Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Chương 78: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (23)
Chương 78: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (23)
Editor: Kem
Beta: Min
Nghe xong, Nhϊế͙p͙ Gia lạnh mặt, không nói một lời tránh khỏi Cơ Giai Dung, nhanh chân đi đến doanh trại thương binh.
Các tướng lĩnh đều cuống quýt khuyên can, tình hình bệnh dịch đột nhiên trở nên nghiêm trọng, làm sao có thể để bệ hạ đi đến đó, nhỡ mà có bất trắc gì thì phải làm thế nào!
Nhϊế͙p͙ Gia căn bản không nghe, vạt áo tung lên, sải bước, Thời Kham cũng không ngăn cản mà cùng y tiến vào lều thương binh.
Cả đám tướng lĩnh không biết làm thế nào, chỉ có thể theo sát phía sau.
823 người, bệnh tình có nhẹ có nặng, đều bị cách ly cùng chỗ. Nhϊế͙p͙ Gia vừa vào đã thấy binh lính nằm đầy đất, người bệnh trạng nhẹ thì chỉ mặt màu xắm trắng ngồi yên, bệnh trạng nghiêm trọng thì hai mắt đỏ như máu, mũi miệng chảy máu, xác thực là dấu hiệu sắp chết.
Bệ hạ đến, chỉ cần là binh lính còn ý thức thì sẽ kiên cường, gian nan quỳ xuống hành lễ, Nhϊế͙p͙ Gia cũng không ngăn cản, chỉ là trêи chân mày chứa đựng vẻ nén giận, quét mắt một vòng, phát hiện tả tướng quân thủ hạ của Cơ Giai Dung cũng nhiễm phải ôn dịch.
“Đứng lên bẩm báo." Nhϊế͙p͙ Gia dùng đầu ngón tay chỉ vào tả tướng quân.
Tả tướng quân sau khi đứng lên lại lui về hai bước, che mặt ho khan nói: “Vi thần không may nhiễm bệnh, kính mong bệ hạ không tới gần vi thần, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Long thể của bệ hạ vô cùng quan trọng, trăm triệu lần không thể để cho những kẻ mạng tiện như chúng thần liên lụy."
Những binh lính còn có thể đứng lên cũng trăm miệng một lời, khẩn cầu bệ hạ rời đi.
“Đều câm miệng!" Nhϊế͙p͙ Gia vẫn tức giận như cũ, hỏi tả tướng quân: “Lúc nào thì nhiễm phải?"
“Ước chừng bốn, năm ngày trước, sáng sớm vi thần ho khan không ngừng, quân y đến khám mới phát hiện ra." Tả tướng quân giấu cả khuôn mặt sau ống tay áo, cúi thấp đầu cung kính đáp.
Bốn, năm ngày trước… Đúng lúc đó Quân Trường Duyệt trở lại đại doanh!
Hô hấp Nhϊế͙p͙ Gia gấp gáp, nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy không đúng, vừa nãy tướng quân Vân Huy cũng đã nói, vì đại quân không biết chuyện có ôn dịch, chỉ biết là bệ hạ vừa đến thành Khải Hoàn liền giết hơn một trăm bệnh nhân, nên lúc đầu có bệnh trạng, những binh sĩ này không biết mình bị lây ôn dịch, đều lừa gạt lẫn nhau, chỉ là không muốn bị bệ hạ giết. Không biết lúc trước bệ hạ giết người là vì những người kia không thể cứu được, thứ thật sự sẽ tước đi mạng người chính là tình hình bệnh dịch nghiêm trọng này.
Nếu như Quân Trường Duyệt có liên quan đến chuyện ôn dịch, từ truyền nhiễm đến lúc phát bệnh rồi đến tử vong, bốn, năm ngày là quá nhanh.
Lúc này có hai Huyền Giáp tiến vào lều thương binh, quỳ một gối trêи đất, nói: “Bệ hạ, đã tra được nguồn dịch."
Nhϊế͙p͙ Gia hờ hững lên tiếng: “Nói."
Huyền Giáp ánh mắt nghiêm túc nói: “Lúc trước người hạ lệnh đánh chết tại chỗ 107 binh lính nhiễm ôn dịch ở thành Khải Hoàn, tả tiên phong Đỗ Vũ Hiền sợ rằng chuyện ôn dịch sẽ làm nhiễu loạn lòng quân nên cho phong tỏa tin tức, trừ mấy vị tướng quân thì những người khác đều không biết gì về ôn dịch cả. Mà đối thi thể thành khói ở Yến quốc bị coi là kiêng kỵ, sinh hồn vĩnh viễn không thể an nghỉ, cho nên khi vận chuyển thi thể ra ngoài thành đốt cháy, người bạn thân thiết với một binh lính khi còn sống lén trộm thi thể ra ngoài, lặng lẽ chôn ở hạ du sông Kỳ Lân, trêи sườn núi, mà thời tiết nóng nực nên thường xuyên có binh lính đến sông Kỳ Lân cho mát."
