Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ
Chương 2: Bình thủy
Quán trà của Đan Tung rất náo nhiệt, nhất là vào sáng sớm.
Trấn trên không người nào luận có hay không đi ngang qua, cuối cùng cũng hướng quán trà mà ngồi xuống, mỹ danh này viết “Bao da thủy", kỳ thực cũng chỉ là uống trà cát san hô. Lão bá bán thuốc lào cũng quan tâm mà lại, đại thẩm đi chợ cũng ghé qua vừa mua rau vừa lải nhải, lại có Vương gia béo tiểu tử, sáng sớm bị nãi nãi ôm tới trước mặt Đan Tung hảo hảo khóc một phen.
Bạch Nhược Khê cảm thấy ầm ĩ cực kỳ, hai cái lỗ tai ong ong, hắn hận không thể dùng đôi đũa trong tay hướng cái nguyên nhân gây ồn kia mà phóng nhưng đã muộn, chỉ quay đầu nhìn Đan Tung đang thích ý cười lớn, sao không đi vào phòng trong ăn chúc đi.
-Tiểu Đan a, đó là tiểu nhị ngươi mới mướn? Ta như thế nào là cảm thấy hắn là người thiệt thà.-Vương thẩm thấy Bạch Nhược Khê đi vào liền hỏi.
Đan Tung đang mải mê ăn bánh trứng, bên cạnh là bánh rán trên tay còn có bánh quẩy, vui vẻ ăn. Vừa nghe lời nói của Vương thẩm, thiếu chút nữa bị nghẹn, uống hai chén nước, cười nói:
-Vương thẩm, ngươi thấy hài tử nhà nào cũng bảo là người tốt. Cách đây ba tháng, ngươi thấy hài tử nhà sát vách cũng bảo là người thiệt thà.
Vương thẩm cười a a nhẹ nhàng vuốt cháu trai bảo bối:
-Tiểu Đan nói có lý, nét mặt hiền lành đều là hảo hài tử. Ngươi có tiểu nhị giúp đỡ cũng là chuyện tốt, bình thường thấy ngươi rất là bận rộn, lại không có ai giúp đỡ, nếu cha ngươi trên trời nhìn thấy, nhất định rất đau lòng. Hiện giờ ngươi cũng đã ngoài hai mươi, ta xem…
-Không vội, không vội.- Đan Tung không đợi Vương thẩm nói hết đã lắc đầu, không cần nghĩ cũng biết nàng đang chuẩn bị nói nhà ai có cô nương tuổi thích hợp, nhà ai có cô nương khéo tay…Bình thường trong trấn các thẩm thẩm đầu rất chiếu cố hắn, hắn cũng rất cảm kích nhưng chuyện làm mai thì…
Hắn tự nhận không phải ngọc thụ lâm phong nhưng cũng phong nhã hào hoa, tương lai ngày còn dài, thiên nhai hà xử vô phương thào sao lại sớm bị mắc lên một cành cây?
-Như vậy ngươi đối cô nương nhà ai có ý thì ngàn vạn lần phải nói cho ta biết đó nha.-Vương thẩm có chút chưa từ bỏ ý định, bên kia Vương bá nhíu nhíu mày, trách cứ lão bà.
-Tiểu Đan còn trẻ, lão bà ngươi gấp cái gì. Tiểu Đan a, cái kia tiểu nhị của ngươi tên gọi là gì, từ chỗ nào tới?
Đan Tung nghe vậy liền bị sặc, đại não hoạt động nhanh như chớp, cười mỉa nói:
-Hắn là họ hàng xa bên ngoại của ta, gọi là Tào…Hề Hề. Gia đình sa sút, cho nên bà ngoại liền bảo hắn tới đây.-Lời này vừa nói ra, sau lưng đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Vương bá hút điếu thuốc, dĩ nhiên không có hoài nghi:
-Biết chi tiết là tốt rồi, hiện tại thế đạo không rõ, ngươi sống một mình tốt xấu gì cũng phải cẩn thận.
Đan Tung vội vàng gật đầu đồng ý, trên mặt một bộ dáng thành thật, cứ như một hài tử ngoan ngoãn. Các bá bá, thẩm thẩm, gia gia, nãi nãi quả nhiên sôi nổi tán thưởng Đan Tung là hài tử số khổ tâm địa thiện lương.
Bạch Nhược Khê ở trong phòng nghe thấy, đầu vùi vào chén chúc, không cho là đúng hừ một tiếng, cái gì phá tên.
Sáng sớm thái dương từ từ mọc lên, tròn tròn như cái trứng rán, trong quán trà người tan hơn phân nửa, Đan Tung theo thường lệ thư được một giỏ rau xanh từ các đại thẩm. Hắn cầm một cây măng tây chơi đùa, chú ý Bạch Nhược Khê vừa mới tẩy xong bát lại còn đem nước sôi rót vào trà hang, còn bản thân thì ngồi bên giếng tẩy đồ ăn.
Bạch Nhược Khê giữ im lặng chạy một vòng trong quán, đem bát trà thu thập sạch sẽ, xong rồi khoanh tay đứng bên cửa nhìn Đan Tung, dường như có ý tứ gì.
Mí mắt Đan Tung giật giật, trong đầu cảm thấy không thoải mái. Lúc hắn còn nhỏ, lão cha hắn có nói qua mí mắt giật là báo điềm xấu, nhưng vì đã lâu, lão cha lại qua đời sớm, hắn quân mất giật mắt trái xui hay là mắt phải xui, kết quả đây vẫn là một bí ẩn.
Nhìn cái gì, lại nhìn không ra một đóa hoa.
Hắn ở trong lòng lầm bầm, thì ra trong đống đồ ăn có vài đóa hoa tặng cho hai người, điều này khiến Bạch Nhược Khê ném cho hắn một cái nhìn xem thường.
Bạch Nhược Khê cười ra tiếng, nói:
-Nhìn không ra một đóa hoa, nhưng lại nhìn thấy một mảng đồ ăn.
Aa? Vừa rồi ta đem chuyện nói ra? Đan Tung theo bản năng sờ sờ miệng, xấu hổ cúi đầu nhìn chậu rửa mặt, trên mặt còn dính một mảng đồ ăn. Hắn thật muốn vả vào miệng mình mấy cái.
Bạch Nhược Khê nhìn bộ dáng quẫn bách của Đan Tung, tâm tình liền tốt lên, đang muốn quay về trong quán dọn dẹp một chút, trong tai đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa trên đường, sắc mặt không khỏi biến đổi, quanh thân mơ hồ tỏa ra sát khí. Đan Tung ném măng tây sang một bên, nói:
-Ước chường Lý Tam, ngươi giúp ta tẩy đồ ăn, để ta đi xem.-Nói xong liền vén mành đi ra ngoài.
Bạch Nhược Khê ngẩn người, buông thủ, lại nhìn mộc bồn bên cạnh giếng, vẫn là ngồi xổm xuống tẩy tẩy đồ ăn.
Lý Tam xưa nay không gặp thì thôi chứ đã gặp thì biết là một người hào sảng, ngựa còn chưa buộc, giọng đã oang oang:
-Đan tiểu tử, nhanh cho hai chén trà lạnh!
-Sáng sớm đã chạy đến, Tam gia quả nhiên rất chịu khó!-Đan Tung bưng bát chào đón, cười nói.
Lý Tam vung quan mạo, tiếp nhận bát trà nói:
-Đan tiểu tử này miệng thật sự là lưu loát, trưởng bối cả trấn đều khen, sao đối với ta lại là một cổ não?
Đan Tung thở dài, dáng vẻ cung kính:
-Tam gia lời này chiết sát tiểu nhân.
Trong trấn mọi người đều quen biết nhau, trong quán trà bàn chuyện cười vang, phi thường náo nhiệt.
Uống xong hai chén trà, Lý Tam tan nhiệt khí, lúc này mới nói chính sự:
-Lần trước ta có nói qua chuyện ma giáo, nguyên bản cùng chúng ta không có quan hệ, nhưng là gần đây Vũ Đương, Thiếu Lâm hai phái liên hợp kêu gọi các danh môn chính phái khác đi tiêu diệt ma giáo, trên đường phải đi qua bản trấn. Huyện lão gia đặc biệt bảo ta lại đây bố cáo một tiếng, những người này tuy nói là chính phái, thế nhưng lại cứ hay động đao lộng kiếm khiến cho nhiều người sợ hãi. Bọn hắn ở bản trấn nhiều lắm là nửa ngày, thời gian đó mọi người cũng không nên xuất môn. Đan tiểu tử ngươi nên làm việc cẩn thận, vạn nhất có xảy ra cố sự thì cứ đến tìm ta.
Đan Tung mí mắt lại giựt giựt, hắn liền đè lại dùng sức nhu nhu, cúi xuống lấy tiền bỏ vào trong bao, ngày xưa tiếng thanh thúy của tiền đồng cũng không thể làm cho hắn hăng hái.
-Ngươi đừng lo lắng, có Huyện lão gia ở đây, có ai dám gây chuyện?-Lý Tam vỗ vỗ vai hắn, an ủi.
-Ta là không phải lo lắng chuyện này, nghe nói người giang hồ uống trà đều không trả tiền, cứ đưa một thỏi bạc ra khiến người ta không có tiền thối.
Thái dương lảo đảo bò lên chính ngọ, nhóm trà khách đều tan, trong quán trà hai trà hang đến trưa cũng không mất vị. Bạch Nhược Khê dưới trời nắng ở trong sân thanh lý bả trà, súc trà hang, thêm lá trà tưới. Đan Tung tại trù phòng hâm đậu hủ, cắt măng tay xào chung với thịt khô, bưng đồ ăn tiếp đón Bạch Nhược Khê vào phòng trong ăn cơm.
Hai người đều mang tâm tư ăn cơm, tương đối không nói gì, bên ngoài đại hoàng cẩu nhà ai sủa ầm ĩ.
Đan Tung ăn măng tây cảm thấy thực nhạt nhẽo, lại múc một muỗng đậu hủ, càng cảm thấy vô vị, ngày xưa chúc cùng với rau xào hắn cũng thấy ngon, tay hắn nắm chặt đũa, nhịn không được, nhỏ giọng hỏi:
-Ngươi đều nghe thấy được?
Bạch Nhược Khê ngước mắt không nói gì.
-Nghe nói sẽ tới rất nhiều người, vạn nhất ngươi bị bọn họ phát hiện, ta cũng không nhất định muốn lưu ngươi, chỉ cần ngươi nhớ trả tiền là được. (Ố ố, em này giống ta, tiền là điều kiện để phát triển kinh tế gia đình đó!)
Bạch Nhược Khê, cúi đầu ăn cơm, không để ý đến hắn.
Đan Tung càng nói càng chột dạ, lúc trước là do hắn nghĩ người nào địa vị lớn, ắt hẳn là có tiền nên mới bắt trả giá cao như vậy. Kết quả người này lại không đem theo một xu, nên phải làm “công nhân lao động" để trả nợ. Giang hồ to lớn, không phải như hắn suy nghĩ, hắn trước giờ đều chỉ thích an nhàn, ngàn vạn lần không muốn rước phiền toái.
Bạch Nhược Khê buông đũa, bình tĩnh mở miệng:
-Mặc kệ chuyện của ngươi, nợ tiền ta nhất định sẽ trả.
Đan Tung đứng dậy, lấy từ trong tủ cái ống trúc, đưa cho hắn nói:
-Ta xem ngươi rất thích trà này, cho nên cái này tặng ngươi, coi như ta và ngươi là bình thủy tương phùng. Khi nào đi thì nói cho ta biết một tiếng, tiền kia không nhất định phải trả.
-Đa tạ.-Bạch Nhược Khê tiếp nhận lá trà, chớp chớp mắt vẫn là không nói thêm cái gì.
Đan Tung cảm thấy bộ dáng lúc này của hắn đẹp cực kỳ, sờ sờ đầu, nhớ tới chuyện buổi sáng, cẩn cẩn dực dực nói:
-Cái kia, buổi sáng ta nói bừa, ngươi đừng để ý, dù sao mẹ ta mất sớm, ta cũng chưa gặp qua một lần, cũng không biết nhà mẹ ta ở nơi nào.
-Tảo Hề Hề tên này còn đi.-Bạch Nhược Khê vùi đầu vào bát cơm, thản nhiên nói.
-A?-Đan Tung ngẩn người, một lúc lâu sau mới phản ứng.
Quà Valentine đó nha mọi người!
Mà sao thấy nhà vắng quá vậy chắc phải kêu phu quân đi PR thôi.
Trấn trên không người nào luận có hay không đi ngang qua, cuối cùng cũng hướng quán trà mà ngồi xuống, mỹ danh này viết “Bao da thủy", kỳ thực cũng chỉ là uống trà cát san hô. Lão bá bán thuốc lào cũng quan tâm mà lại, đại thẩm đi chợ cũng ghé qua vừa mua rau vừa lải nhải, lại có Vương gia béo tiểu tử, sáng sớm bị nãi nãi ôm tới trước mặt Đan Tung hảo hảo khóc một phen.
Bạch Nhược Khê cảm thấy ầm ĩ cực kỳ, hai cái lỗ tai ong ong, hắn hận không thể dùng đôi đũa trong tay hướng cái nguyên nhân gây ồn kia mà phóng nhưng đã muộn, chỉ quay đầu nhìn Đan Tung đang thích ý cười lớn, sao không đi vào phòng trong ăn chúc đi.
-Tiểu Đan a, đó là tiểu nhị ngươi mới mướn? Ta như thế nào là cảm thấy hắn là người thiệt thà.-Vương thẩm thấy Bạch Nhược Khê đi vào liền hỏi.
Đan Tung đang mải mê ăn bánh trứng, bên cạnh là bánh rán trên tay còn có bánh quẩy, vui vẻ ăn. Vừa nghe lời nói của Vương thẩm, thiếu chút nữa bị nghẹn, uống hai chén nước, cười nói:
-Vương thẩm, ngươi thấy hài tử nhà nào cũng bảo là người tốt. Cách đây ba tháng, ngươi thấy hài tử nhà sát vách cũng bảo là người thiệt thà.
Vương thẩm cười a a nhẹ nhàng vuốt cháu trai bảo bối:
-Tiểu Đan nói có lý, nét mặt hiền lành đều là hảo hài tử. Ngươi có tiểu nhị giúp đỡ cũng là chuyện tốt, bình thường thấy ngươi rất là bận rộn, lại không có ai giúp đỡ, nếu cha ngươi trên trời nhìn thấy, nhất định rất đau lòng. Hiện giờ ngươi cũng đã ngoài hai mươi, ta xem…
-Không vội, không vội.- Đan Tung không đợi Vương thẩm nói hết đã lắc đầu, không cần nghĩ cũng biết nàng đang chuẩn bị nói nhà ai có cô nương tuổi thích hợp, nhà ai có cô nương khéo tay…Bình thường trong trấn các thẩm thẩm đầu rất chiếu cố hắn, hắn cũng rất cảm kích nhưng chuyện làm mai thì…
Hắn tự nhận không phải ngọc thụ lâm phong nhưng cũng phong nhã hào hoa, tương lai ngày còn dài, thiên nhai hà xử vô phương thào sao lại sớm bị mắc lên một cành cây?
-Như vậy ngươi đối cô nương nhà ai có ý thì ngàn vạn lần phải nói cho ta biết đó nha.-Vương thẩm có chút chưa từ bỏ ý định, bên kia Vương bá nhíu nhíu mày, trách cứ lão bà.
-Tiểu Đan còn trẻ, lão bà ngươi gấp cái gì. Tiểu Đan a, cái kia tiểu nhị của ngươi tên gọi là gì, từ chỗ nào tới?
Đan Tung nghe vậy liền bị sặc, đại não hoạt động nhanh như chớp, cười mỉa nói:
-Hắn là họ hàng xa bên ngoại của ta, gọi là Tào…Hề Hề. Gia đình sa sút, cho nên bà ngoại liền bảo hắn tới đây.-Lời này vừa nói ra, sau lưng đã phủ một tầng mồ hôi lạnh.
Vương bá hút điếu thuốc, dĩ nhiên không có hoài nghi:
-Biết chi tiết là tốt rồi, hiện tại thế đạo không rõ, ngươi sống một mình tốt xấu gì cũng phải cẩn thận.
Đan Tung vội vàng gật đầu đồng ý, trên mặt một bộ dáng thành thật, cứ như một hài tử ngoan ngoãn. Các bá bá, thẩm thẩm, gia gia, nãi nãi quả nhiên sôi nổi tán thưởng Đan Tung là hài tử số khổ tâm địa thiện lương.
Bạch Nhược Khê ở trong phòng nghe thấy, đầu vùi vào chén chúc, không cho là đúng hừ một tiếng, cái gì phá tên.
Sáng sớm thái dương từ từ mọc lên, tròn tròn như cái trứng rán, trong quán trà người tan hơn phân nửa, Đan Tung theo thường lệ thư được một giỏ rau xanh từ các đại thẩm. Hắn cầm một cây măng tây chơi đùa, chú ý Bạch Nhược Khê vừa mới tẩy xong bát lại còn đem nước sôi rót vào trà hang, còn bản thân thì ngồi bên giếng tẩy đồ ăn.
Bạch Nhược Khê giữ im lặng chạy một vòng trong quán, đem bát trà thu thập sạch sẽ, xong rồi khoanh tay đứng bên cửa nhìn Đan Tung, dường như có ý tứ gì.
Mí mắt Đan Tung giật giật, trong đầu cảm thấy không thoải mái. Lúc hắn còn nhỏ, lão cha hắn có nói qua mí mắt giật là báo điềm xấu, nhưng vì đã lâu, lão cha lại qua đời sớm, hắn quân mất giật mắt trái xui hay là mắt phải xui, kết quả đây vẫn là một bí ẩn.
Nhìn cái gì, lại nhìn không ra một đóa hoa.
Hắn ở trong lòng lầm bầm, thì ra trong đống đồ ăn có vài đóa hoa tặng cho hai người, điều này khiến Bạch Nhược Khê ném cho hắn một cái nhìn xem thường.
Bạch Nhược Khê cười ra tiếng, nói:
-Nhìn không ra một đóa hoa, nhưng lại nhìn thấy một mảng đồ ăn.
Aa? Vừa rồi ta đem chuyện nói ra? Đan Tung theo bản năng sờ sờ miệng, xấu hổ cúi đầu nhìn chậu rửa mặt, trên mặt còn dính một mảng đồ ăn. Hắn thật muốn vả vào miệng mình mấy cái.
Bạch Nhược Khê nhìn bộ dáng quẫn bách của Đan Tung, tâm tình liền tốt lên, đang muốn quay về trong quán dọn dẹp một chút, trong tai đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa trên đường, sắc mặt không khỏi biến đổi, quanh thân mơ hồ tỏa ra sát khí. Đan Tung ném măng tây sang một bên, nói:
-Ước chường Lý Tam, ngươi giúp ta tẩy đồ ăn, để ta đi xem.-Nói xong liền vén mành đi ra ngoài.
Bạch Nhược Khê ngẩn người, buông thủ, lại nhìn mộc bồn bên cạnh giếng, vẫn là ngồi xổm xuống tẩy tẩy đồ ăn.
Lý Tam xưa nay không gặp thì thôi chứ đã gặp thì biết là một người hào sảng, ngựa còn chưa buộc, giọng đã oang oang:
-Đan tiểu tử, nhanh cho hai chén trà lạnh!
-Sáng sớm đã chạy đến, Tam gia quả nhiên rất chịu khó!-Đan Tung bưng bát chào đón, cười nói.
Lý Tam vung quan mạo, tiếp nhận bát trà nói:
-Đan tiểu tử này miệng thật sự là lưu loát, trưởng bối cả trấn đều khen, sao đối với ta lại là một cổ não?
Đan Tung thở dài, dáng vẻ cung kính:
-Tam gia lời này chiết sát tiểu nhân.
Trong trấn mọi người đều quen biết nhau, trong quán trà bàn chuyện cười vang, phi thường náo nhiệt.
Uống xong hai chén trà, Lý Tam tan nhiệt khí, lúc này mới nói chính sự:
-Lần trước ta có nói qua chuyện ma giáo, nguyên bản cùng chúng ta không có quan hệ, nhưng là gần đây Vũ Đương, Thiếu Lâm hai phái liên hợp kêu gọi các danh môn chính phái khác đi tiêu diệt ma giáo, trên đường phải đi qua bản trấn. Huyện lão gia đặc biệt bảo ta lại đây bố cáo một tiếng, những người này tuy nói là chính phái, thế nhưng lại cứ hay động đao lộng kiếm khiến cho nhiều người sợ hãi. Bọn hắn ở bản trấn nhiều lắm là nửa ngày, thời gian đó mọi người cũng không nên xuất môn. Đan tiểu tử ngươi nên làm việc cẩn thận, vạn nhất có xảy ra cố sự thì cứ đến tìm ta.
Đan Tung mí mắt lại giựt giựt, hắn liền đè lại dùng sức nhu nhu, cúi xuống lấy tiền bỏ vào trong bao, ngày xưa tiếng thanh thúy của tiền đồng cũng không thể làm cho hắn hăng hái.
-Ngươi đừng lo lắng, có Huyện lão gia ở đây, có ai dám gây chuyện?-Lý Tam vỗ vỗ vai hắn, an ủi.
-Ta là không phải lo lắng chuyện này, nghe nói người giang hồ uống trà đều không trả tiền, cứ đưa một thỏi bạc ra khiến người ta không có tiền thối.
Thái dương lảo đảo bò lên chính ngọ, nhóm trà khách đều tan, trong quán trà hai trà hang đến trưa cũng không mất vị. Bạch Nhược Khê dưới trời nắng ở trong sân thanh lý bả trà, súc trà hang, thêm lá trà tưới. Đan Tung tại trù phòng hâm đậu hủ, cắt măng tay xào chung với thịt khô, bưng đồ ăn tiếp đón Bạch Nhược Khê vào phòng trong ăn cơm.
Hai người đều mang tâm tư ăn cơm, tương đối không nói gì, bên ngoài đại hoàng cẩu nhà ai sủa ầm ĩ.
Đan Tung ăn măng tây cảm thấy thực nhạt nhẽo, lại múc một muỗng đậu hủ, càng cảm thấy vô vị, ngày xưa chúc cùng với rau xào hắn cũng thấy ngon, tay hắn nắm chặt đũa, nhịn không được, nhỏ giọng hỏi:
-Ngươi đều nghe thấy được?
Bạch Nhược Khê ngước mắt không nói gì.
-Nghe nói sẽ tới rất nhiều người, vạn nhất ngươi bị bọn họ phát hiện, ta cũng không nhất định muốn lưu ngươi, chỉ cần ngươi nhớ trả tiền là được. (Ố ố, em này giống ta, tiền là điều kiện để phát triển kinh tế gia đình đó!)
Bạch Nhược Khê, cúi đầu ăn cơm, không để ý đến hắn.
Đan Tung càng nói càng chột dạ, lúc trước là do hắn nghĩ người nào địa vị lớn, ắt hẳn là có tiền nên mới bắt trả giá cao như vậy. Kết quả người này lại không đem theo một xu, nên phải làm “công nhân lao động" để trả nợ. Giang hồ to lớn, không phải như hắn suy nghĩ, hắn trước giờ đều chỉ thích an nhàn, ngàn vạn lần không muốn rước phiền toái.
Bạch Nhược Khê buông đũa, bình tĩnh mở miệng:
-Mặc kệ chuyện của ngươi, nợ tiền ta nhất định sẽ trả.
Đan Tung đứng dậy, lấy từ trong tủ cái ống trúc, đưa cho hắn nói:
-Ta xem ngươi rất thích trà này, cho nên cái này tặng ngươi, coi như ta và ngươi là bình thủy tương phùng. Khi nào đi thì nói cho ta biết một tiếng, tiền kia không nhất định phải trả.
-Đa tạ.-Bạch Nhược Khê tiếp nhận lá trà, chớp chớp mắt vẫn là không nói thêm cái gì.
Đan Tung cảm thấy bộ dáng lúc này của hắn đẹp cực kỳ, sờ sờ đầu, nhớ tới chuyện buổi sáng, cẩn cẩn dực dực nói:
-Cái kia, buổi sáng ta nói bừa, ngươi đừng để ý, dù sao mẹ ta mất sớm, ta cũng chưa gặp qua một lần, cũng không biết nhà mẹ ta ở nơi nào.
-Tảo Hề Hề tên này còn đi.-Bạch Nhược Khê vùi đầu vào bát cơm, thản nhiên nói.
-A?-Đan Tung ngẩn người, một lúc lâu sau mới phản ứng.
Quà Valentine đó nha mọi người!
Mà sao thấy nhà vắng quá vậy chắc phải kêu phu quân đi PR thôi.
Tác giả :
Đại Phúc Đoàn