Nhặt Được Một Người Cá
Chương 3: Bắt đầu sống chung

Nhặt Được Một Người Cá

Chương 3: Bắt đầu sống chung

Edit + Beta: Thủy Ngư

Đối với người trong nghề người mẫu mà nói, đẹp là nguyên tắc quan trọng nhất.

Một người sắp trở thành người mẫu chuyên nghiệp mà cả người lại không có cái gì dính dáng đến thời trang, quả là tội ác tày trời.

Sở Mộc Tự không nhớ rõ đã bao lâu rồi anh không dẫn người đi dạo phố mua sắm, hơn nữa còn phá lệ tới hai lần vì một người mới kí hợp đồng làm người mẫu, đúng là gặp quỷ.

Ở trong cửa tiệm sang trọng nào đó.

« Sở tiên sinh, đây là những mẫu trang phục mới nhất quý này của chúng tôi. » Một nhân viên nữ SA mặc đồng phục mỉm cười đưa một quyển danh sách các loại hình quần áo dày cộm đến trước mặt Sở Mộc Tự.

(SA : Sale administrator, hay còn gọi là thư kí phòng kinh doanh, có nhiệm vụ hỗ trợ bộ phận kinh doanh thực hiện các hoạt động bán hàng của công ty.)

Sở Mộc Tự ngồi trên ghế sa lon bọc da thật thuộc hạng phục vụ VIP, hứng thú lật quyển danh sách dày cộm kia rồi tùy ý chọn ra hai bộ trang phục, chỉ Nolan bên cạnh nói với nữ SA « Lấy hai bộ này cho cậu ta. »

« Có cần mặc thử một lần không ạ ? »

« Không cần, trực tiếp đo size cho cậu ta là được. » Sở Mộc Tự rút thẻ đen trong ví ra đưa cho nữ SA đang mỉm cười thân thiện.

Trên đỉnh đầu Nolan mọc mấy dấu chấm hỏi, vẻ mặt mù mờ bị dẫn vào phòng thay quần áo, sau khi đo xong size và ra ngoài, Sở Mộc Tự đã sớm chờ trước cửa tiệm ngoắc tay với cậu.

« Đi tiếp thôi. »

Sau khi liên tục ghé hàng chục tiệm quần áo cao cấp, nhân viên SA vừa thấy Nolan liền tích cực đề cử những mẫu trang phục quý tộc kiểu mới, Sở Mộc Tự trả tiền đến mức lười cất thẻ vào ví, chỉ tùy tiện nhét bừa vào túi áo.

Đối với dáng người ưu tú của Nolan, căn bản không cần chọn mẫu trang phục hoa lệ phiền phức gì, chỉ cần phối đồ cho thích hợp là có thể tôn lên khí chất và ưu điểm của cậu một cách tinh tế.

Hết thay bộ này đến bộ khác, cả người Nolan trở thành cảnh đẹp ý vui cho mọi người, quý khí và tư chất người mẫu càng bộc lộ rõ hơn.

« Có phải đã mua quá nhiều rồi không ? » Nolan có chút ngượng ngùng vén lọn tóc dài ra sau tai.

« … » Sở Mộc Tự hơi sửng sốt, thầm tính lại tổng số tiền vừa tiêu xài mới nãy, anh chợt nhận ra mọi chuyện đi xa hơn với dự tính ban đầu của mình, nhưng Nolan trời sinh là cái móc áo (mặc cái gì cũng đẹp), anh không đành lòng làm hời hợt cho xong chuyện. Sở Mộc Tự ho nhẹ một tiếng, giả vờ tức giận để che giấu sự bối rối « Ai bảo cậu đi xa mà không chuẩn bị quần áo. »

Người cá bình thường đâu có mặc quần áo đâu, Nolan tủi thân thầm nghĩ.

Hai người xách một đống túi giấy về nhà của Mộc Sở Tự ở trung tâm thành phố, Nolan rốt cuộc cũng có thể ngồi nghỉ trên sa lon, thư giãn hai cái chân đau nhức không dứt từ nãy tới giờ của mình.

Nhà của Sở Mộc Tự ở tầng 18, có cửa sổ sát đất có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm lộng lẫy của thành phố xa hoa phồn thịnh bậc nhất. Bên trong nhà mang bố cục thoáng rộng, trừ hai căn phòng ngủ và một phòng tắm ra, có thể nhìn hết toàn bộ không gian. Cả căn nhà đều sửa sang bài trí theo sở thích của Sở Mộc Tự, màu chủ đạo là gam màu tối phối hợp với phong cách hiện đại, trong phòng khách trưng bày không ít những tác phẩm nghệ thuật được Sở Mộc Tự sưu tập từ khắp các nơi trên thế giới.

Màn đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ, Sở Mộc Tự thay xong quần áo ở nhà đi ra khỏi phòng, chợt nhớ còn chưa nấu bữa tối. Anh mở tủ lạnh xem nguyên liệu nấu ăn còn bao nhiêu rồi nghĩ xem nên nấu cái gì.

« Nolan. » Sở Mộc Tự hỏi Nolan đang ngồi trên sa lon « Bình thường cậu thích ăn gì ? »

Nolan xoay người nhìn Sở Mộc Tự đeo tạp dề đứng trong bếp, ngoan ngoãn trả lời « Bình thường em tương đối ăn nhiều tôm hùm. »

Sở Mộc Tự đóng tủ lạnh lại, dáng vẻ giống như không nghe rõ lắm, trong đầu thầm nghĩ thằng nhóc này có đúng là trai nghèo đến từ làng chài ven biển không vậy, anh hỏi lại « Tôm gì ? »

« Tôm hùm ạ. » Nolan vung tay quơ quơ « Tôm hùm cỡ lớn có thịt rất chắc và ngọt, có thể ăn sống hoặc rải muối nướng ăn đều ngon tuyệt cú mèo. »

« … » Sở Mộc Tự có cảm giác như bị hung hăng tát bôm bốp vào mặt, anh giận dỗi cởi tạp dề vừa mới mặc vào ra, gọi điện đến khách sạn đặt một hộp sashimi size lớn đến.

Dân làng chài đều ăn tôm hùm lớn lên ư ? Sở Mộc Tự không khỏi bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, anh ngồi xuống bên cạnh Nolan, tỉ mỉ quan sát cậu một phen.

Bề ngoài của Nolan cực kỳ tinh xảo, cộng thêm mái tóc dài mềm mượt, căn bản không hề giống dân làng chài thường thấy.

« Cậu không phải là thiếu gia nhà nào chạy tới đây chơi đấy chứ ? » Sở Mộc Tự càng nghĩ càng thấy nghi.

Nolan hơi khựng lại, lập tức ngồi thẳng lưng, lắc đầu nói « Em sao có thể là thiếu gia được. » Cùng lắm chỉ là hoàng tử người cá nơi biển cả sâu thẳm mà thôi. (=v=)

Cả người non mịn mềm mại, có chỗ nào không giống một thiếu gia hử. Sở Mộc Tự oán thầm, anh phát hiện má phải của Nolan hơi đo đỏ, trong bụng hiểu rõ, đây nhất định là vì da quá mềm mại nên bị tổn thương do phơi nắng. Sở Mộc Tự không nói gì im lặng vào phòng ngủ cầm ra hai cái bình nhét vào tay Nolan.

« Cái này giúp da phục hồi sau khi phơi nắng, cậu đi rửa mặt, ngồi đợi một lát rồi hãy xức lên. Còn cái này là bình xịt chống nắng, ngày mai trước khi ra khỏi nhà nhớ phun vào da. »

Nolan chỉ cảm thấy má phải hơi rát, nào biết làn da sống trường kỳ dưới nước không chịu nổi ánh nắng chói chang của mặt trời. Cậu quý trọng sờ sờ hai cái bình mà Sở Mộc Tự đưa cho, trong lòng có chút ấm áp.

« Cám ơn, anh vẫn dịu dàng như trước đây. »

Sở Mộc Tự tựa như nghe được cái gì khó tin, cười giễu nói « Dịu dàng ? Tôi chưa bao giờ dịu dàng, bây giờ tôi đối xử tốt với cậu bởi vì cậu là cây rụng tiền của tôi. »

« Nói dối, anh rõ ràng không phải là người như vậy. » Nolan vạch trần lời nói dối của anh.

Một người dịu dàng không bao giờ chứng minh bằng lời nói được, mà chính là trong lúc lơ đãng lộ ra sự ấm áp.

Trong lòng Nolan, Sở Mộc Tự luôn là một người dịu dàng, cho dù là mua quần áo hay cho cậu bình xịt chống nắng, hay năm đó câu được cậu bên bờ biển, giúp cậu cởi rong biển quấn chặt người, sự dịu dàng của Sở Mộc Tự luôn bộc lộ ra từ tận đáy lòng, từng chút từng chút một.

Cho dù Sở Mộc Từ ngụy trang bản thân thành dáng vẻ bất cần đời, Nolan vẫn có thể cảm nhận được nội tâm của Sở Mộc Tự chưa bao giờ thay đổi.

Sở Mộc Tự buồn cười nhéo má cậu « Cậu vừa quen biết tôi chưa được bao lâu, đừng có ra vẻ nhìn thấu được tôi. »

Nolan bị anh nhéo má đau, không phục nói « Em đã nói rồi, chúng ta đã quen biết nhau từ lâu rồi, chẳng qua anh đã quên mất em mà thôi. »

« Phải không. » Sở Mộc Tự rũ mắt, trên mặt hiện ra vẻ cô đơn.

Anh quả thực không nhớ rõ năm năm trước đã xảy ra những gì.

Trí nhớ rõ ràng nhất của anh cũng chỉ là sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, bác sĩ nói anh bị sóng lớn đánh lật thuyền ở trên đảo Kha Già, cũng may được người cứu kịp, tuy hôn mê hơn một tuần nhưng thân thể phục hồi rất tốt, cũng không để lại di chứng gì.

Người cứu anh lên bờ tên là Thích Xuyên, sau đó trở thành bạn trai cũ của anh.

Khi đó Sở Mộc Tự có lòng cảm kích ơn cứu mạng của Thích Xuyên, xây dựng mối liên hệ với gã, đầu tiên là từ tình bạn, thỉnh thoảng hẹn nhau ăn tối, cuối tuần hẹn nhau đi xem phim, từ từ trở nên quen thuộc, tiếp đó Thích Xuyên tỏ tình với anh, anh cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.

Không thể nói thích, cũng không phiền chán, cho dù trở thành quan hệ người yêu nhưng cuộc sống vẫn không có nồng nhiệt gì.

Thích Xuyên hợp lý vào nhà anh ở, mỗi đêm hai người đều ôm nhau ngủ, giống như một cặp tình nhân bình thường sống chậm rãi ngày qua ngày. Thích Xuyên ghét công việc cũ, anh liền dẫn dắt Thích Xuyên bước vào con đường người mẫu chuyên nghiệp, giúp gã chen chân vào hàng ngũ người mẫu nổi tiếng trong nước. Thích Xuyên bị bệnh dạ dày không ăn được thức ăn dầu mỡ, anh liền tự mình xuống bếp chuẩn bị một ngày ba bữa cho gã. Thích Xuyên mệt mỏi, bị đau ốm, anh cũng tự mình chăm sóc, Thích Xuyên buồn rầu, đau khổ, anh cũng bầu bạn bên cạnh gã.

Nhưng khi Thích Xuyên nói chia tay, lí do là Sở Mộc Tự không thương gã.

Nếu như những thứ này không phải là yêu, vậy những điều anh làm được coi là gì ?  Sở Mộc Tự thường tự hỏi như vậy. Bản thân anh cũng không biết mình có thương Thích Xuyên hay không, từ đầu đến cuối trái tim vẫn luôn trống rỗng, giống như là thiếu sót cái gì đó. Mỗi lần giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, anh hay mơ thấy vài hình ảnh vụn vỡ.

Hai bóng người lướt qua sóng biển, mùi vị mằn mặn của biển ngập tràn lỗ mũi, đôi môi thở ra bọt khí, biển cả xanh thẳm sâu không thấy đáy… Còn có một đôi tay nâng anh ngoi lên mặt biển.

Anh luôn tin rằng đôi tay đó là của Thích Xuyên, cũng coi đây là lòng kiên trì để anh yêu Thích Xuyên, nhưng khi Thích Xuyên hủy bỏ hợp đồng để đi qua công ty MG, trái tim của anh vẫn không cảm thấy đau đớn hay chua xót gì.

« Anh là người vô tình nhất trên thế giới này. » Lần gặp nhau cuối cùng, Thích Xuyên hẹn anh trong một phòng ăn, Thích Xuyên đánh giá anh « Từ đầu đến cuối anh luôn chặn em ở bên ngoài, không muốn em chạm vào nội tâm của anh. »

Sở Mộc Tự lắc ly rượu vang đỏ, bản thân cũng không kiên định nói « Anh yêu em. »

« Chẳng qua anh chỉ mang lòng báo đáp với em mà thôi. » Thích Xuyên khổ sở cười « Được rồi, em cũng chỉ coi anh là bệ phóng, hai chúng ta không ai thiếu nợ ai. »

Sau khi Thích Xuyên rời đi, không biết Tôn Dật Linh nghe ở đâu mà biết những chuyện này, y cười nhạo Sở Mộc Tự, cười anh nuôi trúng một tên bạch nhãn lang hơn một năm qua.

Có thể giống như Thích Xuyên đã nói, Sở Mộc Tự không thương gã, đồng ý lời tỏ tình của Thích Xuyên cũng là vì đền ơn đáp nghĩa. Sở Mộc Tự suy nghĩ kỹ càng một phen, cũng thử buông thả bản thân một thời gian, thế nhưng càng ăn chơi trác táng, anh chỉ cảm thấy nội tâm càng thêm trống rỗng cô đơn. Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng rơi vào biển sâu kia một lần nữa, anh rờ khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi của mình.

Thật giống như anh đã quên điều gì đó, một điều rất quan trọng đối với anh.

Hồi ức bị một bàn tay mát lạnh cắt đứt, Sở Mộc Tự hồi phục tinh thần nhìn Nolan, chỉ thấy cậu đang lo lắng nhìn mình, bàn tay sờ trán anh hậm hực rút về.

« Có phải anh khó chịu chỗ nào không, nhìn vẻ mặt anh trông rất xanh xao. » Nolan hỏi anh.

« Không có. » Sở Mộc Tự giơ tay vuốt tóc mái, cố gắng vực dậy tinh thần.

« Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói ra, nhớ đó. » Nolan dặn dò.

« Cậu tự chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi. » Sở Mộc Tự cười khúc khích.

Nolan nhìn thẳng vào mắt anh, tầm mắt nhìn từ trên cao xuống của cậu làm Sở Mộc Tự không khỏi cảm thấy hơi bị áp bách. Ánh mắt của Nolan nhìn anh bao hàm rất nhiều tình cảm mà anh không thể hiểu được, giống như một đầm nước sâu, mặt nước khẽ gợn sóng làm anh dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.

Sở Mộc Tự còn sinh ra cảm giác nếu cứ tiếp tục đối mặt như vậy, Nolan có thể sẽ cúi đầu hôn anh.

« Khụ khụ. » Sở Mộc Tự đẩy nhẹ Nolan ra, anh không được tự nhiên quay đầu sang một bên « Hôm nay cậu cũng mệt rồi, mau đi tắm rồi còn ngủ, trong phòng tắm có bồn tắm đó. »

« Có bồn tắm ?! » Ánh mắt của Nolan sáng rực, thành công bị dời đi sự chú ý. Ở trên bờ phơi nắng cả ngày, Nolan cảm thấy mình sắp thành cá khô.

Thấy mặt cậu ngập tràn mong đợi, Sở Mộc Tự cam chịu số phận thở dài, đứng dậy đi vào phòng tắm.

« Để tôi mở nước cho cậu. »
Tác giả : Uông Mao Cầu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại