Nhặt Được Đại Thúc
Chương 27
Hôm sau, Thần Hi mang theo chi phiếu rời khỏi nhà, để lại một mình đại thúc trong căn nhà trọ trống vắng.
Lúc này, chủ nhà đột nhiên ghé qua nói rằng Thần Hi đã thanh toán tiền thuê nhà tháng này, không thuê nữa, hỏi hắn khi nào sẽ dọn đi.
Đại thúc thất thần mất mấy giây. Sau đó, hắn ra ngoài ban công lấy y phục của mình, rời khỏi nhà.
Vừa rời đi không được bao lâu, một chiếc xe cao cấp quý giá màu đen có rèm che đã dừng lại bên cạnh đại thúc. Từ ghế trước, một nam tử mặc tây trang thần sắc thản nhiên bước ra, cúi người xuống, thuần thục mở cửa sau xe.
Không chút do dự, đại thúc khom người ngồi vào bên trong.
Tựa người vào cửa sổ, đại thúc thuần thục mở laptop ra đặt trên đùi, ung dung gõ xuống bàn phím mấy cái rồi mới nói với người phía trước: “Đến công ty trước đi."
……
Mang theo gương mặt lãnh đạm, đại thúc bước vào công ty đã lâu chưa ghé qua, sau đó đi thẳng đến phòng hội nghị đang bao trùm một bầu không khí yên lặng dị thường.
Đi đến vị trí tổng tài thuộc về mình, đại thúc vừa khom người ngồi xuống đã nghe một tiếng trách mắng xen lẫn giận dữ vang lên, rất nhanh chóng phá nát bầu không khí vốn dĩ trầm trọng trong căn phòng.
“Hoang đường! Thật sự là hoang đường mà!"
Tức giận đứng dậy, Triệu Nhân Thành cũng không để ý ở đây còn mấy vị thành viên trong hội đồng quản trị khác, đối với người trước mắt vừa bước vào lớn tiếng trách cứ, “Đầu tiên là mất tích, sau đó lại tự tiện điều động tài lực của công ty. Năm trăm triệu, cho dù ngươi là tổng tài, nhưng ngươi cũng không thể tự mình xoay vòng vốn. Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Đây không phải tiểu hài tử đang chơi trò chơi gia đình, trong mắt ngươi còn có các thành viên khác như chúng ta hay không? Ngươi rốt cuộc có còn nhớ đây là công ty do phụ thân ngươi lập nên từ hai bàn tay trắng hay không? Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?"
Đứng thẳng lưng lên, Triệu Kiệt trầm mặc tiếp nhận lời giáo huấn của trưởng bối.
“Triệu Kiệt, ta muốn ngươi cho ta một lời giải thích! Ngươi một lần rút ra năm trăm triệu, ta muốn ngươi nói cho ta biết lý do!"
“Nhị bá, ta sẽ bồi thường hết thảy tổn thất của công ty."
Đại thúc, cũng chính là Triệu Kiệt kiên định cam đoan. Thế nhưng vị trưởng bối kia lại không có chút dấu hiệu nào là nguôi giận.
“Bồi thường, hay cho một câu bồi thường! Ngươi muốn làm sao để bồi thường hả? Thiếu năm trăm triệu, dự án này dành được sao? Đối phương sẽ nhường chúng ta sao? Ngươi rốt cuộc có nghĩ tới việc mất dự án này công ty tổn thất bao nhiêu hay không? Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới cố gắng lâu như thế, tất cả đều là vì việc cạnh tranh dự án rất có triển vọng. Hiện tại bởi vì một chút tùy hứng của ngươi, tất cả sự cố gắng của nhân viên đều đem ngâm nước. Ngươi nói, ngươi có phụ lòng toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới trắng đêm nỗ lực không? Triệu Kiệt, ngươi mau nói cho ta biết!"
Triệu Nhân Thành kích động gạt hết toàn bộ tư liệu đặt trên bàn xuống đất. Giống như là còn chưa hả giận, hắn lại tiếp tục nổi điên lên, đấm thẳng một cú vào mặt Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt không tránh cũng không né, đứng thẳng người tiếp nhận đòn công kích mạnh mẽ.
“Nhị bá, ta sẽ không để cho những nhân viên kia cố gắng uổng phí. Dự án này không dành được không có nghĩa là công ty sẽ suy sịp. Ta sẽ làm việc gấp bội, toàn bộ tiền lương sẽ dùng để đền bù cho lần tổn thất này của công ty."
“Đền bù tổn thất đền bù tổn thất. Nếu ngươi biết dùng đầu óc để suy nghĩ chuyện đền bù tổn thất, vậy tại sao ngươi không dùng nó để suy nghĩ trước hậu quả khi xuất ra năm trăm triệu?"
Thở hổn hển như để cố gắng áp chế hành động, sau khi phát tiết xong, tâm tình Triệu Nhân Thành cuối cùng đã có dấu hiệu ổn định lại. Hắn ngồi xuống ghế, bên tai truyền đến tiếng những thành viên trong hội đồng quản trị thay phiên trách mắng Triệu Kiệt. Nhắm mắt lại, hắn nghỉ ngơi một lát rồi mới nhìn về phía Triệu Kiệt vẫn như cũ đứng thẳng lưng.
“Ngươi lần này hơi quá đáng rồi đấy, Triệu Kiệt."
Chỉ mấy chữ này cũng cho thấy Triệu Nhân Thành đã khống chế tốt tâm tình của mình, quay trở lại thành vị trưởng bối nghiêm túc nói năng thận trọng.
“Những lời ngươi nói hôm nay, tốt nhất ngươi nên tự mình nhớ rõ. Nghe kỹ đây, Triệu Kiệt, sai lầm này không cho phép có lần sau. Ngươi nhớ kỹ cho ta, đây là công ty do phụ thân vừa mới mất một năm của ngươi vất vả tạo dựng, mà thân là anh trai của phụ thân ngươi, đồng thời cũng là nhị bá của ngươi, ta không cho phép phát sinh chuyện một ngày nào đó công ty bị hủy dưới tay ngươi."
“Ta sẽ ghi nhớ trong lòng." Triệu Kiệt cam đoan, đồng thời gánh lên vai tất cả trách nhiệm.
Lúc này, chủ nhà đột nhiên ghé qua nói rằng Thần Hi đã thanh toán tiền thuê nhà tháng này, không thuê nữa, hỏi hắn khi nào sẽ dọn đi.
Đại thúc thất thần mất mấy giây. Sau đó, hắn ra ngoài ban công lấy y phục của mình, rời khỏi nhà.
Vừa rời đi không được bao lâu, một chiếc xe cao cấp quý giá màu đen có rèm che đã dừng lại bên cạnh đại thúc. Từ ghế trước, một nam tử mặc tây trang thần sắc thản nhiên bước ra, cúi người xuống, thuần thục mở cửa sau xe.
Không chút do dự, đại thúc khom người ngồi vào bên trong.
Tựa người vào cửa sổ, đại thúc thuần thục mở laptop ra đặt trên đùi, ung dung gõ xuống bàn phím mấy cái rồi mới nói với người phía trước: “Đến công ty trước đi."
……
Mang theo gương mặt lãnh đạm, đại thúc bước vào công ty đã lâu chưa ghé qua, sau đó đi thẳng đến phòng hội nghị đang bao trùm một bầu không khí yên lặng dị thường.
Đi đến vị trí tổng tài thuộc về mình, đại thúc vừa khom người ngồi xuống đã nghe một tiếng trách mắng xen lẫn giận dữ vang lên, rất nhanh chóng phá nát bầu không khí vốn dĩ trầm trọng trong căn phòng.
“Hoang đường! Thật sự là hoang đường mà!"
Tức giận đứng dậy, Triệu Nhân Thành cũng không để ý ở đây còn mấy vị thành viên trong hội đồng quản trị khác, đối với người trước mắt vừa bước vào lớn tiếng trách cứ, “Đầu tiên là mất tích, sau đó lại tự tiện điều động tài lực của công ty. Năm trăm triệu, cho dù ngươi là tổng tài, nhưng ngươi cũng không thể tự mình xoay vòng vốn. Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Đây không phải tiểu hài tử đang chơi trò chơi gia đình, trong mắt ngươi còn có các thành viên khác như chúng ta hay không? Ngươi rốt cuộc có còn nhớ đây là công ty do phụ thân ngươi lập nên từ hai bàn tay trắng hay không? Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?"
Đứng thẳng lưng lên, Triệu Kiệt trầm mặc tiếp nhận lời giáo huấn của trưởng bối.
“Triệu Kiệt, ta muốn ngươi cho ta một lời giải thích! Ngươi một lần rút ra năm trăm triệu, ta muốn ngươi nói cho ta biết lý do!"
“Nhị bá, ta sẽ bồi thường hết thảy tổn thất của công ty."
Đại thúc, cũng chính là Triệu Kiệt kiên định cam đoan. Thế nhưng vị trưởng bối kia lại không có chút dấu hiệu nào là nguôi giận.
“Bồi thường, hay cho một câu bồi thường! Ngươi muốn làm sao để bồi thường hả? Thiếu năm trăm triệu, dự án này dành được sao? Đối phương sẽ nhường chúng ta sao? Ngươi rốt cuộc có nghĩ tới việc mất dự án này công ty tổn thất bao nhiêu hay không? Toàn bộ công ty từ trên xuống dưới cố gắng lâu như thế, tất cả đều là vì việc cạnh tranh dự án rất có triển vọng. Hiện tại bởi vì một chút tùy hứng của ngươi, tất cả sự cố gắng của nhân viên đều đem ngâm nước. Ngươi nói, ngươi có phụ lòng toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới trắng đêm nỗ lực không? Triệu Kiệt, ngươi mau nói cho ta biết!"
Triệu Nhân Thành kích động gạt hết toàn bộ tư liệu đặt trên bàn xuống đất. Giống như là còn chưa hả giận, hắn lại tiếp tục nổi điên lên, đấm thẳng một cú vào mặt Triệu Kiệt.
Triệu Kiệt không tránh cũng không né, đứng thẳng người tiếp nhận đòn công kích mạnh mẽ.
“Nhị bá, ta sẽ không để cho những nhân viên kia cố gắng uổng phí. Dự án này không dành được không có nghĩa là công ty sẽ suy sịp. Ta sẽ làm việc gấp bội, toàn bộ tiền lương sẽ dùng để đền bù cho lần tổn thất này của công ty."
“Đền bù tổn thất đền bù tổn thất. Nếu ngươi biết dùng đầu óc để suy nghĩ chuyện đền bù tổn thất, vậy tại sao ngươi không dùng nó để suy nghĩ trước hậu quả khi xuất ra năm trăm triệu?"
Thở hổn hển như để cố gắng áp chế hành động, sau khi phát tiết xong, tâm tình Triệu Nhân Thành cuối cùng đã có dấu hiệu ổn định lại. Hắn ngồi xuống ghế, bên tai truyền đến tiếng những thành viên trong hội đồng quản trị thay phiên trách mắng Triệu Kiệt. Nhắm mắt lại, hắn nghỉ ngơi một lát rồi mới nhìn về phía Triệu Kiệt vẫn như cũ đứng thẳng lưng.
“Ngươi lần này hơi quá đáng rồi đấy, Triệu Kiệt."
Chỉ mấy chữ này cũng cho thấy Triệu Nhân Thành đã khống chế tốt tâm tình của mình, quay trở lại thành vị trưởng bối nghiêm túc nói năng thận trọng.
“Những lời ngươi nói hôm nay, tốt nhất ngươi nên tự mình nhớ rõ. Nghe kỹ đây, Triệu Kiệt, sai lầm này không cho phép có lần sau. Ngươi nhớ kỹ cho ta, đây là công ty do phụ thân vừa mới mất một năm của ngươi vất vả tạo dựng, mà thân là anh trai của phụ thân ngươi, đồng thời cũng là nhị bá của ngươi, ta không cho phép phát sinh chuyện một ngày nào đó công ty bị hủy dưới tay ngươi."
“Ta sẽ ghi nhớ trong lòng." Triệu Kiệt cam đoan, đồng thời gánh lên vai tất cả trách nhiệm.
Tác giả :
Si Nhân Mộng