Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản
Chương 29
Trịnh Ngạn dùng hai tay nắm lấy thắt lưng cậu, vẫn để cho cậu đứng thẳng trên hai chân, xoay mình xả hạ quần dài cậu, không báo động trước một tiếng liền một ngụm nuốt lấy nam tính chưa sung huyết của cậu.
“A!", kích thích đột nhiên ào đến, Dương Khánh Kiều giật mình thất thanh.
Trịnh Ngạn ngồi đó, mặt chôn nơi hạ thân cậu, một tay nắm lấy tính khí cậu vì cậu khẩu giao, một tay kia trườn đến phía sau mông cậu, ngón tay xâm nhập nơi giữa hai cánh mông.
Sau một khoảng thời gian không phát tiết, thân thể nay lại nóng hừng hực như vậy, Dương Khánh Kiều cả người đều vô lực, hai tay nắm lấy bả vai Trịnh Ngạn miễn cưỡng đứng thẳng, nén không được mà nhẹ nhàng run run.
Trước kia cũng lâu rồi, cậu cũng từng tăng ca thêm vào buổi tối nhưng chỉ đến một nửa là bị Trịnh Ngạn “làm thịt" ngay trong văn phòng, nhưng lúc ấy thì một nửa là cậu bị bắt buộc, hiện tại tuy rằng cũng là ỡm ờ, nhưng tâm trạng và cảm giác lại không còn giống với lúc ấy, nay là cậu cam tâm tình nguyện, nguyện ý thỏa mãn dục vọng của tình nhân.
Anh khoái hoạt, cho nên cậu cũng khoái hoạt.
Trịnh Ngạn cũng hy vọng Dương Khánh Kiều có thể đạt được khoái hoạt, cũng không phải chỉ lo cho mình mình, mỗi lần đều làm đủ tiền hí, tỷ như hiện tại, môi lưỡi liếm duyện tính khí, ngón tay nhẹ nhàng xao động hậu đình, kỹ xảo cao siêu, khiêu khích âu yếm, làm cho Dương Khánh Kiều thoải mái cơ hồ sắp đạt được cao trào lần thứ nhất.
“Đủ…… Đủ rồi…… cứ đưa vào đi……", Dương Khánh Kiều nhẫn nại không được, đầu gối run đến sắp không đứng nổi, thân thể khát vọng một thứ thật lớn, thật cứng rắn xâm nhập.
Cậu muốn Trịnh Ngạn tiến vào cậu, lắp đầy cậu, cùng cậu thân mật không thể phân lìa, gắt gao kết hợp.
Trịnh Ngạn rút ngón tay ra, hai tay lại lần nữa giữ lấy thắt lưng cậu, kéo Dương Khánh Kiều chậm rãi ngồi xuống, lần lượt cởi ra từng nút từng nút trên áo sơ mi, mỗi lần cởi bỏ một nút, liền hôn lên làn da trần trụi mới lộ ra, lưỡi từ dưới trườn lên, từ bụng hôn lên tới ngực, nhẹ nhàng cắn một bên nhũ thủ.
“Ân……", Dương Khánh Kiều phát ra âm thanh rên rĩ trầm thấp, hai tay lùa vào trong tóc Trịnh Ngạn. "Nhanh lên……"
Trịnh Ngạn cũng nhẫn nại không được, nhanh chóng kéo quần dài xuống, lấy ra vật kiên đĩnh cực đại, để ngay trước hậu huyệt của Dương Khánh Kiều, mạnh mẽ một hơi đỉnh nhập, cuồng dã trừu tống khởi lai.
“Ngô!," Dương Khánh Kiều kinh suyễn, nhất thời không kịp thích ứng. "Chậm…… Chậm một chút……"
Trịnh Ngạn thuận ý giảm tốc độ lại, chậm rãi tiến vào, từ từ rút ra, nhưng mỗi lần đều cố ý nhập đỉnh đến chỗ sâu nhất, mỗi lần phần đỉnh đến thúc vào điểm mẫn cảm một lần, Dương Khánh Kiều không chịu nổi kịch liệt mà run lên.
Dục hỏa đã thiêu đốt hừng hực, tốc độ chậm chạp không thể nghi ngờ cũng là một loại tra tấn, Dương Khánh Kiều khó chịu thúc giục: "Anh…… Mau một chút……"
“Lúc thì muốn nhanh, lúc thì muốn chậm, thật khó hầu hạ a.", trầm thấp khẽ cười một tiếng, ôm lấy mông cậu, lại đẩy nhanh nhịp độ.
Dương Khánh Kiều ngồi khóa ở trên người Trịnh Ngạn, gắt gao ôm lấy cổ anh, khoái cảm kịch liệt làm cho cậu rướn thẳng lưng, đầu ngưỡng ra phía sau, lộ ra cổ họng trắng nõn, sức nặng toàn thân đều tập trung ở nơi hai người kết hợp.
Trịnh Ngạn há mồm cắn cậu, cắn lên hầu kết tinh xảo cứ chuyển động lên xuống, hạ thân càng thêm hung ác bạo động, một chút một chút giống như muốn đâm thủng khối thân thể làm cho anh mê muội này.
“A……", Dương Khánh Kiều ôm lấy đầu anh, ý loạn tình mê làm rối tung tóc anh.
Bởi vì chiếc ghế hẹp nhỏ không cho phép biên độ đong đưa lớn hơn, Trịnh Ngạn xoay mình đứng lên, đem Dương Khánh Kiều xoay lại, đè vai cậu về phía trước dựa vào trên bàn làm việc, cái mông hướng ra sau cao cao nhếch lên, đứng phía sau mà lần nữa sáp nhập, thúc thẳng vào.
Tư thế này không thể nghi ngờ lại tạo nên kích thích còn lớn hơn nữa, Dương Khánh Kiều cắn môi dưới kìm nén tiếng rên rỉ, không dám phát ra thanh âm quá lớn, tuyến tiền liệt bị ma sát thúc vào làm cho cậu không ngừng có ảo giác sắp đạt đến cao trào mà bắn tinh.
“Không được…… em sắp không được…… Anh nhanh lên đi……", khoái cảm quá độ cơ hồ làm cho cậu muốn khóc, lại còn có thể nhớ đến một sự kiện khác. "Không được…… Bắn ở bên trong……"
Trịnh Ngạn không nghe thấy, chuyên tâm vào nhịp độ luận động ra vào.
“A!", Dương Khánh Kiều lần đầu đạt tới cao trào, dùng áo sơ mi che lấy người mình, tránh làm bẩn mặt bàn.
Co rút nơi hậu đình của Dương Khánh Kiều càng khiến cho dục vọng của Trịnh Ngạn thêm điên cuồng, cuối cùng một lần hung hăng thật mạnh xâm nhập, trực tiếp phun trào ở sâu trong cơ thể ấm áp.
Hai người hồng hộc thở dốc, tuy là tình ái đã qua, nhưng khoái cảm lại cực chí cường liệt, dư vận sau khi cao trào thật lâu không lùi.
Trong chốc lát, Dương Khánh Kiều phục hồi tinh thần lại, quay đầu liếc mắt xem thường. "Không phải đã bảo anh không được bắn ở bên trong sao?"
Thứ bị bắn vào bên trong phải cẩn thận tẩy trừ lấy ra, thực phiền toái, vậy sao cậu còn làm việc được.
Trịnh Ngạn cúi người, hôn lên môi cậu. “Không có biện pháp, thân thể của em thật sự quá tuyệt vời, ép chặt như vậy, hại anh không kịp rút ra."
Dù cho đã cùng một chỗ một đoạn thời gian, nhưng Dương Khánh Kiều mỗi khi nghe anh nói như thế vẫn nhịn không được mà mặt ửng đỏ, xấu hổ vô cùng.
“Chờ một chút, trước không cần rút ra!", Dương Khánh Kiều nghiêng người mở ra ngăn kéo, rướn tay đi lấy khăn giấy.
Thân thể vặn vẹo tác động thắt lưng và mông, vật còn cắm ở bên trong cậu bỗng dưng lại trướng lên, cậu cả kinh, vội vàng muốn tránh người ra, nhưng mắt Trịnh Ngạn lóe lên, nhanh tay ôm lấy cậu, áp vào người mình, thể dịch kia càng chảy sâu vào trong.
Xem ra, vội vàng gấp rút một lần hiển nhiên là không đủ.
“Buông ra, một lát nữa nhân viên bảo vệ sẽ đi đến tuần tra.", chống cự giãy dụa.
“Lên lầu đi, em cũng cần rửa sạch."
“Không muốn……"
“Trăm ngàn lần cũng không nên đối một nam nhân đang bất mãn nói không muốn nha." Trịnh Ngạn lại động thân thúc vào, lấy hành động tỏ vẻ quyết tâm không từ bỏ.
“Anh thật là…… A……"
“Chúng ta có thể ở trong này tiếp tục, anh nghĩ nhân viên bảo vệ sẽ không để ý đâu."
“……Lên trên lầu." Dương Khánh Kiều không còn cách nào, đành phải thỏa hiệp, cũng không muốn bị nhân viên bảo bệ tuần tra bắt quả tang thông dâm, lúc đó cậu nghĩ cứ bộc bạch mà mở cửa sổ ra rồi nhảy xuống, xong hết mọi chuyện.
Trịnh Ngạn buông cậu ra, tùy tiện kéo kéo mặc lại quần anh một chút, liền đem Dương Khánh Kiều quần áo không chỉnh bước ra ngoài, không cần đoán cũng biết, một khi đến được văn phòng tổng tài, cửa khóa lại, cũng không phải “làm" một lần nữa là có thể xong việc.
Lăn qua lộn lại, lật tới lật lui, nằm “làm", đứng “làm", ở trên giường “làm", ở phòng tắm cũng “làm"…… Trịnh Ngạn khắc chế không được, muốn ngừng mà không thể, lần lượt giữ lấy Dương Khánh Kiều liều mình “làm", mà Dương Khánh Kiều lần lượt bị dùng các loại tư thế “làm" đến chết khiếp, đến cuối cùng chỉ có thể rầm rì cầu xin tha cho.
Ép buộc đến hơn nửa đêm, Trịnh Ngạn mới buông tha cậu, đừng nói thể lực đã cạn sạch, xương cốt cũng sắp vặn vẹo, thế nào còn có biện pháp tăng ca a.
Dương Khánh Kiều không khỏi hoài nghi, Trịnh Ngạn nhất định đã âm mưu trước, lần đầu tiên cố ý bắn ở bên trong cậu, rồi mới thuận lý thành chương đem cậu kéo lên trên lầu rồi một bữa cơm no đủ.
Kinh nghiệm lần này dạy cho cậu một việc rất trọng yếu ── nam nhân bất mãn thực là khủng bố a!
Cho nên sau này mặc kệ công việc có nhiều thế nào, cậu nhất định giành thời gian cùng Trịnh Ngạn nho nhỏ thân thiết một chút, sơ giải dục vọng lẫn nhau, miễn cho tích lũy nhiều rồi một lần bùng nổ, người chịu khổ cuối cùng cũng chỉ là cậu.
Đương nhiên, sau khi nếm qua đau khổ sẽ có lợi ích ngọt ngào, Trịnh Ngạn bình thường đối cậu đã thập phần yêu thương, sau khi làm tình càng thêm yêu sủng cực độ, tắm rửa thay quần áo rồi mát xa, trà đến tận tay cơm đến tận miệng, hơn nữa hữu cầu tất ứng, ngoan ngoãn phục tùng, thực xem cậu tựa như hoàng hậu nương nương mà hầu hạ.
Sau một đoạn thời gian, bọn họ không sai biệt lắm đã nắm giữ bí quyết ở chung cơ bản, Trịnh đại tổng tài chịu mềm không chịu cứng, phải lấy nhu thắng cương; còn Tiểu Kiều đồng của chúng ta thì mềm cứng đều chịu, phải vừa ngọt ngào vừa răn đe mới hiệu quả.
“A!", kích thích đột nhiên ào đến, Dương Khánh Kiều giật mình thất thanh.
Trịnh Ngạn ngồi đó, mặt chôn nơi hạ thân cậu, một tay nắm lấy tính khí cậu vì cậu khẩu giao, một tay kia trườn đến phía sau mông cậu, ngón tay xâm nhập nơi giữa hai cánh mông.
Sau một khoảng thời gian không phát tiết, thân thể nay lại nóng hừng hực như vậy, Dương Khánh Kiều cả người đều vô lực, hai tay nắm lấy bả vai Trịnh Ngạn miễn cưỡng đứng thẳng, nén không được mà nhẹ nhàng run run.
Trước kia cũng lâu rồi, cậu cũng từng tăng ca thêm vào buổi tối nhưng chỉ đến một nửa là bị Trịnh Ngạn “làm thịt" ngay trong văn phòng, nhưng lúc ấy thì một nửa là cậu bị bắt buộc, hiện tại tuy rằng cũng là ỡm ờ, nhưng tâm trạng và cảm giác lại không còn giống với lúc ấy, nay là cậu cam tâm tình nguyện, nguyện ý thỏa mãn dục vọng của tình nhân.
Anh khoái hoạt, cho nên cậu cũng khoái hoạt.
Trịnh Ngạn cũng hy vọng Dương Khánh Kiều có thể đạt được khoái hoạt, cũng không phải chỉ lo cho mình mình, mỗi lần đều làm đủ tiền hí, tỷ như hiện tại, môi lưỡi liếm duyện tính khí, ngón tay nhẹ nhàng xao động hậu đình, kỹ xảo cao siêu, khiêu khích âu yếm, làm cho Dương Khánh Kiều thoải mái cơ hồ sắp đạt được cao trào lần thứ nhất.
“Đủ…… Đủ rồi…… cứ đưa vào đi……", Dương Khánh Kiều nhẫn nại không được, đầu gối run đến sắp không đứng nổi, thân thể khát vọng một thứ thật lớn, thật cứng rắn xâm nhập.
Cậu muốn Trịnh Ngạn tiến vào cậu, lắp đầy cậu, cùng cậu thân mật không thể phân lìa, gắt gao kết hợp.
Trịnh Ngạn rút ngón tay ra, hai tay lại lần nữa giữ lấy thắt lưng cậu, kéo Dương Khánh Kiều chậm rãi ngồi xuống, lần lượt cởi ra từng nút từng nút trên áo sơ mi, mỗi lần cởi bỏ một nút, liền hôn lên làn da trần trụi mới lộ ra, lưỡi từ dưới trườn lên, từ bụng hôn lên tới ngực, nhẹ nhàng cắn một bên nhũ thủ.
“Ân……", Dương Khánh Kiều phát ra âm thanh rên rĩ trầm thấp, hai tay lùa vào trong tóc Trịnh Ngạn. "Nhanh lên……"
Trịnh Ngạn cũng nhẫn nại không được, nhanh chóng kéo quần dài xuống, lấy ra vật kiên đĩnh cực đại, để ngay trước hậu huyệt của Dương Khánh Kiều, mạnh mẽ một hơi đỉnh nhập, cuồng dã trừu tống khởi lai.
“Ngô!," Dương Khánh Kiều kinh suyễn, nhất thời không kịp thích ứng. "Chậm…… Chậm một chút……"
Trịnh Ngạn thuận ý giảm tốc độ lại, chậm rãi tiến vào, từ từ rút ra, nhưng mỗi lần đều cố ý nhập đỉnh đến chỗ sâu nhất, mỗi lần phần đỉnh đến thúc vào điểm mẫn cảm một lần, Dương Khánh Kiều không chịu nổi kịch liệt mà run lên.
Dục hỏa đã thiêu đốt hừng hực, tốc độ chậm chạp không thể nghi ngờ cũng là một loại tra tấn, Dương Khánh Kiều khó chịu thúc giục: "Anh…… Mau một chút……"
“Lúc thì muốn nhanh, lúc thì muốn chậm, thật khó hầu hạ a.", trầm thấp khẽ cười một tiếng, ôm lấy mông cậu, lại đẩy nhanh nhịp độ.
Dương Khánh Kiều ngồi khóa ở trên người Trịnh Ngạn, gắt gao ôm lấy cổ anh, khoái cảm kịch liệt làm cho cậu rướn thẳng lưng, đầu ngưỡng ra phía sau, lộ ra cổ họng trắng nõn, sức nặng toàn thân đều tập trung ở nơi hai người kết hợp.
Trịnh Ngạn há mồm cắn cậu, cắn lên hầu kết tinh xảo cứ chuyển động lên xuống, hạ thân càng thêm hung ác bạo động, một chút một chút giống như muốn đâm thủng khối thân thể làm cho anh mê muội này.
“A……", Dương Khánh Kiều ôm lấy đầu anh, ý loạn tình mê làm rối tung tóc anh.
Bởi vì chiếc ghế hẹp nhỏ không cho phép biên độ đong đưa lớn hơn, Trịnh Ngạn xoay mình đứng lên, đem Dương Khánh Kiều xoay lại, đè vai cậu về phía trước dựa vào trên bàn làm việc, cái mông hướng ra sau cao cao nhếch lên, đứng phía sau mà lần nữa sáp nhập, thúc thẳng vào.
Tư thế này không thể nghi ngờ lại tạo nên kích thích còn lớn hơn nữa, Dương Khánh Kiều cắn môi dưới kìm nén tiếng rên rỉ, không dám phát ra thanh âm quá lớn, tuyến tiền liệt bị ma sát thúc vào làm cho cậu không ngừng có ảo giác sắp đạt đến cao trào mà bắn tinh.
“Không được…… em sắp không được…… Anh nhanh lên đi……", khoái cảm quá độ cơ hồ làm cho cậu muốn khóc, lại còn có thể nhớ đến một sự kiện khác. "Không được…… Bắn ở bên trong……"
Trịnh Ngạn không nghe thấy, chuyên tâm vào nhịp độ luận động ra vào.
“A!", Dương Khánh Kiều lần đầu đạt tới cao trào, dùng áo sơ mi che lấy người mình, tránh làm bẩn mặt bàn.
Co rút nơi hậu đình của Dương Khánh Kiều càng khiến cho dục vọng của Trịnh Ngạn thêm điên cuồng, cuối cùng một lần hung hăng thật mạnh xâm nhập, trực tiếp phun trào ở sâu trong cơ thể ấm áp.
Hai người hồng hộc thở dốc, tuy là tình ái đã qua, nhưng khoái cảm lại cực chí cường liệt, dư vận sau khi cao trào thật lâu không lùi.
Trong chốc lát, Dương Khánh Kiều phục hồi tinh thần lại, quay đầu liếc mắt xem thường. "Không phải đã bảo anh không được bắn ở bên trong sao?"
Thứ bị bắn vào bên trong phải cẩn thận tẩy trừ lấy ra, thực phiền toái, vậy sao cậu còn làm việc được.
Trịnh Ngạn cúi người, hôn lên môi cậu. “Không có biện pháp, thân thể của em thật sự quá tuyệt vời, ép chặt như vậy, hại anh không kịp rút ra."
Dù cho đã cùng một chỗ một đoạn thời gian, nhưng Dương Khánh Kiều mỗi khi nghe anh nói như thế vẫn nhịn không được mà mặt ửng đỏ, xấu hổ vô cùng.
“Chờ một chút, trước không cần rút ra!", Dương Khánh Kiều nghiêng người mở ra ngăn kéo, rướn tay đi lấy khăn giấy.
Thân thể vặn vẹo tác động thắt lưng và mông, vật còn cắm ở bên trong cậu bỗng dưng lại trướng lên, cậu cả kinh, vội vàng muốn tránh người ra, nhưng mắt Trịnh Ngạn lóe lên, nhanh tay ôm lấy cậu, áp vào người mình, thể dịch kia càng chảy sâu vào trong.
Xem ra, vội vàng gấp rút một lần hiển nhiên là không đủ.
“Buông ra, một lát nữa nhân viên bảo vệ sẽ đi đến tuần tra.", chống cự giãy dụa.
“Lên lầu đi, em cũng cần rửa sạch."
“Không muốn……"
“Trăm ngàn lần cũng không nên đối một nam nhân đang bất mãn nói không muốn nha." Trịnh Ngạn lại động thân thúc vào, lấy hành động tỏ vẻ quyết tâm không từ bỏ.
“Anh thật là…… A……"
“Chúng ta có thể ở trong này tiếp tục, anh nghĩ nhân viên bảo vệ sẽ không để ý đâu."
“……Lên trên lầu." Dương Khánh Kiều không còn cách nào, đành phải thỏa hiệp, cũng không muốn bị nhân viên bảo bệ tuần tra bắt quả tang thông dâm, lúc đó cậu nghĩ cứ bộc bạch mà mở cửa sổ ra rồi nhảy xuống, xong hết mọi chuyện.
Trịnh Ngạn buông cậu ra, tùy tiện kéo kéo mặc lại quần anh một chút, liền đem Dương Khánh Kiều quần áo không chỉnh bước ra ngoài, không cần đoán cũng biết, một khi đến được văn phòng tổng tài, cửa khóa lại, cũng không phải “làm" một lần nữa là có thể xong việc.
Lăn qua lộn lại, lật tới lật lui, nằm “làm", đứng “làm", ở trên giường “làm", ở phòng tắm cũng “làm"…… Trịnh Ngạn khắc chế không được, muốn ngừng mà không thể, lần lượt giữ lấy Dương Khánh Kiều liều mình “làm", mà Dương Khánh Kiều lần lượt bị dùng các loại tư thế “làm" đến chết khiếp, đến cuối cùng chỉ có thể rầm rì cầu xin tha cho.
Ép buộc đến hơn nửa đêm, Trịnh Ngạn mới buông tha cậu, đừng nói thể lực đã cạn sạch, xương cốt cũng sắp vặn vẹo, thế nào còn có biện pháp tăng ca a.
Dương Khánh Kiều không khỏi hoài nghi, Trịnh Ngạn nhất định đã âm mưu trước, lần đầu tiên cố ý bắn ở bên trong cậu, rồi mới thuận lý thành chương đem cậu kéo lên trên lầu rồi một bữa cơm no đủ.
Kinh nghiệm lần này dạy cho cậu một việc rất trọng yếu ── nam nhân bất mãn thực là khủng bố a!
Cho nên sau này mặc kệ công việc có nhiều thế nào, cậu nhất định giành thời gian cùng Trịnh Ngạn nho nhỏ thân thiết một chút, sơ giải dục vọng lẫn nhau, miễn cho tích lũy nhiều rồi một lần bùng nổ, người chịu khổ cuối cùng cũng chỉ là cậu.
Đương nhiên, sau khi nếm qua đau khổ sẽ có lợi ích ngọt ngào, Trịnh Ngạn bình thường đối cậu đã thập phần yêu thương, sau khi làm tình càng thêm yêu sủng cực độ, tắm rửa thay quần áo rồi mát xa, trà đến tận tay cơm đến tận miệng, hơn nữa hữu cầu tất ứng, ngoan ngoãn phục tùng, thực xem cậu tựa như hoàng hậu nương nương mà hầu hạ.
Sau một đoạn thời gian, bọn họ không sai biệt lắm đã nắm giữ bí quyết ở chung cơ bản, Trịnh đại tổng tài chịu mềm không chịu cứng, phải lấy nhu thắng cương; còn Tiểu Kiều đồng của chúng ta thì mềm cứng đều chịu, phải vừa ngọt ngào vừa răn đe mới hiệu quả.
Tác giả :
Hắc Bạch Kiếm Yêu