Nhặt Được Đại Thúc
Chương 4
“Ngươi chờ đó… trước tiên đừng quay đầu lại…!"
Đại thúc đầu đổ đầy mồ hôi, vừa phải cố gắng dùng thêm lực, vừa phải phân tán sự chú ý của Thần Hi. Thế nhưng đã thử vài lần, chính là vẫn không có chút chuyển biến nào.
“Đại thúc, ngươi thực sự chậm quá đó nha."
Cuối cùng, Thần Hi cũng không nhịn được nữa mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại thúc đang vểnh mông lên cao, hai tay liều mạng chiến đấu với viên thuốc.
“Ngươi… sao ngươi lại quay đầu lại?"
Thấy Thần Hi quay đầu nhìn, đại thúc vừa sợ vừa thẹn, cuống quýt vùi mặt vào ghế salon, bàn tay xấu hổ còn đang đặt trên mông rút về không được, không rút về cũng không xong.
“Khái khái…"
Bắt gặp phản ứng xấu hổ của đại thúc, một ý niệm trêu đùa ác ý lập tức xuất hiện trong đầu Thần Hi. Y bước về phía trước, gạt phăng bàn tay đại thúc ra, tự mình dùng tay vặn bung cánh mông tuyết trắng.
“Thần… Thần Hi…"
Đại thúc khó khăn gọi, thế nhưng Thần Hi không hề chú ý. Vặn bung cánh mông đại thúc ra, y nhìn vào tiểu huyệt hồng nhạt bên trong vẫn còn giữ chặt viên thuốc.
“Thần… Thần Hi…"
Đại thúc xấu hổ muốn phát khóc lên. Hắn hơi giãy dụa cái mông, chính là biểu đạt ý muốn kháng cự của mình, thật không ngờ trong mắt Thần Hi lại tràn ngập *** không nói nên lời.
Thần Hi nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng ấn viên thuốc xuống, thiếu chút nữa đã dọa cho đại thúc còn đang giãy dụa sợ đến mức hồn phi phách tán. Tiểu huyệt cũng nhân lúc căng thẳng này để phản xạ lại luồng lực kia, mãnh liệt co rút.
“Chỗ này của đại thúc thật khả ái a…"
Thiếu niên đặc biệt nổi lên ý muốn trêu đùa. Dùng tay giữ lấy viên thuốc, y chậm rãi rút ra một đoạn ngắn. Đại thúc toàn thân căng thẳng, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ hãi chờ đợi động tác tiếp theo của y.
Cảm nhận được sự khẩn trương của đại thúc, Thần Hi vỗ vỗ lên mông hắn, cười nói: “Đại thúc, ta có ăn ngươi đâu, ngươi khẩn trương như thế làm gì?"
Nghe Thần Hi nói, đại thúc quả thực phát khóc. Y đùa như vậy, so với ăn hắn hình như còn khiến hắn sợ hơn nhiều.
Giữa lúc đại thúc còn đang ca thán trong lòng, Thần Hi bất ngờ dùng lực đẩy mạnh toàn bộ viên thuốc vào bên trong huyệt động.
“Úc… ân…" Đại thúc chịu không nổi rên lên một tiếng, thân thể khó chịu run rẩy.
“Thanh âm đại thúc đúng là tràn ngập sắc tình."
Thần Hi càng lúc càng có hứng thú trêu chọc người trước mắt. Ác ý bắt được tiếng rên rỉ trong vô thức của đại thúc, y thỏa mãn nhìn gương mặt đối phương đỏ càng thêm đỏ.
Đại thúc bị Thần Hi trêu chọc xấu hổ vô cùng, chỉ hận trước mắt không xuất hiện một cái lỗ để hắn chui xuống cho rồi.
“…Cái kia… nhét xong rồi hả?"
Còn tiếp tục duy trì tư thế này, đại thúc thầm nghĩ nhất định sẽ bị người nào đó bỡn cợt đến phát điên mất.
“Vẫn chưa đâu, thuốc còn chưa có vào hết hoàn toàn." Thần Hi không biết trong lòng đại thúc đang suy nghĩ cái gì, vấn đề ở đây là y còn chưa chơi đủ!
Y xấu xa đẩy viên thuốc vào sâu hơn trong tiểu huyệt của đại thúc, chậm rãi nhấn nhấn, ngắm nghía viên thuốc hoàn toàn mất hút.
Cảm giác thứ kia đã hoàn toàn tiến vào trong cơ thể, đại thúc bắt lấy thời cơ mà mở miệng: “Lần này được rồi chứ?"
“Đại thúc lắm lời quá!"
Thần Hi vừa nói vừa từ tốn nhấn sâu vào một đốt ngón tay, lại ác ý ma sát vào nội bích ấm áp của đại thúc khiến nơi mẫn cảm ấy theo phản xạ mà co rút.
“Này… này… Ngươi… Ta… ta… Này…!" Đại thúc bị hành động của Thần Hi làm cho nói năng lộn xộn.
Thần Hi… cư nhiên lại để tay chọc vào… chọc vào… chọc vào nơi đó…
“Bên trong của đại thúc nóng quá."
Thần Hi vui thích ca ngợi với vẻ hưởng thụ. Nhịn không được, lại nhấn ngón tay vào sâu thêm chút nữa.
Thần Hi vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa đại thúc hay xấu hổ trước mắt, thật không nghĩ tới… đại thúc lại khả ái như thế… Khả ái đến mức khiến y càng chơi càng hăng hái, càng chơi càng không muốn dừng lại…
“Thần Hi… Ngươi… ngươi đừng như vậy!"
Gương mặt đại thúc đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, khẩn trương giãy dụa thân thể. Hắn không nghĩ tới, chưa từng nghĩ tới, hắn tới từng tuổi này rồi còn bị người ta xem như nữ nhân mà ôm ôm ấp ấp. Nhất là, đối phương còn là một thiếu niên xa lạ hắn gặp mặt chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Trong lòng đại thúc dâng lên một cảm giác khóc không ra nước mắt.
Bỗng nhiên, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu đại thúc: “Thần Hi, ngươi bị muộn học rồi!"
“A! Đi học!"
Thần Hi giống hệt như con mèo nhỏ bị giẫm lên đuôi, từ trên ghế salon kịch liệt bật người dậy.
“Đại thúc ngốc, chuyện này sao không nói sớm?" Thần Hi tức giận hét lên.
Y nhanh chóng rút tay về, sau đó mở cửa bước thẳng ra ngoài. Rồi như lại nghĩ ra điều gì đó, một lần nữa quay về bên cạnh đại thúc.
Đại thúc cho rằng Thần Hi muốn tiếp tục việc khi nãy, toàn thân căng thẳng vô cùng. Thế nhưng, hắn chỉ cảm thấy áo choàng tắm đã che phủ kín cánh mông của mình. Kế tiếp, Thần Hi trở người hắn lại, cường ngạnh nhét vào tay hắn chiếc điện thoại. Cuối cùng, y còn chạy vào phòng, mang ra một chiếc chăn, cẩn thận đắp lên người hắn.
“Hôm nay ta sẽ cố gắng về sớm một chút. Nếu ngươi thấy khó chịu thì cứ gọi điện thoại cho ta, số di động của ta có bên trong đó, ngươi tìm một chút sẽ thấy ngay."
Nói xong, Thần Hi mới rời khỏi nhà, lưu lại đại thúc một mình nằm yên trên ghế salon, đối với hành động của y vẫn còn mặt đỏ tim đập.
Đại thúc đầu đổ đầy mồ hôi, vừa phải cố gắng dùng thêm lực, vừa phải phân tán sự chú ý của Thần Hi. Thế nhưng đã thử vài lần, chính là vẫn không có chút chuyển biến nào.
“Đại thúc, ngươi thực sự chậm quá đó nha."
Cuối cùng, Thần Hi cũng không nhịn được nữa mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại thúc đang vểnh mông lên cao, hai tay liều mạng chiến đấu với viên thuốc.
“Ngươi… sao ngươi lại quay đầu lại?"
Thấy Thần Hi quay đầu nhìn, đại thúc vừa sợ vừa thẹn, cuống quýt vùi mặt vào ghế salon, bàn tay xấu hổ còn đang đặt trên mông rút về không được, không rút về cũng không xong.
“Khái khái…"
Bắt gặp phản ứng xấu hổ của đại thúc, một ý niệm trêu đùa ác ý lập tức xuất hiện trong đầu Thần Hi. Y bước về phía trước, gạt phăng bàn tay đại thúc ra, tự mình dùng tay vặn bung cánh mông tuyết trắng.
“Thần… Thần Hi…"
Đại thúc khó khăn gọi, thế nhưng Thần Hi không hề chú ý. Vặn bung cánh mông đại thúc ra, y nhìn vào tiểu huyệt hồng nhạt bên trong vẫn còn giữ chặt viên thuốc.
“Thần… Thần Hi…"
Đại thúc xấu hổ muốn phát khóc lên. Hắn hơi giãy dụa cái mông, chính là biểu đạt ý muốn kháng cự của mình, thật không ngờ trong mắt Thần Hi lại tràn ngập *** không nói nên lời.
Thần Hi nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng ấn viên thuốc xuống, thiếu chút nữa đã dọa cho đại thúc còn đang giãy dụa sợ đến mức hồn phi phách tán. Tiểu huyệt cũng nhân lúc căng thẳng này để phản xạ lại luồng lực kia, mãnh liệt co rút.
“Chỗ này của đại thúc thật khả ái a…"
Thiếu niên đặc biệt nổi lên ý muốn trêu đùa. Dùng tay giữ lấy viên thuốc, y chậm rãi rút ra một đoạn ngắn. Đại thúc toàn thân căng thẳng, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ hãi chờ đợi động tác tiếp theo của y.
Cảm nhận được sự khẩn trương của đại thúc, Thần Hi vỗ vỗ lên mông hắn, cười nói: “Đại thúc, ta có ăn ngươi đâu, ngươi khẩn trương như thế làm gì?"
Nghe Thần Hi nói, đại thúc quả thực phát khóc. Y đùa như vậy, so với ăn hắn hình như còn khiến hắn sợ hơn nhiều.
Giữa lúc đại thúc còn đang ca thán trong lòng, Thần Hi bất ngờ dùng lực đẩy mạnh toàn bộ viên thuốc vào bên trong huyệt động.
“Úc… ân…" Đại thúc chịu không nổi rên lên một tiếng, thân thể khó chịu run rẩy.
“Thanh âm đại thúc đúng là tràn ngập sắc tình."
Thần Hi càng lúc càng có hứng thú trêu chọc người trước mắt. Ác ý bắt được tiếng rên rỉ trong vô thức của đại thúc, y thỏa mãn nhìn gương mặt đối phương đỏ càng thêm đỏ.
Đại thúc bị Thần Hi trêu chọc xấu hổ vô cùng, chỉ hận trước mắt không xuất hiện một cái lỗ để hắn chui xuống cho rồi.
“…Cái kia… nhét xong rồi hả?"
Còn tiếp tục duy trì tư thế này, đại thúc thầm nghĩ nhất định sẽ bị người nào đó bỡn cợt đến phát điên mất.
“Vẫn chưa đâu, thuốc còn chưa có vào hết hoàn toàn." Thần Hi không biết trong lòng đại thúc đang suy nghĩ cái gì, vấn đề ở đây là y còn chưa chơi đủ!
Y xấu xa đẩy viên thuốc vào sâu hơn trong tiểu huyệt của đại thúc, chậm rãi nhấn nhấn, ngắm nghía viên thuốc hoàn toàn mất hút.
Cảm giác thứ kia đã hoàn toàn tiến vào trong cơ thể, đại thúc bắt lấy thời cơ mà mở miệng: “Lần này được rồi chứ?"
“Đại thúc lắm lời quá!"
Thần Hi vừa nói vừa từ tốn nhấn sâu vào một đốt ngón tay, lại ác ý ma sát vào nội bích ấm áp của đại thúc khiến nơi mẫn cảm ấy theo phản xạ mà co rút.
“Này… này… Ngươi… Ta… ta… Này…!" Đại thúc bị hành động của Thần Hi làm cho nói năng lộn xộn.
Thần Hi… cư nhiên lại để tay chọc vào… chọc vào… chọc vào nơi đó…
“Bên trong của đại thúc nóng quá."
Thần Hi vui thích ca ngợi với vẻ hưởng thụ. Nhịn không được, lại nhấn ngón tay vào sâu thêm chút nữa.
Thần Hi vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa đại thúc hay xấu hổ trước mắt, thật không nghĩ tới… đại thúc lại khả ái như thế… Khả ái đến mức khiến y càng chơi càng hăng hái, càng chơi càng không muốn dừng lại…
“Thần Hi… Ngươi… ngươi đừng như vậy!"
Gương mặt đại thúc đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, khẩn trương giãy dụa thân thể. Hắn không nghĩ tới, chưa từng nghĩ tới, hắn tới từng tuổi này rồi còn bị người ta xem như nữ nhân mà ôm ôm ấp ấp. Nhất là, đối phương còn là một thiếu niên xa lạ hắn gặp mặt chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Trong lòng đại thúc dâng lên một cảm giác khóc không ra nước mắt.
Bỗng nhiên, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu đại thúc: “Thần Hi, ngươi bị muộn học rồi!"
“A! Đi học!"
Thần Hi giống hệt như con mèo nhỏ bị giẫm lên đuôi, từ trên ghế salon kịch liệt bật người dậy.
“Đại thúc ngốc, chuyện này sao không nói sớm?" Thần Hi tức giận hét lên.
Y nhanh chóng rút tay về, sau đó mở cửa bước thẳng ra ngoài. Rồi như lại nghĩ ra điều gì đó, một lần nữa quay về bên cạnh đại thúc.
Đại thúc cho rằng Thần Hi muốn tiếp tục việc khi nãy, toàn thân căng thẳng vô cùng. Thế nhưng, hắn chỉ cảm thấy áo choàng tắm đã che phủ kín cánh mông của mình. Kế tiếp, Thần Hi trở người hắn lại, cường ngạnh nhét vào tay hắn chiếc điện thoại. Cuối cùng, y còn chạy vào phòng, mang ra một chiếc chăn, cẩn thận đắp lên người hắn.
“Hôm nay ta sẽ cố gắng về sớm một chút. Nếu ngươi thấy khó chịu thì cứ gọi điện thoại cho ta, số di động của ta có bên trong đó, ngươi tìm một chút sẽ thấy ngay."
Nói xong, Thần Hi mới rời khỏi nhà, lưu lại đại thúc một mình nằm yên trên ghế salon, đối với hành động của y vẫn còn mặt đỏ tim đập.
Tác giả :
Si Nhân Mộng