Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh
Chương 39 Không Chấp Nhận Lời Xin Lỗi
Người nhà họ Mạc tới đây là để muốn nói lời xin lỗi.
Từ ít ngày trước, chuyện xấu hổ của Mạc Hạo Thần đã bị đưa ra ánh sáng, chuyện hôn sự của nhà họ Khương không thể không nói tới được.
Họ nuôi một đứa con trai gay như thế, không chỉ suýt nữa đã khiến trễ nãi thời gian của con gái người ta, suýt nữa đã hại người khác…
Bây giờ bọn họ ngồi trong phòng khách nhà họ Khương chỉ cảm thấy xấu hổ tới mức không ngóc đầu lên nổi.
Sau khi bà Mạc bước vào đây đã luôn nắm chặt tay của Khương Chi Chi, ánh mắt áy náy.
“Chi Chi là do dì không tốt, không phát hiện ra tật xấu của Hạo Thần từ sớm, hơn nữa còn khiến con bị trễ nải mấy năm.
"
Bà ấy thật sự rất thích Khương Chi Chi, cho dù Khương Chi Chi đột nhiên mập mạp, xấu xí như thế.
Thế nhưng trong mắt bà Mạc thì cô vẫn là một cô con dâu tốt nhất trong suy nghĩ của bà ta.
Khương Chi Chi chỉ khẽ lắc đầu.
Cho dù bây giờ trong lòng cô ấy cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của bà Mạc, thế nhưng cô có thể sống lại thì cô cũng sẽ không kết hôn với cái tên đàn ông xấu xa Mạc Hạo Thần đấy đâu!
Thấy thái độ kiên quyết của Khương Chi Chi, bà Mạc chỉ khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm.
Ông Mạc cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, không ngừng nói xin lỗi với Khương Bác: “Chuyện này là vấn đề của đứa con trai bất hiếu của chúng tôi, thật sự xin lỗi Chi Chi nhà các người.
"
Không biết từ bao giờ mà ông Mạc và bà Mạc đều cho rằng con trai của mình chính là gay, hai người lớn đều xấu hổ tới mức mặt mũi đỏ bừng,
Khương Bác cầm lấy mấy chiếc hợp đồng bồi thường của tập đoàn Mạc, thuận thế cho họ một nấc thang: “Chỉ có thể nói rằng hai gia đình của chúng ta không có duyên mà thôi, sau này chúng ta vẫn là bạn bè tốt.
"
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, thả lỏng của Khương Bác, ông Mạc cũng thở vào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng yên tâm hơn rồi, nhìn thằng con trai với khuôn mặt đầy thương tích, cảm thấy vô cùng tức giận: “Còn không mau đi tới xin lỗi Khương Chi Chi, còn ngồi thừ người ra đó làm gì?"
Vẻ mặt Mạc Hạo Thần trở nên lạnh lùng, nhìn Khương Chi Chi đang lạnh lùng ngồi đó, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ tức giận và khó chịu.
Nếu không phải người nhà đã cắt đứt toàn bộ nguồn tài chính của anh ta, lợi dụng điểm yếu này của anh ta để uy hiếp người khác, hôm nay anh ta sẽ không chịu khuất phục!
Rõ ràng anh ta không phải là gay, thế nhưng không có người nào tin lời anh ta nói, ngay cả bố mẹ của anh ta cũng bắt đầu nghi ngờ anh ta…
Anh ta không cam lòng nuốt xuống sự căm phẫn này, chẳng mấy tình nguyện nói ra mấy chữ: “Chi Chi, thật sự xin lỗi em.
"
Khương Chi Chi lạnh lùng, nhanh chóng xoay người rời khỏi đó.
Những việc mà Mạc Hạo Thần đã gây ra không phải chỉ có mấy chữ này đã có thể bỏ qua được!
Mạc Hạo Thần lúng túng đứng tại chỗ, Khương Bác nhanh chóng lên tiếng hòa giải: “Ôi, Chi Chi vẫn còn đang giận, vì thế không đề cập tới chuyện này nữa.
"
Ông Mạc nói lảng sang chuyện khác: “À ông Khương, nghe nói trong tiệc sinh nhật hôm đó, ngay cả cậu hai nhà họ Nguyên cũng tới tham dự, xem ra mặt mũi của ông không nhỏ.
"
Vẻ mặt Khương Bác trở nên vô cùng đắc ý: “Chúng tôi vừa đến làm khách ở nhà họ Nguyên đây, bọn họ còn cảm thấy vô cùng hài lòng với Nhược Vi.
"
“Chúc mừng, chúc mừng…"
Trong lòng Mạc Hạo Thần cảm thấy chấn động, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Khương Nhược Vi, vẻ mặt khó tin.
Người phụ nữ mà anh ta yêu thương thật sự muốn gả cho Nguyên Cận Mặc sao?
Khương Nhược Vi nhận ra ánh mắt nóng bỏng đang nhìn về phía mình, trong lòng càng cảm thấy không ổn.
Cô ta cau mày ra dấu, dụ Mạc Hạo Thần đi ra vườn hoa phía sau.
Sau khi đến vườn hoa phía sau, Mạc Hạo Thần không nhịn được nhanh chóng lên tiếng chất vấn Khương Nhược Vi: “Nhược Vi, những gì mà bố em nói đều là thật sao? Em thật sự muốn gả cho Nguyên Cận Mặc sao?"
“Em không hề muốn thế nhưng người nhà của em ép em phải làm thế, em biết làm gì bây giờ…"
Khương Nhược Vi rưng rưng muốn khóc, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: “Không phải bởi vì vấn đề đến từ anh Hạo Thần sao? Bây giờ bị người khác từ hôn, trong tay cũng không có đồng nào, thế thì sao em có thể phản kháng với gia đình em được?"
Nhớ tới việc tiệc sinh nhật của mình bị hủy hoạt, trong lòng cô ta lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Anh không ngờ chuyện sẽ xảy ra như thế này.
"
Mạc Hạo Thần nghe thấy thế, tự biết mình đuối lý, giọng nói nhanh chóng trở nên bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thế nhưng Khương Nhược Vi, em lại đồng ý giao mình cho anh ta, việc em kết hôn với người đàn ông khác chẳng phải là phản bội anh sao?"
“Hu hu hu… trong lòng anh Hạo Thần chỉ nghĩ tới bản thân anh mà thôi, trong lòng anh không hề có em!"
Khương Nhược Vi giả vờ khóc lóc, sau đó quay lưng bỏ chạy.
Chỉ là ngay sau khi cô ta vừa xoay người, ánh mắt cô ta lại trở nên lạnh lùng.
Người nhà họ Mạc ra về không bao lâu, Phương Như Phượng và Khương Bác gọi riêng Khương Chi Chi tới thư phòng.
“Chi Chi, chuyện của Mạc Hạo Thần đã qua rồi, chúng ta nên nhìn phía trước.
" Phương Như Phượng lên tiếng dặn dò: “Để qua một thời gian nữa, bà nội sẽ giúp con tìm một người vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi cho con.
"
Bà ta dừng một chút rồi lại nói: “Thầy tướng số đã nói rồi, người hợp tuổi để con có thể gả chính là người lớn hơn con hai tuổi, hoặc sáu tuổi, như thế thì mới hóa giải những chuyện xấu, gặp may mắn.
Hơn nữa còn giúp cho tương lai nhà họ Khương phát triển.
"
Khương Bác cũng lên tiếng phụ họa: “Chi Chi, con hãy lo nghĩ cho tương lai của nhà họ Khương đi, con phải xử lý chuyện này thật tốt.
"
“Tạm thời con không muốn nhắc tới chuyện này.
" Khương Chi Chi không muốn tiếp tục dây dưa những chuyện như thế này: “Bà nội à, nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu ra ngoài trước đây.
"
“Ôi… được rồi…" Phương Như Phượng than thở một tiếng.
Lúc Khương Chi Chi đi tới gian phòng nằm ở chỗ khúc cua ở lầu hai thì nghe được tiếng động, cô đột nhiên dừng bước.
Căn phòng này quanh năm vẫn luôn trong trạng thái không có người sử dụng, ban đầu chính là phòng của vợ lớn của Khương Bác, cũng chính là mẹ của cô, Sở Niệm.
Chuyện năm đó xảy ra quá đột ngột, Sở Niệm ra biển ngồi thuyền bị sóng quật ngã, không tìm thấy xác.
Ngay cả một nấm mồ cũng không có, chỉ để lại căn phòng này làm kỉ niệm.
Thế nhưng hôm nay cửa phòng vốn luôn bị khóa lại quanh năm đột nhiên bị mở ra.
Sắc mặt Khương Chi Chi trầm xuống, ánh mắt cô khẽ run lên.
Có người đột nhập vào phòng của mẹ cô!.