Nhập Hí
Chương 37
“Ca, anh đã về rồi?"
Thanh âm Trần Chi Mặc cùng tiếng nước chảy đan vào một chỗ, “Đúng vậy ,anh không phải đã nói với em là hết tuần này trở về sao ?"
Trần Mộc Ngôn an tâm rất nhiều, ngồi ở bên giường mở TV của Trần Chi Mặc ,xem tin tức ban đêm .
Mười mấy phút đồng hồ sau, Trần Chi Mặc quấn khăn tắm đi ra, “Gian phòng em không phải cũng có TV sao?"
“. . . . . . Em không thể cùng anh xem à?" Trần Mộc Ngôn đương nhiên khó có thể nói rằng lúc cậu ở một mình,cảm thấy phía sau có người.
Trên người Trần Chi Mặc, nước chưa khô chảy lướt qua đường cong da thịt ,làm cho người ta nuốt nước miếng.
“Nhưng anh muốn thay quần áo ."Trần Chi Mặc không nghĩ tới Trần Mộc Ngôn đột nhiên trở lại, trực tiếp đem áo trong đặt ở bên giường.
“Anh thay đi,em không nhìn anh !"Trần Mộc Ngôn quyết định chủ ý là không ra .
“Em làm sao vậy?" Trần Chi Mặc ngồi xuống bên cạnh cậu,"Cho tới bây giờ chưa thấy em bám anh như vậy?"
Trần Mộc Ngôn dịch đi một chút, “Dù sao thì em cũng không nhìn anh mà."
“Được rồi, được rồi, không có cách nào bắt em đi." Trần Chi Mặc lột xuống khăn tắm, Trần Mộc Ngôn mặc dù không có quay đầu lại, nhưng là một khắc kia, tất cả giác quan tựa hồ nhạy cảm lên.
Cậu tựa hồ có thể tưởng tượng hình ảnh khăn tắm sát qua da thịt Trần Chi Mặc rơi vào bên giường .Mà chết ở chỗ,trên TV vừa lúc phát hình tối, cả màn ảnh tựa như một mặt gương, mơ hồ chiếu rọi ra cái chân thon dài của Trần Chi Mặc .
Trần Mộc Ngôn chậm rãi hấp khí, hô hấp cứ như nghẹn lại,không biết nên làm sao thở ra.
Cậu vội vàng đổi kênh ,làm hình ảnh trở nên sáng ngời ,sự chú ý của cậu cuối cùng có thể dời đi.
“Mới vừa rồi tin tức còn chưa xem xong,sao em lại đổi đài rồi?" Trần Chi Mặc đã mặc xong đồ ngủ, một chân bước lên giường, từ phía sau ôm lấy Trần Mộc Ngôn.
Nếu như là bình thường, Trần Mộc Ngôn có lẽ sẽ né tránh, bởi vì trong tiềm thức cậu cảm thấy huynh đệ không nên thân mật như vậy .Chẳng qua là hiện tại, người phía sau là Trần Chi Mặc ,có thể làm cho cậu an tâm.
“Ca. . . . . . Em tối nay có thể ngủ ở đây không?"
“Ôh ! Trần Chi Mặc xoay mặc cậu lại, hai tay kéo lấy mặt của cậu, “Tiểu Ngôn, em rốt cuộc làm sao?"
Mặc dù cảm thấy mất thể diện, Trần Mộc Ngôn vẫn cảm thấy thẳng thắn một chút tương đối khá: “Cái kia. . . . . . Em cùng Khương Phi còn có Đinh San San xem phim kinh dị . . . . . ."
“Oh–" Trần Chi Mặc nhướng nhướng mày ,khiến tim Trần Mộc Ngôn một trận cuồng loạn, “Thì ra là di chứng phim kinh dị a !"
“Mặc ca cùng em ngủ một đêm đi, em bảo đảm sẽ không đem chân gác lên người anh,cũng sẽ không cuốn lấy chăn của anh,em cũng không làm ồn. . . . . ."
“Em sẽ không sợ anh cầm dao nằm ở bên cạnh em à?"Trần Chi Mặc buồn cười nói.
“Sẽ không , nhân vật mới đây của Mặc ca không phải là nam tử si tình chờ đợi nữ nhiếp ảnh gia sao?"Trần Mộc Ngôn xốc chăn Trần Chi Mặc,định chui vào trong.
Trần Chi Mặc mốt phát túm cậu lại,"Tiểu quỷ! Em còn mặc quần áo bên ngoài mà dám đạp chăn mền của anh?Đi tắm! Còn có đem gối em tới !"
Trần Mộc Ngôn tựa như chiếm được đại xá ,chạy trở về gian phòng của mình, loạn xạ bắt vài món quần áo đi tắm rửa ,lúc cầm gối liếc về trên bàn đầu giường để hộp nhỏ đựng trang sức .
Cậu chợt nhớ tới mình tựa hồ chưa từng có tặng qua lễ vật gì cho Trần Chi Mặc.Mặc dù dây chuyền trong cái hộp nhỏ là một đôi , nhưng không có ai quy định đồ đôi nhất định phải cùng bạn gái đeo, huynh đệ cũng có thể mà.Nếu có một ngày cậu thật rời chỗ nhà trọ này,có lẽ là đến nơi khác đọc sách, hay hoặc giả là tìm được một phần công việc, cậu hy vọng có thể lưu lại thứ gì ở bên người Trần Chi Mặc.
Cậu cầm cái hộp, trở lại gian phòng Trần Chi Mặc.
Nhưng khi cậu nhìn thấy bộ dạng Trần Chi Mặc nằm ở trên giường xem kịch bản ,an tĩnh mà tuấn mỹ, cậu đột nhiên cảm giác được thứ trong tay mình không nhất định được Trần Chi Mặc tiếp nhận. Hắn là ảnh đế,thứ mặc trên người đều là nhãn hiệu quốc tế,mà vật trong tay mình chỉ là một loại hàng trong cửa tiệm nhỏ.
Trần Chi Mặc nghiêng đầu nhìn về hướng cậu: “Đứng ngốc ở nơi đó làm gì? Không ngoan ngoãn tắm anh không để cho em chui vào."
Lại là cái loại kiểu nói đối đãi đứa nhỏ .
Trần Mộc Ngôn đã từng nói,mình không muốn bị hắn cho là đứa nhỏ.
Mà Trần Chi Mặc lại cười một cái nói tình nguyện để cậu vĩnh viễn không trưởng thành.
“Dạ. . . . . . Em đi tắm."Trần Mộc Ngôn đem cái hộp nắm trong tay không muốn bị đối phương nhìn thấy, mang vào trong phòng tắm, cho đến khi tắm xong,mới phát hiện vật này không biết để ở đâu.
Mặc dù cái dây chuyền này đối với Trần Chi Mặc có thể không là gì,nhưng đối với Trần Mộc Ngôn, đây là lễ vật bằng hữu tỉ mỉ chọn lựa .Trần Mộc Ngôn nghĩ lại, Trần Chi Mặc không phải là loại người tục tằng ,chính là vì hắn cái gì cũng có, cho nên vô luận đưa cho hắn cái gì, tâm ý so với lễ vật giá trị còn lớn hơn nhiều.
Trần Mộc Ngôn cầm cái hộp ngồi vào bên giường, Trần Chi Mặc cũng buông kịch bản, thay cậu đem chăn kéo lên.
“Mặc ca."Trần Mộc Ngôn đem cái hộp nhung màu đen đưa tới trước mặt Trần Chi Mặc .
Hắn hơi sững sờ, sau đó cầm lấy, “Đây là cái gì? Không phải là nhẫn cầu hôn anh đó chứ?"
Trần Mộc Ngôn nhìn hắn mở hộp,"Cái này thật chê cười rồi."
Trần Chi Mặc ngón tay lướt qua mặt dây chuyền,"Rất đẹp."
Hắn mỉm cười, đặc biệt là dưới ánh đèn nhu hòa ,cái loại vẻ mặt này Trần Mộc Ngôn không biết nên hình dung như thế nào, nhưng cậu biết, Trần Chi Mặc giờ phút này là hạnh phúc phát ra từ đáy lòng .
“Cái này hình như là dây chuyền tình nhân ?"
“Rốt cuộc là ai quy định , đồ đôi nhất định là cho tình nhân ? Không thể là một đôi huynh đệ hay một đôi tỷ muội …?"
“Anh thích từ ‘ một đôi ’ ." Trần Chi Mặc lấy một cái đeo lên cổ,cái kia đưa tới trước mặt Trần Mộc Ngôn, “Như vậy chúng ta chính là ‘ một đôi ’ rồi."
Trần Mộc Ngôn ha hả cười một tiếng liền rút vào trong chăn .
Tắt đèn, trong phòng an tĩnh .
Trong trí nhớ không khí trong phim kịnh dị lần nữa lan tràn, Trần Mộc Ngôn nuốt từng ngụm nước bọt,lưng dựa hướng Trần Chi Mặc. Đối phương cười khẽ một tiếng, duỗi tay ôm lại.
Trần Mộc Ngôn hít một hơi, hô hấp từ từ vững vàng, cứ như vậy chậm rãi ngủ thiếp đi.
Một tuần sau, học kỳ mới chính thức bắt đầu, mà Trần Mộc Ngôn cũng quyết định phương hướng của mình.
Cậu quyết định thẳng đến làm nghiên cứu sinh, bởi vì cậu một năm biểu hiện rất tốt, nhiều giáo sư cũng nguyện ý làm người hướng dẫn cho cậu,mà cậu cũng lựa chọn mình khoa tim mà mình muốn.Khương Phi liền chọn khoa nghiên cứu sinh tự nhiên cũng không có vấn đề, không có ngoài ý muốn hắn hẳn là sẽ chọn khoa bệnh lý học tương quan .Về phần Đinh San San, trải qua giới thiệu giáo sư ,cô tiến vào bệnh viện thực tập B chi nhánh lớn, nếu như biểu hiện tốt hơn nữa thi được giấy phép Y khoa, tốt nghiệp cô hẳn là ở lại nơi đó, trở thành một bác sĩ.
Trần Mộc Ngôn cùng Khương Phi đều cho rằng nghề bác sĩ chỉ là trình độ học vấn khoa chính quy chưa đủ,nhưng Đinh San San điều kiện kinh tế cũng quả thật không cho phép cô lại tiếp tục đi học ,Trần Mộc Ngôn mặc dù nói chỉ cần Đinh San San nguyện ý tiếp tục học, cậu nguyện ý cho cô vay tiền,nhưng là Đinh San San cười nói: “Chờ tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh ,hành nghề bác sĩ, chờ tôi học xong bác sĩ, hành nghề phải trên tiến sĩ rồi, khi nào xong chứ?Tôi trước tiên ở trong bệnh viện tích lũy kinh nghiệm, kiếm chút tiền sau đó lại trở lại trường học sâu hơn."
Trần Mộc Ngôn cảm thấy Đinh San San nói cũng có đạo lý, mặc dù một năm này mình không có áp lực học tập gì,nhưng cậu cũng xin người hướng dẫn hỗ trợ giới thiệu bệnh viện chi nhánh tích lũy kinh nghiệm lâm sàng ,mỹ kỳ danh chờ Đinh San San thi bằng hành nghề bác sĩ,cũng có một chiến hữu tốt.
Người có uy tín trong khoa tim ở trường là Trịnh giáo sư, vừa từ Mỹ trở về.Hắn hiện tại chỉ có ba mươi tám tuổi, cũng đã phát biểu không ít luận văn. Trịnh giáo sư đối với Trần MộcNgôn là tương đối thưởng thức , còn chưa chính thức trở thành học trò của hắn, Trịnh giáo sư hứng thú dồn bừng bừng giới thiệu rất nhiều thư mục cho Trần Mộc Ngôn.
Đi tới thư viện, Trần Mộc Ngôn cầm lấy danh sách đứng ở trước giá sách ,lơ đãng liếc thấy chỗ ghi danh là một bóng dáng quen thuộc.
Tóc của cô để dài,cột thành đuôi ngựa, mặc áo cùng váy hoa dài màu sáng .Chỉ là đeo mắt kính cũ hơn một năm trước kia . Trên người đeo cặp sách màu lam .
Trần Mộc Ngôn nhớ được cái cặp sách kia,đó là Diệp nhuận Hành thấycặp sách cô mang bị đứt,biết cô sẽ không đi mua mới ,cố ý đem cặp sách mua không tới mấy ngày cho cô,nói cái cặp sách kia không hợp với mình.
Không sai, cô bé kia chính là Thẩm Thanh.
Trần Mộc Ngôn đi tới bên cạnh cô,chẳng qua là cô đang rất chuyên chú viết tài liệu, căn bản không có chú ý tới cậu.
Nhưng Trần Mộc Ngôn khống chế không được cái loại tâm tình muốn đến gần cô.
Cậu đi tới bên cạnh cô,dựa vào bàn đăng ký, trời mới biết trái tim của cậu nhảy thật là nhanh, “Tôi đề nghị cậu nên lưu địa chỉ MSN , Tân Lãng thường xuyên chặn bưu kiện trường học ."
Thẩm Thanh ngẩng đầu lên, tinh tế quan sát mặt Trần Mộc Ngôn,cố gắng hồi tưởng đến cái gì: “. . . . . . Tôi nhớ ra rồi. . . . . . Cậu thật giống như nam sinh lúc ở trên xe giúp tôi cầm sách,nếu không nhờ cậu,tôi bị cái tên nam nhân ác tâm kia sờ soạn không biết bao nhiêu lần !"
Cô có chút hưng phấn, thanh âm hơi lớn làm những người khác ghé mắt.
“Không nghĩ tới còn có thể gặp lại cậu,hình như đã là chuyện hai học kỳ trước ."Trần Mộc Ngôn cười cười ,ý bảo cô hạ giọng.
“Tôi nghĩ cậu là đồng học, từng có một đoạn thời gian tôi còn rất lưu ý đồng học trong phòng ăn xếp hàng , nếu như tìm được cậu, nhất định phải mời ăn cơm đây! Bất quá xem ra,cậu không phải là học sinh trường đại học Q."
“Không sai, tôi ở đại học B,ngày đó chẳng qua là đi gặp đồng học trước kia mà thôi.Còn cậu?Tại sao tới thư viện trường tôi?Chẳng lẽ tàng thư ở đại học Q không đủ phong phú?" Trần Mộc Ngôn cùng Thẩm thanh đi tới lối vào thư viện, như vậy bọn họ nói chuyện cũng không cần quá câu thúc .
“Không phải, tôi nghĩ muốn thi vào nghiên cứu sinh đại học B,khoa tim nơi này đứng đầu cả nước."
Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên có một loại cảm giác mừng rỡ ,có lẽ. . . . . . Có lẽ là cậu có thể giống như trước cùng Thẩm thanh học tập. . . . . .
“Người hướng dẫn cậu đâu?Chọn xong chưa?"
“Trịnh Dĩnh ,Trịnh giáo sư, cho nên tôi hôm nay tới nơi này đăng ký thẻ mượn sách, muốn mượn một chút tác phẩm của Trịnh giáo sư ."
Thanh âm Trần Chi Mặc cùng tiếng nước chảy đan vào một chỗ, “Đúng vậy ,anh không phải đã nói với em là hết tuần này trở về sao ?"
Trần Mộc Ngôn an tâm rất nhiều, ngồi ở bên giường mở TV của Trần Chi Mặc ,xem tin tức ban đêm .
Mười mấy phút đồng hồ sau, Trần Chi Mặc quấn khăn tắm đi ra, “Gian phòng em không phải cũng có TV sao?"
“. . . . . . Em không thể cùng anh xem à?" Trần Mộc Ngôn đương nhiên khó có thể nói rằng lúc cậu ở một mình,cảm thấy phía sau có người.
Trên người Trần Chi Mặc, nước chưa khô chảy lướt qua đường cong da thịt ,làm cho người ta nuốt nước miếng.
“Nhưng anh muốn thay quần áo ."Trần Chi Mặc không nghĩ tới Trần Mộc Ngôn đột nhiên trở lại, trực tiếp đem áo trong đặt ở bên giường.
“Anh thay đi,em không nhìn anh !"Trần Mộc Ngôn quyết định chủ ý là không ra .
“Em làm sao vậy?" Trần Chi Mặc ngồi xuống bên cạnh cậu,"Cho tới bây giờ chưa thấy em bám anh như vậy?"
Trần Mộc Ngôn dịch đi một chút, “Dù sao thì em cũng không nhìn anh mà."
“Được rồi, được rồi, không có cách nào bắt em đi." Trần Chi Mặc lột xuống khăn tắm, Trần Mộc Ngôn mặc dù không có quay đầu lại, nhưng là một khắc kia, tất cả giác quan tựa hồ nhạy cảm lên.
Cậu tựa hồ có thể tưởng tượng hình ảnh khăn tắm sát qua da thịt Trần Chi Mặc rơi vào bên giường .Mà chết ở chỗ,trên TV vừa lúc phát hình tối, cả màn ảnh tựa như một mặt gương, mơ hồ chiếu rọi ra cái chân thon dài của Trần Chi Mặc .
Trần Mộc Ngôn chậm rãi hấp khí, hô hấp cứ như nghẹn lại,không biết nên làm sao thở ra.
Cậu vội vàng đổi kênh ,làm hình ảnh trở nên sáng ngời ,sự chú ý của cậu cuối cùng có thể dời đi.
“Mới vừa rồi tin tức còn chưa xem xong,sao em lại đổi đài rồi?" Trần Chi Mặc đã mặc xong đồ ngủ, một chân bước lên giường, từ phía sau ôm lấy Trần Mộc Ngôn.
Nếu như là bình thường, Trần Mộc Ngôn có lẽ sẽ né tránh, bởi vì trong tiềm thức cậu cảm thấy huynh đệ không nên thân mật như vậy .Chẳng qua là hiện tại, người phía sau là Trần Chi Mặc ,có thể làm cho cậu an tâm.
“Ca. . . . . . Em tối nay có thể ngủ ở đây không?"
“Ôh ! Trần Chi Mặc xoay mặc cậu lại, hai tay kéo lấy mặt của cậu, “Tiểu Ngôn, em rốt cuộc làm sao?"
Mặc dù cảm thấy mất thể diện, Trần Mộc Ngôn vẫn cảm thấy thẳng thắn một chút tương đối khá: “Cái kia. . . . . . Em cùng Khương Phi còn có Đinh San San xem phim kinh dị . . . . . ."
“Oh–" Trần Chi Mặc nhướng nhướng mày ,khiến tim Trần Mộc Ngôn một trận cuồng loạn, “Thì ra là di chứng phim kinh dị a !"
“Mặc ca cùng em ngủ một đêm đi, em bảo đảm sẽ không đem chân gác lên người anh,cũng sẽ không cuốn lấy chăn của anh,em cũng không làm ồn. . . . . ."
“Em sẽ không sợ anh cầm dao nằm ở bên cạnh em à?"Trần Chi Mặc buồn cười nói.
“Sẽ không , nhân vật mới đây của Mặc ca không phải là nam tử si tình chờ đợi nữ nhiếp ảnh gia sao?"Trần Mộc Ngôn xốc chăn Trần Chi Mặc,định chui vào trong.
Trần Chi Mặc mốt phát túm cậu lại,"Tiểu quỷ! Em còn mặc quần áo bên ngoài mà dám đạp chăn mền của anh?Đi tắm! Còn có đem gối em tới !"
Trần Mộc Ngôn tựa như chiếm được đại xá ,chạy trở về gian phòng của mình, loạn xạ bắt vài món quần áo đi tắm rửa ,lúc cầm gối liếc về trên bàn đầu giường để hộp nhỏ đựng trang sức .
Cậu chợt nhớ tới mình tựa hồ chưa từng có tặng qua lễ vật gì cho Trần Chi Mặc.Mặc dù dây chuyền trong cái hộp nhỏ là một đôi , nhưng không có ai quy định đồ đôi nhất định phải cùng bạn gái đeo, huynh đệ cũng có thể mà.Nếu có một ngày cậu thật rời chỗ nhà trọ này,có lẽ là đến nơi khác đọc sách, hay hoặc giả là tìm được một phần công việc, cậu hy vọng có thể lưu lại thứ gì ở bên người Trần Chi Mặc.
Cậu cầm cái hộp, trở lại gian phòng Trần Chi Mặc.
Nhưng khi cậu nhìn thấy bộ dạng Trần Chi Mặc nằm ở trên giường xem kịch bản ,an tĩnh mà tuấn mỹ, cậu đột nhiên cảm giác được thứ trong tay mình không nhất định được Trần Chi Mặc tiếp nhận. Hắn là ảnh đế,thứ mặc trên người đều là nhãn hiệu quốc tế,mà vật trong tay mình chỉ là một loại hàng trong cửa tiệm nhỏ.
Trần Chi Mặc nghiêng đầu nhìn về hướng cậu: “Đứng ngốc ở nơi đó làm gì? Không ngoan ngoãn tắm anh không để cho em chui vào."
Lại là cái loại kiểu nói đối đãi đứa nhỏ .
Trần Mộc Ngôn đã từng nói,mình không muốn bị hắn cho là đứa nhỏ.
Mà Trần Chi Mặc lại cười một cái nói tình nguyện để cậu vĩnh viễn không trưởng thành.
“Dạ. . . . . . Em đi tắm."Trần Mộc Ngôn đem cái hộp nắm trong tay không muốn bị đối phương nhìn thấy, mang vào trong phòng tắm, cho đến khi tắm xong,mới phát hiện vật này không biết để ở đâu.
Mặc dù cái dây chuyền này đối với Trần Chi Mặc có thể không là gì,nhưng đối với Trần Mộc Ngôn, đây là lễ vật bằng hữu tỉ mỉ chọn lựa .Trần Mộc Ngôn nghĩ lại, Trần Chi Mặc không phải là loại người tục tằng ,chính là vì hắn cái gì cũng có, cho nên vô luận đưa cho hắn cái gì, tâm ý so với lễ vật giá trị còn lớn hơn nhiều.
Trần Mộc Ngôn cầm cái hộp ngồi vào bên giường, Trần Chi Mặc cũng buông kịch bản, thay cậu đem chăn kéo lên.
“Mặc ca."Trần Mộc Ngôn đem cái hộp nhung màu đen đưa tới trước mặt Trần Chi Mặc .
Hắn hơi sững sờ, sau đó cầm lấy, “Đây là cái gì? Không phải là nhẫn cầu hôn anh đó chứ?"
Trần Mộc Ngôn nhìn hắn mở hộp,"Cái này thật chê cười rồi."
Trần Chi Mặc ngón tay lướt qua mặt dây chuyền,"Rất đẹp."
Hắn mỉm cười, đặc biệt là dưới ánh đèn nhu hòa ,cái loại vẻ mặt này Trần Mộc Ngôn không biết nên hình dung như thế nào, nhưng cậu biết, Trần Chi Mặc giờ phút này là hạnh phúc phát ra từ đáy lòng .
“Cái này hình như là dây chuyền tình nhân ?"
“Rốt cuộc là ai quy định , đồ đôi nhất định là cho tình nhân ? Không thể là một đôi huynh đệ hay một đôi tỷ muội …?"
“Anh thích từ ‘ một đôi ’ ." Trần Chi Mặc lấy một cái đeo lên cổ,cái kia đưa tới trước mặt Trần Mộc Ngôn, “Như vậy chúng ta chính là ‘ một đôi ’ rồi."
Trần Mộc Ngôn ha hả cười một tiếng liền rút vào trong chăn .
Tắt đèn, trong phòng an tĩnh .
Trong trí nhớ không khí trong phim kịnh dị lần nữa lan tràn, Trần Mộc Ngôn nuốt từng ngụm nước bọt,lưng dựa hướng Trần Chi Mặc. Đối phương cười khẽ một tiếng, duỗi tay ôm lại.
Trần Mộc Ngôn hít một hơi, hô hấp từ từ vững vàng, cứ như vậy chậm rãi ngủ thiếp đi.
Một tuần sau, học kỳ mới chính thức bắt đầu, mà Trần Mộc Ngôn cũng quyết định phương hướng của mình.
Cậu quyết định thẳng đến làm nghiên cứu sinh, bởi vì cậu một năm biểu hiện rất tốt, nhiều giáo sư cũng nguyện ý làm người hướng dẫn cho cậu,mà cậu cũng lựa chọn mình khoa tim mà mình muốn.Khương Phi liền chọn khoa nghiên cứu sinh tự nhiên cũng không có vấn đề, không có ngoài ý muốn hắn hẳn là sẽ chọn khoa bệnh lý học tương quan .Về phần Đinh San San, trải qua giới thiệu giáo sư ,cô tiến vào bệnh viện thực tập B chi nhánh lớn, nếu như biểu hiện tốt hơn nữa thi được giấy phép Y khoa, tốt nghiệp cô hẳn là ở lại nơi đó, trở thành một bác sĩ.
Trần Mộc Ngôn cùng Khương Phi đều cho rằng nghề bác sĩ chỉ là trình độ học vấn khoa chính quy chưa đủ,nhưng Đinh San San điều kiện kinh tế cũng quả thật không cho phép cô lại tiếp tục đi học ,Trần Mộc Ngôn mặc dù nói chỉ cần Đinh San San nguyện ý tiếp tục học, cậu nguyện ý cho cô vay tiền,nhưng là Đinh San San cười nói: “Chờ tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh ,hành nghề bác sĩ, chờ tôi học xong bác sĩ, hành nghề phải trên tiến sĩ rồi, khi nào xong chứ?Tôi trước tiên ở trong bệnh viện tích lũy kinh nghiệm, kiếm chút tiền sau đó lại trở lại trường học sâu hơn."
Trần Mộc Ngôn cảm thấy Đinh San San nói cũng có đạo lý, mặc dù một năm này mình không có áp lực học tập gì,nhưng cậu cũng xin người hướng dẫn hỗ trợ giới thiệu bệnh viện chi nhánh tích lũy kinh nghiệm lâm sàng ,mỹ kỳ danh chờ Đinh San San thi bằng hành nghề bác sĩ,cũng có một chiến hữu tốt.
Người có uy tín trong khoa tim ở trường là Trịnh giáo sư, vừa từ Mỹ trở về.Hắn hiện tại chỉ có ba mươi tám tuổi, cũng đã phát biểu không ít luận văn. Trịnh giáo sư đối với Trần MộcNgôn là tương đối thưởng thức , còn chưa chính thức trở thành học trò của hắn, Trịnh giáo sư hứng thú dồn bừng bừng giới thiệu rất nhiều thư mục cho Trần Mộc Ngôn.
Đi tới thư viện, Trần Mộc Ngôn cầm lấy danh sách đứng ở trước giá sách ,lơ đãng liếc thấy chỗ ghi danh là một bóng dáng quen thuộc.
Tóc của cô để dài,cột thành đuôi ngựa, mặc áo cùng váy hoa dài màu sáng .Chỉ là đeo mắt kính cũ hơn một năm trước kia . Trên người đeo cặp sách màu lam .
Trần Mộc Ngôn nhớ được cái cặp sách kia,đó là Diệp nhuận Hành thấycặp sách cô mang bị đứt,biết cô sẽ không đi mua mới ,cố ý đem cặp sách mua không tới mấy ngày cho cô,nói cái cặp sách kia không hợp với mình.
Không sai, cô bé kia chính là Thẩm Thanh.
Trần Mộc Ngôn đi tới bên cạnh cô,chẳng qua là cô đang rất chuyên chú viết tài liệu, căn bản không có chú ý tới cậu.
Nhưng Trần Mộc Ngôn khống chế không được cái loại tâm tình muốn đến gần cô.
Cậu đi tới bên cạnh cô,dựa vào bàn đăng ký, trời mới biết trái tim của cậu nhảy thật là nhanh, “Tôi đề nghị cậu nên lưu địa chỉ MSN , Tân Lãng thường xuyên chặn bưu kiện trường học ."
Thẩm Thanh ngẩng đầu lên, tinh tế quan sát mặt Trần Mộc Ngôn,cố gắng hồi tưởng đến cái gì: “. . . . . . Tôi nhớ ra rồi. . . . . . Cậu thật giống như nam sinh lúc ở trên xe giúp tôi cầm sách,nếu không nhờ cậu,tôi bị cái tên nam nhân ác tâm kia sờ soạn không biết bao nhiêu lần !"
Cô có chút hưng phấn, thanh âm hơi lớn làm những người khác ghé mắt.
“Không nghĩ tới còn có thể gặp lại cậu,hình như đã là chuyện hai học kỳ trước ."Trần Mộc Ngôn cười cười ,ý bảo cô hạ giọng.
“Tôi nghĩ cậu là đồng học, từng có một đoạn thời gian tôi còn rất lưu ý đồng học trong phòng ăn xếp hàng , nếu như tìm được cậu, nhất định phải mời ăn cơm đây! Bất quá xem ra,cậu không phải là học sinh trường đại học Q."
“Không sai, tôi ở đại học B,ngày đó chẳng qua là đi gặp đồng học trước kia mà thôi.Còn cậu?Tại sao tới thư viện trường tôi?Chẳng lẽ tàng thư ở đại học Q không đủ phong phú?" Trần Mộc Ngôn cùng Thẩm thanh đi tới lối vào thư viện, như vậy bọn họ nói chuyện cũng không cần quá câu thúc .
“Không phải, tôi nghĩ muốn thi vào nghiên cứu sinh đại học B,khoa tim nơi này đứng đầu cả nước."
Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên có một loại cảm giác mừng rỡ ,có lẽ. . . . . . Có lẽ là cậu có thể giống như trước cùng Thẩm thanh học tập. . . . . .
“Người hướng dẫn cậu đâu?Chọn xong chưa?"
“Trịnh Dĩnh ,Trịnh giáo sư, cho nên tôi hôm nay tới nơi này đăng ký thẻ mượn sách, muốn mượn một chút tác phẩm của Trịnh giáo sư ."
Tác giả :
Donggua1986