Nhất Bá Thiên Địa Ngạo
Chương 44
•Hừ, đúng vậy, hôm nay ba người các ngươi đừng mong rời khỏi đây...
Triệu Kỳ biểu tình thâm trầm nói.
•Triệu Kỳ, tiểu bối nhà ngươi lại dám nói lời to gan như vậy, ngươi nghĩ Triệu gia là chốn không người sao...
Triệu Tinh Thành tức giận quát. Ngày hôm nay hắn biết sẽ có chuyện sảy rã nhưng bằng mọi giá hắn sẽ bảo vệ nhi tử cùng nương tử an toàn.
•Ha ha... Các người ở trong Triệu gia chọc giận không ít người, giết các ngươi là thuận theo lòng người, thử hỏi Triệu gia có ai dám cản trở...
Triệu Kỳ độc ác nói.
•Hay cho câu thuận theo lòng người, cha con các ngươi cũng thật quá tự tin vào bản thân rồi...
Triệu Linh Tiêu vỗ tay bộp bộp, giọng điệu khinh khi nói.
•Thứ rác rưởi như ngươi không có tư cách để nói câu đó...
Triệu Kỳ không thèm để Triệu Linh Tiêu vào mắt thẳng giọng sỉ nhục hắn.
•Rác rưởi, cái gì là rác rưởi, ngươi nói ta không có tư cách, vậy ngươi có tư cách gì, thời thế đã thay đổi, ta nghĩ tình ngươi là biểu đệ sẽ tha cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi qua tạ lỗi với phụ mẫu..
Triệu Linh Tiêu kiêu ngạo nói, hắn bây giờ có đủ tư cách để kiêu ngạo, không nói, thực lực của hắn đã đủ khiêu chiến với bất cứ tam lưu môn phái nào, ngay cả Triệu gia cũng không là móng chân gì huống hồ hai cha con Triệu Kỳ.
Triệu Tinh Thành há hốc mồm, hắn không ngờ nhi tử khờ khạo của mình lại đi nói ra những lời như vậy, không phải là hắn bị dọa ngu rồi, hay hắn đang dùng kế nghi binh.
•Tốt, ngươi đã thành công chọc giận ta, cho ngươi biết trên dưới Triệu gia đã có mấy chục người nghe theo phụ thân của ta, hôm nay bọn ta đã bao vây toàn bộ Triệu gia, các người đừng hòng rời khỏi đây...
Triệu Kỳ tự nhiên là bị Triệu Linh Tiêu chọc điên, cái tên bình thường hắn vẫn khinh thường nay lại đứng trước mặt hắn vênh váo thử hỏi làm sao hắn không tức.
•Ngươi đừng đem số lượng ra để hù ta, cho dù hiện tại cho dù toàn bộ Triệu gia có nhảy ra đây thì ta cũng không ngại..
Triệu Linh Tiêu gãi mông điệu bộ ta không sợ ngươi nói.
•Chỉ giỏi khoác lác, đến lúc đó xem ngươi chết thế nào..
Triệu Kỳ khịt mũi.
•Khoác lác hay không thử đi sẽ biết, ta hiện tại cho ngươi một cơ hội đấu công bằng với ta, để xem thời gian ngươi bái vào Hàn Mạn tông đã học được thần thông gì..
Triệu Linh Tiêu đứng giữa sân nghênh ngang khiêu khích.
Triệu Tinh Thành đầu óc choáng váng, nhi tử của hắn bữa nay uống lộn thuốc rồi sao, lại đi khiêu khích Triệu Kỳ trực tiếp, hắn không muốn sống nữa hay sao.
Hàn Y Nhi hoang mang nhìn Triệu Linh Tiêu, sợ Triệu Kỳ sẽ thật sự làm hại đến hắn.
•Ha ha... Nếu ngươi muốn chết sớm thì ta sẽ thành toàn cho ngươi...
Triệu Kỳ xì khói mũi, mắt lóe tia độc ác, chân khí vận chuyển không nói đã ra chiêu, là sát chiêu mạnh nhất, Sát Phong Quyền, muốn lập tức lấy mạng Triệu Linh Tiêu.
Triệu Tinh Thành, Hàn Y Nhi nhảy cẫng lên, Triệu Kỳ này ra tay quá độc, vừa đánh đã là sát chiêu. Chỉ có Triệu Linh Tiêu là vẫn đứng yên như trời trồng, không thèm nhúc nhích một li. Triệu Kỳ khóe miệng nhếch lên độc ác, một tháng qua hắn tiến bộ, đã sớm bước vào luyện khí cảnh, với thực lực của hắn hiện giờ hoàn toàn có thể giết chết Triệu Linh Tiêu ngay lập tức, nhưng...
Bộp...
Triệu Kỳ cảm giác như đấm vào sắt thép, bàn tay đau đớn tê rần.
•Sao, sao có thể...
Triệu Kỳ như không tin vào mắt mình, không hề có hình ảnh Triệu Linh Tiêu bị đánh bay như hắn tưởng tượng, mặc dù hắn đã tung hết lực lượng nhưng không thể nhúc nhích Triệu Linh Tiêu một chút nào, hắn cứ như một cây cổ thụ sừng sững không thể lay động.
Phu phụ Triệu Tinh Thành trái tim bay cao rồi lại rớt xuống đất, cảm giác mông lung không thực.
•Biểu đệ, đó là thực lực mạnh nhất của ngươi sao...
Triệu Linh Tiêu nở nụ cười thân ái, thế nhưng Triệu Kỳ lại cảm giác như mùa đông ập tới, lòng thầm hô không ổn, chân định lùi lại nhưng đã nghe thấy gió lùa tới mặt.
Bốp...
Triệu Kỳ cảm thấy như bị búa tạ đập vào mặt, một bên xương hàm bị đập gãy, răng văng khỏi mồm, hắn trợn mắt, há mồm phun máu tung tóe, thân thể như diều đứt dây bay lộn cù mèo dưới đất.
Triệu Tinh Thành đứng hình, Hàn Y Nhi đứng hình, toàn bộ thuộc hạ của Triệu Kỳ đứng hình. Chuyện đang xảy ra không có thực, là ảo giác. Làm sao một tên phế vật nổi danh có thể một tát đánh bay một thiên kiêu sáng giá. Làm sao một luyện thể cảnh có thể đánh bại một luyện khí cảnh. Tất nhiên chuyện đó là không thể, nhưng đó là lúc trước, còn hiện tại thì khác, Triệu Linh Tiêu không còn là tên phế thải luyện thể cảnh nữa mà là Luyện hồn cảnh, tu vi cứt tép của Triệu Kỳ đã không còn đủ để hắn nghiền.
•Thiếu gia...
Có tên thuộc hạ hét lớn, định nhào tới cứu Triệu Kỳ.
Triệu Linh Tiêu nhìn phụ thân ra hiệu, cả hai hiểu ý nhau trong tích tắc lập tức ra tay, mấy tên bộ hạ của Triệu Kỳ nhanh chóng gục xuống.
Triệu Linh Tiêu sau khi sử lý xong đám Triệu Kỳ thì đứng giữa sân phủi tay bẹp bẹp, bộ dáng rất khoan thai.
•Tiêu nhi, thực lực của con sao lại.
Triệu Tinh Thành rung động, Triệu Linh Tiêu thể hiện thực lực khiến hắn vô cùng bất ngờ, thật sự đến bây giờ vẫn chưa thể tin.
Triệu Kỳ biểu tình thâm trầm nói.
•Triệu Kỳ, tiểu bối nhà ngươi lại dám nói lời to gan như vậy, ngươi nghĩ Triệu gia là chốn không người sao...
Triệu Tinh Thành tức giận quát. Ngày hôm nay hắn biết sẽ có chuyện sảy rã nhưng bằng mọi giá hắn sẽ bảo vệ nhi tử cùng nương tử an toàn.
•Ha ha... Các người ở trong Triệu gia chọc giận không ít người, giết các ngươi là thuận theo lòng người, thử hỏi Triệu gia có ai dám cản trở...
Triệu Kỳ độc ác nói.
•Hay cho câu thuận theo lòng người, cha con các ngươi cũng thật quá tự tin vào bản thân rồi...
Triệu Linh Tiêu vỗ tay bộp bộp, giọng điệu khinh khi nói.
•Thứ rác rưởi như ngươi không có tư cách để nói câu đó...
Triệu Kỳ không thèm để Triệu Linh Tiêu vào mắt thẳng giọng sỉ nhục hắn.
•Rác rưởi, cái gì là rác rưởi, ngươi nói ta không có tư cách, vậy ngươi có tư cách gì, thời thế đã thay đổi, ta nghĩ tình ngươi là biểu đệ sẽ tha cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi qua tạ lỗi với phụ mẫu..
Triệu Linh Tiêu kiêu ngạo nói, hắn bây giờ có đủ tư cách để kiêu ngạo, không nói, thực lực của hắn đã đủ khiêu chiến với bất cứ tam lưu môn phái nào, ngay cả Triệu gia cũng không là móng chân gì huống hồ hai cha con Triệu Kỳ.
Triệu Tinh Thành há hốc mồm, hắn không ngờ nhi tử khờ khạo của mình lại đi nói ra những lời như vậy, không phải là hắn bị dọa ngu rồi, hay hắn đang dùng kế nghi binh.
•Tốt, ngươi đã thành công chọc giận ta, cho ngươi biết trên dưới Triệu gia đã có mấy chục người nghe theo phụ thân của ta, hôm nay bọn ta đã bao vây toàn bộ Triệu gia, các người đừng hòng rời khỏi đây...
Triệu Kỳ tự nhiên là bị Triệu Linh Tiêu chọc điên, cái tên bình thường hắn vẫn khinh thường nay lại đứng trước mặt hắn vênh váo thử hỏi làm sao hắn không tức.
•Ngươi đừng đem số lượng ra để hù ta, cho dù hiện tại cho dù toàn bộ Triệu gia có nhảy ra đây thì ta cũng không ngại..
Triệu Linh Tiêu gãi mông điệu bộ ta không sợ ngươi nói.
•Chỉ giỏi khoác lác, đến lúc đó xem ngươi chết thế nào..
Triệu Kỳ khịt mũi.
•Khoác lác hay không thử đi sẽ biết, ta hiện tại cho ngươi một cơ hội đấu công bằng với ta, để xem thời gian ngươi bái vào Hàn Mạn tông đã học được thần thông gì..
Triệu Linh Tiêu đứng giữa sân nghênh ngang khiêu khích.
Triệu Tinh Thành đầu óc choáng váng, nhi tử của hắn bữa nay uống lộn thuốc rồi sao, lại đi khiêu khích Triệu Kỳ trực tiếp, hắn không muốn sống nữa hay sao.
Hàn Y Nhi hoang mang nhìn Triệu Linh Tiêu, sợ Triệu Kỳ sẽ thật sự làm hại đến hắn.
•Ha ha... Nếu ngươi muốn chết sớm thì ta sẽ thành toàn cho ngươi...
Triệu Kỳ xì khói mũi, mắt lóe tia độc ác, chân khí vận chuyển không nói đã ra chiêu, là sát chiêu mạnh nhất, Sát Phong Quyền, muốn lập tức lấy mạng Triệu Linh Tiêu.
Triệu Tinh Thành, Hàn Y Nhi nhảy cẫng lên, Triệu Kỳ này ra tay quá độc, vừa đánh đã là sát chiêu. Chỉ có Triệu Linh Tiêu là vẫn đứng yên như trời trồng, không thèm nhúc nhích một li. Triệu Kỳ khóe miệng nhếch lên độc ác, một tháng qua hắn tiến bộ, đã sớm bước vào luyện khí cảnh, với thực lực của hắn hiện giờ hoàn toàn có thể giết chết Triệu Linh Tiêu ngay lập tức, nhưng...
Bộp...
Triệu Kỳ cảm giác như đấm vào sắt thép, bàn tay đau đớn tê rần.
•Sao, sao có thể...
Triệu Kỳ như không tin vào mắt mình, không hề có hình ảnh Triệu Linh Tiêu bị đánh bay như hắn tưởng tượng, mặc dù hắn đã tung hết lực lượng nhưng không thể nhúc nhích Triệu Linh Tiêu một chút nào, hắn cứ như một cây cổ thụ sừng sững không thể lay động.
Phu phụ Triệu Tinh Thành trái tim bay cao rồi lại rớt xuống đất, cảm giác mông lung không thực.
•Biểu đệ, đó là thực lực mạnh nhất của ngươi sao...
Triệu Linh Tiêu nở nụ cười thân ái, thế nhưng Triệu Kỳ lại cảm giác như mùa đông ập tới, lòng thầm hô không ổn, chân định lùi lại nhưng đã nghe thấy gió lùa tới mặt.
Bốp...
Triệu Kỳ cảm thấy như bị búa tạ đập vào mặt, một bên xương hàm bị đập gãy, răng văng khỏi mồm, hắn trợn mắt, há mồm phun máu tung tóe, thân thể như diều đứt dây bay lộn cù mèo dưới đất.
Triệu Tinh Thành đứng hình, Hàn Y Nhi đứng hình, toàn bộ thuộc hạ của Triệu Kỳ đứng hình. Chuyện đang xảy ra không có thực, là ảo giác. Làm sao một tên phế vật nổi danh có thể một tát đánh bay một thiên kiêu sáng giá. Làm sao một luyện thể cảnh có thể đánh bại một luyện khí cảnh. Tất nhiên chuyện đó là không thể, nhưng đó là lúc trước, còn hiện tại thì khác, Triệu Linh Tiêu không còn là tên phế thải luyện thể cảnh nữa mà là Luyện hồn cảnh, tu vi cứt tép của Triệu Kỳ đã không còn đủ để hắn nghiền.
•Thiếu gia...
Có tên thuộc hạ hét lớn, định nhào tới cứu Triệu Kỳ.
Triệu Linh Tiêu nhìn phụ thân ra hiệu, cả hai hiểu ý nhau trong tích tắc lập tức ra tay, mấy tên bộ hạ của Triệu Kỳ nhanh chóng gục xuống.
Triệu Linh Tiêu sau khi sử lý xong đám Triệu Kỳ thì đứng giữa sân phủi tay bẹp bẹp, bộ dáng rất khoan thai.
•Tiêu nhi, thực lực của con sao lại.
Triệu Tinh Thành rung động, Triệu Linh Tiêu thể hiện thực lực khiến hắn vô cùng bất ngờ, thật sự đến bây giờ vẫn chưa thể tin.
Tác giả :
Lạc Kỳ Nam