Nhật Bất Thăng Quốc Vương
Chương 5
“Oa oa oa ~~ không công bằng! Không công bằng!"
Công tước Wayne với cái đầu sưng vù được băng kín mít tại tẩm cung của Quốc vương, tức giận đến oa oa kêu to!
“Ồn chết được, sáng sớm mà đã ma kêu quỷ rống cái gì?" Caillar nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế sang trọng, ngáp to một cái.
“Bệ hạ! Quá không công bằng! Vì sao cái tên đê tiện đánh lén Bản tước đến ngất xỉu kia lại được ngài hạ chỉ thả ra? Bệ hạ phải giam hắn đến toàn thân mốc meo, bẩn đến ngay cả ông già hắn cũng không nhận ra hắn mới đúng chứ!"
“Đừng nhiều lời, Bản vương tự có dụng ý."
“Dụng ý gì? Lẽ nào…"
Wayne Công tước hồ nghi nhìn Quốc vương.
“Có phải vì hắn là người đàn ông đầu tiên của ngài, cho nên…"
“Cái gì, cái gì mà người đàn ông đầu tiên? Im miệng ngay cho Bản vương!"
Caillar dùng tiếng gào thét tức giận để che đi màu đỏ tưng bừng trên gương mặt.
“Được được, coi như Bản tước sai, không phải Bệ hạ nên nhân từ nói cho tôi biết sao, vì cái gì mà qua có một đêm, thái độ của ngài với tên dâm tặc kia đổi 180 độ vậy? Có phải lúc đó giữa hai người có xảy ra chuyện gì mà không thể để cho ai biết không? Hắc hắc…" Wayne Công tước cười cười giảo hoạt.
“Anh nói thêm một câu, ta cho anh vào ngục đến mốc meo!" Caillar lạnh lùng trừng mắt.
“Dám làm thì đừng có sợ người ta nói chứ…" Công tước Wayne lầm bầm.
“Ngươi nói gì? Muốn chết sao?" Ngay lúc hai người bắt đầu không can được nữa thì thị vệ tiến vào bẩm báo:
“Bệ hạ, Công tước Hamilton cầu kiến."
A! Người đó đến rồi! Con mắt Quốc vương sáng lên, nhưng ngại vì một chút tôn nghiêm, cố ý vênh mặt.
“Hừ, tên này cuối cùng cũng thức thời, ngoan ngoãn vâng theo mệnh lệnh của Bản vương, gọi hắn vào đi."
“Hắn tiến cung làm gì?" Wayne Công tước tò mò hỏi.
“Hừ hừ, Bản vương thả hắn ra khỏi ngục, chính là vì muốn nghiêm phạt hắn!"
“OA! Thật tốt quá! Nghiêm phạt thế nào? Có phải muốn Bản tước đặt hắn trên giường Quốc vương, vui vẻ cắm cái mông nhỏ của hắn, báo thù thay Bệ hạ không?" Wayne Công tước hưng phấn hỏi.
“Câm miệng! Thân là dòng dõi hoàng gia vậy mà không để ý đến sự sống chết của nhân dân, chỉ biết hoang dâm mua vui. Lạm dụng tiền tài quốc khố!"
Ngôn từ của Quốc vương tràn đầy chính nghĩa và kịch liệt lên án:
“Trong đầu anh chỉ toàn những thứ hạ lưu sắc dục này sao? Còn không mau hối cải!"
“Oan uổng a, tôi đâu có lạm dụng tiền tài quốc khố? Bệ hạ không phải…"
Tuy rằng câu cuối cùng của anh họ rất là nhỏ, nhưng vị Quốc vương có cái tai cực thính kia nghe được.
“Còn dám cãi lại Bản vương!"
“A a ~~ giết người diệt khẩu ~~"
Đáng thương thay cho ngài Công tước của một quốc gia bị đánh cho chạy chối chết!
“Bệ hạ!"
Hamilton Công tước vừa đến, con mắt đẹp đẽ uy nghiêm đảo qua, Quốc vương lập tức ngừng ngay hình tượng đuổi đánh, vô thức đưa tay lên vuốt vuốt chỉnh chỉnh mấy sợi tóc rối~~
“Khục khục ~~ anh đến rồi."
“Tới hay lắm! Bệ hạ, mau hung hăng cho hắn một trận, thay Bản tước trả món thù “tường"!"
Wayne Công tước phẫn hận xoa xoa cái chỗ đầu bị đụng vào tường đến sưng vù vẫn đang phải bọc một cục to.
“Ai nói Bản vương muốn đánh hắn?"
“A? Chứ không Bệ hạ gọi hắn đến làm chi?"
“Hamilton Công tước từ nay về sau là thiếp thân thị vệ của Bản vương, đương nhiên phải vào cung hầu hạ ta a."
Nghĩ đến chủ ý “anh minh cơ trí" của mình, Quốc vương đắc ý không ngừng.
“Thiếp thân thị vệ?" Công tước Wayne hú lên quái dị!
“Không sai! Bản vương muốn phạt hắn từ sáng đến tối phải thiếp thân hầu hạ Bản vương, học tập làm sao trở thành một thần tử ngoan ngoãn biết nghe vương lệnh!"
“Hắn mà nghe lời ngài? Bệ hạ, cái này độ khó xem ra là hơi cao nha? Ngài nghĩ lại xem, tối hôm qua thiết chút nữa là hắn đem chúng ta…" đánh cho tè ra quần a. Wayne Công tước sợ hãi lẩm nhẩm trong lòng.
“Ngươi không hiểu sao, thân là một quân vương anh minh vĩ đại, nhân từ rộng lượng nên cho thần tử một cơ hội lập công chuộc tội. Có đúng không, Hamilton?" Caillar ra một vẻ hùng hồn đầy chuyên nghiệp.
“Bề tôi nên làm những việc mà bề tôi nên làm." Hamilton Công tước nhìn thẳng vào mắt Quốc vương.
Ánh mắt đầy ẩn ý của anh làm Caillar đột nhiên căng thẳng.
Ưm…vì sao…? Lưng thấy lạnh lạnh thế này?
***
Màn đêm buông xuống, rượu thượng hảo hạng rót vào ly thủy tinh, khẽ lay động hương thơm đã tỏa ra xung quanh…
“Bệ hạ, cần lên giường đi ngủ."
Một đôi tay đưa ra, không hề nể nang giật ly rượu vừa mới chạm đến môi của Quốc vương.
“Cái gì? Ngủ giờ này?"
Quốc vương không thể tin nổi nhìn người vừa trở thành thị vệ của mình, kích động huơ huơ hai tay:
“Anh điên chắc? Buổi tối tươi đẹp vừa mới bắt đầu, thế mà anh bảo Bản vương đi ngủ? Ai cũng biết cung đình đêm đêm đều tổ chức vũ hội linh đình, anh muốn mỹ nữ của Bản vương vì khuyết thiếu Bản vương mà rơi lệ chắc? Đúng là cái đồ không biết thương hương tiếc ngọc! Đưa rượu trả đây!"
Đối mặt với tiếng gầm rú của Quốc vương đầy kiêu căng, anh không nói lời nào, dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng liếc mắt.
Ánh mắt này mạnh hơn bất cứ thứ ngôn ngữ nào, Quốc vương không hiểu sao thấy chột dạ.
Nao núng một xíu, lập tức không cam lòng cứng đầu ngẩng lên.
“Này, Bản vương làm thế cũng là tốt cho anh đó, ta lo anh vừa tiến cung, cố ý tạo cho anh một cơ hội ngắm nhìn các mỹ nữ được các nơi dâng đến, người đâu! Đem các mỹ nữ đến đi! Vũ hội lập tức bắt đầu! Bản vương không nhịn được nữa!"
“Bệ hạ, nếu cứ đêm nào cũng sa vào ăn chơi hưởng lạc…"
“Bản vương đâu có sa vào ăn chơi hưởng lạc, đã nói là chuẩn bị cho anh mà."
Quốc vương nói láo không hề ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ vội vàng muốn ăn chơi, thấy mỹ nữ phong tình khác nhau nối đuôi đi vào gian phòng lập tức hưng phấn lộ nguyên hình:
“Ha ha! Các mỹ nhân tới rồi! Mau mau! Đến bên cạnh Bản vương nào!"
“Bệ hạ!!"
Thanh âm của người đàn ông bên cạnh Quốc vương mang theo nghiêm túc và bất mãn.
“Anh đúng là nhiều chuyện a!"
Quốc vương hai tay ôm hai mỹ nữ, trơ tráo cười nói:
“Được rồi, anh không phải nói Bản vương không để ý đến sự sống chết của thần dân sao? Đêm nay Bản vương sẽ trở thành một Quốc vương nhân từ vĩ đại, cho anh ngắm nhìn các mỹ nữ ở đây, tặng cho anh hai người vậy nha? Ân, trong số các nàng ai nguyện ý hầu hạ Hamilton Công tước a? Giơ tay cho Bản vương coi."
Xoạt! Toàn thể mỹ nữ nhất tề giơ tay, tính luôn cả hai người trong lòng Quốc vương.
Quốc vương chút nữa là té từ trên bảo tọa xuống đất!
“Có nhầm không! Lũ đàn bà các ngươi mù sao? Sao tất cả lại giơ tay? Ta nói chỉ cần hai người!"
Các mỹ nữ lén liếc mắt nhìn vị Công tước anh tuấn tràn đầy dương cương một cái, trái tim thiếu nữ lập tức nhảy lên đập loạn điên cuồng.
Công tước là tình nhân đệ nhất mà tất cả phụ nữ trong vương quốc nhắm đến, nếu đêm nay có thể cùng Công tước… Vậy cực kỳ là có lợi a! Nhất định phải tranh thủ!
“Bệ hạ, chúng ta giơ tay cũng chỉ là vâng theo ý chỉ của người mà."
Mỹ nữ bên cạnh Quốc vương đương nhiên không dám đắc tội, nũng nịu liếc mắt đưa tình.
“Kỳ thực chúng thiếp chỉ chờ mong sự sủng ái của người."
“Hừ, các nàng cũng tinh mắt đấy."
“Ân… bất quá… mặc dù chúng thiếp không muốn hầu hạ nam nhân khác, nhưng mệnh lệnh của Bệ hạ không làm cũng không được a."
“Đúng vậy, đúng vậy, Bệ hạ, nếu như Công tước phải cả đêm cô độc đứng đó, sẽ không thể hiện được nhân từ của người đâu."
“Cũng đúng."
“Vì vậy Bệ hạ nên hy sinh một chút, đưa cho Công tước một người là được!"
Mỹ nữ trong tay trái của Quốc vương lập tức tranh thủ thời cơ tự đề cử.
“Như vậy ủy khuất chị quá. Chị Salina!" Mỹ nữ trong tay phải Quốc vương cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế phản bác lập tức.
“Vì Bệ hạ hy sinh thế này, thiếp quyết không thể nhường ai việc nhân đức thế này được. Bệ hạ, để thiếp vì ngài mà nỗ lực thân thể nhỏ bé này nha! Thiếp nguyện ý vì sự nhân từ vĩ đại của Bệ hạ mà hầu hạ Công tước đại nhân thật tốt, nhất định để Công tước đại nhân cả đời cảm động đến rơi nước mắt."
Bỗng nhiên, tất cả các mỹ nữ đều trung thành và tận tâm hơn với Quốc vương cả Công tước già, các nàng ở phía sau cũng liều mạng giơ tay.
“Bệ hạ, thiếp cũng nguyện ý vì Bệ hạ mà hiến thân!"
“Bệ hạ, thiếp cũng nguyện ý!"
“Thiếp cũng…"
….
“Câm miệng!"
Quốc vương cuối cùng cũng bùng nổ, tức giận đến khóe môi giật giật:
“Bè lũ dâm phụ các ngươi! Đời chưa thấy đàn ông bao giờ chắc? Ai cũng hướng thị vệ của Bản vương chảy nước miếng! Thật nực cười! Anh ta là thị vệ của Bản vương! Là của Bản vương! Các ngươi viện cớ này nọ muốn xâm chiếm tài sản cung đình hả! Cút hết cho ta!"
Quốc vương tức giận thét gào khiến các mỹ nữ hoa dung thất sắc, sợ đến tè ra quần chạy ra khỏi phòng.
Không ít người trước khi đi, còn không quên liếc mắt đưa tình với vị Công tước từ đầu đến cuối hoàn toàn im lặng.
“Bản vương tức chết mất!" Quốc vương phì phì thở dốc.
“Bệ hạ."
“Đừng có nói chuyện với ta! Cái tên sắc ma câu dẫn đàn bà này!"
“Bệ hạ, lên giường đi ngủ thôi."
“Đừng có nói giường chiếu gì với ta!"
Đã chơi cái mông của Bản vương rồi, lại còn câu dẫn nữ nhân của Bản vương! Cái tên dâm ma này!
“Nhớ kỹ đây, anh chỉ là một thị vệ bé nhỏ, đừng có mơ hý hoáy được Bản vương…"
Quốc vương còn chưa nói xong thân thể đột nhiên nhấc bổng lên không.
“Anh anh anh… anh làm gì thế? Thả Bản vương xuống!"
Công tước lờ đi tiếng gào rú của Quốc vương, dùng hai tay cường tráng ôm lấy cậu rồi đi thẳng tới phía phòng ngủ Quốc vương, đem Quốc vương thả xuống giường.
“Bệ hạ, xin ngài đi ngủ sớm một chút."
“Đi… đi ngủ?"
Dường như bị tấm đệm lông thiên nga mềm mại dưới thân giảm đi sự tức giận, nhìn gương mặt nam nhân đứng trước giường chính nghĩa anh tuấn, tiếng gào thét của Quốc vương bất tri bất giác từ từ nhỏ đi.
Cậu ngượng ngùng nhìn quanh, mạnh miệng nói:
“Nhưng mà, Bản vương từ xưa đến nay quen ôm mỹ nữ hôn môi rồi mới ngủ được."
Vừa dứt lời, Công tước khom lưng, trên trán Quốc vương nhẹ nhàng ấn một nụ hôn.
Trong nháy mắt, Quốc vương hoàn toàn ngây dại:
“Bệ hạ, thế này có thể chứ."
Công tước bình tĩnh hỏi.
Có thể cái quỷ gì! Anh anh anh là đồ dâm ma nghiệt thần hôn Bản vương a a a a! Quốc vương trừng to mắt, gào lớn trong lòng.
Cả đêm Quốc vương vì nụ hôn này mà trở tới trở lui, không thể nào ngủ nổi.
Cái tên thị vệ ghê tởm này, mới ngày đầu tiên đã làm cậu không thể mở vũ hội, câu dẫn toàn bộ mỹ nữ của cậu, lại còn bại hoại hôn trộm cậu! Không được, tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục càn rỡ được! Bản vương tuyệt đối không thể để một tên xú nam nhân chi phối được!
***
“Thượng đế ơi, Quốc vương mấy hôm nay sáng nào cũng tham gia nghị sự a."
“Đúng a, chúng ta không biết là “Quốc vương ngày dậy không nổi" của chúng ta có thể vào triều buổi sáng, nước ở Địa Trung Hải sắp cạn rồi sao?"
“Xem ra Hamilton Công tước bị giáng xuống làm thị vệ, cậu ta đã dùng nhân cách vĩ đại chăm chỉ chính trực của minh cảm cảm hóa được Quốc vương tôn quý của chúng ta a!"
“Đúng a, từ khi Công tước tiến cung vũ hội hằng đêm cũng bị thủ tiêu rồi, nghe nói Quốc vương đã lâu không có quấn lấy bầy mỹ nữ nữa rồi. Đây đều là công lao của Công tước a!"
“Vương chiều Charcot được cứu rồi!"
Quốc vưỡng sắc mặt âm u ngồi trên bảo tọa, khó chịu không có để ý mấy câu thì thọt cùng với ánh mắt vui sướng của các đại thần.
Đáng ghét! Còn như thế này nữa, Bản vương sẽ điên mất.
Đêm nào cũng bị nụ hôn chúc ngủ ngon của tên dâm ma kia làm cho không ngủ được, sáng sớm còn bị lôi dậy tham gia cái hội nghị quốc sự buồn chán đến cực độ này, quả thực là điên mất! Cho dù triệu mỹ nữ đến giải khuây, các nàng cũng chỉ quay về cái tên thị vệ trầm lặng vô vị kia chảy nước miếng, thực sự làm mình chịu không nổi! Bản vương chịu không nổi nữa…
Quốc vương nhiều ngày ngủ không đủ nhịn không được cảm thấy buồn ngủ, mí mắt càng lúc càng nặng…
“Tình hình hạn hán ở York đã được khống chế, nhân dân đều lấy được lương thực mà Bệ hạ nhân từ ban cho, sáng nay đại biểu ở York đã đến đây, hắn khẩn cầu được gặp Bệ hạ, tự mình biểu đạt sự cảm kích và sùng kính của nhân dân ở York đến Bệ hạ, Bệ hạ có đồng ý cho hắn cái vinh hạnh này không?"
“…"
“Bệ hạ?"
Thấy ánh mắt chờ đợi của các đại thần, Công tước Hamilton đứng bên cạnh bảo tọa nhịn không được lén lút nhéo Quốc vương đang gà gật một cái mạnh ~~
“Ai yêu ~~"
Quốc vương kêu thảm thiết một tiếng, trên bảo tọa đột nhiên dựng thẳng lưng ~~
.
“Bệ hạ, thần đã hiểu ý ngài rồi."
Đại thần nhận được đáp án, trinh trọng gật đầu.
Hiểu ý của ta? Ngay cả Bản vương cũng không hiểu mình có cái ý tứ gì, ngươi biết cái quỷ gì!
Quốc vương rất muốn trợn trắng mắt nhưng vì không muốn lộ vô duyên, đành phải đâm lao theo lao, uy nghiêm gật đầu.
“Biết là tốt rồi."
“Nghe tiếng kêu đau thương của Quốc vương, hạ thần biết nhất định người đồng cảm thương xót nạn dân ở York, muốn tự mình đi xem họ, có đúng không?"
“A?"
Cái gì với cái quỷ gì? Quốc vương nghe vậy há hốc mồm đầu óc cũng cứng đờ luôn.
Các đại thần lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lớn tiếng tán dương~
“Quốc vương của chúng ta đúng là nhân từ a!"
“Nhân dân ở Charcot thật có phúc!"
“Chúng ta thay mặt nhân dân ở York chân thành cảm tạ Quốc vương vĩ đại!!!"
“Chờ đã, ý của Bản vương là ~~"
“Quốc vương muôn năm!"
“Quốc vương muôn năm!"
Đáng tiếc là âm thanh biện giải vội vã của Quốc vương đã bị tiếng vỗ tay cùng hò hét như sấm triệt để át mất.
Thấy biểu tình bất đắc dĩ của Quốc vương, Công tước từ trước đến nay ít cười ít nói không nhịn được mà phụt ra cười ~~
***
Vài ngày sau, Quốc vương vì nghĩ đến chuyện đi ra ngoài là đau đầu, để giải sầu cũng nổi hứng bước vào hoa viên đã lâu không tới.
Trong hoa viên trồng rất nhiều cây cỏ quý hiếm, các pho tượng duyên dáng cùng những dòng suối phun được thiết kế tinh xảo.
“Ân, cái hoa viên này cũng không tệ lắm nha, nhưng mà nếu bị cái tên đáng ghét kia nhìn thấy, tám phần mười sẽ bắt đầu lải nhải bên tai cái gì mà không nên phô trương lãng phí, nên quý trọng tiền trong quốc khố mà nhân dân giao cho. Ai, Bản vương quả là xui xẻo mà." Caillar bất đắc dĩ đảo mắt.
Bỗng nhiên Quốc vương thấy đằng sau hoa viên có một ngôi nhà gỗ nhỏ, trước đó có một bầy nữ nhân chen chúc tại cửa sổ, thập thò lấp ló không biết đang nhìn cái gì.
Rốt cuộc có cái gì hay vầy? Hi, Bản vương cũng đi dòm cái.
Quốc vương đang buồn chán muốn chết lập tức cao hứng bừng bừng chạy tới.
“Các ngươi nhìn cái gì?" Caillar lặng lẽ đứng sau một cung nữ, nhẹ giọng hỏi.
Cung nữ đang cực kỳ vui vẻ không có phát hiện người đứng phía sau là Quốc vương, giọng điệu hưng phấn nói:
“Đang nhìn người đàn ông vừa mang khí khái nam tử hàng đầu vừa là tình nhân trong mộng của tất cả mọi cung nữ trong Hoàng cung đó a!"
Tình nhân trong mộng? Nghe miêu tả của nàng không phải là Bản vương sao! Bản vương đang ở đây, bọn họ còn đang nhìn cái gì?
“Oa, cởi kìa cởi kìa, dáng người tuyệt quá là tuyệt!"
“Không sai, da màu mật ong quá đẹp, đường cong cơ thể rắn chắc hữu lực, trời ạ, thực sự quá hoàn mỹ!"
“Ngươi nói đúng, quả thực đẹp đến chảy nước miếng a!"
“Ngươi chảy nước miếng sao? Ta xem ra là chỗ khác chảy nước a, hi…"
Mấy cung nữ nhất loạt cười rú lên.
“Đúng, ta dâm đãng thì sao? Các ngươi mấy người cũng nhìn lén Công tước tắm, chẳng lẽ không phải phát dục sao?"
Công tước?! Chẳng lẽ là… Quốc vương âm thầm giật mình, vội vã nhón gót chân, từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong ~~ một thân ảnh ưu mỹ mạnh mẽ đẹp như thần thái dương Apollo hiện ra.
Nam nhân ngửa đầu, dùng nước dội tẩy rửa thân thể mình.
Bọt nước tung lên rơi vào làn da màu mật ong màu vàng kim căng tràn láng lẩy, từ máu tóc dầy đen, chạy xuống chiếc lưng rắn chắc, cái mông hoàn hảo, chạy tiếp một đường xuống đến cặp đùi cường tráng, quả thực là tình sắc đến cuồng phun máu mũi!
“Trời ạ, đẹp quá đi, ta nguyện hóa thành một giọt nước nhỏ, chậm rãi chảy trên người Công tước."
“Cánh tay mạnh mẽ cường tráng a, bị anh ấy ôm cảm giác chắc giống lên thiên đường…"
“Bản vương bây giờ có thể đưa các ngươi lên đó luôn!"
Quốc vương phẫn nộ chửi ầm lên, trong ngực vừa chua vừa xót:
“Lũ sắc nữ các ngươi! Dám nhìn lén thị vệ của Bản vương tắm! Bản vương phải ghép các ngươi vào tội ham muốn tài sản cung đình rồi đưa các ngươi toàn bộ đi lưu vong!"
“A a a a a a! Là Bệ hạ!"
Các cô gái cuối cùng cũng phát hiện ra người đứng phía sau là Quốc vương. Sợ đến suýt ngất xỉu.
“Còn đứng đó làm gì? Muốn rình xem tiếp sao? Cút ngay cho Bản vương!"
Các cô gái như nhận được lệnh đại xá lập tức chạy mất tăm mất tích.
Quốc vương thở phì phò trừng mắt nhìn dáng các nàng chạy phía xa xa mới hậm hực hừ một tiếng.
“Thực sự là một đám dâm phụ! Hừ, bây giờ đến lượt Bản vương thưởng thức tài sản của mình."
Vội vã chạy đến bên cạnh cửa sổ. Í? Sao không thấy đâu? Vừa nãy còn tắm mà, nhoáng cái đã chạy đâu thế? Hay là ngồi xuống rửa kê kê* rồi? Quốc vương nuốt nước bọt, cong mông nhìn sâu bên trong cửa sổ:
“Rốt cuộc là đi đâu vậy?"
“Bệ hạ sao lại ở đây?"
Phía sau đột nhiên truyền đến âm thành trầm thấp của anh.
“A? A a a a a a!"
Quốc vương xoay người, kinh khủng trừng mắt nhìn anh.
“Anh anh anh… anh mặc quần áo nhanh vậy?!"
“Chuyện nhìn lén thần tử tắm, quá là không quang minh chính đại, không phải việc một vị quân vương cao quý nên làm."
Nam nhân nghiêm mặt giáo huấn.
“Ai thèm nhìn anh tắm?" Quốc vương miệng hùm gan sứa phủ nhận ngay.
“Vậy xin hỏi Bệ hạ ở chỗ hạ thần tắm thập thò làm gì?"
“Ừm… cái này… cái này… Bản vương cố ý tới đây… Ách, để bảo vệ tài sản của Bản vương đó."
“Bảo vệ tài sản?"
“Đương nhiên, đám đàn bà kia dám nhìn lén ngươi a!"
“Đàn bà?"
Công tước nhìn quanh bốn phía, quay trở lại nhìn Quốc vương mày nhăn mặt nhíu:
“Nhưng mà thần rõ ràng thấy ở đây chỉ có một người."
Ô… đáng ghét, sớm biết thế vừa nãy lưu lại mấy người “tù binh" làm bằng chứng chứng minh sự thuần khiết của mình! Quốc vương cũng hết đường chối cãi thấy hối hận vô cùng.
“Đáng ghét, Hamilton, ngươi nghi ngờ Bản vương sao? Bản vương hậu cung vô số, đối với thân thể tên xú nam nhân như ngươ ni không hề có tí tẹo hứng thú nào…"
“Nếu Bệ hạ đủ rảnh rỗi nhìn lén thần tắm, vậy nhất định càng không có đi xử lý chính sự, ngày đi York sắp đến, thần đã chỉnh lý rất nhiều tư liệu về phong thổ dân tình ở York, xin Bệ hạ theo thần đến thư phòng nghiên cứu thôi."
“A? Lại phải đọc sách? Người đâu cứu mạng a a a ~~"
Học hành chả hơn ai, Quốc vương thấy sách là đau đầu bi thảm kêu một tiếng thảm thiết, âm thanh quanh quẩn dưới ánh nắng hoa viên…
Công tước Wayne với cái đầu sưng vù được băng kín mít tại tẩm cung của Quốc vương, tức giận đến oa oa kêu to!
“Ồn chết được, sáng sớm mà đã ma kêu quỷ rống cái gì?" Caillar nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế sang trọng, ngáp to một cái.
“Bệ hạ! Quá không công bằng! Vì sao cái tên đê tiện đánh lén Bản tước đến ngất xỉu kia lại được ngài hạ chỉ thả ra? Bệ hạ phải giam hắn đến toàn thân mốc meo, bẩn đến ngay cả ông già hắn cũng không nhận ra hắn mới đúng chứ!"
“Đừng nhiều lời, Bản vương tự có dụng ý."
“Dụng ý gì? Lẽ nào…"
Wayne Công tước hồ nghi nhìn Quốc vương.
“Có phải vì hắn là người đàn ông đầu tiên của ngài, cho nên…"
“Cái gì, cái gì mà người đàn ông đầu tiên? Im miệng ngay cho Bản vương!"
Caillar dùng tiếng gào thét tức giận để che đi màu đỏ tưng bừng trên gương mặt.
“Được được, coi như Bản tước sai, không phải Bệ hạ nên nhân từ nói cho tôi biết sao, vì cái gì mà qua có một đêm, thái độ của ngài với tên dâm tặc kia đổi 180 độ vậy? Có phải lúc đó giữa hai người có xảy ra chuyện gì mà không thể để cho ai biết không? Hắc hắc…" Wayne Công tước cười cười giảo hoạt.
“Anh nói thêm một câu, ta cho anh vào ngục đến mốc meo!" Caillar lạnh lùng trừng mắt.
“Dám làm thì đừng có sợ người ta nói chứ…" Công tước Wayne lầm bầm.
“Ngươi nói gì? Muốn chết sao?" Ngay lúc hai người bắt đầu không can được nữa thì thị vệ tiến vào bẩm báo:
“Bệ hạ, Công tước Hamilton cầu kiến."
A! Người đó đến rồi! Con mắt Quốc vương sáng lên, nhưng ngại vì một chút tôn nghiêm, cố ý vênh mặt.
“Hừ, tên này cuối cùng cũng thức thời, ngoan ngoãn vâng theo mệnh lệnh của Bản vương, gọi hắn vào đi."
“Hắn tiến cung làm gì?" Wayne Công tước tò mò hỏi.
“Hừ hừ, Bản vương thả hắn ra khỏi ngục, chính là vì muốn nghiêm phạt hắn!"
“OA! Thật tốt quá! Nghiêm phạt thế nào? Có phải muốn Bản tước đặt hắn trên giường Quốc vương, vui vẻ cắm cái mông nhỏ của hắn, báo thù thay Bệ hạ không?" Wayne Công tước hưng phấn hỏi.
“Câm miệng! Thân là dòng dõi hoàng gia vậy mà không để ý đến sự sống chết của nhân dân, chỉ biết hoang dâm mua vui. Lạm dụng tiền tài quốc khố!"
Ngôn từ của Quốc vương tràn đầy chính nghĩa và kịch liệt lên án:
“Trong đầu anh chỉ toàn những thứ hạ lưu sắc dục này sao? Còn không mau hối cải!"
“Oan uổng a, tôi đâu có lạm dụng tiền tài quốc khố? Bệ hạ không phải…"
Tuy rằng câu cuối cùng của anh họ rất là nhỏ, nhưng vị Quốc vương có cái tai cực thính kia nghe được.
“Còn dám cãi lại Bản vương!"
“A a ~~ giết người diệt khẩu ~~"
Đáng thương thay cho ngài Công tước của một quốc gia bị đánh cho chạy chối chết!
“Bệ hạ!"
Hamilton Công tước vừa đến, con mắt đẹp đẽ uy nghiêm đảo qua, Quốc vương lập tức ngừng ngay hình tượng đuổi đánh, vô thức đưa tay lên vuốt vuốt chỉnh chỉnh mấy sợi tóc rối~~
“Khục khục ~~ anh đến rồi."
“Tới hay lắm! Bệ hạ, mau hung hăng cho hắn một trận, thay Bản tước trả món thù “tường"!"
Wayne Công tước phẫn hận xoa xoa cái chỗ đầu bị đụng vào tường đến sưng vù vẫn đang phải bọc một cục to.
“Ai nói Bản vương muốn đánh hắn?"
“A? Chứ không Bệ hạ gọi hắn đến làm chi?"
“Hamilton Công tước từ nay về sau là thiếp thân thị vệ của Bản vương, đương nhiên phải vào cung hầu hạ ta a."
Nghĩ đến chủ ý “anh minh cơ trí" của mình, Quốc vương đắc ý không ngừng.
“Thiếp thân thị vệ?" Công tước Wayne hú lên quái dị!
“Không sai! Bản vương muốn phạt hắn từ sáng đến tối phải thiếp thân hầu hạ Bản vương, học tập làm sao trở thành một thần tử ngoan ngoãn biết nghe vương lệnh!"
“Hắn mà nghe lời ngài? Bệ hạ, cái này độ khó xem ra là hơi cao nha? Ngài nghĩ lại xem, tối hôm qua thiết chút nữa là hắn đem chúng ta…" đánh cho tè ra quần a. Wayne Công tước sợ hãi lẩm nhẩm trong lòng.
“Ngươi không hiểu sao, thân là một quân vương anh minh vĩ đại, nhân từ rộng lượng nên cho thần tử một cơ hội lập công chuộc tội. Có đúng không, Hamilton?" Caillar ra một vẻ hùng hồn đầy chuyên nghiệp.
“Bề tôi nên làm những việc mà bề tôi nên làm." Hamilton Công tước nhìn thẳng vào mắt Quốc vương.
Ánh mắt đầy ẩn ý của anh làm Caillar đột nhiên căng thẳng.
Ưm…vì sao…? Lưng thấy lạnh lạnh thế này?
***
Màn đêm buông xuống, rượu thượng hảo hạng rót vào ly thủy tinh, khẽ lay động hương thơm đã tỏa ra xung quanh…
“Bệ hạ, cần lên giường đi ngủ."
Một đôi tay đưa ra, không hề nể nang giật ly rượu vừa mới chạm đến môi của Quốc vương.
“Cái gì? Ngủ giờ này?"
Quốc vương không thể tin nổi nhìn người vừa trở thành thị vệ của mình, kích động huơ huơ hai tay:
“Anh điên chắc? Buổi tối tươi đẹp vừa mới bắt đầu, thế mà anh bảo Bản vương đi ngủ? Ai cũng biết cung đình đêm đêm đều tổ chức vũ hội linh đình, anh muốn mỹ nữ của Bản vương vì khuyết thiếu Bản vương mà rơi lệ chắc? Đúng là cái đồ không biết thương hương tiếc ngọc! Đưa rượu trả đây!"
Đối mặt với tiếng gầm rú của Quốc vương đầy kiêu căng, anh không nói lời nào, dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng liếc mắt.
Ánh mắt này mạnh hơn bất cứ thứ ngôn ngữ nào, Quốc vương không hiểu sao thấy chột dạ.
Nao núng một xíu, lập tức không cam lòng cứng đầu ngẩng lên.
“Này, Bản vương làm thế cũng là tốt cho anh đó, ta lo anh vừa tiến cung, cố ý tạo cho anh một cơ hội ngắm nhìn các mỹ nữ được các nơi dâng đến, người đâu! Đem các mỹ nữ đến đi! Vũ hội lập tức bắt đầu! Bản vương không nhịn được nữa!"
“Bệ hạ, nếu cứ đêm nào cũng sa vào ăn chơi hưởng lạc…"
“Bản vương đâu có sa vào ăn chơi hưởng lạc, đã nói là chuẩn bị cho anh mà."
Quốc vương nói láo không hề ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ vội vàng muốn ăn chơi, thấy mỹ nữ phong tình khác nhau nối đuôi đi vào gian phòng lập tức hưng phấn lộ nguyên hình:
“Ha ha! Các mỹ nhân tới rồi! Mau mau! Đến bên cạnh Bản vương nào!"
“Bệ hạ!!"
Thanh âm của người đàn ông bên cạnh Quốc vương mang theo nghiêm túc và bất mãn.
“Anh đúng là nhiều chuyện a!"
Quốc vương hai tay ôm hai mỹ nữ, trơ tráo cười nói:
“Được rồi, anh không phải nói Bản vương không để ý đến sự sống chết của thần dân sao? Đêm nay Bản vương sẽ trở thành một Quốc vương nhân từ vĩ đại, cho anh ngắm nhìn các mỹ nữ ở đây, tặng cho anh hai người vậy nha? Ân, trong số các nàng ai nguyện ý hầu hạ Hamilton Công tước a? Giơ tay cho Bản vương coi."
Xoạt! Toàn thể mỹ nữ nhất tề giơ tay, tính luôn cả hai người trong lòng Quốc vương.
Quốc vương chút nữa là té từ trên bảo tọa xuống đất!
“Có nhầm không! Lũ đàn bà các ngươi mù sao? Sao tất cả lại giơ tay? Ta nói chỉ cần hai người!"
Các mỹ nữ lén liếc mắt nhìn vị Công tước anh tuấn tràn đầy dương cương một cái, trái tim thiếu nữ lập tức nhảy lên đập loạn điên cuồng.
Công tước là tình nhân đệ nhất mà tất cả phụ nữ trong vương quốc nhắm đến, nếu đêm nay có thể cùng Công tước… Vậy cực kỳ là có lợi a! Nhất định phải tranh thủ!
“Bệ hạ, chúng ta giơ tay cũng chỉ là vâng theo ý chỉ của người mà."
Mỹ nữ bên cạnh Quốc vương đương nhiên không dám đắc tội, nũng nịu liếc mắt đưa tình.
“Kỳ thực chúng thiếp chỉ chờ mong sự sủng ái của người."
“Hừ, các nàng cũng tinh mắt đấy."
“Ân… bất quá… mặc dù chúng thiếp không muốn hầu hạ nam nhân khác, nhưng mệnh lệnh của Bệ hạ không làm cũng không được a."
“Đúng vậy, đúng vậy, Bệ hạ, nếu như Công tước phải cả đêm cô độc đứng đó, sẽ không thể hiện được nhân từ của người đâu."
“Cũng đúng."
“Vì vậy Bệ hạ nên hy sinh một chút, đưa cho Công tước một người là được!"
Mỹ nữ trong tay trái của Quốc vương lập tức tranh thủ thời cơ tự đề cử.
“Như vậy ủy khuất chị quá. Chị Salina!" Mỹ nữ trong tay phải Quốc vương cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế phản bác lập tức.
“Vì Bệ hạ hy sinh thế này, thiếp quyết không thể nhường ai việc nhân đức thế này được. Bệ hạ, để thiếp vì ngài mà nỗ lực thân thể nhỏ bé này nha! Thiếp nguyện ý vì sự nhân từ vĩ đại của Bệ hạ mà hầu hạ Công tước đại nhân thật tốt, nhất định để Công tước đại nhân cả đời cảm động đến rơi nước mắt."
Bỗng nhiên, tất cả các mỹ nữ đều trung thành và tận tâm hơn với Quốc vương cả Công tước già, các nàng ở phía sau cũng liều mạng giơ tay.
“Bệ hạ, thiếp cũng nguyện ý vì Bệ hạ mà hiến thân!"
“Bệ hạ, thiếp cũng nguyện ý!"
“Thiếp cũng…"
….
“Câm miệng!"
Quốc vương cuối cùng cũng bùng nổ, tức giận đến khóe môi giật giật:
“Bè lũ dâm phụ các ngươi! Đời chưa thấy đàn ông bao giờ chắc? Ai cũng hướng thị vệ của Bản vương chảy nước miếng! Thật nực cười! Anh ta là thị vệ của Bản vương! Là của Bản vương! Các ngươi viện cớ này nọ muốn xâm chiếm tài sản cung đình hả! Cút hết cho ta!"
Quốc vương tức giận thét gào khiến các mỹ nữ hoa dung thất sắc, sợ đến tè ra quần chạy ra khỏi phòng.
Không ít người trước khi đi, còn không quên liếc mắt đưa tình với vị Công tước từ đầu đến cuối hoàn toàn im lặng.
“Bản vương tức chết mất!" Quốc vương phì phì thở dốc.
“Bệ hạ."
“Đừng có nói chuyện với ta! Cái tên sắc ma câu dẫn đàn bà này!"
“Bệ hạ, lên giường đi ngủ thôi."
“Đừng có nói giường chiếu gì với ta!"
Đã chơi cái mông của Bản vương rồi, lại còn câu dẫn nữ nhân của Bản vương! Cái tên dâm ma này!
“Nhớ kỹ đây, anh chỉ là một thị vệ bé nhỏ, đừng có mơ hý hoáy được Bản vương…"
Quốc vương còn chưa nói xong thân thể đột nhiên nhấc bổng lên không.
“Anh anh anh… anh làm gì thế? Thả Bản vương xuống!"
Công tước lờ đi tiếng gào rú của Quốc vương, dùng hai tay cường tráng ôm lấy cậu rồi đi thẳng tới phía phòng ngủ Quốc vương, đem Quốc vương thả xuống giường.
“Bệ hạ, xin ngài đi ngủ sớm một chút."
“Đi… đi ngủ?"
Dường như bị tấm đệm lông thiên nga mềm mại dưới thân giảm đi sự tức giận, nhìn gương mặt nam nhân đứng trước giường chính nghĩa anh tuấn, tiếng gào thét của Quốc vương bất tri bất giác từ từ nhỏ đi.
Cậu ngượng ngùng nhìn quanh, mạnh miệng nói:
“Nhưng mà, Bản vương từ xưa đến nay quen ôm mỹ nữ hôn môi rồi mới ngủ được."
Vừa dứt lời, Công tước khom lưng, trên trán Quốc vương nhẹ nhàng ấn một nụ hôn.
Trong nháy mắt, Quốc vương hoàn toàn ngây dại:
“Bệ hạ, thế này có thể chứ."
Công tước bình tĩnh hỏi.
Có thể cái quỷ gì! Anh anh anh là đồ dâm ma nghiệt thần hôn Bản vương a a a a! Quốc vương trừng to mắt, gào lớn trong lòng.
Cả đêm Quốc vương vì nụ hôn này mà trở tới trở lui, không thể nào ngủ nổi.
Cái tên thị vệ ghê tởm này, mới ngày đầu tiên đã làm cậu không thể mở vũ hội, câu dẫn toàn bộ mỹ nữ của cậu, lại còn bại hoại hôn trộm cậu! Không được, tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục càn rỡ được! Bản vương tuyệt đối không thể để một tên xú nam nhân chi phối được!
***
“Thượng đế ơi, Quốc vương mấy hôm nay sáng nào cũng tham gia nghị sự a."
“Đúng a, chúng ta không biết là “Quốc vương ngày dậy không nổi" của chúng ta có thể vào triều buổi sáng, nước ở Địa Trung Hải sắp cạn rồi sao?"
“Xem ra Hamilton Công tước bị giáng xuống làm thị vệ, cậu ta đã dùng nhân cách vĩ đại chăm chỉ chính trực của minh cảm cảm hóa được Quốc vương tôn quý của chúng ta a!"
“Đúng a, từ khi Công tước tiến cung vũ hội hằng đêm cũng bị thủ tiêu rồi, nghe nói Quốc vương đã lâu không có quấn lấy bầy mỹ nữ nữa rồi. Đây đều là công lao của Công tước a!"
“Vương chiều Charcot được cứu rồi!"
Quốc vưỡng sắc mặt âm u ngồi trên bảo tọa, khó chịu không có để ý mấy câu thì thọt cùng với ánh mắt vui sướng của các đại thần.
Đáng ghét! Còn như thế này nữa, Bản vương sẽ điên mất.
Đêm nào cũng bị nụ hôn chúc ngủ ngon của tên dâm ma kia làm cho không ngủ được, sáng sớm còn bị lôi dậy tham gia cái hội nghị quốc sự buồn chán đến cực độ này, quả thực là điên mất! Cho dù triệu mỹ nữ đến giải khuây, các nàng cũng chỉ quay về cái tên thị vệ trầm lặng vô vị kia chảy nước miếng, thực sự làm mình chịu không nổi! Bản vương chịu không nổi nữa…
Quốc vương nhiều ngày ngủ không đủ nhịn không được cảm thấy buồn ngủ, mí mắt càng lúc càng nặng…
“Tình hình hạn hán ở York đã được khống chế, nhân dân đều lấy được lương thực mà Bệ hạ nhân từ ban cho, sáng nay đại biểu ở York đã đến đây, hắn khẩn cầu được gặp Bệ hạ, tự mình biểu đạt sự cảm kích và sùng kính của nhân dân ở York đến Bệ hạ, Bệ hạ có đồng ý cho hắn cái vinh hạnh này không?"
“…"
“Bệ hạ?"
Thấy ánh mắt chờ đợi của các đại thần, Công tước Hamilton đứng bên cạnh bảo tọa nhịn không được lén lút nhéo Quốc vương đang gà gật một cái mạnh ~~
“Ai yêu ~~"
Quốc vương kêu thảm thiết một tiếng, trên bảo tọa đột nhiên dựng thẳng lưng ~~
.
“Bệ hạ, thần đã hiểu ý ngài rồi."
Đại thần nhận được đáp án, trinh trọng gật đầu.
Hiểu ý của ta? Ngay cả Bản vương cũng không hiểu mình có cái ý tứ gì, ngươi biết cái quỷ gì!
Quốc vương rất muốn trợn trắng mắt nhưng vì không muốn lộ vô duyên, đành phải đâm lao theo lao, uy nghiêm gật đầu.
“Biết là tốt rồi."
“Nghe tiếng kêu đau thương của Quốc vương, hạ thần biết nhất định người đồng cảm thương xót nạn dân ở York, muốn tự mình đi xem họ, có đúng không?"
“A?"
Cái gì với cái quỷ gì? Quốc vương nghe vậy há hốc mồm đầu óc cũng cứng đờ luôn.
Các đại thần lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lớn tiếng tán dương~
“Quốc vương của chúng ta đúng là nhân từ a!"
“Nhân dân ở Charcot thật có phúc!"
“Chúng ta thay mặt nhân dân ở York chân thành cảm tạ Quốc vương vĩ đại!!!"
“Chờ đã, ý của Bản vương là ~~"
“Quốc vương muôn năm!"
“Quốc vương muôn năm!"
Đáng tiếc là âm thanh biện giải vội vã của Quốc vương đã bị tiếng vỗ tay cùng hò hét như sấm triệt để át mất.
Thấy biểu tình bất đắc dĩ của Quốc vương, Công tước từ trước đến nay ít cười ít nói không nhịn được mà phụt ra cười ~~
***
Vài ngày sau, Quốc vương vì nghĩ đến chuyện đi ra ngoài là đau đầu, để giải sầu cũng nổi hứng bước vào hoa viên đã lâu không tới.
Trong hoa viên trồng rất nhiều cây cỏ quý hiếm, các pho tượng duyên dáng cùng những dòng suối phun được thiết kế tinh xảo.
“Ân, cái hoa viên này cũng không tệ lắm nha, nhưng mà nếu bị cái tên đáng ghét kia nhìn thấy, tám phần mười sẽ bắt đầu lải nhải bên tai cái gì mà không nên phô trương lãng phí, nên quý trọng tiền trong quốc khố mà nhân dân giao cho. Ai, Bản vương quả là xui xẻo mà." Caillar bất đắc dĩ đảo mắt.
Bỗng nhiên Quốc vương thấy đằng sau hoa viên có một ngôi nhà gỗ nhỏ, trước đó có một bầy nữ nhân chen chúc tại cửa sổ, thập thò lấp ló không biết đang nhìn cái gì.
Rốt cuộc có cái gì hay vầy? Hi, Bản vương cũng đi dòm cái.
Quốc vương đang buồn chán muốn chết lập tức cao hứng bừng bừng chạy tới.
“Các ngươi nhìn cái gì?" Caillar lặng lẽ đứng sau một cung nữ, nhẹ giọng hỏi.
Cung nữ đang cực kỳ vui vẻ không có phát hiện người đứng phía sau là Quốc vương, giọng điệu hưng phấn nói:
“Đang nhìn người đàn ông vừa mang khí khái nam tử hàng đầu vừa là tình nhân trong mộng của tất cả mọi cung nữ trong Hoàng cung đó a!"
Tình nhân trong mộng? Nghe miêu tả của nàng không phải là Bản vương sao! Bản vương đang ở đây, bọn họ còn đang nhìn cái gì?
“Oa, cởi kìa cởi kìa, dáng người tuyệt quá là tuyệt!"
“Không sai, da màu mật ong quá đẹp, đường cong cơ thể rắn chắc hữu lực, trời ạ, thực sự quá hoàn mỹ!"
“Ngươi nói đúng, quả thực đẹp đến chảy nước miếng a!"
“Ngươi chảy nước miếng sao? Ta xem ra là chỗ khác chảy nước a, hi…"
Mấy cung nữ nhất loạt cười rú lên.
“Đúng, ta dâm đãng thì sao? Các ngươi mấy người cũng nhìn lén Công tước tắm, chẳng lẽ không phải phát dục sao?"
Công tước?! Chẳng lẽ là… Quốc vương âm thầm giật mình, vội vã nhón gót chân, từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong ~~ một thân ảnh ưu mỹ mạnh mẽ đẹp như thần thái dương Apollo hiện ra.
Nam nhân ngửa đầu, dùng nước dội tẩy rửa thân thể mình.
Bọt nước tung lên rơi vào làn da màu mật ong màu vàng kim căng tràn láng lẩy, từ máu tóc dầy đen, chạy xuống chiếc lưng rắn chắc, cái mông hoàn hảo, chạy tiếp một đường xuống đến cặp đùi cường tráng, quả thực là tình sắc đến cuồng phun máu mũi!
“Trời ạ, đẹp quá đi, ta nguyện hóa thành một giọt nước nhỏ, chậm rãi chảy trên người Công tước."
“Cánh tay mạnh mẽ cường tráng a, bị anh ấy ôm cảm giác chắc giống lên thiên đường…"
“Bản vương bây giờ có thể đưa các ngươi lên đó luôn!"
Quốc vương phẫn nộ chửi ầm lên, trong ngực vừa chua vừa xót:
“Lũ sắc nữ các ngươi! Dám nhìn lén thị vệ của Bản vương tắm! Bản vương phải ghép các ngươi vào tội ham muốn tài sản cung đình rồi đưa các ngươi toàn bộ đi lưu vong!"
“A a a a a a! Là Bệ hạ!"
Các cô gái cuối cùng cũng phát hiện ra người đứng phía sau là Quốc vương. Sợ đến suýt ngất xỉu.
“Còn đứng đó làm gì? Muốn rình xem tiếp sao? Cút ngay cho Bản vương!"
Các cô gái như nhận được lệnh đại xá lập tức chạy mất tăm mất tích.
Quốc vương thở phì phò trừng mắt nhìn dáng các nàng chạy phía xa xa mới hậm hực hừ một tiếng.
“Thực sự là một đám dâm phụ! Hừ, bây giờ đến lượt Bản vương thưởng thức tài sản của mình."
Vội vã chạy đến bên cạnh cửa sổ. Í? Sao không thấy đâu? Vừa nãy còn tắm mà, nhoáng cái đã chạy đâu thế? Hay là ngồi xuống rửa kê kê* rồi? Quốc vương nuốt nước bọt, cong mông nhìn sâu bên trong cửa sổ:
“Rốt cuộc là đi đâu vậy?"
“Bệ hạ sao lại ở đây?"
Phía sau đột nhiên truyền đến âm thành trầm thấp của anh.
“A? A a a a a a!"
Quốc vương xoay người, kinh khủng trừng mắt nhìn anh.
“Anh anh anh… anh mặc quần áo nhanh vậy?!"
“Chuyện nhìn lén thần tử tắm, quá là không quang minh chính đại, không phải việc một vị quân vương cao quý nên làm."
Nam nhân nghiêm mặt giáo huấn.
“Ai thèm nhìn anh tắm?" Quốc vương miệng hùm gan sứa phủ nhận ngay.
“Vậy xin hỏi Bệ hạ ở chỗ hạ thần tắm thập thò làm gì?"
“Ừm… cái này… cái này… Bản vương cố ý tới đây… Ách, để bảo vệ tài sản của Bản vương đó."
“Bảo vệ tài sản?"
“Đương nhiên, đám đàn bà kia dám nhìn lén ngươi a!"
“Đàn bà?"
Công tước nhìn quanh bốn phía, quay trở lại nhìn Quốc vương mày nhăn mặt nhíu:
“Nhưng mà thần rõ ràng thấy ở đây chỉ có một người."
Ô… đáng ghét, sớm biết thế vừa nãy lưu lại mấy người “tù binh" làm bằng chứng chứng minh sự thuần khiết của mình! Quốc vương cũng hết đường chối cãi thấy hối hận vô cùng.
“Đáng ghét, Hamilton, ngươi nghi ngờ Bản vương sao? Bản vương hậu cung vô số, đối với thân thể tên xú nam nhân như ngươ ni không hề có tí tẹo hứng thú nào…"
“Nếu Bệ hạ đủ rảnh rỗi nhìn lén thần tắm, vậy nhất định càng không có đi xử lý chính sự, ngày đi York sắp đến, thần đã chỉnh lý rất nhiều tư liệu về phong thổ dân tình ở York, xin Bệ hạ theo thần đến thư phòng nghiên cứu thôi."
“A? Lại phải đọc sách? Người đâu cứu mạng a a a ~~"
Học hành chả hơn ai, Quốc vương thấy sách là đau đầu bi thảm kêu một tiếng thảm thiết, âm thanh quanh quẩn dưới ánh nắng hoa viên…
Tác giả :
Mê Dương