Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản
Chương 3
Trịnh Ngạn kéo theo nam nhân có gương mặt oa nhi má trái viết “thiên nhiên ngốc“, má phải viết “thiên nhiên thụ“ ra khỏi First One. Không lâu sau, nhân viên phục vụ đưa xe anh đến cửa, đem chìa khóa xe trả lại cho anh.
Hôm nay tâm tình anh không tốt vốn không nghĩ đến chuyện tình một đêm, nếu gặp phải người làm không tốt hoặc không thú vị, chẳng phải sẽ càng mất hứng sao.
Tiểu dương nhi nhận sai người này vừa thấy cũng rất ngây ngô, bất quá ngây ngô cũng có tư vị riêng, xem ra, đêm nay ít nhất sẽ không phải nhàm chán, chỉ hy vọng đến lúc đó đừng khóc cha gọi mẹ phá hư tính trí thôi. Anh chỉ thích hai bên đều tình nguyện tình ái, đối với cường bạo không có hứng thú, mới nghĩ đến một phen nước mũi nước mắt như heo bị giết thịt đã thấy ngán ngẩm.
Trên đường, lúc đầu hai người im lặng không nói, Trịnh Ngạn hiển nhiên không phải loại người nói nhiều, Dương Khánh Kiều thì khẩn trương đến không biết phải nói gì, không khí có chút ngượng ngập.
Cuối cùng, vẫn là Dương Khánh Kiều phá vỡ trầm mặc trước tiên, tận lực giả bộ thoải mái nói: "Anh so với tưởng tượng của tôi không giống lắm."
“Vậy sao?", Trịnh Ngạn nghĩ một đằng nói một nẻo lên tiếng trả lời.
Lại lần nữa trầm mặc, Dương Khánh Kiều nghĩ, rõ ràng ở trên mạng có thể loạn bàn thiên nam địa bắc, nay mặt đối mặt, ngược lại không tìm ra đề tài nào.
Ai, đây là khác biệt giữa thế giới thật và ảo a.
Lúc này đổi lại là Trịnh Ngạn mở miệng trước, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi ở phía trên."
“A?", phản ứng chậm nửa nhịp Dương Khánh Kiều không nhịn được lại hai má ửng đỏ, hữu lễ chu toàn trả lời: "Ân, làm phiền anh, xin thỉnh chỉ giáo."
Tiểu cừu thật lễ phép a.
Trịnh Ngạn nhếch khóe môi, tâm tình càng khoái trá, đoán được tiểu cừu này đại khái là hẹn người thao tác tình ái thực tế trong đồng tính luyến, thuận tiện phá thân, anh nghĩ, anh không ngại ngẫu nhiên trở thành người dạy đâu a.
Xe chạy đến cửa hàng tiện ích 24 giờ thì dừng lại, muốn mua gì thì không cần phải nói cũng biết.
Khi Trịnh Ngạn cởi dây an toàn, Dương Khánh Kiều xấu hổ chết khiếp, muốn nói lại thôi nhỏ giọng nhắc nhở: "KY(*)……", mẹ ơi xấu hổ chết mất!
Trịnh Ngạn đạm ứng một tiếng, xuống xe.
Dương Khánh Kiều từ sau khi lên xe, tiểu thiên sứ cùng tiểu ác ma lại bắt đầu kéo co, "Linh Mộc 3P lang“ cùng ấn tượng của cậu khác biệt quá lớn, trên mạng là xuân phong như mộc, ngoài đời lại là đông phong lạnh thấu xương, lạnh lùng không tả nổi, tuy rằng phi thường mê người, nhưng sẽ làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.
Có nên thừa dịp bây giờ rời xe bỏ trốn? Sau đó sẽ giải thích với anh ta, nói có người gọi thông báo có chuyện rất quan trọng, cho nên không kịp nói tạm biệt đã bỏ đi …… Loại này vừa nghe liền biết là nói dối, lý do này lừa quỷ quỷ cũng không tin.
Thủ tùy tâm động, Dương Khánh Kiều đang muốn mở cửa xe, thì Trịnh Ngạn đã trở vào trong xe, thoáng nhìn thấy động tác của cậu, nhanh chóng bắt lấy vai cậu, trầm giọng hỏi: "Muốn đi đâu?"
“Ách…… Tôi muốn đi xem còn có gì cần mua không?", chột dạ.
“Không cần, tôi đã mua đủ."
“Nga."
“Tôi sẽ không cho cậu chạy trốn."
“A?"
Trịnh Ngạn buông cậu ra, lại khởi động xe, chạy thẳng đến một khách sạn năm sao cao cấp.
“Nơi này đắt lắm." Dương Khánh Kiều kinh ngạc, do dự, vốn muốn đến khách sạn bình thường là được rồi, có thể không cần tốn nhiều tiền.
“Sẽ không bắt cậu trả tiền đâu."
“Làm vậy sao được, vốn nên mỗi người một nửa."
“Không cần."
“Nhưng mà……"
“Xuống xe."
“Nga."
Trịnh Ngạn không đến chỗ tiếp tân mà trực tiếp đưa người vào thang máy lên lầu, tiến vào một gian phòng rất sang trọng, phòng khách cùng đồ nội thất rất có phong cách, có một chiếc bàn họp dài đặt ở một bên, ở góc phòng có thể thoáng nhìn thấy nhà bếp và phòng ăn, có hai cánh cửa cho thấy bên trong còn có hai gian phòng nữa.
Trời đất! Đây không phải là phòng tổng thống trong truyền thuyết đó chứ?!
Tiểu nhân viên nghèo kiết xác không khỏi giật mình, còn không kịp hỏi, Trịnh Ngạn liền nói: "Cậu tự chọn một phòng đi, hai phòng đều có phòng tắm."
“Hảo.", Dương Khánh Kiều không thể cãi lời anh ta, đi hướng vào một gian phòng, nghe được phía sau truyền đến thanh âm Trịnh Ngạn, nói gì mà lịch trình ngày mai toàn bộ hủy bỏ.
Dương Khánh Kiều đã không muốn hình dung gian phòng cùng phòng tắm này có bao nhiêu xa hoa rộng rãi, ngạnh đầu chuẩn bị đón nhận hết thảy, sau khi cởi hết quần áo treo gọn gàng liền bước vào phòng tắm vòi sen.
Tiểu ác ma vui vẻ phất cờ hò reo ── nào, bắt đầu thể nghiệm cuộc sống đi!
Tiểu thiên sứ rơi lệ phất khăn ── tạm biệt, tiểu sồ cúc! (“sồ“ âm giống như “xử“) (**)
Không lâu sau, Trịnh Ngạn đi vào.
Ngay một khắc Trịnh Ngạn bước vào phòng tắm kia, Dương Khánh Kiều cảm giác những chuyện phát sinh kế tiếp hết thảy cũng không chân thật nữa, rõ ràng ý thức thanh tỉnh nhưng lại thấy mờ mịt mơ hồ, giống như là một giấc mộng rất chân thật.
Không dám quay lại đối mặt người mới đi vào ở phía sau, nhưng cảm nhận được ánh mắt nóng rực chiếu vào lưng mình.
Nhập vào trong mắt Trịnh Ngạn là một khối thân thể trắng nõn hơi gầy, cùng sở thích vân da cân xứng khác biệt của anh rất lớn nhưng lại có thể làm ngón trỏ của anh đại động, khẩu vị đại khai.
Thân thể trần trụi nóng cháy áp lên.
Nam nhân phía sau ước chừng cao hơn đến mười cm, cúi đầu xuống, bên tai nỉ non: "Chuẩn bị hảo chưa?"
Dương Khánh Kiều khẽ run lên, bất an vô thố.
“Đừng khẩn trương, cứ thoải mái, cậu việc gì cũng không cần làm, chỉ cần hảo hảo hưởng thụ.", Trịnh Ngạn nói, hai tay xoa thân thể cậu, đổi đến lỗ tai bên kia, càng trầm thấp nói: "Tôi sẽ hảo hảo dạy cậu."
Một bàn tay từ trên lưng chậm rãi lướt xuống, nắm lấy mông cậu, khiêu khích trượt vào giữa hai cánh mông.
Dương Khánh Kiều không khỏi càng thêm cứng ngắc.
Tiểu cừu thực ngoan thực ngoan, không phản kháng, chỉ nhẹ nhàng run run cắn môi dưới, hai mắt rưng rưng, không tự giác toát ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Bụng dưới của Trịnh Ngạn xông lên một cỗ điện lưu tình dục, hoàn toàn ngạnh, thiếu chút nữa khắc chế không được mà trực tiếp đề thương ra trận, cúi người hôn cậu vỗ về an ủi.
Dương Khánh Kiều chìm đắm trong những nụ hôn, cả người phiếm nhuyễn, hai tay không tự giác đáp lên bả vai Trịnh Ngạn, cảm nhận được vân da như tơ bao vây kiên cố, bóng loáng nóng rực.
Nụ hôn rải xuống khắp nơi, khởi đầu cho một đêm ái dục tràn ngập kích tình.
Đau đớn, sung sướng, xấu hổ, khoái hoạt, rụt rè, phóng đãng …… ý thức Dương Khánh Kiều lúc chìm lúc nổi, để cho nam nhân xa lạ lần đầu tiên gặp mặt dẫn dắt mình, bước vào thế giới tình dục mà trước đây cậu không thể lý giải cũng không dám tưởng tượng.
Dương Khánh Kiều lần đầu cảm nhận được những lời “đau cũng khoái hoạt“ mà người khác hay ái muội cười nói này.
Trịnh Ngạn không nghĩ tới tiểu dương nhi này lại ngoan như thế, cơ hồ có thể nói là rất ngốc.
Bảo cậu ta nằm liền ngoan ngoãn nằm, muốn cậu ta nằm sấp liền ngoan ngoãn nằm sấp, bảo cậu ta quỳ liền ngoan ngoãn quỳ, nói sao liền làm vậy, mặc anh muốn làm gì thì làm, tùy anh cao hứng cọ xát cáu véo bài bố, tuy rằng động tác trúc trắc không tự nhiên, đôi khi có kháng cự bài xích, nhưng vẫn như cũ vô cùng nghe lời, hảo đáng yêu.
Có lẽ nguyên nhân vì rất nghe lời, không khỏi làm người ta tâm sinh thương tiếc, không đành lòng làm đau cậu, kiên nhẫn đối đãi hướng dẫn, để cho cậu ở trong tình huống tối hoàn mỹ thoải mái cảm nhận xúc cảm ái tình tuyệt vời nhất giữa nam nhân với nhau.
Tiền hí, sáp nhập, trừu tống, cao trào…… Trịnh Ngạn dùng rất nhiều thời gian tiến hành các bước khiến người mê huyễn trầm luân, nhất là sau khi sáp nhập, chỉ cần Dương Khánh Kiều kêu lên đau đớn, anh sẽ tạm dừng, cẩn thận âu yếm cậu, khiêu khích cậu, chờ đợi đau đớn hoãn hợp, mới tiếp tục.
Đến cuối cùng, tuy rằng khống chế không được dục vọng tích lũy, vừa nhanh vừa dùng sức va chạm, lại tận lực không hề kéo dài thời gian, không để cho Dương Khánh Kiều bị thương xuất huyết.
Thẳng đến khi cả hai đều đạt cao trào, khi xoay người nằm ở bên cạnh Dương Khánh Kiều, không quên ôm cậu, vuốt ve cậu, không phải lên ngựa rồi chẳng quan tâm người sống hay chết, hoặc mặc ngươi chết không quản nguyên nhân.(***)
Dương Khánh Kiều đương nhiên cũng không cắn chăn bông khóc sướt mướt, anh tình tôi nguyện, giai đại vui mừng.
Một đêm này, hai người đạt được tân kỳ thể nghiệm cùng thỏa mãn, Dương Khánh Kiều cao trào bắn tinh ba lượt. Một lần là Trịnh Ngạn dùng tay, một lần dùng miệng, lần cuối là cùng với Trịnh Ngạn.
Mà Trịnh Ngạn chỉ có một lần, là lần cuối cùng kia.
Ôn nhu hiếm thấy, thế nhưng lại giành cho chú chim non xa lạ lần đầu gặp mặt này.
Đối với anh, đây là điều trước đây chưa từng phát sinh, tình ái trước nay phần lớn là cuồng dã thô bạo, cũng không khác biệt với chiến đấu vật lộn bao nhiêu, bạn tình của anh tám chín phần mười là chủ động lên giường anh dâm đãng tao hóa, một người so với một người càng phóng đãng hơn, rồi sau khi cao trào thường cũng ít khi ôm ấp, anh chán ghét cảm giác dính dớp sau khi làm tình.
Lần cao trào cuối cùng, Dương Khánh Kiều ảo giác như mình giống như đã chết, đợi cho thần trí mê loạn cùng hô hấp ổn định rồi, không hề thở hổn hển như đang phát bệnh, mới cảm thấy được sống lại.
Trịnh Ngạn hôn hai má cậu, hỏi: "Có đau không?"
Phía dưới cảm thấy hư thoát, kỳ thật có điểm đau, nhưng dư vận kích tình vẫn lớn hơn, thật lâu không tiêu tan, tựa hồ mỗi lỗ chân lông đều vẫn còn run rẩy như trước.
“Cảm giác như thế nào?"
Thật lâu sau, Dương Khánh Kiều mới tìm được sức nói chuyện, trả lời: "…… Tôi đã cho là mình sẽ chết." thanh âm khàn khàn, rõ ràng là di chứng sau khi rên rỉ quát to quá độ.
Hơi cười, trầm thấp thô tục nói: "Là thích chết sao?"
“Tôi phát hiện…… Anh so với trên mạng càng đồi bại hơn……", từng có thân thể thân mật tiếp xúc, nói chuyện tự nhiên không còn sợ hãi rụt rè.
Trịnh Ngạn không nói, thầm nghĩ, khi cậu ta phát hiện ngủ sai người thì sẽ thế nào?
Ân, nếu Dương Khánh Kiều biết chính mình ngủ sai người, hơn nữa bị làm đến thất vựng bát tố vô cùng nhuần nhuyễn, sẽ không sao cả mà chỉ muốn nuốt trái cây đông lạnh tự sát mà thôi a……
Trịnh Ngạn lại một lần nữa làm việc trước kia chưa từng đối bạn tình làm ── sau khi xong việc thì tắm rửa cho đối phương.
Tẩy trừ sạch sẽ cho cả hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi, Trịnh Ngạn ôm cậu đến một gian phòng khác, thoải mái tự nhiên mà đem người ôm lấy, ôm vào trong lồng ngực ngủ, không tự giác toát ra sủng nịch cùng yêu thương trước nay chưa từng có.
Cần nhắm mắt lại ngủ lấy sức, nhìn thấy ngoài cửa sổ tựa hồ đã mênh mông vi lượng.
Trịnh Ngạn tự giễu thầm nghĩ, quả nhiên thật phiền toái, lại mất nhiều thời gian như vậy, mất nhiều tinh thần như vậy, anh thật lâu không ở trên giường làm lâu như thế, lại không thể toàn tâm tận hứng, chỉ tiết một lần, thật không hiểu là sai lầm chỗ nào rồi, thậm chí hoài nghi hôm nay có phải bị quỷ ám mà nhiệt tình săn sóc đến vậy.
Nhưng mà nói thật, trong suốt quá trình chậm rãi cẩn thận dạy dỗ, cũng không có lần nào anh mất kiên nhẫn, ngược lại hưởng thụ cảm giác chinh phục tuyệt đối.
Ở trên người bạn tình, anh đương nhiên cũng có thể đạt được cảm giác chinh phục, nhưng chưa bao giờ có được cảm giác diệu kỳ như đêm nay, cực kỳ thỏa mãn, cảm giác người dưới thân là thuộc về anh, mỗi một sợi tóc mỗi một tế bào đều là của anh, chỉ của mình anh.
Có lẽ, chính là có lẽ, anh có thể xem xét việc chọn lựa một người hợp ý, tự mình dạy dỗ, dạy dỗ thành một người hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh, tình ái oa nhi.
—————————–
Thập phần cảm tạ các vị bằng hữu cổ vũ
Hôm nay tâm tình anh không tốt vốn không nghĩ đến chuyện tình một đêm, nếu gặp phải người làm không tốt hoặc không thú vị, chẳng phải sẽ càng mất hứng sao.
Tiểu dương nhi nhận sai người này vừa thấy cũng rất ngây ngô, bất quá ngây ngô cũng có tư vị riêng, xem ra, đêm nay ít nhất sẽ không phải nhàm chán, chỉ hy vọng đến lúc đó đừng khóc cha gọi mẹ phá hư tính trí thôi. Anh chỉ thích hai bên đều tình nguyện tình ái, đối với cường bạo không có hứng thú, mới nghĩ đến một phen nước mũi nước mắt như heo bị giết thịt đã thấy ngán ngẩm.
Trên đường, lúc đầu hai người im lặng không nói, Trịnh Ngạn hiển nhiên không phải loại người nói nhiều, Dương Khánh Kiều thì khẩn trương đến không biết phải nói gì, không khí có chút ngượng ngập.
Cuối cùng, vẫn là Dương Khánh Kiều phá vỡ trầm mặc trước tiên, tận lực giả bộ thoải mái nói: "Anh so với tưởng tượng của tôi không giống lắm."
“Vậy sao?", Trịnh Ngạn nghĩ một đằng nói một nẻo lên tiếng trả lời.
Lại lần nữa trầm mặc, Dương Khánh Kiều nghĩ, rõ ràng ở trên mạng có thể loạn bàn thiên nam địa bắc, nay mặt đối mặt, ngược lại không tìm ra đề tài nào.
Ai, đây là khác biệt giữa thế giới thật và ảo a.
Lúc này đổi lại là Trịnh Ngạn mở miệng trước, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi ở phía trên."
“A?", phản ứng chậm nửa nhịp Dương Khánh Kiều không nhịn được lại hai má ửng đỏ, hữu lễ chu toàn trả lời: "Ân, làm phiền anh, xin thỉnh chỉ giáo."
Tiểu cừu thật lễ phép a.
Trịnh Ngạn nhếch khóe môi, tâm tình càng khoái trá, đoán được tiểu cừu này đại khái là hẹn người thao tác tình ái thực tế trong đồng tính luyến, thuận tiện phá thân, anh nghĩ, anh không ngại ngẫu nhiên trở thành người dạy đâu a.
Xe chạy đến cửa hàng tiện ích 24 giờ thì dừng lại, muốn mua gì thì không cần phải nói cũng biết.
Khi Trịnh Ngạn cởi dây an toàn, Dương Khánh Kiều xấu hổ chết khiếp, muốn nói lại thôi nhỏ giọng nhắc nhở: "KY(*)……", mẹ ơi xấu hổ chết mất!
Trịnh Ngạn đạm ứng một tiếng, xuống xe.
Dương Khánh Kiều từ sau khi lên xe, tiểu thiên sứ cùng tiểu ác ma lại bắt đầu kéo co, "Linh Mộc 3P lang“ cùng ấn tượng của cậu khác biệt quá lớn, trên mạng là xuân phong như mộc, ngoài đời lại là đông phong lạnh thấu xương, lạnh lùng không tả nổi, tuy rằng phi thường mê người, nhưng sẽ làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.
Có nên thừa dịp bây giờ rời xe bỏ trốn? Sau đó sẽ giải thích với anh ta, nói có người gọi thông báo có chuyện rất quan trọng, cho nên không kịp nói tạm biệt đã bỏ đi …… Loại này vừa nghe liền biết là nói dối, lý do này lừa quỷ quỷ cũng không tin.
Thủ tùy tâm động, Dương Khánh Kiều đang muốn mở cửa xe, thì Trịnh Ngạn đã trở vào trong xe, thoáng nhìn thấy động tác của cậu, nhanh chóng bắt lấy vai cậu, trầm giọng hỏi: "Muốn đi đâu?"
“Ách…… Tôi muốn đi xem còn có gì cần mua không?", chột dạ.
“Không cần, tôi đã mua đủ."
“Nga."
“Tôi sẽ không cho cậu chạy trốn."
“A?"
Trịnh Ngạn buông cậu ra, lại khởi động xe, chạy thẳng đến một khách sạn năm sao cao cấp.
“Nơi này đắt lắm." Dương Khánh Kiều kinh ngạc, do dự, vốn muốn đến khách sạn bình thường là được rồi, có thể không cần tốn nhiều tiền.
“Sẽ không bắt cậu trả tiền đâu."
“Làm vậy sao được, vốn nên mỗi người một nửa."
“Không cần."
“Nhưng mà……"
“Xuống xe."
“Nga."
Trịnh Ngạn không đến chỗ tiếp tân mà trực tiếp đưa người vào thang máy lên lầu, tiến vào một gian phòng rất sang trọng, phòng khách cùng đồ nội thất rất có phong cách, có một chiếc bàn họp dài đặt ở một bên, ở góc phòng có thể thoáng nhìn thấy nhà bếp và phòng ăn, có hai cánh cửa cho thấy bên trong còn có hai gian phòng nữa.
Trời đất! Đây không phải là phòng tổng thống trong truyền thuyết đó chứ?!
Tiểu nhân viên nghèo kiết xác không khỏi giật mình, còn không kịp hỏi, Trịnh Ngạn liền nói: "Cậu tự chọn một phòng đi, hai phòng đều có phòng tắm."
“Hảo.", Dương Khánh Kiều không thể cãi lời anh ta, đi hướng vào một gian phòng, nghe được phía sau truyền đến thanh âm Trịnh Ngạn, nói gì mà lịch trình ngày mai toàn bộ hủy bỏ.
Dương Khánh Kiều đã không muốn hình dung gian phòng cùng phòng tắm này có bao nhiêu xa hoa rộng rãi, ngạnh đầu chuẩn bị đón nhận hết thảy, sau khi cởi hết quần áo treo gọn gàng liền bước vào phòng tắm vòi sen.
Tiểu ác ma vui vẻ phất cờ hò reo ── nào, bắt đầu thể nghiệm cuộc sống đi!
Tiểu thiên sứ rơi lệ phất khăn ── tạm biệt, tiểu sồ cúc! (“sồ“ âm giống như “xử“) (**)
Không lâu sau, Trịnh Ngạn đi vào.
Ngay một khắc Trịnh Ngạn bước vào phòng tắm kia, Dương Khánh Kiều cảm giác những chuyện phát sinh kế tiếp hết thảy cũng không chân thật nữa, rõ ràng ý thức thanh tỉnh nhưng lại thấy mờ mịt mơ hồ, giống như là một giấc mộng rất chân thật.
Không dám quay lại đối mặt người mới đi vào ở phía sau, nhưng cảm nhận được ánh mắt nóng rực chiếu vào lưng mình.
Nhập vào trong mắt Trịnh Ngạn là một khối thân thể trắng nõn hơi gầy, cùng sở thích vân da cân xứng khác biệt của anh rất lớn nhưng lại có thể làm ngón trỏ của anh đại động, khẩu vị đại khai.
Thân thể trần trụi nóng cháy áp lên.
Nam nhân phía sau ước chừng cao hơn đến mười cm, cúi đầu xuống, bên tai nỉ non: "Chuẩn bị hảo chưa?"
Dương Khánh Kiều khẽ run lên, bất an vô thố.
“Đừng khẩn trương, cứ thoải mái, cậu việc gì cũng không cần làm, chỉ cần hảo hảo hưởng thụ.", Trịnh Ngạn nói, hai tay xoa thân thể cậu, đổi đến lỗ tai bên kia, càng trầm thấp nói: "Tôi sẽ hảo hảo dạy cậu."
Một bàn tay từ trên lưng chậm rãi lướt xuống, nắm lấy mông cậu, khiêu khích trượt vào giữa hai cánh mông.
Dương Khánh Kiều không khỏi càng thêm cứng ngắc.
Tiểu cừu thực ngoan thực ngoan, không phản kháng, chỉ nhẹ nhàng run run cắn môi dưới, hai mắt rưng rưng, không tự giác toát ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Bụng dưới của Trịnh Ngạn xông lên một cỗ điện lưu tình dục, hoàn toàn ngạnh, thiếu chút nữa khắc chế không được mà trực tiếp đề thương ra trận, cúi người hôn cậu vỗ về an ủi.
Dương Khánh Kiều chìm đắm trong những nụ hôn, cả người phiếm nhuyễn, hai tay không tự giác đáp lên bả vai Trịnh Ngạn, cảm nhận được vân da như tơ bao vây kiên cố, bóng loáng nóng rực.
Nụ hôn rải xuống khắp nơi, khởi đầu cho một đêm ái dục tràn ngập kích tình.
Đau đớn, sung sướng, xấu hổ, khoái hoạt, rụt rè, phóng đãng …… ý thức Dương Khánh Kiều lúc chìm lúc nổi, để cho nam nhân xa lạ lần đầu tiên gặp mặt dẫn dắt mình, bước vào thế giới tình dục mà trước đây cậu không thể lý giải cũng không dám tưởng tượng.
Dương Khánh Kiều lần đầu cảm nhận được những lời “đau cũng khoái hoạt“ mà người khác hay ái muội cười nói này.
Trịnh Ngạn không nghĩ tới tiểu dương nhi này lại ngoan như thế, cơ hồ có thể nói là rất ngốc.
Bảo cậu ta nằm liền ngoan ngoãn nằm, muốn cậu ta nằm sấp liền ngoan ngoãn nằm sấp, bảo cậu ta quỳ liền ngoan ngoãn quỳ, nói sao liền làm vậy, mặc anh muốn làm gì thì làm, tùy anh cao hứng cọ xát cáu véo bài bố, tuy rằng động tác trúc trắc không tự nhiên, đôi khi có kháng cự bài xích, nhưng vẫn như cũ vô cùng nghe lời, hảo đáng yêu.
Có lẽ nguyên nhân vì rất nghe lời, không khỏi làm người ta tâm sinh thương tiếc, không đành lòng làm đau cậu, kiên nhẫn đối đãi hướng dẫn, để cho cậu ở trong tình huống tối hoàn mỹ thoải mái cảm nhận xúc cảm ái tình tuyệt vời nhất giữa nam nhân với nhau.
Tiền hí, sáp nhập, trừu tống, cao trào…… Trịnh Ngạn dùng rất nhiều thời gian tiến hành các bước khiến người mê huyễn trầm luân, nhất là sau khi sáp nhập, chỉ cần Dương Khánh Kiều kêu lên đau đớn, anh sẽ tạm dừng, cẩn thận âu yếm cậu, khiêu khích cậu, chờ đợi đau đớn hoãn hợp, mới tiếp tục.
Đến cuối cùng, tuy rằng khống chế không được dục vọng tích lũy, vừa nhanh vừa dùng sức va chạm, lại tận lực không hề kéo dài thời gian, không để cho Dương Khánh Kiều bị thương xuất huyết.
Thẳng đến khi cả hai đều đạt cao trào, khi xoay người nằm ở bên cạnh Dương Khánh Kiều, không quên ôm cậu, vuốt ve cậu, không phải lên ngựa rồi chẳng quan tâm người sống hay chết, hoặc mặc ngươi chết không quản nguyên nhân.(***)
Dương Khánh Kiều đương nhiên cũng không cắn chăn bông khóc sướt mướt, anh tình tôi nguyện, giai đại vui mừng.
Một đêm này, hai người đạt được tân kỳ thể nghiệm cùng thỏa mãn, Dương Khánh Kiều cao trào bắn tinh ba lượt. Một lần là Trịnh Ngạn dùng tay, một lần dùng miệng, lần cuối là cùng với Trịnh Ngạn.
Mà Trịnh Ngạn chỉ có một lần, là lần cuối cùng kia.
Ôn nhu hiếm thấy, thế nhưng lại giành cho chú chim non xa lạ lần đầu gặp mặt này.
Đối với anh, đây là điều trước đây chưa từng phát sinh, tình ái trước nay phần lớn là cuồng dã thô bạo, cũng không khác biệt với chiến đấu vật lộn bao nhiêu, bạn tình của anh tám chín phần mười là chủ động lên giường anh dâm đãng tao hóa, một người so với một người càng phóng đãng hơn, rồi sau khi cao trào thường cũng ít khi ôm ấp, anh chán ghét cảm giác dính dớp sau khi làm tình.
Lần cao trào cuối cùng, Dương Khánh Kiều ảo giác như mình giống như đã chết, đợi cho thần trí mê loạn cùng hô hấp ổn định rồi, không hề thở hổn hển như đang phát bệnh, mới cảm thấy được sống lại.
Trịnh Ngạn hôn hai má cậu, hỏi: "Có đau không?"
Phía dưới cảm thấy hư thoát, kỳ thật có điểm đau, nhưng dư vận kích tình vẫn lớn hơn, thật lâu không tiêu tan, tựa hồ mỗi lỗ chân lông đều vẫn còn run rẩy như trước.
“Cảm giác như thế nào?"
Thật lâu sau, Dương Khánh Kiều mới tìm được sức nói chuyện, trả lời: "…… Tôi đã cho là mình sẽ chết." thanh âm khàn khàn, rõ ràng là di chứng sau khi rên rỉ quát to quá độ.
Hơi cười, trầm thấp thô tục nói: "Là thích chết sao?"
“Tôi phát hiện…… Anh so với trên mạng càng đồi bại hơn……", từng có thân thể thân mật tiếp xúc, nói chuyện tự nhiên không còn sợ hãi rụt rè.
Trịnh Ngạn không nói, thầm nghĩ, khi cậu ta phát hiện ngủ sai người thì sẽ thế nào?
Ân, nếu Dương Khánh Kiều biết chính mình ngủ sai người, hơn nữa bị làm đến thất vựng bát tố vô cùng nhuần nhuyễn, sẽ không sao cả mà chỉ muốn nuốt trái cây đông lạnh tự sát mà thôi a……
Trịnh Ngạn lại một lần nữa làm việc trước kia chưa từng đối bạn tình làm ── sau khi xong việc thì tắm rửa cho đối phương.
Tẩy trừ sạch sẽ cho cả hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi, Trịnh Ngạn ôm cậu đến một gian phòng khác, thoải mái tự nhiên mà đem người ôm lấy, ôm vào trong lồng ngực ngủ, không tự giác toát ra sủng nịch cùng yêu thương trước nay chưa từng có.
Cần nhắm mắt lại ngủ lấy sức, nhìn thấy ngoài cửa sổ tựa hồ đã mênh mông vi lượng.
Trịnh Ngạn tự giễu thầm nghĩ, quả nhiên thật phiền toái, lại mất nhiều thời gian như vậy, mất nhiều tinh thần như vậy, anh thật lâu không ở trên giường làm lâu như thế, lại không thể toàn tâm tận hứng, chỉ tiết một lần, thật không hiểu là sai lầm chỗ nào rồi, thậm chí hoài nghi hôm nay có phải bị quỷ ám mà nhiệt tình săn sóc đến vậy.
Nhưng mà nói thật, trong suốt quá trình chậm rãi cẩn thận dạy dỗ, cũng không có lần nào anh mất kiên nhẫn, ngược lại hưởng thụ cảm giác chinh phục tuyệt đối.
Ở trên người bạn tình, anh đương nhiên cũng có thể đạt được cảm giác chinh phục, nhưng chưa bao giờ có được cảm giác diệu kỳ như đêm nay, cực kỳ thỏa mãn, cảm giác người dưới thân là thuộc về anh, mỗi một sợi tóc mỗi một tế bào đều là của anh, chỉ của mình anh.
Có lẽ, chính là có lẽ, anh có thể xem xét việc chọn lựa một người hợp ý, tự mình dạy dỗ, dạy dỗ thành một người hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh, tình ái oa nhi.
—————————–
Thập phần cảm tạ các vị bằng hữu cổ vũ
Tác giả :
Hắc Bạch Kiếm Yêu