Nhập Cốt Tương Tư
Chương 31
Hà Ứng Hoan dù đã trả được thù lớn nhưng tinh thần lại hoảng hốt, chẳng vui sướng chút nào. Ngược lại, y thấy lòng mình đau như cắt, chua xót khổ sở nói không nên lời. Khuôn mặt tái nhợt của Giang Miễn, vẻ thất thần của Giang Miễn cứ chập chờn trước mắt y không cách nào gạt bỏ, khiến y hầu như không thể hô hấp.
Thế nhưng, đã vô pháp quay đầu.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước ra khỏi Giang phủ, Hà Ứng Hoan không lập tức rời Lâm An mà tùy ý ở lại một gian khách điếm. Ban ngày vùi đầu đánh bạc, đêm đến liều mạng uống rượu, y dựa cuộc sống mơ mơ màng màng để tạm thời quên đi chuyện cũ.
Mấy ngày sau, khi đã tỉnh táo lại một chút, y mới phát hiện lời đồn đại trên giang hồ đã nổi lên tứ phía. Chuyện xấu giữa y và Giang Miễn lan truyền xôn xao, tình hình sau đó cũng được bàn tán sôi nổi.
Có người nói, đêm đó, Lục Thiết Âm sau khi đại náo một hồi ở Giang phủ thì biến mất không còn bóng dáng…
Có người nói, các vị cao nhân tiền bối trong võ lâm đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với Giang Miễn…
Có người nói, từ ngày đó, Giang Miễn đóng cửa từ chối tiếp khách, không ra khỏi phòng một bước nào, hình như là đã phát bệnh nặng, có mời mấy vị danh y tới cũng không thấy khởi sắc…
Hà Ứng Hoan vốn luôn luôn nghĩ về Giang Miễn, khi nghe thấy những lời đồn đại này, làm sao còn có thể bình tĩnh được? Đi tới đi lui trong phòng mấy lần, y tự thuyết phục mình: Thật sự không phải là ta lo lắng đến sống chết của người kia, chỉ là trở lại nhìn hắn một cái thôi, đúng, liếc mắt một lần là đủ.
Chủ ý đã định, hai chân vô thức liền nhanh bước về hướng Giang phủ.
Hà Ứng Hoan dù đã mất nội lực nhưng khinh công thì không tệ. Hơn nữa, ở Giang phủ mấy tháng, y đã tinh tường địa hình ở đây nên chẳng mất bao nhiêu sức lực, y đã lặng lẽ vào trong.
Trong viện lặng ngắt khác hẳn bình thường, y không thèm để ý nhiều, chỉ đi thẳng tới trước cửa phòng Giang Miễn. Lén lén lút lút quan sát chung quanh, y có thể thấy bóng Giang Miễn thấp thoáng nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt tái nhợt, môi không có huyết sắc, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng.
Hà Ứng Hoan thất kinh, không ngờ lời đồn kia lại là sự thực. Giang Miễn võ công cao cường, thân thể xưa nay cũng khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên mắc bệnh? Lẽ nào… là do ta?
Khi y vẫn còn đang nghĩ ngợi, trong phòng chợt truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của Giang Diễm, “Cha, uống thuốc đi."
“Ừ, cứ để đó đã."
“Đại phu nói cha mắc tâm bệnh. Bệnh này vốn đã không dễ chữa, cha lại không chịu uống thuốc thì làm sao mà khỏi được?"
“Biết rồi."
“Cha…"
Giang Miễn phất tay, lặng lẽ không nói gì. Một hồi lâu sau, hắn nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài, “Diễm Nhi, con đưa cha cái hộp gấm đặt trên bàn."
Giang Diễm nghe lời cầm hộp gấm đến, vừa mới mở nắp ra, lông mày đã dựng thẳng. Nàng ném mạnh nó xuống đất.
Hà Ứng Hoan đứng ngoài cửa không nhìn rõ trong hộp đựng cái gì. Y chỉ nghe thấy mấy tiếng lạch cạch cực kì giống thanh âm khi xúc xắc rơi trên mặt đất. Ngay sau đó, Giang Diễm lại thở phì phì hét lên, “Cha, cha lại nhớ tới tên tiểu tặc kia?!"
“A, thế sao?"
“Nếu không nhớ y, sao cha lại phải cất giữ mấy thứ y để lại? Cha đã bị y hại thành thế này rồi, chẳng nhẽ còn chưa tỉnh ngộ?"
Nghe vậy, Giang Miễn nhếch môi chậm rãi để lộ một nụ cười, dịu dàng nói, “Yên tâm đi, sau này cha sẽ không nhớ nữa."
Giang Diễm thấy hắn ăn nói hời hợt như vậy hiển nhiên là không tin. Nàng vung tay bước ra khỏi cửa.
Hà Ứng Hoan đúng lúc trốn vào rừng cây, đau đớn như kim châm dâng lên trong lòng.
Giang Miễn quả nhiên là vì y mới mắc bệnh nặng. Hắn nói sau này sẽ không nhớ y nữa là thật hay giả? Có nên vào thăm hắn một lần không?
Đang do dự, y lại nhìn thấy Triệu Lâm rẽ từ một hành lang gấp khúc đi tới. Người đó vẫy vẫy tay với Giang Diễm rồi sóng vai đi cùng nàng. Hóa ra mấy tháng nay, nhân cơ hội Giang Diễm bị cấm túc, Triệu Lâm bám riết không thôi, nơi chốn lấy lòng, cuối cùng đã dụ dỗ được nàng. Hai người dù không đến mức tương kính như tân nhưng cũng không quyền đấm cước đá nữa.
Bọn họ nắm tay cùng bước, vừa đi vừa cười nói. Thanh âm đứt quãng cứ thế truyền vào tai Hà Ứng Hoan.
“Sao lại cau mày rồi? Bệnh của nhạc phụ đại nhân không khá lên sao?"
“Cha cứ một lòng thương nhớ cái tên tiểu tặc vô sỉ đó, dù có là linh đan diệu dược cũng chẳng trị được cái bệnh kia."
“Khụ, nhạc phụ đại nhân chỉ là nhất thời hồ đồ, sẽ nhanh chóng hồi phục thôi mà."
“Cái bộ dạng hiện tại này sao có thể không khiến… nương ta thất vọng chứ?"
“Hả? Nhạc mẫu quy tiên đã lâu thì có liên quan gì tới chuyện này?"
“Ngươi không biết, nương ta năm đó… là bị cha ta hại chết…"
Lời vừa nói ra, không chỉ có Triệu Lâm mà cả Hà Ứng Hoan cũng kinh ngạc không gì sánh được. Lòng dao động, y vội vàng thi triển một bộ pháp tinh diệu thận trọng đi theo sau hai người kia.
Hai người Giang, Triệu chỉ lo nói chuyện nên không phát hiện sự xuất hiện của y. Triệu Lâm đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới lắp bắp hỏi, “Nhạc phụ đại nhân hành sự quang minh lỗi lạc, sao có thể làm chuyện như vậy?"
Giang Diễm cắn răng, vẻ mặt càng thêm tức giận. Nàng hừ nhẹ, “Đây là chuyện từ mười lăm năm trước. Cha ta khi đó vẫn còn hành tẩu giang hồ, kết giao không ít bằng hữu, một người trong đó có một đám kẻ thù cực kì lợi hại đã hẹn báo thù vào ngày tháng nào đó. Người nọ biết mình không thể tự ứng phó nên đã nhờ cha ta trợ giúp. Cha ta làm việc trọng nghĩa khí, đương nhiên không chút do dự đáp ứng. Ai ngờ, đám kẻ xấu kia nghe được tin này, biết không phải địch thủ của cha nên quyết định tiên hạ thủ vi cường, tới đả thương nương ta."
Nghe đến đó, Hà Ứng Hoan giật mình “A!" một tiếng. Đúng lúc này, Triệu Lâm cũng kinh hô, vừa vặn che lấp thanh âm của y.
“Ta nhớ là nhạc mẫu không biết võ công."
“Không sai, nương ta đã bị thương rất nghiêm trọng, tính mệnh chỉ còn trong sớm tối. Cha ta không thể bỏ nương một mình, không thể làm gì khác đành phải nhờ vài người đến giúp đỡ vị bằng hữu kia, còn bản thân thì ở lại chăm sóc nương. Tròn ba ngày ba đêm cha ta một bước không rời canh giữ bên người nương, cách vài canh giờ lại truyền chân khí kéo dài tính mạng, nhưng cuối cùng, nương vẫn hương tiêu ngọc vẫn." Giang Diễm hít sâu một hơi, giọng điệu chuyển thành phẫn hận, “Cha ta luôn áy náy vì chuyện này, vì thế mười mấy năm qua không hề tái giá, thậm chí còn không buồn liếc mắt tới bất kì nữ nhân nào. Nào ngờ… Cha lại đi si mê cái tên tiểu tặc không biết xấu hổ kia!"
Giang Diễm mắng không ít lời thô tục, Hà Ứng Hoan lại hoàn toàn không nghe thấy. Sắc mặt trắng bệch, tay chân cứng đờ, sống lưng lạnh ngắt, y ngẩn ngơ đứng yên một chỗ, ngờ rằng mình còn đang trong
… Một cơn ác mộng.
Thế nhưng, đã vô pháp quay đầu.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước ra khỏi Giang phủ, Hà Ứng Hoan không lập tức rời Lâm An mà tùy ý ở lại một gian khách điếm. Ban ngày vùi đầu đánh bạc, đêm đến liều mạng uống rượu, y dựa cuộc sống mơ mơ màng màng để tạm thời quên đi chuyện cũ.
Mấy ngày sau, khi đã tỉnh táo lại một chút, y mới phát hiện lời đồn đại trên giang hồ đã nổi lên tứ phía. Chuyện xấu giữa y và Giang Miễn lan truyền xôn xao, tình hình sau đó cũng được bàn tán sôi nổi.
Có người nói, đêm đó, Lục Thiết Âm sau khi đại náo một hồi ở Giang phủ thì biến mất không còn bóng dáng…
Có người nói, các vị cao nhân tiền bối trong võ lâm đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với Giang Miễn…
Có người nói, từ ngày đó, Giang Miễn đóng cửa từ chối tiếp khách, không ra khỏi phòng một bước nào, hình như là đã phát bệnh nặng, có mời mấy vị danh y tới cũng không thấy khởi sắc…
Hà Ứng Hoan vốn luôn luôn nghĩ về Giang Miễn, khi nghe thấy những lời đồn đại này, làm sao còn có thể bình tĩnh được? Đi tới đi lui trong phòng mấy lần, y tự thuyết phục mình: Thật sự không phải là ta lo lắng đến sống chết của người kia, chỉ là trở lại nhìn hắn một cái thôi, đúng, liếc mắt một lần là đủ.
Chủ ý đã định, hai chân vô thức liền nhanh bước về hướng Giang phủ.
Hà Ứng Hoan dù đã mất nội lực nhưng khinh công thì không tệ. Hơn nữa, ở Giang phủ mấy tháng, y đã tinh tường địa hình ở đây nên chẳng mất bao nhiêu sức lực, y đã lặng lẽ vào trong.
Trong viện lặng ngắt khác hẳn bình thường, y không thèm để ý nhiều, chỉ đi thẳng tới trước cửa phòng Giang Miễn. Lén lén lút lút quan sát chung quanh, y có thể thấy bóng Giang Miễn thấp thoáng nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt tái nhợt, môi không có huyết sắc, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng.
Hà Ứng Hoan thất kinh, không ngờ lời đồn kia lại là sự thực. Giang Miễn võ công cao cường, thân thể xưa nay cũng khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên mắc bệnh? Lẽ nào… là do ta?
Khi y vẫn còn đang nghĩ ngợi, trong phòng chợt truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của Giang Diễm, “Cha, uống thuốc đi."
“Ừ, cứ để đó đã."
“Đại phu nói cha mắc tâm bệnh. Bệnh này vốn đã không dễ chữa, cha lại không chịu uống thuốc thì làm sao mà khỏi được?"
“Biết rồi."
“Cha…"
Giang Miễn phất tay, lặng lẽ không nói gì. Một hồi lâu sau, hắn nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài, “Diễm Nhi, con đưa cha cái hộp gấm đặt trên bàn."
Giang Diễm nghe lời cầm hộp gấm đến, vừa mới mở nắp ra, lông mày đã dựng thẳng. Nàng ném mạnh nó xuống đất.
Hà Ứng Hoan đứng ngoài cửa không nhìn rõ trong hộp đựng cái gì. Y chỉ nghe thấy mấy tiếng lạch cạch cực kì giống thanh âm khi xúc xắc rơi trên mặt đất. Ngay sau đó, Giang Diễm lại thở phì phì hét lên, “Cha, cha lại nhớ tới tên tiểu tặc kia?!"
“A, thế sao?"
“Nếu không nhớ y, sao cha lại phải cất giữ mấy thứ y để lại? Cha đã bị y hại thành thế này rồi, chẳng nhẽ còn chưa tỉnh ngộ?"
Nghe vậy, Giang Miễn nhếch môi chậm rãi để lộ một nụ cười, dịu dàng nói, “Yên tâm đi, sau này cha sẽ không nhớ nữa."
Giang Diễm thấy hắn ăn nói hời hợt như vậy hiển nhiên là không tin. Nàng vung tay bước ra khỏi cửa.
Hà Ứng Hoan đúng lúc trốn vào rừng cây, đau đớn như kim châm dâng lên trong lòng.
Giang Miễn quả nhiên là vì y mới mắc bệnh nặng. Hắn nói sau này sẽ không nhớ y nữa là thật hay giả? Có nên vào thăm hắn một lần không?
Đang do dự, y lại nhìn thấy Triệu Lâm rẽ từ một hành lang gấp khúc đi tới. Người đó vẫy vẫy tay với Giang Diễm rồi sóng vai đi cùng nàng. Hóa ra mấy tháng nay, nhân cơ hội Giang Diễm bị cấm túc, Triệu Lâm bám riết không thôi, nơi chốn lấy lòng, cuối cùng đã dụ dỗ được nàng. Hai người dù không đến mức tương kính như tân nhưng cũng không quyền đấm cước đá nữa.
Bọn họ nắm tay cùng bước, vừa đi vừa cười nói. Thanh âm đứt quãng cứ thế truyền vào tai Hà Ứng Hoan.
“Sao lại cau mày rồi? Bệnh của nhạc phụ đại nhân không khá lên sao?"
“Cha cứ một lòng thương nhớ cái tên tiểu tặc vô sỉ đó, dù có là linh đan diệu dược cũng chẳng trị được cái bệnh kia."
“Khụ, nhạc phụ đại nhân chỉ là nhất thời hồ đồ, sẽ nhanh chóng hồi phục thôi mà."
“Cái bộ dạng hiện tại này sao có thể không khiến… nương ta thất vọng chứ?"
“Hả? Nhạc mẫu quy tiên đã lâu thì có liên quan gì tới chuyện này?"
“Ngươi không biết, nương ta năm đó… là bị cha ta hại chết…"
Lời vừa nói ra, không chỉ có Triệu Lâm mà cả Hà Ứng Hoan cũng kinh ngạc không gì sánh được. Lòng dao động, y vội vàng thi triển một bộ pháp tinh diệu thận trọng đi theo sau hai người kia.
Hai người Giang, Triệu chỉ lo nói chuyện nên không phát hiện sự xuất hiện của y. Triệu Lâm đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới lắp bắp hỏi, “Nhạc phụ đại nhân hành sự quang minh lỗi lạc, sao có thể làm chuyện như vậy?"
Giang Diễm cắn răng, vẻ mặt càng thêm tức giận. Nàng hừ nhẹ, “Đây là chuyện từ mười lăm năm trước. Cha ta khi đó vẫn còn hành tẩu giang hồ, kết giao không ít bằng hữu, một người trong đó có một đám kẻ thù cực kì lợi hại đã hẹn báo thù vào ngày tháng nào đó. Người nọ biết mình không thể tự ứng phó nên đã nhờ cha ta trợ giúp. Cha ta làm việc trọng nghĩa khí, đương nhiên không chút do dự đáp ứng. Ai ngờ, đám kẻ xấu kia nghe được tin này, biết không phải địch thủ của cha nên quyết định tiên hạ thủ vi cường, tới đả thương nương ta."
Nghe đến đó, Hà Ứng Hoan giật mình “A!" một tiếng. Đúng lúc này, Triệu Lâm cũng kinh hô, vừa vặn che lấp thanh âm của y.
“Ta nhớ là nhạc mẫu không biết võ công."
“Không sai, nương ta đã bị thương rất nghiêm trọng, tính mệnh chỉ còn trong sớm tối. Cha ta không thể bỏ nương một mình, không thể làm gì khác đành phải nhờ vài người đến giúp đỡ vị bằng hữu kia, còn bản thân thì ở lại chăm sóc nương. Tròn ba ngày ba đêm cha ta một bước không rời canh giữ bên người nương, cách vài canh giờ lại truyền chân khí kéo dài tính mạng, nhưng cuối cùng, nương vẫn hương tiêu ngọc vẫn." Giang Diễm hít sâu một hơi, giọng điệu chuyển thành phẫn hận, “Cha ta luôn áy náy vì chuyện này, vì thế mười mấy năm qua không hề tái giá, thậm chí còn không buồn liếc mắt tới bất kì nữ nhân nào. Nào ngờ… Cha lại đi si mê cái tên tiểu tặc không biết xấu hổ kia!"
Giang Diễm mắng không ít lời thô tục, Hà Ứng Hoan lại hoàn toàn không nghe thấy. Sắc mặt trắng bệch, tay chân cứng đờ, sống lưng lạnh ngắt, y ngẩn ngơ đứng yên một chỗ, ngờ rằng mình còn đang trong
… Một cơn ác mộng.
Tác giả :
Khốn Ỷ Nguy Lâu