Nhật Kí Trưởng Thành Của Nữ Oa
Chương 103: Chu Hân
“Tiểu Tiểu?" Bạn học Khương Lễ bộ dáng rất vui vẻ, kinh ngạc chạy đến, mặt đỏ ngượng ngùng: “Sao cậu lại tới đây? Là đến thăm mình à?"
Phong Tiểu Tiểu cũng kinh ngạc: “…Mình đến trả laptop." Dừng một chút, nhìn thẻ nhân viên trước ngực Khương Lễ, kinh ngạc: “Cậu làm trợ lí ở đây?"
“Ừ, mình thực tập." Khương Lễ ngượng ngùng gật đầu, tiện đà hưng phấn: “Chẳng ngờ có thể gặp được cậu." Đây chẳng lẽ chính là duyên phận trong truyền thuyết?!
“Ha hả…" Phong Tiểu Tiểu cười gượng, thật sự không biết nói gì.
Sát thủ cấp top kiêm thượng cổ ma thần Xi Vưu làm trợ lí?! Mặt mũi của em trai họ của nhà Đường Cần lúc này hơi bị bự.
Tuy rằng đụng tới người quen, nhưng dù sao đây vẫn là thời gian đi làm của người ta, lại nói mục đích Phong Tiểu Tiểu đến để trả đồ, cho nên hàn huyên vài câu sau hai người liền vào thang máy. Không ngoài ý muốn nhìn thấy Đường Cần cùng cậu em họ trong văn phòng, một người vùi đầu vào máy tính trước mặt phân tích số liệu, một người ôm laptop chiếm nguyên cái sô pha chiến game.
Phong Tiểu Tiểu vừa vào cửa, Đường Cần nhảy dựng lên đầu tiên, đóng máy rồi vui sướng nhảy nhót: “Đem máy tính của tôi tới rồi? Cám ơn hén, tôi còn không phát hiện đã quên nó đâu, còn may cô đem tới."
Trang web sát thủ tự do tuy rằng công khai, nhưng muốn cập nhật được cũng không phải chuyện dễ. Trong trang web không thể đăng kí, tất cả quyền hạn thông tin đều được lưu trong một phần mềm nhỏ, sau khi cài đặt rồi đăng nhập trình duyệt mới có thể mở ra được, nếu không thì cũng chỉ nhìn thấy một trang báo nước ngoài.
Mà dựa vào các chương trình khác nhau, thao tác trên trang web cũng khác nhau….Khách hàng có trang của khách hàng, sát thủ có trang của sát thủ, nói cách khác nếu làm mất máy tính, vậy thì chỉ có thể trở về cài lại một lần, sau đó mới có thể tiếp tục sử dụng….
Đường Cần vui sướng vọt tới bên cạnh Phong Tiểu Tiểu, cậu em họ làm chủ nhà cũng đứng lên tỏ vẻ hoan nghênh cùng cảm ơn: “Cảm ơn cô Phong Tiểu Tiểu mang máy tính tới cho anh họ của tôi, chỉ lát nữa là đến giờ nghỉ trưa cô ngồi chơi một chút, không ngại cùng dùng bữa cơm?…Tiểu Khương, cậu đi pha li cà phê mang vào." Một câu cuối cùng là nói với Khương Lễ đằng sau Phong Tiểu Tiểu.
Đường Cần hai chân lảo đảo, thiếu chút nữa trật cái hông xinh đẹp của mình, nghẹn họng trân trối kinh hãi nhìn Khương Lễ: “Khương Khương Khương…" Mẹ nó! Sát tinh họ Khương này sao lại ở đây?!
“Dạ, ông chủ." Làm cái gì làm cho luôn, Khương Lễ rất tôn trọng qui tắc của cuộc sống, nghe lời ra ngoài pha cà phê.
Đường Cần cảm thấy thế giới quan của mình sắp tan vỡ. Sau mười giây hóa đá, tựa hồ là trong nháy mắt nghĩ tới cái gì, Đường Cần kéo vội Phong Tiểu Tiểu qua một bên thì thầm: “Tiểu Khương tới chỗ này sẽ không phải là đi làm việc chứ?!"
