Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương
Quyển 1 - Chương 18
Trời vừa sáng, trong biệt thự Trúc gia đã nghe thấy tiếng mè nheo của Liên Thảo:
- Mẹ, con không đồng ý cho Bảo Bối đi học đâu?
- Con phản đối được sao? Không nói nhiều nữa Bảo Bối phải đến trường. Còn con hãy chuẩn bị ra ngoài ăn cơm với Liên Thành đi.
- Con không đi ăn với hắn ta đâu, con chỉ muốn Bảo Bối thôi.(cô ấm ức nói)
- Con dám cãi lời mẹ sao? Nếu còn dám nói câu nào nữa mẹ sẽ lập tức cho người đuổi nó ra đường. Chọn đi con muốn như thế nào?
- Mẹ cưỡng ép người quá đáng.(tức giận đến bật khóc)
- Các người còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau đưa nó đến trường học.(quay sang quát mắng những người vệ sĩ đứng đó)
- Dạ thưa bà chủ.
Cúi đầu nhận chỉ thị của bà Trúc cũng là mẹ cô, bọn họ quay lại hướng Vân Phong đang lạnh lùng thờ ơ đứng xem nói:
- Cậu chủ nhỏ, mời! (chìa tay hướng ra ngoài cửa)
Uể oải đứng thẳng dậy, anh đi đến chỗ cô nhẹ giọng nói:
- Không cần quá ngang bướng, yên tâm đi mọi chuyện sẽ được giải quyết êm thoả. Đừng quá lo lắng.
Cô không thể để mẹ đuổi Bảo Bối ra ngoài, nên chỉ đành tạm thời chấp nhận thôi. Nhẹ gật gật đầu để Bảo Bối yên tâm, cô sẽ không chịu khuất phục đâu. Phải gom tiền ngay từ bây giờ rồi tìm cơ hội mang Bảo Bối bỏ trốn càng sớm càng tốt mới được.
Không cần dùng pháp lực đọc trộm ý nghĩ của cô, anh cũng biết cô lại đang nghĩ gì. Cô gái này thật là chỉ nghĩ đến bỏ trốn thôi sao? Ah thật là ngốc. Cái tên Liên Thành này đã đến lúc nên dạy bảo nhẹ nhàng 1 chút rồi. Nếu hắn vẫn cứng đầu thì thật là tiếc cho cái mạng của hắn. (ở với Liên Thảo 1 thời gian, bản tính tàn nhẫn của anh vơi đi quá nhiều rồi)
Đi theo 2 tên bảo vệ đến trường chỉ là khi đi được nửa đường anh dùng thuật thôi miên bọn họ khiến họ mất đi ý thức. Cho xe dừng ở ven đường, 2 tên bảo vệ liền gục xuống ngủ mê mệt.
Nhảy xuống khỏi xe, Vân Phong theo hướng nhà hàng Nhật Ly đi đến. Bởi vì Liên Thảo dùng cơm ở đó.
Nhà hàng Nhật Ly
Liên Thảo chán nản bước vào bên trong, lần này đi dùng cơm mẹ cô cũng sai người theo dõi. Thật tức chết cô mà.
Ngồi xuống ghế đối diện tên đáng nghét đó cô hậm hực nói:
- Anh có thể bớt làm phiền tôi được không? Tôi thật sự không muốn nhìn thấy mặt anh đâu.
- Nhưng tôi lại muốn gặp mặt Liên Thảo tiểu thư. Cô càng ngày càng thú vị đó.
- Tôi rốt cuộc có điểm gì tốt cơ chứ? Xinh đẹp thì không, thông minh càng không. Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi chứ?
- Những thứ đó với tôi không quan trọng. Xinh đẹp cũng chỉ là vẻ bề ngoài, thông minh lại càng không cần, tôi không muốn khi về đến nhà lại phải đấu trí với vợ của mình nữa.
- Anh..anh(tức giận đến mặt đỏ bừng)
- Đừng giận dữ nữa không tốt cho nhan sắc đâu. Gọi đồ ăn đi.
Khi cô định cất tiếng phản đối thì ngoài cửa hàng xuất hiện 5 phụ nữ khá là xinh đẹp đi đến chỗ bọn họ. Những người phụ nữ này ánh mắt thì mơ hồ, đồng loạt nói:
- Liên Thành anh là 1 tên cầm thú, chiếm đoạt tôi rồi lại muốn rũ bỏ tôi sao? Đồ không biết liêm sỉ lại đi lừa lọc cô gái này sao?
- Các cô là ai? Tại sao lại vu oan giá hoạ tôi như vậy?
Nhưng hắn không kịp nói nhiều vì bị 5 cô gái lao vào người thì cào xé, người thì cắn, người thì thẳng tay đánh đập. Bọn họ tấn công nhưng khuôn mặt không lộ ra vẻ mặt gì, ánh mắt thì mông lung.
Liên Thảo chứng kiến như vậy vô cùng tức khí, thẳng tay tạt nước vào mặt hắn, buông lại 1 câu rồi bỏ ra ngoài:
- Vô liêm sỉ.
- Liên Thảo không phải như cô thấy đâu.
Bất chợt 1 cô gái trầm giọng nói:
- Liên Thành đây chỉ là cảnh cáo nhẹ thôi. Nếu còn muốn sống thì biết điều 1 chút. Không được đến gần làm phiền cuộc sống của cô ấy nữa.
Tiếng nói vừa chấm dứt thì cùng lúc đó cả 5 người ngã xuống bất tỉnh. Cô ấy trong lời cô ta là ai? Không lẽ là Liên Thảo sao? Rốt cuộc là ai đã điều khiển họ.
Bị tấn công đau đớn, hắn rời khỏi nhà hàng. Chỉ là khi hắn điều khiển xe đến 1 đoạn đường khá vắng người qua lại thì không biết từ đâu xuất hiện 1 sinh vật vô cùng ghê rợn thân mình của nó chỉ bé bằng đứa trẻ 5 tuổi không hề có da ngoài, mình đầy máu chảy. Con quái vật nhảy nên nắp xe mồm nó há rộng ra vô cùng đói khát. Máu từ người đó chảy xuống ướt đẫm kính xe. Liệu phải chăng vì hắn quá mệt mỏi mà ảo tưởng ra. Con quái vật đáng sợ này rốt cuộc là gì?
Liên Thành từ trước đến giờ chưa bao giờ tin ở trái đất này còn có ma, quỷ hiện hình.
Nhưng bây giờ thì hắn đã tin, nếu không có yêu thuật thì tại sao 5 cô gái kia lại bị người điều kiển, không có quỷ hay yêu quái. Vậy cái con vật đang không ngừng há mồm là gì đây? Nhưng lúc này hắn không có thời gian mà ngồi phân tích vì cái con vật đầy máu này bắt đầu tấn công hắn.
" Géo!!" con vật gầm lên. Nó liền dùng con dao sắc nhọn trên tay đâm vào kính ô tô liên tục cho đến khi nứt vỡ.
Liên Thành ngồi bên trong vô cùng hoảng sợ vội vàng nhấn ga tăng tốc độ hy vọng sẽ làm con vật này rơi xuống. Nhưng khi xe vừa bắt đầu chạy thì con quái vật này không thể kiềm chế được nữa, nó đã từ trong rừng sâu nơi đáy giếng mà mò đến đây (nó được sinh ra từ những vũng máu sau bữa ăn của Quỷ Huyết, 1 lần ăn lại 1 con được hình thành. Nó là ấu trùng của Quỷ) Đủ hiểu bây giờ nó đã đói khát thế nào.
Lao cả thân mình đầy máu vào trong xe, nó há to miệng hướng vào hắn cắn xé. Liên Thành vội vàng dùng chân đạp mạnh vào cửa xe để thoát hiểm nhảy ra ngoài.
Cú nhảy đó đã khiến hắn bị vết thương rất nhiều, mùi tanh của máu càng trở nên nồng đậm hơn. Hắn chạy về phía trước, con quỷ đó đuổi theo sau. Nhưng hắn còn chưa chạy được xa thì lại xuất hiện thêm 1 con khác lao vào tấn công.
Hai con quỷ lao vào cắn xé, đau đớn khiến hắn không thể chạy được nữa. Cổ hắn đang bị cắn vô cùng thậm tệ bởi vì lũ quỷ biết máu ở đó chảy ra vô cùng nhiều đủ để chúng giải khát. Cơ thể hắn giật giật, mắt trợn trừng vì cái chết đang đến.
Có tiếng bước chân đang lại gần, hai con quỷ ngước đầu lên nhìn.
" Géo!!" vội vàng rời khỏi con mồi đang ăn dở chạy đến dưới chân người đó quỳ xuống gục đầu cọ cọ vào mu bàn chân như 1 vật cưng cần chủ nhân vuốt ve.
- Hai con ấu trùng này, biến ngay.
" Géo!!" bỏ chạy biến mất dạng.
- Mình còn chưa tìm được đồ ăn như ý thế mà bọn chúng đã được ăn uống ngon lành rồi. Ở vùng xa xôi hẻo lánh thì không có người, vào chốn thành thị thì nữ giới đều bẩn hết(dùng chất kích thích, tình dục bừa bãi, bệnh tật.) rồi. A! May mà quả tim của họ còn dùng được.
Tiến lại gần người đang nằm dưới đất thoi thóp. Hắn khẽ cúi người xuống quan sát.
- Bộ dạng nhìn cũng thật được nha. Ngươi thật may mắn vì được Quỷ Huyết ta dùng lại thân xác của ngươi đó.
Liên Thanh không còn sức để nói chỉ có thể trợn to mắt nhìn. Người này dù cũng có hình người nhưng bộ dạng cũng đáng sợ không kém. Hai mắt màu đỏ, miệng đỏ như máu, trên da mặt toàn những tơ máu màu đỏ chằng chịt hiện lên rõ rệt, bên má trái từng miếng thịt bắt đầu bị phân huỷ rơi xuống từng miếng nhỏ một(Quỷ huyết vì chê máu bẩn không thèm dùng nên mới bị như vậy, nếu dùng thân xác con người thì dù không dùng máu giải khát cũng không bị tàn phá nhiều).
Từ trong lòng bàn tay của Quỷ Huyết xuất hiện 1 luồng sáng màu đỏ chữa trị vết thương đến khi bình phục lại, thì rút linh hồn của Liên Thành ra khỏi thể xác.
- Vì thể xác của ngươi, ta sẽ nhân từ không đánh ngươi hồn phiêu phách tán.
Hẩy nhẹ bàn tay, 1 lực mạnh đẩy linh hồn của Liên Thành đến Quỷ Cốc nơi ma quỷ cư trú.
***
Nói đến Liên Thảo sau khi chứng kiến cảnh như vậy thì vô cùng tức giận, không ngờ mẹ lại ép cô gặp mặt cái tên không ra gì đó. Tức chết mà.
- Cái tên Liên Thành đó đúng là lừa người, may mà mình phát hiện sớm. Nếu như có Bảo Bối ở đây thì tốt biết mấy. Mình phải đến trường đòi người.
- Không phải đến đòi người đâu, tôi ở sau lưng cô rồi.
-Là giọng của Bảo Bối, Bảo Bối!(vội vàng quay mặt lại) Mẹ nhớ con chết mất.
Không ngờ Bảo Bối lại xuất hiện, bây giờ chỉ có nó là người hiểu cô nhất thôi. Cô biết Bảo Bối sẽ không bao giờ bỏ mặc cô đâu.
Ủy khuất với những chuyện đã diễn ra, bây giờ tìm được người lắng nghe cho nên cô liền kể lại hết mọi chuyện hy vọng Bảo Bối sẽ đồng cảm mà an ủi nỗi ủy khuất mà cô đang chịu đựng.
Nhìn thì có vẻ như anh đang ngồi lắng nghe nhưng thực chất anh lại đang suy nghĩ chuyện khác:" Rốt cuộc ai đã giết cái tên đó? Mình chỉ mới cảnh cáo nhẹ vậy mà đã có người giải quyết hắn rồi. Là ai mà có pháp lực cao như vậy?"
Vì trong lúc đi theo Liên Thảo, Vân Phong vô tình quan sát thấy 1 linh hồn bị đánh về Quỷ Cốc, nhìn kĩ lại không ai khác chính là cái tên Liên Thành, người vừa bị anh cảnh cáo
- Mẹ, con không đồng ý cho Bảo Bối đi học đâu?
- Con phản đối được sao? Không nói nhiều nữa Bảo Bối phải đến trường. Còn con hãy chuẩn bị ra ngoài ăn cơm với Liên Thành đi.
- Con không đi ăn với hắn ta đâu, con chỉ muốn Bảo Bối thôi.(cô ấm ức nói)
- Con dám cãi lời mẹ sao? Nếu còn dám nói câu nào nữa mẹ sẽ lập tức cho người đuổi nó ra đường. Chọn đi con muốn như thế nào?
- Mẹ cưỡng ép người quá đáng.(tức giận đến bật khóc)
- Các người còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau đưa nó đến trường học.(quay sang quát mắng những người vệ sĩ đứng đó)
- Dạ thưa bà chủ.
Cúi đầu nhận chỉ thị của bà Trúc cũng là mẹ cô, bọn họ quay lại hướng Vân Phong đang lạnh lùng thờ ơ đứng xem nói:
- Cậu chủ nhỏ, mời! (chìa tay hướng ra ngoài cửa)
Uể oải đứng thẳng dậy, anh đi đến chỗ cô nhẹ giọng nói:
- Không cần quá ngang bướng, yên tâm đi mọi chuyện sẽ được giải quyết êm thoả. Đừng quá lo lắng.
Cô không thể để mẹ đuổi Bảo Bối ra ngoài, nên chỉ đành tạm thời chấp nhận thôi. Nhẹ gật gật đầu để Bảo Bối yên tâm, cô sẽ không chịu khuất phục đâu. Phải gom tiền ngay từ bây giờ rồi tìm cơ hội mang Bảo Bối bỏ trốn càng sớm càng tốt mới được.
Không cần dùng pháp lực đọc trộm ý nghĩ của cô, anh cũng biết cô lại đang nghĩ gì. Cô gái này thật là chỉ nghĩ đến bỏ trốn thôi sao? Ah thật là ngốc. Cái tên Liên Thành này đã đến lúc nên dạy bảo nhẹ nhàng 1 chút rồi. Nếu hắn vẫn cứng đầu thì thật là tiếc cho cái mạng của hắn. (ở với Liên Thảo 1 thời gian, bản tính tàn nhẫn của anh vơi đi quá nhiều rồi)
Đi theo 2 tên bảo vệ đến trường chỉ là khi đi được nửa đường anh dùng thuật thôi miên bọn họ khiến họ mất đi ý thức. Cho xe dừng ở ven đường, 2 tên bảo vệ liền gục xuống ngủ mê mệt.
Nhảy xuống khỏi xe, Vân Phong theo hướng nhà hàng Nhật Ly đi đến. Bởi vì Liên Thảo dùng cơm ở đó.
Nhà hàng Nhật Ly
Liên Thảo chán nản bước vào bên trong, lần này đi dùng cơm mẹ cô cũng sai người theo dõi. Thật tức chết cô mà.
Ngồi xuống ghế đối diện tên đáng nghét đó cô hậm hực nói:
- Anh có thể bớt làm phiền tôi được không? Tôi thật sự không muốn nhìn thấy mặt anh đâu.
- Nhưng tôi lại muốn gặp mặt Liên Thảo tiểu thư. Cô càng ngày càng thú vị đó.
- Tôi rốt cuộc có điểm gì tốt cơ chứ? Xinh đẹp thì không, thông minh càng không. Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi chứ?
- Những thứ đó với tôi không quan trọng. Xinh đẹp cũng chỉ là vẻ bề ngoài, thông minh lại càng không cần, tôi không muốn khi về đến nhà lại phải đấu trí với vợ của mình nữa.
- Anh..anh(tức giận đến mặt đỏ bừng)
- Đừng giận dữ nữa không tốt cho nhan sắc đâu. Gọi đồ ăn đi.
Khi cô định cất tiếng phản đối thì ngoài cửa hàng xuất hiện 5 phụ nữ khá là xinh đẹp đi đến chỗ bọn họ. Những người phụ nữ này ánh mắt thì mơ hồ, đồng loạt nói:
- Liên Thành anh là 1 tên cầm thú, chiếm đoạt tôi rồi lại muốn rũ bỏ tôi sao? Đồ không biết liêm sỉ lại đi lừa lọc cô gái này sao?
- Các cô là ai? Tại sao lại vu oan giá hoạ tôi như vậy?
Nhưng hắn không kịp nói nhiều vì bị 5 cô gái lao vào người thì cào xé, người thì cắn, người thì thẳng tay đánh đập. Bọn họ tấn công nhưng khuôn mặt không lộ ra vẻ mặt gì, ánh mắt thì mông lung.
Liên Thảo chứng kiến như vậy vô cùng tức khí, thẳng tay tạt nước vào mặt hắn, buông lại 1 câu rồi bỏ ra ngoài:
- Vô liêm sỉ.
- Liên Thảo không phải như cô thấy đâu.
Bất chợt 1 cô gái trầm giọng nói:
- Liên Thành đây chỉ là cảnh cáo nhẹ thôi. Nếu còn muốn sống thì biết điều 1 chút. Không được đến gần làm phiền cuộc sống của cô ấy nữa.
Tiếng nói vừa chấm dứt thì cùng lúc đó cả 5 người ngã xuống bất tỉnh. Cô ấy trong lời cô ta là ai? Không lẽ là Liên Thảo sao? Rốt cuộc là ai đã điều khiển họ.
Bị tấn công đau đớn, hắn rời khỏi nhà hàng. Chỉ là khi hắn điều khiển xe đến 1 đoạn đường khá vắng người qua lại thì không biết từ đâu xuất hiện 1 sinh vật vô cùng ghê rợn thân mình của nó chỉ bé bằng đứa trẻ 5 tuổi không hề có da ngoài, mình đầy máu chảy. Con quái vật nhảy nên nắp xe mồm nó há rộng ra vô cùng đói khát. Máu từ người đó chảy xuống ướt đẫm kính xe. Liệu phải chăng vì hắn quá mệt mỏi mà ảo tưởng ra. Con quái vật đáng sợ này rốt cuộc là gì?
Liên Thành từ trước đến giờ chưa bao giờ tin ở trái đất này còn có ma, quỷ hiện hình.
Nhưng bây giờ thì hắn đã tin, nếu không có yêu thuật thì tại sao 5 cô gái kia lại bị người điều kiển, không có quỷ hay yêu quái. Vậy cái con vật đang không ngừng há mồm là gì đây? Nhưng lúc này hắn không có thời gian mà ngồi phân tích vì cái con vật đầy máu này bắt đầu tấn công hắn.
" Géo!!" con vật gầm lên. Nó liền dùng con dao sắc nhọn trên tay đâm vào kính ô tô liên tục cho đến khi nứt vỡ.
Liên Thành ngồi bên trong vô cùng hoảng sợ vội vàng nhấn ga tăng tốc độ hy vọng sẽ làm con vật này rơi xuống. Nhưng khi xe vừa bắt đầu chạy thì con quái vật này không thể kiềm chế được nữa, nó đã từ trong rừng sâu nơi đáy giếng mà mò đến đây (nó được sinh ra từ những vũng máu sau bữa ăn của Quỷ Huyết, 1 lần ăn lại 1 con được hình thành. Nó là ấu trùng của Quỷ) Đủ hiểu bây giờ nó đã đói khát thế nào.
Lao cả thân mình đầy máu vào trong xe, nó há to miệng hướng vào hắn cắn xé. Liên Thành vội vàng dùng chân đạp mạnh vào cửa xe để thoát hiểm nhảy ra ngoài.
Cú nhảy đó đã khiến hắn bị vết thương rất nhiều, mùi tanh của máu càng trở nên nồng đậm hơn. Hắn chạy về phía trước, con quỷ đó đuổi theo sau. Nhưng hắn còn chưa chạy được xa thì lại xuất hiện thêm 1 con khác lao vào tấn công.
Hai con quỷ lao vào cắn xé, đau đớn khiến hắn không thể chạy được nữa. Cổ hắn đang bị cắn vô cùng thậm tệ bởi vì lũ quỷ biết máu ở đó chảy ra vô cùng nhiều đủ để chúng giải khát. Cơ thể hắn giật giật, mắt trợn trừng vì cái chết đang đến.
Có tiếng bước chân đang lại gần, hai con quỷ ngước đầu lên nhìn.
" Géo!!" vội vàng rời khỏi con mồi đang ăn dở chạy đến dưới chân người đó quỳ xuống gục đầu cọ cọ vào mu bàn chân như 1 vật cưng cần chủ nhân vuốt ve.
- Hai con ấu trùng này, biến ngay.
" Géo!!" bỏ chạy biến mất dạng.
- Mình còn chưa tìm được đồ ăn như ý thế mà bọn chúng đã được ăn uống ngon lành rồi. Ở vùng xa xôi hẻo lánh thì không có người, vào chốn thành thị thì nữ giới đều bẩn hết(dùng chất kích thích, tình dục bừa bãi, bệnh tật.) rồi. A! May mà quả tim của họ còn dùng được.
Tiến lại gần người đang nằm dưới đất thoi thóp. Hắn khẽ cúi người xuống quan sát.
- Bộ dạng nhìn cũng thật được nha. Ngươi thật may mắn vì được Quỷ Huyết ta dùng lại thân xác của ngươi đó.
Liên Thanh không còn sức để nói chỉ có thể trợn to mắt nhìn. Người này dù cũng có hình người nhưng bộ dạng cũng đáng sợ không kém. Hai mắt màu đỏ, miệng đỏ như máu, trên da mặt toàn những tơ máu màu đỏ chằng chịt hiện lên rõ rệt, bên má trái từng miếng thịt bắt đầu bị phân huỷ rơi xuống từng miếng nhỏ một(Quỷ huyết vì chê máu bẩn không thèm dùng nên mới bị như vậy, nếu dùng thân xác con người thì dù không dùng máu giải khát cũng không bị tàn phá nhiều).
Từ trong lòng bàn tay của Quỷ Huyết xuất hiện 1 luồng sáng màu đỏ chữa trị vết thương đến khi bình phục lại, thì rút linh hồn của Liên Thành ra khỏi thể xác.
- Vì thể xác của ngươi, ta sẽ nhân từ không đánh ngươi hồn phiêu phách tán.
Hẩy nhẹ bàn tay, 1 lực mạnh đẩy linh hồn của Liên Thành đến Quỷ Cốc nơi ma quỷ cư trú.
***
Nói đến Liên Thảo sau khi chứng kiến cảnh như vậy thì vô cùng tức giận, không ngờ mẹ lại ép cô gặp mặt cái tên không ra gì đó. Tức chết mà.
- Cái tên Liên Thành đó đúng là lừa người, may mà mình phát hiện sớm. Nếu như có Bảo Bối ở đây thì tốt biết mấy. Mình phải đến trường đòi người.
- Không phải đến đòi người đâu, tôi ở sau lưng cô rồi.
-Là giọng của Bảo Bối, Bảo Bối!(vội vàng quay mặt lại) Mẹ nhớ con chết mất.
Không ngờ Bảo Bối lại xuất hiện, bây giờ chỉ có nó là người hiểu cô nhất thôi. Cô biết Bảo Bối sẽ không bao giờ bỏ mặc cô đâu.
Ủy khuất với những chuyện đã diễn ra, bây giờ tìm được người lắng nghe cho nên cô liền kể lại hết mọi chuyện hy vọng Bảo Bối sẽ đồng cảm mà an ủi nỗi ủy khuất mà cô đang chịu đựng.
Nhìn thì có vẻ như anh đang ngồi lắng nghe nhưng thực chất anh lại đang suy nghĩ chuyện khác:" Rốt cuộc ai đã giết cái tên đó? Mình chỉ mới cảnh cáo nhẹ vậy mà đã có người giải quyết hắn rồi. Là ai mà có pháp lực cao như vậy?"
Vì trong lúc đi theo Liên Thảo, Vân Phong vô tình quan sát thấy 1 linh hồn bị đánh về Quỷ Cốc, nhìn kĩ lại không ai khác chính là cái tên Liên Thành, người vừa bị anh cảnh cáo
Tác giả :
Hoàng Ngoan