Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình
Chương 15
Ta phải về nhà thôi. Bởi vì ta cảm thấy còn ở nơi này thêm một phút nữa, ta sẽ điên mất. Nhã Hạo đưa ta về nhà, vừa tới cửa nhà hắn bỗng nhiên dừng xe nói với ta:"Chi bằng… Kỳ thực thì bây giờ còn rất sớm, còn có thể đi dạo đâu đó một chút."
Ta quay đầu nhìn hắn, không ngờ hắn thẹn thùng cúi đầu. Ta cười cười nói:"Ta rất mệt mỏi. Ách… Làm phiền ngươi một chút, giúp ta dẫn Chi Nhạc ra, ta không muốn để nó thấy cái bộ dạng này của ta."
Mặt ta đỏ bừng. Nhã Hạo do dự một chút vẫn gật đầu. Ta biết, hắn sợ ta ở một mình sẽ chạy mất. Nhưng có cái gì đáng lo lắng đâu? Tình huống vừa nãy ta đều có thể sừng sững không ngã, hiện tại ta thề không cúi đầu.
Dưới sự trợ giúp của Nhã Hạo, ta thành công tránh né Chi Nhạc vào phòng mình. Chưa kịp cởi quần áo liền vọt tới phòng tắm mở vòi hoa sen để nước lạnh dội xuống đầu. Nước rất lạnh, cũng rất đau mắt. Ta vô cùng muốn khóc, nhưng chẳng biết tại sao nước lạnh kích thích hai mắt đau đớn, lại chảy không ra một giọt nước mắt. Thật buồn cười, lúc nãy có khách đông, ta không ngừng nhắc nhở mình không được mất mặt, nhưng vẫn là lệ rơi đầy mặt, hiện tại bốn bề vắng lặng, ta lại bi ai phát hiện mình muốn khóc lại không khóc được.
Nước rất lạnh, ta cũng rất lạnh. Ta núp ở một góc, mục đích để thể xác và tinh thần ấm hơn một chút, nhưng không hiệu quả. Ta khi nào chưa từng lạnh qua như thế này? Ta nhớ lại, nhưng nhớ mẹ ta. Người đó tồn tại một đôi mắt xinh đẹp, ôn nhu, kiên cường, người ta yêu quý nhất cuộc đời.
Nàng dạy ta kiên cường đối mặt với mọi chuyện, dạy ta dũng cảm yêu một người. Ta bỗng nhiên khó chịu, thống khổ chồng chất ở ngực, ta nhịn không được nhỏ giọng hỏi:"Mama, trên cái thế giới này rốt cuộc có người nào yêu ta?"
Rốt cuộc có hay không?
“Ca."
Tiếng Chi Nhạc bỗng nhiên vang lên ngoài cửa toilet, ta lại càng sợ. Lập tức điều chỉnh tốt thanh âm và tâm tư của mình, hít thở sâu một hơi, nói:"Chi Nhạc? Làm sao?"
“Tắm sao?"
“Đúng vậy, ách… Ta mới vừa vào, còn muốn tắm thật lâu. Có chuyện gì bây giờ ngươi nói đi, để ngày mai có thể không tốt?"
Ngoài cửa không có bất kỳ tiếng động gì. “Chi Nhạc?" Ta thăm dò kêu lên.
“Ta còn ở đây."
“Nga. Có chuyện gì sao?"
Ngoài cửa lại một hồi yên tĩnh,:"Ca, ngươi nhớ mình lần đầu tiên nhìn thấy ta, ở nơi nào sao?"
Ta ngây ra một lúc, sau đó cười:"Bệnh viện Bình An khoa phụ sản phòng thứ ba. Mười hai giờ khuya ngày 28 tháng 10 năm 85. Khi đó baba không có mặt, chú kia vào phòng sinh với mama, chính là ta cùng mama đi vào. Cho nên ta cũng là người thứ nhất ôm ngươi."
“Vậy ngươi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ đêm hôm đó sao?"
“Đương nhiên. Khi ta lần đầu tiên thấy ngươi, chỉ biết Chi Nhạc sau này nhất định là người tài ba, ca ca sẽ vì ngươi mà kiêu ngạo."
“Ca cũng là một người đáng cho Chi Nhạc ta kiêu ngạo.
“Ừ." Ta gật đầu một cái.
“Ca. Ta về đi ngủ đây. Ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
“Ừ." Ta lại gật đầu một cái.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng viết soàn soạt, sau đó cửa phòng toilet nhẹ nhàng vang lên một tiếng ‘ba’, cuối cùng chính là tiếng đóng cửa lớn.
Ta thở dài nhẹ nhõm, lập tức phát hiện cơn đau đớn trước ngực mất đi. Ta nhẹ nhàng cười, thật là chuyện gì cũng không gạt được hắn. Chi Nhạc vĩnh viễn là người xuất hiện bên cạnh lúc ta suy sụp nhất.
Trái tim ta ấm áp, đổi nước lạnh thành nước nóng, hảo hảo tắm rửa.
Ta dùng khăn lông vây quanh hạ thân, sau đó kéo một cái khăn lông bên cạnh lau tóc vừa đi ra.
Đột nhiên, trên cửa có một tờ giấy đung đưa hấp dẫn ánh mắt của ta, bình tĩnh nhìn, sau đó ngây ra.
Lòng ta như phun ra dòng suối nước nóng. Vô cùng ngạc nhiên, cảm động, kinh hỉ, chúng vây quanh ta tầng tầng lớp lớp, ta như cảnh xuân hưng phấn, cái gì cũng không làm được, cũng không biết nên làm cái gì.
Ta rất vui vẻ, ta rất muốn cười, nhưng mà ta kéo khoé miệng, lệ lại rơi xuống trước. Ta vội vàng lau đi. Ta rất khó hiểu, vì sao ta càng cười lệ càng chảy mạnh. Cuối cùng ta bất đắc dĩ dùng khăn lông che miệng, nhưng ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào tờ giấy tử địa trên cánh cửa.
Liên tục. Liên tục.
Nhìn chằm chằm vào nó, đến tận khi ta khắc từng chữ một như bùa số vào trong đầu.
Gió vừa thổi, nó lại bắt đầu lay động.
[ Nếu như trên thế giới này từ trước đến nay không có người nào yêu Lỗ Chi Tín.
Như vậy chỉ có một khả năng.
Chính là trên thế giới này từ trước đến nay cũng không tồn tại Lỗ Chi Nhạc.
Hiện tại. Quá khứ. Tương lai. Vĩnh viễn.]
Ta quay đầu nhìn hắn, không ngờ hắn thẹn thùng cúi đầu. Ta cười cười nói:"Ta rất mệt mỏi. Ách… Làm phiền ngươi một chút, giúp ta dẫn Chi Nhạc ra, ta không muốn để nó thấy cái bộ dạng này của ta."
Mặt ta đỏ bừng. Nhã Hạo do dự một chút vẫn gật đầu. Ta biết, hắn sợ ta ở một mình sẽ chạy mất. Nhưng có cái gì đáng lo lắng đâu? Tình huống vừa nãy ta đều có thể sừng sững không ngã, hiện tại ta thề không cúi đầu.
Dưới sự trợ giúp của Nhã Hạo, ta thành công tránh né Chi Nhạc vào phòng mình. Chưa kịp cởi quần áo liền vọt tới phòng tắm mở vòi hoa sen để nước lạnh dội xuống đầu. Nước rất lạnh, cũng rất đau mắt. Ta vô cùng muốn khóc, nhưng chẳng biết tại sao nước lạnh kích thích hai mắt đau đớn, lại chảy không ra một giọt nước mắt. Thật buồn cười, lúc nãy có khách đông, ta không ngừng nhắc nhở mình không được mất mặt, nhưng vẫn là lệ rơi đầy mặt, hiện tại bốn bề vắng lặng, ta lại bi ai phát hiện mình muốn khóc lại không khóc được.
Nước rất lạnh, ta cũng rất lạnh. Ta núp ở một góc, mục đích để thể xác và tinh thần ấm hơn một chút, nhưng không hiệu quả. Ta khi nào chưa từng lạnh qua như thế này? Ta nhớ lại, nhưng nhớ mẹ ta. Người đó tồn tại một đôi mắt xinh đẹp, ôn nhu, kiên cường, người ta yêu quý nhất cuộc đời.
Nàng dạy ta kiên cường đối mặt với mọi chuyện, dạy ta dũng cảm yêu một người. Ta bỗng nhiên khó chịu, thống khổ chồng chất ở ngực, ta nhịn không được nhỏ giọng hỏi:"Mama, trên cái thế giới này rốt cuộc có người nào yêu ta?"
Rốt cuộc có hay không?
“Ca."
Tiếng Chi Nhạc bỗng nhiên vang lên ngoài cửa toilet, ta lại càng sợ. Lập tức điều chỉnh tốt thanh âm và tâm tư của mình, hít thở sâu một hơi, nói:"Chi Nhạc? Làm sao?"
“Tắm sao?"
“Đúng vậy, ách… Ta mới vừa vào, còn muốn tắm thật lâu. Có chuyện gì bây giờ ngươi nói đi, để ngày mai có thể không tốt?"
Ngoài cửa không có bất kỳ tiếng động gì. “Chi Nhạc?" Ta thăm dò kêu lên.
“Ta còn ở đây."
“Nga. Có chuyện gì sao?"
Ngoài cửa lại một hồi yên tĩnh,:"Ca, ngươi nhớ mình lần đầu tiên nhìn thấy ta, ở nơi nào sao?"
Ta ngây ra một lúc, sau đó cười:"Bệnh viện Bình An khoa phụ sản phòng thứ ba. Mười hai giờ khuya ngày 28 tháng 10 năm 85. Khi đó baba không có mặt, chú kia vào phòng sinh với mama, chính là ta cùng mama đi vào. Cho nên ta cũng là người thứ nhất ôm ngươi."
“Vậy ngươi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ đêm hôm đó sao?"
“Đương nhiên. Khi ta lần đầu tiên thấy ngươi, chỉ biết Chi Nhạc sau này nhất định là người tài ba, ca ca sẽ vì ngươi mà kiêu ngạo."
“Ca cũng là một người đáng cho Chi Nhạc ta kiêu ngạo.
“Ừ." Ta gật đầu một cái.
“Ca. Ta về đi ngủ đây. Ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
“Ừ." Ta lại gật đầu một cái.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng viết soàn soạt, sau đó cửa phòng toilet nhẹ nhàng vang lên một tiếng ‘ba’, cuối cùng chính là tiếng đóng cửa lớn.
Ta thở dài nhẹ nhõm, lập tức phát hiện cơn đau đớn trước ngực mất đi. Ta nhẹ nhàng cười, thật là chuyện gì cũng không gạt được hắn. Chi Nhạc vĩnh viễn là người xuất hiện bên cạnh lúc ta suy sụp nhất.
Trái tim ta ấm áp, đổi nước lạnh thành nước nóng, hảo hảo tắm rửa.
Ta dùng khăn lông vây quanh hạ thân, sau đó kéo một cái khăn lông bên cạnh lau tóc vừa đi ra.
Đột nhiên, trên cửa có một tờ giấy đung đưa hấp dẫn ánh mắt của ta, bình tĩnh nhìn, sau đó ngây ra.
Lòng ta như phun ra dòng suối nước nóng. Vô cùng ngạc nhiên, cảm động, kinh hỉ, chúng vây quanh ta tầng tầng lớp lớp, ta như cảnh xuân hưng phấn, cái gì cũng không làm được, cũng không biết nên làm cái gì.
Ta rất vui vẻ, ta rất muốn cười, nhưng mà ta kéo khoé miệng, lệ lại rơi xuống trước. Ta vội vàng lau đi. Ta rất khó hiểu, vì sao ta càng cười lệ càng chảy mạnh. Cuối cùng ta bất đắc dĩ dùng khăn lông che miệng, nhưng ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào tờ giấy tử địa trên cánh cửa.
Liên tục. Liên tục.
Nhìn chằm chằm vào nó, đến tận khi ta khắc từng chữ một như bùa số vào trong đầu.
Gió vừa thổi, nó lại bắt đầu lay động.
[ Nếu như trên thế giới này từ trước đến nay không có người nào yêu Lỗ Chi Tín.
Như vậy chỉ có một khả năng.
Chính là trên thế giới này từ trước đến nay cũng không tồn tại Lỗ Chi Nhạc.
Hiện tại. Quá khứ. Tương lai. Vĩnh viễn.]
Tác giả :
Phạm Phỉ