Phong Tiểu Tiểu kì quái nhìn hắn: “Tư tưởng của anh sao không sáng sủa được tí nào vậy?! Tiểu Khương vừa tốt nghiệp đại học, tới đây đương nhiên là để thực tập. Đừng có nghĩ ai cũng như anh được không?!"
Đường Cần bị dọa há hốc mồm: “Thực tập?!" Sát thủ đứng đầu chuyên nghiệp còn hơn cả chuyên nghiệp đến một công ty bình thường để thực tập?
“Vô nghĩa, chuyện ngành người ta học là tài chính, tuy rằng trường bọn này hơi bị nát nhưng mà điểm ngành tài chính cũng cao lắm đó." Phong Tiểu Tiểu nhíu mày.
Cậu em họ không nghe thấy câu hỏi mà lúc nãy Đường Cần đã hạ giọng, nhưng âm lượng của Phong Tiểu Tiểu lại bình thường, nghe được cô nói, tiếp lời: “Tiểu Khương quả thật không tệ, em xem qua hồ sơ của cậu ta, thành tích rất cao, hơn nữa hạnh kiểm cũng được đánh giá tốt, quan hệ với bạn bè không tồi, đối với thầy cô cũng tôn trọng…Cậu ấy mới đi làm vài ngày, rất chăm chỉ, lễ phép hơn những thưc tập sinh khác nhiều."
“…" Đường Cần đột nhiên cảm thấy thế giới này vô cùng huyền huyễn.
Đến khi Khương Lễ bưng cà phê vào, sau đó lại bị em họ phái ra bên ngoài tiếp tục cố gắng công tác…Nhìn thấy thân ảnh thon gầy bị bao phủ bởi một đống tài liệu, Đường Cần vẫn thật lâu không thể tiếp nhận sự thật này.
“Đừng nghĩ nhiều, tiểu Khương thật là tới thực tập." Phong Tiểu Tiểu thật sự nhìn không được, nhghiêng người qua nói nhỏ bên tai Đường Cần: “Trong khoảng thời gian này cậu ấy không nhận việc, chỉ bằng bối cảnh của mấy người trong công ty này, anh thấy ai đáng giá để người khác ra giá cao thuê tiểu Khương ra tay?….Anh cũng không thể kì thị như vậy, lung tung nghi kị người khác là không đúng."
“…" Đường Cần bị kích thích, chộp lấy ly cà phê trong tay Phong Tiểu Tiểu hung hăng uống một ngụm, bình tĩnh rồi mới nói: “Những người khác tôi mặc kệ, nhưng thằng em tôi tuyệt đối không thể động. A, đúng rồi, Chu Hân cũng không thể động…Chính là vợ thằng nhóc nhà này, mấy ngày nay cô ta đều ở bệnh viện không đi làm, vốn là phó quản lí ngành của công ty…"
“Được em trai nhà anh qui tắc ngầm(*)?" Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc hưng phấn hỏi.
(*)Qui tắc ngầm: Đi cửa sau, nhưng mà hình như cách nói này dùng cho việc lên giường để đổi lấy tiền bạc, địa vị…, Còn nghĩa của việc đi cửa sau nó rộng hơn nên ta không dùng.
“…" Cô mới đi qui tắc ngầm, cả nhà cô đều qui tắc ngầm….Đường Cần bất đắc dĩ liếc Phong Tiểu Tiểu một cái: “Nghe nói là một đoạn tình cảm văn phòng tốt đẹp…Bữa nào đó em họ cùng vợ nó tăng ca cùng nhau, không ngờ buổi tối mở máy lạnh quá lớn, hôm sau vừa lúc chủ nhật, thẳng nhỏ lại sốt trong văn phòng không ai chăm sóc, còn may vợ nó phát hiện ra, vì thế cẩn thận chiếu cố, sau thường xuyên ma sát lại ra tia lửa tình yêu…."
“Có mà hột vịt lộn á! Em trai anh cũng không phải không thể về nhà, cần gì một người ngoài như cô ta chăm sóc?!" Phong Tiểu Tiểu có chút cười nhạt với loại tình tình yêu yêu này: “Đơn giản là ai cũng đều có tâm cơ của mình, sau đó biết thời biết thế thôi."
Đường Cần hắc hắc cười nhẹ hai tiếng, vặn âm lượng nhỏ hơn chút: “Tình yêu mà…Nếu chỉ dựa vào ngẫu nhiên thì trên người trên thế giới này cũng chẳng có ai kết hôn, cô cho rằng đang viết tiểu thuyết, có thể xuất hiện vô số ngẫu nhiên trùng hợp đẩy một người chất lượng cao đến cho nhân vật chính sao?! Có đôi khi dùng chút tâm cơ cũng không hại gì. Nếu thực sự 1 bên vô tâm, phủi sạch sẽ đâu có khó."
Bên này hai người tán gẫu đang cao trào, cậu em họ bên cạnh cũng thấy cao trào…Nói thì thầm, bản thân không nghe được nội dung cũng không sao cả, mấu chốt là xem hai người này ăn ý, Dường ở giữa có chút bí mật ái muội không thể bật mí cho ai.
Cậu em họ sờ cằm, quyết định lát nữa đi WC gọi điện mật báo cho bác, hắn không hề nghĩ tới được rằng nội dung nói chuyện bí mật của hai người là về mình.
Đáng tiếc là bữa trưa của ba người không thành, tính toán gọi điện thoại mật báo cũng không gọi được.
Chừng nửa tiếng trước giờ nghỉ trưa, một cuộc điện thoại gọi đến đánh vỡ hết kế hoạch. Chu Hân cô nương bệnh tình trở nên nguy kịch, số điện thoại của người nhà tạm lưu trong sổ bệnh viện chỉ có của cậu em họ, người sau vô cùng lo lắng, kéo Đường Cần cùng đi thăm cô vợ tương lai của mình.
…
“Bệnh tình nguy kịch?!" Vì bị tiểu Đường cùng cậu em họ thả bồ câu, Khương Lễ ngoài ý muốn thu hoạch một bao lì xì — cơ hội được mời Phong Tiểu Tiểu đi ăn.
Trong tiệm cơm Tây xa hoa, nghe xong Phong Tiểu Tiểu giới thiệu bối cảnh ông chủ của mình, Khương Lễ đối với bệnh tình của Chu Hân tỏ vẻ hoài nghi: “Theo lời cậu thì tình trạng sức khỏe của cô phó quản lí đó trước kia rất bình thường, vài ngày trước đột nhiên sinh bệnh, trong khoảng thời gian ngắn lại chuyển biến hung hiểm, lại tự nhiên trở nên nguy kịch…Có thể nào bị sát thủ hạ độc hay không?!"
Theo logic bình thường, tình tiết không hợp lí tất nhiên là bởi vì nguyên nhân khác thường tác động lên. Khương Lễ vừa nghe liền cảm thấy Chu Hân này gặp phải thủ đoạn ám sát nào đó mà không phải sinh bệnh bình thường.
“Độc…không thể nào." Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, có chút hoài nghi: “Theo lí mà nói thì Đường gia chính là tổ sư ngành dùng độc, tiểu Đường đi qua thăm vài lần, nếu em gái kia trúng độc không có lí do hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn."
“Có lẽ anh ta không nhìn ra cũng không biết chừng." Khương Lễ gật gật đầu: “Tuy rằng Đường gia dùng độc rất chuyên nghiệp nhưng chỉ có thể nói độc của họ là lợi hại nhất, chứ không thể khẳng định sẽ biết hết mọi loại độc….Ví dụ như nói nhà mình có ảnh hưởng lớn nhất trong giới sát thủ, nhưng nói đến kĩ thuật ám sát bằng cách đầu độc thì thật không tính là am hiểu nhất.
“Điều này cũng đúng." Phong Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, buông dao nĩa, thuận tay gọi cho Đường Cần: “Tiểu Khương nói em dâu của anh có thể bị đầu độc đó, có muốn chú ý một chút không?"
“Độc?" Đường Cần ở đầu dây bên kia cũng thực kinh ngạc, sau đó yên lặng, nghĩ nghĩ, rồi có chút nghiêm túc trả lời: “Nói như vậy tôi cũng thấy giống…Lúc nãy bác sĩ nói nội tạng của cô ta đang suy kiệt mà không rõ nguyên nhân, dưới tình huống bình thường quả thật khó mà phát sinh chuyện này."
“Thật nghiệm trọng?" Phong Tiểu Tiểu thuận miệng hỏi, tiện mồm gọi phục vụ thêm 1 phần salad hải sản, mặt khác lại có Khương Lễ ân cần rót thêm rượu đỏ.
“Khá nghiêm trọng" khẩu khí của Đường Cần có chút khó chịu: “Mẹ nó, dám chơi độc không coi ông đây ra gì, tên khốn nào kiêu ngạo như vậy?!" Đây không còn chỉ là vấn đề sinh mệnh của em dâu tương lai nữa mà càng liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của hắn.
“Trước khoan hãy tức giận, có phải có độc hay không còn chưa chắc, chỉ là nhắc nhở anh một tiếng thôi." Phong Tiểu Tiểu lại không dao động, dù sao người ta cũng không liên quan gì mấy đến mình: “Tôi chủ yếu là tò mò cái khác. Chẳng lẽ anh không thấy kì quái? Một phó quản lí bình thường mà thôi, nếu thật sự có người muốn động cô ta, với thân phận đó thì phải đắc tội đến nhân vật cỡ nào mới khiến người ta ra tay độc ác như vậy?"
“Này…cũng đúng." Đường Cần rối rắm.
Nếu là đầu độc, như vậy cơ bản chuyện này có thể tính vào ám sát, nhưng một cô gái bình thường như Chu Hân thì có thể đắc tội được người nào? Trừ phi cô ta không bình thường như biểu hiện thường ngày.
Nếu không phải là đầu độc, vậy thì thân thể dị thường nên giải thích thế nào?!
Phong Tiểu Tiểu cũng kinh ngạc: “…Mình đến trả laptop." Dừng một chút, nhìn thẻ nhân viên trước ngực Khương Lễ, kinh ngạc: “Cậu làm trợ lí ở đây?"
“Ừ, mình thực tập." Khương Lễ ngượng ngùng gật đầu, tiện đà hưng phấn: “Chẳng ngờ có thể gặp được cậu." Đây chẳng lẽ chính là duyên phận trong truyền thuyết?!
“Ha hả…" Phong Tiểu Tiểu cười gượng, thật sự không biết nói gì.
Sát thủ cấp top kiêm thượng cổ ma thần Xi Vưu làm trợ lí?! Mặt mũi của em trai họ của nhà Đường Cần lúc này hơi bị bự.
Tuy rằng đụng tới người quen, nhưng dù sao đây vẫn là thời gian đi làm của người ta, lại nói mục đích Phong Tiểu Tiểu đến để trả đồ, cho nên hàn huyên vài câu sau hai người liền vào thang máy. Không ngoài ý muốn nhìn thấy Đường Cần cùng cậu em họ trong văn phòng, một người vùi đầu vào máy tính trước mặt phân tích số liệu, một người ôm laptop chiếm nguyên cái sô pha chiến game.
Phong Tiểu Tiểu vừa vào cửa, Đường Cần nhảy dựng lên đầu tiên, đóng máy rồi vui sướng nhảy nhót: “Đem máy tính của tôi tới rồi? Cám ơn hén, tôi còn không phát hiện đã quên nó đâu, còn may cô đem tới."
Trang web sát thủ tự do tuy rằng công khai, nhưng muốn cập nhật được cũng không phải chuyện dễ. Trong trang web không thể đăng kí, tất cả quyền hạn thông tin đều được lưu trong một phần mềm nhỏ, sau khi cài đặt rồi đăng nhập trình duyệt mới có thể mở ra được, nếu không thì cũng chỉ nhìn thấy một trang báo nước ngoài.
Mà dựa vào các chương trình khác nhau, thao tác trên trang web cũng khác nhau….Khách hàng có trang của khách hàng, sát thủ có trang của sát thủ, nói cách khác nếu làm mất máy tính, vậy thì chỉ có thể trở về cài lại một lần, sau đó mới có thể tiếp tục sử dụng….
Đường Cần vui sướng vọt tới bên cạnh Phong Tiểu Tiểu, cậu em họ làm chủ nhà cũng đứng lên tỏ vẻ hoan nghênh cùng cảm ơn: “Cảm ơn cô Phong Tiểu Tiểu mang máy tính tới cho anh họ của tôi, chỉ lát nữa là đến giờ nghỉ trưa cô ngồi chơi một chút, không ngại cùng dùng bữa cơm?…Tiểu Khương, cậu đi pha li cà phê mang vào." Một câu cuối cùng là nói với Khương Lễ đằng sau Phong Tiểu Tiểu.
Đường Cần hai chân lảo đảo, thiếu chút nữa trật cái hông xinh đẹp của mình, nghẹn họng trân trối kinh hãi nhìn Khương Lễ: “Khương Khương Khương…" Mẹ nó! Sát tinh họ Khương này sao lại ở đây?!
“Dạ, ông chủ." Làm cái gì làm cho luôn, Khương Lễ rất tôn trọng qui tắc của cuộc sống, nghe lời ra ngoài pha cà phê.
Đường Cần cảm thấy thế giới quan của mình sắp tan vỡ. Sau mười giây hóa đá, tựa hồ là trong nháy mắt nghĩ tới cái gì, Đường Cần kéo vội Phong Tiểu Tiểu qua một bên thì thầm: “Tiểu Khương tới chỗ này sẽ không phải là đi làm việc chứ?!"
Phong Tiểu Tiểu kì quái nhìn hắn: “Tư tưởng của anh sao không sáng sủa được tí nào vậy?! Tiểu Khương vừa tốt nghiệp đại học, tới đây đương nhiên là để thực tập. Đừng có nghĩ ai cũng như anh được không?!"
Đường Cần bị dọa há hốc mồm: “Thực tập?!" Sát thủ đứng đầu chuyên nghiệp còn hơn cả chuyên nghiệp đến một công ty bình thường để thực tập?
“Vô nghĩa, chuyện ngành người ta học là tài chính, tuy rằng trường bọn này hơi bị nát nhưng mà điểm ngành tài chính cũng cao lắm đó." Phong Tiểu Tiểu nhíu mày.
Cậu em họ không nghe thấy câu hỏi mà lúc nãy Đường Cần đã hạ giọng, nhưng âm lượng của Phong Tiểu Tiểu lại bình thường, nghe được cô nói, tiếp lời: “Tiểu Khương quả thật không tệ, em xem qua hồ sơ của cậu ta, thành tích rất cao, hơn nữa hạnh kiểm cũng được đánh giá tốt, quan hệ với bạn bè không tồi, đối với thầy cô cũng tôn trọng…Cậu ấy mới đi làm vài ngày, rất chăm chỉ, lễ phép hơn những thưc tập sinh khác nhiều."
“…" Đường Cần đột nhiên cảm thấy thế giới này vô cùng huyền huyễn.
Đến khi Khương Lễ bưng cà phê vào, sau đó lại bị em họ phái ra bên ngoài tiếp tục cố gắng công tác…Nhìn thấy thân ảnh thon gầy bị bao phủ bởi một đống tài liệu, Đường Cần vẫn thật lâu không thể tiếp nhận sự thật này.
“Đừng nghĩ nhiều, tiểu Khương thật là tới thực tập." Phong Tiểu Tiểu thật sự nhìn không được, nhghiêng người qua nói nhỏ bên tai Đường Cần: “Trong khoảng thời gian này cậu ấy không nhận việc, chỉ bằng bối cảnh của mấy người trong công ty này, anh thấy ai đáng giá để người khác ra giá cao thuê tiểu Khương ra tay?….Anh cũng không thể kì thị như vậy, lung tung nghi kị người khác là không đúng."
“…" Đường Cần bị kích thích, chộp lấy ly cà phê trong tay Phong Tiểu Tiểu hung hăng uống một ngụm, bình tĩnh rồi mới nói: “Những người khác tôi mặc kệ, nhưng thằng em tôi tuyệt đối không thể động. A, đúng rồi, Chu Hân cũng không thể động…Chính là vợ thằng nhóc nhà này, mấy ngày nay cô ta đều ở bệnh viện không đi làm, vốn là phó quản lí ngành của công ty…"
“Được em trai nhà anh qui tắc ngầm(*)?" Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc hưng phấn hỏi.
(*)Qui tắc ngầm: Đi cửa sau, nhưng mà hình như cách nói này dùng cho việc lên giường để đổi lấy tiền bạc, địa vị…, Còn nghĩa của việc đi cửa sau nó rộng hơn nên ta không dùng.
“…" Cô mới đi qui tắc ngầm, cả nhà cô đều qui tắc ngầm….Đường Cần bất đắc dĩ liếc Phong Tiểu Tiểu một cái: “Nghe nói là một đoạn tình cảm văn phòng tốt đẹp…Bữa nào đó em họ cùng vợ nó tăng ca cùng nhau, không ngờ buổi tối mở máy lạnh quá lớn, hôm sau vừa lúc chủ nhật, thẳng nhỏ lại sốt trong văn phòng không ai chăm sóc, còn may vợ nó phát hiện ra, vì thế cẩn thận chiếu cố, sau thường xuyên ma sát lại ra tia lửa tình yêu…."
“Có mà hột vịt lộn á! Em trai anh cũng không phải không thể về nhà, cần gì một người ngoài như cô ta chăm sóc?!" Phong Tiểu Tiểu có chút cười nhạt với loại tình tình yêu yêu này: “Đơn giản là ai cũng đều có tâm cơ của mình, sau đó biết thời biết thế thôi."
Đường Cần hắc hắc cười nhẹ hai tiếng, vặn âm lượng nhỏ hơn chút: “Tình yêu mà…Nếu chỉ dựa vào ngẫu nhiên thì trên người trên thế giới này cũng chẳng có ai kết hôn, cô cho rằng đang viết tiểu thuyết, có thể xuất hiện vô số ngẫu nhiên trùng hợp đẩy một người chất lượng cao đến cho nhân vật chính sao?! Có đôi khi dùng chút tâm cơ cũng không hại gì. Nếu thực sự 1 bên vô tâm, phủi sạch sẽ đâu có khó."
Bên này hai người tán gẫu đang cao trào, cậu em họ bên cạnh cũng thấy cao trào…Nói thì thầm, bản thân không nghe được nội dung cũng không sao cả, mấu chốt là xem hai người này ăn ý, Dường ở giữa có chút bí mật ái muội không thể bật mí cho ai.
Cậu em họ sờ cằm, quyết định lát nữa đi WC gọi điện mật báo cho bác, hắn không hề nghĩ tới được rằng nội dung nói chuyện bí mật của hai người là về mình.
Đáng tiếc là bữa trưa của ba người không thành, tính toán gọi điện thoại mật báo cũng không gọi được.
Chừng nửa tiếng trước giờ nghỉ trưa, một cuộc điện thoại gọi đến đánh vỡ hết kế hoạch. Chu Hân cô nương bệnh tình trở nên nguy kịch, số điện thoại của người nhà tạm lưu trong sổ bệnh viện chỉ có của cậu em họ, người sau vô cùng lo lắng, kéo Đường Cần cùng đi thăm cô vợ tương lai của mình.
…
“Bệnh tình nguy kịch?!" Vì bị tiểu Đường cùng cậu em họ thả bồ câu, Khương Lễ ngoài ý muốn thu hoạch một bao lì xì — cơ hội được mời Phong Tiểu Tiểu đi ăn.
Trong tiệm cơm Tây xa hoa, nghe xong Phong Tiểu Tiểu giới thiệu bối cảnh ông chủ của mình, Khương Lễ đối với bệnh tình của Chu Hân tỏ vẻ hoài nghi: “Theo lời cậu thì tình trạng sức khỏe của cô phó quản lí đó trước kia rất bình thường, vài ngày trước đột nhiên sinh bệnh, trong khoảng thời gian ngắn lại chuyển biến hung hiểm, lại tự nhiên trở nên nguy kịch…Có thể nào bị sát thủ hạ độc hay không?!"
Theo logic bình thường, tình tiết không hợp lí tất nhiên là bởi vì nguyên nhân khác thường tác động lên. Khương Lễ vừa nghe liền cảm thấy Chu Hân này gặp phải thủ đoạn ám sát nào đó mà không phải sinh bệnh bình thường.
“Độc…không thể nào." Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, có chút hoài nghi: “Theo lí mà nói thì Đường gia chính là tổ sư ngành dùng độc, tiểu Đường đi qua thăm vài lần, nếu em gái kia trúng độc không có lí do hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn."
“Có lẽ anh ta không nhìn ra cũng không biết chừng." Khương Lễ gật gật đầu: “Tuy rằng Đường gia dùng độc rất chuyên nghiệp nhưng chỉ có thể nói độc của họ là lợi hại nhất, chứ không thể khẳng định sẽ biết hết mọi loại độc….Ví dụ như nói nhà mình có ảnh hưởng lớn nhất trong giới sát thủ, nhưng nói đến kĩ thuật ám sát bằng cách đầu độc thì thật không tính là am hiểu nhất.
“Điều này cũng đúng." Phong Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, buông dao nĩa, thuận tay gọi cho Đường Cần: “Tiểu Khương nói em dâu của anh có thể bị đầu độc đó, có muốn chú ý một chút không?"
“Độc?" Đường Cần ở đầu dây bên kia cũng thực kinh ngạc, sau đó yên lặng, nghĩ nghĩ, rồi có chút nghiêm túc trả lời: “Nói như vậy tôi cũng thấy giống…Lúc nãy bác sĩ nói nội tạng của cô ta đang suy kiệt mà không rõ nguyên nhân, dưới tình huống bình thường quả thật khó mà phát sinh chuyện này."
“Thật nghiệm trọng?" Phong Tiểu Tiểu thuận miệng hỏi, tiện mồm gọi phục vụ thêm 1 phần salad hải sản, mặt khác lại có Khương Lễ ân cần rót thêm rượu đỏ.
“Khá nghiêm trọng" khẩu khí của Đường Cần có chút khó chịu: “Mẹ nó, dám chơi độc không coi ông đây ra gì, tên khốn nào kiêu ngạo như vậy?!" Đây không còn chỉ là vấn đề sinh mệnh của em dâu tương lai nữa mà càng liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của hắn.
“Trước khoan hãy tức giận, có phải có độc hay không còn chưa chắc, chỉ là nhắc nhở anh một tiếng thôi." Phong Tiểu Tiểu lại không dao động, dù sao người ta cũng không liên quan gì mấy đến mình: “Tôi chủ yếu là tò mò cái khác. Chẳng lẽ anh không thấy kì quái? Một phó quản lí bình thường mà thôi, nếu thật sự có người muốn động cô ta, với thân phận đó thì phải đắc tội đến nhân vật cỡ nào mới khiến người ta ra tay độc ác như vậy?"
“Này…cũng đúng." Đường Cần rối rắm.
Nếu là đầu độc, như vậy cơ bản chuyện này có thể tính vào ám sát, nhưng một cô gái bình thường như Chu Hân thì có thể đắc tội được người nào? Trừ phi cô ta không bình thường như biểu hiện thường ngày.
Nếu không phải là đầu độc, vậy thì thân thể dị thường nên giải thích thế nào?!
Tác giả :
Lăng Vũ Thủy Tụ