãi biển đang trong không khí vui vẻ hòa hợp, thì trong rừng lại diễn ra cảnh bạo lực.

Ba giống đực đang đấm đá một giống đực khác đến ôm đầu khom lưng. Như cố ý giẫm đạp tôn nghiêm, lực đánh không nhẹ không nặng, vừa vặn để người kia có thể bị thương lại không trí mạng. Máu đỏ tươi từ thái dương cùng môi chảy xuống. Cho đến khi ba giống đực kia đánh mệt mỏi há mồm thở hổn hển mới dừng.

"Vũ Khan, ngươi kiên cường làm cái gì? Mọi người rơi vào tình cảnh khốn khổ như hôm nay còn không phải là do ngươi cùng Gia Lôi làm hại sao? Tên kia chính là tai họa, xứng đáng chết không toàn thây."

Barack phun nước miếng. Đứng hai bên là Carter và Bowen cười, thỉnh thoảng đạp vài cái, trong ánh mắt tràn đầy châm chọc.

"Ha ha...."

Vũ Khan chống tay ngồi dậy, ngẩng gương mặt bầm tím bất kham nhìn ba người kia, biểu tình như đang nhìn ba tên ngốc.

"Ông mày chính là kiên cường như vậy thì sao? Bởi vì ông mày không thể cho đại ca mất mặt. Đại ca là Thần, đến chết các ngươi cũng không có bản lãnh đó đâu. Bị Chính phủ Liên Bang truy đuổi chạy trối chết, các ngươi có tư cách gì khinh thường người khác? Có bản lĩnh thì một chọi một đi, ta sẽ đánh chết hết các ngươi."

Trước kia Vũ Khan vẫn luôn đi theo sau Gia Lôi. Hai người có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Gia Lôi xem Vũ Khan như em trai ruột. Vũ Khan thề sống chết cùng Gia Lôi.

Lúc trước Vũ Khan nghe theo Gia Lôi đi cứu Ertan, nào có nghĩ đến từ biệt thành vĩnh biệt. Khi nghe tin Tân Dân Cục bị nổ, Gia Lôi tử vong, Vũ Khan giống đứa trẻ ngồi dưới đất gào khóc, đến tắt giọng nói không được.

Lúc còn nhỏ luôn là Gia Lôi chiếu cố Vũ Khan. Hai người tuy rằng ngang tuổi nhưng Gia Lôi như cha mẹ của hắn.

Vũ Khan vĩnh viễn quên không được khi hắn sinh bệnh là đại ca chăm sóc hắn. Khi hắn bị thương cũng là đại ca lo cho hắn. Vào ngày sinh nhật thấy hắn hâm mộ người khác được ăn ngon, vẫn là đại ca làm một bàn lớn đầy đồ ăn cho hắn ăn đến căng bụng.

Đột nhiên không còn người thân yêu quý, hắn cũng không biết nên làm như thế nào để sống tiếp.

Đến đây ở vài ngày, nhìn những đồ vật quen thuộc mà nhớ người, trong lòng Vũ Khan đặc biệt khó chịu. Bỏ đi đến chỗ này có thể thanh thản ổn định sống cả đời sao?

Không còn người có thể cùng hắn chia sẻ vui buồn rồi.

Thật sự chịu không nổi khi cứ ru rú ở trong phòng, Vũ Khan đi ra ngoài lại gặp nhóm đạo tặc này.

Cách đây không lâu mấy đạo tặc này bị Gia Lôi chỉnh đến mệt mỏi, hiện tại lại bởi vì Gia Lôi mà bị Chính phủ Liên Bang bao vây diệt trừ. Ba người này đem lửa giận trút lên trên người Vũ Khan, vừa đánh vừa chửi mắng.

Vũ Khan không để bụng, không phải chỉ bị đánh thôi sao, từ nhỏ đến lớn hắn bị vô số lần. Nhưng trước kia có đại ca, hiện tại......

Bọn họ đánh hắn thì được, nhưng không thể nói xấu đại ca. Ai nói hắn liền liều mạng đáp trả.

Không nghĩ tới kẻ bị đánh sắp chết lại đột nhiên biến thành mạnh mẽ. Ba tên đạo tặc kinh ngạc một hồi lâu. Barack phun một ngụm nước bọt, liền đá cho Vũ Khan một cái.

"Gia Lôi là Thần? Đầu ngươi bị nước vào làm úng sao? Nếu hắn là Thần, ông mày chính là tổ tông của Thần."

Nói xong lại định đạp Vũ Khan thêm một cái. Không ngờ chân còn chưa chạm vào người, đối phương đột nhiên ôm lấy đùi hắn, há mồm cắn.

" Á "

Đau quá, đau quá, thịt cũng bị đứt ra rồi!

Mặt đỏ phừng phừng liền điên cuồng nóng nảy vung tay đấm lên trên đầu Vũ Khan túi bụi. Hai tên còn lại thật vất vả mới đem Vũ Khan đã ngất xỉu kéo ra.

"Lão đại thế nào rồi?"

Nhìn bắp chân máu chảy đầm đìa kia Carter hít hà một hơi. Vết thương sâu gần như có thể thấy được xương nha. Bowen thật không dám tưởng tượng nếu ở trên chân mình sẽ có tư vị gì.

Barack vừa đau vừa tức, đôi mắt như phóng tia laser. Trước đây bị Gia Lôi ngược còn chưa tính. Tên kia là quỷ, thua hắn không oan uổng, nhưng Vũ Khan là cái thá gì? Bị hắn gây thương tích quả thực là vô cùng nhục nhã.

"Bowen đem tạp chủng này ném xuống biển cho cá ăn đi, ta muốn nhìn xem ai giết chết ai."

" Ui da "

Chân đau không chịu được, không giết chết Vũ Khan, hắn khó bình tĩnh được.

"Lão đại phải bình tĩnh, chúng ta đem Vũ Khan đến hành tinh Tuần Trăng Mật là vì lấy tài sản của Gia Lôi giấu ở chỗ này. Hiện tại giết chết hắn quá đáng tiếc."

"Đúng vậy lão đại, không có Vũ Khan chúng ta không tìm ra địa điểm. Hiện tại quá căng thẳng, chúng ta lại không thể làm ăn. Thời điểm này giết chết hắn, chúng ta tìm đến chết cũng không ra."

Carter cùng Bowen một trái một phải đỡ Barack đến ghế đá ngồi, băng bó cho hắn đồng thời khuyên giải an ủi.

Sau vụ nổ bọn họ đã khốn đốn. Cách đây một tháng, Chính phủ Liên Bang bởi vì một phi thuyền bị bắt cóc lần nữa càn quét mạnh tay hơn. Đạo tặc bị đuổi giết đến quỷ khóc sói gào đấm ngực dậm chân.

Đạo tặc phải làm cái gì để sống không biết? Không đánh cướp bình dân bọn họ lấy cái gì sống?

Còn không phải chỉ cướp một chiếc phi thuyền thôi sao? Người trên phi thuyền đều đã được chính phủ giải cứu thành công, còn so đo cái gì nữa?

Đặc biệt là Thiếu tướng Garfield, quả thực không khác kẻ điên. Dường như nhìn thấy đạo tặc nào hắn cũng thẳng tay không tha. Bọn họ không có giết cha hiếp mẹ hắn nha? Có đoạt lấy con hắn sao? Đến nỗi đầu hàng cũng không tha là sao? Thiếu tướng đúng là quá gian ác đi!

Còn nữa, trước kia khi nhóm đạo tặc bị Chính phủ Liên Bang truy đuổi, Dark Clan sẽ bảo hộ. Họ sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt mặc cho bọn đạo tặc càn rỡ. Có đôi khi họ còn thuận tay giúp đạo tặc làm ầm ĩ, cùng Chính phủ Liên Bang đấu oanh oanh liệt liệt đến không giải quyết được gì. Rất nhiều lần đều là như vậy.

Nhưng giờ đây vì cái gì Dark Clan cùng Chính phủ Liên Bang hợp tác cùng nhau? Không có ai giúp bọn đạo tặc, bọn họ trốn đến nơi nào cũng đều bị đuổi giết.

Tóm lại, một tháng nay chính là giai đoạn tắm máu của giới đạo tặc.

Ba người này cũng không dám lộ mặt, cuối cùng chỉ hy vọng tìm được chút tài sản từ chỗ Vũ Khan.

Barack ngồi ở trên ghế không nói lời nào, mặt vẫn tàn khốc. Vũ Khan xác thật không thể giết. Bọn nọ còn phải lo cơm áo gạo tiền.

"Thôi, tạm thời buông tha cho hắn. Các ngươi đi xem tạp chủng thế nào rồi, ta xuống tay không nhẹ, cũng không biết thương tích như thế nào."

"Lão đại chính là lão đại, đúng là có khí khái nam nhân."

Carter cuồng vuốt mông ngựa.

Bowen liếc mắt một cái, đi đến chỗ Vũ Khan đã hôn mê cẩn thận kiểm tra.

Còn may, người còn sống, nhưng có lẽ bị thương nghiêm trọng. Với bộ dáng này, Vũ Khan không có biện pháp dẫn ba người họ đi. Ba người thương lượng, quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi.

Mà chỗ bọn họ lựa chọn làm mục tiêu là một cửa hàng nhỏ cách cánh rừng không xa. Nơi đó chỉ có một vị giống cái nhỏ nhỏ gầy gầy, trong cửa hàng lại có rất nhiều thực phẩm. Ở trước dăm ba bữa cũng không thành vấn đề.

Vì sống sót, nguy hiểm cũng phải làm.

Quyết định xong, mấy người âm thầm đi vòng tới cửa sau của cửa hàng. Thừa dịp không ai chú ý, Carter khiêng Vũ Khan, Bowen đỡ Barack lẻn vào, cũng tùy tay khóa trái cửa.

Phía trước, một vị giống cái trung niên đang tận lực khuyên bảo một thiếu niên, căn bản không có chú ý tới cửa sau có người vào.

"Arnold, ta cũng vì muốn tốt cho cậu. Cậu nói xem một mình trông coi cửa hàng này rất khó khăn phải không? Có một người bên cạnh thương yêu không phải tốt hơn sao? Giống cái chúng ta chỉ sống vài chục năm, không thừa dịp tuổi trẻ tìm một chỗ nương tựa, chờ già rồi ai tới hầu hạ mình? Mà cậu thay đổi giới tính vì cái gì? Còn không phải là vì để sinh con sao? Người ta không chê cậu đã gả một lần là phúc khí của cậu, đừng phụ tâm ý của người ta."

Arnold là một thiếu niên có mái tóc màu nâu đậm không phải thuần khiết. Hắn có vẻ phát chất, mặt rất tròn, thật không hợp cùng thân hình mảnh khảnh.

Arnold dừng động tác, ngẩng đầu, nhìn một cái về phía cửa sau, sau đó lại tiếp tục công việc. 

Thấy thiếu niên giống như hũ nút, một câu cũng không nói, giống cái trung niên tức đến cắn răng. Ông ta chưa thấy qua giống cái nào cứng đầu như vậy. Bạn đời đã chết, cũng không nên sống cô độc cả đời chứ? Muốn cái gì?

"Arnold, nói cho ta nghe Lay rốt cuộc không vừa ý cậu chỗ nào?"

"Không có gì không vừa ý, nhưng ta không muốn kết hôn nữa mà thôi. Hôm nay ta mệt rồi, muốn đóng cửa nghỉ sớm, đi thong thả không tiễn."

"Cậu...... sẽ hối hận!"

Căm giận ném xuống một câu, giống cái trung niên quay đầu đi ra cửa.

Mới đi ra không xa, một người tươi cười chạy lại. Cũng không biết giống cái trung niên cùng người kia nói cái gì đó, nụ cười trên mặt hắn tắt ngấm, cuối cùng xanh mặt bỏ đi.

Cũng không nhìn ngoài cửa, Arnold yên lặng đóng cửa hàng. Cửa khóa trong phút chốc, khí chất trên người đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cất bước đi vào trong, mới vừa bước vào liền thấy bốn người kia. Ánh mắt từ Barack ngồi ngay ngắn ở trên ghế, chậm rãi dời đến hai tên kia, rồi đến Vũ Khan khuôn mặt đầy máu đã hôn mê ở trong góc.

Đồng tử hơi co lại, Arnold hung hăng nói.

"Là các ngươi làm hắn bị thương?"

Hả?

Ba người đều ngây ngẩn.

Giống cái này không hỏi bọn họ là ai, lại hỏi ai làm bị thương Vũ Khan. Tình huống gì đây?

"Barack, nếu ngươi dám ra tay đối với Vũ Khan, chắc đã chuẩn bị hứng chịu sự trả đũa của ta. Vậy không cần nhiều lời vô nghĩa, chờ bị ngược đi."

Ngược cái gì? Từ từ, phong cách này có vẻ quen.

Phía sau lưng ra một tầng mồ hôi, Barack run rẩy chỉ vào Arnold.

"Ngươi là ai?"

Sắc mặt trắng bệch giống thấy quỷ, còn đâu vẻ mặt vênh váo tự đắc?

"Tổ tông của ngươi."

"Hắn là Gia Lôi, chạy mau!"

Không cần suy nghĩ, Barack xoay người túm lấy đồng bọn bỏ chạy. Lấy kinh nghiệm nhiều năm tiếp xúc cùng Gia Lôi, chỉ cần phần mở đầu này Barack liền khẳng định đối phương là ai. Hắn không ngốc ở lại để mà chịu chết.

Mặc dù phản ứng nhanh như vậy, nhưng chạy đến cửa bọn họ đã té trên mặt đất. Barack bị kẹp ở chính giữa không rảnh lo cho vết thương trên đùi đang đổ máu. Hắn run rẩy ngẩng đầu lên.

"Có thể giải quyết vấn đề trong hoà bình không?"

"Để ta phế ngươi xong, ta sẽ suy xét."

//(ㄒoㄒ)//

Thà chết cũng muốn làm giống đực!

Không để ý tới vẻ mặt đưa đám của ba bại tướng, Arnold, không đúng phải gọi là Gia Lôi thật cẩn thận ôm Vũ Khan lên.

Thân là đạo tặc có hôm nay không biết ngày mai, Gia Lôi có vô số địa điểm ẩn thân cùng thân phận để che đậy. Thậm chí có thân phận là giáo viên. Khụ khụ, tuy rằng chỉ có thể dạy người ta bơi lội hay nhảy cao gì đó. Nhưng tuyệt đối khi bị tra xét sẽ thật sự có người này.

Lúc ấy ở trong nhà Leopold sở dĩ muốn có thân phận mới, đơn giản là muốn có thêm nhiều đường lui thôi. Chung quy mấy thân phận kia đều là mượn của người khác, điều tra sâu dễ dàng bị lộ, tự nhiên không bằng chứng nhận thật sự.

Chỉ đáng tiếc, bản thân hoàn toàn không là công dân bình thường. Thật vất vả có một chứng nhận thân phận công dân thật sự, đánh chết cũng không dám dùng.

Một tháng trước thành công cắt đuôi Lâm Ân, Gia Lôi liền chạy đến hành tinh này ẩn núp. Không đi tìm Vũ Khan cũng là vì không muốn mang phiền toái cho hắn. Ai biết tên nhóc này lại thảm như vậy, thiếu chút nữa bị người ta đánh chết.

Ôm người đi vào phòng ngủ, xử lý vết thương xong, đang muốn đắp chăn, thì Vũ Khan lại đột nhiên mở mắt.

"Hắc hắc, mỹ nhân, ngươi lột sạch ta là muốn bò lên giường cùng ta sao? Không cần khách khí, ta chấp thuận bị hiếp."

"...... "

Gia Lôi bình tĩnh thẳng lưng, bình tĩnh vươn tay, bình tĩnh véo phần da có vết thương trên mặt Vũ Khan. 

Chậm... chậm... xoay.... vòng...... 360 độ....
Tác giả : Hỉ Dã Bi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại