Nhập Vọng
Chương 22
Thẩm Nhạn nằm mộng. Một giấc mộng đẹp khó có được.
Đó là đêm Trung Thu trăng tròn, hắn, Lý Đại, Cam Tam ngồi vây quanh bàn, rượu thơm xộc mũi, ánh trăng quyến rũ lòng người, còn có hương thơm ấm áp vui vẻ mà trong Thúy Yên các mới có được. Thiên hạ đệ nhất giai nhân treo biển từ chối tiếp khách, bởi vì bên cạnh nàng sớm đã có khách – những bằng hữu tốt nhất.
Bốn người đối nguyệt ẩm yến, múa kiếm đương ca.
Phỉ Phỉ khó được uống say mê man, không hề hình tượng cười nhạo Cam Tam, vui vẻ đến suýt nữa đập nát cầm đài nhà nàng.
Khi đó Tam Lang mới thích Nguyễn gia muội tử, không đi bắt chuyện làm quen, ngược lại gây rắc rối khắp nơi cho Vân Nương, náo đến Nguyễn gia muốn trở mặt thành thù với hắn ta. Chuyện hài thế này, sao có thể không làm Phỉ Phỉ vui đến giễu cợt một trận được.
Lý Đại thì cầm chén Bích Ngọc, tự châm tự ẩm, dù là trong trường hợp này, dáng người hắn vẫn thẳng như thế, nhuệ khí vẫn bừng bừng phấn chấn, cứ như Thiết Can ngân thương gia truyền của hắn, duy chỉ dịu dàng che đi sắc nhọn trong mắt, ánh mắt mỉm cười là khi nhìn tuyệt sắc giai nhân thất thố say trước mặt.
Chỉ tiếc Lý Đại thích mĩ nhân, Phỉ Phỉ cũng thích, hai người cứ như cùng múa một khúc, ai cũng không bước qua Lôi Trì nửa bước.
Mà hắn? Có lẽ cũng đang cười, uống rượu ngon giá trị thiên kim, liền khi trăng tuyết còn hơn sương, thỉnh thoảng còn đào gốc gác Cam Tam, cùng Lý Đại chạm cốc đối ẩm.
Uống đến say rồi, ngay cả Cam Tam cũng rút kiếm, muốn múa dưới trăng, mà Phỉ Phỉ say chẳng biết trời trăng, một tay cầm ngọc bắn ra tỳ bà, làm hại hắn múa kiếm không theo đúng được âm luật.
Tiếng cười to át cả tiếng thông reo ngoài cửa sổ, át đi vũ nhạc ngoài lâu, mấy người bọn họ vô ưu vô lự, khoái ý tiêu dao thế nào.
Sau đó…
Đầu ngón tay Thẩm Nhạn hơi giật, đánh nát một hồ u mộng, ngón tay giật giật hai phát, hơi nắm thành quyền. Hắn từ trong mộng tỉnh lại.
Mi mắt nặng hơn nghìn quân, hao hết khí lực mới có thể mở ra. Trong tầm nhìn đỏ sậm, là một măng đá khoảng một tấc, mọc có chút khác thường, như là bị bùn đất xung quanh ngậm lại, chỉ lộ ra đỉnh nhọn hoắt.
Thẩm Nhạn nhớ lại, không có thuần tửu sênh ca, không có bóng trăng múa kiếm, chỉ có khe đá lởm chởm dài tít, hắn nhớ Vô Ảnh trong tay mình, máu tươi dưới chân, còn có cảm giác rơi xuống vô biên vô hạn. Hắn giết Nhiêm bà, rơi xuống vách núi, không biết có toàn thây trở ra không.
Nhìn chằm chằm măng đá lút chút không giống 18 tầng Địa Ngục lắm, lãng tử nhẹ nhàng thở ra. Cái tên thích chọc phiền toái như hắn, nay rốt cuộc sẽ không rơi vào phiền toái nữa. Đáng tiếc không thể điều tra rõ cái chết của Lý Đại, cũng không thể giúp Cam Tam tẩy thoát tội danh. Đúng rồi, không biết bớt cái phiền toái như vầy, Nghiêm huynh có thể chạy ra thăng thiên không…
Đang nghĩ xuất thần, một vật lạnh lẽo đột nhiên chạm hai gò má, Thẩm Nhạn quay đầu, sửng sốt một lát, lại chớp mắt nhìn.
– Huynh rốt cuộc tỉnh.
Giọng nói trong trẻo từ bên tai truyền đến, như là xác minh hắn không phải còn đang trong mộng, thanh niên tuấn mỹ ấy nhẹ nhàng nâng đầu hắn dậy, một bàn tay giơ lên bên môi.
Một giọt, hai giọt, ba giọt… Ngọt lành lại có hơi chua, nước của quả trái nào đó từ bàn tay như bạch ngọc nhỏ xuống, rơi vào môi Thẩm Nhạn.
Mãi đến lúc này, hắn mới phát hiện cổ họng mình có bao nhiêu khát khô, thân thể có bao nhiêu gầy yếu. Tựa như người trong sa mạc gặp được ốc đảo, hắn có chút tham lam mút vào, như đói như khát nuốt hết những giọt nước đó vào cổ họng.
Hút không biết bao lâu, nước rốt cuộc dừng lại, một khăn bố ướt mềm lau vết dơ bên môi hắn, lại đưa qua một chén nước sạch.
Lần này Thẩm Nhạn uống thông thuận hơn nhiều, máu tươi và ngọt lành trong cổ họng dường như bị nước sạch rửa trôi sạch sẽ, cũng rốt cuộc khiến hắn có thể phát ra chút âm thanh.
– Ta còn chưa chết?
Nhìn người trước mắt, Thẩm Nhạn khó được ngu ngơ, hỏi một câu vô nghĩa.
– Thoạt nhìn còn chưa, nhưng sau đó thì khó nói.
Trả lời hắn cũng là nghiêm trang, đứng đắn đến có chút trêu đùa. Thẩm Nhạn không phụ mong đợi cười to, sau đó bị tiếng cười làm mệt, thấp giọng khụ lên.
Vỗ nhè nhẹ lưng hắn, Nghiêm Mạc để Thẩm Nhạn tựa vào tảng đá bên cạnh, lúc này lãng tử mới phát hiện bọn họ ở trong một sơn động nhỏ hẹp.
Quần áo màu thiên thanh đã bị cởi bỏ, chỉ một côn khố nhiễm máu, giữa ngực bụng bị thoa thứ gì đó dính sệt, có chút ngứa cũng có chút mát, hình như là dược vật chữa thương nào đó.
– Quần áo của huynh ta mang đi giặt, hong một lát là có thể khô.
Chú ý tới tầm mắt Thẩm Nhạn, Nghiêm Mạc thấp giọng giải thích.
– Nhưng nơi này không thể ở lâu, sơn cốc nhỏ hẹp, nếu có người xuống tìm sợ là sẽ phiền phức.
Sẽ có người tới tìm bọn họ sao?
Suy tư một lúc lâu sau, Thẩm Nhạn gật gật đầu, lại lắc đầu:
– Ta đã giết Nhiêm bà.
Thật sự một kiếm mất mạng, nếu Nhiêm bà chết, hắn cũng chắc chắn hồn phi thiên ngoại, còn có người hao tâm tới tìm sao?
– Nhưng huynh còn sống, ta cũng còn sống.
Nghiêm Mạc thản nhiên đáp, không nhìn thấy xác chết, thì không tính là chết, nếu y muốn đuổi giết kẻ nào, ắt phải nhìn thấy thi thể.
Cười khổ tràn ra khóe môi, Thẩm Nhạn cố sức nâng cánh tay, chạm ngực được thoa đầy thuốc trị thương:
– Nhưng vì sao ta còn có thể sống, Nhiêm bà rõ ràng…
Linh quang đột nhiên chợt lóe lên, hắn nhớ con thu thiền tiến vào trong cơ thể lúc đó, chẳng lẽ là Mẫu cổ Nhiêm bà nuôi cứu mạng mình?
Như là biết suy nghĩ trong lòng hắn, Nghiêm Mạc đáp:
– Nhìn mạch tướng của huynh, trong cơ thể dường như còn chứa cổ, còn hung hãn hơn cả Tử cổ.
– Đúng vậy.
Thẩm Nhạn nhắm mắt, nụ cười không hề đi vào mi mắt.
– Khi ta giết Nhiêm bà quả thật có một con cổ từ trong cơ thể mụ bay ra vào ngực ta. Nhưng con cổ này không giống trước, vừa không đau như kim châm muối xát, lại không có đúng giờ thức tỉnh…
Trái lại, nay đau đớn trong cơ thể hắn đều biến mất hơn phân nửa, như là dùng Mạn Đà La hoa, thoải mái thích ý như rơi vào mộng.
Nghiêm Mạc cũng nhăn lại mày.
– Cổ có kịch độc, nguyên nhân vì trong cơ thể có cổ, kẻ luyện cổ mới có thể biến thành quái vật mang độc trong máu. Huynh chưa bao giờ luyện cổ thuật, nếu mẫu cổ trong cơ thể Nhiêm bà vào nhầm cơ thể huynh, e sẽ trở thành mối họa.
Một đáp án trong lòng hai người đều biết rõ ràng.
Nghiêm Mạc đứng lên:
– Huynh nghỉ thêm một chút, chúng ta lập tức sẽ lên đường tìm Quỷ Y.
Nay cục diện này, trừ Tôn Bình Thanh, thiên hạ sợ là không còn ai có thể cứu mạng hắn.
Thẩm Nhạn lẳng lặng nằm xuống đất, nhìn bóng dáng Nghiêm Mạc rời đi.
Tung hoành giang hồ hơn mười năm, hôm nay là thời gian hắn suy yếu nhất, nhưng trong lòng hắn không một chút sợ hãi, bởi vì bên cạnh còn có một người bằng hữu có thể gửi gắm tính mạng.
Không lâu sau, Nghiêm Mạc lại trở về, trong tay còn cầm một bộ quần áo. Không nói hai lời, y mở quần áo còn mang theo chút than lửa ấm áp ra, bọc lấy Thẩm Nhạn, ôm vào ngực, tựa như ôm lấy vị giai nhân thân kiều thể nhược.
Khóe môi lãng tử lộ ra chút ý cười, tư thế xấu hổ, hắn lại không hề kháng nghị. Bởi vì tựa vào vai người nọ, mùi máu tươi nhàn nhạt liền truyền đến chóp mũi.
Đột phá vòng vây, liều chết rơi vực, lãng tử không phải thiếu nữ khờ dại, đương nhiên biết nên vì thế trả giá thế nào. Trong người Nghiêm Mạc có thương tích, bị thương hẳn nặng.
Đại ân này, đã không phải một tiếng “Đa tạ" là có thể xong, cho nên Thẩm Nhạn không nói lời cảm tạ, hắn chỉ lẳng lặng tựa vào vai Nghiêm Mạc, khép lại mắt.
Tuy mẫu cổ trong cơ thể khắc chế đau đớn trong người hắn, Thẩm Nhạn vẫn không thể vực dậy tinh thần.
Bị thương quá nặng, trúng độc quá sâu, nay hắn đã dầu hết đèn tắt, chỉ còn một hơi thở, chớ nói xuống đất đi lại, duy trì ý thức cũng không dễ.
Mơ màng lại ngủ không biết bao lâu, lại mở mắt, cảnh sắc trước mắt lại thay đổi.
Trời đã sáng rỡ, mặt trời nhảy qua vách núi, ánh mặt trời từ từ rắc vào đáy cốc. Mặt trời ngày xuân luôn ấm áp dễ chịu, xuyên qua gió núi phủ lên người ấm áp thoải mái. Núi xanh như họa, gió mát hiu hiu, lãng tử thích ý hít vào một hơi, chuyển mắt về phía bóng người cách đó không xa.
Chỗ đó có một dòng suối không lớn, ánh nắng choàng lên khe suối, hiện ra sóng lăn tăn lấp lánh. Nghiêm Mạc đang quay lưng ngồi ở bờ sông, áo đen trên người cởi đi hơn nửa, mái tóc đen còn có chút ẩm ướt, mảnh vải băng vết thương trên lưng cũng đã thay, tựa hồ vừa xử lý xong vết thương.
Dù cách thật sự xa cũng có thể nhìn thấy trên da thịt như bạch ngọc thêm không ít vết thương xanh tím, có chút sát phong cảnh.
Cạnh y, một ngọn lửa bập bùng cháy, hình như đang xông nướng đồ ăn, Vô Ảnh tựa như một thanh bổ củi, cắm nghiêng ở bên cạnh, quanh đó là ít vẩy cá, bụng cá.
Thẩm Nhạn kỳ thật không cảm thấy đói – kẻ sắp chết đều sẽ không đói. Trong cơ thể hắn còn có con Mẫu cổ ngang ngược – thế nhưng hắn đột nhiên cảm thấy có chút khát, mấy canh giờ trước nếm được mùi quả hoang kia, giống trân tu* tuyệt nhất kiếp này, khiến cổ họng hắn khô cằn, bụng rống như trống.
*món ăn quý và lạ.
Có thể là nghe được tiếng vang xấu hổ trong bụng này, Nghiêm Mạc nghiêng đầu, lướt nhìn lãng tử đang giương mắt nhìn đống lửa, cười khẽ.
– Huynh bây giờ còn chưa thể ăn cá.
Đứng dậy đến đống lửa, y bưng một chiếc lá lớn chậm rãi đi tới Thẩm Nhạn.
– Ta chuẩn bị cho huynh chút bổ dưỡng, tạm lót dạ trước đi.
Ánh mắt không khỏi bị thứ Nghiêm Mạc bưng trong tay hấp dẫn, Thẩm Nhạn nháy mắt nhìn:
– Đây là…Giòi bọ?
– Thịt sâu, còn có ít rết, rừng núi âm u thế không tệ, ta tìm được một ít con to.
Chỉ thấy trên lá cây xanh mướt có mấy con sâu tròn vo vặn vẹo, mỗi con đều bị nướng đến vàng óng ánh, bóng như bôi mỡ lóng lánh nhưng cũng không che được tướng mạo vốn có của chúng nó. Đổi lại là cô nương, giờ sợ đã kêu thảm thiết.
Thẩm Nhạn đương nhiên không phải cô nương, thế nhưng cũng hơi có chút dở khóc dở cười, nhưng Nghiêm Mạc mặc kệ, cầm lấy một con đưa đến bên miệng hắn.
Giằng co trong chớp mắt, Thẩm Nhạn rốt cuộc cười khổ há miệng, nuốt miếng thịt trắng như tuyết vào miệng.
Ai ngờ vào miệng lại không kinh khủng như khi nhìn, nếu trước đó không biết, phỏng chừng sẽ cho rằng nuốt vào là thịt gà tươi. Hắn kinh ngạc nhíu mày.
– Thịt rết khử độc hương vị ngon, rất giống thịt gà, nhưng không như thịt sâu ngoài cháy trong mềm.
Nghiêm Mạc mặt nghiêm trang, lại nhét thịt bọ tới.
Nếu không phải hiện nay lắc đầu còn có chút khó khăn, lãng tử chỉ sợ đã lắc đầu, có điều hắn còn không có sức, chỉ có thể ngoan ngoãn há mồm. Vừa ăn thịt sâu cảm giác quái đản, hắn vừa oán giận nói:
– Đầu tiên là quạ đen, sau là rết, ở với Nghiêm huynh, thật là được hưởng lộc ăn.
Đối với Thẩm Nhạn trêu đùa, trong mắt Nghiêm Mạc cũng mang chút ý cười:
– Đi trong núi rừng, đương nhiên phải ăn chút đồ rừng. Không thể lúc nào cũng có lương thực, phải nhờ vào chúng nó tục mệnh, còn xoi mói cái gì.
Nghe vậy, Thẩm Nhạn hơi hơi sửng sốt, lấy võ công Nghiêm Mạc, dù lương khô không đủ, tìm chút đồ rừng cũng liền no bụng, sao có thể nghèo túng đến ăn thứ này cứu mạng. Như là nhận ra ngạc nhiên trong mắt lãng tử, Nghiêm Mạc thản nhiên đáp:
– Ngày đó Thát tử đuổi theo sít sao, hoàn toàn không kịp nhóm lửa đi săn, đương nhiên phải tìm vài thứ no bụng. Xung quanh đều là chiến loạn, tháng ngày lang bạt kỳ hồ đã quen, nào còn để ý ăn cái gì.
Thát tử? Loạn lạc? Thẩm Nhạn nhíu mày, đột nhiên hỏi:
– Huynh đến từ quan ngoại*?
*vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc phía tây Gia Cốc Quan, TQ.
Đó là đêm Trung Thu trăng tròn, hắn, Lý Đại, Cam Tam ngồi vây quanh bàn, rượu thơm xộc mũi, ánh trăng quyến rũ lòng người, còn có hương thơm ấm áp vui vẻ mà trong Thúy Yên các mới có được. Thiên hạ đệ nhất giai nhân treo biển từ chối tiếp khách, bởi vì bên cạnh nàng sớm đã có khách – những bằng hữu tốt nhất.
Bốn người đối nguyệt ẩm yến, múa kiếm đương ca.
Phỉ Phỉ khó được uống say mê man, không hề hình tượng cười nhạo Cam Tam, vui vẻ đến suýt nữa đập nát cầm đài nhà nàng.
Khi đó Tam Lang mới thích Nguyễn gia muội tử, không đi bắt chuyện làm quen, ngược lại gây rắc rối khắp nơi cho Vân Nương, náo đến Nguyễn gia muốn trở mặt thành thù với hắn ta. Chuyện hài thế này, sao có thể không làm Phỉ Phỉ vui đến giễu cợt một trận được.
Lý Đại thì cầm chén Bích Ngọc, tự châm tự ẩm, dù là trong trường hợp này, dáng người hắn vẫn thẳng như thế, nhuệ khí vẫn bừng bừng phấn chấn, cứ như Thiết Can ngân thương gia truyền của hắn, duy chỉ dịu dàng che đi sắc nhọn trong mắt, ánh mắt mỉm cười là khi nhìn tuyệt sắc giai nhân thất thố say trước mặt.
Chỉ tiếc Lý Đại thích mĩ nhân, Phỉ Phỉ cũng thích, hai người cứ như cùng múa một khúc, ai cũng không bước qua Lôi Trì nửa bước.
Mà hắn? Có lẽ cũng đang cười, uống rượu ngon giá trị thiên kim, liền khi trăng tuyết còn hơn sương, thỉnh thoảng còn đào gốc gác Cam Tam, cùng Lý Đại chạm cốc đối ẩm.
Uống đến say rồi, ngay cả Cam Tam cũng rút kiếm, muốn múa dưới trăng, mà Phỉ Phỉ say chẳng biết trời trăng, một tay cầm ngọc bắn ra tỳ bà, làm hại hắn múa kiếm không theo đúng được âm luật.
Tiếng cười to át cả tiếng thông reo ngoài cửa sổ, át đi vũ nhạc ngoài lâu, mấy người bọn họ vô ưu vô lự, khoái ý tiêu dao thế nào.
Sau đó…
Đầu ngón tay Thẩm Nhạn hơi giật, đánh nát một hồ u mộng, ngón tay giật giật hai phát, hơi nắm thành quyền. Hắn từ trong mộng tỉnh lại.
Mi mắt nặng hơn nghìn quân, hao hết khí lực mới có thể mở ra. Trong tầm nhìn đỏ sậm, là một măng đá khoảng một tấc, mọc có chút khác thường, như là bị bùn đất xung quanh ngậm lại, chỉ lộ ra đỉnh nhọn hoắt.
Thẩm Nhạn nhớ lại, không có thuần tửu sênh ca, không có bóng trăng múa kiếm, chỉ có khe đá lởm chởm dài tít, hắn nhớ Vô Ảnh trong tay mình, máu tươi dưới chân, còn có cảm giác rơi xuống vô biên vô hạn. Hắn giết Nhiêm bà, rơi xuống vách núi, không biết có toàn thây trở ra không.
Nhìn chằm chằm măng đá lút chút không giống 18 tầng Địa Ngục lắm, lãng tử nhẹ nhàng thở ra. Cái tên thích chọc phiền toái như hắn, nay rốt cuộc sẽ không rơi vào phiền toái nữa. Đáng tiếc không thể điều tra rõ cái chết của Lý Đại, cũng không thể giúp Cam Tam tẩy thoát tội danh. Đúng rồi, không biết bớt cái phiền toái như vầy, Nghiêm huynh có thể chạy ra thăng thiên không…
Đang nghĩ xuất thần, một vật lạnh lẽo đột nhiên chạm hai gò má, Thẩm Nhạn quay đầu, sửng sốt một lát, lại chớp mắt nhìn.
– Huynh rốt cuộc tỉnh.
Giọng nói trong trẻo từ bên tai truyền đến, như là xác minh hắn không phải còn đang trong mộng, thanh niên tuấn mỹ ấy nhẹ nhàng nâng đầu hắn dậy, một bàn tay giơ lên bên môi.
Một giọt, hai giọt, ba giọt… Ngọt lành lại có hơi chua, nước của quả trái nào đó từ bàn tay như bạch ngọc nhỏ xuống, rơi vào môi Thẩm Nhạn.
Mãi đến lúc này, hắn mới phát hiện cổ họng mình có bao nhiêu khát khô, thân thể có bao nhiêu gầy yếu. Tựa như người trong sa mạc gặp được ốc đảo, hắn có chút tham lam mút vào, như đói như khát nuốt hết những giọt nước đó vào cổ họng.
Hút không biết bao lâu, nước rốt cuộc dừng lại, một khăn bố ướt mềm lau vết dơ bên môi hắn, lại đưa qua một chén nước sạch.
Lần này Thẩm Nhạn uống thông thuận hơn nhiều, máu tươi và ngọt lành trong cổ họng dường như bị nước sạch rửa trôi sạch sẽ, cũng rốt cuộc khiến hắn có thể phát ra chút âm thanh.
– Ta còn chưa chết?
Nhìn người trước mắt, Thẩm Nhạn khó được ngu ngơ, hỏi một câu vô nghĩa.
– Thoạt nhìn còn chưa, nhưng sau đó thì khó nói.
Trả lời hắn cũng là nghiêm trang, đứng đắn đến có chút trêu đùa. Thẩm Nhạn không phụ mong đợi cười to, sau đó bị tiếng cười làm mệt, thấp giọng khụ lên.
Vỗ nhè nhẹ lưng hắn, Nghiêm Mạc để Thẩm Nhạn tựa vào tảng đá bên cạnh, lúc này lãng tử mới phát hiện bọn họ ở trong một sơn động nhỏ hẹp.
Quần áo màu thiên thanh đã bị cởi bỏ, chỉ một côn khố nhiễm máu, giữa ngực bụng bị thoa thứ gì đó dính sệt, có chút ngứa cũng có chút mát, hình như là dược vật chữa thương nào đó.
– Quần áo của huynh ta mang đi giặt, hong một lát là có thể khô.
Chú ý tới tầm mắt Thẩm Nhạn, Nghiêm Mạc thấp giọng giải thích.
– Nhưng nơi này không thể ở lâu, sơn cốc nhỏ hẹp, nếu có người xuống tìm sợ là sẽ phiền phức.
Sẽ có người tới tìm bọn họ sao?
Suy tư một lúc lâu sau, Thẩm Nhạn gật gật đầu, lại lắc đầu:
– Ta đã giết Nhiêm bà.
Thật sự một kiếm mất mạng, nếu Nhiêm bà chết, hắn cũng chắc chắn hồn phi thiên ngoại, còn có người hao tâm tới tìm sao?
– Nhưng huynh còn sống, ta cũng còn sống.
Nghiêm Mạc thản nhiên đáp, không nhìn thấy xác chết, thì không tính là chết, nếu y muốn đuổi giết kẻ nào, ắt phải nhìn thấy thi thể.
Cười khổ tràn ra khóe môi, Thẩm Nhạn cố sức nâng cánh tay, chạm ngực được thoa đầy thuốc trị thương:
– Nhưng vì sao ta còn có thể sống, Nhiêm bà rõ ràng…
Linh quang đột nhiên chợt lóe lên, hắn nhớ con thu thiền tiến vào trong cơ thể lúc đó, chẳng lẽ là Mẫu cổ Nhiêm bà nuôi cứu mạng mình?
Như là biết suy nghĩ trong lòng hắn, Nghiêm Mạc đáp:
– Nhìn mạch tướng của huynh, trong cơ thể dường như còn chứa cổ, còn hung hãn hơn cả Tử cổ.
– Đúng vậy.
Thẩm Nhạn nhắm mắt, nụ cười không hề đi vào mi mắt.
– Khi ta giết Nhiêm bà quả thật có một con cổ từ trong cơ thể mụ bay ra vào ngực ta. Nhưng con cổ này không giống trước, vừa không đau như kim châm muối xát, lại không có đúng giờ thức tỉnh…
Trái lại, nay đau đớn trong cơ thể hắn đều biến mất hơn phân nửa, như là dùng Mạn Đà La hoa, thoải mái thích ý như rơi vào mộng.
Nghiêm Mạc cũng nhăn lại mày.
– Cổ có kịch độc, nguyên nhân vì trong cơ thể có cổ, kẻ luyện cổ mới có thể biến thành quái vật mang độc trong máu. Huynh chưa bao giờ luyện cổ thuật, nếu mẫu cổ trong cơ thể Nhiêm bà vào nhầm cơ thể huynh, e sẽ trở thành mối họa.
Một đáp án trong lòng hai người đều biết rõ ràng.
Nghiêm Mạc đứng lên:
– Huynh nghỉ thêm một chút, chúng ta lập tức sẽ lên đường tìm Quỷ Y.
Nay cục diện này, trừ Tôn Bình Thanh, thiên hạ sợ là không còn ai có thể cứu mạng hắn.
Thẩm Nhạn lẳng lặng nằm xuống đất, nhìn bóng dáng Nghiêm Mạc rời đi.
Tung hoành giang hồ hơn mười năm, hôm nay là thời gian hắn suy yếu nhất, nhưng trong lòng hắn không một chút sợ hãi, bởi vì bên cạnh còn có một người bằng hữu có thể gửi gắm tính mạng.
Không lâu sau, Nghiêm Mạc lại trở về, trong tay còn cầm một bộ quần áo. Không nói hai lời, y mở quần áo còn mang theo chút than lửa ấm áp ra, bọc lấy Thẩm Nhạn, ôm vào ngực, tựa như ôm lấy vị giai nhân thân kiều thể nhược.
Khóe môi lãng tử lộ ra chút ý cười, tư thế xấu hổ, hắn lại không hề kháng nghị. Bởi vì tựa vào vai người nọ, mùi máu tươi nhàn nhạt liền truyền đến chóp mũi.
Đột phá vòng vây, liều chết rơi vực, lãng tử không phải thiếu nữ khờ dại, đương nhiên biết nên vì thế trả giá thế nào. Trong người Nghiêm Mạc có thương tích, bị thương hẳn nặng.
Đại ân này, đã không phải một tiếng “Đa tạ" là có thể xong, cho nên Thẩm Nhạn không nói lời cảm tạ, hắn chỉ lẳng lặng tựa vào vai Nghiêm Mạc, khép lại mắt.
Tuy mẫu cổ trong cơ thể khắc chế đau đớn trong người hắn, Thẩm Nhạn vẫn không thể vực dậy tinh thần.
Bị thương quá nặng, trúng độc quá sâu, nay hắn đã dầu hết đèn tắt, chỉ còn một hơi thở, chớ nói xuống đất đi lại, duy trì ý thức cũng không dễ.
Mơ màng lại ngủ không biết bao lâu, lại mở mắt, cảnh sắc trước mắt lại thay đổi.
Trời đã sáng rỡ, mặt trời nhảy qua vách núi, ánh mặt trời từ từ rắc vào đáy cốc. Mặt trời ngày xuân luôn ấm áp dễ chịu, xuyên qua gió núi phủ lên người ấm áp thoải mái. Núi xanh như họa, gió mát hiu hiu, lãng tử thích ý hít vào một hơi, chuyển mắt về phía bóng người cách đó không xa.
Chỗ đó có một dòng suối không lớn, ánh nắng choàng lên khe suối, hiện ra sóng lăn tăn lấp lánh. Nghiêm Mạc đang quay lưng ngồi ở bờ sông, áo đen trên người cởi đi hơn nửa, mái tóc đen còn có chút ẩm ướt, mảnh vải băng vết thương trên lưng cũng đã thay, tựa hồ vừa xử lý xong vết thương.
Dù cách thật sự xa cũng có thể nhìn thấy trên da thịt như bạch ngọc thêm không ít vết thương xanh tím, có chút sát phong cảnh.
Cạnh y, một ngọn lửa bập bùng cháy, hình như đang xông nướng đồ ăn, Vô Ảnh tựa như một thanh bổ củi, cắm nghiêng ở bên cạnh, quanh đó là ít vẩy cá, bụng cá.
Thẩm Nhạn kỳ thật không cảm thấy đói – kẻ sắp chết đều sẽ không đói. Trong cơ thể hắn còn có con Mẫu cổ ngang ngược – thế nhưng hắn đột nhiên cảm thấy có chút khát, mấy canh giờ trước nếm được mùi quả hoang kia, giống trân tu* tuyệt nhất kiếp này, khiến cổ họng hắn khô cằn, bụng rống như trống.
*món ăn quý và lạ.
Có thể là nghe được tiếng vang xấu hổ trong bụng này, Nghiêm Mạc nghiêng đầu, lướt nhìn lãng tử đang giương mắt nhìn đống lửa, cười khẽ.
– Huynh bây giờ còn chưa thể ăn cá.
Đứng dậy đến đống lửa, y bưng một chiếc lá lớn chậm rãi đi tới Thẩm Nhạn.
– Ta chuẩn bị cho huynh chút bổ dưỡng, tạm lót dạ trước đi.
Ánh mắt không khỏi bị thứ Nghiêm Mạc bưng trong tay hấp dẫn, Thẩm Nhạn nháy mắt nhìn:
– Đây là…Giòi bọ?
– Thịt sâu, còn có ít rết, rừng núi âm u thế không tệ, ta tìm được một ít con to.
Chỉ thấy trên lá cây xanh mướt có mấy con sâu tròn vo vặn vẹo, mỗi con đều bị nướng đến vàng óng ánh, bóng như bôi mỡ lóng lánh nhưng cũng không che được tướng mạo vốn có của chúng nó. Đổi lại là cô nương, giờ sợ đã kêu thảm thiết.
Thẩm Nhạn đương nhiên không phải cô nương, thế nhưng cũng hơi có chút dở khóc dở cười, nhưng Nghiêm Mạc mặc kệ, cầm lấy một con đưa đến bên miệng hắn.
Giằng co trong chớp mắt, Thẩm Nhạn rốt cuộc cười khổ há miệng, nuốt miếng thịt trắng như tuyết vào miệng.
Ai ngờ vào miệng lại không kinh khủng như khi nhìn, nếu trước đó không biết, phỏng chừng sẽ cho rằng nuốt vào là thịt gà tươi. Hắn kinh ngạc nhíu mày.
– Thịt rết khử độc hương vị ngon, rất giống thịt gà, nhưng không như thịt sâu ngoài cháy trong mềm.
Nghiêm Mạc mặt nghiêm trang, lại nhét thịt bọ tới.
Nếu không phải hiện nay lắc đầu còn có chút khó khăn, lãng tử chỉ sợ đã lắc đầu, có điều hắn còn không có sức, chỉ có thể ngoan ngoãn há mồm. Vừa ăn thịt sâu cảm giác quái đản, hắn vừa oán giận nói:
– Đầu tiên là quạ đen, sau là rết, ở với Nghiêm huynh, thật là được hưởng lộc ăn.
Đối với Thẩm Nhạn trêu đùa, trong mắt Nghiêm Mạc cũng mang chút ý cười:
– Đi trong núi rừng, đương nhiên phải ăn chút đồ rừng. Không thể lúc nào cũng có lương thực, phải nhờ vào chúng nó tục mệnh, còn xoi mói cái gì.
Nghe vậy, Thẩm Nhạn hơi hơi sửng sốt, lấy võ công Nghiêm Mạc, dù lương khô không đủ, tìm chút đồ rừng cũng liền no bụng, sao có thể nghèo túng đến ăn thứ này cứu mạng. Như là nhận ra ngạc nhiên trong mắt lãng tử, Nghiêm Mạc thản nhiên đáp:
– Ngày đó Thát tử đuổi theo sít sao, hoàn toàn không kịp nhóm lửa đi săn, đương nhiên phải tìm vài thứ no bụng. Xung quanh đều là chiến loạn, tháng ngày lang bạt kỳ hồ đã quen, nào còn để ý ăn cái gì.
Thát tử? Loạn lạc? Thẩm Nhạn nhíu mày, đột nhiên hỏi:
– Huynh đến từ quan ngoại*?
*vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc phía tây Gia Cốc Quan, TQ.
Tác giả :
Ô Kiểm Đại Tiếu