Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 3: Nhị lang thần

Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa

Chương 3: Nhị lang thần

Thời điểm hai người Phong Tiểu Tiểu đến hiện trường, sự kiện xung đột hư hư thực thực đã đến hồi kết thúc.

Trừ bỏ một nạn nhân quần áo rách nát chật vật nằm trên cỏ, nhóm người hành hung đã đi xa…Đúng là nhóm người, Phong Tiểu Tiểu nghe được tiếng hít thở gần đó, ít nhất không dưới 10 người, chỉ có điều mấy thằng nhãi chạy quá nhanh, không bắt được kẻ nào.

“Đúng, là người này" người đàn ông nhìn qua bãi cỏ, phi thường khẳng định chỉ vào nạn nhân nằm ở đó.

“Thi thể" tuy rằng nhìn qua bị đánh cực thảm, nhưng ý thức coi như tỉnh táo, miễn cưỡng mở mắt nhìn hai người bên cạnh, suy yếu, lại ngả ngớn mười phần, nói:" Giật tiền?! Cướp sắc?! Các người đến chậm một chút, cả tiền mặt lẫn thẻ trên người tôi vừa bị cướp sạch. Cướp sắc thì thật ra có thể miễn cưỡng phối hợp, thừa lúc tôi bây giờ còn sức…nhưng đàn ông thì chỉ có thể đứng nhìn thôi nha~~~".

Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc gật đầu:"Con bây giờ đã biết lí do tại sao anh ta bị đánh".

“Mấy thứ đó không quan trọng, nhanh đến giúp một tay!" Người đàn ông nâng “thi thể" dậy, đặt khiêng lên vai.

“Hăng hái làm việc nghĩa sao?" thi thể được cứu vẫn còn ngứa miệng: “Không khí xã hội thật hài hòa, chỉ là tôi không có cái gì báo đáp, các người thật sự muốn cứu tôi về?! Đầu tư thất bại thì không vui đâu".

“Không sao, lại nói cũng không cần đầu tư gì nhiều, chỉ mấy đống bùn mà thôi" người đàn ông rất thành khẩn trả lời, ngoắc ngoắc thúc giục Phong Tiểu Tiểu:" Còn không mau chút!"

Phong Tiểu Tiểu vốn còn đang chưa biết cứu người thế nào, nghe đến đó liền phản ứng lại, vui vẻ:"Thầy bảo con dùng năng lực của con để cứu anh ta?" Tuy rằng từ lúc thức tỉnh đến bây giờ còn chưa có thử qua, nhưng nếu lấy thằng nhãi này để thử tay nghề, cô cũng rất vui vẻ.

Muốn tìm một lí do để mình an tâm thoải mái, không hề có cảm giác áy náy khi xuống tay thật không dễ dàng, cái này xem như là thiên ý sao?!

Soái ca miệng ngứa cũng chớp mắt sửng sốt:" Miệng vết thương sẽ nhiễm trùng, các người…thì ra các người cũng là người hắn phái tới?" nói đến câu sau, sắc mặt soái ca thay đổi

Phong Tiểu Tiểu tùy tay lấy đống bùn quăng đến trên người soái ca, không nhìn sắc mặt xanh mét của đối phương, đem bùn đắp, trét, thở dài:"Con cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là lời kịch vừa nghe ra liền thấy được một đại âm mưu phía sau, chúng ta sẽ không mở ra cái gì đầu mối chính của cao cấp kịch tình đi?"

Soái ca bị thương không cách nào lí giải tình huống trước mặt, hồ nghi xem hai người.

“Không quan trọng, cậu nghe tôi nói" người đàn ông nhập hồn quay lại trạng thái thần kinh đêm trước, đặt tay lên người soái ca, nói:" Kì thật cậu có một thân phận rất đặc thù, mà thân phận này cũng sẽ làm nhân sinh của cậu sau này biến hóa nghiêng trời lệch đất…cậu chẳng lẽ không phát hiện bản thân lớn lên không giống những đứa trẻ bình thường?!"

“Anh ta chơi bùn cũng chơi tốt hơn những đứa trẻ khác sao?" Phong Tiểu Tiểu xoa móng vuốt nhỏ đầy bùn, hỏi.

Người đàn ông không nhìn Phong Tiểu Tiểu, thản nhiên đối mặt với soái ca đang nhìn mình như bệnh thần kinh, nói tiếp:" Tôi biết cậu không thể hiểu được lời nói của tôi, nhưng không vấn đề, tôi có thể chứng minh ngay lập tức…"

Phong Tiểu Tiểu run run tay nhỏ bé, tán dương:" Ừ, hôm qua khi thầy cầm dao khảm con phải vào bệnh viện cũng tự tin như vậy…"

“…"

“…"

“…"

Soái ca bị thương hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn người đàn ông đã không còn là ánh mắt nhìn một con bệnh thần kinh bình thường. Người đàn ông bi phẫn trừng Phong Tiểu Tiểu:" Không phải cuối cùng ta cũng đã chứng minh được rồi sao?! Con có thể không xen mồm không?!"

Căn cứ vào thái độ không nên kích thích người có vấn đề về đầu óc, soái ca bị thương cẩn thận hỏi:"Ông rốt cuộc muốn nói cái gì?"

“Thật sự cậu chính là Nhị Lang Thần trong truyền thuyết!!" Sợ Phong Tiểu Tiểu lại quấy rôi, ông ta bỏ qua dài dòng, trực tiếp tuyên bố.

“…"

“…"

Soái ca bị thương rất nghiêm túc quay đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu:"Cô là người nhà của bệnh nhân phải không, thực sự thì bệnh này đã đến giai đoạn không tiện thả ra đường, có cần tôi giới thiệu cho trại an dưỡng nào tốt chẳng hạn?! Thuận tiện nói một chút, có thể đem…ách, cái gì đó ra khỏi vết thương của tôi sao? Tôi nghĩ mình bây giờ cần là sát trùng cùng băng bó…"

Phong Tiểu Tiểu đồng tình nhìn soái ca bị thương, đối với tâm tình của đối phương trước mặt có loại hiểu biết thật vi diệu, nhìn anh ta giống như nhìn thấy được chính mình đêm qua:"Thì ra anh là Nhị Lang Thần?! Ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Nữ Oa" Phong Tiểu Tiểu vươn ra móng vuốt bẩn.

“…Làm ơn…đừng làm loạn."soái ca bị thương nghiến răng.

Dương Nghiễn không biết tại sao mình gần đây thật xui xẻo.

Đầu tiên là vài ngày trước vì một cuộc tranh cãi đặc thù liên lụy mà bị hãm hại, tiếp theo chạy ra bên ngoài lưu lạc vài ngày, sáng sớm ra cửa không bị người của đối phương bắt được lại gặp phải một đám côn đồ bất lương.

Nếu là trước đây, Dương Nghiễn vốn trên tay có vài phần công phu tất nhiên là không có sợ cái gì, nhưng không khéo là vừa lúc đang phát sốt, tay chân vô lực lại thêm đối phương người đông thế mạnh, cuối cùng không chịu nổi bị quần ẩu, ngã xuống đất.

Con người mà, cảm xúc sẽ có lúc lên lúc xuống, tâm tình không tốt, người ta thường dễ bộc lộ âm dương quái khí…

Chính vì thế, đang xui xẻo tới cực điểm, Dương Nghiễn nhìn trước mặt mình lại xuất hiện một nam một nữ mới có thể khiếm nhã như vậy, thật sự hắn cần phát tiết một chút bất mãn mấy ngày liên tục dồn nén.

Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện, thì ra những gì mình trải qua trước đây không là gì cả, ít nhất hắn còn có thể xui xẻo hơn. Thật vất vả mới thấy được hai người nhìn như cứu tinh, lại nhận ra bọn họ là mấy kẻ thần kinh có vấn đề.

Phong Tiểu Tiểu rất vui vẻ thỏa mãn thưởng thức sắc mặt vặn vẹo của Nhị Lang Thần trong truyền thuyết, thấy tận mắt những rắc rối bản thân từng trải qua lại xuất hiện trên người người khác, Phong Tiểu Tiểu không tự chủ được các loại thỏa mãn, các loại thành tựu, các loại vui sướng khi người gặp họa, cuối cùng cũng có người theo chân sụp hố nảy lên trong lòng.

Xem đủ, Phong Tiểu Tiểu hảo tâm nhắc nhở hai người đàn ông đang giằng co: “Thầy…không phải còn tấm hoàng phù sao?! Thứ đồ chơi kia không dùng được với anh ta sao?!"

Giải thích cụ thể thật sự quá phiền toái, là người trải nghiệm đầu tiên, phong Tiểu Tiểu hoàn toàn không tin tưởng năng lực thuyết phục của người đàn ông này.

Ông ta bừng tỉnh đại ngộ:"Đúng vậy, có thể!"

Vì thế tiếp theo, Phong Tiểu Tiểu lấy ngôi thứ ba gần gũi vây xem một màn quen thuộc chính mình từng trải qua.

Hoàng phù bị xé ra trước biểu tình sợ hãi của soái ca bị thương, một đạo hào quang xẹt qua, soái ca bị thương sững sờ một chút, từ cơ thể một đạo ánh sáng màu đỏ dựng thẳng chợt lóe, tiếp theo lập tức ngất đi, hẳn là đi du lịch trong mộng giống Phong Tiểu Tiểu.

Thực đáng tiếc, nhắc nhở quá sớm, cứ để hắn cũng bị chém một dao trước thì…Phong Tiểu Tiểu than thở mình quá tốt bụng. Nhìn vết thương lầy lội trên người đối phương, có chút thất bại thừa nhận cái gọi là thần lực của mình cũng không thể phát huy hiệu quả, ngoắc:"Đến đây, chúng ta đem Nhị Lang thần trở về trước đã".
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại