Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 19

Trans: Diêu Nhiên

Thời gian dường như bị đóng băng, những âm thanh xung quanh cũng dần biến mất bên tai.

Nhìn vào trong đôi mắt trong veo, trái tim Tịch Tuế chợt nhảy lên một cái, buột miệng thốt ra: “A Tu."

Không thể nào tin được, lúc này cô lại có thể nhìn thấy Quý Vân Tu.

Là ảo giác sao?

Quý Vân Tu gấp ô lại rồi nắm lấy cán của chiếc ô, nước mưa liền lăn theo tán ô nhỏ giọt rơi xuống mặt đất trơn trượt dưới chân, còn mang theo một ít vết bùn. Cúi đầu liền nhìn thấy toàn bộ đôi giày thể thao vốn sạch sẽ đều bị bùn đất vấy bẩn.

Nhìn theo tầm mắt của Tịch Tuế, giữa hai hàng mày của Quý Vân Tu khẽ cau lại.

“Tuế Tuế."

Giọng nói nhẹ nhàng, còn mang theo chút uất ức một cách khó hiểu?

Tịch Tuế mím cánh môi khô khốc, trong giọng nói mang theo chút lo lắng: “Sao anh lại đến đây? Ai dẫn anh đến?"

Vừa dứt lời liền nhìn thấy Quý Nhan từ đằng sau đuổi tới.

“Anh cả, sao anh…" Đang muốn ‘quở trách’ Quý Vân Tu chạy lung tung thì chợt nhận ra còn có một đống người đang đứng đây.

Quý Nhan lập tức sửa miệng: “Sao anh chạy nhanh vậy, may là em đuổi kịp đấy."

Cô ấy lại nhìn về phía Tịch Tuế, suy đoán nói: “Cô Tịch, mọi người đây là? Kết thúc rồi sao?"

Tịch Tuế gật đầu, trả lời một cách bình tĩnh: “Ừ, đã kết thúc rồi, chuẩn bị đi về."

“Thế…" Tầm mắt Quý Nhan đảo tứ phía một vòng, cuối cùng rơi vào đôi tay trống rỗng của Tịch Tuế: “Mọi người thiếu ô sao?"

Tịch Tuế lắc đầu, giải thích nói: “Xe của chúng tôi xảy ra chút vấn đề, có hơi phiền phức."

Chân mày Quý Vân Tu lập tức giãn ra, đôi mắt trong veo như nước sáng lấp lánh như những vì sao.

Anh xung phong đảm nhận: “Anh đưa Tuế Tuế về nhà!"

Từ khi bắt đầu biết ‘phải đưa con gái về nhà’, anh đã tâm niệm thật lâu rằng mình muốn đưa Tịch Tuế về nhà. Mới vừa rồi lúc kêu Tuế Tuế quá khẽ nên những người khác không nghe thấy, nhưng lời nói không hề nao núng chút nào này lại lọt vào tai mọi người rất rõ ràng.

Quý Nhan: Vậy nên anh cả trò chuyện cũng lựa người?

Trương Húc: Thì ra kẻ ăn bám… Phi! Thì ra cậu cả nhà họ Quý không phải bị câm điếc.

Vẻ mặt của Quý Hoài Tây càng lúc càng ngưng trọng: Quý Vân Tu này không ngờ lại mở miệng nói chuyện.

Trong lòng Tịch Tuế cũng không suy nghĩ phức tạp như thế, bình tĩnh ngẩng đầu đối diện với anh hỏi: “Có lái xe đến không?"

“Có, có!" Động tác gật đầu hai cái này vô cùng rõ ràng, chỉ sợ cô nhìn không rõ.

Khi có được câu trả lời như ý muốn, khoé môi của Tịch Tuế cong lên một cách tự nhiên, đồng ý mà không cần suy nghĩ: “Được thôi."

Sắc mặt của Quý Hoài Tây trở nên rất khó coi. Tịch Tuế không chút lưu tình từ chối hắn ta nhưng lại không chút do dự đồng ý với Quý Vân Tu.

Lúc nãy, Tịch Tuế đã mở lời nhưng chưa nói được một câu hoàn chỉnh kia rõ ràng là có ý định đồng ý với Tần Tứ. Mặc dù là như vậy, khi Quý Vân Tu xuất hiện, cô vẫn lựa chọn Quý Vân Tu không chút do dự!

