Nháo Cưới: Cưng Chiều Vợ Như Mạng
Chương 13: Tuột rút!
Thích Hiểu thở hổn hển, nói năng lộn xộn.
"Từ từ nói? Ừ hừ? Em cảm thấy giữa chúng ta..... còn có thể có chuyện gì để nói sao?"
Tiếng nói khàn khàn chứa một tia nghiền ngẫm, Thích Hiểu phản ứng kịp thời, đúng lúc bắt gặp con ngươi đen dục hỏa đốt người kia, trong nháy mắt cô tâm hoảng ý loạn, dùng sức đẩy anh, "Tôi, tôi đi tắm rửa!"
Chỉ tiếc, lại không có cách nào đẩy "con vật khổng lồ" trên người ra, đừng nói là thoát ra từ dưới người anh.......
Hai cánh tay Thích Hiểu giống như bị rút đi khí lực, chỉ có thể buông tha cho việc giãy dụa, dùng ánh mắt kì quái tức giận trừng Cố Nghị Quân gần trong gang tấc.
Thấy trong con ngươi tối đen lóe lên sắc thái quỷ quyệt, cô chỉ cảm thấy lòng bàn chân có một luồng khí lạnh đánh tới, cảm giác thẩm thấu tứ chi------
Cảm nhận được cơ thể Cố Nghị Quân giống như nhúc nhích một chút, Thích Hiểu theo bản năng cảm thấy người đàn ông này có thể làm ra hành vi gì đó với cô, cô theo bản năng kêu ra tiếng, "Chờ một chút!"
Móng tay thon dài nắm chặt cánh tay Cố Nghị Quân, tiếng nói khàn khàn la hét, "Cố Nghị Quân, lúc chúng ta kí hiệp nghị kết hôn có nói qua, sau khi cưới không có bất kì hành vi tiếp xúc nào, anh không thể không tuân theo hiệp nghị!"
"Cho nên?" Thân thể Cố Nghị Quân giảm thấp xuống một chút, con ngươi sâu kín khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của người phụ nữ, thanh âm đè thấp đến mức khàn khàn.
"Cho nên... Cho nên..."
Thích Hiểu vắt hết óc suy nghĩ, lông mi giống như một cánh quạt vụt sáng, "Cho nên..... Chính anh cũng đã nói, dù sao sớm muộn chúng ta cũng ly hôn đúng không..... Đã như vậy... Vậy thì..."
"Ừ hừ?" Cố Nghị Quân thản nhiên khiêu mi, tuy tràn ngập vui vẻ, nhưng đáy mắt giống như có một khối băng ngàn năm ngưng tụ, làm toàn thân cô lạnh run.
"Giữa chúng ta, không nên phát sinh loại quan hệ đó thì tốt hơn!"
Thích Hiểu động động đôi môi, vạn phần khẳng định phun ra một câu nói sai cùng, mang theo tảng đá nặng trịch rơi xuống nội tâm yên bình.
Nhưng mà Thích Hiểu vừa nói xong, chỉ cảm thấy sức nặng trên người chợt nhẹ đi, đợi cô hồi thần, Cố Nghị Quân đã ngồi ở bên giường.
Nhìn thoáng qua một bên mặt âm u của anh, Thích Hiểu vội vàng từ trên giường bò dậy, thậm chí không dám đưa mắt tiếp tục lưu luyến trên người của anh, luống cuống tay chân chạy về phía phòng tắm.
Ai da má ơi, nếu còn tiếp tục cùng người đàn ông này tán gẫu, đoán chừng cô có thể bị mất mạng.
Ai ngờ chân Thích Hiểu còn chưa bước được ba bước, đã bị một lực lớn lôi trở lại, đầu đụng vào một lồng ngực cứng rắn.
"A - - "
Mắt nhìn thấy mặt Cố Nghị Quân liên tục đến gần, Thích Hiểu lắc đầu liên tục, "Đừng đừng đừng - - "
Tay kia theo bản năng che miệng của mình,, nghĩ lui về phía sau vài bước, bàn tay Cố Nghị Quân áp phía sau cô, dùng sức xoay tròn....
Khoảng cách của hai người rút ngắn từng chút một....
Nhìn khuôn mặt người phụ nữ thấp thỏm rồi khuôn mặt lại hơi ngượng ngùng, Cố Nghị Quân hờ hững bật cười, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Thích Hiểu, môi mỏng chỉ cách cô chút xíu, từ từ ngừng lại.
Thích Hiểu căn bản cũng không dám động, chỉ có thể cố hết sức ngửa đầu về phía sau, sau đó mới bắt đầu duy trì động tác toàn thân cứng nhắc.
Trời ạ - - người đàn ông này, còn có thể chơi đùa như vậy?
"Cố Nghị Quân... Cái kia - - "
"Thích Hiểu, cô thật đúng là người phụ nữ tự luyến....."
Cố Nghị Quân cười lạnh, khẽ nhấp môi tiếp tục nói, "Cho dù hôn nhân của chúng ta chỉ là một tờ giấy hiệp nghị....Cho dù, một năm sau chúng ta sẽ ly hôn.... Nhưng mà....."
"Thích Hiểu, có phải cô cũng nên trung trinh với đoạn hôn nhân này một chút hay không?"
"A?" Thích Hiểu bối rối.
Trung trinh một chút? Thích Hiểu cô đối với cuộc hôn nhân này, không hề trung trinh chỗ nào sao?
Cố Nghị Quân thu lại nụ cười toan tính, ý vị sâu xa nhìn về phía cô, trong con ngươi lạnh lùng tràn đầy cảnh cáo, "Cô còn không biết, từ cửa sổ căn phòng này nhìn ra ngoài, có thể thấy rõ hết tất cả!"
"..."
Cho đến cửa phòng vang lên tiếng đóng cửa, Thích Hiểu vẫn giống như kẻ ngu đứng tại chỗ, trong đại não không ngừng nghĩ về câu nói kia, ánh mắt không tự chủ liếc về phía cửa sổ.
Ý tứ của anh là... Mới vừa rồi anh đã nhìn thấy Khanh Viêm ôm cô sao?
Mẹ nó - - nói thẳng không được sao, còn quanh co lòng vòng đặt cô ở trên giường?
Thích Hiểu bị đau vặn vẹo cổ tay của mình, bước chân gian nan nhúc nhích, kết quả một giây sau, chỉ nghe một tiếng hét chói tai "A.....", cô liền đặt mông ngã trên mặt đất.
A - - đau chết!
Thích Hiểu dè dặt sờ sờ cái mông bị đau, giãy giụa từ trên đất đứng lên, chỉ là cái mông còn chưa kịp nâng cao, bước một bước, cả người lại xụi lơ trên mặt đất.
Vẻ mặt phẫn uất!
Nhất định là mới vừa rồi bị người đàn ông kia ức hiếp quá lâu, làm cho chân của cô đều... tuột rút!
**
Hôm sau, ánh mặt trời sáng rỡ từ cửa sổ xuyên qua, Thích Hiểu rửa mặt xong, mặc một áo khoác màu đen đơn giản ở ngoài, sau đó nhảy cò cò đi xuống lầu.
Tối hôm qua tuột rút một buổi tối, làm chân cô hôm nay đều tê dại không có khả năng nhúc nhích, cô chỉ có thể nhảy cò cò!
Trong nhà ăn, Cố Nghị Quân vừa dùng cơm xong, điềm nhiên như không xoa xoa khóe môi, Thích Hiểu cố ý liếc bàn ăn một cái, hơn phân nửa cái mâm đều rỗng tuếch, chỉ còn lại một ít hamburger và xà lách.....
Lần này, Thích Hiểu phẫn uất.
"Từ từ nói? Ừ hừ? Em cảm thấy giữa chúng ta..... còn có thể có chuyện gì để nói sao?"
Tiếng nói khàn khàn chứa một tia nghiền ngẫm, Thích Hiểu phản ứng kịp thời, đúng lúc bắt gặp con ngươi đen dục hỏa đốt người kia, trong nháy mắt cô tâm hoảng ý loạn, dùng sức đẩy anh, "Tôi, tôi đi tắm rửa!"
Chỉ tiếc, lại không có cách nào đẩy "con vật khổng lồ" trên người ra, đừng nói là thoát ra từ dưới người anh.......
Hai cánh tay Thích Hiểu giống như bị rút đi khí lực, chỉ có thể buông tha cho việc giãy dụa, dùng ánh mắt kì quái tức giận trừng Cố Nghị Quân gần trong gang tấc.
Thấy trong con ngươi tối đen lóe lên sắc thái quỷ quyệt, cô chỉ cảm thấy lòng bàn chân có một luồng khí lạnh đánh tới, cảm giác thẩm thấu tứ chi------
Cảm nhận được cơ thể Cố Nghị Quân giống như nhúc nhích một chút, Thích Hiểu theo bản năng cảm thấy người đàn ông này có thể làm ra hành vi gì đó với cô, cô theo bản năng kêu ra tiếng, "Chờ một chút!"
Móng tay thon dài nắm chặt cánh tay Cố Nghị Quân, tiếng nói khàn khàn la hét, "Cố Nghị Quân, lúc chúng ta kí hiệp nghị kết hôn có nói qua, sau khi cưới không có bất kì hành vi tiếp xúc nào, anh không thể không tuân theo hiệp nghị!"
"Cho nên?" Thân thể Cố Nghị Quân giảm thấp xuống một chút, con ngươi sâu kín khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của người phụ nữ, thanh âm đè thấp đến mức khàn khàn.
"Cho nên... Cho nên..."
Thích Hiểu vắt hết óc suy nghĩ, lông mi giống như một cánh quạt vụt sáng, "Cho nên..... Chính anh cũng đã nói, dù sao sớm muộn chúng ta cũng ly hôn đúng không..... Đã như vậy... Vậy thì..."
"Ừ hừ?" Cố Nghị Quân thản nhiên khiêu mi, tuy tràn ngập vui vẻ, nhưng đáy mắt giống như có một khối băng ngàn năm ngưng tụ, làm toàn thân cô lạnh run.
"Giữa chúng ta, không nên phát sinh loại quan hệ đó thì tốt hơn!"
Thích Hiểu động động đôi môi, vạn phần khẳng định phun ra một câu nói sai cùng, mang theo tảng đá nặng trịch rơi xuống nội tâm yên bình.
Nhưng mà Thích Hiểu vừa nói xong, chỉ cảm thấy sức nặng trên người chợt nhẹ đi, đợi cô hồi thần, Cố Nghị Quân đã ngồi ở bên giường.
Nhìn thoáng qua một bên mặt âm u của anh, Thích Hiểu vội vàng từ trên giường bò dậy, thậm chí không dám đưa mắt tiếp tục lưu luyến trên người của anh, luống cuống tay chân chạy về phía phòng tắm.
Ai da má ơi, nếu còn tiếp tục cùng người đàn ông này tán gẫu, đoán chừng cô có thể bị mất mạng.
Ai ngờ chân Thích Hiểu còn chưa bước được ba bước, đã bị một lực lớn lôi trở lại, đầu đụng vào một lồng ngực cứng rắn.
"A - - "
Mắt nhìn thấy mặt Cố Nghị Quân liên tục đến gần, Thích Hiểu lắc đầu liên tục, "Đừng đừng đừng - - "
Tay kia theo bản năng che miệng của mình,, nghĩ lui về phía sau vài bước, bàn tay Cố Nghị Quân áp phía sau cô, dùng sức xoay tròn....
Khoảng cách của hai người rút ngắn từng chút một....
Nhìn khuôn mặt người phụ nữ thấp thỏm rồi khuôn mặt lại hơi ngượng ngùng, Cố Nghị Quân hờ hững bật cười, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Thích Hiểu, môi mỏng chỉ cách cô chút xíu, từ từ ngừng lại.
Thích Hiểu căn bản cũng không dám động, chỉ có thể cố hết sức ngửa đầu về phía sau, sau đó mới bắt đầu duy trì động tác toàn thân cứng nhắc.
Trời ạ - - người đàn ông này, còn có thể chơi đùa như vậy?
"Cố Nghị Quân... Cái kia - - "
"Thích Hiểu, cô thật đúng là người phụ nữ tự luyến....."
Cố Nghị Quân cười lạnh, khẽ nhấp môi tiếp tục nói, "Cho dù hôn nhân của chúng ta chỉ là một tờ giấy hiệp nghị....Cho dù, một năm sau chúng ta sẽ ly hôn.... Nhưng mà....."
"Thích Hiểu, có phải cô cũng nên trung trinh với đoạn hôn nhân này một chút hay không?"
"A?" Thích Hiểu bối rối.
Trung trinh một chút? Thích Hiểu cô đối với cuộc hôn nhân này, không hề trung trinh chỗ nào sao?
Cố Nghị Quân thu lại nụ cười toan tính, ý vị sâu xa nhìn về phía cô, trong con ngươi lạnh lùng tràn đầy cảnh cáo, "Cô còn không biết, từ cửa sổ căn phòng này nhìn ra ngoài, có thể thấy rõ hết tất cả!"
"..."
Cho đến cửa phòng vang lên tiếng đóng cửa, Thích Hiểu vẫn giống như kẻ ngu đứng tại chỗ, trong đại não không ngừng nghĩ về câu nói kia, ánh mắt không tự chủ liếc về phía cửa sổ.
Ý tứ của anh là... Mới vừa rồi anh đã nhìn thấy Khanh Viêm ôm cô sao?
Mẹ nó - - nói thẳng không được sao, còn quanh co lòng vòng đặt cô ở trên giường?
Thích Hiểu bị đau vặn vẹo cổ tay của mình, bước chân gian nan nhúc nhích, kết quả một giây sau, chỉ nghe một tiếng hét chói tai "A.....", cô liền đặt mông ngã trên mặt đất.
A - - đau chết!
Thích Hiểu dè dặt sờ sờ cái mông bị đau, giãy giụa từ trên đất đứng lên, chỉ là cái mông còn chưa kịp nâng cao, bước một bước, cả người lại xụi lơ trên mặt đất.
Vẻ mặt phẫn uất!
Nhất định là mới vừa rồi bị người đàn ông kia ức hiếp quá lâu, làm cho chân của cô đều... tuột rút!
**
Hôm sau, ánh mặt trời sáng rỡ từ cửa sổ xuyên qua, Thích Hiểu rửa mặt xong, mặc một áo khoác màu đen đơn giản ở ngoài, sau đó nhảy cò cò đi xuống lầu.
Tối hôm qua tuột rút một buổi tối, làm chân cô hôm nay đều tê dại không có khả năng nhúc nhích, cô chỉ có thể nhảy cò cò!
Trong nhà ăn, Cố Nghị Quân vừa dùng cơm xong, điềm nhiên như không xoa xoa khóe môi, Thích Hiểu cố ý liếc bàn ăn một cái, hơn phân nửa cái mâm đều rỗng tuếch, chỉ còn lại một ít hamburger và xà lách.....
Lần này, Thích Hiểu phẫn uất.
Tác giả :
Thần Mộ Nhi