Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm
Chương 77
Kỷ Mạch đối với bản thể của Dạ Minh Quân tò mò đã lâu, thế nhưng ánh sáng của Hi Hoàng Khải Minh Châu chính là chìa khóa để mở ra tâm kiếp, tiên nhân chưa khôi phục tu vi nhất định không dám ở trước mặt hắn hiện ra nguyên hình, dù sao Dạ Minh Quân có nghịch ngợm đi nữa cũng không muốn biến người yêu của mình thành người đẹp đang ngủ.
Hôm nay theo giá trị yêu đương giữa bọn họ không ngừng lên cao thì phong ấn cũng được mở ra hơn một nửa, Dạ Minh Quân vẫn cẩn thận đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ đặt ra hình thức phòng hộ mạnh nhất, rồi mới hướng Kỷ Mạch dặn dò: “Nếu như cảm thấy khó chịu, lập tức tháo Vô Yếm xuống đừng nhìn ta nữa."
Theo Dạ Minh Quân giải thích, trước kia khi hắn du lịch trong nhân gian cơ hồ là phải dùng tám thành tu vi để tự khắc chế mình không phát sáng lên, cũng gần ngàn năm qua đều chưa từng hoàn toàn hiện ra bản thể, cảm giác không quen tay như vậy có thể không khống chế được cho nên phải cẩn thận đối đãi.
Kỷ Mạch nguyên bản vẫn không có cảm giác gì, nhưng thấy Dạ Minh Quân thận trọng như vậy cũng không khỏi khẩn trương lên, ngón tay âm thầm nắm chặt bức họa, nhìn Dạ Minh Quân đặt lên giường một bình ngọc rồi lại không khỏi có chút nghi ngờ.
Đạo lý ta cũng hiểu, nhưng nhìn bản thể của ngươi tại sao cần phải ở trên giường, còn muốn ta thay tẩm y (đồ ngủ)?
Thời gian: Dạ hắc phong cao, địa điểm: Trên giường, hai người quan hệ: Tình yêu cuồng nhiệt, hoạt động: Nhìn bảo bối
Liên hệ với những đầu mối này, bản năng viết lách của Kỷ Mạch làm cho cậu không tự chủ được liền não bổ ra một ít nội dung không thích hợp với thiếu nhi. Nhưng mà Dạ Minh Quân làm gì cũng sẽ không báo cho người nào biết, ngay tại thời điểm Thần Tinh Tế Ti suy nghĩ mình có phải hay không nên chuẩn bị tâm lý một chút, thì đột nhiên tất cả ngọn đèn bên trong phòng đều tắt hết, ngay sau đó một đạo ánh sáng ôn hòa trong suốt liền hấp dẫn toàn bộ chú ý của cậu.
Mỗi khi Hi Hoàng Khải Minh Châu hiện thế, trong vòng ngàn dặm tất cả ánh sáng đều phải nhượng bộ, lúc này nhật nguyệt đều bị tầng mây che phủ, tất cả đèn đuốc tại cảnh nội Tiên Châu thoáng chốc bị dập tắt, ngay cả các hộ sơn đại trận tại tiên sơn cũng mất đi quang huy.
Kỷ Mạch biết hiện tượng dị thường toàn quốc cảnh nội bị cúp điênn như vậy nhất định sẽ dẫn đến sự khủng hoảng của tu sĩ, nhưng mà cho dù nghe thấy ngoại giới vang lên tiếng bước chân náo loạn cùng tiếng báo động của các môn phái trên đỉnh núi thì cậu ngược lại là hoàn toàn không có tâm tư để ý tới, thậm chí ngay cả việc dời ánh mắt đi cũng không làm được.
Khải Minh Châu rơi vào lòng bàn tay của Thần Tinh Tế Ti toàn thân đều không có bất kỳ tỳ vết nào, đó là viên minh châu đầu tiên sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, sở hữu một màu thuần bạch không nhiễm bất kỳ một hạt bụi ô nhiễm nào, cho dù lấy mây mù mờ ảo áp chế quang hoa sáng chói của mình, nhưng ánh sáng mơ hồ để lộ ra vẫn trong suốt và ấm áp như ánh mặt trời vào mùa xuân tháng ba.
Lúc nó ở trên trời chính là tinh thần (ngôi sao) sáng nhất trong bầu trời đêm. Sau đó, nó được Hi Hoàng lựa chọn và bổ sung thêm quang huy của thiên địa vạn vật mà rèn luyện, cuối cùng trở thành Khải Minh Châu có ánh sáng vạn thế không bao giờ tắt.
Đây là thần khí xinh đẹp nhất trong thiên hạ, đồng thời cũng là thượng cổ thần linh tượng trưng cho quyền hành. Nhìn chăm chú vào viên minh châu tập hợp tất cả tinh hoa nhật nguyện tinh (trời trăng sao), Kỷ Mạch bất giác liền tiến vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhưng mà, cậu nhìn thấy không phải mênh mông tinh hà, cũng không phải là giang sơn xã tắc thiên hạ chúng sinh, chẳng qua là một tiên nhân tóc trắng như tuyết mà thôi.
Người kia sinh ra cũng không phải là vẻ kinh diễm khiến người vừa thấy liền cảm mến, thế nhưng lại có mọi cử động có thể tác động tới tâm tư của Kỷ Mạch, không khỏi liền vì hắn vui vì hắn buồn, nguyện hắn bình an vui sướng, nguyện hắn vĩnh trú đều là nét mặt tươi cười, càng nguyện hắn từ nay về sau cũng như hôm nay đều dừng lại ở bên cạnh mình, đừng rời đi.
Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, âm dung tiếu mạo (giọng nói và dáng điệu) của Dạ Minh Quân không ngừng xẹt qua trong đầu, đợi đến khi cánh môi bị minh châu nhẹ nhàng chạm một cái, Kỷ Mạch mới hoàn hồn lại, hơi suy nghĩ một chút liền biết ảo cảnh hẳn là Hi Hoàng Khải Minh Châu phát động tâm kiếp, chẳng qua là so với bạch lộc ngày xưa, Kỷ Mạch được đãi ngộ cũng không phải chỉ là một chút ít.
Dường như là để cho cậu tiện thưởng thức, lúc này Dạ Minh Quân tận lực hóa thành một viên minh châu có kích thước lớn như trứng chim bồ câu, Kỷ Mạch dùng ngón tay vuốt ve minh châu ôn nhuận, chỉ cười nói: “Ngươi mở cửa sau này là ngay cả cánh cửa cũng phá hủy a."
Tâm kiếp của Hi Hoàng Khải Minh Châu tự nhiên không dễ dàng chống đỡ như vậy, thế nhưng Dạ Minh Quân chính là muốn xả nước, hắn nguyện ý bị Kỷ Mạch cầm ở trong tay, hôm nay bị phá cũng là chuyện đương nhiên mà trả lời: “Ngươi trong lòng suy nghĩ là ta, tâm kiếp duy nhất cũng là ta, như vậy có vấn đề gì không?"
Lời nói thẳng thắn như vậy để cho trên mặt Kỷ Mạch không khỏi có chút nóng lên, đang do dự là nên phản bác đôi câu hay là buồn nôn mà thừa nhận, nhưng hạt châu trong tay lại không thành thật rồi, đầu tiên là lặng lẽ đem dược dịch trong bình ngọc thấm lên toàn thân, ngay sau đó liền đột nhiên rơi vào ống tay áo của Kỷ Mạch.
Cảm xúc lạnh lẽo ướt át như vậy lập tức liền làm Kỷ Mạch không nhịn được run một cái, đang muốn đem Dạ Minh Quân bắt đầu nghịch ngợm lấy ra, liền nghe tiên nhân thốt lên một câu hỏi, “Kích thước của ta như vậy ngươi có thích không? Có muốn lớn hơn chút nữa hay không?"
Cậu cảm giác lời này có chỗ nào quái lạ…
Bị lời này kinh động bất ngờ một chút, Kỷ Mạch đang do dự mình có phải đã suy nghĩ nhiều hay không, nhưng hạt châu kia lại theo cánh tay một đường từ từ lăn lên, đợi đến lúc bên hông truyền tới một tia lạnh lẻo, Kỷ Mạch lập tức lại run lên, “Dạ Minh Quân, ngươi…"
Ta sai rồi, lời Dạ Minh Quân đã nói căn bản không nên xem nhẹ, hạt châu này thật sự là muốn lăn trên khắp cơ thể a!
“Ngươi như vậy ta không xuống được, nằm liền vừa vặn?"
Cảm nhận được hạt châu ở trong y phục mình nhảy nhảy một cái, trên mặt Kỷ Mạch có chút đỏ lên, tuy là nghe theo Dạ Minh Quân ôm lấy gối đầu nghiêng người nằm xuống, nhưng vẫn khẩn trương hỏi: “Ngươi… Muốn làm cái gì?"
Trước kia mỗi đêm đều nằm chung một chỗ, tiên nhân này từ đầu đến cuối chưa từng làm được một bước cuối cùng, Kỷ Mạch ngược lại là không nghĩ tới hắn hóa nguyên hình ngược lại có mấy phần ý tứ, đang âm thầm suy đoán chẳng lẽ mùa xuân của Dạ Minh Quân cuối cùng đã tới, liền nghe đối phương ôn hòa đáp lại một câu, “Ta thay ngươi ân cần săn sóc kinh mạch, thoải mái không?"
Nga, ta cho là ngươi muốn lái xe tốc độ cao, hóa ra ngươi lại đang làm SPA.
Trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái diện vô biểu tình, Kỷ Mạch cầm lấy bình ngọc nhìn một cái, quả nhiên phía trên dán nhãn hiệu “Bồ đề dưỡng thần lộ “, xem ra là linh dược để tu bổ kinh mạch.
Bất quá Kỷ Mạch nguyên bản cũng không đối với Dạ Minh Quân ôm bất cứ mong đợi gì, nghe lời này liền hoàn toàn buông lỏng xuống, xúc cảm Khải Minh Châu vô cùng tốt, mỗi khi từ một nơi kinh mạch đi qua, chính là cảm thấy ấm áp từ bên trong đến bên ngoài, ngược lại cũng xem như thật thư thái.
Hôm nay đêm đã khuya, Kỷ Mạch ít nhiều cũng có chút buồn ngủ, cậu biết rõ Dạ Minh Quân muốn dạo chơi mình là bắt không ra được, chẳng qua là không biết vị tiên nhân này có phải đã lên kế hoạch phải đi du lịch một chuyến từ đầu đến chân hay không, chuyện này đối với cậu mà nói cũng có chút quá kích thích.
Nghĩ tới đây, Kỷ Mạch chỉ thử dùng ngữ khí trò chuyện phiếm dẫn ra sự chú ý của Dạ Minh Quân, “Ngươi 5000 trước thật sự đã đứng đắn qua?"
Nói cách khác, thời gian người này lần trước không nghịch ngợm còn phải ngược dòng đến thời kỳ đồ đá? Kỷ Mạch làm sao lại cảm giác tương lai mình đột nhiên lại là một mảnh hắc ám?
Kỷ Mạch lý giải đối với Dạ Minh Quân không kém nửa phần, viên Khải Minh Châu này cũng chỉ ở trước mặt cha ruột là Hi Hoàng mới không dám nghịch. Nghe xong lời này liền từ trong cổ áo cậu lặng lẽ đi ra, bình thản đáp lại:
“Trước kia Hi Hoàng đưa ra tất cả quyết định đều chính xác, sau đó Hi Hoàng thần ẩn, ta xem như trở thành tương trưng của ngài mà lưu lại thiên giới, tiên nhân đem sự lệ thuộc cùng tín nhiệm đối với Hi Hoàng đều đặt trên người ta. Thế nhưng ta không hiểu tình, cũng không hiểu nhân tâm, tuy thừa kế sự nhận thức của Hi Hoàng đối với thiên đạo, cũng không biết mình lần này làm ra chỉ dẫn như vậy có phải là giống như Hi Hoàng dẫn dắt thế giới hướng về phía tương lai tốt nhất hay không."
Khi đó Dạ Minh Quân mới vừa được điểm hóa thành tiên, thật ra thì chỉ tương đương với một thiếu niên được truyền thụ rất nhiều kiến thức, nhưng thiên đình bỗng nhiên mất đi lãnh tụ của mình, các tiên nhân tuy biết như vậy, vẫn không nhịn được đem hắn xem như là chỉ dẫn mà Hi Hoàng lưu lại.
Hắn ở niên kỷ cái gì cũng không biết liền một mình gánh vác sự tin cậy của thế nhân đối với chí cường hoàng giả trên trời, vừa muốn đem mọi thứ làm được tốt nhất, lại sợ mình làm mất mặt mũi Hi Hoàng, dưới áp lực như vậy vượt qua trăm ngàn năm, ngược lại cũng khó trách Dạ Minh Quân hôm nay lại có tính tình cái gì cũng không sợ hãi như vậy.
Cấm lấy viên minh châu ở trên vai mình nhẹ nhàng hôn một cái, Kỷ Mạch đột nhiên hiểu ra, chỉ nhẹ giọng nói: “Cho nên sau khi thiên đình ổn định, ngươi liền luôn luôn làm ra hành vi không đáng tin cậy, để cho tiên nhân quen với việc mình có tính tình cổ quái, như vậy bọn họ mới có thể không quá mức lệ thuộc vào ngươi chỉ dẫn, chỉ dựa vào chính mình đi suy tính con đường tương lai. Bởi vì chỉ có như vậy, trên đời mới xuất hiện tiên thần vượt qua Hi Hoàng."
“Cũng không hẳn là như vậy, ta sinh ra chính là tính tình như vậy, chỉ là có chút thời điểm tận lực không đi tham dự vào thiên đình phân tranh mà thôi. Dẫu sao, chỉ cần ta vẫn là tượng trưng cho Hi Hoàng, phàm là khẳng định một quan niệm, xem như bọn họ là sai, các tiên nhân cũng sẽ cho rằng cái đó là đúng, bởi vì Hi Hoàng sẽ không phạm sai lầm."
Đây là Dạ Minh Quân lần đầu tiên hướng người ngoài nói ra tâm sự của mình, hắn tựa vào gò má thanh niên tựa như hai người đang nằm sóng vai, lúc này mới thở dài nói,
“Tuy nói như vậy, ta chung quy cũng là thần khí sinh ra để chỉ dẫn tiên nhân, khi thời điểm mọi người học được cách tự đi tìm đạo không cần ta nữa, chỉ là có chút tịch mịch."
Dạ Minh Quân đã lâu chưa từng hoài niệm chuyện quá khứ, dù sao hắn đều hiểu rõ so với bất kỳ thần khí nào, Hi Hoàng vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.
Hôm nay cùng Kỷ Mạch trò chuyện, ngược lại liền nghĩ tới lời nói trước khi Hi Hoàng rời đi, khi đó nghe yêu cầu hắn muốn biến thành người, phản ứng đầu tiên của vị đứng đầu chúng tiên chính là cau mày, chỉ khuyên nhủ: “Khải Minh Châu, ngươi thật muốn trí tuệ của tiên nhân? Thần khí nếu như không thể đơn thuần sống, có lẽ sẽ sinh ra rất nhiều tâm tình thống khổ mà trước kia chưa từng có."
Dạ Minh Quân kể từ lúc đó cứ mặc kệ, chỉ nghĩ chủ nhân này nếu muốn vứt bỏ bọn họ rời đi, vậy hắn cũng không cần làm thần khí tiếp, hắn phải nắm giữ số mạng mình, không bị bất kỳ người nào sở hửu nữa.
Khải Minh Châu là thần khí mà Hi Hoàng cùng Oa Hoàng sóng vai tác chiến sáng tạo, mắt thấy nó thà rằng rớt bể cũng không chịu phụng người ngoài làm chủ, Hi Hoàng rốt cuộc là đồng ý yêu cầu hoang đường này, ban cho hắn linh trí thuộc về tiên nhân, chẳng qua là trước khi rời đi vẫn thở dài nói:
“Ta tác thành ngươi, nhưng ta không thể cho ngươi nhận biết thất tình lục dục, ngươi một thần khí như vậy một khi vì tình mệt mỏi, nhất định sẽ nhấc lên mối họa vô tận."
“Thật ra thì Hi Hoàng vẫn thương yêu ta, hắn dùng ngôn ngữ bày ra cạm bẫy, hắn không thể cho ta tâm, bởi vì tâm cùng cảm tình từ ngày ta có sinh mạng liền tự nhiên mà có, căn bản không cần tiên thần ban cho."
Dạ Minh Quân kính trọng Hi Hoàng nhất, trước đây đối với lời của hắn chưa từng hoài nghi chút nào. Hi Hoàng nói hắn không có cảm tình, hắn liền cứ như vậy tin, hôm nay tỉ mỉ hồi tưởng mới hiểu sơ hở trong đó.
