Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính
Chương 65: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (10)
Chương 65: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (10)
Editor: Kem
Beta: Min
Nghe thấy y mềm mại ngọt ngào đáp lại, Thời Kham lập tức nắm lấy hàm dưới của Nhϊế͙p͙ Gia hôn lên, ôm chặt người vào trong ngực, đã sớm vội không nén nổi.
Trêи giường, Nhϊế͙p͙ Gia tự mình dằn vặt chịu đựng, cho dù âm thanh phát ra đều là tiếng rêи rỉ khàn khàn, toàn thân không có một chút sức lực, đến mắt cũng không mở nổi, nhưng chỉ cần Thời Kham muốn thêm một lần nữa, y tuyệt đối không từ chối. Mỗi lần Thời Kham nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ, sức cùng lực kiệt của y đều thương tiếc không chịu được, không nỡ lòng giày vò y thêm nữa, vì thế chuyển sang mỗi ngày dằn vặt một lần, mỗi lần lại nhiều thêm vài canh giờ.
Hai người trong điện còn đang hăng say lăn lộn, hoàn toàn quên luôn Tĩnh Vương gia còn đang chờ bên ngoài.
Trước đây, ngoại trừ lần cầu xin cho Tư Không Hàn, Quân Trường Duyệt chưa từng phải chịu sự lạnh nhạt của huynh trưởng như vậy, chỉ cần muốn gặp, đi vào Xích Vân cung cũng không cần phải thông báo. Lần này tuy rằng muốn làm hòa với vương huynh nên mới kiên nhẫn đợi lâu như vậy, nhưng mắt thấy thời gian một nén nhang trôi qua vẫn còn chưa được truyền vào, Quân Trường Duyệt bắt đầu mất kiên nhẫn.
Quân Trường Duyệt muốn cho thái giám đi khuyên lần nữa, nhưng lão thái giám lại khuyên rằng sắc trời đã tối, không bằng trở về sớm chút.
Quân Trường Duyệt có chút hờn giận, liều mạng trực tiếp đẩy cửa muốn xông vào. Không ai nghĩ đến Tĩnh Vương điện hạ sẽ làm như vậy, dù sao từ trước đến giờ bệ hạ chưa từng ngăn Tĩnh Vương gia ở ngoài cửa như vậy, cung nhân mặc dù không nghĩ đến hành động này của Quân Trường Duyệt nhưng cũng không lấy làm lạ, trong lúc nhất thời không ai kịp đến ngăn cản.
Cửa điện bị Quân Trường Duyệt đẩy ra, tẩm điện Xích Vân cung vẫn trống rỗng như trước đây, chỉ có một chiếc long sàng.
Cảnh tượng trêи giường lúc này khiến Quân Trường Duyệt sững sờ tại chỗ, là một bóng lưng phủ đầy vết cào đỏ sẫm của một người đàn ông khỏe mạnh, còn có một cẳng trêи thon gầy trắng nõn như ngó sen treo ở bên hông, có thể mơ hồ nghe thấy từng chút âm thanh yếu ớt ngâm khẽ.
Quân Trường Duyệt mới chỉ nhìn thấy nhiêu đó, chưa kịp xem thêm gì, người đàn ông trêи giường đã hờ hững quay đầu, lộ ra một bên mặt sắc bén và con ngươi lạnh lẽo, hắn đột ngột vung tay, một đạo kình phong tràn ngập sát khí lập tức rầm một tiếng đóng cửa điện lại, trực tiếp đuổi Quân Trường Duyệt đang sửng sốt ra ngoài.
Trán bị cửa điện đập vào một cái, đau đớn truyền đến làm Quân Trường Duyệt hồi phục tinh thần, nhớ đến hình ảnh vừa nãy nhất thời không dám thở mạnh, nhanh chóng quỳ gối dập đầu xuống hành lang. Trêи mặt Quân Trường Duyệt mồ hôi như suối, không dám tin những điều mà cậu vừa nhìn thấy.
Bí mật không thể nói ra của quân vương lại bị mình nhìn thấy… Quân Trường Duyệt hoảng hốt không thôi, chưa nói đến hiềm khích với vương huynh vẫn chưa tiêu tan, kể cả bây giờ vẫn là thời gian trước đây vương huynh dung túng cậu khắp nơi, Quân Trường Duyệt cũng không dám chắc rằng cậu sẽ không bị giáng tội.
Càng nghĩ càng hoảng hốt, rõ ràng là quỳ gối giữa trời gió lạnh, nhưng toàn thân đều đang đổ mồ hôi.
Không bao lâu sau, cửa điện mở ra, một đôi giày đen tuyền xuất hiện trước mắt Quân Trường Nguyệt, còn có một lưỡi đao dính máu. Âm thanh lạnh lẽo như sương tuyết vang lên trêи đầu Quân Trường Nguyệt, “Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?"
Quân Trường Duyệt ngẩng đầu lên, trong giây lát nhìn thấy một đôi con ngươi khát máu như sói, sợ đến mức hét lên một tiếng té xuống cầu thang, sợ sệt mà thở hổn hển, gấp gáp nhìn về phía Tu La đứng trêи hành lang.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?" Trêи mặt Thời Kham không hề có cảm xúc, trong tay cầm lưỡi đao dính máu nhảy tới trước một bước, mũi đao lê trêи đất tạo ra những tia sáng tung tóe.
Hắn nổi giận nhìn Quân Trường Duyệt như nhìn một bộ thi thể. Nếu như Quân Trường Duyệt nhìn thấy thân thể và sự mê hoặc của tiểu quốc quân, Thời Kham tuyệt đối không do dự một đao chém đứt đầu cậu!
“Ta nhìn thấy ngươi và chân của vương huynh… không nhìn thấy thứ gì khác!" Quân Trường Duyệt chưa từng cảm nhận sự uy hϊế͙p͙ tính mạng gần kề thế này, hoàn toàn không dám nói dối, rõ ràng là Tĩnh Vương điện hạ tôn quý, lúc này lại không dám ngẩng đầu lên trước một tên ám vệ, thậm chí là sợ đến ruột gan đều sắp nứt ra.
“Cút." Thời Kham tra đao vào vỏ, sát khí khủng bố siết lấy cuống họng làm người khác nghẹt thở cũng tiêu tán theo.
Hắn quay người trở về điện, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Quân Trường Duyệt chật vật thở phào nhẹ nhõm một cái, mặc kệ lão thái giám tiến đến dìu tay, bò lên chạy ra khỏi Xích Vâncung.
Trong điện, Nhϊế͙p͙ Gia đã mơ màng ngủ, tay sờ tới sờ lui bên cạnh, Thời Kham nhếch nhẹ môi, nở nụ cười, đi tới nắm tay y, lúc này Nhϊế͙p͙ Gia mới yên tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
Bên này Quân Trường Duyệt vội vã chạy về phủ Vân Huy tướng quân, Tư Không Hàn có vẻ đang say rượu, ngã trêи giường, thấy Quân Trường Duyệt đến thì miễn cưỡng xốc dậy tinh thần cùng cậu nói chuyện.
Quân Trường Duyệt đem một màn nhìn thấy ở Xích Vân cung kể lại cho Tư Không Hàn nghe, cho đến bây giờ âm thanh vẫn mang theo ý tứ e ngại: “Mặc dù ta chưa từng gặp Huyền Giáp thống lĩnh, nhưng Tu La đao chắc chắn không nhận sai, nhất định là hắn! Không nghĩ đến hắn lại ở cùng vương huynh…"
Quân Trường Duyệt kịp thời dừng lại, tâm lý căng thẳng.
Tư Không Hàn nghe xong, không nhịn được chậm rãi nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Chẳng trách, hai mươi mốt Huyền Giáp người nào cũng đều là cao thủ, nhất là thống lĩnh, ta vẫn luôn tò mò rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho một nhân vật như vậy mà lại trung thành một mực ở bên tên hôn quân kia, hóa ra là như vậy." Gương mặt của Quân Trường Sinh quả thật rất quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt màu vàng nhạt lộng lẫy như sao, thế gian hiếm thấy, nếu y không phải vua một nước thì chắc chắn đã sớm trở thành đào kép danh chấn thiên hạ.
“Thì ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân." Ánh mắt Tư Không Hàn kinh bỉ, cười lạnh, giơ tay rót một chén trà nguội cho Quân Trường Duyệt.
Vào lúc mũi tên hôn quân bắn lén phóng tới, Tư Không Hàn kinh ngạc chớp mắt, sau khi sống lại vẫn không ngừng suy nghĩ có phải là trước giờ gã luôn xem thường hôn quân, y có thể nắm chắc hai mươi mốt Huyền Giáp trong tay, chắc chắn là thâm tàng bất lộ. Bây giờ xem ra cũng chỉ là bán thân thể để củng cố vương vị, giao dịch quyền sắc, làm người khác buồn nôn.
“Hắn dường như rất sợ ta nhìn thấy gì đó, vừa rồi ta còn tưởng rằng hắn sẽ giết ta."
“Hắn không dám, ngươi là Tĩnh vương, nếu giết ngươi, thần dân Yến quốc cũng không dễ dàng tha cho hắn, hắn vẫn biết nặng nhẹ." Tư Không Hàn nắm tay an ủi nói: “Thế nhưng nếu đã như vậy, có một số việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu như có thể khiến cho hai mươi mốt Huyền Giáp quy phục ta, lấy đầu của Quân Trường Sinh dễ như trở bàn tay."
Một tay Tư Không Hàn nắm thành quyền nhấn trêи đầu gối, dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch.
Quân Trường Duyệt dù là Tĩnh vương nhưng biết rất ít về hai mươi mốt Huyền Giáp, thậm chí là sau khi Tư Không Hàn xảy ra chuyện mới biết hóa ra còn có hai mươi mốt người sâu không lường được ở sát bên người quân vương. Vì thế không thể đưa ra tin tình báo có ích, không giúp gì được Tư Không Hàn, chỉ lo lắng hỏi: “Thế nhưng ngươi cũng vô cùng hận Huyền Giáp, nếu như thật sự có thể thu thập bọn họ dưới trướng, ngươi cam tâm cho bọn họ một con đường sống sao?"
“Sau khi xong việc giết chết không tha." Tư Không Hàn ánh mắt lạnh lùng, thốt lên không chút nghĩ ngợi.
Sau đó gã dừng lại một chút, cổ cứng nhắc, tê rần, trong mắt tràn ra một tia xấu hổ. Vừa rồi ý của gã là muốn lợi dụng Huyền Giáp đấu với hôn quân, sau đó lại được chim quên ná, xóa sổ Huyền Giáp, hành vi đê hèn này thật sự không phải là điều quân tử nên làm… Mặt Tư Không Hàn lúng túng đỏ lên, chẳng qua gã đang say chếnh choáng, trêи mặt đã đỏ sẵn, bây giờ cũng chẳng nhìn ra cái gì.
Gã nháy mắt một cái che giấu, quay đầu liếc nhìn, tựa như sợ Quân Trường Duyệt nảy sinh cái nhìn không tốt với những câu nói vô liêm sỉ của gã.
Nhưng Quân Trường Duyệt căn bản không nghĩ nhiều như thế, chỉ ừ một tiếng, ánh mắt chân tình và sùng bái giành cho gã không hề giảm chút nào, kéo tay gã thân mật nói: “Hai mươi một Huyền Giáp trợ Trụ vi ngược, đáng bị như vậy."
Thần kinh căng thẳng của Tư Không Hàn cũng thoải mái hơn chút, cười cười qua loa, nhẹ giọng nói: “Việc này phải bàn bạc kỹ càng, không thể nhất thời nóng lòng."
“Ta biết, tiếc là hôm nay chưa kịp gặp mặt vương huynh một lần, nếu không ta đã sớm nhắc đến ngươi một chút trước mặt y, khỏi phải đợi đến cung yến ngày mai tùy tiện tiến cử." Quân Trường Duyệt nói.
Tư Không Hàn không để ý lắm, nói: “Không sao, y vẫn luôn dung túng ngươi, lúc nào nói cũng như nhau cả."
Quân Trường Duyệt gật đầu không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lặng tựa bên người gã.
Đêm đó các nơi trong vương cung đều bận túi bụi, từ hừng đông đã bắt đầu chuẩn bị cho cung yến ngày mai.
Cung yến lần này không có lý do gì quá đặc biệt, quân Tây Bắc đại thắng, bệ hạ thiết yến khao thưởng những người có công lao trong quân, mời quần thần tiền triều chung vui. Nhϊế͙p͙ Gia đêm qua ngủ không ngon, bộ dạng tinh thần mệt mỏi, lúc ngồi ở trêи liễn chống lên tấm hoành chợp mắt. Đến điện Cửu Long vàng son lộng lẫy, văn võ quần thần, mệnh phụ* và cung nhân, thị vệ đã quỳ tại chỗ tiếp đón.
*命婦: danh từ dung để gọi phụ nữ có tước hàm trong triều đại phong kiến.
Nhϊế͙p͙ Gia mệt mỏi vung nhẹ tay, “Đứng lên đi." Y mở mắt ra nhìn một chút, yến hội long trọng nhưng bốn phía đều là âm mưu trùng trùng, ánh nhìn nào cũng hận không thể ăn tươi nuốt sống y.
Thời Kham đứng bên cạnh Nhϊế͙p͙ Gia, hôm nay hắn không mặc trang phục Huyền Giáp mà mặc cẩm bào đen tuyền cùng màu với triều phục của tiểu quốc quân, ống tay áo và vạt áo đều thêu hoa văn cát tường, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, như một cây chiến đao đã ra khỏi vỏ, khiến cho quần thần kinh hãi. Không ít võ tướng khϊế͙p͙ sợ nhìn lên vị trí cao cao tại thượng đó, ngạc nhiên không biết người này có thân phận là gì, trước nay chưa từng gặp.
Ca vũ bắt đầu, Nhϊế͙p͙ Gia nhàn nhạt uống hết chén rượu này đến chén rượu khác, dường như cảm thấy yến tiệc cực kỳ nhạt nhẽo, bèn lôi kéo Thời Kham cùng uống.
Quần thần cũng đã bắt đầu châu đầu ghé tai, suy đoán người đứng cạnh bệ hạ rốt cuộc là ai, cách ăn mặc của hắn không nhìn ra thân phận, nhưng một thân sát khí đó chắc chắn là từ trong máu mà ra! Yến quốc có người như vậy mà triều thần lại hoàn toàn không hay biết gì.
Chỉ có vài triều thần có mặt vào thời gian lúc kỵ binh Nam Di chiến thắng trở về, nhìn thấy tình cảnh kia mới biết đến.
Cho dù trang phục bây giờ hoàn toàn khác, trêи mặt cũng không đeo mặt nạ thép lạnh lẽo nữa, nhưng đôi mắt sói tràn đầy sát khí cũng đủ để khiến cho triều thần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Đó là thống lĩnh Huyền Giáp!
Lúc này, Tư Không Hàn ngồi bên cạnh Vân Huy tướng quân cũng đang uống từng chén từng chén rượu, dùng rượu che giấu, khinh bỉ cười lạnh. Gã không nhìn lên người trêи vương tọa, gã sợ mình không che giấu nổi thù hận bạo người trong mắt.
“Tây Bắc quân tả tiên phong ở đâu?" Nhϊế͙p͙ Gia nhàm chán đuổi đoàn ca múa đi, âm thanh trong trẻo không gợn sóng hỏi một câu.
Nhóm triều thần đang sôi nổi đều ngậm miệng, Tư Không Hàn đặt chén rượu xuống, vén lên võ bào, đứng ra quỳ gối trêи điện dập đầu nói: “Vi thần Đỗ Vũ Hiền, bái kiến Ngô Vương."
Hết chương 65.
Editor: Kem
Beta: Min
Nghe thấy y mềm mại ngọt ngào đáp lại, Thời Kham lập tức nắm lấy hàm dưới của Nhϊế͙p͙ Gia hôn lên, ôm chặt người vào trong ngực, đã sớm vội không nén nổi.
Trêи giường, Nhϊế͙p͙ Gia tự mình dằn vặt chịu đựng, cho dù âm thanh phát ra đều là tiếng rêи rỉ khàn khàn, toàn thân không có một chút sức lực, đến mắt cũng không mở nổi, nhưng chỉ cần Thời Kham muốn thêm một lần nữa, y tuyệt đối không từ chối. Mỗi lần Thời Kham nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ, sức cùng lực kiệt của y đều thương tiếc không chịu được, không nỡ lòng giày vò y thêm nữa, vì thế chuyển sang mỗi ngày dằn vặt một lần, mỗi lần lại nhiều thêm vài canh giờ.
Hai người trong điện còn đang hăng say lăn lộn, hoàn toàn quên luôn Tĩnh Vương gia còn đang chờ bên ngoài.
Trước đây, ngoại trừ lần cầu xin cho Tư Không Hàn, Quân Trường Duyệt chưa từng phải chịu sự lạnh nhạt của huynh trưởng như vậy, chỉ cần muốn gặp, đi vào Xích Vân cung cũng không cần phải thông báo. Lần này tuy rằng muốn làm hòa với vương huynh nên mới kiên nhẫn đợi lâu như vậy, nhưng mắt thấy thời gian một nén nhang trôi qua vẫn còn chưa được truyền vào, Quân Trường Duyệt bắt đầu mất kiên nhẫn.
Quân Trường Duyệt muốn cho thái giám đi khuyên lần nữa, nhưng lão thái giám lại khuyên rằng sắc trời đã tối, không bằng trở về sớm chút.
Quân Trường Duyệt có chút hờn giận, liều mạng trực tiếp đẩy cửa muốn xông vào. Không ai nghĩ đến Tĩnh Vương điện hạ sẽ làm như vậy, dù sao từ trước đến giờ bệ hạ chưa từng ngăn Tĩnh Vương gia ở ngoài cửa như vậy, cung nhân mặc dù không nghĩ đến hành động này của Quân Trường Duyệt nhưng cũng không lấy làm lạ, trong lúc nhất thời không ai kịp đến ngăn cản.
Cửa điện bị Quân Trường Duyệt đẩy ra, tẩm điện Xích Vân cung vẫn trống rỗng như trước đây, chỉ có một chiếc long sàng.
Cảnh tượng trêи giường lúc này khiến Quân Trường Duyệt sững sờ tại chỗ, là một bóng lưng phủ đầy vết cào đỏ sẫm của một người đàn ông khỏe mạnh, còn có một cẳng trêи thon gầy trắng nõn như ngó sen treo ở bên hông, có thể mơ hồ nghe thấy từng chút âm thanh yếu ớt ngâm khẽ.
Quân Trường Duyệt mới chỉ nhìn thấy nhiêu đó, chưa kịp xem thêm gì, người đàn ông trêи giường đã hờ hững quay đầu, lộ ra một bên mặt sắc bén và con ngươi lạnh lẽo, hắn đột ngột vung tay, một đạo kình phong tràn ngập sát khí lập tức rầm một tiếng đóng cửa điện lại, trực tiếp đuổi Quân Trường Duyệt đang sửng sốt ra ngoài.
Trán bị cửa điện đập vào một cái, đau đớn truyền đến làm Quân Trường Duyệt hồi phục tinh thần, nhớ đến hình ảnh vừa nãy nhất thời không dám thở mạnh, nhanh chóng quỳ gối dập đầu xuống hành lang. Trêи mặt Quân Trường Duyệt mồ hôi như suối, không dám tin những điều mà cậu vừa nhìn thấy.
Bí mật không thể nói ra của quân vương lại bị mình nhìn thấy… Quân Trường Duyệt hoảng hốt không thôi, chưa nói đến hiềm khích với vương huynh vẫn chưa tiêu tan, kể cả bây giờ vẫn là thời gian trước đây vương huynh dung túng cậu khắp nơi, Quân Trường Duyệt cũng không dám chắc rằng cậu sẽ không bị giáng tội.
Càng nghĩ càng hoảng hốt, rõ ràng là quỳ gối giữa trời gió lạnh, nhưng toàn thân đều đang đổ mồ hôi.
Không bao lâu sau, cửa điện mở ra, một đôi giày đen tuyền xuất hiện trước mắt Quân Trường Nguyệt, còn có một lưỡi đao dính máu. Âm thanh lạnh lẽo như sương tuyết vang lên trêи đầu Quân Trường Nguyệt, “Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?"
Quân Trường Duyệt ngẩng đầu lên, trong giây lát nhìn thấy một đôi con ngươi khát máu như sói, sợ đến mức hét lên một tiếng té xuống cầu thang, sợ sệt mà thở hổn hển, gấp gáp nhìn về phía Tu La đứng trêи hành lang.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?" Trêи mặt Thời Kham không hề có cảm xúc, trong tay cầm lưỡi đao dính máu nhảy tới trước một bước, mũi đao lê trêи đất tạo ra những tia sáng tung tóe.
Hắn nổi giận nhìn Quân Trường Duyệt như nhìn một bộ thi thể. Nếu như Quân Trường Duyệt nhìn thấy thân thể và sự mê hoặc của tiểu quốc quân, Thời Kham tuyệt đối không do dự một đao chém đứt đầu cậu!
“Ta nhìn thấy ngươi và chân của vương huynh… không nhìn thấy thứ gì khác!" Quân Trường Duyệt chưa từng cảm nhận sự uy hϊế͙p͙ tính mạng gần kề thế này, hoàn toàn không dám nói dối, rõ ràng là Tĩnh Vương điện hạ tôn quý, lúc này lại không dám ngẩng đầu lên trước một tên ám vệ, thậm chí là sợ đến ruột gan đều sắp nứt ra.
“Cút." Thời Kham tra đao vào vỏ, sát khí khủng bố siết lấy cuống họng làm người khác nghẹt thở cũng tiêu tán theo.
Hắn quay người trở về điện, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Quân Trường Duyệt chật vật thở phào nhẹ nhõm một cái, mặc kệ lão thái giám tiến đến dìu tay, bò lên chạy ra khỏi Xích Vâncung.
Trong điện, Nhϊế͙p͙ Gia đã mơ màng ngủ, tay sờ tới sờ lui bên cạnh, Thời Kham nhếch nhẹ môi, nở nụ cười, đi tới nắm tay y, lúc này Nhϊế͙p͙ Gia mới yên tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.
Bên này Quân Trường Duyệt vội vã chạy về phủ Vân Huy tướng quân, Tư Không Hàn có vẻ đang say rượu, ngã trêи giường, thấy Quân Trường Duyệt đến thì miễn cưỡng xốc dậy tinh thần cùng cậu nói chuyện.
Quân Trường Duyệt đem một màn nhìn thấy ở Xích Vân cung kể lại cho Tư Không Hàn nghe, cho đến bây giờ âm thanh vẫn mang theo ý tứ e ngại: “Mặc dù ta chưa từng gặp Huyền Giáp thống lĩnh, nhưng Tu La đao chắc chắn không nhận sai, nhất định là hắn! Không nghĩ đến hắn lại ở cùng vương huynh…"
Quân Trường Duyệt kịp thời dừng lại, tâm lý căng thẳng.
Tư Không Hàn nghe xong, không nhịn được chậm rãi nhếch lên một nụ cười châm biếm: “Chẳng trách, hai mươi mốt Huyền Giáp người nào cũng đều là cao thủ, nhất là thống lĩnh, ta vẫn luôn tò mò rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho một nhân vật như vậy mà lại trung thành một mực ở bên tên hôn quân kia, hóa ra là như vậy." Gương mặt của Quân Trường Sinh quả thật rất quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt màu vàng nhạt lộng lẫy như sao, thế gian hiếm thấy, nếu y không phải vua một nước thì chắc chắn đã sớm trở thành đào kép danh chấn thiên hạ.
“Thì ra là anh hùng khó qua ải mỹ nhân." Ánh mắt Tư Không Hàn kinh bỉ, cười lạnh, giơ tay rót một chén trà nguội cho Quân Trường Duyệt.
Vào lúc mũi tên hôn quân bắn lén phóng tới, Tư Không Hàn kinh ngạc chớp mắt, sau khi sống lại vẫn không ngừng suy nghĩ có phải là trước giờ gã luôn xem thường hôn quân, y có thể nắm chắc hai mươi mốt Huyền Giáp trong tay, chắc chắn là thâm tàng bất lộ. Bây giờ xem ra cũng chỉ là bán thân thể để củng cố vương vị, giao dịch quyền sắc, làm người khác buồn nôn.
“Hắn dường như rất sợ ta nhìn thấy gì đó, vừa rồi ta còn tưởng rằng hắn sẽ giết ta."
“Hắn không dám, ngươi là Tĩnh vương, nếu giết ngươi, thần dân Yến quốc cũng không dễ dàng tha cho hắn, hắn vẫn biết nặng nhẹ." Tư Không Hàn nắm tay an ủi nói: “Thế nhưng nếu đã như vậy, có một số việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu như có thể khiến cho hai mươi mốt Huyền Giáp quy phục ta, lấy đầu của Quân Trường Sinh dễ như trở bàn tay."
Một tay Tư Không Hàn nắm thành quyền nhấn trêи đầu gối, dùng sức đến mức khớp xương trắng bệch.
Quân Trường Duyệt dù là Tĩnh vương nhưng biết rất ít về hai mươi mốt Huyền Giáp, thậm chí là sau khi Tư Không Hàn xảy ra chuyện mới biết hóa ra còn có hai mươi mốt người sâu không lường được ở sát bên người quân vương. Vì thế không thể đưa ra tin tình báo có ích, không giúp gì được Tư Không Hàn, chỉ lo lắng hỏi: “Thế nhưng ngươi cũng vô cùng hận Huyền Giáp, nếu như thật sự có thể thu thập bọn họ dưới trướng, ngươi cam tâm cho bọn họ một con đường sống sao?"
“Sau khi xong việc giết chết không tha." Tư Không Hàn ánh mắt lạnh lùng, thốt lên không chút nghĩ ngợi.
Sau đó gã dừng lại một chút, cổ cứng nhắc, tê rần, trong mắt tràn ra một tia xấu hổ. Vừa rồi ý của gã là muốn lợi dụng Huyền Giáp đấu với hôn quân, sau đó lại được chim quên ná, xóa sổ Huyền Giáp, hành vi đê hèn này thật sự không phải là điều quân tử nên làm… Mặt Tư Không Hàn lúng túng đỏ lên, chẳng qua gã đang say chếnh choáng, trêи mặt đã đỏ sẵn, bây giờ cũng chẳng nhìn ra cái gì.
Gã nháy mắt một cái che giấu, quay đầu liếc nhìn, tựa như sợ Quân Trường Duyệt nảy sinh cái nhìn không tốt với những câu nói vô liêm sỉ của gã.
Nhưng Quân Trường Duyệt căn bản không nghĩ nhiều như thế, chỉ ừ một tiếng, ánh mắt chân tình và sùng bái giành cho gã không hề giảm chút nào, kéo tay gã thân mật nói: “Hai mươi một Huyền Giáp trợ Trụ vi ngược, đáng bị như vậy."
Thần kinh căng thẳng của Tư Không Hàn cũng thoải mái hơn chút, cười cười qua loa, nhẹ giọng nói: “Việc này phải bàn bạc kỹ càng, không thể nhất thời nóng lòng."
“Ta biết, tiếc là hôm nay chưa kịp gặp mặt vương huynh một lần, nếu không ta đã sớm nhắc đến ngươi một chút trước mặt y, khỏi phải đợi đến cung yến ngày mai tùy tiện tiến cử." Quân Trường Duyệt nói.
Tư Không Hàn không để ý lắm, nói: “Không sao, y vẫn luôn dung túng ngươi, lúc nào nói cũng như nhau cả."
Quân Trường Duyệt gật đầu không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lặng tựa bên người gã.
Đêm đó các nơi trong vương cung đều bận túi bụi, từ hừng đông đã bắt đầu chuẩn bị cho cung yến ngày mai.
Cung yến lần này không có lý do gì quá đặc biệt, quân Tây Bắc đại thắng, bệ hạ thiết yến khao thưởng những người có công lao trong quân, mời quần thần tiền triều chung vui. Nhϊế͙p͙ Gia đêm qua ngủ không ngon, bộ dạng tinh thần mệt mỏi, lúc ngồi ở trêи liễn chống lên tấm hoành chợp mắt. Đến điện Cửu Long vàng son lộng lẫy, văn võ quần thần, mệnh phụ* và cung nhân, thị vệ đã quỳ tại chỗ tiếp đón.
*命婦: danh từ dung để gọi phụ nữ có tước hàm trong triều đại phong kiến.
Nhϊế͙p͙ Gia mệt mỏi vung nhẹ tay, “Đứng lên đi." Y mở mắt ra nhìn một chút, yến hội long trọng nhưng bốn phía đều là âm mưu trùng trùng, ánh nhìn nào cũng hận không thể ăn tươi nuốt sống y.
Thời Kham đứng bên cạnh Nhϊế͙p͙ Gia, hôm nay hắn không mặc trang phục Huyền Giáp mà mặc cẩm bào đen tuyền cùng màu với triều phục của tiểu quốc quân, ống tay áo và vạt áo đều thêu hoa văn cát tường, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, như một cây chiến đao đã ra khỏi vỏ, khiến cho quần thần kinh hãi. Không ít võ tướng khϊế͙p͙ sợ nhìn lên vị trí cao cao tại thượng đó, ngạc nhiên không biết người này có thân phận là gì, trước nay chưa từng gặp.
Ca vũ bắt đầu, Nhϊế͙p͙ Gia nhàn nhạt uống hết chén rượu này đến chén rượu khác, dường như cảm thấy yến tiệc cực kỳ nhạt nhẽo, bèn lôi kéo Thời Kham cùng uống.
Quần thần cũng đã bắt đầu châu đầu ghé tai, suy đoán người đứng cạnh bệ hạ rốt cuộc là ai, cách ăn mặc của hắn không nhìn ra thân phận, nhưng một thân sát khí đó chắc chắn là từ trong máu mà ra! Yến quốc có người như vậy mà triều thần lại hoàn toàn không hay biết gì.
Chỉ có vài triều thần có mặt vào thời gian lúc kỵ binh Nam Di chiến thắng trở về, nhìn thấy tình cảnh kia mới biết đến.
Cho dù trang phục bây giờ hoàn toàn khác, trêи mặt cũng không đeo mặt nạ thép lạnh lẽo nữa, nhưng đôi mắt sói tràn đầy sát khí cũng đủ để khiến cho triều thần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Đó là thống lĩnh Huyền Giáp!
Lúc này, Tư Không Hàn ngồi bên cạnh Vân Huy tướng quân cũng đang uống từng chén từng chén rượu, dùng rượu che giấu, khinh bỉ cười lạnh. Gã không nhìn lên người trêи vương tọa, gã sợ mình không che giấu nổi thù hận bạo người trong mắt.
“Tây Bắc quân tả tiên phong ở đâu?" Nhϊế͙p͙ Gia nhàm chán đuổi đoàn ca múa đi, âm thanh trong trẻo không gợn sóng hỏi một câu.
Nhóm triều thần đang sôi nổi đều ngậm miệng, Tư Không Hàn đặt chén rượu xuống, vén lên võ bào, đứng ra quỳ gối trêи điện dập đầu nói: “Vi thần Đỗ Vũ Hiền, bái kiến Ngô Vương."
Hết chương 65.
Tác giả :
Hắc Xuyên Tắc