Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang
Chương 9
“Ta sẽ nghĩ… Ta nhất định sẽ cố gắng nghĩ ra." Lương Dịch liều mạng gật đầu, trong bụng không ngừng hô hoán: Sấu Ngọc, ngươi ở nơi nào, mau tới cứu Lương đại ca của ngươi a.
“Sấu Ngọc?" Trong đầu Lương Dịch chợt lóe lên sáng kiến. Đúng vậy, tại sao cứ nhất định phải đổ trách nhiệm lên người mình nhỉ? Dù sao Sấu Ngọc cũng không có ở đây, mà cho dù có ở đây, với bản lĩnh của hắn cũng đủ để tự bảo vệ mình. Nghĩ tới đây, cậu vội vã bày ra vẻ mặt rất khó xử, lắp bắp nói: “Các ngươi… Các ngươi nhất định phải biết à?"
“Chẳng lẽ thành ý của chúng ta khiến Tiểu Dương hoài nghi sao?" Giang Sơn nhướn mày: “Có muốn chúng ta tiếp tục thể hiện thành ý của mình hay không?" Nói xong hắn bổ nhào đến, cố gắng hết sức ôm lấy thân thể thon gầy của Lương Dịch.
“Oa oa oa oa, ta nói." Lương Dịch một lần nữa thét chói tai, trong lòng yên lặng rơi lệ nói: “Sấu Ngọc, Lương đại ca rất xin lỗi ngươi, xin ngươi hãy tha thứ cho Lương đại ca a. Dù sao ngươi cũng không rơi vào tay bọn họ, cho nên dù ta bán đứng ngươi thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Hơn nữa, ngươi tuyệt đối sẽ không vô dụng giống như Lương đại ca, chịu khuất phục dưới dâm uy của hai sài lang này.
“Kỳ thực phương pháp này không phải là do ta tự nghĩ ra mà là một bằng hữu của ta nói cho ta biết. Hắn sợ ta tranh giành sinh ý với hắn, cho nên chỉ nói cho ta bấy nhiêu thôi. Ta… Ta thực sự không biết phương pháp. Nếu ta biết, hiện tại đối mặt nguy cơ bị ăn tươi, sao ta dám không nói cho các ngươi biết?"
Giang Thiên nhìn cậu chăm chú, Lương Dịch dùng “ánh mắt vô cùng thành thật " nhìn lại y. Một lúc sau, Giang Thiên mới nhàn nhạt nói: “Nếu đã như vậy thì quên đi. Bất quá ngươi phải nói cho chúng ta biết là ai đã nghĩ phương pháp này. Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ muốn biết phương pháp ấy mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương bằng hữu của ngươi."
Lương Dịch thầm nghĩ: “Ngươi muốn thương tổn hắn? Ngươi có bản lĩnh ấy sao?" Cho dù Sấu Ngọc thực sự bị bắt được, bằng ám khí dài dòng vô cùng lợi hại của hắn, hắn nhất định có thể tự mình thoát khỏi miệng sói. Nghĩ tới đây, trong phút chốc cậu tinh thần vô cùng phấn chấn, hắc hắc cười nói: “Các ngươi cần chỗ ở của hắn để bắt hắn sao? Ta có thể cho các ngươi biết."
Giang Sơn phất tay nói: “Cái này cứ từ từ nói sau." Sau đó quay sang nói với Giang Thiên: “Đại ca, chúng ta cũng nên để Tiểu Dương chịu một chút huấn luyện a, bằng không khi bị ăn, đáng lẽ phải là tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt, không chừng biến thành tiếng kêu thảm thiết giống như giết lợn. Như vậy chẳng phải đại sát phong cảnh sao?"
Giang Thiên gật đầu nói: “Nói có lý, đêm nay đại khái sẽ ở lại ‘Hà Ảnh hành cung’, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt đầu."
Lương Dịch sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ: “Các ngươi… Các ngươi muốn ăn ta, ăn một kẻ thiện lương khả ái, cả người gầy còm chỉ có xương xẩu như ta sao? Tại sao chứ? Ta đã nói với các ngươi là ta không thể ăn được a."
Giang Thiên cùng Giang Sơn vô cùng hứng thú nhìn ánh mắt tuyệt vọng xen lẫn phẫn nộ của cậu, chỉ cảm thấy Tiểu Dương như vậy càng chọc người ta yêu thương.
Lương Dịch ủ rũ ngồi một bên, thầm nghĩ: “Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng a. Ta đã nhân nhượng một bước, bọn họ thế nhưng lại một tấc tiến tới, hiện giờ lại còn muốn ăn tươi ta. Hừ, chó gấp còn sẽ nhảy tường, huống hồ ta đây tốt xấu cũng là một con dương a. Sai, sai a, … Ta là người, là cao thủ võ lâm đường đường chính chính. Khiến ta nôn nóng, cùng lắm thì… cùng lắm thì ta lại chạy trốn một lần nữa. Ta không tin vận khí ta lại xấu như vậy, lão thiên gia cũng có lúc không mở mắt a.
Cậu ngẩng đầu liếc mắt, chỉ thấy Giang Thiên và Giang Sơn cùng nhau thương lượng điều gì đó, loáng thoáng chỉ nghe thấy: “Dùng lớn hay là dùng nhỏ đây. Dùng lớn thì anh em chúng ta sẽ có lợi, dùng nhỏ thì hắn sẽ có thời gian thích ứng một chút giảm bớt thống khổ, chỉ là chúng ta cần phải đợi hơi lâu một lúc…" vân vân và vân vân.
Trong lòng Lương Dịch càng thêm tức giận, thầm nghĩ: Được lắm, các ngươi ngay cả hung khí cũng đã chuẩn bị tốt. Cái gì mà lớn với chả nhỏ, rõ ràng là đang thương lượng dùng dao lớn hay dao nhỏ chặt ta ra. Dao lớn giết ta thì bọn hắn sẽ sớm có thịt vào miệng, dao nhỏ chém ta thì thời gian chờ đợi dài hơn một ít. Hừ hừ, lại còn giả mù sa mưa, cái gì mà dùng dao nhỏ sẽ giúp ta giảm chút thống khổ. Ta phi, một nhát lại một nhát mà có thể giảm đau đớn à? Không bằng dùng dao lớn một nhát khiến ta toi mạng còn thống khoái hơn.
“Các ngươi không cần khổ công suy nghĩ. Dù sao ta sẽ là người bị hại, vậy dùng hung khí nào để tự ta chọn." Lương Dịch nổi giận đùng đùng gào lên. Huynh đệ hai tên kia nhất thời bị dọa nhảy dựng lên, sau đó lộ ra tiếu dung hứng thú. Giang Sơn nói: “Tiểu Dương muốn tự chọn hung khí a? Ân, nghĩ lại, thứ này đích xác có thể gọi là hung khí. Không biết Tiểu Dương ngươi muốn chọn cái nào? Lớn hay là nhỏ?"
“Hừ hừ, nếu để ta chọn, ta tự nhiên sẽ chọn cái lớn. Đến lúc đó các ngươi không được giở trò vô lại." Lương Dịch thấy chết không sờn ngang nhiên nói, một bên rất tự hào tưởng tượng mình là Kinh Kha trong Dịch thủy tống biệt.[1]
“Cái lớn a?" Giang Thiên cùng Giang Sơn cùng lúc kêu lên, gương mặt song song lộ ra sắc mặt vui mừng, hắc hắc gian tà cười nói: “Tiểu Dương nhi, chúng ta sẽ nhớ kỹ. Ngươi muốn cái lớn phải không? Yên tâm yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không lật lọng, chỉ là ngươi đến lúc đó cũng không thể lại khuất nợ a. chúng ta lúc này một lời đã định." Thương cảm cho Lương Dịch lúc này đây bước vào con đường càng thêm bi thảm, hơn nữa con đường này lại do chính cậu lựa chọn.
Hoàn đệ cửu chương.
[1] Câu này nguyên văn là一边很自豪的把自己想象为易水河畔上的荆轲。QT dịch là nhất biên ngận tự hào đích bả tự kỷ tưởng tượng vi dịch thủy hà bạn thượng đích kinh kha. Mình không chắc lắm đoạn Kinh Kha, chỉ biết là trong Dịch thủy tống biệt có nhắc đến nhân vật Kinh Kha nên chém bừa.
“Sấu Ngọc?" Trong đầu Lương Dịch chợt lóe lên sáng kiến. Đúng vậy, tại sao cứ nhất định phải đổ trách nhiệm lên người mình nhỉ? Dù sao Sấu Ngọc cũng không có ở đây, mà cho dù có ở đây, với bản lĩnh của hắn cũng đủ để tự bảo vệ mình. Nghĩ tới đây, cậu vội vã bày ra vẻ mặt rất khó xử, lắp bắp nói: “Các ngươi… Các ngươi nhất định phải biết à?"
“Chẳng lẽ thành ý của chúng ta khiến Tiểu Dương hoài nghi sao?" Giang Sơn nhướn mày: “Có muốn chúng ta tiếp tục thể hiện thành ý của mình hay không?" Nói xong hắn bổ nhào đến, cố gắng hết sức ôm lấy thân thể thon gầy của Lương Dịch.
“Oa oa oa oa, ta nói." Lương Dịch một lần nữa thét chói tai, trong lòng yên lặng rơi lệ nói: “Sấu Ngọc, Lương đại ca rất xin lỗi ngươi, xin ngươi hãy tha thứ cho Lương đại ca a. Dù sao ngươi cũng không rơi vào tay bọn họ, cho nên dù ta bán đứng ngươi thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Hơn nữa, ngươi tuyệt đối sẽ không vô dụng giống như Lương đại ca, chịu khuất phục dưới dâm uy của hai sài lang này.
“Kỳ thực phương pháp này không phải là do ta tự nghĩ ra mà là một bằng hữu của ta nói cho ta biết. Hắn sợ ta tranh giành sinh ý với hắn, cho nên chỉ nói cho ta bấy nhiêu thôi. Ta… Ta thực sự không biết phương pháp. Nếu ta biết, hiện tại đối mặt nguy cơ bị ăn tươi, sao ta dám không nói cho các ngươi biết?"
Giang Thiên nhìn cậu chăm chú, Lương Dịch dùng “ánh mắt vô cùng thành thật " nhìn lại y. Một lúc sau, Giang Thiên mới nhàn nhạt nói: “Nếu đã như vậy thì quên đi. Bất quá ngươi phải nói cho chúng ta biết là ai đã nghĩ phương pháp này. Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ muốn biết phương pháp ấy mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương bằng hữu của ngươi."
Lương Dịch thầm nghĩ: “Ngươi muốn thương tổn hắn? Ngươi có bản lĩnh ấy sao?" Cho dù Sấu Ngọc thực sự bị bắt được, bằng ám khí dài dòng vô cùng lợi hại của hắn, hắn nhất định có thể tự mình thoát khỏi miệng sói. Nghĩ tới đây, trong phút chốc cậu tinh thần vô cùng phấn chấn, hắc hắc cười nói: “Các ngươi cần chỗ ở của hắn để bắt hắn sao? Ta có thể cho các ngươi biết."
Giang Sơn phất tay nói: “Cái này cứ từ từ nói sau." Sau đó quay sang nói với Giang Thiên: “Đại ca, chúng ta cũng nên để Tiểu Dương chịu một chút huấn luyện a, bằng không khi bị ăn, đáng lẽ phải là tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt, không chừng biến thành tiếng kêu thảm thiết giống như giết lợn. Như vậy chẳng phải đại sát phong cảnh sao?"
Giang Thiên gật đầu nói: “Nói có lý, đêm nay đại khái sẽ ở lại ‘Hà Ảnh hành cung’, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt đầu."
Lương Dịch sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ: “Các ngươi… Các ngươi muốn ăn ta, ăn một kẻ thiện lương khả ái, cả người gầy còm chỉ có xương xẩu như ta sao? Tại sao chứ? Ta đã nói với các ngươi là ta không thể ăn được a."
Giang Thiên cùng Giang Sơn vô cùng hứng thú nhìn ánh mắt tuyệt vọng xen lẫn phẫn nộ của cậu, chỉ cảm thấy Tiểu Dương như vậy càng chọc người ta yêu thương.
Lương Dịch ủ rũ ngồi một bên, thầm nghĩ: “Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng a. Ta đã nhân nhượng một bước, bọn họ thế nhưng lại một tấc tiến tới, hiện giờ lại còn muốn ăn tươi ta. Hừ, chó gấp còn sẽ nhảy tường, huống hồ ta đây tốt xấu cũng là một con dương a. Sai, sai a, … Ta là người, là cao thủ võ lâm đường đường chính chính. Khiến ta nôn nóng, cùng lắm thì… cùng lắm thì ta lại chạy trốn một lần nữa. Ta không tin vận khí ta lại xấu như vậy, lão thiên gia cũng có lúc không mở mắt a.
Cậu ngẩng đầu liếc mắt, chỉ thấy Giang Thiên và Giang Sơn cùng nhau thương lượng điều gì đó, loáng thoáng chỉ nghe thấy: “Dùng lớn hay là dùng nhỏ đây. Dùng lớn thì anh em chúng ta sẽ có lợi, dùng nhỏ thì hắn sẽ có thời gian thích ứng một chút giảm bớt thống khổ, chỉ là chúng ta cần phải đợi hơi lâu một lúc…" vân vân và vân vân.
Trong lòng Lương Dịch càng thêm tức giận, thầm nghĩ: Được lắm, các ngươi ngay cả hung khí cũng đã chuẩn bị tốt. Cái gì mà lớn với chả nhỏ, rõ ràng là đang thương lượng dùng dao lớn hay dao nhỏ chặt ta ra. Dao lớn giết ta thì bọn hắn sẽ sớm có thịt vào miệng, dao nhỏ chém ta thì thời gian chờ đợi dài hơn một ít. Hừ hừ, lại còn giả mù sa mưa, cái gì mà dùng dao nhỏ sẽ giúp ta giảm chút thống khổ. Ta phi, một nhát lại một nhát mà có thể giảm đau đớn à? Không bằng dùng dao lớn một nhát khiến ta toi mạng còn thống khoái hơn.
“Các ngươi không cần khổ công suy nghĩ. Dù sao ta sẽ là người bị hại, vậy dùng hung khí nào để tự ta chọn." Lương Dịch nổi giận đùng đùng gào lên. Huynh đệ hai tên kia nhất thời bị dọa nhảy dựng lên, sau đó lộ ra tiếu dung hứng thú. Giang Sơn nói: “Tiểu Dương muốn tự chọn hung khí a? Ân, nghĩ lại, thứ này đích xác có thể gọi là hung khí. Không biết Tiểu Dương ngươi muốn chọn cái nào? Lớn hay là nhỏ?"
“Hừ hừ, nếu để ta chọn, ta tự nhiên sẽ chọn cái lớn. Đến lúc đó các ngươi không được giở trò vô lại." Lương Dịch thấy chết không sờn ngang nhiên nói, một bên rất tự hào tưởng tượng mình là Kinh Kha trong Dịch thủy tống biệt.[1]
“Cái lớn a?" Giang Thiên cùng Giang Sơn cùng lúc kêu lên, gương mặt song song lộ ra sắc mặt vui mừng, hắc hắc gian tà cười nói: “Tiểu Dương nhi, chúng ta sẽ nhớ kỹ. Ngươi muốn cái lớn phải không? Yên tâm yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không lật lọng, chỉ là ngươi đến lúc đó cũng không thể lại khuất nợ a. chúng ta lúc này một lời đã định." Thương cảm cho Lương Dịch lúc này đây bước vào con đường càng thêm bi thảm, hơn nữa con đường này lại do chính cậu lựa chọn.
Hoàn đệ cửu chương.
[1] Câu này nguyên văn là一边很自豪的把自己想象为易水河畔上的荆轲。QT dịch là nhất biên ngận tự hào đích bả tự kỷ tưởng tượng vi dịch thủy hà bạn thượng đích kinh kha. Mình không chắc lắm đoạn Kinh Kha, chỉ biết là trong Dịch thủy tống biệt có nhắc đến nhân vật Kinh Kha nên chém bừa.
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