“Người đâu?" Thời Kham cầm lấy tay Nhϊế͙p͙ Gia đang siết thành nắm đấm.
Huyền Giáp đem hai tên binh lính sắc mặt tái nhợt áp giải đến, hai tên lính rầm một cái quỳ trêи mặt đất, tuyệt vọng xin tha, “Bệ hạ tha mạng! Nô tài không biết Khang Tử chết vì ôn dịch, nếu biết thì nô tài có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đi trộm xác đem đến gần nguồn nước chôn cất!"
Lúc này một phó tướng giận ngút trời nói: “Các ngươi còn dám cầu xin bệ hạ tha thứ? Ngẩng đầu nhìn xem 823 binh lính vô tội nằm đây, các ngươi lấy gan ở đâu mà dám xin tha!"
Hai tên lính lập tức im bặt, quỳ trêи mặt đất run rẩy hai vai, đã sớm rơi nước mắt đầy mặt.
Mà lúc này những binh lính khác mới biết được, bệ hạ vừa vào thành Khải Hoàn đã giết người là vì ngăn chặn ôn dịch, cơ bản đã cứu toàn bộ thành Khải Hoàn… Mà khi đó bọn họ không ai không oán hận bệ hạ độc ác, thầm mắng người là tên bạo quân khát máu, mãi đến khi người suất binh thắng trận, thậm chí còn bắt sống thái tử Tề quốc họ mới từ từ quên mất chuyện này.
Nhưng trêи thực tế thì đây là Yến quốc vương, dù không có công trạng thì cũng có thể cho phép những thứ dân như họ tùy ý chửi bới sao! Hơn nữa tháng qua, người người ca tụng người là hồn của Yến quốc, là tín ngưỡng của các tướng sĩ, thế nhưng bọn họ đã từng vấy bẩn tín ngưỡng của chính mình như vậy.
Lúc này, những binh lính nhiễm bệnh đều hổ thẹn đến mức không có tâm trạng truy vấn nguồn gốc phát bệnh, thậm chí rất nhiều người quỳ xuống khẩn cầu bệ hạ giết những bệnh binh như bọn họ, chấm dứt hậu họa!
Khung cảnh này thật sự làm người ta phải cảm động, trong mắt các tướng lĩnh dâng lên một tầng nước mắt, quay lưng lại không đành lòng nhìn.
Nhưng Nhϊế͙p͙ Gia thì lạnh lùng, vô tình phất tay áo quát mắng: “Đều câm miệng, đừng có làm phiền ta!"
Các binh sĩ yên tĩnh lại, vẫn quỳ, có người khóc, có người muốn dùng dao tự sát, may mà bị người bên cạnh cản lại.
Nhϊế͙p͙ Gia tức muốn nổ óc, lồng ngực phập phồng chỉ tay vào Cơ Giai Dung, “Phái người quan sát bọn họ, đừng cho bọn họ hơi tí là tìm chết, bản vương có cách chữa trị."
Mọi người sững sờ, Cơ Giai Dung đáp một tiếng, thần sắc cũng mờ mịt.
Huyền Giáp đến thông báo, Tĩnh vương đã được tướng quân Vân Huy đưa về.
Nhϊế͙p͙ Gia vừa nghe thấy lập tức rời khỏi lều thương binh cùng Thời Kham, trêи đường về vương trướng vừa vặn gặp Quân Trường Duyệt đang đi đến doanh trại thương binh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Nhϊế͙p͙ Gia quét qua Quân Trường Duyệt một cái, không phản ứng gì, chỉ nói một câu với tướng quân Vân Huy: “Chuẩn bị một ca nước lớn trong doanh trại thương binh, lớn một chút, đựng được 823 bát."
Nói xong trực tiếp đi.
Vân Huy tướng quân mờ mịt đáp lời, đưa Quân Trường Duyệt đến vương trướng xong lập tức đi chuẩn bị.
“Nghe nói tình huống cực kỳ nguy hiểm, vương huynh không cho thần đệ đi xem thử sao?" Trong lòng Quân Trường Duyệt thấp thỏm, nhưng trêи mặt giả vờ rất bình tĩnh, “Thần đệ đã có niềm tin tuyệt đối với chuyện ôn dịch lần này."
Nhϊế͙p͙ Gia vẫn không nói gì, chỉ chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong lều, nhưng trông vẫn rất bình tĩnh. Cũng chỉ có Thời Kham mới biết y đang điều tiết tâm tình của mình, nếu không y mà tức giận thì đã ra lệnh treo Quân Trường Duyệt lên đánh cho một trận rồi.
Quân Trường Duyệt thấy y trầm mặc không nói, còn muốn nói thêm gì đó, Thời Kham lạnh lùng nhìn sang, nói: “Câm miệng."
Mặt Quân Trường Duyệt lúng túng đỏ lên, không lên tiếng nữa.
Một lúc lâu sau Nhϊế͙p͙ Gia mới kiềm chế được, quay người nhìn dáng vẻ quý công tử nho nhã của Quân Trường Duyệt, cười lạnh lẽo: “Quân Trường Duyệt, có phải ngươi đã sớm có biện pháp, nhưng vẫn kéo dài đến tận bây giờ để chờ ta xin ngươi không? Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đi một nước cờ hiểm, ôn dịch là ngươi mang vào, ngươi muốn được gì từ chỗ ta?"
Quân Trường Duyệt biến sắc, quỳ xuống ngay tắp lự, “Vương huynh, tội lớn bậc này thần đệ không có gan làm, nếu như vương huynh một mực vu oan cho thần đệ, thần đệ không thể làm gì khác ngoài lấy cái chết chứng minh sự trong sạch."
“Ngươi vẫn còn cái thói quen dùng tính mạng của bản thân để uy hϊế͙p͙ ta, sao vậy, ngươi cho rằng ta thật sự quý trọng cái mạng của ngươi à?" Nhϊế͙p͙ Gia rút ra dao găm bên hông Thời Khăm, loảng xoảng vứt trước mặt Quân Trường Duyệt, ác ý cười, “Hôm nay ta sẽ cho ngươi một cơ hội, không phải muốn chết à, đâm đi."
Quân Trường Duyệt cắn môi dưới, quật cường nói: “Vương huynh muốn thần đệ chết, thần đệ không dám không nghe, nhưng xin vương huynh cho thần đệ đi xem bệnh cho những thương binh mắc ôn dịch, vương huynh cũng không muốn hơn tám trăm người vô tội bỏ mạng đúng không?"
Câu ám chỉ này đã đủ để Nhϊế͙p͙ Gia biết rằng ôn dịch đang bình ổn đột nhiên lại bộc phát dữ dội là do Quân Trường Duyệt ra tay.
Thi thể chôn ở sông Kỳ Lân là mang ra từ thành Khải Hoàn, bệnh độc lan tràn ở thành Khải Hoàn còn lâu mới linh hoạt như ở quận Đan Dương, binh lính trong lều thương binh mới đầu đúng là nhiễm phải ôn dịch, nhưng đạt đến mức độ như hôm nay ít nhất phải cần thời gian hơn một tháng. Mà quận Đan Dương thì mười ngày là đủ.
Quân Trường Duyệt đã quạt ngọn lửa yếu ớt thành lửa rồng, chỉ sợ nếu Quân Trường Duyệt đi doanh trại thương binh một chuyến cũng sẽ giật mình, tình hình bệnh dịch này còn nghiêm trọng hơn cả quận Đan Dương, cứ coi như có cách trị thì cũng không kịp.
Nhϊế͙p͙ Gia lạnh lùng nở nụ cười: “Chỉ là 800 người, ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm sao? Chết thì chết, thêm cả ngươi nữa thì ta có thể giết 1706 người, số chẵn vừa đẹp."
Quân Trường Duyệt không nghĩ rằng vương huynh coi thường mạng người này nói đùa với mình, lập tức sợ đến biến sắc, hốt hoảng đáp, “Nhưng nếu ngươi giết bọn họ, không sợ làm lòng quân lạnh lẽo sao? Trong quân có ôn dịch, ngươi giết người bị lây có tác dụng không? Lòng quân đã rung chuyển, nếu Triệu Vô Thương công thành thì chẳng phải là trăm họ lầm than sao!"
“Mấy thứ đó không đến phiên ngươi lo." Nhϊế͙p͙ Gia căn bản không hề bận tâm đến lời nói của Quân Trường Duyệt, y siết lấy cổ áo Quân Trường Duyệt nhấc lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng đặt lưỡi dao lên trêи cổ Quân Trường Duyệt, “Ngươi chỉ cần biết là ngươi vừa chết thì còn có 999 người chôn cùng đấy, đảm bảo trêи đường xuống hoàng tuyền ngươi sẽ được phong quang vạn trượng."
