Nhật Kí Thần Linh
Chương 5: Gươm thần
- Đừng sợ! Ta sẽ không làm chuyện gì phá hủy thế giới này các loại. Cũng không có ý định hiện thân thu góp tín đồ linh tinh. Không chỉ vì ta không có năng lực đó mà còn bởi vì tin rằng nếu ta làm như vậy cũng sẽ có người ngăn cản.
- Chẳng lẽ ngươi không biết rằng sự tồn tại của cuốn sách ngươi đã sử dụng chính là minh chứng sao không?
Rùa thần trầm thấp nói chuyện.
- Cái này…
Lăng nghe cũng có chút không nói lên lời. Có chút không hiểu thấu. Rùa thầy nhìn thần sắc mà đoán chuyện, cũng không giấu giếm kẻ vô tình gọi mình tới nơi này.
- Việc xuất hiện cuốn sách cũng như nghi thức bên trong rất có thể xuất phát từ thần linh phương tây. Tuy rằng ta năng lực thấp kém không biết họ làm như thế nào để mang đồ đạc, tri thức cũng như chỉ dẫn từ thế giới tưởng tượng thần thoại tới thế giới này. Có lẽ là phải trả giá rất lớn đi.
- Mọi thứ là cân bằng, sợ rằng làm được những chuyện này cũng khiến cả một thế giới các thần linh của một dân tộc kiệt quệ sức mạnh đến mức phải lâm vào ngủ say để đợi hồi phục.
- Điều này chỉ có khi đến bước đường cùng mới có thể sử dụng ra. Có lẽ…
- Hoặc giả là một dân tộc thần linh nào đó đã rất mạnh mẽ, không chịu số phận bị suy yếu theo dòng thời gian của thế giới thần thoại, hay chỉ vì không muốn bởi nguyện lực con người liên lụy mà làm ra phản kháng đi. Mang những thứ này truyền đến thế giới thực cho con dân của mình để họ vươn lên chiến thắng đối thủ. Kể từ đó truyền thuyết của họ sẽ theo dân tộc của họ thắng lợi mà nảy mầm ở thế giới khác.
- Sự thật có lẽ không phải vậy. Này chỉ là suy đoán riêng mà thôi. Có điều nếu như họ đã thất bại vậy lúc này kẻ yếu như ta làm sao có thể thành công. Vẫn là về thế giới của ta đang tồn tại thì hơn. Chỉ cần người dân Việt không biến mất, không bị đồng hóa, truyền thuyết của chúng ta còn được truyền lưu thì đám thần linh như ta vẫn sẽ sống sót.
- Còn việc chống lại các thần linh Trung quốc, Nhật bản…
- Độ khó cao như vậy công việc vẫn là để các thần linh phương tây đi làm thôi.
- Haizzz. Thần linh nước nhỏ không thần quyền nha!
Nghe Rùa thần vừa phân tích vừa than vãn như vậy Lăng cũng trầm mặc. Sự thật cũng không phải là như vậy sao. Hiện tại trên thế giới người dân Trung quốc kiêu căng như vậy. Nước nhỏ tiếp giáp như Việt Nam có thể làm gì. Tối đa cũng chỉ theo như đường lối bác Hồ ngày xưa, tổng hợp đoàn kết tranh thủ lại tất cả mọi nguồn sức mạnh dù trong dù ngoài dù xấu dù tốt.
Tất cả cũng chỉ vì chống Trung, chống đồng hóa mà thôi. Nhỏ yếu cũng chỉ có thể như vậy. Giờ chỉ có thể gắng tự cường bản thân. Kêu gào thì có ích lợi gì đâu. Phản kháng ngay là chết, chỉ có thể dựa thế âm thầm lớn mạnh con đường. Chuyện đời chỉ có thể là như vậy.
- Đưa ta đến hồ Gươm mà ngươi nói đi.
Rùa thần nói như vậy, Lăng giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ không thực tế của mình. Nhìn về phía Rùa thần ánh mắt cũng có chút biến hóa.
Phải nói là thần linh của dân tộc mình có khác. Đều biết chuyện khó có người cao cao đỡ lấy. Thần Trung Quốc, thần Nhật Bản mạnh thì có đám thần linh phương tây lo. Dù sao họ mới là những người sợ mất lợi ích nhất, cũng là đủ sức lực nhất. Chính sách sao mà giống hiện tại nước mình lúc này.
…
Nhà trọ cách hồ Gươm ba cây số, Lăng mang theo Rùa thần trong tay đi bộ đến bờ hồ. Cậu cũng đang phân vân có nên lấy tiền mua xe đạp hay không. Tiền thì cha mẹ đã cho để lên đây mua, khả năng mua hay không cậu vẫn có thể tự quyết định.
Có nhiều thứ cậu có thể làm hơn với đám tiền này. Dù cho chúng rất nhỏ trong mắt nhiều người.
Đến bên bờ hồ. Trời đã tối. Theo lời Rùa thần, Lăng tìm đến một góc khuất ánh đèn. Lúc này bên cạnh cậu là một gốc cây to, thân cây kì quái nghiêng sát theo mặt nước. Có điều hiện tại có thể dùng nó để che chắn rất tốt.
Rùa thần thực tế thân thể lúc này cũng không phải nhỏ. Cậu phải dùng bao tải mang gạo lên để chứa đối phương mang đi. Dù sao gạo đã được đổ vào thùng, bao tải lúc này không cần chứa thứ gì. Khả năng nếu có người biết được cậu mang bao tải chứa rùa nghênh ngang đi khắp phố chắc cậu thành tên buôn bán động vật quý hiếm quá. Đã vậy còn dám mang bao tải rùa lảng vảng quanh hồ gươm. Người ra mà biết được không cho cậu là tên bắt trộm cụ rùa mới là lạ.
Nghĩ tới cụ rùa nổi tiếng mà cũng có thằng dám bắt trộm…
Lăng đã có chút không dám nghĩ tới kết cục của mình sau đó ra sao rồi!!!
A di đà phật. Thiện tai thiện tai. Tội lỗi tội lỗi.
Này cũng không phải chủ ý của con!
…
Bên bờ hồ…
Rùa thần hiện đã lặn xuống nước. Trước khi xuống cũng không bảo cậu đứng chờ hay rời đi. Này thật làm khó cậu chàng một hồi.
Cuối cùng không cam lòng sống đời bình thường…
Cậu chờ!!!
Kiên nhẫn chờ mọi việc tiếp theo.
…
Gập kĩ bao tải lại rồi giả vờ thanh niên có tâm sự ngồi bên bờ hồ. Mắt Lăng giờ nhìn bốn phương tám hướng, chỉ sợ có người xuất hiện mà không phát hiện kịp.
Đợi thật lâu…
Dường như đã có hai tiếng đồng hồ trôi qua. Bên bờ hồ đã từ đa số người đi thể dục buổi tối chuyển thành thời gian đôi lứa trai gái yêu nhau đi dạo bờ hồ.
Trông trời, trông đất, trông mây. Trông mưa trông nắng, trông ngày trông đêm.
Trông cho biển cạn đá mềm…~
Ơn giời! Cuối cùng Rùa thần cũng xuất hiện.
- Ngài đã xong chưa? Nếu được thì mau mau rời khỏi đây trước đã!
Lăng vội hỏi rõ, cậu cũng không muốn nói chuyện với Rùa thần trước mặt mọi người ở nơi này.
- Vậy trở về hãy nói!
Rùa thần hơi chần chờ rồi gật gật đầu đồng ý.
Lăng vì thế mang theo Rùa thần vào trong bao tải rồi đi bộ trở về. Vào trong phòng trọ xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự là…
Sợ chết Lăng!!!
Sau này vía cậu cũng không dám chơi mấy trò kích thích này. Thật sự là rất không hợp tính cách rồi.
Mèm! Hi vọng ngày mai trên báo sẽ không xuất hiện tiêu đề “Thanh niên đêm hôm đi bắt trộm cụ rùa". Lăng vui vẻ tự trêu chọc mình một chút cho khuây khỏa.
Nghỉ ngơi xong cậu mới sực nhớ ra Rùa thần vẫn còn ở trong bao tải. Trong lòng hơi hoảng hốt, Lăng vội vàng tiến lên mở ra. Hi vọng ngài ta không phật ý. Phải biết rằng lúc trước để Rùa thần chịu chui vào bao tải cậu phải tốn không ít mồm mép nói chuyện khuyên can đủ đường đây.
Có lẽ cũng chỉ có thanh niên cứng có một không hai thời đại này như cậu mới dám làm như vậy, ngày xưa phong kiến có ai dám vô lễ với thần linh như thế đâu.
Lịch sử con người quả nhiên là luôn luôn tiến bộ về phía trước.
Ngày sau đoán chừng có khi người ta lôi thần linh ra đấm đá cũng là bình thường chứ lị.
Chắc là như vậy đi!
…
Rùa thần chui ra xong, ánh mắt nhìn xung quanh. Biết mình đã trở về chỗ cũ, trong ánh mắt kinh ngạc của Lăng, Rùa thần há to miệng đẩy ra một miếng sắt dài đen xì đầy rêu và han rỉ.
Chẳng lẽ đến hồ để kiếm cái này??? Chẳng lẽ có gì đặc biệt ở bên trong???
Lăng có chút suy nghĩ nhìn về miếng sắt dài han rỉ nằm trên mặt đất, cũng không mở miệng nói chuyện. Cuối cùng thì trước mặt cũng là một ông thần sống sờ sờ, cẩn thận tỉ mỉ vẫn là hơn.
- Thời gian nha! Đúng là vật còn người mất! Mọi thứ trôi qua một đi không trở lại.
Rùa thần giọng có chút trầm thấp, ngâm nga thở dài.
- Này là cái gì vậy ạ?
Lăng cũng tranh thủ lúc Rùa thần mở miệng nói chuyện để dò hỏi.
- Cái này chính là gươm thần Lê Lợi trả lại khi xưa như các ngươi vẫn nói.
Rùa thần giọng bình tĩnh trần thuật.
- Ngài nói là chúng ta vẫn nói.
Lạy hồn! Có lẽ vì đang nói chuyện với thần linh nên Lăng hiện tại đúng là cẩn thận tỉ mỉ hơn bao giờ hết. Rùa thần nói mỗi một câu cũng đều được cậu suy tư vài ba lần hi vọng không để bỏ xót thứ gì.
…
Kết thúc chương 5.
- Chẳng lẽ ngươi không biết rằng sự tồn tại của cuốn sách ngươi đã sử dụng chính là minh chứng sao không?
Rùa thần trầm thấp nói chuyện.
- Cái này…
Lăng nghe cũng có chút không nói lên lời. Có chút không hiểu thấu. Rùa thầy nhìn thần sắc mà đoán chuyện, cũng không giấu giếm kẻ vô tình gọi mình tới nơi này.
- Việc xuất hiện cuốn sách cũng như nghi thức bên trong rất có thể xuất phát từ thần linh phương tây. Tuy rằng ta năng lực thấp kém không biết họ làm như thế nào để mang đồ đạc, tri thức cũng như chỉ dẫn từ thế giới tưởng tượng thần thoại tới thế giới này. Có lẽ là phải trả giá rất lớn đi.
- Mọi thứ là cân bằng, sợ rằng làm được những chuyện này cũng khiến cả một thế giới các thần linh của một dân tộc kiệt quệ sức mạnh đến mức phải lâm vào ngủ say để đợi hồi phục.
- Điều này chỉ có khi đến bước đường cùng mới có thể sử dụng ra. Có lẽ…
- Hoặc giả là một dân tộc thần linh nào đó đã rất mạnh mẽ, không chịu số phận bị suy yếu theo dòng thời gian của thế giới thần thoại, hay chỉ vì không muốn bởi nguyện lực con người liên lụy mà làm ra phản kháng đi. Mang những thứ này truyền đến thế giới thực cho con dân của mình để họ vươn lên chiến thắng đối thủ. Kể từ đó truyền thuyết của họ sẽ theo dân tộc của họ thắng lợi mà nảy mầm ở thế giới khác.
- Sự thật có lẽ không phải vậy. Này chỉ là suy đoán riêng mà thôi. Có điều nếu như họ đã thất bại vậy lúc này kẻ yếu như ta làm sao có thể thành công. Vẫn là về thế giới của ta đang tồn tại thì hơn. Chỉ cần người dân Việt không biến mất, không bị đồng hóa, truyền thuyết của chúng ta còn được truyền lưu thì đám thần linh như ta vẫn sẽ sống sót.
- Còn việc chống lại các thần linh Trung quốc, Nhật bản…
- Độ khó cao như vậy công việc vẫn là để các thần linh phương tây đi làm thôi.
- Haizzz. Thần linh nước nhỏ không thần quyền nha!
Nghe Rùa thần vừa phân tích vừa than vãn như vậy Lăng cũng trầm mặc. Sự thật cũng không phải là như vậy sao. Hiện tại trên thế giới người dân Trung quốc kiêu căng như vậy. Nước nhỏ tiếp giáp như Việt Nam có thể làm gì. Tối đa cũng chỉ theo như đường lối bác Hồ ngày xưa, tổng hợp đoàn kết tranh thủ lại tất cả mọi nguồn sức mạnh dù trong dù ngoài dù xấu dù tốt.
Tất cả cũng chỉ vì chống Trung, chống đồng hóa mà thôi. Nhỏ yếu cũng chỉ có thể như vậy. Giờ chỉ có thể gắng tự cường bản thân. Kêu gào thì có ích lợi gì đâu. Phản kháng ngay là chết, chỉ có thể dựa thế âm thầm lớn mạnh con đường. Chuyện đời chỉ có thể là như vậy.
- Đưa ta đến hồ Gươm mà ngươi nói đi.
Rùa thần nói như vậy, Lăng giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ không thực tế của mình. Nhìn về phía Rùa thần ánh mắt cũng có chút biến hóa.
Phải nói là thần linh của dân tộc mình có khác. Đều biết chuyện khó có người cao cao đỡ lấy. Thần Trung Quốc, thần Nhật Bản mạnh thì có đám thần linh phương tây lo. Dù sao họ mới là những người sợ mất lợi ích nhất, cũng là đủ sức lực nhất. Chính sách sao mà giống hiện tại nước mình lúc này.
…
Nhà trọ cách hồ Gươm ba cây số, Lăng mang theo Rùa thần trong tay đi bộ đến bờ hồ. Cậu cũng đang phân vân có nên lấy tiền mua xe đạp hay không. Tiền thì cha mẹ đã cho để lên đây mua, khả năng mua hay không cậu vẫn có thể tự quyết định.
Có nhiều thứ cậu có thể làm hơn với đám tiền này. Dù cho chúng rất nhỏ trong mắt nhiều người.
Đến bên bờ hồ. Trời đã tối. Theo lời Rùa thần, Lăng tìm đến một góc khuất ánh đèn. Lúc này bên cạnh cậu là một gốc cây to, thân cây kì quái nghiêng sát theo mặt nước. Có điều hiện tại có thể dùng nó để che chắn rất tốt.
Rùa thần thực tế thân thể lúc này cũng không phải nhỏ. Cậu phải dùng bao tải mang gạo lên để chứa đối phương mang đi. Dù sao gạo đã được đổ vào thùng, bao tải lúc này không cần chứa thứ gì. Khả năng nếu có người biết được cậu mang bao tải chứa rùa nghênh ngang đi khắp phố chắc cậu thành tên buôn bán động vật quý hiếm quá. Đã vậy còn dám mang bao tải rùa lảng vảng quanh hồ gươm. Người ra mà biết được không cho cậu là tên bắt trộm cụ rùa mới là lạ.
Nghĩ tới cụ rùa nổi tiếng mà cũng có thằng dám bắt trộm…
Lăng đã có chút không dám nghĩ tới kết cục của mình sau đó ra sao rồi!!!
A di đà phật. Thiện tai thiện tai. Tội lỗi tội lỗi.
Này cũng không phải chủ ý của con!
…
Bên bờ hồ…
Rùa thần hiện đã lặn xuống nước. Trước khi xuống cũng không bảo cậu đứng chờ hay rời đi. Này thật làm khó cậu chàng một hồi.
Cuối cùng không cam lòng sống đời bình thường…
Cậu chờ!!!
Kiên nhẫn chờ mọi việc tiếp theo.
…
Gập kĩ bao tải lại rồi giả vờ thanh niên có tâm sự ngồi bên bờ hồ. Mắt Lăng giờ nhìn bốn phương tám hướng, chỉ sợ có người xuất hiện mà không phát hiện kịp.
Đợi thật lâu…
Dường như đã có hai tiếng đồng hồ trôi qua. Bên bờ hồ đã từ đa số người đi thể dục buổi tối chuyển thành thời gian đôi lứa trai gái yêu nhau đi dạo bờ hồ.
Trông trời, trông đất, trông mây. Trông mưa trông nắng, trông ngày trông đêm.
Trông cho biển cạn đá mềm…~
Ơn giời! Cuối cùng Rùa thần cũng xuất hiện.
- Ngài đã xong chưa? Nếu được thì mau mau rời khỏi đây trước đã!
Lăng vội hỏi rõ, cậu cũng không muốn nói chuyện với Rùa thần trước mặt mọi người ở nơi này.
- Vậy trở về hãy nói!
Rùa thần hơi chần chờ rồi gật gật đầu đồng ý.
Lăng vì thế mang theo Rùa thần vào trong bao tải rồi đi bộ trở về. Vào trong phòng trọ xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự là…
Sợ chết Lăng!!!
Sau này vía cậu cũng không dám chơi mấy trò kích thích này. Thật sự là rất không hợp tính cách rồi.
Mèm! Hi vọng ngày mai trên báo sẽ không xuất hiện tiêu đề “Thanh niên đêm hôm đi bắt trộm cụ rùa". Lăng vui vẻ tự trêu chọc mình một chút cho khuây khỏa.
Nghỉ ngơi xong cậu mới sực nhớ ra Rùa thần vẫn còn ở trong bao tải. Trong lòng hơi hoảng hốt, Lăng vội vàng tiến lên mở ra. Hi vọng ngài ta không phật ý. Phải biết rằng lúc trước để Rùa thần chịu chui vào bao tải cậu phải tốn không ít mồm mép nói chuyện khuyên can đủ đường đây.
Có lẽ cũng chỉ có thanh niên cứng có một không hai thời đại này như cậu mới dám làm như vậy, ngày xưa phong kiến có ai dám vô lễ với thần linh như thế đâu.
Lịch sử con người quả nhiên là luôn luôn tiến bộ về phía trước.
Ngày sau đoán chừng có khi người ta lôi thần linh ra đấm đá cũng là bình thường chứ lị.
Chắc là như vậy đi!
…
Rùa thần chui ra xong, ánh mắt nhìn xung quanh. Biết mình đã trở về chỗ cũ, trong ánh mắt kinh ngạc của Lăng, Rùa thần há to miệng đẩy ra một miếng sắt dài đen xì đầy rêu và han rỉ.
Chẳng lẽ đến hồ để kiếm cái này??? Chẳng lẽ có gì đặc biệt ở bên trong???
Lăng có chút suy nghĩ nhìn về miếng sắt dài han rỉ nằm trên mặt đất, cũng không mở miệng nói chuyện. Cuối cùng thì trước mặt cũng là một ông thần sống sờ sờ, cẩn thận tỉ mỉ vẫn là hơn.
- Thời gian nha! Đúng là vật còn người mất! Mọi thứ trôi qua một đi không trở lại.
Rùa thần giọng có chút trầm thấp, ngâm nga thở dài.
- Này là cái gì vậy ạ?
Lăng cũng tranh thủ lúc Rùa thần mở miệng nói chuyện để dò hỏi.
- Cái này chính là gươm thần Lê Lợi trả lại khi xưa như các ngươi vẫn nói.
Rùa thần giọng bình tĩnh trần thuật.
- Ngài nói là chúng ta vẫn nói.
Lạy hồn! Có lẽ vì đang nói chuyện với thần linh nên Lăng hiện tại đúng là cẩn thận tỉ mỉ hơn bao giờ hết. Rùa thần nói mỗi một câu cũng đều được cậu suy tư vài ba lần hi vọng không để bỏ xót thứ gì.
…
Kết thúc chương 5.
Tác giả :
Chung khoan viet 007