Tịch Tuế chỉ đưa ra một lựa chọn không cần phải rối rắm, nhưng những người khác đều tự đoán mò thành những suy nghĩ phức tạp khó đoán. Tịch Tuế lịch sự chào tạm biệt Tần Tứ, đồng thời cũng là để từ chối lòng tốt của anh ta vừa rồi. Tần Tứ có hơi chần chừ, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là khẽ gật đầu.

Quý Nhan cầm lấy ô trong tay Trương Húc, còn ô của Tịch Tuế thì đã tặng cho Tần Tứ cũng không tiện đòi lại.

“Trời đang mưa to, ở đây có khá nhiều vũng nước nên ô tô không tiện lái sang, hay là cô Tịch đi chung ô với tôi đi? Dù sao cũng không xa, chỉ cách vài bước thôi." Quý Nhan nghĩ, vị này là nguồn cảm hứng của anh cả nhà cô ấy nên lấy lòng một chút, tốt nhất là giữ cho linh cảm của anh cả không bị ngưng!

Thế mà lòng hảo tâm của cô ấy lại chẳng được Quý Vân Tu thấu hiểu, trái lại còn bị Quý Vân Tu xem là ‘kẻ địch’ nữa. Tịch Tuế còn chưa cử động, Quý Vân Tu liền che người ra phía sau, ngăn cách tầm mắt của cô với Quý Nhan, tuyên bố rõ là đang cướp người.

Không chỉ như vậy, còn cố tình trừng Quý Nhan một cái!

Quý Nhan: “ …"

Được thôi, cô ấy lại sai nữa rồi.

Tịch Tuế đưa tay kéo kéo tay áo của Quý Vân Tu, dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, hai chúng ta đi chung ô cũng được."

Cô biết vì sao Quý Vân Tu lại đến đây, cũng tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng anh đó chính là muốn ‘chơi’ chung với cô. Mặc dù bản chất của việc ‘chơi’ này khác với việc chơi trò chơi khi còn nhỏ, nhưng điều cơ bản nhất là phải ở cùng nhau.

Câu trả lời này khiến tư thái của Quý Vân Tu thả lỏng, nâng nửa chiếc ô lên không trung rồi từ từ mở ra. Nhưng vào lúc này, bên cạnh Tịch Tuế lại thừa ra một chiếc ô gấp khúc cỡ nhỏ, chính là chiếc ô lúc nãy cô đem tặng.

“Cô Tịch, nếu cô cũng cần vậy thì lấy về đi." Tần Tứ xuất hiện bên cạnh cô, đồng thời trả lại chiếc ô cho cô như cô vừa tặng đi ban nãy.

Nhưng thực sự Tịch Tuế không phải là người cần nó nhất bây giờ, hơn nữa cô đang muốn Tần Tứ phải nhận ý tốt của mình nên càng không muốn nhận lại ô.

“Không có gì, tôi dùng chung ô với bạn tôi cũng được. Ở đây không xa nhưng các anh cũng không có sẵn ô mà."

Tịch Tuế khoát tay rồi tự động đứng dưới chiếc ô mà Quý Vân Tu vừa mở ra.

Một chiếc ô không lớn không nhỏ mở lớn hết cỡ, vừa khéo đủ cho hai người. Nhưng bên ngoài đang mưa to, dù một người cũng khó tránh khỏi bị ướt một chút, huống chi là hai người.  Nhưng mà Tịch Tuế cũng không quan tâm đến chút vấn đề nhỏ nhặt này.

Công trình vẫn chưa kịp xây dựng nên nền đất không phải là nền xi măng mà là đất bùn. Trương Húc không câu nệ tiểu tiết mà lội nước đi qua. Quý Nhan đưa một chân ra, thấy đôi giày màu hồng nhạt của mình đã bị dính một lớp bùn đất nên từ bỏ đấu tranh trực tiếp bước vào luôn.

“Tõm ——" Không để ý giẫm vào một vũng nước nhỏ, bên trong giày đều bị ngấm nước.

“ …" Quý Nhan hung hăng nghiến răng, kiềm chế sự xúc động muốn chửi tục.

Cô ấy vô thức quay đầu lại, muốn nhắc nhở hai người phía sau.

Thì lại thấy ——

Quý Vân Tu đi chung ô với Tịch Tuế, ngay khi Tịch Tuế bước ra khỏi phạm vi của mái hiên che mưa, chuẩn bị bước một chân vào con đường lấm bùn thì Quý Vân Tu đột nhiên ném ô rồi ôm ngang cô lên.

“A!" Tịch Tuế kinh hãi hô lên một tiếng, hai tay phản xạ có điều kiện ôm chặt vào người và vật mà mình có thể chạm đến.

Hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, cơ thể bay lên cao khiến cô mất cảm giác an toàn. Tịch Tuế nắm chặt lấy quần áo của anh, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

“A Tu, anh làm gì vậy!"

Được ôm kiểu công chúa mà không hề báo trước cũng quá đáng sợ rồi!

Vòng tay mạnh mẽ vững vàng ôm lấy cô, dáng vẻ của Quý Vân Tu vẫn ung dung như cũ. Chỉ là khi anh nghe thấy câu hỏi của Tịch Tuế, nhìn chằm chằm vào nền đất bùn trộn lẫn đất sét và nước mưa, trả lời đúng một chữ: “Bẩn."

Cơ thể Tịch Tuế hơi cứng lại, cô đã biết nguyên nhân Quý Vân Tu làm ra loại hành động này. Tuy rằng lúc vừa bị ôm lên rất sợ hãi nhưng bây giờ lại không thể giải thích được mà cảm thấy yên tâm và tin tưởng.

“Không sao mà, nơi này cách ô tô không xa, dù có bẩn thì khi chúng ta về nhà có thể thay đôi giày sạch sẽ hơn." Tịch Tuế kiên nhẫn vỗ về: “Hơn nữa anh ôm em như vậy khi chúng ta đi ra ngoài cũng sẽ bị mắc mưa."

Chiếc ô đáng thương kia đã rơi trên mặt đất, nếu không có tay vịn chống đỡ thì có lẽ lúc này đã bị cơn gió vô tình cuốn vào trong bùn lầy rồi.

Vẻ mặt của Quý Nhan quay đầu muốn nhắc nhở bọn họ đừng giẫm trúng mìn lại bị khoe ân ái một cách khó hiểu: “ …"

Tôi không nhắc nữa, có giẫm trúng thì cũng đáng đời mấy người!

Khi một kẻ độc thân chết thì không có đôi tình nhân nào là vô tội đâu!

Quý Hoài Tây đương nhiên cảm thảy phẫn uất bất bình trong lòng, hắn ta xoay người nhìn về phía Tần Tứ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó chủ động mở lời: “Anh Tần nghĩ thế nào khi nhìn thấy cảnh này?"

Ánh mắt của Tần Tư khẽ run, lạnh nhạt hỏi lại: “Anh Quý cho rằng tôi nên có suy nghĩ gì?"

Quý Hoài Tây cười khẽ một cái: “Tần Tứ, anh quả nhiên vẫn giống như năm đó, kiêu ngạo không ai sánh bằng nhưng lại nhát gan đến nỗi ngay cả việc biểu lộ tình cảm thật sự cũng không dám."

Nhà họ Tần và nhà họ Quý ở thành phố Vân Hải đều rất thân phận, hầu hết con cháu đồng trang lứa đều học cùng một trường. Mặc dù Tần Tứ và Quý Hoài Tây không trở thành bạn tâm giao nhưng cũng đã quen biết nhau nhiều năm. Đối phương là loại người gì, nhiều năm trước khi còn chưa biết cách che giấu cảm xúc một cách hoàn mỹ thì bọn họ cũng đại khái đã thăm dò được tính cách của đối phương.

Quý Hoài Tây không từ thủ đoạn vì để đạt được mục đích, cho dù là nguỵ trang để che đậy bản tính của mình, lấy lòng dù bị người từ chối cũng sẽ bày ra khuôn mặt tươi cười trước mặt người khác.

Còn cái người Tần Tứ này, xa cách với mọi người, tính tình kiêu ngạo. Có một số chuyện từ đầu đến cuối anh ta cũng sẽ không mở miệng. Tần Tứ âm thầm thu hồi ánh mắt làm lơ lời nói của Quý Hoài Tây, chỉ là trên bàn tay cầm chiếc ô, màu tím đỏ lộ ra trên mu bàn tay làm nổi bật những khớp xương trắng cứng rắn còn nhạt hơn so với màu da.

Hai người ở trước cửa đã tách ra.

Đương nhiên, sự tách ra này là chỉ Quý Vân Tu – người đã thả Tịch Tuế từ trong lòng xuống.

Tịch Tuế dẫn đầu nhặt ô lên và giơ thật cao ​​để che cùng anh.

“Chúng ta đi thôi." Lần này chân vừa thò ra ngoài không khí, còn chưa đặt xuống thì lại bị Quý Vân Tu túm lại.

Tịch Tuế lộ vẻ nghi ngờ.

Quý Vân Tu chỉ chỉ vào bờ vai phía sau của mình, lời ít ý nhiều nói rõ dự định trong lòng: “Tuế Tuế, lưng."

Tịch Tuế dường như hiểu ý của anh: “Anh muốn cõng em?"

“Ừ!" Thái độ của Quý Vân Tu kiên quyết, nắm chặt cổ tay cô không buông.

Nói chung là không thể để cô lấm lem bùn đất, cũng không muốn cô bị ướt mưa.

Tịch Tuế hơi chần chừ một chút liền gật đầu: “Cũng được."

So với bế kiểu công chúa thì đỡ hơn một tí. Nghe nói như thế, Quý Vân Tu lập tức ngồi xổm xuống.

Thân hình anh khá gầy nhưng lại rất cường tráng.

Tịch Tuế hơi khom người, ngón tay chạm nhẹ lên sống lưng anh rồi từ từ nghiêng người. Nhưng hình như… cũng không bình tĩnh thản nhiên như trong tưởng tượng của cô cho lắm. Vốn nghĩ giống như khi còn nhỏ chơi trò chơi, chạy theo Quý Vân Tu gọi anh trai còn ‘ra lệnh’ cho anh cõng mình hệt như tiểu bá vương.

Nhưng bây giờ bọn họ đã trưởng thành, tâm trạng cũng hoàn toàn khác nhau. Quý Vân Tu thoải mái đứng lên vững vàng cõng cô bước đi, hai tay nắm lấy đầu gối cô một cách tự nhiên để tránh cho cô không bị ngã.

Chóp mũi tràn ngập hơi thở chỉ thuộc về một mình người đàn ông này, khác hẳn với những cảm giác trưởng thành và thận trọng kia. Cảm giác anh mang đến cho người ta vô cùng đặc biệt, nếu thực sự muốn dùng từ ngữ nào để miêu tả thì đó chính là —— tươi mát.

Cơ thể hai người dán sát nhau, Tịch Tuế bắt đầu hồi hộp. Cánh tay mảnh khảnh vòng qua bờ vai dày rộng của người đàn ông, chiếc ô thay hai người che chắn những hạt mưa rơi trên đầu. Chúng trượt xuống từ đỉnh của chiếc ô rồi lẫn vào bùn.

Ngay lúc này, khoảng cách của hai người có thể nói là rất thân mật. Trái tim nổi trống như muốn vọt ra ngoài. Tịch Tuế vô thức gia tăng sức mạnh trên tay, cô không chỉ siết chặt cán ô mà còn nắm chặt lấy bả vai của Quý Vân Tu.

Quý Vân Tu nhíu nhíu mày, cũng không mở miệng nhắc nhở.

Hơi đau một chút, nhưng nếu như là Tuế Tuế thì chẳng sao cả.

“A Tu, sau anh lại đến đây?" Cuối cùng cô cũng không nhịn được muốn nghe chính miệng anh trả lời câu hỏi này.

“Bởi vì Tuế Tuế ở đây mà."

Anh chỉ dùng giọng nói bình tĩnh trả lời một câu hỏi mà Tịch Tuế lại cảm giác bản thân nghe thấy sự dịu dàng từ trong câu nói này.

Là sự dịu dàng mà Quý Vân Tu để lộ ra.

Quý Vân Tu bước nặng bước nhẹ đi đến đường nhựa, nước bùn nghịch ngợm như có sức sống nhảy vào giày và tất của anh, vừa ẩm ướt vừa bẩn.

Khi ô tô chạy vào nội thành, bốn người bọn họ đều ở những nơi khác nhau. Nếu là ngày thường thì cũng thôi, chậm trễ thời gian một chút cũng không sao, nhưng hôm nay ngoại trừ Tịch Tuế ra thì chân của ai cũng bị ngâm nước cả…

Lòng bàn chân ẩm ướt, Quý Nhan đã nhịn một tiếng đồng hồ nên hơi chịu không nổi.

Tịch Tuế nhìn ra sự khó chịu của cô ấy, vì thế chủ động đề nghị: “Cô Quý, hay là chúng tôi đưa cô về trước nhé? Một lát nữa tôi đưa A Tu về nhà là được."

“Chuyện này…" Quý Nhan do dự: “Vậy thì làm phiền cô Tịch quá rồi."

Tịch Tuế bảo đảm nhiều lần: “Không sao mà, tôi sẽ đưa A Tu về,  được dịp ở cùng với anh ấy một lúc."

Cô đang nghĩ rằng gần đây không được nói chuyện thật tốt với Quý Vân Tu, vừa may tận dụng hôm nay có thể ở lại một lát.

Quý Nhan hơi dừng lại rồi gật đầu: “Vậy được rồi, cảm ơn cô nhé."

Mặc dù vậy, nhưng Quý Nhan vẫn từ chối không cần bọn họ đặc biệt đưa về, bởi vì nơi ở hiện tại của cô ấy nằm ở vị trí ngược lại với nhà họ Quý, chỉ thêm kéo dài thời gian của mọi người.  Quý Nhan cầm một cây dù rồi xuống xe, tự mình bắt xe về nhà. Sau đó, Tịch Tuế lại chú ý đến Trương Húc, không chỉ bàn chân của anh ta bị ướt mà ống quần cũng lấm lem bùn đất.

Tịch Tuế cố ý cho anh ta nghỉ nữa ngày, Trương Húc dứt khoát xuống xe luôn. Cả người Tịch Tuế bây giờ rất sạch, vừa vặn có thể đưa Quý Vân Tu về.

Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, sau khi Quý Nhan và Trương Húc rời đi, Quý Vân Tu mới vừa rồi vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng phát biểu sự quyết tâm của mình: “Anh muốn đưa Tuế Tuế về nhà."

Chứ không phải là Tịch Tuế đưa anh về nhà!

Quý Vân Tu vô cùng kiên trì, vả lại còn nói mãi bên tai cô ấy một lúc lâu.

Tịch Tuế đỡ trán: “Vừa rồi sao anh không nói lời nào?"

Nếu anh đã kiên trì như vậy thì tại sao vừa nãy lúc cô hứa hẹn với Quý Nhan sẽ ‘đưa anh về nhà’ lại không bác bỏ đầu tiên?

Tịch Tuế có hơi không dám đoán, Quý Vân Tu trong sáng và đơn giản như một bé trai to xác này cũng sẽ chơi xấu với mọi người sao?

Nhưng cô không thể về nhà trước được, làm sao dám để mặc Quý Vân Tu về nhà một mình?

“Không được, không được, chúng ta về nhà anh trước, giày của anh bị ngấm nước rồi, phải thay đôi khác sạch hơn."

“Không!"

Thái độ của Quý Vân Tu lần này rất quả quyết, không thể lay động một chút nào. Anh nhớ rất rõ, lần trước sau khi cùng Tịch Tuế tách ra để về nhà, cô cũng không hoàn thành giao hẹn trò chuyện cùng anh khi hai người cùng lúc về nhà, lần này không thể giẫm lên vết xe đổ!

Tịch Tuế vừa mở bản đồ, điểm đến liền bị Quý Vân Tu sửa thành địa chỉ căn hộ mà Tịch Tuế đã từng nói với anh.

Tịch Tuế giả vờ tức giận.

Từ trong biểu cảm của cô, Quý Vân Tu đọc được mấy chữ ‘không vui’ và ‘tức giận’. Anh hơi kiềm chế thái độ rồi đột nhiên đổi thành giọng thăm dò, ngay cả âm điệu cũng yếu đi một nửa: “Anh đưa Tuế Tuế về nhà nhé, được không?"

Một khắc đó, Tịch Tuế như thấy được biểu cảm QAQ trên mặt anh vậy.

Tất sát nhất kích*.

*Một chiêu chết người ngay lập tức.

K.O

Khi cô lái xe đến dưới lầu nhà mình, vỗ vỗ trán vô cùng bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói: “Tịch Tuế, mày đây là đang làm gì vậy chứ…"

Cô bị Quý Vân Tu cho uống bùa mê gì, thế mà lại thật sự lái về căn hộ!

Nếu Quý Vân Tu không chịu để cô đưa về nhà, Tịch Tuế quyết định thay đổi chiến lược, liên hệ với người nhà họ Quý để bọn họ đặc biệt đến đây đón người. Trong thời gian này, cô còn phải chăm sóc vị tiểu tổ tông này cho thật tốt nữa.

Tịch Tuế tháo dây an toàn ra, Quý Vân Tu cũng làm theo.

Cơn mưa bên ngoài cửa sổ xe liên miên không dứt, nhưng có xu hướng nhỏ đi rất nhiều. Ở đây bọn họ vẫn còn một chiếc ô, lần này không cần cõng, hai người cầm ô đi trên đường, mưa phùn từ trên trời rơi xuống hai bên. Tịch Tuế chỉ cảm thấy người của anh kề hơi sát va nhẹ vào cánh tay, cô lại vô thức tách ra giữ khoảng cách.

Quý Vân Tu gần như không động cổ, hàng mi hơi rũ xuống, đột nhiên đổi tay cầm ô. Quý Vân Tu đứng bên phải cố tình đổi tay cầm ô sang tay phải, tay vắt ngang trước người, chiếc ô vẫn đang đặt ở giữa hai người.

Tịch Tuế đang tò mò vì sao anh lại làm chuyện dư thừa, đột nhiên ——

Đồng tử giãn to, não bộ thoáng chốc trống rỗng mấy giây.

Eo… Tay…

“Ha ha ha ha…" Cô bỗng nhiên không nhịn được mà bật cười: “A Tu, rất nhột."

Một số chỗ trên cơ thể của cô rất nhạy cảm, ngoại trừ mấy vị trí như lòng bàn tay, bàn chân ra thì phần eo cũng là một nhược điểm lớn. Quý Vân Tu đột nhiên giữ lấy eo cô, còn chưa kịp cảm nhận được bầu không khí có bao nhiêu mập mờ thì đã bị tiếng cười của bản thân phá vỡ.

Cô thực sự không thể khống chế được bản thân mà!

“Quý Vân Tu, anh buông ra!" Lời này nói ra không có bao nhiêu sức uy hiếp, trong đó còn mang theo tiếng cười nhỏ vụn nữa.

“Không!" Quý Vân Tu dường như thấy phản ứng của cô rất thú vị nên không chịu buông tay.

Hai người đùa giỡn náo loạn làm cho người qua đường chú ý đến, cái nhìn đặc biệt sâu sắc. Tịch Tuế rụt cổ lại cố nén cười và cố ý tăng tốc bước chân. Khi bước vào trong tòa nhà cần phải gấp ô lại nên bàn tay đó liền rời khỏi eo cô. Tịch Tuế dùng tầm mắt liếc mắt nhìn anh, con ngươi đảo qua đảo lại hai vòng, trong lòng như đang suy tính điều gì đó.

Bọn họ đi thang máy để lên lầu, Quý Vân Tu nghiêm túc nhớ kỹ thời gian và lộ trình, bao gồm cả tầng sắp tới. Tịch Tuế nhập mật mã mở cửa rồi đẩy cửa nhà ra, ánh đèn trong nhà có chút ảm đạm. Hôm nay trời mưa, bầu trời mây đen dày đặc, không gian thiếu ánh sáng mặt trời.

“Tách." Nhấn mở công tắc đèn bên cạnh cửa, căn phòng đột nhiên trở nên sáng sủa.

Tịch Tuế tuỳ ý vẫy vẫy tay: “Anh vào đi."

Quý Vân Tu đứng yên bất động, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày dính đầy bùn đất trên chân mình, giọng nói hơi trầm xuống: “Bẩn."

Ánh mắt Tịch Tuế hơi loé lên, vốn dĩ muốn thừa dịp này giành lại thắng lợi, nhưng bây giờ cô hiện tại cô đã không có sức phản kháng với người đàn ông này!

Anh vừa mở miệng, cô liền xoay người lấy một đôi dép lê mới toanh từ trong kệ để giày ra. Bởi vì thỉnh thoảng bố mẹ cô sẽ đến nên cô thường chuẩn bị sẵn dép lê để đây, dễ dàng tìm thấy một đôi dép cỡ lớn của nam giới và đặt chúng bên chân của Quý Vân Tu: “Mang cái này."

Anh khom người tháo dây buộc của đôi giày thể thao bẩn thỉu ra, sau khi cởi xong lại thấy không có chỗ nào để giày được, bất lực ngưng mắt nhìn Tịch Tuế giống như đang hỏi thăm xem phải xử lý như thế nào.

Tịch Tuế cũng không ghét bỏ, trực tiếp ra tay sờ vào đệm giày cảm thấy hơi ẩm ướt.

Cô lẩm bẩm nói: “Đã ướt cả rồi, không thể mang nữa."

Đưa mắt nhìn đến trên chân của Quý Vân Tu, vì vẫn luôn mang đôi giày và tất bị ngâm nước nên lòng bàn chân đã trắng bệch.

“Đi ngâm chân vào nước nóng trước." Cô không khỏi phân trần mà đưa Quý Vân Tu vào phòng tắm, sau khi cả hai cọ rửa tay trong bồn rửa tay, Tịch Tuế dạy anh sử dụng sử dụng vòi hoa sen: “Bên trái là nước lạnh, bên phải là nước nóng."

Vừa dứt lời thì trả lời lại cô là một tiếng: “Hắt xì ——"

Quý Vân Tu xoa xoa chóp mũi, trên gương mặt vẫn còn những giọt nước chưa khô, động tác nhỏ đáng yêu không chịu được.

“Nhất định là lạnh tới chân rồi." Trong lòng Tịch Tuế lập tức tràn ngập xấu hổ.

“Anh rửa sạch trước đi, em đi tìm một cái ghế đẩu." Cô vốn định tìm một cái ghế đẩu mang vào để cho Quý Vân Tu ngồi ngâm chân.

Quý Vân Tu gật đầu, đợi sau khi Tịch Tuế đi ra thì bắt đầu cởi quần áo… tắm rửa.

Tịch Tuế tìm một vòng trong phòng khách nhưng không tìm được chiếc ghế đẩu thích hợp, bởi vì bình thường sống ở đây một mình căn bản không cần tới ghế đẩu gì đó, có thể ngồi trên ghế sô pha hoặc là ngồi trên ghế dựa. Sực nhớ ra trong phòng ngủ có một chiếc ghế đẩu, cô leo lên tầng hai, tìm được một chiếc ghế đẩu xếp.

Cửa phòng tắm được đóng lại, còn có tiếng nước chảy liên tục không dứt. Tịch Tuế chăm sóc mang ghế đẩu đến để anh tiện ngồi ngâm chân, dùng ngón tay ấn vào tay nắm cửa, ‘cạch’ cánh cửa mở ra. Tiếng nước chưa lắng, Quý Vân Tu giật mình quay đầu thì nhìn thấy Tịch Tuế bất thình lình xông vào.

Tịch Tuế một tay cầm băng ghế xếp, cứng ngắc đứng ở cửa muốn biến mình thành một pho tượng hóa thạch.

Thôi xong…

Cô đã không còn sạch sẽ nữa…

Cô đã nhìn những thứ không nên nhìn…

Quý Vân Tu là kiểu mặc quần áo vào thì gầy, cởi ra thì có da có thịt điển hình, hơn nữa chỗ nào nên lớn thì đều lớn, quả thực là ví dụ cho thân hình tỷ lệ vàng được mô tả trong sách tranh.

Những giọt nước đọng lại trên người, từ chân tóc đến kẽ chân giống như được sương mai tưới tắm. Ngọn đèn sợi đốt trên trần nhà phản chiếu mặt nước óng ánh, gương mặt được máy nước nóng tưới tạo nên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt.

Một bên khuôn mặt khôi ngô tuấn dật lộ ra, anh xấu hổ quay đi đưa lưng về phía cô, nhẹ giọng gọi tên cô, vừa mềm mại vừa nam tính: “Tuế Tuế."

Ghế đẩu xếp trong tay rơi trên thảm trải sàn trước cửa.

Tịch Tuế: *Biểu cảm bất lực*…

Khoảnh khắc đó, cô đã bị tác động vào thị giác một cách vô cùng mãnh liệt, cảm thấy máu toàn thân đều bắt đầu sôi trào!

Chậm chạp nhận ra xoay người lại, ‘nổi giận đùng đùng’ rống lên: “Sao anh đi tắm mà không đóng cửa hả!"

Quý Vân Tu lại nhẹ nhàng tóm lấy đôi tai của mình, động tác nhỏ lộ ra vẻ tình nguyện ăn mắng, giọng nói hơi trầm trả lời cô: “Anh có đóng cửa mà…"

Chỉ là không khoá lại mà thôi.

Tịch Tuế bịt tai lại làm hành động ‘không nghe thấy gì hết’ quán triệt đến cùng, để lại một câu “em đi lấy khăn tắm cho anh" không có tiền đồ như vậy, đóng cửa lại rồi bỏ chạy. Chạy một mạch lên tầng hai, Tịch Tuế đẩy cửa phòng ngủ ra, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân.

Khuôn mặt đỏ bừng lên như quả đào chín mọng, nhịp tim đập cũng rất nhanh, không thể nào bình tĩnh lại được. Hai tay vỗ nhẹ lên má, thầm lẩm nhẩm không biết bao nhiêu lần để bình tĩnh lại. Khi tâm trạng thực sự bình tĩnh lại được một chút, Tịch Tuế bước ra khỏi phòng ngủ đi đến phòng để đồ ở bên cạnh.

Loại đồ dùng dự phòng cho sinh hoạt như khăn tắm đều được cô đặt ở trong phòng để đồ, Tịch Tuế tìm kiếm trong ngăn tủ.

Màu hồng?

Không hợp cho lắm.

Màu xanh lục?

Kì kì sao ấy.

Màu trắng?

“Cạch ——" Đang xoắn xuýt về màu sắc của khăn tắm, đột nhiên nghe thấy tiếng động rõ rệt nhưng không lớn lắm.

Cửa phòng thay quần áo mở rộng đủ để cô nghe thấy âm thanh.

“Phịch ——" Lỗ tai Tịch Tuế dựng lên, là tiếng đóng cửa.

Cô vội vàng bỏ chiếc khăn tắm xuống, chạy đến góc cầu thang rồi nằm sấp xuống, ngoẹo cổ nhìn xuống như kẻ trộm.

“Tuế Tuế, con có nhà không?"

“Sao giày lại nhiều bùn thế này, chắc là vừa từ bên ngoài trở về phải không."

Không xong rồi, là ba mẹ cô!

Khoảng cách từ cửa ra vào đến nhà tắm có hai con đường, dựa theo tốc độ bước đi này, nếu như bọn họ nghe thấy tiếng nước chảy hoặc phát hiện ra đầu mối, tìm hiểu nguồn gốc rồi tóm được Quý Vân Tu đang tắm rửa trong căn hộ của cô thì…

Thì cô… chết chắc rồi!

Tiếng bước chân không đồng đều của hai vị phụ huynh như tiếng chuông báo động, thúc giục đến nỗi tim cô đập mạnh, hốt hoảng vọt vào phòng tắm rồi cũng tự nhốt mình vào bên trong.

Lần này cô không còn lòng dạ nào mà đi thưởng thức sắc đẹp mê người nữa, vội vã dựng thẳng ngón tay đặt lên môi ra hiệu im lặng: “Suỵt!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tuế Tuế: *Biểu cảm bất lực*… không chịu được, tôi thật sự không chịu được!!!
Tác giả : Giang La La
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại