Nhất Kiếp Tân Sinh
Chương 2: Ngày đầu tiên tại dị giới.
Bầu trời trong xanh, nắng chiếu qua những hàng linh thụ trong hoa viên báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.Hôm nay sẽ là một ngày khá là diễm phúc đối với Kỳ Phong.Kỳ Phong đã tỉnh giấc rồi. Hắn đang nghiền ngẫm suy nghĩ là làm sao hắn lại xuyên không đến được đây và thế giới này là tồn tại như nào trong dãy ngân hà vũ trụ.
Hắn đâu biết rằng nguyên nhân hắn xuyên qua là do một vị thần tối cao đã dùng pháp thuật dịch chuyển linh hồn hắn nhập vào thể xác của một thanh niên vừa mới chết này. Còn dị giới này tồn tại một cách rất là đặc biệt.
Sau khi vò đầu bứt tóc mà chẳng tìm ra manh mối nào thì hắn thở dài rồi quẳng cái suy nghỉ đó sang một bên.
- Thế giới này đúng như là trong truyện tiên hiệp mà ta hay đọc nha. Con người có thể tu tiên, có thể trường thọ. Có thể trảm sơn phá địa lăng không phi hành. Mà phụ nữ ở thế giới này rất là xinh đẹp nha.
Hắn nghĩ thầm...
Rồi hắn bước xuống giường nhưng cơn đau nhức từ cơ thể truyền tới làm hắn hít một ngụm khí lạnh ...
Lúc này Như Nguyệt từ xa trông thấy, nàng vội tiến đến đỡ lấy hắn, nàng dặn hắn ngồi im rồi đi lấy khăn lau mặt cùng với nước súc miệng lại cho hắn.
Hắn vệ sinh xong xuôi.
- Cảm ơn tỷ.
Hắn nhìn nàng mỉm cười nói.
Nàng cũng dịu dàng nhìn hắn nói ra:
- Từ khi ngươi tỉnh lại tới giờ thì như biến thành người khác vậy. Bớt kiêu ngạo với lãnh khốc hơn.
- Trước đây ta kiêu ngạo lắm sao.
Hắn hỏi nàng.
- Đúng vậy, rất kiêu ngạo và khó gần.
Nàng hừ lạnh nói.
- Để ta dìu ngươi đi dùng bữa.
Nàng nói xong rồi đỡ hắn dậy.
Hắn cung không sĩ diện mà tùy ý để Như Nguyệt dìu hắn đi dùng bữa.
Hắn dựa vào người nàng hít thở hương thơm thanh ngát mà cơ thể nàng toát ra, hai quả đồi núi săn chắc đè lên cánh tay hắn làm hắn cảm thấy lâng lâng.Như Nguyệt dìu hắn đến một căn phòng khác.Nơi đây đã bày biện sẵn các món ăn thịnh soạn còn đang bốc khói nghi ngút.
Kỳ Phong cùng Như Nguyệt thì ngồi xuống dùng bữa. Kỳ Phong cắn xuống một miếng thịt hầm thì vô cùng chấn động.
Miếng thịt mềm ngon và vô cùng mỹ vị. Đây là món ngon nhất mà hắn được nếm thử từ trước tới nay. Hắn vội vàng thưởng thức các món còn lại. Hắn ngạc nhiên phát hiện món cá mà hắn vô cùng lại căm ghét lại mỹ vị như vậy, vị ngon của nó khiến hắn như muốn nuốt cả đầu lưỡi. Hắn chưa biết rằng những thứ hắn ăn là những nguyên liệu đỉnh cấp nhất ở dị giới này. Tại nguyên do dị giới này có được năng lượng mà trái đất không hề có đó chính là thiên địa nguyên khí.
Nên nó cực kỳ khác biệt so với trái đất, mọi thứ được thiên địa nguyên khí thẩm thấu thì điều vô cùng đặc biệt. Mọi thứ ở đây đều cực kỳ mạnh mẽ nếu so với trái đất.Nơi đây có được những thứ mà trái đất không hề có nên mới giải thích được vì sao món ăn ở đây lại như tiên cảnh mỹ thực vậy.
Sau khi ăn xong thì Như nguyệt dìu Kỳ Phong về phòng nghĩ ngơi.
Ở một căn biệt viện cổ xưa trong Thanh Vân Tông có một lão nhân đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Lão nhân có gương mặt chữ điền, khuôn mặt đầy nếp nhăn của năm tháng.
“Cót két"
Cánh cửa mở ra, một thiếu nữ bước vào, thiếu nữ này khuôn mặt tinh sảo, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, nàng nhẹ nhàng bước tới.
- Như Nguyệt thỉnh an gia gia.
Lúc này lão nhân ngồi đó mở mắt ra, ánh mắt lão nhân thâm sâu như biển hồ.
- Như Nguyệt!. Con ngồi xuống đi. Ta gọi con tới đây là có chuyện muốn nói với con.
Như Nguyệt hành lễ rồi ngồi xuống.
- Như Nguyệt, con đến Thanh Vân Tông đã được bao lâu rồi.
Như Nguyệt kính cẩn nói:
- Dạ!. Đã 15 năm rồi gia gia.
Lão giả “Ừm" một tiếng rồi nói:.
- 15 năm qua ta đối xử với con thế nào.
- Dạ, gia gia thương yêu con như là cháu gái của mình vậy, từ nhỏ đến lớn con chưa từng chịu chút ủy khuất nào cả.
“Hơi". Lão giả thở sâu rồi nói:
- Kỳ Phong coi như là phế bỏ rồi, đan điền vỡ nát mà còn sống được thì đã là kỳ tích rồi. Như Nguyêt, Kỳ Phong đã là phàm nhân thì con còn muốn làm thê tử hắn không. Con cứ nói đi.
Như Nguyệt cắn môi, không chút do dự nói:
- Con đồng ý, cho dù Kỳ Phong có là phàm nhân tàn phế con vẫn nguyện ý lấy chàng. Chỉ cần được sống với chàng con nguyện ý tất cả, con nguyện tán hết tu vi, từ bỏ Tiên lộ rồi sống một cuộc sống bình lặng tới cuối đời cùng Kỳ phong. Gia gia người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Kỳ Phong, sẽ không để chàng phải ủy khuất cùng u sầu đâu.
Kỳ Trúc Sơn nghe xong khuôn mặt rạng rỡ. Lão mừng rỡ nói:
- Tốt, rất tốt, Nguyệt nhi, con đã có ý như vậy thì không còn gì tốt hơn, gia gia vô cùng vui, nhưng con phải chịu ủy khuất rồi. Hờiii. Gia gia thiếu nợ con, Kỳ gia thiếu nợ con.
Như Nguyệt vội đáp:
- Không, không hề ủy khuất, đời này có thể sống cùng Kỳ Phong tới răng long đầu bạc con đã không còn gì tiếc nuối. Gia gia nhưng con lo sợ, con sợ Kỳ Phong không vượt qua được chuyện này. Chàng ấy là thiên chi kiêu tử, giờ mất hết tu vi, cả đời làm phàm nhân, liệu huynh ấy có chịu được đã kích không.
Kỳ Trúc Sơn nhíu mày vỗ trán nói:
- Chuyện con nói, ta đã từng nghĩ qua, Kỳ Phong thiên tính ngạo kiều, thần thái lúc nào cũng phi dương tự tin, giờ chân long rãy đuôi hóa địa xà, nó có chịu được hay không thì ta cũng không biết được. Chỉ hy vọng đạo tâm nó đủ cứng cõi để vượt qua chuyện này.
Như Nguyệt cũng gật đầu, quyết tâm nói:
- Con sẽ cùng với chàng vượt qua sóng gió này.
Kỳ Trúc Sơn gật đầu.
- Ừm, hy vọng con có thể làm nó bình ổn vượt qua cái khó khăn này. Con lấy cái bình dịch thủy này pha nước rồi dẫn Kỳ Phong đi ngâm thuốc đi, tuy Kỳ Phong đã không còn tu vi, nhưng nó dù gì cũng đã từng tu luyện qua, thân thể cùng hồn lực vẫn còn, lại còn có huyết mạch thần giai nữa, nó sống hai ba trăm năm không thành vấn đề. Con cũng đừng tán bỏ tu vi làm gì.
Như Nguyệt nghe xong có vẽ hiểu ra điều gì. Nàng tiến tới nhận lấy bình dịch thủy trên tay Kỳ Trúc Sơn rồi đi chuẩn bị thuốc ngâm cho Kỳ Phong.
Nàng đi rồi thì Kỳ Trúc Sơn lẩm bẩm nói:
- Hờiii, cũng tốt, Kỳ Phong lấy được vợ hiền chung thủy như này thì cũng là đáng quý, Kỳ Phong đã không còn hy vọng rồi, giờ chỉ mong chờ vào hậu đại của nó thôi, huyết mạch Thần giai không có ai là kém cõi, Như Nguyệt là lô đỉnh rất tốt, hy vọng huyết mạch trân quý này có thể truyền thừa xuống dưới.
Lão trầm ngâm chốt lát rồi cũng nhắm mắt lại đã tọa.
...
Hơi nước nghi ngút, trong không khí thoang thoảng mùi dược liệu. Kỳ Phong thoải mái dựa đầu vào thành bồn tắm, nhắm mắt hưởng thụ sự xoa bóp mà đôi bàn tay của Như Nguyệt mang lại..
Đôi bàn tay trắng trẻo mịn màng đang xoa bóp đỉnh đầu của Kỳ Phong.
- Thật thoải mái a. Như Nguyệt, tỷ học cách này ở đâu vậy.
Hắn vừa hưởng thụ vừa hỏi Như Nguyệt.
- Ta từ nhỏ đã được dạy y thuật, nên tinh thông xoa bóp cũng bình thường thôi.
- Ừm...
- Như Nguyệt!... Tỷ thấy hết thân thể của bổn thiếu rồi, ngươi nói làm sao ta đi lấy người khác đây.
Hắn trêu gẹo nàng.
- Ta, ta đâu có thấy gì đâu, tiểu tử ngươi đừng có trêu ta nha.
Nàng đỏ mặt lấp bấp nói.
- Không thấy gì. Ngươi tưởng bổn thiếu không thấy sao, ngươi lén nhìn tiểu đệ đệ của ta không chớp mắt. Còn dám chối!!!.
Hắn trầm giọng nói...
- Ta, ta không cố ý mà. Tại vì ta hiếu kì thôi...
Mặt nàng càng đỏ hơn, lí nhí đáp.
- Hiếu kì thôi?..., vậy thì ta cũng hiếu kì không biết dưới lớp vải che chắn là một thân thể mê người đến nhường nào.
Hắn cười tà nhìn nàng.
- Tưởng đâu nàng sẽ mắng hắn vô sỉ hoặc mắng hắn cầm thú.
Nhưng không, nàng thỏ thẻ nói với hắn:
- Ta từ rất nhỏ đã thích ngươi rồi. Nhưng ngươi quá lãnh khốc, quá vô tình, xuốt ngày chỉ biết tu luyện. Chẳng bao giờ chịu để ý đến ta.
- Ngươi có bao giờ thích ta hay không?
Hắn quá đổi ngạc nhiên nên không biết phải trả lời làm sao.
Rồi nàng đột nhiên đứng lên.
- soạttt...
Nàng nhẹ nhàng trút bỏ y phục trên người nàng xuống.
- Ta có xinh đẹp không?
Nàng vũ mị cười với hắn.
- ực!!!
Hắn nhìn nàng trân trân nuốt nước bọt, đỏ mặt nói:
- Rất xinh đẹp.
Nàng sải bước tiến về phía hắn.
Hắn chủ động đứng dậy dang tay ôm lấy nàng.Hắn hôn lên đôi môi nàng, tập tễnh, vụng về với nụ hôn đầu tiên.Đôi bàn tay ma quái sờ mó tấm thân ngọc ngà trong trắng của nàng.
Hắn vuốt ve tấm lưng nhẵn bóng mịn màng của nàng rồi lại chuyển xuống kiều đồn săn chắc.Tiểu đệ đệ của hắn ngẩng cao đầu chọc vào bụng dưới của nàng làm nàng vô cùng bức rức...
Hắn rời môi nàng thở dồn dập nói:
- Nguyệt nhi, ta muốn nàng.
- Nhưng mà, thương thế của chàng còn chưa khỏi đâu.Không thể vận động mạnh được.
Nàng thỏ thẻ nói
- Nhưng mà, ta cương cứng, không nhịn được.
Đôi mắt hắn đầy tơ máu, hơi thở dồn dập nói.
- Vậy để ta giúp chàng...
Nàng đỏ mặt, dịu dàng nói.
Nàng cuối đầu xuống....
Đôi môi nhỏ nhắn mở ra!
Ngậm lấy tiểu đệ đệ của hắn.
Nàng dùng đôi môi ngậm mút để thỏa mãn dục vọng cho hắn.
...
Xong cơn cao trào, hắn uể oải ngã mình trong bồn tắm, tiếp tục ngâm mình trong dược thủy...
Còn Nguyệt sư tỷ của hắn thì mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ chạy đi đâu mất tăm.
Hắn đâu biết rằng nguyên nhân hắn xuyên qua là do một vị thần tối cao đã dùng pháp thuật dịch chuyển linh hồn hắn nhập vào thể xác của một thanh niên vừa mới chết này. Còn dị giới này tồn tại một cách rất là đặc biệt.
Sau khi vò đầu bứt tóc mà chẳng tìm ra manh mối nào thì hắn thở dài rồi quẳng cái suy nghỉ đó sang một bên.
- Thế giới này đúng như là trong truyện tiên hiệp mà ta hay đọc nha. Con người có thể tu tiên, có thể trường thọ. Có thể trảm sơn phá địa lăng không phi hành. Mà phụ nữ ở thế giới này rất là xinh đẹp nha.
Hắn nghĩ thầm...
Rồi hắn bước xuống giường nhưng cơn đau nhức từ cơ thể truyền tới làm hắn hít một ngụm khí lạnh ...
Lúc này Như Nguyệt từ xa trông thấy, nàng vội tiến đến đỡ lấy hắn, nàng dặn hắn ngồi im rồi đi lấy khăn lau mặt cùng với nước súc miệng lại cho hắn.
Hắn vệ sinh xong xuôi.
- Cảm ơn tỷ.
Hắn nhìn nàng mỉm cười nói.
Nàng cũng dịu dàng nhìn hắn nói ra:
- Từ khi ngươi tỉnh lại tới giờ thì như biến thành người khác vậy. Bớt kiêu ngạo với lãnh khốc hơn.
- Trước đây ta kiêu ngạo lắm sao.
Hắn hỏi nàng.
- Đúng vậy, rất kiêu ngạo và khó gần.
Nàng hừ lạnh nói.
- Để ta dìu ngươi đi dùng bữa.
Nàng nói xong rồi đỡ hắn dậy.
Hắn cung không sĩ diện mà tùy ý để Như Nguyệt dìu hắn đi dùng bữa.
Hắn dựa vào người nàng hít thở hương thơm thanh ngát mà cơ thể nàng toát ra, hai quả đồi núi săn chắc đè lên cánh tay hắn làm hắn cảm thấy lâng lâng.Như Nguyệt dìu hắn đến một căn phòng khác.Nơi đây đã bày biện sẵn các món ăn thịnh soạn còn đang bốc khói nghi ngút.
Kỳ Phong cùng Như Nguyệt thì ngồi xuống dùng bữa. Kỳ Phong cắn xuống một miếng thịt hầm thì vô cùng chấn động.
Miếng thịt mềm ngon và vô cùng mỹ vị. Đây là món ngon nhất mà hắn được nếm thử từ trước tới nay. Hắn vội vàng thưởng thức các món còn lại. Hắn ngạc nhiên phát hiện món cá mà hắn vô cùng lại căm ghét lại mỹ vị như vậy, vị ngon của nó khiến hắn như muốn nuốt cả đầu lưỡi. Hắn chưa biết rằng những thứ hắn ăn là những nguyên liệu đỉnh cấp nhất ở dị giới này. Tại nguyên do dị giới này có được năng lượng mà trái đất không hề có đó chính là thiên địa nguyên khí.
Nên nó cực kỳ khác biệt so với trái đất, mọi thứ được thiên địa nguyên khí thẩm thấu thì điều vô cùng đặc biệt. Mọi thứ ở đây đều cực kỳ mạnh mẽ nếu so với trái đất.Nơi đây có được những thứ mà trái đất không hề có nên mới giải thích được vì sao món ăn ở đây lại như tiên cảnh mỹ thực vậy.
Sau khi ăn xong thì Như nguyệt dìu Kỳ Phong về phòng nghĩ ngơi.
Ở một căn biệt viện cổ xưa trong Thanh Vân Tông có một lão nhân đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Lão nhân có gương mặt chữ điền, khuôn mặt đầy nếp nhăn của năm tháng.
“Cót két"
Cánh cửa mở ra, một thiếu nữ bước vào, thiếu nữ này khuôn mặt tinh sảo, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, nàng nhẹ nhàng bước tới.
- Như Nguyệt thỉnh an gia gia.
Lúc này lão nhân ngồi đó mở mắt ra, ánh mắt lão nhân thâm sâu như biển hồ.
- Như Nguyệt!. Con ngồi xuống đi. Ta gọi con tới đây là có chuyện muốn nói với con.
Như Nguyệt hành lễ rồi ngồi xuống.
- Như Nguyệt, con đến Thanh Vân Tông đã được bao lâu rồi.
Như Nguyệt kính cẩn nói:
- Dạ!. Đã 15 năm rồi gia gia.
Lão giả “Ừm" một tiếng rồi nói:.
- 15 năm qua ta đối xử với con thế nào.
- Dạ, gia gia thương yêu con như là cháu gái của mình vậy, từ nhỏ đến lớn con chưa từng chịu chút ủy khuất nào cả.
“Hơi". Lão giả thở sâu rồi nói:
- Kỳ Phong coi như là phế bỏ rồi, đan điền vỡ nát mà còn sống được thì đã là kỳ tích rồi. Như Nguyêt, Kỳ Phong đã là phàm nhân thì con còn muốn làm thê tử hắn không. Con cứ nói đi.
Như Nguyệt cắn môi, không chút do dự nói:
- Con đồng ý, cho dù Kỳ Phong có là phàm nhân tàn phế con vẫn nguyện ý lấy chàng. Chỉ cần được sống với chàng con nguyện ý tất cả, con nguyện tán hết tu vi, từ bỏ Tiên lộ rồi sống một cuộc sống bình lặng tới cuối đời cùng Kỳ phong. Gia gia người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Kỳ Phong, sẽ không để chàng phải ủy khuất cùng u sầu đâu.
Kỳ Trúc Sơn nghe xong khuôn mặt rạng rỡ. Lão mừng rỡ nói:
- Tốt, rất tốt, Nguyệt nhi, con đã có ý như vậy thì không còn gì tốt hơn, gia gia vô cùng vui, nhưng con phải chịu ủy khuất rồi. Hờiii. Gia gia thiếu nợ con, Kỳ gia thiếu nợ con.
Như Nguyệt vội đáp:
- Không, không hề ủy khuất, đời này có thể sống cùng Kỳ Phong tới răng long đầu bạc con đã không còn gì tiếc nuối. Gia gia nhưng con lo sợ, con sợ Kỳ Phong không vượt qua được chuyện này. Chàng ấy là thiên chi kiêu tử, giờ mất hết tu vi, cả đời làm phàm nhân, liệu huynh ấy có chịu được đã kích không.
Kỳ Trúc Sơn nhíu mày vỗ trán nói:
- Chuyện con nói, ta đã từng nghĩ qua, Kỳ Phong thiên tính ngạo kiều, thần thái lúc nào cũng phi dương tự tin, giờ chân long rãy đuôi hóa địa xà, nó có chịu được hay không thì ta cũng không biết được. Chỉ hy vọng đạo tâm nó đủ cứng cõi để vượt qua chuyện này.
Như Nguyệt cũng gật đầu, quyết tâm nói:
- Con sẽ cùng với chàng vượt qua sóng gió này.
Kỳ Trúc Sơn gật đầu.
- Ừm, hy vọng con có thể làm nó bình ổn vượt qua cái khó khăn này. Con lấy cái bình dịch thủy này pha nước rồi dẫn Kỳ Phong đi ngâm thuốc đi, tuy Kỳ Phong đã không còn tu vi, nhưng nó dù gì cũng đã từng tu luyện qua, thân thể cùng hồn lực vẫn còn, lại còn có huyết mạch thần giai nữa, nó sống hai ba trăm năm không thành vấn đề. Con cũng đừng tán bỏ tu vi làm gì.
Như Nguyệt nghe xong có vẽ hiểu ra điều gì. Nàng tiến tới nhận lấy bình dịch thủy trên tay Kỳ Trúc Sơn rồi đi chuẩn bị thuốc ngâm cho Kỳ Phong.
Nàng đi rồi thì Kỳ Trúc Sơn lẩm bẩm nói:
- Hờiii, cũng tốt, Kỳ Phong lấy được vợ hiền chung thủy như này thì cũng là đáng quý, Kỳ Phong đã không còn hy vọng rồi, giờ chỉ mong chờ vào hậu đại của nó thôi, huyết mạch Thần giai không có ai là kém cõi, Như Nguyệt là lô đỉnh rất tốt, hy vọng huyết mạch trân quý này có thể truyền thừa xuống dưới.
Lão trầm ngâm chốt lát rồi cũng nhắm mắt lại đã tọa.
...
Hơi nước nghi ngút, trong không khí thoang thoảng mùi dược liệu. Kỳ Phong thoải mái dựa đầu vào thành bồn tắm, nhắm mắt hưởng thụ sự xoa bóp mà đôi bàn tay của Như Nguyệt mang lại..
Đôi bàn tay trắng trẻo mịn màng đang xoa bóp đỉnh đầu của Kỳ Phong.
- Thật thoải mái a. Như Nguyệt, tỷ học cách này ở đâu vậy.
Hắn vừa hưởng thụ vừa hỏi Như Nguyệt.
- Ta từ nhỏ đã được dạy y thuật, nên tinh thông xoa bóp cũng bình thường thôi.
- Ừm...
- Như Nguyệt!... Tỷ thấy hết thân thể của bổn thiếu rồi, ngươi nói làm sao ta đi lấy người khác đây.
Hắn trêu gẹo nàng.
- Ta, ta đâu có thấy gì đâu, tiểu tử ngươi đừng có trêu ta nha.
Nàng đỏ mặt lấp bấp nói.
- Không thấy gì. Ngươi tưởng bổn thiếu không thấy sao, ngươi lén nhìn tiểu đệ đệ của ta không chớp mắt. Còn dám chối!!!.
Hắn trầm giọng nói...
- Ta, ta không cố ý mà. Tại vì ta hiếu kì thôi...
Mặt nàng càng đỏ hơn, lí nhí đáp.
- Hiếu kì thôi?..., vậy thì ta cũng hiếu kì không biết dưới lớp vải che chắn là một thân thể mê người đến nhường nào.
Hắn cười tà nhìn nàng.
- Tưởng đâu nàng sẽ mắng hắn vô sỉ hoặc mắng hắn cầm thú.
Nhưng không, nàng thỏ thẻ nói với hắn:
- Ta từ rất nhỏ đã thích ngươi rồi. Nhưng ngươi quá lãnh khốc, quá vô tình, xuốt ngày chỉ biết tu luyện. Chẳng bao giờ chịu để ý đến ta.
- Ngươi có bao giờ thích ta hay không?
Hắn quá đổi ngạc nhiên nên không biết phải trả lời làm sao.
Rồi nàng đột nhiên đứng lên.
- soạttt...
Nàng nhẹ nhàng trút bỏ y phục trên người nàng xuống.
- Ta có xinh đẹp không?
Nàng vũ mị cười với hắn.
- ực!!!
Hắn nhìn nàng trân trân nuốt nước bọt, đỏ mặt nói:
- Rất xinh đẹp.
Nàng sải bước tiến về phía hắn.
Hắn chủ động đứng dậy dang tay ôm lấy nàng.Hắn hôn lên đôi môi nàng, tập tễnh, vụng về với nụ hôn đầu tiên.Đôi bàn tay ma quái sờ mó tấm thân ngọc ngà trong trắng của nàng.
Hắn vuốt ve tấm lưng nhẵn bóng mịn màng của nàng rồi lại chuyển xuống kiều đồn săn chắc.Tiểu đệ đệ của hắn ngẩng cao đầu chọc vào bụng dưới của nàng làm nàng vô cùng bức rức...
Hắn rời môi nàng thở dồn dập nói:
- Nguyệt nhi, ta muốn nàng.
- Nhưng mà, thương thế của chàng còn chưa khỏi đâu.Không thể vận động mạnh được.
Nàng thỏ thẻ nói
- Nhưng mà, ta cương cứng, không nhịn được.
Đôi mắt hắn đầy tơ máu, hơi thở dồn dập nói.
- Vậy để ta giúp chàng...
Nàng đỏ mặt, dịu dàng nói.
Nàng cuối đầu xuống....
Đôi môi nhỏ nhắn mở ra!
Ngậm lấy tiểu đệ đệ của hắn.
Nàng dùng đôi môi ngậm mút để thỏa mãn dục vọng cho hắn.
...
Xong cơn cao trào, hắn uể oải ngã mình trong bồn tắm, tiếp tục ngâm mình trong dược thủy...
Còn Nguyệt sư tỷ của hắn thì mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ chạy đi đâu mất tăm.
Tác giả :
Đạo Nhược Tiên Sinh