Nhập Hí

Chương 6

“Mặc ca, anh đã đến rồi." Trần Mộc Ngôn khởi động nửa người trên của cậu.

“Chuẩn bị tốt sao? Chúng ta phải đi." Trần Chi Mặc đem chăn xốc lên, đem áo khoác ném ở trước mặt cậu, “Tự mình mặc vào."

Sau khi tất cả sắp xếp ổn thỏa, Trần Chi Mặc đem Trần Mộc Ngôn nâng lên xe lăn, đẩy tới bãi đậu xe.

Trần Mộc Ngôn ánh mắt sáng lên, đây chính là xe Porsche thể thao ngày đó cậu ngồi chờ trong gara, không nghĩ tới mình thật sự có cơ hội ngồi lên.

Mở cửa xe, Trần Chi Mặc nhìn Trần Mộc Ngôn liếc mắt một cái, sau đó đi tới bế cậu lên.

“Nha—“ Trần Mộc Ngôn kinh hãi, một phát bắt được cổ đối phương.

Hắn không nghĩ đến Trần Chi Mặc thế nhưng có khí lực lớn như vậy. Trần Mộc Ngôn ít nhất cũng cao 1m78, Trần Chi Mặc thế nhưng cứ như vậy đem cậu bế lên, bỏ vào trong xe.

“Sợ cái gì, tôi cũng sẽ không đem cậu ngã xuống." Trần Chi Mặc cười một tiếng, cấp Trần Mộc Ngôn dây an toàn tốt, sau đó đem xe lăn phóng tới phía sau xe, “Được rồi chúng ta về nhà đi."

Trần Mộc Ngôn còn có chút không kịp phản ứng, dù sao cậu cũng không nghĩ tới có một ngày thế nhưng cũng sẽ bị người khác dùng kiểu bế công chúa ôm lên xe.

“Phát ngốc cái gì ? Đụng vào chân sao?" Trần Chi Mặc một bên nổ máy một bên hỏi.

“A, không."

Xe chạy đi ra ngoài, Trần Chi Mặc điều khiển tay lái tư thái tự nhiên toát ra mọt loại phong phạm quý tộc, phi thường cảnh đẹp ý vui.

Mà xe chạy cũng tương đương vững vàng, Trần Mộc Ngôn mang theo tâm tình hưng phấn thể hội cảm giác chiếc xe này gây cho cậu.

Đi vào cửa điện Buckingham, thấy nơi cậu từng xảy ra tai nạn, Trần Mộc Ngôn trong lòng có một loại cảm giác sợ hãi, không biết hồn phách chân chính của Trần Mộc Ngôn có thể hay không trở về du đãng ở chỗ này, chờ đòi về thân thể của hắn?

Trần Chi Mặc phát hiện cậu khẩn trương, vỗ nhẹ một chút bờ vai của cậu: “Cũng đã qua."

Xe một đường chạy vào gara, Trần Chi Mặc dừng tốt xe, mở cửa xe cúi người xuống tựa hồ chuẩn bị đem Trần Mộc Ngôn ôm đi ra.

“Không…….Không cần Mặc ca! Anh đem xe lăn đẩy lại đây, em tự mình có thể đi lên!"

“A, vẫn còn biết xấu hổ ?" Trần Chi Mặc lơ đễnh nở nụ cười một chút, đem xe lăn đẩy lại đây, sau đó đứng một bên nhìn Trần Mộc Ngôn giãy dụa theo trong xe đi ra, đè lại xe lăn, chân sau nhảy nhảy ngồi lên.

“Anh xem, tự mình cũng có thể." Trần Mộc Ngôn cười lên, Trần Chi Mặc nhún vai, đem xe khóa kỹ, đẩy Trần Mộc Ngôn hướng thang máy đi tới.

Trần Mộc Ngôn khẽ hít một hơi, cậu có loại cảm giác, từ hôm nay trở đi cậu sẽ phải chính thức tiến vào một cuộc sống mới rồi!

Tất cả nơi này là khu nhà cao cấp đều là lấy vân tay làm chìa khóa đi vào phòng.

Cửa bị đẩy ra trong nháy mắt, Trần Mộc Ngôn không khỏi kinh ngạc lên.

Thời điểm ba Diệp Nhuận Hành chưa phá sản, điều kiện hắn ở cũng đã phi thường không sai.

Khu nhà Trần Chi Mặc ở so với nguyên lai chỗ Diệp Nhuân Hành ở cùng ba không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Đến phòng khách cũng đủ mở một party loại nhỏ rồi. Phòng ăn dùng thủy tinh ngăn cách, lộ ra vẻ đơn giản mà có hơi thở giàu có hiện đại.

“Phòng của cậu ở lầu hai, tôi đề nghị cậu trước khi dỡ bỏ thạch cao ở trong phòng của mình hảo hảo đợi, đừng chạy lên chạy xuống, bằng không chân này không có hồi phục, lại ngã gãy một chân khác, cuộc sống của cậu sẽ rất tốt đẹp." Trần Chi Mặc cười khẽ một tiếng, nửa ngồi ở trước mặt Trần Mộc Ngôn, “Đến đây đi, tôi cõng cậu đi lên, ai bảo cậu không thích tôi bế ?"

Trần Mộc ngôn mặt nóng lên, nhưng là cậu biết chính mình muốn lên lầu hai thật sự rất phiền toái, vì thế liền ghé vào trên người Trần Chi Mặc, làm cho đối phương cõng cậu lên.

Vặn mở cửa phòng, Trần Chi Mặc bật đèn lên.

Ánh đèn là mờ tối, làm Trần Mộc Ngôn thấy rõ ràng đầu giường kia áp phích, không khỏi sợ hãi kêu ra tiếng, “Ô,a"

Người trên áp phích phân không rõ nam nữ, đôi mắt đen thẫm, khóe miệng còn có máu đỏ sẫm chảy xuống, cả người tựa như khô lâu không có máu thịt, này áp phích chứa một phần tư mặt tường, áp phích dùng màu cũng chí có màu đen, màu trắng cùng màu đỏ.

“Kêu cái gì? Đây không phải ca sĩ thị giác dao động cậu thích nhất sao?" Trần Chi Mặc đưa cậu đặt ở trên giường.

Chậm rãi bình phục tim đập, Trần Mộc Ngôn nhìn quanh căn phòng này.

Trên giường hé ra một ít CD bày ngổn ngang, bên giường là một bộ máy tính, thoạt nhìn Trần Mộc Ngôn thường ngồi ở bên giường dùng Computer.

Cửa tủ quần áo đều mở ra, bên trong quần áo không phải màu đỏ chính là màu đen, móc treo một ít vật trang sức kim khí. Lúc này Trần Mộc Ngôn mới nhớ tới thời điểm chủ nhân thân thể này cưỡi xe máy đuổi theo mình, trên người của y tựa hồ đeo rất nhiều thứ này, còn có lỗ tai cùng khoen mũi….. Trần Mộc Ngôn sờ lỗ tai mình một chút, hắn thật không rõ có chút nam sinh ham thích xuyên lỗ như vậy, khả năng hay là hắn quá bảo thủ đi.

Trần Chi Mặc từ ví tiền lấy ra chi phiếu đưa cho Trần Mộc Ngôn nói, “Này chính là thẻ của cậu, ba cho cậu cùng tôi thành lập ngân sách ký gửi, hàng tháng đều có một bút tiền. Mặc dù tôi là không cần, nhưng là cậu còn đang đi học, bất quá ta nghĩ cậu cũng đã mất trí nhớ, có phải hay không nên thay cậu xin nhập học một lần nữa, bắt đầu đi học từ năm nhất."

Đại học? Đúng rồi, lấy tuổi Trần Mộc Ngôn hẳn là còn đang học đại học!

“Cái kia, Mặc ca em học đại học nào ? Học hệ gì?" Trần Mộc Ngôn nhìn gian phòng này một chút, mình sẽ không học hệ nghệ thuật a?

“Ngươi học y, đang học năm hai, B đại."

B đại? Đây không phải là mình từng học qua Q đại nổi danh y khoa đại sao? Thật tốt quá!

Trần Mộc Ngôn nắm chặt nắm tay, cái này đúng là trời cao cho cậu cơ hội, để cho cậu sống lại một lần nữa hoàn thành tâm nguyện chưa hoàn thành.

“Trước không cần học lại từ đầu, em đi thử xem, nếu theo không kịp tiến độ lại thương lượng chuyện học lại từ đầu nữa."

“Nhưng là mặc kệ nói như thế nào, mày một năm cậu cũng không đi học được bao nhiêu lần. Cậu thường xuyên không đi học, trường học giáo vụ cũng gọi điện thoại tìm tôi rất nhiều lần."

“Không quan hệ……" Trần Mộc Ngôn nghĩ nghĩ, làm cho mình biểu hiện ra một bộ dáng rút kinh nghiệm, “Em cuối cũng vẫn không thể không có lý tưởng như vậy đi."

“Cậu nghĩ như vậy là chuyện tốt, bất quá học kỳ này vốn không còn vài ngày, bằng không cậu chờ tháo thạch cao, học kỳ sau lại quay về trường học đi." Trần Chi Mặc dứng dậy, “Tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi."

Sau khi Trần Chi Mặc rời khỏi, Trần Mộc Ngôn nhìn tấm áp phích kia nuốt nước miếng.

Mẹ ơi, bị khô lâu này nhìn chằm chằm, mình làm sao có thể ngủ được?

Bất chấp tất cả, cậu giãy dụa muốn đem tấm áp phích kia gỡ xuống dưới. Bởi vì bị tấm áp phích kia nhìn chằm chằm, cậu sẽ cảm thấy đó là tử thần đến quan sát cậu, bởi vì cậu đã sớm là một người không còn tồn tại trên thế giới này.

Bởi vì chuyên chú gỡ tấm áp phích kia, Trần Mộc Ngôn không có chú ý tới Trần Chi Mặc đã muốn quay lại dựa vào cửa nhìn cậu vật lộn thật lâu.

“Tôi nhớ rõ cậu đã từng nói, tấm áp phích này là thần của cậu, hắn sẽ vẫn thủ hộ cậu, cậu thế nào lại muốn đem hắn lấy xuống rồi."

Trần Mộc Ngôn nghe thấy thanh âm của Trần Chi Mặc, một cái không cẩn thận từ trên giường té xuống, chân bó thạch cao liền khoác lên mép giường. Lần này, làm cho cậu ngã nhe răng trợn mắt.

Trần Chi Mặc buồn cười đi tới, nâng cậu lên giường, sau đó giúp cậu đem tấm áp phích gỡ xuống.

“Ha ha…..Em không nhớ rõ chính mình thờ phụng tà giáo……." Trần Mộc Ngôn trong lòng có chút không yên, mình tựa hồ biến hóa nhiều lắm, làm cho Trần Chi Mặc sinh nghi làm sao bây giờ?

“Không nhớ rõ này đó cũng tốt, cá nhân tôi cũng không thích cậu mỗi ngày trốn ở trong phòng nghe âm nhạc vị đại thần âm u." Trần Chi Mặc cúi đầu nhìn cậu, “Còn có chỗ nào muốn tôi hỗ trợ sao?"

“Không…….Đã không có……"

“Tốt lắm, quên nói cho cậu, tôi thường xuyên không có ở nhà, nhưng là chân cậu có thương tích, vị đại thẩm ở trong bệnh viện chiếu cố cậu sẽ đến nhà chúng ta tiếp tục xử lý sinh hoạt của cậu. Cá nhân tôi không thích có người ngoài ở trong nhà lắc lư, cho nên sau khi chờ chân cậu thương thế tốt lên, tôi sẽ không để vị đại thẩm kia tiếp tục lưu lại nơi này."

“Nga……..Hảo…." Trần Mộc Ngôn gật gật đầu, mà Trần Chi Mặc cũng thực vừa lòng rời đi căn phòng này.

Nếu sau này mình đã là Trần Mộc Ngôn rồi, vậy cần phải hiểu Trần Mộc Ngôn trước kia là người như thế nào.

Trước từ mấy CD trên giường này bắt đầu đi.

Trần Mộc Ngôn thu xếp lại CD đem để lại trên kệ, bất quá những bìa CD kia cùng tấm áp phích kia cùng một phong cách, suy sút mỹ cảm làm cho người ta nhìn không quá thoải mái.

Cậu tùy ý bật lên một chiếc, chỉ nghe hơn ba mươi giây liền nhấn lại nút dừng. Xem ra sở thích của Trần Mộc Ngôn trước mình không tiếp thu được.

Chân sau nhảy lên trước tủ quần áo, cậu thu xếp một chút quần áo bên trong.

Mẹ ơi, áo sơ mi hồng………cho dù là tới năm tuổi, cậu cũng không tính mặc như vậy. Màu đen T-shirt, áo da, quần dài, theo quần áo trong này hắn ẩn ẩn có cảm giác Trần Mộc Ngôn trước tựa hồ là thanh niên tính cách có chút âm u.

Đương nhiên, một cách hiểu biết một người nữa đó chính là Computer của y. Khi Trần Mộc Ngôn xem lại một chút ghi chép từ trước, hắn thật sự có chút nản lòng.

Xem ghi lại thì đều là một chút thị bình trang web, bao gồm đánh cuộc đua ngựa ở nước ngoài, quyền anh, đua xe, dĩ nhiên nhiều nhất là vị đại thần âm nhạc cộng thêm không ít trang lưới tình.

Nhìn nhìn lại ổ cứng trong Computer, Trần Mộc Ngôn thật buồn phát hiện hắn không tìm thêm được gì nữa.

Mà làm một sinh viên học viện y học, trong phòng Trần Mộc Ngôn không có một chút tạp chí hoặc bộ sách liên quan đến y học, người từ trước kia thật đúng là người không có lý tưởng a!

Trần Mộc Ngôn đem phòng hỗn độn này đơn giản sửa sang lại một lần, hơi mệt chút. Dù sao chân cậu bó thạch cao cũng không tiện tắm rửa, liền cứ như vậy dứt khoát nằm ở trên giường ngủ.

Nhưng là cậu đã âm thầm hạ một cái quyết định, cậu phải quý trọng sinh mệnh khó có được này, hảo hảo mà tồn tại.
Tác giả : Donggua1986
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại