Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 81: Tiểu Khương trở về
Một lần hai lần, nhóm cảnh sát không khỏi nổi lên hứng thú với thực lực siêu quần của con chó cỏ này.
Trong quá trình theo cảnh sát về đồn ghi lại khẩu cung, người đàn ông một bộ dáng rất thích thú chó cỏ, ghi chép xong cũng không vội đi, đầy hào hứng nhìn chằm chằm hồi lâu, ra vẻ rất muốn nuôi một con trong nhà.
“Thiên phú không tệ, nếu có thể rèn luyện một chút nhất định sẽ rất lợi hại." Người đàn ông trung niên không tiếc lời tán dương: “Bạn cậu huấn luyện con chó này sao?"
“…" Đường Cần hồi tưởng lại cảnh tượng Dương Nghiễn ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm dắt chó cỏ ra ngoài dạo một vòng phơi nắng, thật sự ngượng ngùng để có thể xem đó như huấn luyện: “Hình như là do trời sinh."
“Không giống lắm" Người đàn ông trung niên vậy mà nghiêm túc: “Vô luận là dạng thiên phú gì đi chăng nữa thì không được huấn luyện nghiêm cẩn cũng đều rất khó phát huy. Nhất là loại chó này…." Nói đến đây lại tấm tắc, nhìn lại một bộ dạng uể oải của chó: “Lúc nó đối phó với đám trộm kia rất có trật tự, một phen chu toàn không chút trầy xướt…Phải biết rằng, trong tay người ta lúc đó có cầm ống tuýp. Lại càng khó hơn nữa là bình thường nó còn biết ngụy trang một bộ dáng vô hại. Cậu xem, nếu không phải chúng ta biết nó lợi hại từ đầu thì ai sẽ đi mà đề phòng một con chó cỏ lười nhác vậy?" Xuất kỳ bất ý, khắc địch chế thắng…Ông ta kiên định cho rằng mãnh khuyển này tuyệt đối đã trải qua huấn luyện, hơn nữa còn bao gồm chương trình ngụy trang.
Tuy rằng…
Đường Cần quả thật hết chỗ nói rồi, hắn thật muốn nói cho người trước mắt rằng thái độ của con chó bây giờ mới là bình thường, vừa rồi là bùng nổ tiểu vũ trụ, cũng không tồn tại vấn đề ngụy trang….Nó vốn là lười.
Anh cảnh sát ở bên cạnh vừa sắp xếp lại lời khai vừa hóng tai nghe chuyện tào lao, nghe người đàn ông nói đến đây cũng nhịn không được xen mồm nói: " Tôi cũng thấy con chó này đã được huấn luyện, chưa nói cái khác, chỉ nói chó nghiệp vụ của chúng tôi đã bị quăng vài con phố."
Chó nghiệp vụ có khả năng gì? Bắt ma túy, điều tra hàng cấm? Đương nhiên chó nghiệp vụ cũng có thể hỗ trợ đuổi bắt phạm nhân, một con chó nghiệp vụ có thể đối phó hai ba người đàn ông trưởng thành nhẹ nhàng, nhưng nói đến đứng giữa mười mấy tên côn đồ cầm ống tuýp. Có là chó nghiệp vụ cũng không dám nói có thể giành được thắng lợi cuối cùng, cho dù có thắng cũng không thể lành lặn.
Cho nên sự uy mãnh của chó cỏ quả thực là vượt qua nhận tri của mọi người, càng đừng nói rất nhiều người ở hiện trường nhìn thấy nó không kiên nhẫn một ngoạm cắn nát vũ khí tấn công đến….Xem dấu răng trên ống tuýp, chúng cảnh sát có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu lúc ấy kịch liệt huyền huyễn đến mức nào….
Khen ngợi xong chó nhà người ta, anh cảnh sát đứng lên chuẩn bị tiễn người ra ngoài, thuận tay sờ sờ đầu chó, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào: “Người anh em, có thể để chó nhà anh đến giúp chúng tôi huấn luyện chó nghiệp vụ không?"
“Nó? Giúp các anh huấn luyện?" Đường Cần sửng sốt.
“Đúng vậy, không những có thể nâng cao khả năng thực chiến mà còn có tấm gương đi đầu, những chó nghiệp vụ khác hẳn là cũng sẽ có chút tiến bộ." Cảnh sát càng nghĩ càng thấy mình thật thông minh.
Trông mong những con chó nghiệp vụ trong cục sau khi được mãnh khuyển này đối luyện thì hung hãn chừng một nửa nó thôi, về sau có án mạng hay gì gì cũng có chỗ dùng.
“Con chó tốt như vậy, không tận dụng thật lãng phí “anh cảnh sát tươi cười mở rộng, vỗ vỗ vai Đường Cần một bộ anh em tốt: “Tôi sẽ báo cao lên cấp trên, sau đó lại đưa mấy con chó có vẻ còn non đến tìm nhà anh luyện luyện…Đúng rồi, số điên thoại anh là bao nhiêu?"
“….Lúc nãy anh không lưu?" Đường Cần thật sự không nói gì.
“A, quên mất." anh cảnh sát cười có chút ngượng ngùng.
Đường Cần bất đắc dĩ phất phất tay: “Tôi thì không sao, nhưng con chó này quả thật không phải của tôi. Nếu các anh vẫn muốn thì cần phải hỏi bạn tôi một tiếng."
Níu kéo hồi lâu rốt cuộc cũng tạm biệt rời khỏi. Đừng thấy thái độ của đối phương thân thiết cỡ nào, đồn cảnh sát dù sao cũng là cái nơi có thể tự tại, ở lâu không chừng người ngoài còn nghĩ hắn phạm tội gì nữa.
Trở lại tiệm gốm, bị trường hợp vừa nãy hỗn loạn, đối với chuyện chim khổng lồ biến hình người phai nhạt đi chút, nhớ việc anh cảnh sát tha thiết nhắc nhở, quay qua “anh bạn" Dương Nghiễn kể lại chuyện hôm nay, thuận tiện tò mò hỏi đối phương con chó này huấn luyện thế nào.
Dương Nghiễn lấy vòng cổ đã đứt của chó cỏ tháo xuống, tùy tay vứt qua một bên, bĩu môi: “Huấn luyện? Dạo này toàn là anh dẫn nó đi dạo, một ngày nó làm cái gì không phải anh rõ nhất sao?"
Đường Cần ngẫm lại cũng đúng, trên cơ bản mình đã sắp thành hộ lý riêng cho thú cưng nhà người ta, ngoài cho ăn cùng tắm rửa không động tay, còn thời gian khác thì kẻ cùng nó thân thiết nhất là bản thân, thoạt nhìn dường như không có lịch huấn luyện.
Chẳng lẽ thật sự là do thiên phú?
Trở về nghỉ ngơi trong chốc lát, Phong Tiểu Tiểu ngủ đủ rời giường, lại gọi cho Điềm Điềm bảo ngồi tắc xi đến, gọi luôn Ngao Tiềm, một phòng người quây quần bên nhau ăn cơm.
Trên bàn cơm lại gặp Y Y, Đường Cần không được tự nhiên nghĩ tới một màn phía trước, nhưng vấn đề là tựa hồ không một ai muốn giải thích cho mình, hắn cũng chỉ có thể nghẹn.
Ra vẻ tự nhiên dời tầm mắt, Đường Cần nhìn cái bàn, sửng sốt: “Nghê Nhân Giai cùng Nghê Nhân Ất không được ăn cơm?"
Động tác của Phong Tiểu Tiểu khựng lại trong một khoảng khắc: “Bọn họ không ăn cùng chúng ta."
“Vì sao chứ?" Đường Cần khó hiểu.
Trước kia chỉ có một mình Nghê Nhân Giai còn chưa nói, tượng đất linh trí rất thấp, vừa không nói chuyện cũng sẽ không hay lắc lư trước mặt mọi người, cảm giác tồn tại cực kì thấp, thường xuyên một… không…không ai chú ý đến sự tồn tại của nó.
Chẳng qua Nghê Nhân Ất lại khác, tuy rằng phong cách hành sự cũng điệu thấp, nhưng bất đắc dĩ là đối phương lại có một chiều cao không thấp.
Đường Cần cho rằng một kẻ ăn không uống không như mình mà vẫn có thể ngồi vào bàn cơm, thì cùng là nhân viên cửa hàng giống YY, hai anh em Nghê theo ý không nên bị bài xích mới phải.
Chẳng lẽ là vì bộ dạng của họ xấu?
Không ai trả lời nghi hoặc dưới đáy lòng Đường Cần, hắn cũng chỉ có thể bỏ qua.
Ăn cơm xong là thời gian hoạt động tự do, Y Y rử chén, Đường Cần trầm tư suy nghĩ các loại chuyện đã xảy ra cả ngày, Điềm Điềm xum xoe với Ngao Tiềm như thường lệ, Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn tiến vào chiến tranh giành điều khiển ti vi…..
Mới vừa cướp được điều khiển từ xa còn chưa kịp chuyển kênh, di động của Phong Tiểu Tiểu kêu vang.
“Tiểu Khương?" Phong Tiểu Tiểu bắt điện thoại, vừa sơ sẩy, điều khiển từ xa đổi chủ trong nháy mắt.
Bất mãn trừng qua một cái, Phong Tiểu Tiểu bĩu môi, tiếp tục nói chuyện: “Cậu đi công tác về rồi?"
Dương Nghiễn vặn nhỏ âm thanh, giọng Khương Lễ đầu bên kia vẫn ngượng ngùng như trước: “Ừ, mình mang về cho cậu chút quà, không biết cậu có thích không…Vốn tính hôm này đến chỗ cậu, nhưng mà ban chiều ba ba để lỡ ít thời gian, tối về trễ, cho nên sáng mai bọn mình sẽ ghé."
“Quen thân như vậy rồi còn khách sáo làm chi." Phong Tiểu Tiểu không sao cả: “Dù sao cậu đến vừa lúc, nếu sớm mấy ngày thì mình cũng không ở trong tiệm, vừa trở về trưa nay."
Khương Lễ kinh ngạc nói: “Có chuyện gì sao?"
“Không phải chuyện lớn, anh Ngao đi lấy lại ít đồ dùng cá nhân." Phong Tiểu Tiểu nhìn Đường Cần, qua loa lướt qua đề tài này: “À, bên mình có chút chuyện cần cậu giúp, chú Khương sẽ không phiền chứ?"
“Chuyện của cậu chính là chuyện của mình." Khương Lễ vội biểu lộ lòng trung thành: “Tiểu Tiểu không cần khách sáo như vậy, thật ra cậu gọi ba cũng…."
Phong Tiểu Tiểu thẳng thừng đánh gãy: “Không ngại là được rồi, phiền cậu nói giúp bọn mình một tiếng."
Vì có Đường Cần ngồi bên cạnh, rất nhiều từ không tiện nói thẳng, Phong Tiểu Tiểu chỉ có thể lấy chút chuyện không quan trọng nói vài câu giết thời gian, được vài phút cũng đã kể gần hết chuyện gần đây, đến khi thật hết chuyện mới không đếm xỉa đến Khương Lễ lưu luyến không rời, mạnh mẽ cúp điện thoại.
Dương Nghiễn liếc đến một mắt, thấy Phong Tiểu Tiểu cúp di động, mới ấn điều khiển tăng âm lượng ti vi, thuận tiện hỏi: “Khi nào Tiểu Khương qua?"
Đường Cần lòng còn sợ hãi nhớ lại thiếu niên nhìn như thanh tú mà ra tay tàn nhẫn kia, cái gai khó nhai như vậy cũng đã trở lại?"
“Giữa trưa mai, ba cậu ấy cũng đến." Phong Tiểu Tiểu nhìn Đường Cần, người sau mạc danh kì diệu.
Dương Nghiễn nghe được tin tức chính xác, trong lòng chưa nói đến trút được gánh nặng nhưng thở phào một cái cũng là khẳng định. Đổi thành ai khi bị một sát thủ quấn quít ngày qua ngày như thế cũng sẽ không được tự nhiên, tuy nói bản thân chắc chắn sẽ không dính chiêu của đối phương, hơn nữa có dính cũng sẽ không chết. Nhưng phiền toái đỡ hơn, ai cũng muốn sống cuộc sống thoải mái một chút.
Gật gật đầu, Dương Nghiễn vừa lòng nói: “Đến là tốt rồi, vừa lúc mọi chuyện cũng sắp rõ ràng, chúng ta cũng rảnh tay đi làm chuyện khác" nói xong cũng nhìn qua Đường Cần, người sau lại càng nghi hoặc —– hai tên này có tật xấu?
Hắn không quá quen thuộc với tiểu Khương, mắc mớ gì nhắc tới cậu ta một tiếng lại liếc mình một cái?
Đường Cần khó hiểu, đơn giản không chăm chăm đi tìm đáp án, Ngao Tiềm nghe nói Hao Thiên Khuyển hôm nay ra ngoài đánh nhau, lúc này đang cẩn thận kiểm tra tình huống trên người nó, sau khi không phát hiện vết thương thuận tiện lại sơ kiểm sức khỏe: “Trạng thái không tồi, chó anh Hai nuôi quả nhiên không tầm thường….đúng rồi, còn nghe nói có cảnh sát muốn mời Alexander đặc huấn cho chó nghiệp vụ phải không?"
“Không có hứng thú" Dương Nghiễn lười nhác tựa vào trên sô pha đáp: “Trong nhà lại không thiếu chút tiền huấn luyện ấy, chém giết bát cơm của người khác làm gì?" Lại nói uy phong hùng dũng của Hao Thiên Khuyển là vấn đề huyết thống, căn bản không có biện pháp huấn luyện. Nếu cảnh sát tính chọn ra mấy con chó cái ra lai giống, nói thật, mục đích được đời sau xuất sắc là rất nhỏ.
Trong quá trình theo cảnh sát về đồn ghi lại khẩu cung, người đàn ông một bộ dáng rất thích thú chó cỏ, ghi chép xong cũng không vội đi, đầy hào hứng nhìn chằm chằm hồi lâu, ra vẻ rất muốn nuôi một con trong nhà.
“Thiên phú không tệ, nếu có thể rèn luyện một chút nhất định sẽ rất lợi hại." Người đàn ông trung niên không tiếc lời tán dương: “Bạn cậu huấn luyện con chó này sao?"
“…" Đường Cần hồi tưởng lại cảnh tượng Dương Nghiễn ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm dắt chó cỏ ra ngoài dạo một vòng phơi nắng, thật sự ngượng ngùng để có thể xem đó như huấn luyện: “Hình như là do trời sinh."
“Không giống lắm" Người đàn ông trung niên vậy mà nghiêm túc: “Vô luận là dạng thiên phú gì đi chăng nữa thì không được huấn luyện nghiêm cẩn cũng đều rất khó phát huy. Nhất là loại chó này…." Nói đến đây lại tấm tắc, nhìn lại một bộ dạng uể oải của chó: “Lúc nó đối phó với đám trộm kia rất có trật tự, một phen chu toàn không chút trầy xướt…Phải biết rằng, trong tay người ta lúc đó có cầm ống tuýp. Lại càng khó hơn nữa là bình thường nó còn biết ngụy trang một bộ dáng vô hại. Cậu xem, nếu không phải chúng ta biết nó lợi hại từ đầu thì ai sẽ đi mà đề phòng một con chó cỏ lười nhác vậy?" Xuất kỳ bất ý, khắc địch chế thắng…Ông ta kiên định cho rằng mãnh khuyển này tuyệt đối đã trải qua huấn luyện, hơn nữa còn bao gồm chương trình ngụy trang.
Tuy rằng…
Đường Cần quả thật hết chỗ nói rồi, hắn thật muốn nói cho người trước mắt rằng thái độ của con chó bây giờ mới là bình thường, vừa rồi là bùng nổ tiểu vũ trụ, cũng không tồn tại vấn đề ngụy trang….Nó vốn là lười.
Anh cảnh sát ở bên cạnh vừa sắp xếp lại lời khai vừa hóng tai nghe chuyện tào lao, nghe người đàn ông nói đến đây cũng nhịn không được xen mồm nói: " Tôi cũng thấy con chó này đã được huấn luyện, chưa nói cái khác, chỉ nói chó nghiệp vụ của chúng tôi đã bị quăng vài con phố."
Chó nghiệp vụ có khả năng gì? Bắt ma túy, điều tra hàng cấm? Đương nhiên chó nghiệp vụ cũng có thể hỗ trợ đuổi bắt phạm nhân, một con chó nghiệp vụ có thể đối phó hai ba người đàn ông trưởng thành nhẹ nhàng, nhưng nói đến đứng giữa mười mấy tên côn đồ cầm ống tuýp. Có là chó nghiệp vụ cũng không dám nói có thể giành được thắng lợi cuối cùng, cho dù có thắng cũng không thể lành lặn.
Cho nên sự uy mãnh của chó cỏ quả thực là vượt qua nhận tri của mọi người, càng đừng nói rất nhiều người ở hiện trường nhìn thấy nó không kiên nhẫn một ngoạm cắn nát vũ khí tấn công đến….Xem dấu răng trên ống tuýp, chúng cảnh sát có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu lúc ấy kịch liệt huyền huyễn đến mức nào….
Khen ngợi xong chó nhà người ta, anh cảnh sát đứng lên chuẩn bị tiễn người ra ngoài, thuận tay sờ sờ đầu chó, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào: “Người anh em, có thể để chó nhà anh đến giúp chúng tôi huấn luyện chó nghiệp vụ không?"
“Nó? Giúp các anh huấn luyện?" Đường Cần sửng sốt.
“Đúng vậy, không những có thể nâng cao khả năng thực chiến mà còn có tấm gương đi đầu, những chó nghiệp vụ khác hẳn là cũng sẽ có chút tiến bộ." Cảnh sát càng nghĩ càng thấy mình thật thông minh.
Trông mong những con chó nghiệp vụ trong cục sau khi được mãnh khuyển này đối luyện thì hung hãn chừng một nửa nó thôi, về sau có án mạng hay gì gì cũng có chỗ dùng.
“Con chó tốt như vậy, không tận dụng thật lãng phí “anh cảnh sát tươi cười mở rộng, vỗ vỗ vai Đường Cần một bộ anh em tốt: “Tôi sẽ báo cao lên cấp trên, sau đó lại đưa mấy con chó có vẻ còn non đến tìm nhà anh luyện luyện…Đúng rồi, số điên thoại anh là bao nhiêu?"
“….Lúc nãy anh không lưu?" Đường Cần thật sự không nói gì.
“A, quên mất." anh cảnh sát cười có chút ngượng ngùng.
Đường Cần bất đắc dĩ phất phất tay: “Tôi thì không sao, nhưng con chó này quả thật không phải của tôi. Nếu các anh vẫn muốn thì cần phải hỏi bạn tôi một tiếng."
Níu kéo hồi lâu rốt cuộc cũng tạm biệt rời khỏi. Đừng thấy thái độ của đối phương thân thiết cỡ nào, đồn cảnh sát dù sao cũng là cái nơi có thể tự tại, ở lâu không chừng người ngoài còn nghĩ hắn phạm tội gì nữa.
Trở lại tiệm gốm, bị trường hợp vừa nãy hỗn loạn, đối với chuyện chim khổng lồ biến hình người phai nhạt đi chút, nhớ việc anh cảnh sát tha thiết nhắc nhở, quay qua “anh bạn" Dương Nghiễn kể lại chuyện hôm nay, thuận tiện tò mò hỏi đối phương con chó này huấn luyện thế nào.
Dương Nghiễn lấy vòng cổ đã đứt của chó cỏ tháo xuống, tùy tay vứt qua một bên, bĩu môi: “Huấn luyện? Dạo này toàn là anh dẫn nó đi dạo, một ngày nó làm cái gì không phải anh rõ nhất sao?"
Đường Cần ngẫm lại cũng đúng, trên cơ bản mình đã sắp thành hộ lý riêng cho thú cưng nhà người ta, ngoài cho ăn cùng tắm rửa không động tay, còn thời gian khác thì kẻ cùng nó thân thiết nhất là bản thân, thoạt nhìn dường như không có lịch huấn luyện.
Chẳng lẽ thật sự là do thiên phú?
Trở về nghỉ ngơi trong chốc lát, Phong Tiểu Tiểu ngủ đủ rời giường, lại gọi cho Điềm Điềm bảo ngồi tắc xi đến, gọi luôn Ngao Tiềm, một phòng người quây quần bên nhau ăn cơm.
Trên bàn cơm lại gặp Y Y, Đường Cần không được tự nhiên nghĩ tới một màn phía trước, nhưng vấn đề là tựa hồ không một ai muốn giải thích cho mình, hắn cũng chỉ có thể nghẹn.
Ra vẻ tự nhiên dời tầm mắt, Đường Cần nhìn cái bàn, sửng sốt: “Nghê Nhân Giai cùng Nghê Nhân Ất không được ăn cơm?"
Động tác của Phong Tiểu Tiểu khựng lại trong một khoảng khắc: “Bọn họ không ăn cùng chúng ta."
“Vì sao chứ?" Đường Cần khó hiểu.
Trước kia chỉ có một mình Nghê Nhân Giai còn chưa nói, tượng đất linh trí rất thấp, vừa không nói chuyện cũng sẽ không hay lắc lư trước mặt mọi người, cảm giác tồn tại cực kì thấp, thường xuyên một… không…không ai chú ý đến sự tồn tại của nó.
Chẳng qua Nghê Nhân Ất lại khác, tuy rằng phong cách hành sự cũng điệu thấp, nhưng bất đắc dĩ là đối phương lại có một chiều cao không thấp.
Đường Cần cho rằng một kẻ ăn không uống không như mình mà vẫn có thể ngồi vào bàn cơm, thì cùng là nhân viên cửa hàng giống YY, hai anh em Nghê theo ý không nên bị bài xích mới phải.
Chẳng lẽ là vì bộ dạng của họ xấu?
Không ai trả lời nghi hoặc dưới đáy lòng Đường Cần, hắn cũng chỉ có thể bỏ qua.
Ăn cơm xong là thời gian hoạt động tự do, Y Y rử chén, Đường Cần trầm tư suy nghĩ các loại chuyện đã xảy ra cả ngày, Điềm Điềm xum xoe với Ngao Tiềm như thường lệ, Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn tiến vào chiến tranh giành điều khiển ti vi…..
Mới vừa cướp được điều khiển từ xa còn chưa kịp chuyển kênh, di động của Phong Tiểu Tiểu kêu vang.
“Tiểu Khương?" Phong Tiểu Tiểu bắt điện thoại, vừa sơ sẩy, điều khiển từ xa đổi chủ trong nháy mắt.
Bất mãn trừng qua một cái, Phong Tiểu Tiểu bĩu môi, tiếp tục nói chuyện: “Cậu đi công tác về rồi?"
Dương Nghiễn vặn nhỏ âm thanh, giọng Khương Lễ đầu bên kia vẫn ngượng ngùng như trước: “Ừ, mình mang về cho cậu chút quà, không biết cậu có thích không…Vốn tính hôm này đến chỗ cậu, nhưng mà ban chiều ba ba để lỡ ít thời gian, tối về trễ, cho nên sáng mai bọn mình sẽ ghé."
“Quen thân như vậy rồi còn khách sáo làm chi." Phong Tiểu Tiểu không sao cả: “Dù sao cậu đến vừa lúc, nếu sớm mấy ngày thì mình cũng không ở trong tiệm, vừa trở về trưa nay."
Khương Lễ kinh ngạc nói: “Có chuyện gì sao?"
“Không phải chuyện lớn, anh Ngao đi lấy lại ít đồ dùng cá nhân." Phong Tiểu Tiểu nhìn Đường Cần, qua loa lướt qua đề tài này: “À, bên mình có chút chuyện cần cậu giúp, chú Khương sẽ không phiền chứ?"
“Chuyện của cậu chính là chuyện của mình." Khương Lễ vội biểu lộ lòng trung thành: “Tiểu Tiểu không cần khách sáo như vậy, thật ra cậu gọi ba cũng…."
Phong Tiểu Tiểu thẳng thừng đánh gãy: “Không ngại là được rồi, phiền cậu nói giúp bọn mình một tiếng."
Vì có Đường Cần ngồi bên cạnh, rất nhiều từ không tiện nói thẳng, Phong Tiểu Tiểu chỉ có thể lấy chút chuyện không quan trọng nói vài câu giết thời gian, được vài phút cũng đã kể gần hết chuyện gần đây, đến khi thật hết chuyện mới không đếm xỉa đến Khương Lễ lưu luyến không rời, mạnh mẽ cúp điện thoại.
Dương Nghiễn liếc đến một mắt, thấy Phong Tiểu Tiểu cúp di động, mới ấn điều khiển tăng âm lượng ti vi, thuận tiện hỏi: “Khi nào Tiểu Khương qua?"
Đường Cần lòng còn sợ hãi nhớ lại thiếu niên nhìn như thanh tú mà ra tay tàn nhẫn kia, cái gai khó nhai như vậy cũng đã trở lại?"
“Giữa trưa mai, ba cậu ấy cũng đến." Phong Tiểu Tiểu nhìn Đường Cần, người sau mạc danh kì diệu.
Dương Nghiễn nghe được tin tức chính xác, trong lòng chưa nói đến trút được gánh nặng nhưng thở phào một cái cũng là khẳng định. Đổi thành ai khi bị một sát thủ quấn quít ngày qua ngày như thế cũng sẽ không được tự nhiên, tuy nói bản thân chắc chắn sẽ không dính chiêu của đối phương, hơn nữa có dính cũng sẽ không chết. Nhưng phiền toái đỡ hơn, ai cũng muốn sống cuộc sống thoải mái một chút.
Gật gật đầu, Dương Nghiễn vừa lòng nói: “Đến là tốt rồi, vừa lúc mọi chuyện cũng sắp rõ ràng, chúng ta cũng rảnh tay đi làm chuyện khác" nói xong cũng nhìn qua Đường Cần, người sau lại càng nghi hoặc —– hai tên này có tật xấu?
Hắn không quá quen thuộc với tiểu Khương, mắc mớ gì nhắc tới cậu ta một tiếng lại liếc mình một cái?
Đường Cần khó hiểu, đơn giản không chăm chăm đi tìm đáp án, Ngao Tiềm nghe nói Hao Thiên Khuyển hôm nay ra ngoài đánh nhau, lúc này đang cẩn thận kiểm tra tình huống trên người nó, sau khi không phát hiện vết thương thuận tiện lại sơ kiểm sức khỏe: “Trạng thái không tồi, chó anh Hai nuôi quả nhiên không tầm thường….đúng rồi, còn nghe nói có cảnh sát muốn mời Alexander đặc huấn cho chó nghiệp vụ phải không?"
“Không có hứng thú" Dương Nghiễn lười nhác tựa vào trên sô pha đáp: “Trong nhà lại không thiếu chút tiền huấn luyện ấy, chém giết bát cơm của người khác làm gì?" Lại nói uy phong hùng dũng của Hao Thiên Khuyển là vấn đề huyết thống, căn bản không có biện pháp huấn luyện. Nếu cảnh sát tính chọn ra mấy con chó cái ra lai giống, nói thật, mục đích được đời sau xuất sắc là rất nhỏ.
Tác giả :
Lăng Vũ Thủy Tụ