Nhân Vật Phản Diện Vốn Phản Diện
Chương 37: Không đề (2)
Diện Sân bước ra khỏi gian phòng, từ trên cao rũ mắt nhìn xuống. Bóng dáng thiên thanh đạo bào của Chiêu Như Tông ngày một hiện rõ trong tầm mắt.
Thẳng đến một khắc sau, toàn bộ đệ tử hơn trăm người đứng đầu nội môn Chiêu Như Tông, theo chân An Ngạch Chi dẫn đầu dừng lại khoảnh đất trống dưới đại thụ, một số người không có chỗ đứng liền leo lên thân cây cao, phô bày ra thần sắc dữ tợn nhìn về phía Diện Sân.
Diện Sân vẫn như cũ nguyệt bào lơi lỏng, trong tay ôm gọn mỗ thú ngủ mê mệt, một chi còn quấn lấy tóc của y có vẻ yêu thích không rời. Y nhìn đám người lúc nhúc như kiến bên dưới, rất bất khả tư nghị đây là cái tràng cảnh quỷ gì? Hình như lão tổ y đâu có chọc đến ai ở cái vị diện này đâu chứ?
Bởi vì nghĩ đến bản thân không động chạm đến ai, cho nên Diện Sân cũng không mở lời trước. Lai giả bất thiện, người đến tự xưng danh.
An Ngạch Chi phía dưới ngước nhìn lên, ánh mắt xưa nay đeo lên mảnh nhân từ phút chốc thâm độc ngoan lệ vô cùng, cứ như hai kẻ hoàn toàn khác nhau, râu tóc trắng bạch mất đi vẻ tiên phong đạo cốt, càng tựa như một lão ma đầu tẩu hỏa nhập ma cuồng sát nhân.
Lão đánh giá Diện Sân một lượt, cuối cùng cho ra kết luận, trong số vô vàn kẻ tu chân đỉnh phong ở đại lúc Thánh Linh, bất kể ma đạo tiên đạo, lão đều chưa bao giờ gặp qua người này, thậm chí khí tức này cũng vô cùng xa lạ, chắc chắn y không phải nằm trên cùng đẳng cấp với cao thủ đỉnh phong.
Xác định như vậy, vẻ mặt An Ngạch Chi càng trở nên cuồng nộ, lão dùng khuếch âm hướng đến Diện Sân đứng trên cao kia, có vẻ đặc biệt phê phán việc y không phân tôn ti dám để trưởng bối phải ngước nhìn. "Tiểu đạo hữu, bản tông ngàn dặm xa xôi đến bái kiến, ngươi cũng nên biết chút phép tắc xuống cùng bản tông nói lý lẽ đi?"
Diện Sân đứng bất động, nhướng một bên mày, hỏi hệ thống trong thức hải: "Ê, ngươi thấy kẻ này bản tôn có quen biết không?"
Hệ thống hiển nhiên đáp lại rất xứng chức: "Bản Thông Thái khẳng định từ lúc ngài xuyên đến vị diện này đến giờ, chưa bao giờ thấy qua khuôn mặt một mảnh cúc tàn chứa chan lệ thu thủy lạnh lẽo đơn côi như này cả."
Diện Sân gật gật đầu. Sau khi hệ thống chắc chắn không nhớ nhầm, y cũng lười quản cái đám người này nổi điên cái gì nữa, dứt khoát xoay người lững thửng bước vào trong lần nữa.
Tư thế kia, quả thật xem đám người Chiêu Như Tông, như con sâu cái kiến mà đối đãi. Ngay cả hừ một câu y cũng cảm thấy bọn chúng không thể hiểu được ngôn ngữ thượng đẳng của nhân loại để đáp lại y.
An Ngạch Chi tâm cao khí ngạo hất cao cằm, đám đệ tử nội môn Chiêu Như Tông thần tình lãnh túc chuẩn bị chờ khai đao, sau khi Diện Sân phất vạt áo một cái nhẹ nhàng quay đi, toàn trường bỗng dưng rơi vào tĩnh mịch khôn cùng.
Thẫn ra một lúc, An Ngạch Chi vội hoàn hồn, phẫn nộ đến mức khuôn mặt trướng đỏ lên, lão nghiến răng gầm giận: "Phá! Phá nát gốc cây này cho bản tông! Bản tông chủ hôm nay nhất định đánh đến ngươi thần hồn tan nát, để ngươi biết đắc tội đại tông môn là hậu quả như thế nào! Giết cho ta!"
Hơn trăm đệ tử nội môn lĩnh mệnh, vô vàn pháp khí, vô vàn màu sắc linh khí lập tức ồ ạt phóng ra, hướng đến gốc đại thụ khổng lồ oanh tạc.
Đại địa chấn động, thân cây phát ra tiếng vang gãy trầm đục, chưa đầy mười nhịp thở, dưới sức tấn công của mấy trăm tu sĩ cấp bậc từ Linh Huyết hậu kì đến Nguyên Anh sơ kì, gốc đại thụ khổng lồ cuối cùng bị chặt đứt, dưới chứng kiến của mọi người, dần dần nghiêng về một phía, sau đó đổ rầm xuống, chấn đến khói bụi mù mịt dâng cao mấy chục trượng.
An Ngạch Chi phất tay bày ra một màng kết giới chặn lại cát bụi bên ngoài, một tay vuốt râu ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào mảnh bụi mù trước mặt, dáng vẻ cực kì đắc ý.
"Tiểu tử, xem ngươi còn dám không xem ai ra gì trước mặt bản tông! Nhanh ra đây chịu chết, bồi mạng cho cháu trai ta!"
An Ngạch Chi hét lên, đạo bào phất mạnh, phong nhận cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng bổ xuống.
Một kích này, cho dù là Nguyên Anh, khẳng định cũng phải trọng thương thổ huyết, thân thể huyết nhục mơ hồ!
Dưới uy áp của chiêu vừa rồi, chúng đệ tử Chiêu Như Tông cũng không khỏi lùi lại chục bước, trong lòng thầm nghĩ, khí thế của Độ Kiếp đỉnh phong ra tay, quả thực đáng sợ, không hổ là tông chủ của bọn họ, phất tay một cái cũng có thể gây ra uy lực khủng bố đến như vậy.
Phong nhận lóe lên ánh bạc xé rách không khí, bổ xuống mặt đất, tiếng vang như sấm, lại kéo lên một mảnh bụi mù cùng cành lá tả tơi nát vụn.
Đại đệ tử nội môn vẫn một mực đứng cạnh An Ngạch Chi, khuôn mặt nghiêm nghị làm ra một thủ pháp, gió mạnh cuốn đến, thổi tan tầng bụi dày đặt trong không khí.
Không còn lớp bụi mù cản trở,trước mắt mọi người trở nên sáng ngời.
An Ngạch Chi cùng đám đệ tử nội môn đều đang một bộ chờ xem thảm kịch của kẻ dám đắc tội Tông môn bọn họ. Nào ngờ, bụi mù tản đi, lộ dưới dương quang, lại là một tràng cảnh khiến người kinh ngạc không sao thốt thành lời.
Chỉ thấy, nơi đại thụ đổ xuống, bị phong nhận cắt phá tan tành, lại nghiễm nhiên còn nguyên một cái ghế gỗ chạm khắc tinh xảo, chất gỗ bóng láng thậm chí còn lấp lánh kim quang dưới dánh mặt trời.
Mà lúc này, người đáng lẽ phải chết đến không thể chết hơn được nữa trong suy nghĩ của bọn họ, lại đang nhàn nhã gác tay trên ghế, một tay vuốt ve thú sủng trắng tuyết trên đùi, ánh mắt tối đen như mực khóa chặt bọn họ.
Mái tóc đen óng của y bay phất lên, hắc bào sang quý không nói thành lời, một bên mặt y bị tóc dài che khuất, lộ ra quang mang tà mị cực điểm.
Diện Sân ôm gáy Ma Bắc Mạn nhét vào vạt áo trươc ngực, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, ghế gỗ tinh mỹ ngay khoảnh khắc y đứng lên, cũng lập tức vỡ vụn, hóa thành cát bụi tan biến theo gió.
Đứng trên mảnh đất hoang tàn, tóc đen bào đen, khí thế bỗng dưng phủ xuống, trong nháy mắt, toàn trường bị chấn lui trăm bước, dưới Nguyên Anh lập tức thất khiếu đổ máu, y phục rách toát như bị lưỡi dao cắt qua.
"Không thù không oán, cớ sao lại đến tìm chết?"
Diện Sân vuốt nhẹ vạt áo, thanh âm tĩnh mịch, lãnh bạc nhìn về phía An Ngạch Chi.
Quả thực, hành động vừa rồi của An Ngạch Chi, đích xác đã chọc giận Diện Sân lão tổ.
Cả một đời người của y, đến đi đều nhận được cung phụng của vạn chúng, không kẻ nào là không cúi đầu trước mũi giày y xưng ti*. Ngay cả một cái liếc nhìn cũng sợ hãi như khinh bạc thần linh chí tôn.
(*Ti trong tôn ti.)
Nhưng, thứ dòi bọ này lại cả gan chọc phá chỗ ở của y?
Từ trước đến nay, lão tổ ma đạo, chưa bao giờ đi chung một lối với thần nhân từ, đám người này, hôm nay xác định chính là ngày diệt tông!
An Ngạch Chi bất thình lình bị uy áp ập xuống làm cho không nói nên lời. Cái uy áp mà ngay cả Độ Kiếp đỉnh phong cũng cảm thấy hốt hoảng run rẫy.... đây là cái khái niệm gì chứ?
Lão trợn mắt, bước chân không theo ý niệm lùi lại một bước, ngón tay giấu trong y bào run lên.
"Sao có thể...sao có thể..." An Ngạch Chi lẩm bẩm, lấy lại trấn định phất mạnh y bào, trừng mắt hung ác nhìn Diện Sân.
"Bớt nói lời dư thừa, hôm nay bản tông tìm đến ngươi đòi lại công đạo cho tôn tử, hạ thủ ngoan độc, quả là mất hết nhân tính, để ngươi sống, sau này phải bao nhiêu người gặp họa như cháu ta. Chịu chết đi!"
Nói xong, trong tụ bào phóng ra một thanh kiếm, thân kiếm sắc lạnh ánh lên huỳnh quang, mỏng như cánh ve, kiếm xuất khỏi tụ bào liền biến lớn, lơ lửng trên không trung, mũi kiếm chỉa thẳng vào Diện Sân, mỗi khi thân kiếm rung lên, không khí xung quanh cũng phải chấn động theo.
"Hàn Quang Kiếm?!"
"Quả thực là Hàn Quang Kiếm!"
Chúng đệ tử xung quanh hút một hơi khí lạnh, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trước người An Ngạch Chi.
Pháp khí trên đại lục Thánh Linh gồm ba hạng cấp bậc phổ thông chính là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Trên pháp khí thượng phẩm chính là Bảo khí, cũng gồm ba bậc hạ phẩm , trung phẩm và thượng phẩm . Từ cổ kim đến nay, Bảo Khí trên đại lục Thánh Linh mới chỉ nghe qua ba món.
Một cái là Linh Đồng Chung bảo khí hạ phẩm, là vật chấn tông của Thành Tang Tông, một cái là Thanh Long Cầm bảo khí trung phẩm, là vật tùy thân sinh tử không rời của tông chủ Bồ Mệnh Tông, cái còn lại, chính là thanh Hàn Quang Kiếm bảo khí hạ phẩm đang ở trước mặt chúng đệ tử Chiêu Như Tông này.
Vạn vạn năm qua đi như vậy, đại lục Thánh Linh cũng không phải yên bình như lúc này, hàng ngàn trận chiến các tông phái diễn ra như vậy, trong lịch sử ghi chép, cũng chưa bao giờ nói đến ba món bảo khí này xuất hiện.
Nhưng mà hôm nay, đối mặt với một tên tu sĩ vô danh, An Ngạch Chi lại có thể phóng ra con át chủ bài, chuyện này thật bất khả tư nghị.
Chúng đệ tử không hiểu nổi nhìn về phía An Ngạch Chi, tông chủ cao cao tại thượng của bọn họ, lúc này đây bóng lưng thẳng tắp, uy nghi vô cùng. Nhưng bọn họ nào biết, tông chủ uy nghi trong mắt bọn họ, giờ đây sống lưng đã đẫm mồ hôi, hai tay trong tụ bào nắm chặt đến trắng bệch.
Đối diện, Diện Sân liếc mắt nhìn thanh kiếm tỏa ra quang mang yếu ớt ảm đạm, trong lòng thầm hừ lạnh đám dòi bọ này đối mặt với một người đỉnh cao như y lại có thể sử dụng một cây kiếm mẻ như vậy, đây rõ ràng là đang thẳng thừng thóa mạ y còn gì?
Lão tổ ma đạo đại vị diện, trước giờ đều không có sở thích dong dài như nam chính văn ngựa đực.
Y nói diệt tông, chính là sẽ giết không chừa một cọng cỏ.
Ngay lúc Diện Sân chuẩn bị phất tay tung ra một kích đủ để biến một nửa Hắc Sâm Lâm thành bình địa, thì lúc này, một âm thanh xa lạ cũng quen thuộc vang lên.
"Đinggg..."
Hệ thống lẫn Diện Sân đều giật nảy mình.
"Nhiệm vụ nhánh kích hoạt: 'Dấn thân tu chân'. Nội dung nhiệm vụ: Ký chủ phải từng bước thâm nhập vào tầng cao giới tu chân ở Thánh Linh đại lục, nắm rõ mọi thông tin, tìm hiểu manh mối cho nhiệm vụ chính tuyến. Yêu cầu thực hành: Thỉnh ký chủ thực thi nhiệm vụ nhánh theo phương pháp tích cực và hòa bình, hài hòa giữa ngoại giao và chính trị, quân sự lẫn kinh tế."
"Phần thưởng nhiệm vụ: Nhiệm vụ hoàn thành thưởng một trăm điểm tích phân, mở ra chuỗi nhiệm vụ nhánh, thông tin nhiệm vụ chính tuyến sẽ được tiết lộ thêm. Nhiệm vụ thất bại, hệ thống trải qua phân tích số liệu, đánh giá lực chiến và mức độ tâm lý, kết luận ký chủ thuộc loại phần tử liều mạng có thể uy hiếp đến hệ thống. Để hoàn thành được hành trình xuyên không và về nhà toàn vẹn, hệ thống kích hoạt chế độ xử phạt bắt cầu. Dựa theo chỉ số cảm xúc của ký chủ, hệ thống nhận định đối tượng đồ đệ của ký chủ để tiến hành xử phạt. Hệ thống đã tiến hành ghép nối, hiện tại nếu ký chủ có ý định phản kháng hoặc giết hệ thống, người buộc định bắt cầu cùng hệ thống sẽ theo hệ thống bị tổn thương. Thỉnh ký chủ bình tĩnh. Thân ái và quyết thắng!"
Nà ní!!!
Một chuỗi thông báo kết thúc trong đầu Diện Sân.
Bóng lưng y cô quạnh giá rét giữ gió trời mênh mang.
___________
Tác giả: :> lần này Lão tổ bị hố sâu rồi.
Thắp nến...
P/s: Cảm ơn bìa chương của bạn vioarry nhé, ^^ mong sẽ được bạn tài trợ thêm nhiều bộ ảnh nữa nha. Nguồn ảnh của bạn vioarry trên instagram nha bà con ^^
P/s 2: Tác giả chương sau sẽ cho lão tổ 'ăn hành' xD *CHÙI MÁU MŨI*