Quân Trường Duyệt triệt để biến sắc, cảm nhận sự lạnh lẽo của lưỡi dao, đuôi mắt đã ươn ướt.
Nụ cười lạnh bên môi Nhϊế͙p͙ Gia dần dần tan biến, ném Quân Trường Duyệt một cái, trợn mắt nói: “Ta biết tại sao ngươi làm thế, muốn dùng cái này để ép ta đưa cho ngươi phương thuốc nối mạch đúng không? Ngươi đúng là cực kỳ si tình với Tư Không Hàn, trước giờ đi khắp nơi khoe khoang mình là lương y nhưng bây giờ lại hại hơn tám trăm mạng người chỉ vì một cái tay của Tư Không Hàn!"
Quân Trường Duyệt run rẩy toàn thân, nhìn y: “Ngươi, làm sao ngươi biết..."
“Ta không chỉ biết Đỗ Vũ Hiền là Tư Không Hàn, ta còn biết bây giờ Tư Không Hàn đang không còn ở trong quân, trốn đi Trác Lộc từ lâu rồi, gã và Khánh Quốc công cấu kết cầm binh tạo phản, cắt đứt đường lui của ta, đang ngồi chờ ta và mười vạn đại quân chết đói ở thành Khải Hoàn hoặc chết trêи đao của Triệu Vô Thương."
Ngữ khí y bình tĩnh, nhưng sau khi nghe thấy, tóc gáy Quân Trường Duyệt dựng thẳng, ánh mắt sợ hãi như gặp quỷ, “Ngươi đã sớm biết? Cho nên ngươi mới nơi nơi nhằm vào hắn, phế bỏ tay của hắn!"
“Không sai, ta đã biết ngay từ đầu." Nhϊế͙p͙ Gia nhếch môi nở nụ cười: “Ta không giết Tư Không Hàn là vì cái loại nhãi nhép như gã không đáng để ta tự mình ra tay, mà ta không giết ngươi, cũng là vì ta biết ngươi có thể chữa trị ôn dịch, đó giá trị cuối cùng của ngươi với ta, thế mà cũng không biết quý trọng, ngu xuẩn."
Quân Trường Duyệt nhớ lại, bọn họ từng bước giẫm vào hố sâu mà không biết!
“Rốt cuộc ngươi... là người hay quỷ..." Quân Trường Duyệt sợ hãi, hy vọng lúc trước xây dựng lên bây giờ đã bị y bóp tan nát, dù thế nào Quân Trường Duyệt cũng không ngờ được ngay cả việc thành Trác Lộc thất thủ cũng là âm mưu của y, thế cờ nguy hiểm như vậy mà cũng dám đi... y thật sự là người sao!
Lúc này tướng quân Vân Huy tiến vào nói: “Bệ hạ, đã chuẩn bị xong nước."
Nhϊế͙p͙ Gia đạp một cước vào vai Quân Trường Duyệt, Quân Trường Duyệt kinh hô một tiếng nằm nhoài bên chân tướng quân Vân Huy.
“Đưa đi." Y nói xong lại muốn đến doanh trại thương binh, chợt nhớ đến gì đó, đột nhiên quay đầu lại, thiếu chút nữa đã đụng vào Thời Kham đứng sau. Y do dự nói: “Thời Kham, ngươi đừng đi, ở lại đây chờ ta, ta sẽ về nhanh thôi."
Thời Kham nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì, gật đầu đáp một tiếng, đứng ở trước nhìn thân ảnh Nhϊế͙p͙ Gia phía trước đang đi xa.
Trại thương binh vẫn là không khí vô cùng bi thảm, các tướng lĩnh vẫn còn ở đó, bệ hạ mang theo Tĩnh Vương điện hạ đến, khiến cho không ít người dấy lên hy vọng trong lòng.
“Chữa, dù chỉ được một người thôi ta cũng sẽ giữ cho ngươi một mạng." Nhϊế͙p͙ Gia dặn dò Quân Trường Duyệt đang sững sờ.
Trong trại thương binh vang lên tiếng ho khan không ngừng, Quân Trường Duyệt ngơ ngác nhìn, trong đầu ầm một tiếng, tràn đầy khϊế͙p͙ sợ và tuyệt vọng.
Làm sao có thể nghiêm trọng như thế này được! Không thể nào, rõ ràng phải hơn bốn, năm ngày nữa mới nặng thế này được...
Hết chương 78.
Editor: Kem
Beta: Min
Nghe xong, Nhϊế͙p͙ Gia lạnh mặt, không nói một lời tránh khỏi Cơ Giai Dung, nhanh chân đi đến doanh trại thương binh.
Các tướng lĩnh đều cuống quýt khuyên can, tình hình bệnh dịch đột nhiên trở nên nghiêm trọng, làm sao có thể để bệ hạ đi đến đó, nhỡ mà có bất trắc gì thì phải làm thế nào!
Nhϊế͙p͙ Gia căn bản không nghe, vạt áo tung lên, sải bước, Thời Kham cũng không ngăn cản mà cùng y tiến vào lều thương binh.
Cả đám tướng lĩnh không biết làm thế nào, chỉ có thể theo sát phía sau.
823 người, bệnh tình có nhẹ có nặng, đều bị cách ly cùng chỗ. Nhϊế͙p͙ Gia vừa vào đã thấy binh lính nằm đầy đất, người bệnh trạng nhẹ thì chỉ mặt màu xắm trắng ngồi yên, bệnh trạng nghiêm trọng thì hai mắt đỏ như máu, mũi miệng chảy máu, xác thực là dấu hiệu sắp chết.
Bệ hạ đến, chỉ cần là binh lính còn ý thức thì sẽ kiên cường, gian nan quỳ xuống hành lễ, Nhϊế͙p͙ Gia cũng không ngăn cản, chỉ là trêи chân mày chứa đựng vẻ nén giận, quét mắt một vòng, phát hiện tả tướng quân thủ hạ của Cơ Giai Dung cũng nhiễm phải ôn dịch.
“Đứng lên bẩm báo." Nhϊế͙p͙ Gia dùng đầu ngón tay chỉ vào tả tướng quân.
Tả tướng quân sau khi đứng lên lại lui về hai bước, che mặt ho khan nói: “Vi thần không may nhiễm bệnh, kính mong bệ hạ không tới gần vi thần, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Long thể của bệ hạ vô cùng quan trọng, trăm triệu lần không thể để cho những kẻ mạng tiện như chúng thần liên lụy."
Những binh lính còn có thể đứng lên cũng trăm miệng một lời, khẩn cầu bệ hạ rời đi.
“Đều câm miệng!" Nhϊế͙p͙ Gia vẫn tức giận như cũ, hỏi tả tướng quân: “Lúc nào thì nhiễm phải?"
“Ước chừng bốn, năm ngày trước, sáng sớm vi thần ho khan không ngừng, quân y đến khám mới phát hiện ra." Tả tướng quân giấu cả khuôn mặt sau ống tay áo, cúi thấp đầu cung kính đáp.
Bốn, năm ngày trước… Đúng lúc đó Quân Trường Duyệt trở lại đại doanh!
Hô hấp Nhϊế͙p͙ Gia gấp gáp, nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy không đúng, vừa nãy tướng quân Vân Huy cũng đã nói, vì đại quân không biết chuyện có ôn dịch, chỉ biết là bệ hạ vừa đến thành Khải Hoàn liền giết hơn một trăm bệnh nhân, nên lúc đầu có bệnh trạng, những binh sĩ này không biết mình bị lây ôn dịch, đều lừa gạt lẫn nhau, chỉ là không muốn bị bệ hạ giết. Không biết lúc trước bệ hạ giết người là vì những người kia không thể cứu được, thứ thật sự sẽ tước đi mạng người chính là tình hình bệnh dịch nghiêm trọng này.
Nếu như Quân Trường Duyệt có liên quan đến chuyện ôn dịch, từ truyền nhiễm đến lúc phát bệnh rồi đến tử vong, bốn, năm ngày là quá nhanh.
Lúc này có hai Huyền Giáp tiến vào lều thương binh, quỳ một gối trêи đất, nói: “Bệ hạ, đã tra được nguồn dịch."
Nhϊế͙p͙ Gia hờ hững lên tiếng: “Nói."
Huyền Giáp ánh mắt nghiêm túc nói: “Lúc trước người hạ lệnh đánh chết tại chỗ 107 binh lính nhiễm ôn dịch ở thành Khải Hoàn, tả tiên phong Đỗ Vũ Hiền sợ rằng chuyện ôn dịch sẽ làm nhiễu loạn lòng quân nên cho phong tỏa tin tức, trừ mấy vị tướng quân thì những người khác đều không biết gì về ôn dịch cả. Mà đối thi thể thành khói ở Yến quốc bị coi là kiêng kỵ, sinh hồn vĩnh viễn không thể an nghỉ, cho nên khi vận chuyển thi thể ra ngoài thành đốt cháy, người bạn thân thiết với một binh lính khi còn sống lén trộm thi thể ra ngoài, lặng lẽ chôn ở hạ du sông Kỳ Lân, trêи sườn núi, mà thời tiết nóng nực nên thường xuyên có binh lính đến sông Kỳ Lân cho mát."
“Người đâu?" Thời Kham cầm lấy tay Nhϊế͙p͙ Gia đang siết thành nắm đấm.
Huyền Giáp đem hai tên binh lính sắc mặt tái nhợt áp giải đến, hai tên lính rầm một cái quỳ trêи mặt đất, tuyệt vọng xin tha, “Bệ hạ tha mạng! Nô tài không biết Khang Tử chết vì ôn dịch, nếu biết thì nô tài có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đi trộm xác đem đến gần nguồn nước chôn cất!"
Lúc này một phó tướng giận ngút trời nói: “Các ngươi còn dám cầu xin bệ hạ tha thứ? Ngẩng đầu nhìn xem 823 binh lính vô tội nằm đây, các ngươi lấy gan ở đâu mà dám xin tha!"
Hai tên lính lập tức im bặt, quỳ trêи mặt đất run rẩy hai vai, đã sớm rơi nước mắt đầy mặt.
Mà lúc này những binh lính khác mới biết được, bệ hạ vừa vào thành Khải Hoàn đã giết người là vì ngăn chặn ôn dịch, cơ bản đã cứu toàn bộ thành Khải Hoàn… Mà khi đó bọn họ không ai không oán hận bệ hạ độc ác, thầm mắng người là tên bạo quân khát máu, mãi đến khi người suất binh thắng trận, thậm chí còn bắt sống thái tử Tề quốc họ mới từ từ quên mất chuyện này.
Nhưng trêи thực tế thì đây là Yến quốc vương, dù không có công trạng thì cũng có thể cho phép những thứ dân như họ tùy ý chửi bới sao! Hơn nữa tháng qua, người người ca tụng người là hồn của Yến quốc, là tín ngưỡng của các tướng sĩ, thế nhưng bọn họ đã từng vấy bẩn tín ngưỡng của chính mình như vậy.
Lúc này, những binh lính nhiễm bệnh đều hổ thẹn đến mức không có tâm trạng truy vấn nguồn gốc phát bệnh, thậm chí rất nhiều người quỳ xuống khẩn cầu bệ hạ giết những bệnh binh như bọn họ, chấm dứt hậu họa!
Khung cảnh này thật sự làm người ta phải cảm động, trong mắt các tướng lĩnh dâng lên một tầng nước mắt, quay lưng lại không đành lòng nhìn.
Nhưng Nhϊế͙p͙ Gia thì lạnh lùng, vô tình phất tay áo quát mắng: “Đều câm miệng, đừng có làm phiền ta!"
Các binh sĩ yên tĩnh lại, vẫn quỳ, có người khóc, có người muốn dùng dao tự sát, may mà bị người bên cạnh cản lại.
Nhϊế͙p͙ Gia tức muốn nổ óc, lồng ngực phập phồng chỉ tay vào Cơ Giai Dung, “Phái người quan sát bọn họ, đừng cho bọn họ hơi tí là tìm chết, bản vương có cách chữa trị."
Mọi người sững sờ, Cơ Giai Dung đáp một tiếng, thần sắc cũng mờ mịt.
Huyền Giáp đến thông báo, Tĩnh vương đã được tướng quân Vân Huy đưa về.
Nhϊế͙p͙ Gia vừa nghe thấy lập tức rời khỏi lều thương binh cùng Thời Kham, trêи đường về vương trướng vừa vặn gặp Quân Trường Duyệt đang đi đến doanh trại thương binh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Nhϊế͙p͙ Gia quét qua Quân Trường Duyệt một cái, không phản ứng gì, chỉ nói một câu với tướng quân Vân Huy: “Chuẩn bị một ca nước lớn trong doanh trại thương binh, lớn một chút, đựng được 823 bát."
Nói xong trực tiếp đi.
Vân Huy tướng quân mờ mịt đáp lời, đưa Quân Trường Duyệt đến vương trướng xong lập tức đi chuẩn bị.
“Nghe nói tình huống cực kỳ nguy hiểm, vương huynh không cho thần đệ đi xem thử sao?" Trong lòng Quân Trường Duyệt thấp thỏm, nhưng trêи mặt giả vờ rất bình tĩnh, “Thần đệ đã có niềm tin tuyệt đối với chuyện ôn dịch lần này."
Nhϊế͙p͙ Gia vẫn không nói gì, chỉ chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong lều, nhưng trông vẫn rất bình tĩnh. Cũng chỉ có Thời Kham mới biết y đang điều tiết tâm tình của mình, nếu không y mà tức giận thì đã ra lệnh treo Quân Trường Duyệt lên đánh cho một trận rồi.
Quân Trường Duyệt thấy y trầm mặc không nói, còn muốn nói thêm gì đó, Thời Kham lạnh lùng nhìn sang, nói: “Câm miệng."
Mặt Quân Trường Duyệt lúng túng đỏ lên, không lên tiếng nữa.
Một lúc lâu sau Nhϊế͙p͙ Gia mới kiềm chế được, quay người nhìn dáng vẻ quý công tử nho nhã của Quân Trường Duyệt, cười lạnh lẽo: “Quân Trường Duyệt, có phải ngươi đã sớm có biện pháp, nhưng vẫn kéo dài đến tận bây giờ để chờ ta xin ngươi không? Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đi một nước cờ hiểm, ôn dịch là ngươi mang vào, ngươi muốn được gì từ chỗ ta?"
Quân Trường Duyệt biến sắc, quỳ xuống ngay tắp lự, “Vương huynh, tội lớn bậc này thần đệ không có gan làm, nếu như vương huynh một mực vu oan cho thần đệ, thần đệ không thể làm gì khác ngoài lấy cái chết chứng minh sự trong sạch."
“Ngươi vẫn còn cái thói quen dùng tính mạng của bản thân để uy hϊế͙p͙ ta, sao vậy, ngươi cho rằng ta thật sự quý trọng cái mạng của ngươi à?" Nhϊế͙p͙ Gia rút ra dao găm bên hông Thời Khăm, loảng xoảng vứt trước mặt Quân Trường Duyệt, ác ý cười, “Hôm nay ta sẽ cho ngươi một cơ hội, không phải muốn chết à, đâm đi."
Quân Trường Duyệt cắn môi dưới, quật cường nói: “Vương huynh muốn thần đệ chết, thần đệ không dám không nghe, nhưng xin vương huynh cho thần đệ đi xem bệnh cho những thương binh mắc ôn dịch, vương huynh cũng không muốn hơn tám trăm người vô tội bỏ mạng đúng không?"
Câu ám chỉ này đã đủ để Nhϊế͙p͙ Gia biết rằng ôn dịch đang bình ổn đột nhiên lại bộc phát dữ dội là do Quân Trường Duyệt ra tay.
Thi thể chôn ở sông Kỳ Lân là mang ra từ thành Khải Hoàn, bệnh độc lan tràn ở thành Khải Hoàn còn lâu mới linh hoạt như ở quận Đan Dương, binh lính trong lều thương binh mới đầu đúng là nhiễm phải ôn dịch, nhưng đạt đến mức độ như hôm nay ít nhất phải cần thời gian hơn một tháng. Mà quận Đan Dương thì mười ngày là đủ.
Quân Trường Duyệt đã quạt ngọn lửa yếu ớt thành lửa rồng, chỉ sợ nếu Quân Trường Duyệt đi doanh trại thương binh một chuyến cũng sẽ giật mình, tình hình bệnh dịch này còn nghiêm trọng hơn cả quận Đan Dương, cứ coi như có cách trị thì cũng không kịp.
Nhϊế͙p͙ Gia lạnh lùng nở nụ cười: “Chỉ là 800 người, ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm sao? Chết thì chết, thêm cả ngươi nữa thì ta có thể giết 1706 người, số chẵn vừa đẹp."
Quân Trường Duyệt không nghĩ rằng vương huynh coi thường mạng người này nói đùa với mình, lập tức sợ đến biến sắc, hốt hoảng đáp, “Nhưng nếu ngươi giết bọn họ, không sợ làm lòng quân lạnh lẽo sao? Trong quân có ôn dịch, ngươi giết người bị lây có tác dụng không? Lòng quân đã rung chuyển, nếu Triệu Vô Thương công thành thì chẳng phải là trăm họ lầm than sao!"
“Mấy thứ đó không đến phiên ngươi lo." Nhϊế͙p͙ Gia căn bản không hề bận tâm đến lời nói của Quân Trường Duyệt, y siết lấy cổ áo Quân Trường Duyệt nhấc lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng đặt lưỡi dao lên trêи cổ Quân Trường Duyệt, “Ngươi chỉ cần biết là ngươi vừa chết thì còn có 999 người chôn cùng đấy, đảm bảo trêи đường xuống hoàng tuyền ngươi sẽ được phong quang vạn trượng."
Quân Trường Duyệt triệt để biến sắc, cảm nhận sự lạnh lẽo của lưỡi dao, đuôi mắt đã ươn ướt.
Nụ cười lạnh bên môi Nhϊế͙p͙ Gia dần dần tan biến, ném Quân Trường Duyệt một cái, trợn mắt nói: “Ta biết tại sao ngươi làm thế, muốn dùng cái này để ép ta đưa cho ngươi phương thuốc nối mạch đúng không? Ngươi đúng là cực kỳ si tình với Tư Không Hàn, trước giờ đi khắp nơi khoe khoang mình là lương y nhưng bây giờ lại hại hơn tám trăm mạng người chỉ vì một cái tay của Tư Không Hàn!"
Quân Trường Duyệt run rẩy toàn thân, nhìn y: “Ngươi, làm sao ngươi biết..."
“Ta không chỉ biết Đỗ Vũ Hiền là Tư Không Hàn, ta còn biết bây giờ Tư Không Hàn đang không còn ở trong quân, trốn đi Trác Lộc từ lâu rồi, gã và Khánh Quốc công cấu kết cầm binh tạo phản, cắt đứt đường lui của ta, đang ngồi chờ ta và mười vạn đại quân chết đói ở thành Khải Hoàn hoặc chết trêи đao của Triệu Vô Thương."
Ngữ khí y bình tĩnh, nhưng sau khi nghe thấy, tóc gáy Quân Trường Duyệt dựng thẳng, ánh mắt sợ hãi như gặp quỷ, “Ngươi đã sớm biết? Cho nên ngươi mới nơi nơi nhằm vào hắn, phế bỏ tay của hắn!"
“Không sai, ta đã biết ngay từ đầu." Nhϊế͙p͙ Gia nhếch môi nở nụ cười: “Ta không giết Tư Không Hàn là vì cái loại nhãi nhép như gã không đáng để ta tự mình ra tay, mà ta không giết ngươi, cũng là vì ta biết ngươi có thể chữa trị ôn dịch, đó giá trị cuối cùng của ngươi với ta, thế mà cũng không biết quý trọng, ngu xuẩn."
Quân Trường Duyệt nhớ lại, bọn họ từng bước giẫm vào hố sâu mà không biết!
“Rốt cuộc ngươi... là người hay quỷ..." Quân Trường Duyệt sợ hãi, hy vọng lúc trước xây dựng lên bây giờ đã bị y bóp tan nát, dù thế nào Quân Trường Duyệt cũng không ngờ được ngay cả việc thành Trác Lộc thất thủ cũng là âm mưu của y, thế cờ nguy hiểm như vậy mà cũng dám đi... y thật sự là người sao!
Lúc này tướng quân Vân Huy tiến vào nói: “Bệ hạ, đã chuẩn bị xong nước."
Nhϊế͙p͙ Gia đạp một cước vào vai Quân Trường Duyệt, Quân Trường Duyệt kinh hô một tiếng nằm nhoài bên chân tướng quân Vân Huy.
“Đưa đi." Y nói xong lại muốn đến doanh trại thương binh, chợt nhớ đến gì đó, đột nhiên quay đầu lại, thiếu chút nữa đã đụng vào Thời Kham đứng sau. Y do dự nói: “Thời Kham, ngươi đừng đi, ở lại đây chờ ta, ta sẽ về nhanh thôi."
Thời Kham nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì, gật đầu đáp một tiếng, đứng ở trước nhìn thân ảnh Nhϊế͙p͙ Gia phía trước đang đi xa.
Trại thương binh vẫn là không khí vô cùng bi thảm, các tướng lĩnh vẫn còn ở đó, bệ hạ mang theo Tĩnh Vương điện hạ đến, khiến cho không ít người dấy lên hy vọng trong lòng.
“Chữa, dù chỉ được một người thôi ta cũng sẽ giữ cho ngươi một mạng." Nhϊế͙p͙ Gia dặn dò Quân Trường Duyệt đang sững sờ.
Trong trại thương binh vang lên tiếng ho khan không ngừng, Quân Trường Duyệt ngơ ngác nhìn, trong đầu ầm một tiếng, tràn đầy khϊế͙p͙ sợ và tuyệt vọng.
Làm sao có thể nghiêm trọng như thế này được! Không thể nào, rõ ràng phải hơn bốn, năm ngày nữa mới nặng thế này được...
Hết chương 78.
Tác giả :
Hắc Xuyên Tắc