Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 90: Mang thai người nào
Cho đến bây giờ thì Thông Thiên Nhãn của Dương Nghiễn vẫn luôn là căn cứ để phân biệt ra các vị thần tiên của đám Phong Tiểu Tiểu.
Nhìn thấu lòng người, nhìn thấu thiện ác, xem rõ linh khí….Có thể nói từ khi có Thông Thiên Nhãn đến nay, Dương Nghiễn hoàn toàn có đủ vốn liếng thể treo lên bảng hiệu bán tiên làm thầy bói, đặc biệt nhất định sẽ mua may bán đắt, người đến như mây…
Nhưng ngay cả bản thân Dương Nghiễn cũng không ngờ là, hắn cũng có lúc nhìn nhầm.
Đàn quỉ nhất trí khẳng định trên người tiểu Tam có gì đó kì quái, nếu nói một hai người là hiểu lầm, vậy thì mười người hai mươi người….Thậm chí toàn bộ quỉ quái đều trăm miệng một lời thái độ kiên định, như vậy cũng chỉ có thể nói Dương Nghiễn để lọt lưới.
Ngày hôm sau, Dương Nghiễn khó được mà dậy sớm ngồi trên bàn ăn sáng, từ giây phút Điềm Điềm thức dậy ra khỏi phòng là ánh mắt sẽ không dời đi cô ta một chút.
Từ đầu tóc nhìn đến bàn chân, lại từ quần áo nhìn đến giày…Bởi vì mang thai, Điềm Điềm đã không mang trang sức, cổ, tai cùng bàn tay đều trống trơn, vậy thì bài trừ giả thiết vật bảo tổ truyền.
Quần, áo, giày đều là hàng cao cấp, tuy rằng xa hoa nhưng tuyệt đối là hàng sản xuất theo công nghệ dây chuyền, chất liệu cũng như đường may cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Như vậy chỉ còn bụng…
Dương Nghiễn đăm chiêu cầm ly sữa, vừa nhìn cái bầu vừa uống….Điềm Điềm cho dù có vô tâm vô phế đi chăng nữa cũng bị nhìn đến mất tự nhiên, càng đừng nói bản thân cô ta là một người nhạy cảm.
Cảnh giác liếc mắt Dương Nghiễn một cái, Điềm Điềm không tự nhiên xê dịch mông, ánh mắt của Dương Nghiễn cũng xê dịch theo cái bụng…Điềm Điềm vội ho một tiếng, toàn thân cứng ngắc nghiêng cổ sang Phong Tiểu Tiểu, kề tai nói nhỏ: “Phong tiểu thư, không phải tôi đa tâm, vị hôn phu của cô, anh ta…có phải có ý gì với tôi không?"
Mặc dù có nghĩa khác nhưng Điềm Điềm đã cố gắng uyển chuyển hết sức có thể, vốn cô muốn nói là có “toan tính".
Đương nhiên Phong Tiểu Tiểu biết vì sao Dương Nghiễn sẽ hành động như vậy, chờ nhìn đến ánh mắt của đối phương đặt ở đâu xong cũng có chút hiểu, ngẫm lại hỏi: “Anh hai chưa từng thấy phụ nữ có thai, có chút mới lạ…Kia cái gì, lúc chị mang thai có thấy gì không ổn không?"
“Không ổn?" Điềm Điềm suy nghĩ: “Không có, ăn được ngủ được, cảm giác tốt lắm, không phải là các cô đang muốn nói cái bụng của tôi có vấn đề chứ?"
“…Không thể nói là có vấn đề, chỉ đoán thôi." Phong Tiểu Tiểu không biết giải thích như thế nào, cũng đâu thể nói với người ta là người ta đang mang thai một thứ không phải người được!
Khó khăn ăn xong một bữa sáng, Điềm Điềm khó được một bữa không ngồi xem ti vi ở phòng khách chờ Ngao TIềm, buông chiếc đũa liền xẹt về phòng.
Phong Tiểu Tiểu đau đầu xoa xoa trán, để Y Y dọn bát đũa, bản thân rất nhanh cọ đến bên cạnh Dương Nghiễn: “Anh nhìn ra cái gì?"
Dương Nghiễn ngẫm lại: “Bụng rất tròn, nghe nói bụng tròn là sinh con trai."
“…" Phong Tiểu Tiểu trừng mắt, sau đó phát hiện Đường Cần ngồi bên cạnh đang rất có hứng thú giương lỗ tai nghe lén, vì thế đẩy Dương Nghiễn ra, hạ giọng hỏi lại: “Cô ấy mang thai cái gì vậy?"
Lúc này Dương Nghiễn nói thật: “Khó nói, thoạt nhìn có chút cổ quái, nhưng còn chưa rõ ràng….Có thể đàn quỉ khá mẫn cảm với âm hồn đầu thai cho nên phát hiện sớm. Nhưng chưa tới bảy tháng, theo lí mà nói Linh Phách còn chưa đầu thai nhập xác, hiện tại chỉ ẩn ẩn một chút cảm giác, cụ thể thì chưa phân tích được."
Nguyên thần của người tập hợp từ ba hồn bảy phách, hồn chính là chỉ phần có thể ly thể, mà khi hồn cùng phách kết hợp mới có thể tạo ra sinh lực.
Ba hồn phân biệt là Thiên Hồn, Địa Hồn, Mệnh Hồn. Mà bảy Phách là tài, trí, khí, lực, trung, tinh, anh. Với một con người, Hồn đại diện cho mệnh số, là duy nhất, còn Phách là tư chất thể hiện ra bên ngoài, ví dụ như trí lực thế chất vân vân.(*)
(*) ba hồn bảy phách (vía): thông tin như trong truyện ta tìm không thấy, chỉ thấy theo lí thuyết của đạo giáo và tư tưởng của người Việt là những thông tin rất khác, cho nên không dám trích dẫn ra đây.
Khi thai nghén một sinh mệnh mới, bảy tháng đầu là lúc hình thành thể xác chứa đựng bảy phách, sau bảy tháng thân thể hoàn thành, ba tháng sau mới là khi dung hợp ba hồn, cũng là cái mà người ta gọi là quỉ hồn đầu thai.
Thai nghén mười tháng, sinh hạ sẽ là một sinh mệnh mới khỏe mạnh. Nếu sinh non, hơn bảy tháng thì là ba hồn không đủ, cần thời gian điều dưỡng. Chưa đủ bảy tháng thì ngay cả thân thể còn chưa hoàn thiện, thể lực hoặc trí lực nhất định yếu ớt hơn người thường.
Pháp thân thì phải dung hợp cả Thiên Hồn Địa Hồn cùng Mệnh Hồn mới đầu thai chuyển thế làm người. Như vậy ít nhất phải sau bảy tháng, ba hồn vào trú ở cơ thể mẹ mới biết được. Mà lúc này đứa bé trong bụng chưa đủ tháng, đương nhiên không thể nhìn thấu hồn phách, chỉ có thể dựa vào bảy phách để tìm ra một ít dấu vết.
Mặc dù nhãn lực của Dương Nghiễn lợi hại, đáng tiếc kinh nghiệm không đủ, Thiên Đình Địa phủ ngàn vạn chức quan, cho dù hắn nhìn ra được cái bụng của Điềm Điềm có điểm kì quái nhưng cũng chẳng thể phân biệt được thân phận của đối phương…
“Nói như vậy đứa bé của tiểu Tam không phải là đứa bé bình thường?" Phong Tiểu Tiểu cảm thán nghìn vạn: “Như vậy thì vì đồng sự tương lai của chúng ta, từ giờ trở đi có nên đối xử tốt với mẹ đứa bé một chút không?"
Dương Nghiễn đang trầm tư, nghe như thế cũng không nhịn được khinh thường: “Chúng ta bao ăn bao ở đã không tệ rồi, còn muốn đối tốt với cô ta đến mức nào? Vậy theo em, chẳng lẽ chúng ta nên bỏ thuốc Ngao Tiềm, sau đó nửa đêm ném lên giường cô ta mới gọi là đối xử tốt?"
“Đừng có mà nói chuyện chay mặn không kiêng kị như thế với tiểu nữ sinh ngây thơ trước mặt anh được không?" Phong Tiểu Tiểu đưa ngón giữa khinh bỉ.
“…." Gân xanh ở thái dương của Dương Nghiễn nhảy lên hai cái, đột nhiên nhíu mày: “Nhưng nói lại, Hồ thái giám không lẽ nhịn giỏi như vậy sao? Điềm Điềm ở chỗ chúng ta đã được một khoảng thời gian rồi, không thể nào ngay cả một chút động tĩnh cũng không có chứ?:
“Cái này khó nói." Phong Tiểu Tiểu trầm ngâm một lát: “Lão Hồ cũng không phải ngồi không, cả đời này của ông ta có lẽ chỉ còn một đứa con trong bụng Điềm Điềm, cho dù là đứa con trai yêu thương hơn hai mươi năm thì lão cũng khó nương tay."
Dương Nghiễn ngẫm lại cũng đúng, đốt điếu thuốc dựa người lên lưng ghế, cười nhạo: “Như vậy, ý em là để chó cắn chó?"
“Nói chính xác hơn là nội chiến" Phong Tiểu Tiểu thật khinh bỉ Dương Nghiễn nói chuyện thô tục: “Hồ thái giám có ác đến đâu, mánh khóe có thông thiên đến đâu cũng không bằng được cha mình, lúc trước điều kiện tiên quyết để tiểu Hồ kiêu ngạo bá đạo là sự dung túng của lão Hồ, hiện tại lão Hồ đấu với con mình, những người nịnh nọt Hồ công tử đương nhiên đều biết nên chọn bên nào mà ngả. Có điều…."
Lời chưa nói hết, từ phòng Điềm Điềm đã vang lên tiếng mắng: “Bà dưỡng thai ở đâu liên quan cái rắm với ông! Dù sao thì chỉ cần sinh ra đứa bé là được rồi, ông có biết thứ quan trọng nhất phụ nữ có thai là tâm tình không hả! Lại nhây, lại nhây, có tin tôi sinh ra cho ông cái quái thai không?!"
Phong Tiểu Tiểu: “…"
Dương Nghiễn: “…"
“…Cái em vừa định nói là này đây" khóe miệng Phong Tiểu Tiểu co giật, nói cho hết ý vừa nãy: “Lão Hồ sẽ không vui để cô ta dưỡng thai ở chỗ chúng ta, ai bảo anh với lão ta đứng ở hai đầu chiến tuyến chứ."
Dương Nghiễn hít một hơi thuốc, phì phèo phun khói ra, bĩu môi cười: “Có cái quan trọng hơn này, hôm qua chúng ta vừa loại Đường Cần xong, phỏng chừng lão Hồ sẽ không ngồi yên, cho rằng anh đây có mánh khóe thông thiên, giải quyết xong mối uy hiếp sinh mạng rồi sẽ quay sang trả thù lão." Ngẫm lại, tiếp một câu: “Nhưng nói lại, thím bầu bì kia có ráng níu kéo ở đây cũng vô dụng thôi, chỉ bằng ngữ khí của cô ta vừa rồi, anh có thể khẳng định, khẩu vị của Ngao Tiềm nhất định không phải món này."
Đương nhiên…. Phong Tiểu Tiểu một lòng đồng ý, gật đầu.
Tuy rằng lúc trước vì để tiện nói chuyện, Ngao Tiềm đã nhiều lần bán sắc đánh lạc hướng Điềm Điềm, nhưng mấy người Phong Tiểu Tiểu cũng nghe qua đối phương phàn nàn, với một người theo đuổi quá nhiệt tình đến mặt dày như vậy thật đau đầu.
Chuyện đối phương dùng kính viễn vọng nhìn lén Ngao Tiềm ở nhà đối diện đã khiến hắn rất mất tự nhiên, sau lại mang theo cái bầu công khai theo đuổi hắn….Thật ra, Ngao Tiềm không kì thị tiểu Tam, đương nhiên càng không ủng hộ.
Mỗi người đều có cách sống của mình, hắn không thích loại người này nhưng không có nghĩa sẽ khinh bỉ bọn họ. Nói thẳng ra, những người này ở trong lòng hắn chỉ là “người ta", nói thô tục chính là *éo liên quan!
Nhưng khi Điềm Điềm cố gắng bước vào vòng luẩn quẩn của mình, vậy thì lúc đó không phải chuyện của “người ta" nữa rồi. Cái Ngao Tiềm đau đầu chính là không thể lờ đi vụ này….
“Thật ra em có cảm giác anh Ngao kết Y Y" Phong Tiểu Tiểu đồng ý với Dương Nghiễn, lại nhiều chuyện thêm một câu.
“Vô nghĩa, chịu đánh chịu mắng chịu bị sai khiến…Nếu nói anh ấy giao tiếp với Điềm Điềm là vì giúp chúng ta đánh lạc hướng thì đối với Y Y hoàn toàn là tự tìm." Dương Nghiễn cũng là một bà tám, đã nhìn ra từ sớm, chẳng qua là lười nói mà thôi: “Nhưng anh thấy phỏng chừng hai người này cũng khó, Y Y coi thích em hơn. Hơn nữa hình như Ngao Tiềm cũng không phát hiện ra bản thân vô thức nhường nhịn Y Y…"
Tình yêu chính là như vậy, không sợ mục tiêu khó theo đuổi, chỉ sợ bản thân không nhận ra tình cảm của mình. Để lâu rồi mới xuống tay, lúc đó khó khăn.
Phong Tiểu Tiểu nghẹn, rốt cuộc không nói gì.
…
Sau khi thảo luận lại tán gẫu vài câu, nếu nguồn gốc của hung thần đã rõ, tiếp theo sẽ không cần thiết nghiên cứu nữa. Chờ thời cơ chín mùi, mười tháng sau nhìn xem Điềm Điềm sinh ra cái gì là được.
Việc duy nhất hai người cần làm là liên hệ ngay với Lí Trường, tốt nhất là kiếm thêm vài tấm phù triện, chờ khi đứa bé ra đời sẽ dán lên, xem rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào.
Đương nhiên, thượng cổ ma thần Xi Vưu đã hiện thân rồi thì một hung thần nho nhỏ có là gì, mặc kệ đến lúc đó là ai, Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn tỏ vẻ không hề áp lực…
Dương Nghiễn tán gẫu xong túm Đường Cần ra ngoài dắt chó đi dạo, Phong Tiểu Tiểu đi dạo quanh chung cư tiêu thực, đi chưa được hai vòng đã thấy Y Y đang tiếp đãi một vị khách.
“Chỗ các cô có làm theo yêu cầu không?" Vị khách bộ dáng hào hoa phong nhã, rất lịch sự hỏi Y Y: “Ba tôi vốn có một cái bình gốm, không cẩn thận làm vỡ, vẫn luôn buồn phiền đến giờ, tôi muốn làm ra một cái như đúc để ông được vui."
Nào nào! Các nàng đoán thử xem, Điềm Điềm mang thai ai nào .(*≧▽≦)
Từ khóa nhé: Phong Thần Diễn Nghĩa, Hồ Ly Tinh .0(n_n)O
Để xem các nàng đoán có ra không o(〃^▽^〃)o
Nhìn thấu lòng người, nhìn thấu thiện ác, xem rõ linh khí….Có thể nói từ khi có Thông Thiên Nhãn đến nay, Dương Nghiễn hoàn toàn có đủ vốn liếng thể treo lên bảng hiệu bán tiên làm thầy bói, đặc biệt nhất định sẽ mua may bán đắt, người đến như mây…
Nhưng ngay cả bản thân Dương Nghiễn cũng không ngờ là, hắn cũng có lúc nhìn nhầm.
Đàn quỉ nhất trí khẳng định trên người tiểu Tam có gì đó kì quái, nếu nói một hai người là hiểu lầm, vậy thì mười người hai mươi người….Thậm chí toàn bộ quỉ quái đều trăm miệng một lời thái độ kiên định, như vậy cũng chỉ có thể nói Dương Nghiễn để lọt lưới.
Ngày hôm sau, Dương Nghiễn khó được mà dậy sớm ngồi trên bàn ăn sáng, từ giây phút Điềm Điềm thức dậy ra khỏi phòng là ánh mắt sẽ không dời đi cô ta một chút.
Từ đầu tóc nhìn đến bàn chân, lại từ quần áo nhìn đến giày…Bởi vì mang thai, Điềm Điềm đã không mang trang sức, cổ, tai cùng bàn tay đều trống trơn, vậy thì bài trừ giả thiết vật bảo tổ truyền.
Quần, áo, giày đều là hàng cao cấp, tuy rằng xa hoa nhưng tuyệt đối là hàng sản xuất theo công nghệ dây chuyền, chất liệu cũng như đường may cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Như vậy chỉ còn bụng…
Dương Nghiễn đăm chiêu cầm ly sữa, vừa nhìn cái bầu vừa uống….Điềm Điềm cho dù có vô tâm vô phế đi chăng nữa cũng bị nhìn đến mất tự nhiên, càng đừng nói bản thân cô ta là một người nhạy cảm.
Cảnh giác liếc mắt Dương Nghiễn một cái, Điềm Điềm không tự nhiên xê dịch mông, ánh mắt của Dương Nghiễn cũng xê dịch theo cái bụng…Điềm Điềm vội ho một tiếng, toàn thân cứng ngắc nghiêng cổ sang Phong Tiểu Tiểu, kề tai nói nhỏ: “Phong tiểu thư, không phải tôi đa tâm, vị hôn phu của cô, anh ta…có phải có ý gì với tôi không?"
Mặc dù có nghĩa khác nhưng Điềm Điềm đã cố gắng uyển chuyển hết sức có thể, vốn cô muốn nói là có “toan tính".
Đương nhiên Phong Tiểu Tiểu biết vì sao Dương Nghiễn sẽ hành động như vậy, chờ nhìn đến ánh mắt của đối phương đặt ở đâu xong cũng có chút hiểu, ngẫm lại hỏi: “Anh hai chưa từng thấy phụ nữ có thai, có chút mới lạ…Kia cái gì, lúc chị mang thai có thấy gì không ổn không?"
“Không ổn?" Điềm Điềm suy nghĩ: “Không có, ăn được ngủ được, cảm giác tốt lắm, không phải là các cô đang muốn nói cái bụng của tôi có vấn đề chứ?"
“…Không thể nói là có vấn đề, chỉ đoán thôi." Phong Tiểu Tiểu không biết giải thích như thế nào, cũng đâu thể nói với người ta là người ta đang mang thai một thứ không phải người được!
Khó khăn ăn xong một bữa sáng, Điềm Điềm khó được một bữa không ngồi xem ti vi ở phòng khách chờ Ngao TIềm, buông chiếc đũa liền xẹt về phòng.
Phong Tiểu Tiểu đau đầu xoa xoa trán, để Y Y dọn bát đũa, bản thân rất nhanh cọ đến bên cạnh Dương Nghiễn: “Anh nhìn ra cái gì?"
Dương Nghiễn ngẫm lại: “Bụng rất tròn, nghe nói bụng tròn là sinh con trai."
“…" Phong Tiểu Tiểu trừng mắt, sau đó phát hiện Đường Cần ngồi bên cạnh đang rất có hứng thú giương lỗ tai nghe lén, vì thế đẩy Dương Nghiễn ra, hạ giọng hỏi lại: “Cô ấy mang thai cái gì vậy?"
Lúc này Dương Nghiễn nói thật: “Khó nói, thoạt nhìn có chút cổ quái, nhưng còn chưa rõ ràng….Có thể đàn quỉ khá mẫn cảm với âm hồn đầu thai cho nên phát hiện sớm. Nhưng chưa tới bảy tháng, theo lí mà nói Linh Phách còn chưa đầu thai nhập xác, hiện tại chỉ ẩn ẩn một chút cảm giác, cụ thể thì chưa phân tích được."
Nguyên thần của người tập hợp từ ba hồn bảy phách, hồn chính là chỉ phần có thể ly thể, mà khi hồn cùng phách kết hợp mới có thể tạo ra sinh lực.
Ba hồn phân biệt là Thiên Hồn, Địa Hồn, Mệnh Hồn. Mà bảy Phách là tài, trí, khí, lực, trung, tinh, anh. Với một con người, Hồn đại diện cho mệnh số, là duy nhất, còn Phách là tư chất thể hiện ra bên ngoài, ví dụ như trí lực thế chất vân vân.(*)
(*) ba hồn bảy phách (vía): thông tin như trong truyện ta tìm không thấy, chỉ thấy theo lí thuyết của đạo giáo và tư tưởng của người Việt là những thông tin rất khác, cho nên không dám trích dẫn ra đây.
Khi thai nghén một sinh mệnh mới, bảy tháng đầu là lúc hình thành thể xác chứa đựng bảy phách, sau bảy tháng thân thể hoàn thành, ba tháng sau mới là khi dung hợp ba hồn, cũng là cái mà người ta gọi là quỉ hồn đầu thai.
Thai nghén mười tháng, sinh hạ sẽ là một sinh mệnh mới khỏe mạnh. Nếu sinh non, hơn bảy tháng thì là ba hồn không đủ, cần thời gian điều dưỡng. Chưa đủ bảy tháng thì ngay cả thân thể còn chưa hoàn thiện, thể lực hoặc trí lực nhất định yếu ớt hơn người thường.
Pháp thân thì phải dung hợp cả Thiên Hồn Địa Hồn cùng Mệnh Hồn mới đầu thai chuyển thế làm người. Như vậy ít nhất phải sau bảy tháng, ba hồn vào trú ở cơ thể mẹ mới biết được. Mà lúc này đứa bé trong bụng chưa đủ tháng, đương nhiên không thể nhìn thấu hồn phách, chỉ có thể dựa vào bảy phách để tìm ra một ít dấu vết.
Mặc dù nhãn lực của Dương Nghiễn lợi hại, đáng tiếc kinh nghiệm không đủ, Thiên Đình Địa phủ ngàn vạn chức quan, cho dù hắn nhìn ra được cái bụng của Điềm Điềm có điểm kì quái nhưng cũng chẳng thể phân biệt được thân phận của đối phương…
“Nói như vậy đứa bé của tiểu Tam không phải là đứa bé bình thường?" Phong Tiểu Tiểu cảm thán nghìn vạn: “Như vậy thì vì đồng sự tương lai của chúng ta, từ giờ trở đi có nên đối xử tốt với mẹ đứa bé một chút không?"
Dương Nghiễn đang trầm tư, nghe như thế cũng không nhịn được khinh thường: “Chúng ta bao ăn bao ở đã không tệ rồi, còn muốn đối tốt với cô ta đến mức nào? Vậy theo em, chẳng lẽ chúng ta nên bỏ thuốc Ngao Tiềm, sau đó nửa đêm ném lên giường cô ta mới gọi là đối xử tốt?"
“Đừng có mà nói chuyện chay mặn không kiêng kị như thế với tiểu nữ sinh ngây thơ trước mặt anh được không?" Phong Tiểu Tiểu đưa ngón giữa khinh bỉ.
“…." Gân xanh ở thái dương của Dương Nghiễn nhảy lên hai cái, đột nhiên nhíu mày: “Nhưng nói lại, Hồ thái giám không lẽ nhịn giỏi như vậy sao? Điềm Điềm ở chỗ chúng ta đã được một khoảng thời gian rồi, không thể nào ngay cả một chút động tĩnh cũng không có chứ?:
“Cái này khó nói." Phong Tiểu Tiểu trầm ngâm một lát: “Lão Hồ cũng không phải ngồi không, cả đời này của ông ta có lẽ chỉ còn một đứa con trong bụng Điềm Điềm, cho dù là đứa con trai yêu thương hơn hai mươi năm thì lão cũng khó nương tay."
Dương Nghiễn ngẫm lại cũng đúng, đốt điếu thuốc dựa người lên lưng ghế, cười nhạo: “Như vậy, ý em là để chó cắn chó?"
“Nói chính xác hơn là nội chiến" Phong Tiểu Tiểu thật khinh bỉ Dương Nghiễn nói chuyện thô tục: “Hồ thái giám có ác đến đâu, mánh khóe có thông thiên đến đâu cũng không bằng được cha mình, lúc trước điều kiện tiên quyết để tiểu Hồ kiêu ngạo bá đạo là sự dung túng của lão Hồ, hiện tại lão Hồ đấu với con mình, những người nịnh nọt Hồ công tử đương nhiên đều biết nên chọn bên nào mà ngả. Có điều…."
Lời chưa nói hết, từ phòng Điềm Điềm đã vang lên tiếng mắng: “Bà dưỡng thai ở đâu liên quan cái rắm với ông! Dù sao thì chỉ cần sinh ra đứa bé là được rồi, ông có biết thứ quan trọng nhất phụ nữ có thai là tâm tình không hả! Lại nhây, lại nhây, có tin tôi sinh ra cho ông cái quái thai không?!"
Phong Tiểu Tiểu: “…"
Dương Nghiễn: “…"
“…Cái em vừa định nói là này đây" khóe miệng Phong Tiểu Tiểu co giật, nói cho hết ý vừa nãy: “Lão Hồ sẽ không vui để cô ta dưỡng thai ở chỗ chúng ta, ai bảo anh với lão ta đứng ở hai đầu chiến tuyến chứ."
Dương Nghiễn hít một hơi thuốc, phì phèo phun khói ra, bĩu môi cười: “Có cái quan trọng hơn này, hôm qua chúng ta vừa loại Đường Cần xong, phỏng chừng lão Hồ sẽ không ngồi yên, cho rằng anh đây có mánh khóe thông thiên, giải quyết xong mối uy hiếp sinh mạng rồi sẽ quay sang trả thù lão." Ngẫm lại, tiếp một câu: “Nhưng nói lại, thím bầu bì kia có ráng níu kéo ở đây cũng vô dụng thôi, chỉ bằng ngữ khí của cô ta vừa rồi, anh có thể khẳng định, khẩu vị của Ngao Tiềm nhất định không phải món này."
Đương nhiên…. Phong Tiểu Tiểu một lòng đồng ý, gật đầu.
Tuy rằng lúc trước vì để tiện nói chuyện, Ngao Tiềm đã nhiều lần bán sắc đánh lạc hướng Điềm Điềm, nhưng mấy người Phong Tiểu Tiểu cũng nghe qua đối phương phàn nàn, với một người theo đuổi quá nhiệt tình đến mặt dày như vậy thật đau đầu.
Chuyện đối phương dùng kính viễn vọng nhìn lén Ngao Tiềm ở nhà đối diện đã khiến hắn rất mất tự nhiên, sau lại mang theo cái bầu công khai theo đuổi hắn….Thật ra, Ngao Tiềm không kì thị tiểu Tam, đương nhiên càng không ủng hộ.
Mỗi người đều có cách sống của mình, hắn không thích loại người này nhưng không có nghĩa sẽ khinh bỉ bọn họ. Nói thẳng ra, những người này ở trong lòng hắn chỉ là “người ta", nói thô tục chính là *éo liên quan!
Nhưng khi Điềm Điềm cố gắng bước vào vòng luẩn quẩn của mình, vậy thì lúc đó không phải chuyện của “người ta" nữa rồi. Cái Ngao Tiềm đau đầu chính là không thể lờ đi vụ này….
“Thật ra em có cảm giác anh Ngao kết Y Y" Phong Tiểu Tiểu đồng ý với Dương Nghiễn, lại nhiều chuyện thêm một câu.
“Vô nghĩa, chịu đánh chịu mắng chịu bị sai khiến…Nếu nói anh ấy giao tiếp với Điềm Điềm là vì giúp chúng ta đánh lạc hướng thì đối với Y Y hoàn toàn là tự tìm." Dương Nghiễn cũng là một bà tám, đã nhìn ra từ sớm, chẳng qua là lười nói mà thôi: “Nhưng anh thấy phỏng chừng hai người này cũng khó, Y Y coi thích em hơn. Hơn nữa hình như Ngao Tiềm cũng không phát hiện ra bản thân vô thức nhường nhịn Y Y…"
Tình yêu chính là như vậy, không sợ mục tiêu khó theo đuổi, chỉ sợ bản thân không nhận ra tình cảm của mình. Để lâu rồi mới xuống tay, lúc đó khó khăn.
Phong Tiểu Tiểu nghẹn, rốt cuộc không nói gì.
…
Sau khi thảo luận lại tán gẫu vài câu, nếu nguồn gốc của hung thần đã rõ, tiếp theo sẽ không cần thiết nghiên cứu nữa. Chờ thời cơ chín mùi, mười tháng sau nhìn xem Điềm Điềm sinh ra cái gì là được.
Việc duy nhất hai người cần làm là liên hệ ngay với Lí Trường, tốt nhất là kiếm thêm vài tấm phù triện, chờ khi đứa bé ra đời sẽ dán lên, xem rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào.
Đương nhiên, thượng cổ ma thần Xi Vưu đã hiện thân rồi thì một hung thần nho nhỏ có là gì, mặc kệ đến lúc đó là ai, Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn tỏ vẻ không hề áp lực…
Dương Nghiễn tán gẫu xong túm Đường Cần ra ngoài dắt chó đi dạo, Phong Tiểu Tiểu đi dạo quanh chung cư tiêu thực, đi chưa được hai vòng đã thấy Y Y đang tiếp đãi một vị khách.
“Chỗ các cô có làm theo yêu cầu không?" Vị khách bộ dáng hào hoa phong nhã, rất lịch sự hỏi Y Y: “Ba tôi vốn có một cái bình gốm, không cẩn thận làm vỡ, vẫn luôn buồn phiền đến giờ, tôi muốn làm ra một cái như đúc để ông được vui."
Nào nào! Các nàng đoán thử xem, Điềm Điềm mang thai ai nào .(*≧▽≦)
Từ khóa nhé: Phong Thần Diễn Nghĩa, Hồ Ly Tinh .0(n_n)O
Để xem các nàng đoán có ra không o(〃^▽^〃)o
Tác giả :
Lăng Vũ Thủy Tụ