Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 89: Lệ quỉ cùng hung thần
Như lời của nam quỉ này nói, gia đình của ông ta thật sự rất mẫu mực.
Khi còn sống có một công việc bình thường, là trưởng phòng ở chi nhánh của một công ty, không tính là quá giàu có nhưng cuộc sống coi như ở tầm bậc trung. Vợ là giáo viên tiểu học, tiền lương không cao mấy, lại thắng ở chỗ chức nghiệp cao quí cũng thanh nhàn.
Hai người chỉ có một cô con gái, dưới sự kêu gọi của chính sách nam nữ bình đẳng, bé cũng được thương yêu hết mực. Từ nhỏ che chở dạy dỗ, giờ đây đã tốt nghiệp và đang công tác ở một công ty, bộ dạng thanh tú, tính cách ôn hòa….Con cái có tương lai, gia đình ổn định, không có thân thích khó ưa, quan hệ với hàng xóm vui vẻ….
Nếu không có trận tai nạn này thì có thể nói gia đình của nam quỉ chính là đại diện tiêu biểu cho gia đình văn hóa.
Một người như vậy thì rốt cuộc sẽ có chuyện gì phiền lòng thậm chí buồn bực chứ?
Đáp án rất đơn giản….
“Đừng nhìn mặt trẻ, ông chú này thật ra đã hơn 50 tuổi, lúc trước kết hôn sớm, sinh con cũng sớm, con gái ông ta bây giờ ba mươi mà bạn trai còn chưa có, ra mòi là ế rồi."
Dương Nghiễn buồn bực nhu nhu trán: “Vì một gái ế mở một lần Thông Thiên Nhãn, anh mày cảm thấy thật thiệt thòi."
Phong Tiểu Tiểu nghẹn một ngụm máu, quay đầu hung tợn nhìn nam quỉ, trong miệng lại vẫn nói với Dương Nghiễn: “Ý anh là ông ta vì lo lắng cho hôn sự của con gái mới tích tụ trong lòng, cũng vì vậy mà mới có thể biến thành lệ quỉ?"
“Có biến thành lệ quỉ không thì anh không biết, nhưng chuyện ông ta quan tâm quả thật chỉ có cái này."
Khi tâm nguyện của vong linh chưa hoàn thành thì nó sẽ không muốn rời đi, không chịu đầu thai, cứ bồi hồi lảng vãng ở dương thế, cho đến khi nào bỏ xuống được chấp niệm trong lòng mới có thể siêu thoát chuyển thế….Đương nhiên, âm phủ đầy đủ công năng kiện toàn, các cấp quan viên quỉ sai đều dừng ở độ tuổi hiệu suất cao đầy kinh nghiệm, như vậy thì vấn đề “quỉ hồn dư niệm chưa xong" chỉ là chuyện nhỏ. Với một chén canh Mạnh Bà, cơ bản chỉ cần không phải oan tình kinh thiên động địa, hận niệm kinh địa động thiên thì nên đầu thai vẫn tiếp tục đầu thai, đảm bảo không còn gì tiếc nuối.
Chỉ có số ít cá lọt lưới mới thành lệ quỉ ở bên ngoài hại người, nhưng xét đến cùng thì chẳng qua là do Sinhh Tử Bộ có ghi tên lại nhưng chưa kịp đăng kí hộ khẩu xuống âm phủ. Trên cơ bản chỉ cần ở trong biên chế sẽ lập tức bị tóm đi.
Nghe Dương Nghiễn nói xong tâm nguyện của nam quỉ, lúc này ngay cả tiểu Hắc cũng đổi sắc mặt.
Nam quỉ đầu tiên là kinh ngạc sau đó lại than thở mang theo ngượng ngùng: “Kì thật con gái của tôi rất tốt, thật sự…" Có vẻ như ông ta cảm thấy việc xấu trong nhà bị người ta biết thật không hay, cho nên vẫn không dám nói thật với tiểu Hắc.
“…Cha mẹ lo lắng đến hôn sự của con có thể lo lắng đến mức biến thành lệ quỉ?" Phong Tiểu Tiểu vẫn là khó nhận, quay đầu hỏi tiểu Hắc.
Người này bị xe tông chết, không nghĩ mình bị chết quá vô duyên không cam lòng, không nghĩ oán hận gã tài xế gây tai nạn, lại nhớ mãi không quên chuyện con gái mình chưa có bạn trai? Cái này cũng quá….
“Cái này….Chắc là do tố chất tâm lí cùng tâm tính lo toan của mỗi người." Tiểu Hắc ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Không phải ti vi cũng đưa tin nhiều học sinh tự sát vì thi không tốt sao, có những việc chúng ta cảm thấy chẳng là gì nhưng với một số người thì đó lại là chuyện quan trọng cực kì."
Quỉ thở dài một tiếng, có lẽ là vì chuyện riêng đã bị đọc ra cho nên ông ta không cần thiết giấu diếm: “Kỳ thật bà nhà tôi cũng có nói qua, con cháu đều có con cháu phúc, bảo tôi đừng quan tâm nhiều như vậy, nhưng….con gái tôi bộ dạng xinh xắn, tính cách cũng tốt, công việc coi như có thể diện, các người nói xem, vì sao cho đến bây giờ cũng không chịu kết hôn chứ? Chẳng lẽ nó là gay?"
Việc này đã thành tâm bệnh lớn nhất của một người đàn ông trung niên. Từ khi bạn học của con gái đều kết hôn sinh con xong thì người này mỗi lần đi tham gia tiệc tùng hay nghe thấy đồng sự của mình tán gẫu về việc con cháu nhất định sẽ rối rắm u buồn cho con gái của mình đến nay vẫn chưa có bạn trai.
Vốn mình khi còn sống thì có thể tạo áp lực cho con bé, lâu lâu đẩy ra ngoài xem mắt, giờ mình chết rồi, việc này phỏng chừng không có ai để bụng….Không thể chỉ trông cậy ở vợ mình được, con gái lớn rồi rất có chính kiến, thuộc tính mẹ hiền căn bản là đàn áp không qua, lại nói không có mình ở đó, cho dù về sau có con rể đi chăng nữa, nhưng lỡ như thằng đó không phải thứ tốt lành gì thì làm sao bây giờ?
Ma quỉ trung niên các loại rối rắm các loại lo lắng, vì thế biến thành bị xích trog tay tiểu Hắc…Không ổn định tâm sự của ông ta, con quỉ này sớm hay muộn cũng sẽ biến thái.
“Gay là dành cho đàn ông, con gái chú phải gọi là bách hợp" Phong Tiểu Tiểu nhịn không được mở miệng sửa đúng thường thức.
Nam quỉ tràn đầy oán niệm: “…Ý của cô là, nó không phải gay mà là bách hợp?"
“Ý của tôi không phải…Bỏ đi, chú muốn nghĩ thế nào cũng được" Phong Tiểu Tiểu vừa dứt lời, nam quỉ đã ôm đầu ngồi chồm hổm ưu thương, độ dày oán khí tăng ngay mười điểm.
Tiểu Hắc trừng Phong Tiểu Tiểu một cái: “Em đừng quấy rối."
Hiểu được mấu chốt của vấn đề, chuyện sau đó không liên quan nhiều lắm đến Phong Tiểu Tiểu, như lời cô nói, bản thân không phải là hội trưởng hội phụ nữ, cũng không phụ trách các loại việc vặt vãnh ở âm giới. Vợ chồng Thành Hoàng vẫn còn ở đó, loại chuyện này để bọn họ tự nghĩ cách giải quyết mới là bình thường.
TIểu Hắc mang theo nam quỉ, tạm biệt về phố Thành Hoàng trước, Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn nâng một giỏ đồ ăn vặt đi quầy thu ngân tính tiền, sau đó lái xe quay lại đón hai người Ngao Tiềm.
Khi trở lại tiệm gốm, có mấy con quỉ đang ở trước cửa phơi ánh trăng chờ tập hợp. Đám này đều là mấy kẻ không tìm thấy thứ gì chơi nhưng lại không cam lòng về phố Thành Hoàng sớm như vậy, vì thế mới tụ tập lại đây.
Y Y không có nhỏ Ngưu Lệ, lại nói cô là tinh quái không phải đại thần, cho dù có nhỏ Ngưu Lệ cũng không nhìn thấy được đám quỉ…Nhưng dù vậy, bản năng của Y Y cũng cảm giác được âm phong thảm thảm, cả người không được tự nhiên, vì thế đóng chặt cửa…Lại nói cũng đã trễ rồi, bé ngoan đã đến giờ lên giường ngủ.
“Phong tiểu thư về rồi hả?"Mấy con quỉ đang nói chuyện phiếm thấy đám Phong Tiểu Tiểu lái xe vào, nhiệt tình vây đến: “Có gì cần giúp không?"
“Không cần" Cái này thật vô nghĩa, đám quỉ có đụng được tới vật thể đâu, chỉ có thể tiếp xúc được với mấy người có pháp thân chuyển thế như Phong Tiểu Tiểu, đứng ở đây không chỉ không giúp được gì còn thêm phiền.
Phong Tiểu Tiểu xuống xe, mở cửa giúp Ngao Tiềm, chờ mang Đường Cần đi ra mới hỏi đến mấy con quỉ: “Sao lại ngồi không ở đây thế? Mới nãy tiểu Hắc nói mọi người sẽ đến, trên đường về tôi tiện tay mua hương nến, muốn dùng bữa khuya không?" Tiền giấy thì không cần, dù sao cũng không có chỗ xài.
“Ôi thế này thì ngại quá, bọn này đến quấy rầy không nói, lại còn được mời ăn…"Mấy con quỉ cũng khách khí, trong đó có một quỉ sờ đầu ngượng ngùng: “Hay là thôi đi nói thế nào bọn tôi cũng là đàn ông, để một tiểu nữ sinh mời ăn ngại chết, sau này có cơ hội chúng tôi mời ngài ăn cơm, đến lúc đó Phong tiểu thư phải nể mặt dùng bữa."
Dương Nghiễn phèo cười, Phong Tiểu Tiểu rối rắm.
Phong độ là phong độ, nhưng nội dung sao lại làm người ta buồn bực vậy không biết?!
Thuận miệng khách khí vài câu, mấy quỉ tiếp tục lãng đãng bên ngoài chờ tập họp, Phong Tiểu Tiểu mở cửa, Dương Nghiễn cùng Ngao Tiềm nâng Đường Cần ném lên giường trong phòng hắn, kế tiếp bỏ đi.
Có thể là trong quá trình di chuyển tạo ra động tĩnh, Điềm Điềm nửa đêm bừng tỉnh không biết là do mất ngủ hay uống nước hoặc đi vê sinh, khoác cái áo xuất hiện trước cửa phòng, nhìn phòng khách kinh ngạc: “Sao lại về trễ vậy?" Sau đó không đợi người trả lời đã quay sang cười ngọt với Ngao Tiềm: “Em nghĩ đàn ông mà ra ngoài nhật định sẽ uống chút rượu, cho nên trước khi ngủ đã làm cho anh…cho các anh ít nươc dưa hấu để trong tủ lạnh, giải rượu rất tốt, anh…các anh uống một chén thử xem?"
Dương Nghiễn sách một tiếng, đốt điếu thuốc: “Đừng miễn cưỡng, làm cho tiểu Ngao uống được rồi, không cần gồng mình chia phần cho bọn này đâu." Nghe hai chữ “các anh" cứng ngắc, ngốc mới không hiểu người ta vốn đặc biệt làm riêng cho Ngao Tiềm.
Đám quỉ bồi hồi trước cửa, có chút do dự ngoắc ngoắc Phong Tiểu Tiểu: “Phong tiểu thư, Phong tiểu thư?"
Phong Tiểu Tiểu nhìn ngoài cửa, nghĩ nghĩ: “Em ra ngoài một lát" rồi bước đi, ngang qua Dương Nghiễn tiện tay rút điếu thuốc, dụi tắt: “Phụ nữ có thai ở đây, kiềm chế một chút."
Ngao Tiềm rất tự giác hi sinh nhan sắc đánh lạc hướng Điềm Điềm, cùng vào bếp uống nước dưa hấu, Phong Tiểu Tiểu tới cửa, hỏi mấy con quỉ: “Chuyện gì vậy?" Dương Nghiễn ở ngay đằng sau xem náo nhiệt.
Đám quỉ mấy mặt nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn đẩy con quỉ lúc nãy mời Phong Tiểu Tiểu ăn cơm ra đằng trước đại biểu: “Lúc nãy chúng tôi phát hiện nhà ngài có chút áp lực, người phụ nữ kia xuất hiện thì cảm giác ấy càng rõ ràng…ngài xem, cô ta không phải là hung thần nào chuyển thế đấy chứ?"
Đàn quỉ ở phố Thành Hoàng đều biết pháp thân của mấy người Phong Tiểu Tiểu là gì, thật sự là do miệng của Thành Hoàng rất ngứa, lại thêm mọi người cũng không có ý dấu giếm cho nên việc thần tiên xuất hiện trong cái vòng luẩn quẩn này đã không gọi gì là bí mật nữa.
Phong Tiểu Tiểu mờ mịt nhìn Dương Nghiễn, Dương Nghiễn cũng mờ mịt, quay đầu suy nghĩ, Phong Tiểu Tiểu hỏi: “Anh Hai không thấy gì dị thường ,nhưng cô ta hẳn không phải là vấn đề. Mà mọi người đã nói có cổ quái…Chẳng lẽ trên người cô ta mang theo vật gì đó trừ ta?"
“Là vật còn sống!" Mấy quỉ khẳng định nói.
“"Pháp bảo linh vật linh tinh cũng có cái sống chứ?" Phong Tiểu Tiểu giả thiết.
“Là như vậy sao?" Mấy quỉ cũng không quá xác định, liếc nhau, cũng do dự: “Chắc là như vậy, không chừng tổ tiên của cô ta là người tài ba, để lại đồ gia truyền gì đó?"
Tỉ lệ tìm được bảo vật trong mớ hàng vỉa hè thật sự quá nhỏ, ngoài vợ chồng Thành Hoàng, tin rằng không có ai cũng có được vận may này. Lại nói ấn theo nghề nghiệp của Điềm Điềm đến xem, khả năng để cô ta mua hàng vỉa hè thật sự không lớn.
“Ngày mai tôi sẽ hỏi một chút." Phong Tiểu Tiểu cuối cùng nói.
Khi còn sống có một công việc bình thường, là trưởng phòng ở chi nhánh của một công ty, không tính là quá giàu có nhưng cuộc sống coi như ở tầm bậc trung. Vợ là giáo viên tiểu học, tiền lương không cao mấy, lại thắng ở chỗ chức nghiệp cao quí cũng thanh nhàn.
Hai người chỉ có một cô con gái, dưới sự kêu gọi của chính sách nam nữ bình đẳng, bé cũng được thương yêu hết mực. Từ nhỏ che chở dạy dỗ, giờ đây đã tốt nghiệp và đang công tác ở một công ty, bộ dạng thanh tú, tính cách ôn hòa….Con cái có tương lai, gia đình ổn định, không có thân thích khó ưa, quan hệ với hàng xóm vui vẻ….
Nếu không có trận tai nạn này thì có thể nói gia đình của nam quỉ chính là đại diện tiêu biểu cho gia đình văn hóa.
Một người như vậy thì rốt cuộc sẽ có chuyện gì phiền lòng thậm chí buồn bực chứ?
Đáp án rất đơn giản….
“Đừng nhìn mặt trẻ, ông chú này thật ra đã hơn 50 tuổi, lúc trước kết hôn sớm, sinh con cũng sớm, con gái ông ta bây giờ ba mươi mà bạn trai còn chưa có, ra mòi là ế rồi."
Dương Nghiễn buồn bực nhu nhu trán: “Vì một gái ế mở một lần Thông Thiên Nhãn, anh mày cảm thấy thật thiệt thòi."
Phong Tiểu Tiểu nghẹn một ngụm máu, quay đầu hung tợn nhìn nam quỉ, trong miệng lại vẫn nói với Dương Nghiễn: “Ý anh là ông ta vì lo lắng cho hôn sự của con gái mới tích tụ trong lòng, cũng vì vậy mà mới có thể biến thành lệ quỉ?"
“Có biến thành lệ quỉ không thì anh không biết, nhưng chuyện ông ta quan tâm quả thật chỉ có cái này."
Khi tâm nguyện của vong linh chưa hoàn thành thì nó sẽ không muốn rời đi, không chịu đầu thai, cứ bồi hồi lảng vãng ở dương thế, cho đến khi nào bỏ xuống được chấp niệm trong lòng mới có thể siêu thoát chuyển thế….Đương nhiên, âm phủ đầy đủ công năng kiện toàn, các cấp quan viên quỉ sai đều dừng ở độ tuổi hiệu suất cao đầy kinh nghiệm, như vậy thì vấn đề “quỉ hồn dư niệm chưa xong" chỉ là chuyện nhỏ. Với một chén canh Mạnh Bà, cơ bản chỉ cần không phải oan tình kinh thiên động địa, hận niệm kinh địa động thiên thì nên đầu thai vẫn tiếp tục đầu thai, đảm bảo không còn gì tiếc nuối.
Chỉ có số ít cá lọt lưới mới thành lệ quỉ ở bên ngoài hại người, nhưng xét đến cùng thì chẳng qua là do Sinhh Tử Bộ có ghi tên lại nhưng chưa kịp đăng kí hộ khẩu xuống âm phủ. Trên cơ bản chỉ cần ở trong biên chế sẽ lập tức bị tóm đi.
Nghe Dương Nghiễn nói xong tâm nguyện của nam quỉ, lúc này ngay cả tiểu Hắc cũng đổi sắc mặt.
Nam quỉ đầu tiên là kinh ngạc sau đó lại than thở mang theo ngượng ngùng: “Kì thật con gái của tôi rất tốt, thật sự…" Có vẻ như ông ta cảm thấy việc xấu trong nhà bị người ta biết thật không hay, cho nên vẫn không dám nói thật với tiểu Hắc.
“…Cha mẹ lo lắng đến hôn sự của con có thể lo lắng đến mức biến thành lệ quỉ?" Phong Tiểu Tiểu vẫn là khó nhận, quay đầu hỏi tiểu Hắc.
Người này bị xe tông chết, không nghĩ mình bị chết quá vô duyên không cam lòng, không nghĩ oán hận gã tài xế gây tai nạn, lại nhớ mãi không quên chuyện con gái mình chưa có bạn trai? Cái này cũng quá….
“Cái này….Chắc là do tố chất tâm lí cùng tâm tính lo toan của mỗi người." Tiểu Hắc ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Không phải ti vi cũng đưa tin nhiều học sinh tự sát vì thi không tốt sao, có những việc chúng ta cảm thấy chẳng là gì nhưng với một số người thì đó lại là chuyện quan trọng cực kì."
Quỉ thở dài một tiếng, có lẽ là vì chuyện riêng đã bị đọc ra cho nên ông ta không cần thiết giấu diếm: “Kỳ thật bà nhà tôi cũng có nói qua, con cháu đều có con cháu phúc, bảo tôi đừng quan tâm nhiều như vậy, nhưng….con gái tôi bộ dạng xinh xắn, tính cách cũng tốt, công việc coi như có thể diện, các người nói xem, vì sao cho đến bây giờ cũng không chịu kết hôn chứ? Chẳng lẽ nó là gay?"
Việc này đã thành tâm bệnh lớn nhất của một người đàn ông trung niên. Từ khi bạn học của con gái đều kết hôn sinh con xong thì người này mỗi lần đi tham gia tiệc tùng hay nghe thấy đồng sự của mình tán gẫu về việc con cháu nhất định sẽ rối rắm u buồn cho con gái của mình đến nay vẫn chưa có bạn trai.
Vốn mình khi còn sống thì có thể tạo áp lực cho con bé, lâu lâu đẩy ra ngoài xem mắt, giờ mình chết rồi, việc này phỏng chừng không có ai để bụng….Không thể chỉ trông cậy ở vợ mình được, con gái lớn rồi rất có chính kiến, thuộc tính mẹ hiền căn bản là đàn áp không qua, lại nói không có mình ở đó, cho dù về sau có con rể đi chăng nữa, nhưng lỡ như thằng đó không phải thứ tốt lành gì thì làm sao bây giờ?
Ma quỉ trung niên các loại rối rắm các loại lo lắng, vì thế biến thành bị xích trog tay tiểu Hắc…Không ổn định tâm sự của ông ta, con quỉ này sớm hay muộn cũng sẽ biến thái.
“Gay là dành cho đàn ông, con gái chú phải gọi là bách hợp" Phong Tiểu Tiểu nhịn không được mở miệng sửa đúng thường thức.
Nam quỉ tràn đầy oán niệm: “…Ý của cô là, nó không phải gay mà là bách hợp?"
“Ý của tôi không phải…Bỏ đi, chú muốn nghĩ thế nào cũng được" Phong Tiểu Tiểu vừa dứt lời, nam quỉ đã ôm đầu ngồi chồm hổm ưu thương, độ dày oán khí tăng ngay mười điểm.
Tiểu Hắc trừng Phong Tiểu Tiểu một cái: “Em đừng quấy rối."
Hiểu được mấu chốt của vấn đề, chuyện sau đó không liên quan nhiều lắm đến Phong Tiểu Tiểu, như lời cô nói, bản thân không phải là hội trưởng hội phụ nữ, cũng không phụ trách các loại việc vặt vãnh ở âm giới. Vợ chồng Thành Hoàng vẫn còn ở đó, loại chuyện này để bọn họ tự nghĩ cách giải quyết mới là bình thường.
TIểu Hắc mang theo nam quỉ, tạm biệt về phố Thành Hoàng trước, Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn nâng một giỏ đồ ăn vặt đi quầy thu ngân tính tiền, sau đó lái xe quay lại đón hai người Ngao Tiềm.
Khi trở lại tiệm gốm, có mấy con quỉ đang ở trước cửa phơi ánh trăng chờ tập hợp. Đám này đều là mấy kẻ không tìm thấy thứ gì chơi nhưng lại không cam lòng về phố Thành Hoàng sớm như vậy, vì thế mới tụ tập lại đây.
Y Y không có nhỏ Ngưu Lệ, lại nói cô là tinh quái không phải đại thần, cho dù có nhỏ Ngưu Lệ cũng không nhìn thấy được đám quỉ…Nhưng dù vậy, bản năng của Y Y cũng cảm giác được âm phong thảm thảm, cả người không được tự nhiên, vì thế đóng chặt cửa…Lại nói cũng đã trễ rồi, bé ngoan đã đến giờ lên giường ngủ.
“Phong tiểu thư về rồi hả?"Mấy con quỉ đang nói chuyện phiếm thấy đám Phong Tiểu Tiểu lái xe vào, nhiệt tình vây đến: “Có gì cần giúp không?"
“Không cần" Cái này thật vô nghĩa, đám quỉ có đụng được tới vật thể đâu, chỉ có thể tiếp xúc được với mấy người có pháp thân chuyển thế như Phong Tiểu Tiểu, đứng ở đây không chỉ không giúp được gì còn thêm phiền.
Phong Tiểu Tiểu xuống xe, mở cửa giúp Ngao Tiềm, chờ mang Đường Cần đi ra mới hỏi đến mấy con quỉ: “Sao lại ngồi không ở đây thế? Mới nãy tiểu Hắc nói mọi người sẽ đến, trên đường về tôi tiện tay mua hương nến, muốn dùng bữa khuya không?" Tiền giấy thì không cần, dù sao cũng không có chỗ xài.
“Ôi thế này thì ngại quá, bọn này đến quấy rầy không nói, lại còn được mời ăn…"Mấy con quỉ cũng khách khí, trong đó có một quỉ sờ đầu ngượng ngùng: “Hay là thôi đi nói thế nào bọn tôi cũng là đàn ông, để một tiểu nữ sinh mời ăn ngại chết, sau này có cơ hội chúng tôi mời ngài ăn cơm, đến lúc đó Phong tiểu thư phải nể mặt dùng bữa."
Dương Nghiễn phèo cười, Phong Tiểu Tiểu rối rắm.
Phong độ là phong độ, nhưng nội dung sao lại làm người ta buồn bực vậy không biết?!
Thuận miệng khách khí vài câu, mấy quỉ tiếp tục lãng đãng bên ngoài chờ tập họp, Phong Tiểu Tiểu mở cửa, Dương Nghiễn cùng Ngao Tiềm nâng Đường Cần ném lên giường trong phòng hắn, kế tiếp bỏ đi.
