Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm)
Chương 29: Phòng tắm play (thượng)
Trình Dương trên mặt tuy rằng không biểu hiện ra nhưng Cố Lan biết trong lòng anh không thoải mái, Cố Lan xuống xe xong anh liền trực tiếp quay đầu xe rời đi.
Aizz, Cố Lan đỡ trán, bất đắc dĩ phát hiện mình thật ấu trĩ.
Đây là bệnh, phải trị.
Vào trong nhà, tiện tay đem chìa khóa ném lên bàn xong mệt mỏi ngã xuống ghế.
Aizz, mệt mỏi quá. Cố Lan nằm trên ghế salon, hai tay che kín mắt không bao lâu sau liền trầm trầm ngủ thiếp đi.
Cố Lan bị tiếng chuông cửa liên tiếp không ngừng đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra lấy điện thoại di động nhìn, dĩ nhiên đã tám giờ tối. Trời ạ, thực sự là càng ngày càng có thể ngủ.
Cố Lan từ trên ghế ngồi dậy, đỡ cái trán ngồi yên vài giây mới đứng dậy đi mở cửa. Vốn tưởng rằng là Tiết Hoàn, không nghĩ lại là Quý Hồi Sinh.
Quý Hồi Sinh nhìn Cố Lan một chút, “Đang ngủ?"
“Ừm." Cố Lan ngáp một cái, quay người trở vào, “Cậu sao lại đến? Không cần làm lão công tốt thập nhị tứ hiếu nữa a?"
Quý Hồi Sinh đi tới ngồi xuống ghế salon, chán chường thở dài, “Tạm thời không cần nữa."
Cố Lan ngồi đối diện Quý Hồi Sinh, nhìn sắc mặt cậu có chút tiều tụy, “Sao vậy?"
Quý Hồi Sinh châm một điếu thuốc, hút một hơi dài, “Linh Ly về nhà mẹ đẻ."
Cố Lan cau mày, “Cãi nhau?"
Quý Hồi Sinh gật gật đầu, nhìn chằm chằm điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay mình, “Khoảng thời gian này bọn mình thường thường cãi nhau, trong lúc mang thai tâm tình của cô ấy rất không ổn định, có lúc nửa đêm mơ thấy ác mộng tỉnh lại liền ôm mình khóc, khóc xong liền nháo đến mức phải đi bệnh viện…"
“Đi bệnh viện?"
Quý Hồi Sinh nhíu mày lại, “Suýt thì mất đứa nhỏ."
Cố Lan hít một hơi, trầm mặc một hồi lâu mới hỏi, “Không dự định đi đón cô ấy sao?"
Quý Hồi Sinh đem tàn thuốc dụi tắt trong cái gạt tàn, mỏi mệt ngẩng mặt dựa sâu vào lòng ghế salon sau lưng, “Về nhà mẹ đẻ cũng tốt, để mẹ cô ấy khai sáng cô ấy một chút, qua một thời gian ngắn nói sau đi."
Cố Lan gật đầu, liếc mắt nhìn Quý Hồi Sinh một cái, đứng dậy, “Đi!"
“Đi đâu?"
“Cậu đến tìm mình không phải muốn mình bồi uống rượu giải sầu sao,đi thôi, hơn nửa tháng không uống, mình cũng thấy khó chịu."
Quý Hồi Sinh cười cười từ trên ghế đứng lên.
Cố Lan cùng Quý Hồi Sinh còn có Tạ Ân Lam Tạ Diểu mấy người thân quen với nhau ở trong quán bar uống rượu đến quên trời quên đất, cùng thời điểm này Tiết Hoàn cũng đang uống rượu cùng một người nam nhân tuổi còn trẻ ở một nhã gian bên trong nhà hàng kiểu Tây.
Nhà hàng cơm Tây cách quán bar của Cố Lan chỉ một con phố, khoảng cách bất quá năm trăm mét.
“Lúc này mới hơn một năm không gặp, tôi sao lại có cảm giác cậu trở nên đặc biệt đẹp trai?" Nam nhân kia dáng dấp cực kỳ trẻ tuổi tuấn tú, một tay nâng dưới cằm, một tay nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, nhìn Tiết Hoàn ngồi ở đối diện.
Tiết Hoàn nghe vậy gác ly rượu xuống, nhíu mày nở nụ cười, “Có sao?"
“Có a, so với trước đây đẹp trai hơn nhiều, cậu xem, lúc cậu nở nụ cười tôi đều cứng rồi."
“Sầm Hi." Tiết Hoàn nhắc nhở.
Sầm Hi nở nụ cười, “Ôi, ngài Tiết còn nhớ tên tôi đây, thực sự là thụ sủng nhược kinh a, hơn một năm nay đến cú điện thoại cũng đều không có, tôi còn tưởng rằng ngài Tiết sớm đem tôi quên mất không còn một mảnh đây, mặc dù không đánh qua pháo nhưng tốt xấu cũng thượng qua giường a, cậu cũng quá bạc tình."
Tiết Hoàn liếc gã một cái, “Nói chuyện cẩn thận."
“Tôi lời này là nói đúng nha, tôi có nói lời vô căn cứ bao giờ sao? Cậu nói đi, tôi có phải là thượng qua giường cậu không, còn thiếu chút liền…"
“Sầm Hi!"
“Aizz được được, không đề cập tới việc này, vừa nhắc tới liền muốn nổi bão."
Tiết Hoàn móc thuốc lá ra, Sầm Hi cười híp mắt nhắc nhở hắn, “Đây là khu vực không được hút thuốc."
Tiết Hoàn dừng lại, đem hộp thuốc lá để qua một bên, thân thể dựa vào ghế ngồi phía sau nhìn Sầm Hi, “Cậu một mình về nước?"
Đầu ngón tay Sầm Hi khẽ vuốt miệng ly, “Đúng vậy."
“Vậy người yêu đâu?"
“Thân ái a, tôi và hắn ta cãi nhau."
Tiết Hoàn không nhịn được cảm thấy hơi bất lực, “Cãi nhau, cho nên rời nhà trốn đi, ân, loại sự tình ấu trĩ này xác thực cậu rất hay thường thường làm."
Sầm Hi lười biếng cười, “Sao vậy, có phải là vui mừng vì tôi không có ai?"
Tiết Hoàn lắc lắc đầu.
Sầm Hi nhíu mày, “Không phải? Vậy nếu không, tôi lại thử nghĩ xem? Đêm nay tâm tình tốt, có lẽ tôi sẽ nguyện ý ở phía dưới đó."
Tiết Hoàn quyết đoán đứng dậy, “Về nhà tắm rửa ngủ đi."
Sầm Hi thấy hắn nói đi là đi, lên tiếng gọi, “Tiết Hoàn!"
Tiết Hoàn chân dài bước nhanh ra tới cửa phòng ăn, nghe thấy Sầm Hi gọi hắn cũng không quay đầu lại vung vung tay.
“Ai, tốt xấu cũng trả tiền a."
Sầm Hi khóc không ra nước mắt, khắp toàn thân gã chỉ có một chiếc điện thoại di động là đáng giá, bóp tiền cùng hộ chiếu đều rơi trên xe taxi.
Lái xe trở lại biệt thự, không thấy Cố Lan, Tiết Hoàn lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Cố Lan, vang lên hồi lâu mà vẫn không có người tiếp. Tiết Hoàn nhíu nhíu mày cất điện thoại di động, cầm chìa khóa xe quay người bước nhanh ra cửa.
Sau hai mươi phút Tiết Hoàn đã đứng ở trước cửa nhà Cố Lan, chuông cửa nhấn nửa ngày cũng không có người đến mở cửa. Chân mày Tiết Hoàn nhíu chặt hơn, người đi đâu?
Quán bar?
Tiết Hoàn rời tòa nhà, vừa mới ngồi vào trong xe điện thoại liền vang lên.
Là Cố Lan.
Tiết Hoàn nhận, “Em đi đâu?"
“Hức, anh… Anh gọi điện thoại cho em làm, làm gì?" Thanh âm Cố Lan nhuộm đẫm men say từ trong loa mông lung truyền tới.
“Em uống rượu?" Mi tâm Tiết Hoàn nhăn thành một cái nút thắt, khởi động xe, “Ở quán bar?"
“Đúng vậy, em, em nói cho anh biết một tiếng, em không trở về nhà anh, buổi tối sẽ ở lại quán bar… Ừm, lầu hai có chỗ ở, em, đầu em đau, không nói nữa, cúp đây…"
Nói xong, thật sự cúp máy.
Tiết Hoàn quẳng điện thoại di động xuống, cấp tốc đạp chân ga phóng đi như bay.
Cố Lan loạng chà loạng choạng từ buồng tắm đi ra thì đụng phải một bức tường thịt, giương mắt nhìn lên, là Tiết Hoàn. Y cười ha ha giơ tay treo lên cổ Tiết Hoàn, ở trên môi hắn hôn một cái, “Anh sao lại đến?"
“Tôi nghĩ…" Tiết Hoàn thuận thế giữ eo Cố Lan, cúi đầu ghé vào bên tai y, “Uống rượu xong em có thể sẽ nhớ tôi, cho nên mới tới."
“Ai vậy, ai nhớ anh, em không nhớ…" Cố Lan mềm nhũn kề sát trước ngực hắn, “Đau đầu quá…"
Tiết Hoàn thở dài, khom lưng ôm lấy Cố Lan đi vào buồng tắm.
“Anh làm gì a?"
“Tắm rửa, em xem em đi, mùi rượu đầy người." Tiết Hoàn thả Cố Lan xuống, để cho y đứng ở dưới vòi hoa sen, sau đó thoát quần áo của y.
“Anh cũng cùng tắm rửa." Cố Lan muốn cởi áo vest lại bị hắn ngăn, “Dừng lại đừng nhúc nhích."
Cố Lan thu tay về, hơi nghiêng đầu nhìn Tiết Hoàn.
“Sao vậy?" Tiết Hoàn hai ba lần tắm sạch sẽ cho Cố Lan, ngay sau đó cũng đem quần áo chính mình cởi hết.
“Cảm, cảm thấy đêm nay anh đặc biệt đẹp trai…" Cố Lan kề sát người Tiết Hoàn, lè lưỡi khẽ liếm xương quai xanh của hắn.
Sầm Hi nói như vậy, lúc này Cố Lan cũng nói, xem ra đêm nay hắn thực sự rất tuấn tú. Tiết Hoàn không nhịn được cười, tay giữ chặt eo Cố Lan, khẽ cắn lỗ tai của y, “Tắm rửa trước hay là giải rượu trước, hả?"
“Giải rượu?" Cố Lan cọ cọ bên trong hõm vai Tiết Hoàn.
Một tay Tiết Hoàn thuận theo phía sau lưng Cố Lan chậm rãi đi xuống, lướt qua rãnh mông lại phủ lên hai cánh mông vểnh cao, yêu thích không buông tay nhào nặn mấy lần sau đó mới xâm nhập vào bên trong khe mông, ngón tay chen vào hành lang nhỏ hẹp non mềm bên trong, “Như vậy."
Cố Lan trầm thấp hừ một tiếng, nhíu mày ở trên vai Tiết Hoàn cắn một chút, không trả lời.
Tiết Hoàn nở nụ cười, “Đã hiểu, vậy trước hết giải rượu ngay tại quán bar."
Aizz, Cố Lan đỡ trán, bất đắc dĩ phát hiện mình thật ấu trĩ.
Đây là bệnh, phải trị.
Vào trong nhà, tiện tay đem chìa khóa ném lên bàn xong mệt mỏi ngã xuống ghế.
Aizz, mệt mỏi quá. Cố Lan nằm trên ghế salon, hai tay che kín mắt không bao lâu sau liền trầm trầm ngủ thiếp đi.
Cố Lan bị tiếng chuông cửa liên tiếp không ngừng đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra lấy điện thoại di động nhìn, dĩ nhiên đã tám giờ tối. Trời ạ, thực sự là càng ngày càng có thể ngủ.
Cố Lan từ trên ghế ngồi dậy, đỡ cái trán ngồi yên vài giây mới đứng dậy đi mở cửa. Vốn tưởng rằng là Tiết Hoàn, không nghĩ lại là Quý Hồi Sinh.
Quý Hồi Sinh nhìn Cố Lan một chút, “Đang ngủ?"
“Ừm." Cố Lan ngáp một cái, quay người trở vào, “Cậu sao lại đến? Không cần làm lão công tốt thập nhị tứ hiếu nữa a?"
Quý Hồi Sinh đi tới ngồi xuống ghế salon, chán chường thở dài, “Tạm thời không cần nữa."
Cố Lan ngồi đối diện Quý Hồi Sinh, nhìn sắc mặt cậu có chút tiều tụy, “Sao vậy?"
Quý Hồi Sinh châm một điếu thuốc, hút một hơi dài, “Linh Ly về nhà mẹ đẻ."
Cố Lan cau mày, “Cãi nhau?"
Quý Hồi Sinh gật gật đầu, nhìn chằm chằm điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay mình, “Khoảng thời gian này bọn mình thường thường cãi nhau, trong lúc mang thai tâm tình của cô ấy rất không ổn định, có lúc nửa đêm mơ thấy ác mộng tỉnh lại liền ôm mình khóc, khóc xong liền nháo đến mức phải đi bệnh viện…"
“Đi bệnh viện?"
Quý Hồi Sinh nhíu mày lại, “Suýt thì mất đứa nhỏ."
Cố Lan hít một hơi, trầm mặc một hồi lâu mới hỏi, “Không dự định đi đón cô ấy sao?"
Quý Hồi Sinh đem tàn thuốc dụi tắt trong cái gạt tàn, mỏi mệt ngẩng mặt dựa sâu vào lòng ghế salon sau lưng, “Về nhà mẹ đẻ cũng tốt, để mẹ cô ấy khai sáng cô ấy một chút, qua một thời gian ngắn nói sau đi."
Cố Lan gật đầu, liếc mắt nhìn Quý Hồi Sinh một cái, đứng dậy, “Đi!"
“Đi đâu?"
“Cậu đến tìm mình không phải muốn mình bồi uống rượu giải sầu sao,đi thôi, hơn nửa tháng không uống, mình cũng thấy khó chịu."
Quý Hồi Sinh cười cười từ trên ghế đứng lên.
Cố Lan cùng Quý Hồi Sinh còn có Tạ Ân Lam Tạ Diểu mấy người thân quen với nhau ở trong quán bar uống rượu đến quên trời quên đất, cùng thời điểm này Tiết Hoàn cũng đang uống rượu cùng một người nam nhân tuổi còn trẻ ở một nhã gian bên trong nhà hàng kiểu Tây.
Nhà hàng cơm Tây cách quán bar của Cố Lan chỉ một con phố, khoảng cách bất quá năm trăm mét.
“Lúc này mới hơn một năm không gặp, tôi sao lại có cảm giác cậu trở nên đặc biệt đẹp trai?" Nam nhân kia dáng dấp cực kỳ trẻ tuổi tuấn tú, một tay nâng dưới cằm, một tay nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, nhìn Tiết Hoàn ngồi ở đối diện.
Tiết Hoàn nghe vậy gác ly rượu xuống, nhíu mày nở nụ cười, “Có sao?"
“Có a, so với trước đây đẹp trai hơn nhiều, cậu xem, lúc cậu nở nụ cười tôi đều cứng rồi."
“Sầm Hi." Tiết Hoàn nhắc nhở.
Sầm Hi nở nụ cười, “Ôi, ngài Tiết còn nhớ tên tôi đây, thực sự là thụ sủng nhược kinh a, hơn một năm nay đến cú điện thoại cũng đều không có, tôi còn tưởng rằng ngài Tiết sớm đem tôi quên mất không còn một mảnh đây, mặc dù không đánh qua pháo nhưng tốt xấu cũng thượng qua giường a, cậu cũng quá bạc tình."
Tiết Hoàn liếc gã một cái, “Nói chuyện cẩn thận."
“Tôi lời này là nói đúng nha, tôi có nói lời vô căn cứ bao giờ sao? Cậu nói đi, tôi có phải là thượng qua giường cậu không, còn thiếu chút liền…"
“Sầm Hi!"
“Aizz được được, không đề cập tới việc này, vừa nhắc tới liền muốn nổi bão."
Tiết Hoàn móc thuốc lá ra, Sầm Hi cười híp mắt nhắc nhở hắn, “Đây là khu vực không được hút thuốc."
Tiết Hoàn dừng lại, đem hộp thuốc lá để qua một bên, thân thể dựa vào ghế ngồi phía sau nhìn Sầm Hi, “Cậu một mình về nước?"
Đầu ngón tay Sầm Hi khẽ vuốt miệng ly, “Đúng vậy."
“Vậy người yêu đâu?"
“Thân ái a, tôi và hắn ta cãi nhau."
Tiết Hoàn không nhịn được cảm thấy hơi bất lực, “Cãi nhau, cho nên rời nhà trốn đi, ân, loại sự tình ấu trĩ này xác thực cậu rất hay thường thường làm."
Sầm Hi lười biếng cười, “Sao vậy, có phải là vui mừng vì tôi không có ai?"
Tiết Hoàn lắc lắc đầu.
Sầm Hi nhíu mày, “Không phải? Vậy nếu không, tôi lại thử nghĩ xem? Đêm nay tâm tình tốt, có lẽ tôi sẽ nguyện ý ở phía dưới đó."
Tiết Hoàn quyết đoán đứng dậy, “Về nhà tắm rửa ngủ đi."
Sầm Hi thấy hắn nói đi là đi, lên tiếng gọi, “Tiết Hoàn!"
Tiết Hoàn chân dài bước nhanh ra tới cửa phòng ăn, nghe thấy Sầm Hi gọi hắn cũng không quay đầu lại vung vung tay.
“Ai, tốt xấu cũng trả tiền a."
Sầm Hi khóc không ra nước mắt, khắp toàn thân gã chỉ có một chiếc điện thoại di động là đáng giá, bóp tiền cùng hộ chiếu đều rơi trên xe taxi.
Lái xe trở lại biệt thự, không thấy Cố Lan, Tiết Hoàn lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Cố Lan, vang lên hồi lâu mà vẫn không có người tiếp. Tiết Hoàn nhíu nhíu mày cất điện thoại di động, cầm chìa khóa xe quay người bước nhanh ra cửa.
Sau hai mươi phút Tiết Hoàn đã đứng ở trước cửa nhà Cố Lan, chuông cửa nhấn nửa ngày cũng không có người đến mở cửa. Chân mày Tiết Hoàn nhíu chặt hơn, người đi đâu?
Quán bar?
Tiết Hoàn rời tòa nhà, vừa mới ngồi vào trong xe điện thoại liền vang lên.
Là Cố Lan.
Tiết Hoàn nhận, “Em đi đâu?"
“Hức, anh… Anh gọi điện thoại cho em làm, làm gì?" Thanh âm Cố Lan nhuộm đẫm men say từ trong loa mông lung truyền tới.
“Em uống rượu?" Mi tâm Tiết Hoàn nhăn thành một cái nút thắt, khởi động xe, “Ở quán bar?"
“Đúng vậy, em, em nói cho anh biết một tiếng, em không trở về nhà anh, buổi tối sẽ ở lại quán bar… Ừm, lầu hai có chỗ ở, em, đầu em đau, không nói nữa, cúp đây…"
Nói xong, thật sự cúp máy.
Tiết Hoàn quẳng điện thoại di động xuống, cấp tốc đạp chân ga phóng đi như bay.
Cố Lan loạng chà loạng choạng từ buồng tắm đi ra thì đụng phải một bức tường thịt, giương mắt nhìn lên, là Tiết Hoàn. Y cười ha ha giơ tay treo lên cổ Tiết Hoàn, ở trên môi hắn hôn một cái, “Anh sao lại đến?"
“Tôi nghĩ…" Tiết Hoàn thuận thế giữ eo Cố Lan, cúi đầu ghé vào bên tai y, “Uống rượu xong em có thể sẽ nhớ tôi, cho nên mới tới."
“Ai vậy, ai nhớ anh, em không nhớ…" Cố Lan mềm nhũn kề sát trước ngực hắn, “Đau đầu quá…"
Tiết Hoàn thở dài, khom lưng ôm lấy Cố Lan đi vào buồng tắm.
“Anh làm gì a?"
“Tắm rửa, em xem em đi, mùi rượu đầy người." Tiết Hoàn thả Cố Lan xuống, để cho y đứng ở dưới vòi hoa sen, sau đó thoát quần áo của y.
“Anh cũng cùng tắm rửa." Cố Lan muốn cởi áo vest lại bị hắn ngăn, “Dừng lại đừng nhúc nhích."
Cố Lan thu tay về, hơi nghiêng đầu nhìn Tiết Hoàn.
“Sao vậy?" Tiết Hoàn hai ba lần tắm sạch sẽ cho Cố Lan, ngay sau đó cũng đem quần áo chính mình cởi hết.
“Cảm, cảm thấy đêm nay anh đặc biệt đẹp trai…" Cố Lan kề sát người Tiết Hoàn, lè lưỡi khẽ liếm xương quai xanh của hắn.
Sầm Hi nói như vậy, lúc này Cố Lan cũng nói, xem ra đêm nay hắn thực sự rất tuấn tú. Tiết Hoàn không nhịn được cười, tay giữ chặt eo Cố Lan, khẽ cắn lỗ tai của y, “Tắm rửa trước hay là giải rượu trước, hả?"
“Giải rượu?" Cố Lan cọ cọ bên trong hõm vai Tiết Hoàn.
Một tay Tiết Hoàn thuận theo phía sau lưng Cố Lan chậm rãi đi xuống, lướt qua rãnh mông lại phủ lên hai cánh mông vểnh cao, yêu thích không buông tay nhào nặn mấy lần sau đó mới xâm nhập vào bên trong khe mông, ngón tay chen vào hành lang nhỏ hẹp non mềm bên trong, “Như vậy."
Cố Lan trầm thấp hừ một tiếng, nhíu mày ở trên vai Tiết Hoàn cắn một chút, không trả lời.
Tiết Hoàn nở nụ cười, “Đã hiểu, vậy trước hết giải rượu ngay tại quán bar."
Tác giả :
Họa Trần Ai