Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh
Chương 46: Nguyên Nguyên độc nhất vô nhị

Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 46: Nguyên Nguyên độc nhất vô nhị

Bởi vì dân tình trên mạng gây áp lực, tốc độ kết thúc của vụ án này so trước kia nhanh hơn rất nhiều.

Tất cả nhân viên có tham gia vụ án đều bị xử tội nghiêm trọng, Hạ Nặc cùng Triệu Thanh Vân đều vào cục cảnh sát, Hạ Nặc là tội giết người, Triệu Thanh Vân là tội danh bao che cùng với tội lấy quyền mưu tư, thời gian đợi trong tù so với Hạ Nặc còn dài hơn nhiều.

Lúc hai người bị thẩm phán, Hạ gia cũng trong không khí nặng nề.

Nhị thúc cùng Nhị thẩm của Hạ gia một mực không tin kết quả này, không tin Hạ Nặc ngoan ngoãn như vậy, làm sao lại giết người, vẫn luôn suy nghĩ biện pháp tìm luật sư thưa kiện cho con mình.

Thậm chí còn cầu đến chỗ Hạ đại ca, -- bọn họ kỳ thật càng muốn cầu Hạ Nguyên hơn, biết bạn trai Hạ Nguyên có vẻ như là lai lịch rất lớn, nhưng đáng tiếc mấy ngày nay Hạ Nguyên một mực đi theo Mộ Cảnh Hành ở tại nhà cũ Mộ gia, anh còn đổi số điện thoại qua một lần, hai người căn bản tìm không thấy, chỉ có thể lùi lại mà cầu đến chỗ của Hạ đại ca.

Hạ đại ca khẳng định là sẽ không để cho loại chuyện phiền phức này phiền toái đến trước mặt em gái mình, cho nên việc này thẳng đến vài ngày sau khi hết thảy đều kết thúc, lúc cô về Hạ gia mới nghe nói.

Hạ nhị ca tiện tay lột ra hạt dẻ cười ở trên bàn, mở miệng một ngụm ăn không chút để ý, cảm thán, "Chẳng qua Nhị thúc Nhị thẩm lần này cũng đau lòng ghê, chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm lâu như vậy, Hạ Nặc dĩ nhiên không phải con gái của bọn họ, thời điểm ngày đó trở về, anh nhìn sắc mặt của bọn họ trắng bệch trắng bệch, Nhị thẩm đều sắp điên rồi."

Hành vi phạm tội của Hạ Nặc tương đối nặng, không cho phép người nhà thăm hỏi, cho nên trước đó tại tòa án thẩm vấn Hạ Nhị thúc Nhị thẩm căn bản cũng không biết Hạ Nặc xảy ra chuyện gì, thẳng đến tòa án thẩm vấn xong xuôi, đem tất cả sự thật về Hạ Nặc bàn giao ra --

Ngày đó Hạ Nặc bình tĩnh ngoài dự kiến.

Không phải ả cố tình mang bộ dáng người tốt hoàn mỹ trên người, nhưng giết người ả vẫn có cảm giác áy náy, sau khi bị bắt đi, lại có một loại cảm giác hết thảy đều kết thúc, cho nên ở trên tòa án thẩm vấn một chút cũng không có che giấu sự thật về tội ác của mình.

Đem sự tình lúc trước cùng Quý Minh Nghiễn dây dưa đến cùng một chỗ, ảnh chụp ngoài ý muốn tuôn ra, vu hãm Hạ Nguyên, sau đó bởi vậy bị Hạ gia phong sát.. Lúc ấy Quý lão gia tử tìm đến ả, quỷ thần xui khiến ả đáp ứng giả mạo thành Nhị tiểu thư Hạ gia, trợ giúp Quý lão gia tử cầm cổ phần Hạ gia,

Về sau lại bị chính Quý lão gia tử một mực uy hiếp ả, trong lần tranh chấp kia ả vô ý không kiềm chế được.. Hết thảy tất cả đều nói rõ ràng, không có một chút giấu diếm.

Nhị thúc Nhị thẩm của Hạ gia nghe đến đó liền điên rồi.

Bọn họ lúc đầu vẫn luôn tìm con gái, năm đó vô ý để mất con gái nên áy náy vẫn luôn đè ở trong lòng, nếu trước nay không tìm được còn tốt một chút, hiện tại tìm được rồi rồi lại nói cho bọn họ là giả, người bình thường đều rất khó thừa nhận loại chuyện thay đổi nhanh chóng như thế này.

Lúc này Hạ Nhị thẩm ngực đau xót, trước mắt trời đất quay cuồng, không chịu nổi trực tiếp chửi ầm lên.

Mẹ Hạ cũng lắc đầu, cảm thán, "Đáng thương lòng cha mẹ trên đời." Bà mặc dù chán ghét nhị phòng bên kia, nhưng ở trên phương diện này, bà vẫn rất đồng tình với bọn họ, nếu như là bà, năm đó để mất Nguyên Nguyên..

Hạ Nguyên nói, "Không phải đâu, Hạ Nặc thật ra chính là con của Nhị thúc Nhị thẩm."

"Hả?" Động tác lột đồ vật của Hạ nhị ca đều ngừng, mấy người cùng nhau nhìn lại, không phải chính Hạ Nặc đã khai ra hết sự thật sao?

Hạ Nguyên đem đồ vật Mộ Cảnh Hành điều tra ra được sửa lại một chút xong lại nói cho anh mình biết một lần, việc này kỳ thật nói đến còn rất cẩu huyết, chỉ có thể dùng một từ "trời xui đất khiến" để hình dung.

Hạ nhị ca nghe được cũng trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thể tưởng được, việc này còn có thể vờn như vậy.. "Vậy chuyện này có muốn nói cho Nhị thúc Nhị thẩm không?"

Cậu đưa mắt nhìn mẹ Hạ.

Mẹ Hạ gật đầu, "Nói đi."

Đây là bọn họ nên biết, mặc dù sự tình cẩu huyết một chút, thế nhưng mà tìm được con gái của mình dù sao so với một mực tìm không thấy nơm nớp lo sợ cũng tốt hơn.

Về sau việc này bọn họ (gđ Hạ Nguyên) liền mặc kệ, người một nhà Hạ gia nói đến cái khác, tỷ như vấn đề mấy ngày nay Hạ Nguyên đi gặp ông nội Mộ Cảnh Hành.

Trước khi đi cô không nói cùng người trong nhà, vừa về đến liền cho bọn họ tin tức này..

Mẹ Hạ nhịn không được vỗ một cái vào đầu của con gái, còn tưởng rằng gần đây con bé hiểu chuyện một chút, kết quả vẫn là cái dạng này.

Chẳng qua hỏi một lần, phát hiện Lão gia tử vẫn rất thích con bé, liền không nói gì. Mắt nhìn vòng tay con mình mang theo trên tay, mẹ Hạ lấy ra hai khối ngọc bội long phượng, -- chất liệu mặc dù không có tốt bằng vòng tay, nhưng cũng không chênh lệch được bao nhiêu, để cho con gái mang cho Mộ Cảnh Hành.

Hạ Nguyên không hiểu chuyện này kia gì, chẳng qua nhìn ngọc bội long phượng là một đôi, nghe mẹ Hạ để cho cô cho, cô cũng liền nghe theo mà làm.

Nhưng mà Mộ Cảnh Hành thì rõ ràng.

Chẳng qua cũng không nhiều lời, cười cười, liền đem đồ vật nhận lấy, "Gần đây thành phố Từ Châu* sắp bắt đầu triển lãm tranh, có muốn đi xem hay không?"

(*: Ở bản convert ghi Bành Thành, Yue search trên gg chữ Bành Thành nó hiện ra là Từ Châu, TQ. Nên mình đổi thành Từ Châu nhé. Có sai sót các bạn có thể cmt để mình chỉnh lại. Tks)

Thành phố Từ Châu cũng là một địa phương tương đối đặc sắc, nơi này là thiên đường nghệ thuật, hành lang triển lãm tranh hội họa có thể thấy được ở khắp nơi, thậm chí trên đường phố, cách mỗi hai bước đều sẽ có một người họa sĩ.

Nơi này ngày 15 tháng 10 hàng năm là tiết triển lãm tranh Từ Châu, họa sĩ đến từ các nơi trên cả nước đều sẽ chen chúc mà tới.

"Triển lãm tranh Từ Châu?"

"Cần thời gian bao lâu?" Hạ Nguyên hỏi, cô ban đầu vốn không có hứng thú hội họa gì, cũng chỉ bình thường, thế nhưng sau một khoảng thời gian vẽ tranh, đột nhiên cảm thấy hội họa cũng thật có ý tứ.

"Em nghĩ ở nơi đó ngốc thời gian bao lâu đây, triển lãm tranh sẽ làm trong ba ngày." Mộ Cảnh Hành cầm dao từng chút từng chút gọt trái táo, hướng cô cười một tiếng, "Em muốn ở nơi đó nhiều chút nữa, chúng ta liền ở nơi đó thêm hai ngày."

Muốn xem xong trong một ngày liền trở lại cũng có thể.

Hạ Nguyên suy tư thời gian của mình một chút, thứ hai cùng thứ sáu kỳ thật cô đều không có lớp, một tuần tổng cộng có hai tiết lên lớp, là ngày thứ ba cùng thứ năm, "Anh có thời gian không?"

Lớp da thật dài của trái táo rơi vào trong thùng rác, Mộ Cảnh Hành đem trái táo gọt xong vỏ dùng dao cắt thành một khối nhỏ, đưa cho cô, "Có chứ."

Chuyện vừa xảy ra này anh làm được quá chói mắt, khoảng thời gian này vẫn nên đừng quá gây chuyện mới tương đối tốt.

Cho nên thời gian đặc biệt nhiều.

Hạ Nguyên quay đầu lại thăm dò, đem trái táo trong tay anh ăn hết, hứng thú bừng bừng, "Vậy chúng ta cùng đi."

"Cùng đi là tốt nhất rồi,"

Cô răng rắc một tiếng đem trái táo cắn nát, "Thật sự chính là em không muốn cùng anh tách ra."

Đầu lưỡi nhỏ non mềm từ lòng bàn tay xẹt qua, ánh mắt Mộ Cảnh Hành rơi vào bên trên đôi môi phấn hồng chớp mắt một cái, ngón tay nắn vuốt, "Anh cũng không muốn cùng em tách ra."

Hạ Nguyên thấy anh lại cắt đi một khối trên trái táo đút cho cô, xua xua tay, "Không cần cắt, em cầm gặm là được, anh cũng ăn đi."

Chỗ đó tinh tế như vậy, trực tiếp ôm trái táo gặm là được rồi..

Thật sự mà nói, nếu như không phải ở cùng với Mộ Cảnh Hành, có thể cô sẽ sống thành một người đàn ông cẩu thả mất.

Lần đầu tiên cô biết được, thời điểm đi ra ngoài phải thay một bộ quần áo còn cần đổi một đôi giày để phối hợp.

Lúc ra ngoài không thể tùy ý ngồi xuống mặt đất, phải lấy ra khăn tay đến đệm lên.

Còn có các loại khăn mặt, xoa đầu - lau mặt - lau người - xoa chân.. Đặt ở chỗ cô á, đều chỉ một cái khăn lông liền giải quyết xong sự tình.

Mộ Cảnh Hành đem trái táo rụt rụt về sau.

Hạ Nguyên ngờ vực, "Hửm?"

Mộ Cảnh Hành sờ lên lòng bàn tay, phảng phất như còn lưu lại nhiệt độ đầu lưỡi của cô, rủ xuống mí mắt, cười ôn nhu, "Để anh, anh thích đút em ăn."

Hạ Nguyên vèo một tiếng thu nắm tay về, bảo bối đều nói thích đút cô cô còn có thể phá sao? "Đút đút đút!"

Để anh đút để anh đút, muốn đút nhiều ít tùy ý, nghĩ đút bao lâu thì đút bấy lâu, Hạ Nguyên Nguyên tự giác đối bạn trai cưng chiều, nghiêm túc cắn lên.. Mặc dù hai người bọn họ không có một cái khởi đầu tốt, thế nhưng là cô đối bạn trai tốt như vậy, quả nhiên Cảnh Hành càng ngày càng thích cô.

Thời điểm hai người đang ở nhà thảo luận sự tình, có người gọi điện thoại tới.

Là Giang Trạch.

"Tứ ca, có ở nhà không?"

Mộ Cảnh Hành đem trái táo đổi qua tay khác, đút cho Hạ Nguyên, bờ môi có chút xốc lên, "Ờ.."

Bên kia Giang Trạch lúng túng một chút, sờ lên cái mũi, "Làm sao mà không nể mặt mũi như vậy? Hồi lâu không gặp như thế, anh liền không nghĩ đến anh em à."

Liền cho cái phản ứng như thế.

Mộ Cảnh Hành vẫn là một cái ờ.

Không nghĩ.

Giang Trạch nghẹn một chút, đề tài tiến hành không nổi nữa, thanh âm nhỏ xuống dần, dời đi chủ đề, "Em nghĩ qua nhà anh ở vài ngày."

Mộ Cảnh Hành mắt cũng không chớp, rõ ràng nhìn thấy là ôn hòa mang ý cười, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không giống với dung mạo. "Không được."

Ý thức quyền chiếm hữu của anh rất mạnh, trông thấy những người khác xâm nhập sẽ cảm thấy rất khó chịu.

"Tứ ca anh có lương tâm hay không?" Giang Trạch thay đổi tay lái, ngoặt một cái, thuận tiện dẫm phanh lại, đem xe đưa vào bên trong chỗ đậu xe. "Nếu không phải là bởi vì anh thì em có thể lưu lạc đến nước này sao?"

Anh một mực là "con nhà người ta" trong miệng cha mẹ người khác, trước khi làm chuyện này tuy rằng đẹp trai, nhưng mọi người đều quen thuộc, nhắc mãi hai câu đã tự bỏ qua, nhưng lần này sự tình đến thú vật nuôi trong nhà đều không làm được cũng bị anh lặng yên không tiếng động làm thành..

Có biết mang đến bao lớn áp lực đối với mấy đứa con bình thường như họ không hả?

Trước kia nhiều nhất là cha mẹ nói, hiện tại đến nhà ông nội cũng không yên tĩnh, liền trong miệng nhóm Lão gia tử đều là anh.

Tốt thôi, vậy thì vậy đi.. Vấn đề là, anh còn đem nàng dâu cũng mang được về nhà!

Đồng trang lứa với bọn họ đã lập gia đình có được mấy người đâu! Lúc đầu hắn không có áp lực gì, hiện tại mẹ hắn bắt đầu thúc giục đi coi mắt..

"Em có tài có ngoại hình, mới hai mươi tám hai mươi chín tuổi, cần phải vội vã như vậy sao?"

Mộ Cảnh Hành híp híp mắt, ngữ khí nguy hiểm, "Cậu nói tôi có lương tâm hay không?"

Theo sóng điện thoại cũng có thể cảm giác được loại nguy hiểm kia, Giang Trạch khụ khụ vài tiếng, không còn dám có ý đồ khiêu khích, đem mục đích thật sự của mình nói ra, "Tứ ca.. Em nghĩ cùng mẹ em ngả bài, ngày đó anh nhớ cùng em về nhà cùng nhau đó."

Hắn là người theo chủ nghĩa độc thân, thật sự không kết hôn cũng không hẳn giả.

Nói ra có thể sẽ bị mẹ hắn đánh gãy chân.. Tối thiểu nhất có Mộ Cảnh Hành ở đây, mẹ hắn hẳn là sẽ không ra tay quá tàn nhẫn, có thể chừa một chút mặt mũi cho hắn.

"Được." Mộ Cảnh Hành điểm ấy vẫn là đáp ứng rồi.

Giang Trạch cũng liền không ở phương diện này dây dưa nữa, rút ra chìa khóa xe đi về nhà, thanh âm nới lỏng, "Chẳng qua Tứ ca này, anh cũng đem chị dâu mang về nhà, chúng em còn chưa thấy qua Tứ tẩu đâu, lúc nào mang đến cho chúng em nhìn xem thế?"

Thanh âm bên kia nhu hòa xuống dần, ".. Cậu không nói tôi cũng muốn dẫn Nguyên Nguyên đi, qua ít ngày cùng nhau gặp mặt đi."

Trước đó không mang là bởi vì bọn họ còn không có cùng một chỗ, hiện tại đã ổn định, anh dĩ nhiên muốn đem các anh em của mình đến cho Hạ Nguyên nhìn xem.

Vừa nhắc đến cô giọng nói cũng thay đổi, cái người trọng sắc khinh bạn này cũng quá rõ ràng đi, Giang Trạch ở trong lòng cảm thán một câu, "Còn phải đợi qua mấy ngày à, hai ngày này có việc?"

Đúng là hắn thật sự khá tò mò.

Mộ Cảnh Hành bật cười, ngữ khí như sóng, "Hừm, muốn đi một chuyến đến thành phố Từ Châu, chị dâu cậu đối với triển lãm tranh ở Từ Châu cảm thấy rất hứng thú."

Giang Trạch nghĩ nghĩ, mở cửa đi vào trong nhà, "Bằng không chúng ta cùng đi?"

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy cái chủ ý này không tồi, "Mấy người bọn Phi Phàm gần đây cũng đều không có việc gì, vừa vặn ra ngoài đi dạo một vòng, Từ Châu không phải cách biển rất gần sao? Cũng cho em.. Trước khi bị mẹ đánh chết lại cao hứng hai ngày."

"..."

Mộ Cảnh Hành hỏi ý kiến Hạ Nguyên, nghe cô cảm thấy có thể, liền đáp ứng xuống.

- - -- --

05: 30, thứ tư, cổng thứ ba.

- - --

Sau đó Giang Trạch đi liên hệ những người khác.

Giống như hắn đã nói, mấy người nhàn rỗi cũng thật là nhàn rỗi, còn có thể nhìn thấy Tứ tẩu, đương nhiên đều đi theo tới.

Sân bay thủ đô.

Bây giờ thời tiết đã tiến vào tháng 10, chậm rãi lạnh xuống, mọi người đều mặc thêm áo khoác.

Mấy cô bé lôi kéo vali hành lý đi ngang qua xì xào bàn tán, hai mắt thỉnh thoảng quay đầu hướng một chỗ nhìn, ngươi đẩy ta đẩy, cố gắng đè thấp thanh âm cùng tiếng cười truyền ra.

Bên trong góc bên kia, mấy người đàn ông đứng chung một chỗ.

Các loại hình đều có, đặc biệt man, ôn nhuận, đều rất có khí chất, mặc dù không thể nói vô cùng vô cùng đẹp trai, thế nhưng so với người bình thường muốn cao hơn một đoạn, rất dễ thấy ở trong đám người, đặc biệt là thời điểm một đống người gom đến cùng một chỗ.

Trương Phi Phàm mang theo một vali, nói thầm, "Tứ ca như thế nào còn chưa tới?"

Giang Trạch đang chơi điện thoại, nghe vậy đem điện thoại bỏ vào trong túi, "Cậu gấp cái gì, còn chưa tới giờ không phải sao?"

"Em thật ra không vội." Trương Phi Phàm một thân cơ bắp, rất nghiêm túc, "Em sợ các anh gấp mới đúng, không phải anh luôn lấy ra lấy vô rồi nhìn điện thoại di động của mình sao.."

Có phải là cậu chưa thấy qua Hạ Nguyên đâu, tin tức này còn không phải do cậu truyền tới à.

Giang Trạch: "..."

Giang Trạch xấu hổ sờ lên cái mũi, đây không phải là.. Hắn còn chưa thấy qua Tứ tẩu trong truyền thuyết đấy, ai mà không hiếu kỳ chứ..

Người có thể đem Mộ Cảnh Hành bắt được, nhất định là một thế hệ truyền kỳ, bọn họ khi còn nhỏ tưởng tượng qua rất nhiều lần ai có thể đem Tứ ca bắt lấy, cuối cùng đều không có kết quả gì, không nghĩ tới bây giờ thật sự có.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Trương Phi Phàm đột nhiên đưa tay chỉ hướng cổng, "Đến rồi!"