Có thể là trong quá trình di chuyển tạo ra động tĩnh, Điềm Điềm nửa đêm bừng tỉnh không biết là do mất ngủ hay uống nước hoặc đi vê sinh, khoác cái áo xuất hiện trước cửa phòng, nhìn phòng khách kinh ngạc: “Sao lại về trễ vậy?" Sau đó không đợi người trả lời đã quay sang cười ngọt với Ngao Tiềm: “Em nghĩ đàn ông mà ra ngoài nhật định sẽ uống chút rượu, cho nên trước khi ngủ đã làm cho anh…cho các anh ít nươc dưa hấu để trong tủ lạnh, giải rượu rất tốt, anh…các anh uống một chén thử xem?"
Dương Nghiễn sách một tiếng, đốt điếu thuốc: “Đừng miễn cưỡng, làm cho tiểu Ngao uống được rồi, không cần gồng mình chia phần cho bọn này đâu." Nghe hai chữ “các anh" cứng ngắc, ngốc mới không hiểu người ta vốn đặc biệt làm riêng cho Ngao Tiềm.
Đám quỉ bồi hồi trước cửa, có chút do dự ngoắc ngoắc Phong Tiểu Tiểu: “Phong tiểu thư, Phong tiểu thư?"
Phong Tiểu Tiểu nhìn ngoài cửa, nghĩ nghĩ: “Em ra ngoài một lát" rồi bước đi, ngang qua Dương Nghiễn tiện tay rút điếu thuốc, dụi tắt: “Phụ nữ có thai ở đây, kiềm chế một chút."
Ngao Tiềm rất tự giác hi sinh nhan sắc đánh lạc hướng Điềm Điềm, cùng vào bếp uống nước dưa hấu, Phong Tiểu Tiểu tới cửa, hỏi mấy con quỉ: “Chuyện gì vậy?" Dương Nghiễn ở ngay đằng sau xem náo nhiệt.
Đám quỉ mấy mặt nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn đẩy con quỉ lúc nãy mời Phong Tiểu Tiểu ăn cơm ra đằng trước đại biểu: “Lúc nãy chúng tôi phát hiện nhà ngài có chút áp lực, người phụ nữ kia xuất hiện thì cảm giác ấy càng rõ ràng…ngài xem, cô ta không phải là hung thần nào chuyển thế đấy chứ?"
Đàn quỉ ở phố Thành Hoàng đều biết pháp thân của mấy người Phong Tiểu Tiểu là gì, thật sự là do miệng của Thành Hoàng rất ngứa, lại thêm mọi người cũng không có ý dấu giếm cho nên việc thần tiên xuất hiện trong cái vòng luẩn quẩn này đã không gọi gì là bí mật nữa.
Phong Tiểu Tiểu mờ mịt nhìn Dương Nghiễn, Dương Nghiễn cũng mờ mịt, quay đầu suy nghĩ, Phong Tiểu Tiểu hỏi: “Anh Hai không thấy gì dị thường ,nhưng cô ta hẳn không phải là vấn đề. Mà mọi người đã nói có cổ quái…Chẳng lẽ trên người cô ta mang theo vật gì đó trừ ta?"
“Là vật còn sống!" Mấy quỉ khẳng định nói.
“"Pháp bảo linh vật linh tinh cũng có cái sống chứ?" Phong Tiểu Tiểu giả thiết.
“Là như vậy sao?" Mấy quỉ cũng không quá xác định, liếc nhau, cũng do dự: “Chắc là như vậy, không chừng tổ tiên của cô ta là người tài ba, để lại đồ gia truyền gì đó?"
Tỉ lệ tìm được bảo vật trong mớ hàng vỉa hè thật sự quá nhỏ, ngoài vợ chồng Thành Hoàng, tin rằng không có ai cũng có được vận may này. Lại nói ấn theo nghề nghiệp của Điềm Điềm đến xem, khả năng để cô ta mua hàng vỉa hè thật sự không lớn.
“Ngày mai tôi sẽ hỏi một chút." Phong Tiểu Tiểu cuối cùng nói.
Tác giả :
Lăng Vũ Thủy Tụ