Nhất Kiến Chung Tình
Chương 9
Dịch: Cà Chua Ép
Đêm đó, Ngô Bồng Hoàn cùng Cao Thành trở về nhà.
“Đêm nay thật đáng sợ." Cô đến bây giờ vẫn còn hoảng sợ, “Nếu không phải là anh phản xạ nhanh, chạy đến đá tên vô lại đó, thì hậu quả như thế nào, thật sự là em không dám nghĩ đến." Cô mỉm cười nói, “Anh Cao Thành, anh không quản hiểm nguy mà cứu Noãn Noãn, hiểu trưởng nhất định sẽ rất cảm kích anh."
“Anh cứu cô ấy cũng không phải là vì muốn bất cứ ai cảm kích mình." Cao Thành thẳng bước về phía cửa chính.
Đêm nay xảy ra vô số chuyện hỗn loạn như thế, nhưng trong lòng anh cuối cùng dường như cũng đã tìm ra được lối thoát rồi.
Lúc tên cướp chĩa súng vào Noãn Noãn, trong nháy mắt, anh cuối cùng cũng hiểu được Noãn Noãn đối với anh quan trọng biết bao nhiêu, trái tim tĩnh lặng bình yên bao nhiêu năm qua của anh đã thật sự bị lay động rồi.
Anh sẽ không tiếp tục giả vờ lạnh nhạt với tình cảm của cô nữa, nếu lúc đó cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì đó chính là nỗi ân hận thứ hai trong đời anh.
Anh sẽ không để cho việc đó xảy ra, tuyệt đối sẽ không.
“Anh Cao Thành, anh có nghĩ đến việc mua một căn nhà không?"
Ngô Bồng Hoàn cười nhẹ, bước vào căn phòng nhỏ. Mặc dù căn phòng này đối với một người đàn ông độc thân mà nói thì vừa đủ, nhưng nếu sau này cả một gia đình nhỏ cùng sống ở đây thì lại quá nhỏ rồi.
Cô biết Cao Thành có bằng kiến trúc sư, tài năng của anh khó có ai bì kịp, nếu anh muốn trở lại công việc thiết kế ấy, thì cuộc sống sung túc và tương lai tốt đẹp trước mắt cũng không có gì là quá xa vời cả.
“Bồng Hoàn…" Anh nhìn thẳng vào cô.
“Sao vậy?" đôi má cô hồng lên, nhịp tim cũng trở nên khẩn trương hơn, bởi vì, anh dường như muốn nói với cô chuyện gì đó.
“Anh đã yêu một cô gái."
“Thật sao…" Gương mặt cô càng đỏ ửng hơn, trái tim đập bình bịch từng tiếng, “Anh có thể nói ra, đó là ai không?"
Giả bộ! Cô cảm thấy bản thân mình thật giả tạo quá, nhưng dù sao cô đã yêu anh lâu như thế, cuối cùng cũng đã có thể nghe được lời bày tỏ của anh rồi phải không?
“Là người mà em cũng quen biết." Cao Thành quyết định không vòng vo nữa, thẳng thắng nói ra cho cô biết, đây cũng là lúc mà anh phải đối mặt với những lời chỉ trích sau này, “Học sinh của em, Viên Hú Noãn!"
Còn điều gì có thể kinh khủng hơn điều này chứ?
Không phải là anh đang thổ lộ với cô sao?
Sao lại có thể…
Khi cô nhìn vào ánh mắt vô cùng chân thật của anh, niềm tin của cô cũng dần dần bị dao động…
“Điều anh nói…. là thật sao?" việc này đã xảy ra từ khi nào chứ, cô làm sao một chút cũng không cảm nhận được?
Đêm nay, thâm chí cô còn yên tâm để anh khiêu vũ cùng Noãn Noãn nữa…
Cô ngây ngốc vẫn nuôi một tia hy vọng chờ đợi đáp án từ anh, anh nhìn thẳng vào cô, không trả lời, nhưng trong ánh mắt anh, cô đã nhìn thấy đáp án rõ ràng…
Tình thế này, dường như cô đã không thể ngăn cản lại được nữa rồi.
******
Noãn Noãn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đêm nay là đêm giáng sinh tuyệt đẹp với hàng ngàn vì sao lấp lánh ngoài kia.
Tối nay cô đã trải qua một trận kinh hoàng bạt vía, thế nhưng cô thà rằng một mình yên tĩnh ở đây, chứ không muốn để anh Tự An đưa về.
Dì đã đi Mĩ thăm bạn rồi, ở lại đó tầm hai tuần mới về, cũng may mà như thế, nếu không dì nhất định sẽ bị dọa hoảng mất, e là sẽ bắt cô đi bệnh viện kiểm tra nữa.
Cô chán nản nhìn ra ô cửa sổ. một đêm trăng đẹp như vậy, tại sao cô lại cảm thấy cô đơn như thế này?
Cao Thành hiện tại đang làm gì?
Anh và cô Ngô đang ở bên nhau sao?
Haizzz, đêm nay cô lại nói những điều không nên nói với anh, rõ ràng biết cô như vậy sẽ càng chỉ khiến người ta ghét mình mà thôi, thế nhưng cô đã nói hết ra rồi.
Anh sẽ càng ghét cô hơn sao?
Nhất định là như vậy rồi.
Nghĩ đến đây, tận đáy lòng bỗng có cảm giác chua xót vô cùng.
Cô căn bản không thể quên anh, cũng không thể không bận tâm đến anh.
Cô là một cô gái bướng bỉnh, không đủ sự rộng lượng, cho nên không thể nào vui vẻ lên được, tâm trạng cũng vì thế mà mẫn cảm hơn bất kể ai.
Cô biết mình lúc bình thường vẫn thường được các chị em tốt trong Lục Mộng gọi là Vầng thái dương ấm áp, thế nhưng lúc tâm tình cô không tốt, thì lại giống như mây mù kéo đến phủ kín bầu trời vậy, sẽ làm cô buồn bã hơn cả nửa ngày.
Cô cũng từng suy nghĩ kĩ rằng, điều này có lẽ không liên quan gì đến các chòm sao, ngược lại lại có quan hệ mật thiết với hoàn cảnh sống của mình. Cô không hiểu cái gì gọi là một vừa hai phải, giống như lúc Cao Thành cự tuyệt cô, mà cô một lần, lại một lần không chịu từ bỏ anh…
Bỗng nhiên, cô ngẩn người ra.
Từ cửa sổ lầu hai, cô nhìn thấy bóng dáng một người đứng tựa bên xe.
Cô chớp mắt vài cái, lại thêm vài cái nữa, cơ thể liền chấn động, trong nháy mắt, trong mắt dâng lên một tầng sương mù.
Cao Thành!
Là Cao Thành!
Anh tại sao…. Tại sao lại đứng trước cửa nhà cô?
Không kịp nghĩ điều gì, cô lập tức xoay người chạy xuống lầu.
Tóc tai cô rối tinh, trên người vẫn đang mặc quần áo ngủ, không có mặc áo khoát, nhưng cô đã không còn để ý đến điều gì nữa rồi, tâm trí cô chỉ còn lại cảm giác vui sướng.
Cao Thành đứng dưới lầu nhà cô, điều này thể hiện cho cái gì? Cô không thể ngăn mình có suy nghĩ ngớ ngẩn về anh!
“Thầy!"
Dưới tiết trời lạnh buốt, cô mau chóng chạy đến trước mặt anh, không hề biết rằng bản thân đã kích động đến mức trên mặt toàn bộ là nước mắt.
Anh không hề do dự, vươn tay ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng cọ xát mái tóc mềm của cô.
Cơ thể cô rất lạnh, mái tóc thậm chí vẫn còn ướt nước. Cô gái nhỏ này, gọi đầu xong không biết sấy tóc cho khô sao?
Anh rời khỏi căn phòng đó không chút do dự, bỏ lại ánh mắt vẫn còn chưa hết bàng hoàng của Ngô Bồng Hoàn. Lúc anh lên xe, rồi khởi động xe, bỗng nhiên sục sôi ý nghĩ rất muốn được gặp Noãn Noãn.
Anh không biết mình lái xe đi đâu, lúc xe dừng lại, đã đứng trước cổng nhà Noãn Noãn rồi.
Anh cũng không nhấn chuông cửa, cũng không gọi điện thoại cho cô, cô lại giống như có giác quan thứ sáu vậy, có thể biết được mà xuất hiện trước mắt anh.
“Thầy…" Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào anh, “Thầy sẽ không từ chối em nữa chứ?"
“Nghe cho rõ đây!" Anh âm trầm nhìn cô, “Từ trước tới giờ anh chưa hề thật lòng từ chối em!"
Lời vừa nghe xong, trong mắt cô liền tràn đầy sự kích động.
Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen có chút rối bù của anh, rồi lại vuốt nhẹ lên gương mặt anh, cô nhón chân, áp khuôn mặt mình vào kề má anh.
Trong mắt cô ngấn lệ, trên môi nở một nụ cười đầy hạnh phúc.
Dưới ánh trăng, tay anh nhẹ ve vuốt đầu cô, một tay giữ gáy cô, nhẹ đặt lên đôi môi lạnh lẽo của cô một nụ hôn nồng nàn.
Những ngày sau không còn nỗi đau tương tư nữa, Noãn Noãn cảm thấy mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh Cao Thành đều vô cùng tuyệt vời, giống như hóa thành những nốt nhạc tuyệt vời bay bổng.
Nhân lúc dì cô vẫn còn ở lại Mĩ hai tuần, cô dường như mỗi ngày đều ở bên Cao Thành nửa bước không rời.
Cô thích đi đến căn hộ nhỏ của anh, thích giúp anh gấp quần áo, dọn dẹp nhà cửa, thích ăn những món ăn đơn giản do chính tay anh làm, thích nụ hôn say đắm anh trao mỗi lần đưa cô về nhà.
Chuyện tình yêu đẹp như vậy sẽ mãi hạnh phúc thì tốt biết bao!
Cô không có tâm tình đâu mà đọc sách, ngoài thời gian ở bên cạnh anh ra, toàn bộ thời gian khác, cô đều chỉ nghĩ đến anh thôi. (Haizzzz, khổ vì chị này!!!!)
Cô biết mình như vậy thực sự rất tệ hại, nhưng cô không còn cách nào cả, cô chỉ là nhớ anh thôi, nhớ đến không biết phải làm sao, nghĩ đến hình ảnh hai người ở bên nhau, cô liền cười, giống như một đứa ngốc vậy.
“Tuần sau đã là thi cuối kì rồi, bắt đầu từ ngày kia, chúng ta tạm thời đừng gặp mặt nhau!"
Sau khi rất ăn ý cùng dừng bước, anh nói.
Từ lúc dì cô trở về, anh không thể nào quang minh chính đại đưa cô đến tận cửa được.
Bây giờ, anh chỉ có thể dùng xe đưa cô đến con hẻm nhỏ, đưa cô đi hết con đường đó, còn cô lại dùng hết lí do này đến lí do khác cùng Lục Mộng ôn tập, vân vân…, chỉ sợ cái cớ này dùng nhiều quá, rất nhanh cũng sẽ bị phát hiện thôi.
“Thật sự là không còn cách nào khác sao?" cô chau mày, lắc lắc cánh tay anh, hy vọng anh thu lại những lời vừa rồi.
Cao Thành chăm chú nhìn cô, nhẹ mỉm cười, “Như vậy thì em mới có thể chuyên tâm học được."
Anh đương nhiên biết tình yêu có ảnh hưởng rất lớn đến việc học của cô, đấy cũng là lí do lúc đầu anh không thể tiếp nhận tình cảm của cô.
“Thế nhưng, cho dù là em ở nhà, thì lòng em cũng vẫn nhớ đến anh thôi." Do dự một lát, cô nhẹ giọng nói, “Không gặp được anh, em càng không chuyên tâm học được."
Cô đáng thương nhìn anh, bộ dạng u buồn bất lực, khiến anh nhịn không được khẽ nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào mắt cô, rồi nhẹ đặt một nụ hôn lên môi.
Một lát sau, anh mới chịu buông cô ra, cả hai đều cố gắng lấy lại nhịp thở, nụ hôn nóng bỏng vừa rồi khiến cho cơ thể cả hai đều nóng lên.
Anh nhìn đôi môi đỏ hồng vừa bị anh hôn của cô, chân thành hứa hẹn.
“Lần này phải thi cho thật tốt, đợi đến kì nghỉ đông, anh sẽ tìm thời điểm thích hợp đến gặp trình bày với dì em, xin phép dì cho chúng ta quen nhau, sau đó, đợi đến khi em tốt nghiệp phổ thông xong, chúng ta liền tổ chức tiệc đính hôn."
“Tại sao không kết hôn luôn?" Noãn Noãn có chút thất vọng. Anh không biết là cô rất kì vọng được trở thành vợ anh sao, ngày nào cô cũng muốn được sống bên anh.
Mặc dù cô biết anh hoàn toàn là muốn tốt cho cô thôi, thế nhưng đem dài lắm mộng mà, cô sợ đợi đến lúc muốn cùng anh kết hôn, anh lại bị cô gái khác cướp đi mất.
“Em thật là ngốc!" Cao Thành buồn cười vò mái tóc cô, nở nụ cười ấm áp, “Em mới chỉ mười abyr tuổi, tốt nghiệp xong cũng chỉ mới mười tám thôi, nhanh như vậy đã muốn kết hôn rồi, em không sợ sau này sẽ hối hận sao? Em vẫn còn phải thi đại học nữa đấy."
“Học đại học thì vẫn có thể kết hôn được đấy thôi." Cô chủ động ôm eo anh, tựa má vào má anh, mặc dù nhiệt độ bên ngoài chỉ có hai mươi độ thôi, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Cô thật sự rất yêu anh, yêu sự ôn nhu của anh, cũng yêu sự săn sóc và tỉ mỉ của anh, sự xuất hiện của anh khiến cuộc đời cô không còn cảm thấy vô cị nữa.
Có lúc, anh thật sự rất sợ tình cảm mà cô dành cho anh chỉ là nhất thời mê muội mà thôi, anh thật sự rất sợ sẽ có một ngày cô sẽ tỉnh lại, sẽ không còn yêu anh nữa.
Rất ngốc, đúng không?
Ai nói chỉ có con gái khi yêu mới trở nên ngu ngốc kia chứ? Con trai không phải cũng sẽ trở nên ngốc sao?
Cô yêu anh nhiều đến thế, anh cũng yêu cô như vậy, tình yêu tuyệt đối không thể chỉ do một bên đơn phương được, tình yêu của hai người sâu nặng như nhau cả.
Mãi cho đến khi trở về nhà, lúc lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, anh vẫn đang nghĩ đến chuyện của anh và Noãn Noãn, anh cần phải khắc phục tất cả mọi vấn đề xảy ra.
“Anh Cao Thành!" Ngô Bồng Hoàn từ bậc thềm cầu thang đứng lên, cô đã ngồi ở đây đợi anh lâu lắm rồi.
“Sao muộn thế này rồi mà em vẫn còn đợi anh?" Anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt có chút kì lạ của cô, “Có chuyện gì sao? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
“Em biết anh mỗi ngày đều ở bên cạnh Viên Hú Noãn, hai người không thể như thế được!" Cô kích động mà hét lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng điệu cũng không còn bình thường nữa.
“Bình tĩnh một chút, Bồng Hoàn…"
Cao Thành thử trấn an cô, nhưng không có tác dụng gì.
“Em không thể bình tĩnh được!" Lúc cô chính mắt nhìn thấy anh và Viên Hú Noãn yêu nhau, dường như cô đã sụp đổ hoàn toàn rồi, “Anh là thầy, con bé là học sinh, hai người không thể nào yêu nhau được!!! Tại sao anh còn không mau chóng tỉnh lại đi? Anh đã 31 tuổi rồi, còn con bé chỉ mới 17 tuổi, anh thử nghĩ mà xem, ai có thể đồng tình với tình yêu của hai người chứ?" Cô ra sức lắc đầu, “Không có!! Sẽ không có ai đồng tình với tình yêu đó hết!!!"
Trong mắt cô, Viên Hú Noãn trước nay vẫn luôn là một học sinh ngoan ngoãn, thân là giáo viên hướng dẫn trong đội văn nghệ, cô rất tán thưởng tài năng đánh đàn của Viên Hú Noãn, hơn nữa cô còn chủ nhiệm lớp 11.3 đã hai năm rồi, phần nào hiểu được tính cách dịu dàng dễ thương của em ấy.
Thế nhưng đến nay, tất cả đều thay đổi rồi, cô nữ xinh đáng yêu đó đã biến thành tình địch của cô, bọn họ qua lại thân thiết như thế, vậy mà cô lại không hề biết một tí gì cả.
Anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khác thường của Ngô Bồng Hoàn, “Đã muộn lắm rồi, em náo loạn sẽ làm ảnh hưởng đến hàng xóm, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, có việc gì, để mai hẵng nói!"
Cô ấy đang bất bình thay cho Y Thanh sao? Bởi vì anh lại yêu một cô gái khác ư?
Cũng khó trách, bởi Bồng Hoàn là bạn thân nhất của Y Thanh, cô ây là người đã chứng kiến đoạn tình cảm đẹp đẽ giữa anh và Y Thanh, cũng biết rằng, Y Thanh đã yêu anh đến dường nào.
Những điều này anh đều biết, vì vậy anh không thấy lạ trước những phản ứng kịch liệt của cô, cô tuyệt đối có tư cách tìm anh hỏi tội.
Tinh thần của cô hiện tại đang vô cùng kích động, không thích hợp để nói chuyện, đợi đến mai, anh sẽ nói chuyện rõ ràng với cô, hy vọng anh có thể nhận được sự chúc phúc và thấu hiểu từ cô.
“Tại sao anh không nổi giận với em?" Cô tức giận đến đau lòng, anh lại vẫn có thể ôn tồn khuyên bảo như thế, “Anh có biết là, nếu như cô hiệu trưởng biết chuyện này thì sẽ ra sao không? Cô ấy tuyệt đối sẽ không cho phép hai người ở bên nhau!!!"
“Bồng Hoàn," Cao Thành chậm rãi nói, “Em lẽ nào không hy vọng anh có thể vượt qua khỏi nỗi ám ảnh về sự ra đi của Y Thanh sao?"
Ngô Bồng Hoàn khựng lại, nhất thời, không nói nên lời.
Cô đương nhiên hy vọng anh có thể vượt qua được nỗi đau về Y Thanh, đây cũng là điều mà lúc đầu khi Y Thanh ra đi đột ngột, cô đã không ngừng khuyên bảo anh.
Sự việc đã cách đây nhiều năm như thế, anh đã vượt qua được rồi, thế nhưng, đối tượng đưa anh ra khỏi nỗi đau đó lại không phải là cô, mà là một cô nữ sinh chỉ mới 17 tuổi… Cô, thật sự cô không cam lòng!!!!
****
Noãn Noãn nhẹ nhàng mở cửa, vừa nãy, trước khi tạm biệt Cao Thành, bọn họ vẫn lưu luyến không rời, day dưa rất lâu trong xe, anh hôn cô, rồi cô lại hôn anh, day dưa mãi không dứt, mãi đến khi thời gian không cho phép nữa, cô mới đành lòng rời đi.
Haizzz! Mặc dù bọn họ đã hứa hẹn rằng, tuần này không thể gặp nhau, cô cũng đã chuẩn bị tâm lí suốt cả đêm rồi, thế nhưng, nghĩ đến việc suốt cả một tuần không thể gặp nhau, tâm tình cô phút chốc lại chán nản vô cùng.
Ai bảo anh là thầy giáo làm chi?
Lời của thầy nói, học sinh có thể không tuân theo sao?
Không sao, mối quan hệ hiện tại của bọn họ là thầy trò, nhưng đợi đến sau này sẽ thay đổi, sẽ trở thành quan hệ vợ chồng, đến lúc đó anh sẽ phải nghe cô thôi.
Nghĩ đến đây, cô bật cười, trong tim có một loại cảm giác nhẹ nhàng hạnh phúc lướt qua.
…
“Noãn Noãn…" Trên sofa, Triệu Man Nhã mang theo một gương mặt lạnh nhạt đang ngồi, thanh âm so với băng còn lạnh hơn vài phần, “Qua đây quỳ xuống!!!!"
“Dì…." Cô bị doạn đến mức ngây ngốc.
Tại sao bỗng nhiên dì lại bắt cô quỳ xuống? Đây là hình phạt nghiêm trọng nhất trong gia quy, cô đã làm sai điều gì sao?
Cô dè dặt bước tới trước mặt Triệu Man Nhã, mặc dù không hiểu là có chuyện gì, nhưng vẫn nghe lời quỳ xuống.
“Dì bình thường dạy con những gì?" Triệu Man Nhã chua xót phê bình cô, “Dì thực sự không hiểu nổi, lẽ nào dì dạy dỗ con vẫn còn chưa đủ nghiêm sao? Dì tại sao có thể lại dạy dỗ con thành một đứa không biết xấu hổ chứ?"
“Dì….." Tim cô đập thình thịch, nhất thời lạnh run. Lẽ nào——
“Con nói đi!!!", Triệu Man Nhã cắn chặt răng trừng mắt nhìn cô, “Có phải con đang qua lại yêu đương với gã Cao Thành kia đúng không?"
Hôm nay bà nhận được tin mật, chính là Noãn Noãn và Cao Thành bất chấp đạo đức mà thầy trò yêu nhau.
Bà vốn không tin lắm, thế nhưng lúc Noãn Noãn nói với bà, tối muốn đi đến nhà Đới Nhã Vũ ôn tập, bà liền nghĩ đến tần suất ra ngoài dạo này của Noãn Noãn quá thường xuyên rồi, thế là liền bắt taxi đi theo sau, thật không ngờ, tất cả đều là sự thật!!!
“Dì, dì hãy nghe con nói, chúng con là thật lòng yêu nhau!!!" Noãn Noãn hoảng loạn vô cùng. Sự việc bị bại lộ quá mức đột ngột, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lí để đón nhận.
“Khốn kiếp!!!" Tiệu Man Nhã giận dữ, thô lỗ mắng.
Bà tuyệt đối sẽ không cho phép những tin đồn xấu hổ này lan ra, Noãn Noãn là do một tay bà nuôi dưỡng, huống hồ bà còn là một người có địa vị cao trong ngành giáo dục, tương lai người tiếp quản Man Nhã làm sao có thể rơi vào cái loại tình yêu thầy trò đó chứ?
“Dì, Cao Thành sẽ đến gặp dì, anh ấy nói sẽ đến tìm dì để nói chuyện!" Nhìn thấy sắc mặt của dì vì tức giận mà biến sắc, Noãn Noãn run rẩy thấp giọng nói, “Đợi đến lúc con tốt nghiệp xong, chúng con sẽ kết hôn, chúng con là thật lòng yêu nhau, chúng con sẽ cũng nhau hiếu thuận với dì!"
“Càng nói càng hoang đường!!!" Triệu Man Nhã tức giận, dứt khoát hạ lệnh, “Từ hôm nay trở đi, con không cần phải đến trường nữa, con không được phép rời khỏi căn phòng này một bước!!!"
****
Cao Thành sau khi chấm xong bài kiểm tra cuối kỳ, liền tự mình pha một cốc cà phê nóng, đứng trước cửa sổ, nhìn xa xăm về phía những cây phong bên ngoài cửa sổ.
Văn phòng một mảng yên tĩnh, những giáo viên khác đều về rồi, sắp đến kì nghỉ đông, vậy mà anh vẫn chưa nhận được công văn dạy học ở học kỳ tiếp theo.
Anh và Noãn Noãn đã mất liên lạc hơn một tuần rồi, anh không thể biết được cô đã xảy ra chuyện gì, ngay cả kỳ thi kiểm tra cuối kỳ cô cũng không tham dự, có lẽ đã gặp chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.
Điện thoại không thể liên lạc được, điện thoại trong nhà cũng không được, email viết gửi cô cũng như đá bỏ bể, nhà họ Triệu lại suốt ngày đóng cửa im ỉm, nếu anh đoán không nhầm, hiệu trưởng ắt hẳn đã biết chuyện giữa anh và Noãn Noãn rồi.
Anh đã đi chậm một bước, không nhận được sự ủng hộ của hiệu trưởng trước khi bà biết được chuyện này, nếu lúc này bà đang nổi giận mà đến nỗi rõ, e là cũng sẽ vô ích mà thôi.
Việc cần làm trước mắt, đó là phải liên lạc được với Noãn Noãn.
Cô một mình bị cấm túc nhất định đang vô cùng bất lực.
Anh nên làm gì để tìm được cô đây?
Bỗng một ý nghĩ lướt qua đầu anh.
Noãn Noãn thường nhắc đến năm người chị em tốt, bọn họ hợp thành một nhóm tên là Lục Mộng, Lục Mộng đối với cô tình như thủ túc, nếu thông qua bọn họ, có lẽ anh có thể liên lạc được với Noãn Noãn…
“Anh Cao thành…" Ngô Bồng Hoàn bước đến, cô cũng không có quên đồ gì, mà là cô đã đứng trước cổng đợi anh rất lâu rồi, không thấy anh bước ra, thế là cô bèn trở vào đây xem sao.
“Em vẫn chưa về sao?" Anh xoay người lại, cầm cốc giấy đã uống hết vứt vào thùng rác.
Mặc dù sau sự việc lần trước, cô không còn dùng cách thức phản ứng quyết liệt như vậy để thể hiện sự bất mãn của mình, chẳng qua là giữa bọn họ dường như đã tồn tại một ranh giới mơ hồ.
“Anh sao thế?" Tâm tình nặng nề là vì “cô ấy" sao?
“Có tâm sự sao?" Cô rõ ràng biết nhưng vẫn cố hỏi.
“Em là chủ nhiệm lớp của Viên Hú Noãn, có lẽ biết chuyện vì sao em ấy không đến trường, có thể nói với anh không?" Anh đã nói rõ với cô tình cảm của anh dành cho Noãn Noãn, cho nên giờ phút này, anh cũng không cần vòng vo nữa.
“Anh là người thông minh, ắt hẳn biết tại sao." Anh đã hỏi một câu mà cô muốn đưa đáp án nhất, “Có người đã mật báo chuyện giữa anh và Viên Hú Noãn, hiệu trưởng đã biết rồi, bà vô cùng tức giận. Em nghĩ, chỉ khi hai người triệt để chấm dứt quan hệ, thì chuyện này mới có thể lắng xuống."
Nói xong, Ngô Bồng Hoàn quan sát phản ứng của Cao thành.
Vì tương lai của Viên Hú Noãn, anh liệu có chấp nhận buông tay không?
Cô cảm thấy bản thân rất ác độc, vậy Viên Hú Noãn vô tội sao?
Mặc dù biết rõ suy nghĩ và hành vi của mình có điểm nóng vội, thế nhưng, cô thật sự không thể nào chấp nhận chuyện Cao Thành và Viên Hú Noãn ở cùng nhau, bất luận như thế nào, cô đều không thể chấp nhận được!
“Là em đã nói với hiệu trưởng?" Anh thâm trầm nhìn cô, điểm khác lạ lóe lên trong mắt cô đã trả lời cho tất cả.
“Bồng Hoàn, em hiểu Y Thanh sao?" Anh nhìn vào đôi mắt của cô, lẳng lặng nói, “Em có tin không? Nếu Y Thanh biết anh đã có thể yêu thêm một người khác, cô ấy nhất định sẽ chúc phúc cho anh, tuyệt đối sẽ không hy vọng anh vì cô ấy mà để lỡ đi hạnh phúc một đời."
Nói xong, Cao Thành bước qua cô, cầm lấy áo khoát gió và cặp táp, rời khỏi văn phòng.
Ngô Bồng Hoàn vẫn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Cô đương nhiên biết được Y Thanh là cô gái lương thiện si tình, nhất định sẽ hy vọng Cao thành tìm được một tình yêu mới, sẽ không muốn anh cô độc một mình trải qua cuộc đời này.
Thế nhưng cô gái ngốc đó…. Những giọt nước mắt trong phút chốc không thể kìm được lăn dài, rơi ra từ khóe mắt cô.
Anh có lẽ đã biết, cô tức giận như thế không phải là vì bất bình thay cho Y Thanh, mà là vì chính bản thân cô, vì sự ích kỉ của mình mà thôi, vì cô yêu anh!!!
…
Noãn Noãn lười biếng nằm trên giường, cô đã vị cấm túc trong căn phòng này suốt hơn một tuần rồi.
Tất cả những đồ vật có thể liên lạc được với bên ngoài đều bị dì vứt đi hết, cô không chỉ không thể liên lạc được với Cao thành, àm ngay cả với những người khác cũng không thể nào liên lạc được.
Rốt cuộc còn muốn nhốt cô bao lâu đây chứ?
Cô không thể xóa bỏ tất cả những điều mà dì đã nói với cô…
“Tên tiểu tử kia bởi vì con là người tiếp quản Man Nhã sau này mới xem trọng con thôi!"
Cô tin tưởng rằng, Cao Thành tuyệt đối sẽ không vì thân phận trong tương lai của cô mà yêu cô, dì vốn không hiểu Cao Thành là người như thế nào, bọn họ là tình cờ gặp nhau, thậm chí còn không biết thân phậnc ảu nhau, anh làm sao có thể bởi vì gia thế của cô mà yêu cô chứ?
Chẳng qua, dưới sự giám sát chặt chẽ của dì, ngay cả kỳ thi cuối kỳ quan trọng cũng không được tham gia, nghĩ tới mà thấy bức bối rồi, cô nên làm thế nào mới có thể làm dì bớt giận đây?
“Cốc… cốc…."
“Tiểu thư, điện thoại của cô." Người giúp việc cầm điện thoại tiến vào, “Là mẹ của cô."
Sau khi người giúp việc trao điện thoại cho cô, thì liền đứng bên cạnh đợi, đây là do Tiệu Man Nhã giao phó, ngoại trừ điện thoại của mẹ, cô chỉ có thể nhận điện thoại của Phan tự An thôi.
“Mẹ!" Cô kích động hô lên một tiếng, “Mẹ nhanh chóng trở về được không ạ? Con đang rất khổ sở! Con bị dì cấm túc rồi, không được phép bước chân ra khỏi cửa dù chỉ một bước!"
“Con bị dì cấm túc rồi sao?" Triệu Tuyết Nhã mỉm cười hỏi, “Sao thế? Con đã làm chuyện gì sai trái khiến dì con tức giận đến mức phải ra hình phạt như vậy?"
“Mẹ…" Gương mặt Noãn Noãn lộ ra sự lo lắng.
Cô không biết mình nên nói gì đây, cô rất sợ mẹ sẽ có ý nghĩ giống như dì, nếu ngay cả mẹ cũng không ủng hộ cô, vậy thì, cô không còn hậu thuẫn nào nữa rồi.
“Nói đi nào, mẹ đang nghe." Triệu Tuyết Nhã mỉm cười dịu dàng. “Bất luận chuyện con sắp nói là gì, con vẫn mãi là con gái của mẹ, điều này không thể thay đổi được!"
“Mẹ!" Một dòng nước ấm áp chảy qua trái tim cô, cô tin rằng mình đã có đủ dũng khí để nói rõ mọi chuyện với mẹ.
Đêm đó, Ngô Bồng Hoàn cùng Cao Thành trở về nhà.
“Đêm nay thật đáng sợ." Cô đến bây giờ vẫn còn hoảng sợ, “Nếu không phải là anh phản xạ nhanh, chạy đến đá tên vô lại đó, thì hậu quả như thế nào, thật sự là em không dám nghĩ đến." Cô mỉm cười nói, “Anh Cao Thành, anh không quản hiểm nguy mà cứu Noãn Noãn, hiểu trưởng nhất định sẽ rất cảm kích anh."
“Anh cứu cô ấy cũng không phải là vì muốn bất cứ ai cảm kích mình." Cao Thành thẳng bước về phía cửa chính.
Đêm nay xảy ra vô số chuyện hỗn loạn như thế, nhưng trong lòng anh cuối cùng dường như cũng đã tìm ra được lối thoát rồi.
Lúc tên cướp chĩa súng vào Noãn Noãn, trong nháy mắt, anh cuối cùng cũng hiểu được Noãn Noãn đối với anh quan trọng biết bao nhiêu, trái tim tĩnh lặng bình yên bao nhiêu năm qua của anh đã thật sự bị lay động rồi.
Anh sẽ không tiếp tục giả vờ lạnh nhạt với tình cảm của cô nữa, nếu lúc đó cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì đó chính là nỗi ân hận thứ hai trong đời anh.
Anh sẽ không để cho việc đó xảy ra, tuyệt đối sẽ không.
“Anh Cao Thành, anh có nghĩ đến việc mua một căn nhà không?"
Ngô Bồng Hoàn cười nhẹ, bước vào căn phòng nhỏ. Mặc dù căn phòng này đối với một người đàn ông độc thân mà nói thì vừa đủ, nhưng nếu sau này cả một gia đình nhỏ cùng sống ở đây thì lại quá nhỏ rồi.
Cô biết Cao Thành có bằng kiến trúc sư, tài năng của anh khó có ai bì kịp, nếu anh muốn trở lại công việc thiết kế ấy, thì cuộc sống sung túc và tương lai tốt đẹp trước mắt cũng không có gì là quá xa vời cả.
“Bồng Hoàn…" Anh nhìn thẳng vào cô.
“Sao vậy?" đôi má cô hồng lên, nhịp tim cũng trở nên khẩn trương hơn, bởi vì, anh dường như muốn nói với cô chuyện gì đó.
“Anh đã yêu một cô gái."
“Thật sao…" Gương mặt cô càng đỏ ửng hơn, trái tim đập bình bịch từng tiếng, “Anh có thể nói ra, đó là ai không?"
Giả bộ! Cô cảm thấy bản thân mình thật giả tạo quá, nhưng dù sao cô đã yêu anh lâu như thế, cuối cùng cũng đã có thể nghe được lời bày tỏ của anh rồi phải không?
“Là người mà em cũng quen biết." Cao Thành quyết định không vòng vo nữa, thẳng thắng nói ra cho cô biết, đây cũng là lúc mà anh phải đối mặt với những lời chỉ trích sau này, “Học sinh của em, Viên Hú Noãn!"
Còn điều gì có thể kinh khủng hơn điều này chứ?
Không phải là anh đang thổ lộ với cô sao?
Sao lại có thể…
Khi cô nhìn vào ánh mắt vô cùng chân thật của anh, niềm tin của cô cũng dần dần bị dao động…
“Điều anh nói…. là thật sao?" việc này đã xảy ra từ khi nào chứ, cô làm sao một chút cũng không cảm nhận được?
Đêm nay, thâm chí cô còn yên tâm để anh khiêu vũ cùng Noãn Noãn nữa…
Cô ngây ngốc vẫn nuôi một tia hy vọng chờ đợi đáp án từ anh, anh nhìn thẳng vào cô, không trả lời, nhưng trong ánh mắt anh, cô đã nhìn thấy đáp án rõ ràng…
Tình thế này, dường như cô đã không thể ngăn cản lại được nữa rồi.
******
Noãn Noãn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đêm nay là đêm giáng sinh tuyệt đẹp với hàng ngàn vì sao lấp lánh ngoài kia.
Tối nay cô đã trải qua một trận kinh hoàng bạt vía, thế nhưng cô thà rằng một mình yên tĩnh ở đây, chứ không muốn để anh Tự An đưa về.
Dì đã đi Mĩ thăm bạn rồi, ở lại đó tầm hai tuần mới về, cũng may mà như thế, nếu không dì nhất định sẽ bị dọa hoảng mất, e là sẽ bắt cô đi bệnh viện kiểm tra nữa.
Cô chán nản nhìn ra ô cửa sổ. một đêm trăng đẹp như vậy, tại sao cô lại cảm thấy cô đơn như thế này?
Cao Thành hiện tại đang làm gì?
Anh và cô Ngô đang ở bên nhau sao?
Haizzz, đêm nay cô lại nói những điều không nên nói với anh, rõ ràng biết cô như vậy sẽ càng chỉ khiến người ta ghét mình mà thôi, thế nhưng cô đã nói hết ra rồi.
Anh sẽ càng ghét cô hơn sao?
Nhất định là như vậy rồi.
Nghĩ đến đây, tận đáy lòng bỗng có cảm giác chua xót vô cùng.
Cô căn bản không thể quên anh, cũng không thể không bận tâm đến anh.
Cô là một cô gái bướng bỉnh, không đủ sự rộng lượng, cho nên không thể nào vui vẻ lên được, tâm trạng cũng vì thế mà mẫn cảm hơn bất kể ai.
Cô biết mình lúc bình thường vẫn thường được các chị em tốt trong Lục Mộng gọi là Vầng thái dương ấm áp, thế nhưng lúc tâm tình cô không tốt, thì lại giống như mây mù kéo đến phủ kín bầu trời vậy, sẽ làm cô buồn bã hơn cả nửa ngày.
Cô cũng từng suy nghĩ kĩ rằng, điều này có lẽ không liên quan gì đến các chòm sao, ngược lại lại có quan hệ mật thiết với hoàn cảnh sống của mình. Cô không hiểu cái gì gọi là một vừa hai phải, giống như lúc Cao Thành cự tuyệt cô, mà cô một lần, lại một lần không chịu từ bỏ anh…
Bỗng nhiên, cô ngẩn người ra.
Từ cửa sổ lầu hai, cô nhìn thấy bóng dáng một người đứng tựa bên xe.
Cô chớp mắt vài cái, lại thêm vài cái nữa, cơ thể liền chấn động, trong nháy mắt, trong mắt dâng lên một tầng sương mù.
Cao Thành!
Là Cao Thành!
Anh tại sao…. Tại sao lại đứng trước cửa nhà cô?
Không kịp nghĩ điều gì, cô lập tức xoay người chạy xuống lầu.
Tóc tai cô rối tinh, trên người vẫn đang mặc quần áo ngủ, không có mặc áo khoát, nhưng cô đã không còn để ý đến điều gì nữa rồi, tâm trí cô chỉ còn lại cảm giác vui sướng.
Cao Thành đứng dưới lầu nhà cô, điều này thể hiện cho cái gì? Cô không thể ngăn mình có suy nghĩ ngớ ngẩn về anh!
“Thầy!"
Dưới tiết trời lạnh buốt, cô mau chóng chạy đến trước mặt anh, không hề biết rằng bản thân đã kích động đến mức trên mặt toàn bộ là nước mắt.
Anh không hề do dự, vươn tay ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng cọ xát mái tóc mềm của cô.
Cơ thể cô rất lạnh, mái tóc thậm chí vẫn còn ướt nước. Cô gái nhỏ này, gọi đầu xong không biết sấy tóc cho khô sao?
Anh rời khỏi căn phòng đó không chút do dự, bỏ lại ánh mắt vẫn còn chưa hết bàng hoàng của Ngô Bồng Hoàn. Lúc anh lên xe, rồi khởi động xe, bỗng nhiên sục sôi ý nghĩ rất muốn được gặp Noãn Noãn.
Anh không biết mình lái xe đi đâu, lúc xe dừng lại, đã đứng trước cổng nhà Noãn Noãn rồi.
Anh cũng không nhấn chuông cửa, cũng không gọi điện thoại cho cô, cô lại giống như có giác quan thứ sáu vậy, có thể biết được mà xuất hiện trước mắt anh.
“Thầy…" Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào anh, “Thầy sẽ không từ chối em nữa chứ?"
“Nghe cho rõ đây!" Anh âm trầm nhìn cô, “Từ trước tới giờ anh chưa hề thật lòng từ chối em!"
Lời vừa nghe xong, trong mắt cô liền tràn đầy sự kích động.
Cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen có chút rối bù của anh, rồi lại vuốt nhẹ lên gương mặt anh, cô nhón chân, áp khuôn mặt mình vào kề má anh.
Trong mắt cô ngấn lệ, trên môi nở một nụ cười đầy hạnh phúc.
Dưới ánh trăng, tay anh nhẹ ve vuốt đầu cô, một tay giữ gáy cô, nhẹ đặt lên đôi môi lạnh lẽo của cô một nụ hôn nồng nàn.
Những ngày sau không còn nỗi đau tương tư nữa, Noãn Noãn cảm thấy mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh Cao Thành đều vô cùng tuyệt vời, giống như hóa thành những nốt nhạc tuyệt vời bay bổng.
Nhân lúc dì cô vẫn còn ở lại Mĩ hai tuần, cô dường như mỗi ngày đều ở bên Cao Thành nửa bước không rời.
Cô thích đi đến căn hộ nhỏ của anh, thích giúp anh gấp quần áo, dọn dẹp nhà cửa, thích ăn những món ăn đơn giản do chính tay anh làm, thích nụ hôn say đắm anh trao mỗi lần đưa cô về nhà.
Chuyện tình yêu đẹp như vậy sẽ mãi hạnh phúc thì tốt biết bao!
Cô không có tâm tình đâu mà đọc sách, ngoài thời gian ở bên cạnh anh ra, toàn bộ thời gian khác, cô đều chỉ nghĩ đến anh thôi. (Haizzzz, khổ vì chị này!!!!)
Cô biết mình như vậy thực sự rất tệ hại, nhưng cô không còn cách nào cả, cô chỉ là nhớ anh thôi, nhớ đến không biết phải làm sao, nghĩ đến hình ảnh hai người ở bên nhau, cô liền cười, giống như một đứa ngốc vậy.
“Tuần sau đã là thi cuối kì rồi, bắt đầu từ ngày kia, chúng ta tạm thời đừng gặp mặt nhau!"
Sau khi rất ăn ý cùng dừng bước, anh nói.
Từ lúc dì cô trở về, anh không thể nào quang minh chính đại đưa cô đến tận cửa được.
Bây giờ, anh chỉ có thể dùng xe đưa cô đến con hẻm nhỏ, đưa cô đi hết con đường đó, còn cô lại dùng hết lí do này đến lí do khác cùng Lục Mộng ôn tập, vân vân…, chỉ sợ cái cớ này dùng nhiều quá, rất nhanh cũng sẽ bị phát hiện thôi.
“Thật sự là không còn cách nào khác sao?" cô chau mày, lắc lắc cánh tay anh, hy vọng anh thu lại những lời vừa rồi.
Cao Thành chăm chú nhìn cô, nhẹ mỉm cười, “Như vậy thì em mới có thể chuyên tâm học được."
Anh đương nhiên biết tình yêu có ảnh hưởng rất lớn đến việc học của cô, đấy cũng là lí do lúc đầu anh không thể tiếp nhận tình cảm của cô.
“Thế nhưng, cho dù là em ở nhà, thì lòng em cũng vẫn nhớ đến anh thôi." Do dự một lát, cô nhẹ giọng nói, “Không gặp được anh, em càng không chuyên tâm học được."
Cô đáng thương nhìn anh, bộ dạng u buồn bất lực, khiến anh nhịn không được khẽ nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào mắt cô, rồi nhẹ đặt một nụ hôn lên môi.
Một lát sau, anh mới chịu buông cô ra, cả hai đều cố gắng lấy lại nhịp thở, nụ hôn nóng bỏng vừa rồi khiến cho cơ thể cả hai đều nóng lên.
Anh nhìn đôi môi đỏ hồng vừa bị anh hôn của cô, chân thành hứa hẹn.
“Lần này phải thi cho thật tốt, đợi đến kì nghỉ đông, anh sẽ tìm thời điểm thích hợp đến gặp trình bày với dì em, xin phép dì cho chúng ta quen nhau, sau đó, đợi đến khi em tốt nghiệp phổ thông xong, chúng ta liền tổ chức tiệc đính hôn."
“Tại sao không kết hôn luôn?" Noãn Noãn có chút thất vọng. Anh không biết là cô rất kì vọng được trở thành vợ anh sao, ngày nào cô cũng muốn được sống bên anh.
Mặc dù cô biết anh hoàn toàn là muốn tốt cho cô thôi, thế nhưng đem dài lắm mộng mà, cô sợ đợi đến lúc muốn cùng anh kết hôn, anh lại bị cô gái khác cướp đi mất.
“Em thật là ngốc!" Cao Thành buồn cười vò mái tóc cô, nở nụ cười ấm áp, “Em mới chỉ mười abyr tuổi, tốt nghiệp xong cũng chỉ mới mười tám thôi, nhanh như vậy đã muốn kết hôn rồi, em không sợ sau này sẽ hối hận sao? Em vẫn còn phải thi đại học nữa đấy."
“Học đại học thì vẫn có thể kết hôn được đấy thôi." Cô chủ động ôm eo anh, tựa má vào má anh, mặc dù nhiệt độ bên ngoài chỉ có hai mươi độ thôi, nhưng cô một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Cô thật sự rất yêu anh, yêu sự ôn nhu của anh, cũng yêu sự săn sóc và tỉ mỉ của anh, sự xuất hiện của anh khiến cuộc đời cô không còn cảm thấy vô cị nữa.
Có lúc, anh thật sự rất sợ tình cảm mà cô dành cho anh chỉ là nhất thời mê muội mà thôi, anh thật sự rất sợ sẽ có một ngày cô sẽ tỉnh lại, sẽ không còn yêu anh nữa.
Rất ngốc, đúng không?
Ai nói chỉ có con gái khi yêu mới trở nên ngu ngốc kia chứ? Con trai không phải cũng sẽ trở nên ngốc sao?
Cô yêu anh nhiều đến thế, anh cũng yêu cô như vậy, tình yêu tuyệt đối không thể chỉ do một bên đơn phương được, tình yêu của hai người sâu nặng như nhau cả.
Mãi cho đến khi trở về nhà, lúc lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, anh vẫn đang nghĩ đến chuyện của anh và Noãn Noãn, anh cần phải khắc phục tất cả mọi vấn đề xảy ra.
“Anh Cao Thành!" Ngô Bồng Hoàn từ bậc thềm cầu thang đứng lên, cô đã ngồi ở đây đợi anh lâu lắm rồi.
“Sao muộn thế này rồi mà em vẫn còn đợi anh?" Anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt có chút kì lạ của cô, “Có chuyện gì sao? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
“Em biết anh mỗi ngày đều ở bên cạnh Viên Hú Noãn, hai người không thể như thế được!" Cô kích động mà hét lên, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng điệu cũng không còn bình thường nữa.
“Bình tĩnh một chút, Bồng Hoàn…"
Cao Thành thử trấn an cô, nhưng không có tác dụng gì.
“Em không thể bình tĩnh được!" Lúc cô chính mắt nhìn thấy anh và Viên Hú Noãn yêu nhau, dường như cô đã sụp đổ hoàn toàn rồi, “Anh là thầy, con bé là học sinh, hai người không thể nào yêu nhau được!!! Tại sao anh còn không mau chóng tỉnh lại đi? Anh đã 31 tuổi rồi, còn con bé chỉ mới 17 tuổi, anh thử nghĩ mà xem, ai có thể đồng tình với tình yêu của hai người chứ?" Cô ra sức lắc đầu, “Không có!! Sẽ không có ai đồng tình với tình yêu đó hết!!!"
Trong mắt cô, Viên Hú Noãn trước nay vẫn luôn là một học sinh ngoan ngoãn, thân là giáo viên hướng dẫn trong đội văn nghệ, cô rất tán thưởng tài năng đánh đàn của Viên Hú Noãn, hơn nữa cô còn chủ nhiệm lớp 11.3 đã hai năm rồi, phần nào hiểu được tính cách dịu dàng dễ thương của em ấy.
Thế nhưng đến nay, tất cả đều thay đổi rồi, cô nữ xinh đáng yêu đó đã biến thành tình địch của cô, bọn họ qua lại thân thiết như thế, vậy mà cô lại không hề biết một tí gì cả.
Anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khác thường của Ngô Bồng Hoàn, “Đã muộn lắm rồi, em náo loạn sẽ làm ảnh hưởng đến hàng xóm, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, có việc gì, để mai hẵng nói!"
Cô ấy đang bất bình thay cho Y Thanh sao? Bởi vì anh lại yêu một cô gái khác ư?
Cũng khó trách, bởi Bồng Hoàn là bạn thân nhất của Y Thanh, cô ây là người đã chứng kiến đoạn tình cảm đẹp đẽ giữa anh và Y Thanh, cũng biết rằng, Y Thanh đã yêu anh đến dường nào.
Những điều này anh đều biết, vì vậy anh không thấy lạ trước những phản ứng kịch liệt của cô, cô tuyệt đối có tư cách tìm anh hỏi tội.
Tinh thần của cô hiện tại đang vô cùng kích động, không thích hợp để nói chuyện, đợi đến mai, anh sẽ nói chuyện rõ ràng với cô, hy vọng anh có thể nhận được sự chúc phúc và thấu hiểu từ cô.
“Tại sao anh không nổi giận với em?" Cô tức giận đến đau lòng, anh lại vẫn có thể ôn tồn khuyên bảo như thế, “Anh có biết là, nếu như cô hiệu trưởng biết chuyện này thì sẽ ra sao không? Cô ấy tuyệt đối sẽ không cho phép hai người ở bên nhau!!!"
“Bồng Hoàn," Cao Thành chậm rãi nói, “Em lẽ nào không hy vọng anh có thể vượt qua khỏi nỗi ám ảnh về sự ra đi của Y Thanh sao?"
Ngô Bồng Hoàn khựng lại, nhất thời, không nói nên lời.
Cô đương nhiên hy vọng anh có thể vượt qua được nỗi đau về Y Thanh, đây cũng là điều mà lúc đầu khi Y Thanh ra đi đột ngột, cô đã không ngừng khuyên bảo anh.
Sự việc đã cách đây nhiều năm như thế, anh đã vượt qua được rồi, thế nhưng, đối tượng đưa anh ra khỏi nỗi đau đó lại không phải là cô, mà là một cô nữ sinh chỉ mới 17 tuổi… Cô, thật sự cô không cam lòng!!!!
****
Noãn Noãn nhẹ nhàng mở cửa, vừa nãy, trước khi tạm biệt Cao Thành, bọn họ vẫn lưu luyến không rời, day dưa rất lâu trong xe, anh hôn cô, rồi cô lại hôn anh, day dưa mãi không dứt, mãi đến khi thời gian không cho phép nữa, cô mới đành lòng rời đi.
Haizzz! Mặc dù bọn họ đã hứa hẹn rằng, tuần này không thể gặp nhau, cô cũng đã chuẩn bị tâm lí suốt cả đêm rồi, thế nhưng, nghĩ đến việc suốt cả một tuần không thể gặp nhau, tâm tình cô phút chốc lại chán nản vô cùng.
Ai bảo anh là thầy giáo làm chi?
Lời của thầy nói, học sinh có thể không tuân theo sao?
Không sao, mối quan hệ hiện tại của bọn họ là thầy trò, nhưng đợi đến sau này sẽ thay đổi, sẽ trở thành quan hệ vợ chồng, đến lúc đó anh sẽ phải nghe cô thôi.
Nghĩ đến đây, cô bật cười, trong tim có một loại cảm giác nhẹ nhàng hạnh phúc lướt qua.
…
“Noãn Noãn…" Trên sofa, Triệu Man Nhã mang theo một gương mặt lạnh nhạt đang ngồi, thanh âm so với băng còn lạnh hơn vài phần, “Qua đây quỳ xuống!!!!"
“Dì…." Cô bị doạn đến mức ngây ngốc.
Tại sao bỗng nhiên dì lại bắt cô quỳ xuống? Đây là hình phạt nghiêm trọng nhất trong gia quy, cô đã làm sai điều gì sao?
Cô dè dặt bước tới trước mặt Triệu Man Nhã, mặc dù không hiểu là có chuyện gì, nhưng vẫn nghe lời quỳ xuống.
“Dì bình thường dạy con những gì?" Triệu Man Nhã chua xót phê bình cô, “Dì thực sự không hiểu nổi, lẽ nào dì dạy dỗ con vẫn còn chưa đủ nghiêm sao? Dì tại sao có thể lại dạy dỗ con thành một đứa không biết xấu hổ chứ?"
“Dì….." Tim cô đập thình thịch, nhất thời lạnh run. Lẽ nào——
“Con nói đi!!!", Triệu Man Nhã cắn chặt răng trừng mắt nhìn cô, “Có phải con đang qua lại yêu đương với gã Cao Thành kia đúng không?"
Hôm nay bà nhận được tin mật, chính là Noãn Noãn và Cao Thành bất chấp đạo đức mà thầy trò yêu nhau.
Bà vốn không tin lắm, thế nhưng lúc Noãn Noãn nói với bà, tối muốn đi đến nhà Đới Nhã Vũ ôn tập, bà liền nghĩ đến tần suất ra ngoài dạo này của Noãn Noãn quá thường xuyên rồi, thế là liền bắt taxi đi theo sau, thật không ngờ, tất cả đều là sự thật!!!
“Dì, dì hãy nghe con nói, chúng con là thật lòng yêu nhau!!!" Noãn Noãn hoảng loạn vô cùng. Sự việc bị bại lộ quá mức đột ngột, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lí để đón nhận.
“Khốn kiếp!!!" Tiệu Man Nhã giận dữ, thô lỗ mắng.
Bà tuyệt đối sẽ không cho phép những tin đồn xấu hổ này lan ra, Noãn Noãn là do một tay bà nuôi dưỡng, huống hồ bà còn là một người có địa vị cao trong ngành giáo dục, tương lai người tiếp quản Man Nhã làm sao có thể rơi vào cái loại tình yêu thầy trò đó chứ?
“Dì, Cao Thành sẽ đến gặp dì, anh ấy nói sẽ đến tìm dì để nói chuyện!" Nhìn thấy sắc mặt của dì vì tức giận mà biến sắc, Noãn Noãn run rẩy thấp giọng nói, “Đợi đến lúc con tốt nghiệp xong, chúng con sẽ kết hôn, chúng con là thật lòng yêu nhau, chúng con sẽ cũng nhau hiếu thuận với dì!"
“Càng nói càng hoang đường!!!" Triệu Man Nhã tức giận, dứt khoát hạ lệnh, “Từ hôm nay trở đi, con không cần phải đến trường nữa, con không được phép rời khỏi căn phòng này một bước!!!"
****
Cao Thành sau khi chấm xong bài kiểm tra cuối kỳ, liền tự mình pha một cốc cà phê nóng, đứng trước cửa sổ, nhìn xa xăm về phía những cây phong bên ngoài cửa sổ.
Văn phòng một mảng yên tĩnh, những giáo viên khác đều về rồi, sắp đến kì nghỉ đông, vậy mà anh vẫn chưa nhận được công văn dạy học ở học kỳ tiếp theo.
Anh và Noãn Noãn đã mất liên lạc hơn một tuần rồi, anh không thể biết được cô đã xảy ra chuyện gì, ngay cả kỳ thi kiểm tra cuối kỳ cô cũng không tham dự, có lẽ đã gặp chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.
Điện thoại không thể liên lạc được, điện thoại trong nhà cũng không được, email viết gửi cô cũng như đá bỏ bể, nhà họ Triệu lại suốt ngày đóng cửa im ỉm, nếu anh đoán không nhầm, hiệu trưởng ắt hẳn đã biết chuyện giữa anh và Noãn Noãn rồi.
Anh đã đi chậm một bước, không nhận được sự ủng hộ của hiệu trưởng trước khi bà biết được chuyện này, nếu lúc này bà đang nổi giận mà đến nỗi rõ, e là cũng sẽ vô ích mà thôi.
Việc cần làm trước mắt, đó là phải liên lạc được với Noãn Noãn.
Cô một mình bị cấm túc nhất định đang vô cùng bất lực.
Anh nên làm gì để tìm được cô đây?
Bỗng một ý nghĩ lướt qua đầu anh.
Noãn Noãn thường nhắc đến năm người chị em tốt, bọn họ hợp thành một nhóm tên là Lục Mộng, Lục Mộng đối với cô tình như thủ túc, nếu thông qua bọn họ, có lẽ anh có thể liên lạc được với Noãn Noãn…
“Anh Cao thành…" Ngô Bồng Hoàn bước đến, cô cũng không có quên đồ gì, mà là cô đã đứng trước cổng đợi anh rất lâu rồi, không thấy anh bước ra, thế là cô bèn trở vào đây xem sao.
“Em vẫn chưa về sao?" Anh xoay người lại, cầm cốc giấy đã uống hết vứt vào thùng rác.
Mặc dù sau sự việc lần trước, cô không còn dùng cách thức phản ứng quyết liệt như vậy để thể hiện sự bất mãn của mình, chẳng qua là giữa bọn họ dường như đã tồn tại một ranh giới mơ hồ.
“Anh sao thế?" Tâm tình nặng nề là vì “cô ấy" sao?
“Có tâm sự sao?" Cô rõ ràng biết nhưng vẫn cố hỏi.
“Em là chủ nhiệm lớp của Viên Hú Noãn, có lẽ biết chuyện vì sao em ấy không đến trường, có thể nói với anh không?" Anh đã nói rõ với cô tình cảm của anh dành cho Noãn Noãn, cho nên giờ phút này, anh cũng không cần vòng vo nữa.
“Anh là người thông minh, ắt hẳn biết tại sao." Anh đã hỏi một câu mà cô muốn đưa đáp án nhất, “Có người đã mật báo chuyện giữa anh và Viên Hú Noãn, hiệu trưởng đã biết rồi, bà vô cùng tức giận. Em nghĩ, chỉ khi hai người triệt để chấm dứt quan hệ, thì chuyện này mới có thể lắng xuống."
Nói xong, Ngô Bồng Hoàn quan sát phản ứng của Cao thành.
Vì tương lai của Viên Hú Noãn, anh liệu có chấp nhận buông tay không?
Cô cảm thấy bản thân rất ác độc, vậy Viên Hú Noãn vô tội sao?
Mặc dù biết rõ suy nghĩ và hành vi của mình có điểm nóng vội, thế nhưng, cô thật sự không thể nào chấp nhận chuyện Cao Thành và Viên Hú Noãn ở cùng nhau, bất luận như thế nào, cô đều không thể chấp nhận được!
“Là em đã nói với hiệu trưởng?" Anh thâm trầm nhìn cô, điểm khác lạ lóe lên trong mắt cô đã trả lời cho tất cả.
“Bồng Hoàn, em hiểu Y Thanh sao?" Anh nhìn vào đôi mắt của cô, lẳng lặng nói, “Em có tin không? Nếu Y Thanh biết anh đã có thể yêu thêm một người khác, cô ấy nhất định sẽ chúc phúc cho anh, tuyệt đối sẽ không hy vọng anh vì cô ấy mà để lỡ đi hạnh phúc một đời."
Nói xong, Cao Thành bước qua cô, cầm lấy áo khoát gió và cặp táp, rời khỏi văn phòng.
Ngô Bồng Hoàn vẫn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Cô đương nhiên biết được Y Thanh là cô gái lương thiện si tình, nhất định sẽ hy vọng Cao thành tìm được một tình yêu mới, sẽ không muốn anh cô độc một mình trải qua cuộc đời này.
Thế nhưng cô gái ngốc đó…. Những giọt nước mắt trong phút chốc không thể kìm được lăn dài, rơi ra từ khóe mắt cô.
Anh có lẽ đã biết, cô tức giận như thế không phải là vì bất bình thay cho Y Thanh, mà là vì chính bản thân cô, vì sự ích kỉ của mình mà thôi, vì cô yêu anh!!!
…
Noãn Noãn lười biếng nằm trên giường, cô đã vị cấm túc trong căn phòng này suốt hơn một tuần rồi.
Tất cả những đồ vật có thể liên lạc được với bên ngoài đều bị dì vứt đi hết, cô không chỉ không thể liên lạc được với Cao thành, àm ngay cả với những người khác cũng không thể nào liên lạc được.
Rốt cuộc còn muốn nhốt cô bao lâu đây chứ?
Cô không thể xóa bỏ tất cả những điều mà dì đã nói với cô…
“Tên tiểu tử kia bởi vì con là người tiếp quản Man Nhã sau này mới xem trọng con thôi!"
Cô tin tưởng rằng, Cao Thành tuyệt đối sẽ không vì thân phận trong tương lai của cô mà yêu cô, dì vốn không hiểu Cao Thành là người như thế nào, bọn họ là tình cờ gặp nhau, thậm chí còn không biết thân phậnc ảu nhau, anh làm sao có thể bởi vì gia thế của cô mà yêu cô chứ?
Chẳng qua, dưới sự giám sát chặt chẽ của dì, ngay cả kỳ thi cuối kỳ quan trọng cũng không được tham gia, nghĩ tới mà thấy bức bối rồi, cô nên làm thế nào mới có thể làm dì bớt giận đây?
“Cốc… cốc…."
“Tiểu thư, điện thoại của cô." Người giúp việc cầm điện thoại tiến vào, “Là mẹ của cô."
Sau khi người giúp việc trao điện thoại cho cô, thì liền đứng bên cạnh đợi, đây là do Tiệu Man Nhã giao phó, ngoại trừ điện thoại của mẹ, cô chỉ có thể nhận điện thoại của Phan tự An thôi.
“Mẹ!" Cô kích động hô lên một tiếng, “Mẹ nhanh chóng trở về được không ạ? Con đang rất khổ sở! Con bị dì cấm túc rồi, không được phép bước chân ra khỏi cửa dù chỉ một bước!"
“Con bị dì cấm túc rồi sao?" Triệu Tuyết Nhã mỉm cười hỏi, “Sao thế? Con đã làm chuyện gì sai trái khiến dì con tức giận đến mức phải ra hình phạt như vậy?"
“Mẹ…" Gương mặt Noãn Noãn lộ ra sự lo lắng.
Cô không biết mình nên nói gì đây, cô rất sợ mẹ sẽ có ý nghĩ giống như dì, nếu ngay cả mẹ cũng không ủng hộ cô, vậy thì, cô không còn hậu thuẫn nào nữa rồi.
“Nói đi nào, mẹ đang nghe." Triệu Tuyết Nhã mỉm cười dịu dàng. “Bất luận chuyện con sắp nói là gì, con vẫn mãi là con gái của mẹ, điều này không thể thay đổi được!"
“Mẹ!" Một dòng nước ấm áp chảy qua trái tim cô, cô tin rằng mình đã có đủ dũng khí để nói rõ mọi chuyện với mẹ.
Tác giả :
Giản Anh