Mấy người đồng loạt hướng bên kia nhìn sang, lối vào, một nam một nữ đang đi tới, đi ngang qua người khác đều không tự giác quay đầu lại.

Mấy người đều là thấy qua việc đời, cũng không có ngăn được đột nhiên sửng sốt một chút, bác sĩ Lương đẩy đẩy mắt kính, "Tôi còn tưởng rằng nhìn Tứ ca nhiều năm như vậy, đã thành thói quen chứ."

Chẳng qua, không nghĩ tới Tứ ca thích kiểu người thế này.

Mấy người ở trong lòng có chút kinh ngạc, không phải bọn họ thiếu kiến thức, mà quả thật là hai người khác biệt có chút lớn.

Chờ lúc Mộ Cảnh Hành mang người tới gần, mấy người cũng đã hoàn hồn, tiến lên đón, "Tứ ca, Tứ tẩu."

Mộ Cảnh Hành một bàn tay nắm tay Hạ Nguyên, lúc này liền vì Hạ Nguyên giới thiệu, Hạ Nguyên trực tiếp đồng ý với xưng hô Tứ tẩu này.

Mấy người biết Mộ Cảnh Hành đã đem Hạ Nguyên mang về nhà, Lão gia tử cũng đã nhìn qua, đây chính là Tứ tẩu ván đã đóng thuyền, mà không phải là mang bạn gái đến chơi gì, cho nên từng người đều rất kính trọng.

Làm quen một chút, mấy người liền trực tiếp đi đăng ký.

Thời điểm hướng cửa của máy bay đi lên, Giang Trạch nhìn thoáng qua balo Hạ Nguyên vác trên lưng, cố ý trêu chọc nói, "Tứ ca, anh như thế này không thể được nha, sao còn để Tứ tẩu cõng đồ chứ."

Đám người nghe hắn nói cười lên, "Đúng vậy, đồ vật nặng như vậy, không có chút nào đau lòng Tứ tẩu của em à."

Hạ Nguyên nghiêm túc lắc đầu, "Cũng bởi vì nặng nên tôi mới cõng, anh ấy đau lòng tôi tôi cũng đau lòng vì anh ấy."

Lời nói này của cô quá buồn nôn, không quá giống người bình thường sẽ nói, mấy người kéo vali hành lý đều dừng một chút, còn tưởng rằng là cô cố ý. Kết quả hướng bên cô nhìn thoáng qua, lại phát hiện cũng không phải như vậy, cô chân thành ghê gớm, thật sự cho là như vậy.

Giang Trạch rõ ràng, đây lại là một người thẳng tính, giống như Trương Phi Phàm.

Chẳng qua..

Giang Trạch dùng ánh mắt như nhìn cầm thú nhìn thoáng qua Tứ ca của hắn, người khác chân thành, liền càng lộ ra Tứ ca của hắn cầm thú -- Tứ tẩu thực tình đối tốt với anh, anh lại còn thật sự có ý tốt để cho cô vợ trẻ của mình mang đồ vật nặng trên lưng, không có một chút thương tiếc đau lòng..

Cái người lòng dạ hiểm độc này.

Mộ Cảnh Hành nhìn hắn một cái, híp híp mắt, "Như thế nào?"

"..."

Tất cả đều bị dọa trở về, Giang Trạch giật mình một cái, đi nhanh hai bước, "Không có việc gì không có việc gì, thời gian sắp đến rồi, nhanh lên một chút."

Thực xin lỗi với Tứ tẩu của hắn, bản thân hắn cũng khó mà bảo toàn.

Mấy người lên máy bay, tìm tới chỗ ngồi của mình.

Quốc gia bọn họ ra một cái quy định, nói là cán bộ có cấp bậc nào đó trở lên lúc đi ra ngoài không cho phép ngồi khoang thương gia, mặc dù đại bộ phận người đều không tuân thủ, nhưng trong lúc mấu chốt, trong thời điểm nhóm người dân trong nước nhạy cảm, có thể không ngồi liền không ngồi.

Mộ Cảnh Hành buông tay Hạ Nguyên ra, tiếp nhận ba lô trong tay cô, "Lui lui về sau." Anh một bên cùng Hạ Nguyên nói chuyện, một bên đem đồ vật bỏ vào chỗ ở trên đỉnh đầu.

Sau khi đem đồ vật cất kỹ, Mộ Cảnh Hành ngồi xuống, giúp Hạ Nguyên đem dây an toàn buộc lên, "Muốn nút bịt tai hay không?"

Tạp âm máy bay rất lớn, anh đã biết việc lỗ tai của cô so sánh với người thường càng thêm thính hơn, không biết có thể làm cô không thoải mái hay không, cho nên cố ý mua nút bịt tai mang theo.

Hạ Nguyên liên tục gật đầu, "Muốn!"

Hạ Nguyên đem nút bịt tai đeo lên, thầm thì nói, "thời điểm lần trước đi máy bay đi vẽ vật thực, em liền nghĩ muốn mang nút bịt tai, thế nhưng mà lần này lại quên mất."

Mộ Cảnh Hành đem dây an toàn của mình cũng cài lên, "Đã quên cũng không có việc gì."

Hạ Nguyên đồng ý, "Đúng vậy, em chỉ cần nhớ rõ thứ quan trọng nhất là được rồi."

"Hửm?" Mộ Cảnh Hành lại nắm tay, "Quan trọng nhất chính là cái gì?"

Hạ Nguyên Nguyên: "Anh đó."

Tiền tài gì đều là vật ngoài thân, bạn trai mới quan trọng nhất, cô thấp giọng, "Chúng ta sẽ sống cùng nhau cả đời."

Rõ ràng lục tục có người lên máy bay, rõ ràng âm truyền phát tin những việc cần chú ý luôn tuần hoàn, rõ ràng trong cabin ồn ào, nhưng trong chớp nhoáng này, những cái ồn ào cùng huyên náo kia đều đi xa ở trong đầu anh, lời nói của cô lại ở trong đầu vô cùng rõ ràng.

Mộ Cảnh Hành thật lâu mới phản ứng được, cuối cùng cũng chỉ là cười một cái, đỡ cái trán, "Ừm," một tiếng.

Muốn bị cô bức điên rồi.

Onggg --

Cánh quạt phát ra âm thanh thật lớn.

Máy bay rời đi đường băng tiến vào bầu trời, tiến hành theo hành trình, người lúc đầu còn đang nói chuyện cũng chậm rãi yên tĩnh lại.

Tối hôm qua Mộ Cảnh Hành ngủ được tương đối trễ, theo máy bay chậm rãi bình ổn, anh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Thật lâu sau.

Máy bay tựa như là gặp được dòng khí lưu gì đó, có chút xóc nảy, không ít người đang ngủ đều bị lần này làm cho tỉnh lại, trong cabin vang lên âm thanh phàn nàn rất nhỏ, còn có không ít người giống như là bắt đầu khủng hoảng, gọi tiếp viên hàng không.

Hạ Nguyên cầm điện thoại di động chơi trò chơi nhỏ dừng lại trong chốc lát, gặp không ít người đều không an ổn, nghĩ nghĩ, nhìn về phía Mộ Cảnh Hành ở bên cạnh vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi đem đầu của anh nhẹ nhàng dời đến trên bả vai mình.

Thấy anh không có tỉnh, mới thở phào nhẹ nhõm, lại tìm tiếp viên hàng không vẫy vẫy tay, muốn họ mang tới một tấm thảm, trùm lên trên người anh.

"..."

Người đàn ông ngủ thiếp đi ngoắc ngoắc khóe môi, miệng hút lấy hương thơm trong không khí, càng xích lại gần.

Lần này máy bay gặp hai lần loạn khí lưu, chẳng qua đều chỉ là xóc nảy một chút liền đi qua, Trương Phi Phàm kém chút kêu rên lên tiếng, nửa đường lúc đầu cậu nghĩ ngủ một giấc, kết quả tổng cộng không đến nửa giờ, cậu liền tỉnh bốn lần!

Hai lần là máy bay gặp loạn khí lưu đụng phải cửa sổ, còn hai lần nữa trực tiếp bị người bên cạnh đánh thức.

Trương Phi Phàm có chút ủy khuất, mắt nhìn Giang Trạch, thấp giọng phàn nàn, "Còn có phải là anh em hay không?"

Chẳng phải đụng bờ vai của anh một cái thôi sao? Còn mẹ nó trực tiếp động tay đánh người!

Giang Trạch, "Một thằng con trai gối cái gì mà gối?"

Cũng không nhìn một chút kích thước người mình to lớn bao nhiêu, đầu cùng banh sắt như nhau, nện vào trên vai của hắn, hai phút đồng hồ liền muốn toang luôn cái bả vai rồi.

"Cậu xem một chút coi có ai giống như cậu không?"

Trương Phi Phàm, "Không đúng vậy đâu, anh nhìn Tứ ca đi! Tứ ca liền gối lên trên bờ vai Tứ tẩu kìa."

Giang Trạch nhìn sang, nhìn Mộ Cảnh Hành dáng vẻ còn chưa tỉnh lại kia, vừa nhìn liền biết ngủ đến an ổn. Hắn có chút ít ghen ghét, "Kia là Tứ tẩu đau lòng Tứ ca, một mình cẩu độc thân như cậu xem náo nhiệt làm gì."

Không biết sao lại thế này, rõ ràng Tứ ca của hắn là người nguy hiểm, không có tính người nhất bên trong nhóm người bọn họ, bụng dạ độc ác, bất tri bất giác là có thể đem người ta tính toán đến quần lót đều không còn, người như vậy mà có người đau lòng cho như vậy? Loại ngay thẳng chính trực như hắn lại không có người nào đau lòng..

Trương Phi Phàm: "..."

Đau lòng ghê.

"..."

Khách sạn.

Bọn họ tới trước tiên cũng không phải là Từ Châu.

Bởi vì xuất phát sớm mấy ngày, cho nên bọn họ đặt phòng ở địa điểm thành phố du lịch gần Từ Châu.

"Tiên sinh." Quản lý gặp mấy người bọn họ xuất hiện, liền vội vàng nghênh đón, "Gian phòng ngài thường ở đã chuẩn bị tốt, mời đi theo tôi."

Mộ Cảnh Hành tự nhiên là cùng một gian phòng với Hạ Nguyên, sau khi cảnh vệ viên đã kiểm tra, hai người liền xách hành lý đi vào.

Gian phòng là phòng tổng thống hướng nhìn ra biển, cửa sổ to lớn đến sát mặt đất, từ ngoài cửa sổ liền có thể nhìn thấy màu xanh thẳm của biển, mênh mông vô bờ, biển trời đụng vào nhau. Bãi cát vàng óng ánh, thỉnh thoảng sẽ có sóng biển màu trắng xông lại, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng nhỏ vụn.

Biển cùng núi là hai loại cảm thụ bất đồng, Hạ Nguyên đem cửa phòng khách kéo ra, úp sấp trên ban công, một trận gió biển thổi đi qua, mang theo hương vị ẩm ướt mặn mặn đặc thù của biển lớn, phất lên sợi tóc của cô.

Mộ Cảnh Hành đem quần áo mang theo đều treo vào tủ quần áo, thấy dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của cô, khơi gợi lên khóe môi, cầm điện thoại hướng phía cô răng rắc chụp một chút.

Lúc đem ảnh chụp lưu lại, anh phát hiện trong vòng bạn bè hiện ra một tin mới.

Là Trương Phi Phàm gửi.

- - thành tâm cầu kết giao được bạn gái, yêu cầu không cao, có thể đau lòng tôi giống như vậy là được.

Kết hợp chính là tấm hình anh gối đầu lên bả vai của cô kia, ánh nắng màu vàng vẩy vào trên sợi tóc của hai người, ấm áp làm người ta ghen tị.

Mộ Cảnh Hành ngón tay dừng một chút, nhìn một loạt ghen tị ghen ghét nào là < ta không tin>< ta cũng muốn> phía dưới, đem hình ảnh lưu lại, mỉm cười, đánh chữ, "Vậy vẫn nên độc thân cả một đời đi."

Không có khả năng tồn tại.

Nguyên Nguyên độc nhất vô nhị.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại