Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang
Chương 44
“Chờ một chút, chờ một chút." Một khắc sau, Giang Sơn mới kịp hồi thần. Hắn rất muốn nói rằng ta chưa từng có ước định gì với ngươi a, đáng tiếc thay Độc Cô Sấu Ngọc đã đi xa. Lúc này hắn mới lý giải được vì sao Lương Dịch tình nguyện để hắn sung quân biên cương cũng không nguyện để hắn ở lại cung. Chỉ tiếc rằng khi hiểu ra thì đã quá muộn. Nhìn về phía đại ca trên trán cũng toát mồ hôi lạnh giống mình: “Uy, chúng ta nên tìm biện pháp a…. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng… tên tiểu quỷ này hình như đúng là nhân vật còn đáng sợ hơn lão thái bà a."
Giang Thiên gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng hắn dù sao cũng là ân nhân cứu sống ta, sao có thể khi dùng xong con nhà người ta thì qua sông đoạn cầu được đây? Huống hồ hắn còn là thần y mà Tiểu Dương tự mình đưa đến. Hơn nữa, ta vẫn có chút không tin, hắn còn nhỏ mà có thể lợi hại như vậy được sao? Bất quá đám họa sĩ kia suốt ngày sống an nhàn sung sướng nên mới vô dụng như thế. Huynh đệ chúng ta thân kinh bách chiến, xuất sinh nhập tử, há có thể bị một tiểu hài tử hàng phục được sao. Nếu điều này bị truyền ra ngoài, không phải sẽ bị thiên hạ chê cười sao? Không được, vì thanh danh của chúng ta, chúng ta nhất định không thể khuất phục nhanh chóng như vậy được."
Những gì bọn họ nói đều bị Lương Dịch đang ngồi ăn ở thiên điện nghe thấy toàn bộ. Uống một ngụm nước ô mai, cậu nhún nhún vai, thầm nghĩ: vì thanh danh của các ngươi, ta khuyên các ngươi mau chóng khuất phục cho thỏa đáng a. Bất quá lời này cậu cũng không định nói cho Giang Thiên Giang Sơn. Sấu Ngọc còn ở chỗ này một ngày thì còn có thể kiềm chế được đám lang kia. Sấu Ngọc nếu ly khai, đám lang sẽ lập tức ăn cậu sạch sẽ. Hừ, đạo lí dễ hiểu như thế sao có thể làm khó Lương Dịch cậu được.
Lực chú ý của Giang Sơn rất nhanh bị tấu chương trước mặt hấp dẫn. Lúc này việc hắn muốn làm nhất chính là nhanh chóng xử lý đám công vụ này, sau đó tỉ mỉ nghiên cứu đại kế ăn dương. Giang Thiên cũng mang tâm tư như vậy, cho nên hai người liền quên sạch những điều Độc Cô Sấu Ngọc nói. Thẳng đến ba ngày sau, Giang Sơn bị Độc Cô Sấu Ngọc gọi về tẩm cung mình để “vào lớp", bọn họ mới nhớ tới khúc nhạc đệm nho nhỏ của ba ngày trước.
Bất quá lúc này Bạch Mã Vương tử rất tự tin, phủ thêm áo choàng, hắn hăng hái nói với Giang Thiên: “Chờ ta một khắc. Đối phó xong với tên tiểu quỷ kia ta sẽ lên triều với ngươi, thuận tiện giải cứu đám họa sĩ vô dụng có chút đáng thương."
Giang Thiên gật đầu đáp ứng, ngồi xuống tiếp tục ăn bữa sáng. Đối với thực lực của Giang Sơn, y phi thường tín nhiệm. Tuy không muốn nhưng y cũng không thể không thừa nhận, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bản thân, từ trước đến nay chỉ có Giang Sơn khi dễ người khác mà thôi.
Ai mà biết đợi hơn một canh giờ, Giang Thiên cơm nước xong, buồn chán vô cùng, thậm chí nằm phục trên bàn ngủ một giấc, đợi đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Y ngẩn người ra, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tên Giang Sơn hỗn đản đã vào triều rồi sao? Giỏi lắm, đến giờ vẫn còn muốn mưu quyền soán vị, hừ hừ." Y vừa nghĩ như vậy, thái giám Lỗ Thăng bên người đã thấu hiểu nói: “Hồi bẩm Đại vương, Vương tử vẫn chưa trở về, ngài có muốn phái người đi tìm không?"
Giang Thiên nhướng mày nói: “Được rồi. Thật đúng là vô dụng. Vừa rồi còn nói một khắc sau sẽ trở lại." Nói xong nhân tiện nói: “Lỗ Thăng, ngươi đi xem xem hắn làm trò gì mà lâu thế? Các đại thần đang chờ a." Nói xong y liền ngáp một cái, đảo mắt nhìn lại, thấy Lỗ Thăng không nhúc nhích, y kỳ quái nói: “Ngươi làm gì vậy? Sao còn chưa đi…?" Lời còn chưa dứt thì đã thấy Lỗ Thăng “phục" một tiếng quỳ xuống, lão nước mắt ngang dọc nói: “Đại vương a, nô tài già rồi, tuy rằng lỗ tai ngày càng kém nhưng nô tài vẫn muốn nhân lúc nó chưa điếc hẳn phục vụ đại vương thêm mấy năm nữa. Đại vương a…"
“Đứng lên đứng lên." Giang Thiên tức nổ con mắt: “Ta không để ai cắt tai ngươi a, bất quá chỉ là bảo ngươi đi tìm Vương tử, ngươi gào thét một đống như thế để làm gì? Còn không mau đi đi? Không tìm được nhị Vương tử, ta sẽ thật sự cắt tai ngươi."
Lỗ Thăng mắt thấy sự tình đã không còn cách nào vãn hồi, không còn cách nào khác đành đứng lên, lấy áo lau nước mắt nói: “Đây không phải là không có việc gì làm nên tự gây chuyện sao? Ở đây có nhiều người như vậy, sao không ai cản ta a, làm ta lỡ mồm mấy câu. Giờ thì tốt rồi, đây chính là họa từ ở miệng mà ra a." Nói xong nhìn về phía đám thái giám cung nữ, bi thiết nói: “Các ngươi… Các ngươi lấy ta làm gương a, muốn sống thì đừng lắm miệng. Ta không còn hi vọng gì nữa rồi." Vừa lầm bầm vừa chậm rãi đi. Giang Thiên nhìn lão hận không thể đi một bước rồi lui về hai bước, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ: “Xem bộ dáng hắn kìa, cũng không phải bị chặt đầu a."
Bất giác lại đợi thêm nửa canh giờ, Giang Thiên nghĩ Giang Sơn cho dù đi bộ với ốc sên thì cũng phải đến rồi mới đúng, ai ngờ chẳng thấy động tĩnh gì cả. Không kiên nhẫn nổi nữa, y liền phái một thái giám khác đi xem thế nào. Vậy mà cho đến khi dùng xong bữa trưa, số thái giám cung nữ bị phái đi cũng đã quá mười, cư nhiên giống như ném đá xuống biển. Y đang nôn nóng, chợt thấy một tiểu thái giám thở hổn hển chạy vào nói: “Đại vương… Đại vương… Đại vương…" Chỉ kịp hô ba tiếng liền ngất xỉu.
Giang Thiên lần này tức rồi nha, cầm một chén nước lạnh hất vào nó cho tỉnh lại, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi thành thật nói ra mau."
Tiểu thái giám lúc này mới bò lên, thuận khí, vội la lên: “Đại vương, Vương tử bảo nô tài chuyển lời với đại vương một tiếng, hắn… hắn không được rồi. Giang sơn xã tắc và Tiểu Dương tương lai trông cậy vào đại vương. Hắn còn bảo Đại vương nhất định phải chôn hắn cùng chỗ với tiên hoàng."
Giang Thiên cả kinh cười không nổi, lớn tiếng nói: “Vương tử đã xảy ra chuyện gì? Sáng sớm vẫn còn hoàn hảo, sao giờ đột nhiên lại không được? Hắn hiện tại ở nơi nào?"
Tiểu thái giám co rúm lại một chút, mới lắp bắp nói: “Kỳ thực vương tử không… không đến nỗi chết nhanh như vậy. Bây giờ… bây giờ vẫn đang ở chỗ Độc Cô công tử… nghe giảng a."
Giang Thiên lúc này mới yên lòng, bỗng nhíu mày nói: “Rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy? Nghe có vẻ nguyên nhân là do thần y, rốt cuộc hắn có thể lợi hại đến thế nào mà ngay cả Sơn nhi cũng trở nên vô dụng như vậy. Thôi được, ta tự mình đi nhìn, xem hắn ba đầu hay là sáu tay." Nói xong hừ một tiếng nặng nề, lớn tiếng nói: “Người đâu, bãi giá đến ‘Bích Tình Điện’."
Giang Thiên gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng hắn dù sao cũng là ân nhân cứu sống ta, sao có thể khi dùng xong con nhà người ta thì qua sông đoạn cầu được đây? Huống hồ hắn còn là thần y mà Tiểu Dương tự mình đưa đến. Hơn nữa, ta vẫn có chút không tin, hắn còn nhỏ mà có thể lợi hại như vậy được sao? Bất quá đám họa sĩ kia suốt ngày sống an nhàn sung sướng nên mới vô dụng như thế. Huynh đệ chúng ta thân kinh bách chiến, xuất sinh nhập tử, há có thể bị một tiểu hài tử hàng phục được sao. Nếu điều này bị truyền ra ngoài, không phải sẽ bị thiên hạ chê cười sao? Không được, vì thanh danh của chúng ta, chúng ta nhất định không thể khuất phục nhanh chóng như vậy được."
Những gì bọn họ nói đều bị Lương Dịch đang ngồi ăn ở thiên điện nghe thấy toàn bộ. Uống một ngụm nước ô mai, cậu nhún nhún vai, thầm nghĩ: vì thanh danh của các ngươi, ta khuyên các ngươi mau chóng khuất phục cho thỏa đáng a. Bất quá lời này cậu cũng không định nói cho Giang Thiên Giang Sơn. Sấu Ngọc còn ở chỗ này một ngày thì còn có thể kiềm chế được đám lang kia. Sấu Ngọc nếu ly khai, đám lang sẽ lập tức ăn cậu sạch sẽ. Hừ, đạo lí dễ hiểu như thế sao có thể làm khó Lương Dịch cậu được.
Lực chú ý của Giang Sơn rất nhanh bị tấu chương trước mặt hấp dẫn. Lúc này việc hắn muốn làm nhất chính là nhanh chóng xử lý đám công vụ này, sau đó tỉ mỉ nghiên cứu đại kế ăn dương. Giang Thiên cũng mang tâm tư như vậy, cho nên hai người liền quên sạch những điều Độc Cô Sấu Ngọc nói. Thẳng đến ba ngày sau, Giang Sơn bị Độc Cô Sấu Ngọc gọi về tẩm cung mình để “vào lớp", bọn họ mới nhớ tới khúc nhạc đệm nho nhỏ của ba ngày trước.
Bất quá lúc này Bạch Mã Vương tử rất tự tin, phủ thêm áo choàng, hắn hăng hái nói với Giang Thiên: “Chờ ta một khắc. Đối phó xong với tên tiểu quỷ kia ta sẽ lên triều với ngươi, thuận tiện giải cứu đám họa sĩ vô dụng có chút đáng thương."
Giang Thiên gật đầu đáp ứng, ngồi xuống tiếp tục ăn bữa sáng. Đối với thực lực của Giang Sơn, y phi thường tín nhiệm. Tuy không muốn nhưng y cũng không thể không thừa nhận, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bản thân, từ trước đến nay chỉ có Giang Sơn khi dễ người khác mà thôi.
Ai mà biết đợi hơn một canh giờ, Giang Thiên cơm nước xong, buồn chán vô cùng, thậm chí nằm phục trên bàn ngủ một giấc, đợi đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Y ngẩn người ra, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tên Giang Sơn hỗn đản đã vào triều rồi sao? Giỏi lắm, đến giờ vẫn còn muốn mưu quyền soán vị, hừ hừ." Y vừa nghĩ như vậy, thái giám Lỗ Thăng bên người đã thấu hiểu nói: “Hồi bẩm Đại vương, Vương tử vẫn chưa trở về, ngài có muốn phái người đi tìm không?"
Giang Thiên nhướng mày nói: “Được rồi. Thật đúng là vô dụng. Vừa rồi còn nói một khắc sau sẽ trở lại." Nói xong nhân tiện nói: “Lỗ Thăng, ngươi đi xem xem hắn làm trò gì mà lâu thế? Các đại thần đang chờ a." Nói xong y liền ngáp một cái, đảo mắt nhìn lại, thấy Lỗ Thăng không nhúc nhích, y kỳ quái nói: “Ngươi làm gì vậy? Sao còn chưa đi…?" Lời còn chưa dứt thì đã thấy Lỗ Thăng “phục" một tiếng quỳ xuống, lão nước mắt ngang dọc nói: “Đại vương a, nô tài già rồi, tuy rằng lỗ tai ngày càng kém nhưng nô tài vẫn muốn nhân lúc nó chưa điếc hẳn phục vụ đại vương thêm mấy năm nữa. Đại vương a…"
“Đứng lên đứng lên." Giang Thiên tức nổ con mắt: “Ta không để ai cắt tai ngươi a, bất quá chỉ là bảo ngươi đi tìm Vương tử, ngươi gào thét một đống như thế để làm gì? Còn không mau đi đi? Không tìm được nhị Vương tử, ta sẽ thật sự cắt tai ngươi."
Lỗ Thăng mắt thấy sự tình đã không còn cách nào vãn hồi, không còn cách nào khác đành đứng lên, lấy áo lau nước mắt nói: “Đây không phải là không có việc gì làm nên tự gây chuyện sao? Ở đây có nhiều người như vậy, sao không ai cản ta a, làm ta lỡ mồm mấy câu. Giờ thì tốt rồi, đây chính là họa từ ở miệng mà ra a." Nói xong nhìn về phía đám thái giám cung nữ, bi thiết nói: “Các ngươi… Các ngươi lấy ta làm gương a, muốn sống thì đừng lắm miệng. Ta không còn hi vọng gì nữa rồi." Vừa lầm bầm vừa chậm rãi đi. Giang Thiên nhìn lão hận không thể đi một bước rồi lui về hai bước, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ: “Xem bộ dáng hắn kìa, cũng không phải bị chặt đầu a."
Bất giác lại đợi thêm nửa canh giờ, Giang Thiên nghĩ Giang Sơn cho dù đi bộ với ốc sên thì cũng phải đến rồi mới đúng, ai ngờ chẳng thấy động tĩnh gì cả. Không kiên nhẫn nổi nữa, y liền phái một thái giám khác đi xem thế nào. Vậy mà cho đến khi dùng xong bữa trưa, số thái giám cung nữ bị phái đi cũng đã quá mười, cư nhiên giống như ném đá xuống biển. Y đang nôn nóng, chợt thấy một tiểu thái giám thở hổn hển chạy vào nói: “Đại vương… Đại vương… Đại vương…" Chỉ kịp hô ba tiếng liền ngất xỉu.
Giang Thiên lần này tức rồi nha, cầm một chén nước lạnh hất vào nó cho tỉnh lại, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi thành thật nói ra mau."
Tiểu thái giám lúc này mới bò lên, thuận khí, vội la lên: “Đại vương, Vương tử bảo nô tài chuyển lời với đại vương một tiếng, hắn… hắn không được rồi. Giang sơn xã tắc và Tiểu Dương tương lai trông cậy vào đại vương. Hắn còn bảo Đại vương nhất định phải chôn hắn cùng chỗ với tiên hoàng."
Giang Thiên cả kinh cười không nổi, lớn tiếng nói: “Vương tử đã xảy ra chuyện gì? Sáng sớm vẫn còn hoàn hảo, sao giờ đột nhiên lại không được? Hắn hiện tại ở nơi nào?"
Tiểu thái giám co rúm lại một chút, mới lắp bắp nói: “Kỳ thực vương tử không… không đến nỗi chết nhanh như vậy. Bây giờ… bây giờ vẫn đang ở chỗ Độc Cô công tử… nghe giảng a."
Giang Thiên lúc này mới yên lòng, bỗng nhíu mày nói: “Rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy? Nghe có vẻ nguyên nhân là do thần y, rốt cuộc hắn có thể lợi hại đến thế nào mà ngay cả Sơn nhi cũng trở nên vô dụng như vậy. Thôi được, ta tự mình đi nhìn, xem hắn ba đầu hay là sáu tay." Nói xong hừ một tiếng nặng nề, lớn tiếng nói: “Người đâu, bãi giá đến ‘Bích Tình Điện’."
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