Bất quá hắn xưa nay nghĩ rất thoáng, liền cao hứng đụng vào môi Kỷ Mạch một cái, “Năm ngàn năm, ta vẫn cho là mình không có tâm, cho đến khi gặp ngươi, mới phát hiện nguyên lai là có."
Kỷ Mạch rất chắc chắn trong suy nghĩ của Dạ Minh Quân cũng không có khái niệm ghẹo người này, thế nhưng hạt châu này dường như trời sinh liền khắc chế cậu, thường thường tùy ý một câu nói liền có thể làm nội tâm cậu lộ vẻ xúc động.
Lúc này mặc dù người này ở bên ngoài nhảy một cái liền chui vào trong cổ áo mình mà chơi, Kỷ Mạch vẫn là ôm chặt gối, rất cảm khái đáp lại: “Thật ra thì ta cũng vậy, trước khi gặp ngươi, loại chuyện thích một người này đối với ta mà nói chính là tư liệu trên sách vở cùng câu chuyện trong sáng tác, ta căn bản chưa từng đem nó hoạch định vào trong sinh mạng mình, thậm chí còn cho rằng trên thực tế sẽ không tồn tại loại quan hệ như vậy. Nếu không phải ngươi rất ngang ngược mà xông vào, chỉ sợ đến chết ta cũng sẽ không đụng tới loại tình cảm hư vô mờ mịt lại không có định số này."
Lời này của cậu chính là lời tâm huyết, nhưng mà Dạ Minh Quân nghe thấy chỉ cảm thấy oan uổng, ở một chỗ trên người Kỷ Mạch mà đè một cái, liền kháng nghị: “Ta mặc dù chưa bao giờ thủ lễ chí ít rất ôn nhu a, nơi nào ngang ngược?"
Khoan đã, ngươi lúc này đang chạy đi đâu! Ngươi còn dám nói mình không phải là lưu manh?
Lần này trong nháy mắt làm Kỷ Mạch hít sâu một hơi, ngón tay gắt gao nắm gối lại thật chặt, lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào hạt châu kia liền dừng ở một vị trí không được, hơn nữa giống như đã ở nấn ná một đoạn thời gian chưa từng rời đi.
Đây cũng không phải là cấp bậc đốt lửa a, Kỷ Mạch nhớ tới biểu hiện ít ngày trước của người này, nhất thời sinh lòng nghi ngờ, “Dạ Minh Quân, ngươi cùng ta nói thật, ngươi thật không biết ở trên giường nên làm những gì?"
Kỷ Mạch trước đó bởi vì da mặt quá mỏng chưa bao giờ hỏi qua Dạ Minh Quân cái vấn đề này, hôm nay mới vừa thừa dịp, ai ngờ hạt châu kia lập tức liền chuyển đến trước mặt mình, rất thản nhiên trả lời: “Trước mấy ngày ta ở trong hệ thống tìm được tài liệu điện ảnh và truyền hình, đã phân tích nghiên cứu qua."
Cố ý, hắn quả nhiên là cố ý! Người này coi như ở trên giường cũng vẫn nghịch ngợm như thường lệ! Trước đó còn mặt đầy vô tội mà nói nóng như vậy có phải không cẩn thận liền tẩu hỏa nhập ma hay không, lừa gạt ta phải dùng tay —— hỗn đản Dạ Minh Quân!
Thù mới hận cũ đồng loạt dâng trào, Kỷ Mạch quả quyết một cái liền nắm hạt châu này, đem hắn nhắm ngay vào sọt rác bên cạnh án thư (bàn làm việc) lạnh lùng nói: “Nhìn thấy sọt rác kia không? Cho ta một lý do không đem ngươi ném vào."
Kỷ Mạch trước đó không phải đặc biệt khẩn trương sao? Đụng vị trí kia một chút cũng là cả người cứng ngắc mà cùng hắn nói “Đừng…" “Không được…", tại sao bây giờ phài tức giận như vậy?
Khải Minh Châu ngay thẳng đối với con đường nghiên cứu nhân loại rõ ràng còn phải đi rất dài, cân nhắc đến nếu tiếp tục như vậy hắn có thể thật sự bị ném vào thùng rác, quả quyết chỉ bằng sức cầu sinh cường đại liền bán đứng hệ thống: “Hệ thống cảnh cáo ta nếu như phát sinh hành vi trước khi cưới sẽ cho nhạc phụ nhạc mẫu lưu lại ấn tượng lỗ mãng phóng đãng, lúc cùng gia trưởng gặp mặt rất có khả năng bị nhạc phụ đánh."
Ngươi cũng đem con trai người ta bẻ cong thì còn có cái ấn tượng quỷ gì, cho rằng không thượng sẽ không bị đánh sao?
Lời này vừa nói ra, vốn là Sơn Hà Xã Tắc Đồ nằm ở trên chăn lập tức bị Thần Tinh Tế Ti quá độ tức giận mà chính xác ném vào sọt rác, dù vậy, tâm tình Kỷ Mạch vẫn nghiêm trọng,
Ta sai rồi, không nên bởi vì mấy ngày nay hệ thống không phân phát nhiệm vụ kỳ quái liền xem thường, cái này căn bản không phải là hệ thống công lược luyến ái, mà là hệ thống chuyên nghiệp hố chết Kỷ Mạch! Huyết hải thâm cừu cũng bất quá chỉ là như vậy!
Nhưng mà, mặc dù Dạ Minh Quân cơ trí đem nồi ném vào trên người hệ thống, Kỷ Mạch biết rõ cái vị tiên nhân này căn bản không nghe theo hệ thống đề nghị cũng khám phá ra oan tình sau lưng, vẫn không kết thúc cảnh cáo đến từ thùng rác, chỉ hỏi: “Chính là như vậy?"
Giờ khắc này, Dạ Minh Quân rốt cuộc hiểu rõ thống khổ khi tìm một lão bà thông minh, biết là không gạt được cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra tầng nguyên nhân sâu hơn,
“Được rồi, ta tìm công pháp tu đạo do mình thu thập qua, mấy quyển tiến cảnh nhanh nhất đều là đồng tử công, bảo vệ nguyên dương kiên trì thanh tu cuối cùng có thể phi thăng."
Lý do này ngược lại để cho Kỷ Mạch ngẩn người, liên tưởng đến hành vi Dạ Minh Quân vì mình tu bổ kinh mạch, lúc này mới phát hiện Dạ Minh Quân nhìn như không đáng tin cậy nhưng thật ra thì đang vì tương lai mà tính toán. Tiên nhân này mỗi một câu nói cũng là nghiêm túc, ban đầu nếu đem đối tượng công lược thiết định thành bạn lữ vĩnh viễn, như vậy thì phải vĩnh viễn chung một chỗ, ít đi một phút một giây cũng không được.
Nghĩ tới đây trong lòng Kỷ Mạch khó chịu cũng không tự chủ liền tiêu mất, ngữ khí của cậu thoáng thả mềm một ít, “Tu luyện tới đắc đạo phi thăng cần mấy năm?"
“Đại khái, một trăm năm?"
Dạ Minh Quân trả lời rất là cẩn thận, nhưng mà cái này cũng không thể thay đổi phản ứng đen mặt của Kỷ Mạch trong nháy mắt, tìm một đạo lữ sau đó cùng nhau trải qua cuộc sống hòa thượng một trăm năm, cái này cùng tu luyện Quỳ hoa bảo điển có cái gì khác nhau? Không, thái giám tốt xấu còn có thể chịu được, cái này so với Quỳ hoa bảo điển còn không bằng!
“Xin cho phép ta cự tuyệt loại công pháp không nhân đạo này."
Quả thực một trăm năm là có thể ổn định phi thăng đã là thế gian cực phẩm công pháp, Kỷ Mạch vẫn lựa chọn cự tuyệt. Mà từ bàn tay hướng về phía sọt rác không thu hồi lại đã chứng minh, nếu như một vị tiên nhân dám để cho Thần Tinh Tế Ti làm một xử nam trăm tuổi, một giây kế tiếp nhất định là gặp kết quả bị ném vào thùng rác cùng hệ thống làm bạn.
Có lẽ là cảnh tượng Sơn Hà Xã Tắc Đồ nằm giữa một đống giấy vụn quá mức thê lương, xưa nay Khải Minh Châu không nghịch đến cuối cùng quyết không bỏ qua lại lựa chọn nhượng bộ,
“Trước khi tới Tiên Châu là nghĩ như vậy, bây giờ đã buông tha. Dù sao độ kiếp như vậy cũng là cửu tử nhất sanh, phi thăng thiên kiếp lại không thể mượn lực người khác, nếu ngươi độ kiếp thất bại bị thương hoặc là bỏ mạng, ta không cách nào tưởng tượng mình sẽ như thế nào."
“Tốc hành chi lộ đều phải trả giá, chừ đừng nhắc tới đại sự thành tiên thành thần như vậy, có thể thông qua độ kiếp khảo nghiệm hay không phải nhìn bản lãnh của ta, không cần do ngươi gánh vác hậu quả."
Kỷ Mạch cũng không phải là đối với tu hành một chữ cũng không biết, cậu cũng biết phi thăng có bao nhiêu khó khăn, thiên tư cố gắng tâm tính vận khí thiếu một thứ cũng không được, tuy là đáp lại như vậy, nhưng cũng biết lo âu của Dạ Minh Quân.
Chẳng qua là, lấy sự lý giải của cậu đối với Dạ Minh Quân, hạt châu này cũng không dễ dàng buông tha kế hoạch của mình như vậy, trừ phi hắn có lựa chọn tốt hơn…
Ở trong đầu thoáng tìm tòi một phen cảnh ngộ bọn họ ở Tiên Châu, Kỷ Mạch trong nháy mắt sáng tỏ, liền nhàn nhạt tra hỏi: “Nhậm Thanh Nhai cùng ngươi nói cái gì?"
Dạ Minh Quân không nghĩ tới Kỷ Mạch có thể đoán được chính xác như vậy, nội tâm yên lặng cảm khái Tống Kiều nói quả nhiên không sai, cùng Kỷ Mạch chung một chỗ hắn là ngay cả tiền để dành cũng không giấu được, mặt ngoài lại chỉ có thể bất đắc dĩ phát ra quang huy lóe lóe, “Ngươi thật thông minh."
“Đừng đánh trống lãng, ta không muốn tu vi của hắn."
Nhưng mà, nói sang chuyện khác đối với Kỷ Mạch nghiêm túc cũng vô ích, cậu tuy không biết hai người đã nói những gì, nhưng cũng có thể khẳng định nếu mình tiếp nhận tu vi bạch lộc, ván cờ này chính là cậu thua.
Nhậm Thanh Nhai có thể đem tất cả lực lượng đều trả lại cho cậu, nhưng chính là không chịu cúi đầu trước mặt nói một tiếng xin lỗi; nhưng Kỷ Mạch thà rằng cái gì bồi thường cũng không muốn, hoặc là bạch lộc tự mình tới chữa khỏi ánh mắt của cậu dâng trà nhận sai mọi người từ đây thanh toán xong, hoặc là, đời này kiếp này vĩnh viễn đừng dính líu quan hệ nữa.
Kỷ Mạch biết cái này thuộc về khí phách của thanh niên văn nghệ, Dạ Minh Quân không thể nào hiểu, lúc này cũng chỉ có quả quyết nói, “Ta không thích bị người cưỡng ép, ngươi muốn đối với ta làm gì đều phải báo cho biết ta, không cho phép tiền trảm hậu tấu."
Cũng may, phương thức bọn họ cư xử tuy có bất đồng rất lớn, nhưng Dạ Minh Quân xưa nay cũng không bắt buộc tiểu gia hỏa quật cường này nghe theo ý kiến mình, thấy cậu là thật sự không muốn, tuy biết đây là phương án nguy hiểm thấp nhất vẫn dùng giọng ôn hòa đáp lại: “Được rồi, ngươi không thích hắn, vậy ta lại nghiên cứu những thiên nhân khác nghĩ một chút biện pháp."
Kỷ Mạch không phải người bảo thủ, chỉ cần không phải thừa kế tu vi của Nhậm Thanh Nhai nếu có thể mượn lực thiên nhân nhanh chóng tu hành cậu cũng không có ý kháng cự, nội tâm thoáng buông lỏng hơn liền phát hiện ngữ khí mới vừa rồi kia thật giống như có chút nặng.
Dạ Minh Quân đang muốn trấn an cho mình tu bổ kinh mạch còn xém chút bị ném vào thùng rác, vừa cúi đầu nhưng phát hiện hạt châu kia đã lặng lẽ lơ lửng ở bên tai, lúc này chỉ cọ cọ vành tai cậu mà ôn nhu nói: “Nếu như ta nghiên cứu ra phương pháp thành tiên nhanh chóng, có thể thuyết phục ngươi thi hành sao?"
Cảm giác này thật giống như là tiên nhân đang ở bên tai mà nói mật ngữ vậy, Kỷ Mạch không tự chủ được một bên tai liền đỏ lên, lập tức liền căn cứ bản năng khẩu thị tâm phi nói: “Không thể."
“Vậy, sắc / dụ ngươi a?"
Dạ Minh Quân đối với ngữ khí của Kỷ Mạch cũng đã sớm quen thuộc, lúc này sao có thể không biết tiểu gia hỏa nhà mình đang xấu hổ, lập tức dùng giọng nói mà Kỷ Mạch không cách nào chống cự mà tiếp tục thì thầm,
“Ta đã không cách nào thích ứng một ngày không có ngươi, biến thành tiên nhân cùng ta vĩnh viễn chung một chỗ có được hay không?"
Người này trời sinh chính là lưu manh a, tuy chưa thực hiện một lần nào, nhưng lời nói cợt nhã lại là từng mảnh từng mảnh a!
Kỷ Mạch nội tâm tuy là oán thầm như vậy, nhưng ở trước mặt Dạ Minh Quân như vậy cũng thật không còn sức đánh trả chút nào, chỉ có thể nhẹ nhàng dùng ngón tay điểm một cái vào viên minh châu này, nhỏ giọng trả lời một câu, “Vậy ngươi ngủ một lần thử xem, nhìn ta có thể chống cự hay không."
Hàm ý trong lời nói này nửa phần nghênh đón, nửa phần chống cự, Dạ Minh Quân sao có thể gánh nổi, quả thực hận không thể lập tức hóa thân thành kẻ cướp, mà tiến hành hoạt động kịch liệt chống cự một phen giữa bọn họ, chỉ tiếc, mặc dù ánh sáng rực rỡ của Khải Minh Châu đã cường đại đến trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm Tiên Châu, nhưng vẫn không cách nào thay đổi một chuyện thật bi thảm —— hắn không nghĩ tới tối nay lại là ngày lành thích hợp nghiên cứu, tu vi cũng đem đi chữa trị cho Kỷ Mạch rồi!
“Nhưng, ta bây giờ chỉ có một nửa tu vi, mới vừa rồi cũng đem pháp lực tu bổ kinh mạch cho ngươi, cần hấp thu nhật nguyệt tinh hoa một đêm mới có thể hóa thành hình người, có thể dùng nguyên hình trước để thăm dò đường một chút không?"
Loại nam nhân này cần ngươi thì có ích lợi gì!
Loại cách chơi kinh hãi này Kỷ Mạch dĩ nhiên sẽ không tiếp nhận, bắt lại hạt châu định chui vào y phục mình, quả quyết liền đem nó đưa vào sọt rác, lúc này mới vỗ tay một cái lạnh lùng nói: “A, tối nay ngươi vẫn là cùng hệ thống đợi đi."
Kế hoạch tẩm y của Dạ Minh Quân còn chưa bắt đầu đã chết yểu, trơ mắt nhìn Kỷ Mạch trở lại trên giường an ổn chìm vào giấc ngủ, nhưng mình phải cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ sóng vai đợi ở sọt rác hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, Khải Minh Châu phóng túng để cho vô số tiên thần vô cùng nhức đầu, lúc này chỉ có thể bi thương nhìn trăng thở dài,
Ai, hắn sao có thể đoán được đầu năm nay ngay cả thượng cổ thần khí cũng sẽ bị vứt bỏ a?
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Minh Quân: Ta bị lão bà ném vào thùng rác rồi phải làm thế nào a?
Tô Cách: Nhờ giúp đỡ, Thần đem ta cùng mẫu bồ câu giam chung một chỗ để tương thân (coi mắt).
Thủy Vô Ngân: Cứu mạng a! Huy Nguyệt pha trà đem ta rót vào bình trà rồi! Các ngươi uống trà cẩn thận một chút!
Diệp Quân Hầu (khiếp sợ):Này cũng có thể? Các ngươi những tên cơ lão này lai đang PLAY kiểu mới gì?
Thường Huy: Bệ hạ, nhớ kỹ những giáo huấn kinh nghiệm này, sau này xem như muốn tìm đoạn tụ cũng phải tìm người bình thường.
Thanh Đế: Ân, Thường Tướng nói rất có lý.
Hôm nay theo giá trị yêu đương giữa bọn họ không ngừng lên cao thì phong ấn cũng được mở ra hơn một nửa, Dạ Minh Quân vẫn cẩn thận đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ đặt ra hình thức phòng hộ mạnh nhất, rồi mới hướng Kỷ Mạch dặn dò: “Nếu như cảm thấy khó chịu, lập tức tháo Vô Yếm xuống đừng nhìn ta nữa."
Theo Dạ Minh Quân giải thích, trước kia khi hắn du lịch trong nhân gian cơ hồ là phải dùng tám thành tu vi để tự khắc chế mình không phát sáng lên, cũng gần ngàn năm qua đều chưa từng hoàn toàn hiện ra bản thể, cảm giác không quen tay như vậy có thể không khống chế được cho nên phải cẩn thận đối đãi.
Kỷ Mạch nguyên bản vẫn không có cảm giác gì, nhưng thấy Dạ Minh Quân thận trọng như vậy cũng không khỏi khẩn trương lên, ngón tay âm thầm nắm chặt bức họa, nhìn Dạ Minh Quân đặt lên giường một bình ngọc rồi lại không khỏi có chút nghi ngờ.
Đạo lý ta cũng hiểu, nhưng nhìn bản thể của ngươi tại sao cần phải ở trên giường, còn muốn ta thay tẩm y (đồ ngủ)?
Thời gian: Dạ hắc phong cao, địa điểm: Trên giường, hai người quan hệ: Tình yêu cuồng nhiệt, hoạt động: Nhìn bảo bối
Liên hệ với những đầu mối này, bản năng viết lách của Kỷ Mạch làm cho cậu không tự chủ được liền não bổ ra một ít nội dung không thích hợp với thiếu nhi. Nhưng mà Dạ Minh Quân làm gì cũng sẽ không báo cho người nào biết, ngay tại thời điểm Thần Tinh Tế Ti suy nghĩ mình có phải hay không nên chuẩn bị tâm lý một chút, thì đột nhiên tất cả ngọn đèn bên trong phòng đều tắt hết, ngay sau đó một đạo ánh sáng ôn hòa trong suốt liền hấp dẫn toàn bộ chú ý của cậu.
Mỗi khi Hi Hoàng Khải Minh Châu hiện thế, trong vòng ngàn dặm tất cả ánh sáng đều phải nhượng bộ, lúc này nhật nguyệt đều bị tầng mây che phủ, tất cả đèn đuốc tại cảnh nội Tiên Châu thoáng chốc bị dập tắt, ngay cả các hộ sơn đại trận tại tiên sơn cũng mất đi quang huy.
Kỷ Mạch biết hiện tượng dị thường toàn quốc cảnh nội bị cúp điênn như vậy nhất định sẽ dẫn đến sự khủng hoảng của tu sĩ, nhưng mà cho dù nghe thấy ngoại giới vang lên tiếng bước chân náo loạn cùng tiếng báo động của các môn phái trên đỉnh núi thì cậu ngược lại là hoàn toàn không có tâm tư để ý tới, thậm chí ngay cả việc dời ánh mắt đi cũng không làm được.
Khải Minh Châu rơi vào lòng bàn tay của Thần Tinh Tế Ti toàn thân đều không có bất kỳ tỳ vết nào, đó là viên minh châu đầu tiên sau khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, sở hữu một màu thuần bạch không nhiễm bất kỳ một hạt bụi ô nhiễm nào, cho dù lấy mây mù mờ ảo áp chế quang hoa sáng chói của mình, nhưng ánh sáng mơ hồ để lộ ra vẫn trong suốt và ấm áp như ánh mặt trời vào mùa xuân tháng ba.
Lúc nó ở trên trời chính là tinh thần (ngôi sao) sáng nhất trong bầu trời đêm. Sau đó, nó được Hi Hoàng lựa chọn và bổ sung thêm quang huy của thiên địa vạn vật mà rèn luyện, cuối cùng trở thành Khải Minh Châu có ánh sáng vạn thế không bao giờ tắt.
Đây là thần khí xinh đẹp nhất trong thiên hạ, đồng thời cũng là thượng cổ thần linh tượng trưng cho quyền hành. Nhìn chăm chú vào viên minh châu tập hợp tất cả tinh hoa nhật nguyện tinh (trời trăng sao), Kỷ Mạch bất giác liền tiến vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhưng mà, cậu nhìn thấy không phải mênh mông tinh hà, cũng không phải là giang sơn xã tắc thiên hạ chúng sinh, chẳng qua là một tiên nhân tóc trắng như tuyết mà thôi.
Người kia sinh ra cũng không phải là vẻ kinh diễm khiến người vừa thấy liền cảm mến, thế nhưng lại có mọi cử động có thể tác động tới tâm tư của Kỷ Mạch, không khỏi liền vì hắn vui vì hắn buồn, nguyện hắn bình an vui sướng, nguyện hắn vĩnh trú đều là nét mặt tươi cười, càng nguyện hắn từ nay về sau cũng như hôm nay đều dừng lại ở bên cạnh mình, đừng rời đi.
Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, âm dung tiếu mạo (giọng nói và dáng điệu) của Dạ Minh Quân không ngừng xẹt qua trong đầu, đợi đến khi cánh môi bị minh châu nhẹ nhàng chạm một cái, Kỷ Mạch mới hoàn hồn lại, hơi suy nghĩ một chút liền biết ảo cảnh hẳn là Hi Hoàng Khải Minh Châu phát động tâm kiếp, chẳng qua là so với bạch lộc ngày xưa, Kỷ Mạch được đãi ngộ cũng không phải chỉ là một chút ít.
Dường như là để cho cậu tiện thưởng thức, lúc này Dạ Minh Quân tận lực hóa thành một viên minh châu có kích thước lớn như trứng chim bồ câu, Kỷ Mạch dùng ngón tay vuốt ve minh châu ôn nhuận, chỉ cười nói: “Ngươi mở cửa sau này là ngay cả cánh cửa cũng phá hủy a."
Tâm kiếp của Hi Hoàng Khải Minh Châu tự nhiên không dễ dàng chống đỡ như vậy, thế nhưng Dạ Minh Quân chính là muốn xả nước, hắn nguyện ý bị Kỷ Mạch cầm ở trong tay, hôm nay bị phá cũng là chuyện đương nhiên mà trả lời: “Ngươi trong lòng suy nghĩ là ta, tâm kiếp duy nhất cũng là ta, như vậy có vấn đề gì không?"
Lời nói thẳng thắn như vậy để cho trên mặt Kỷ Mạch không khỏi có chút nóng lên, đang do dự là nên phản bác đôi câu hay là buồn nôn mà thừa nhận, nhưng hạt châu trong tay lại không thành thật rồi, đầu tiên là lặng lẽ đem dược dịch trong bình ngọc thấm lên toàn thân, ngay sau đó liền đột nhiên rơi vào ống tay áo của Kỷ Mạch.
Cảm xúc lạnh lẽo ướt át như vậy lập tức liền làm Kỷ Mạch không nhịn được run một cái, đang muốn đem Dạ Minh Quân bắt đầu nghịch ngợm lấy ra, liền nghe tiên nhân thốt lên một câu hỏi, “Kích thước của ta như vậy ngươi có thích không? Có muốn lớn hơn chút nữa hay không?"
Cậu cảm giác lời này có chỗ nào quái lạ…
Bị lời này kinh động bất ngờ một chút, Kỷ Mạch đang do dự mình có phải đã suy nghĩ nhiều hay không, nhưng hạt châu kia lại theo cánh tay một đường từ từ lăn lên, đợi đến lúc bên hông truyền tới một tia lạnh lẻo, Kỷ Mạch lập tức lại run lên, “Dạ Minh Quân, ngươi…"
Ta sai rồi, lời Dạ Minh Quân đã nói căn bản không nên xem nhẹ, hạt châu này thật sự là muốn lăn trên khắp cơ thể a!
“Ngươi như vậy ta không xuống được, nằm liền vừa vặn?"
Cảm nhận được hạt châu ở trong y phục mình nhảy nhảy một cái, trên mặt Kỷ Mạch có chút đỏ lên, tuy là nghe theo Dạ Minh Quân ôm lấy gối đầu nghiêng người nằm xuống, nhưng vẫn khẩn trương hỏi: “Ngươi… Muốn làm cái gì?"
Trước kia mỗi đêm đều nằm chung một chỗ, tiên nhân này từ đầu đến cuối chưa từng làm được một bước cuối cùng, Kỷ Mạch ngược lại là không nghĩ tới hắn hóa nguyên hình ngược lại có mấy phần ý tứ, đang âm thầm suy đoán chẳng lẽ mùa xuân của Dạ Minh Quân cuối cùng đã tới, liền nghe đối phương ôn hòa đáp lại một câu, “Ta thay ngươi ân cần săn sóc kinh mạch, thoải mái không?"
Nga, ta cho là ngươi muốn lái xe tốc độ cao, hóa ra ngươi lại đang làm SPA.
Trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái diện vô biểu tình, Kỷ Mạch cầm lấy bình ngọc nhìn một cái, quả nhiên phía trên dán nhãn hiệu “Bồ đề dưỡng thần lộ “, xem ra là linh dược để tu bổ kinh mạch.
Bất quá Kỷ Mạch nguyên bản cũng không đối với Dạ Minh Quân ôm bất cứ mong đợi gì, nghe lời này liền hoàn toàn buông lỏng xuống, xúc cảm Khải Minh Châu vô cùng tốt, mỗi khi từ một nơi kinh mạch đi qua, chính là cảm thấy ấm áp từ bên trong đến bên ngoài, ngược lại cũng xem như thật thư thái.
Hôm nay đêm đã khuya, Kỷ Mạch ít nhiều cũng có chút buồn ngủ, cậu biết rõ Dạ Minh Quân muốn dạo chơi mình là bắt không ra được, chẳng qua là không biết vị tiên nhân này có phải đã lên kế hoạch phải đi du lịch một chuyến từ đầu đến chân hay không, chuyện này đối với cậu mà nói cũng có chút quá kích thích.
Nghĩ tới đây, Kỷ Mạch chỉ thử dùng ngữ khí trò chuyện phiếm dẫn ra sự chú ý của Dạ Minh Quân, “Ngươi 5000 trước thật sự đã đứng đắn qua?"
Nói cách khác, thời gian người này lần trước không nghịch ngợm còn phải ngược dòng đến thời kỳ đồ đá? Kỷ Mạch làm sao lại cảm giác tương lai mình đột nhiên lại là một mảnh hắc ám?
Kỷ Mạch lý giải đối với Dạ Minh Quân không kém nửa phần, viên Khải Minh Châu này cũng chỉ ở trước mặt cha ruột là Hi Hoàng mới không dám nghịch. Nghe xong lời này liền từ trong cổ áo cậu lặng lẽ đi ra, bình thản đáp lại:
“Trước kia Hi Hoàng đưa ra tất cả quyết định đều chính xác, sau đó Hi Hoàng thần ẩn, ta xem như trở thành tương trưng của ngài mà lưu lại thiên giới, tiên nhân đem sự lệ thuộc cùng tín nhiệm đối với Hi Hoàng đều đặt trên người ta. Thế nhưng ta không hiểu tình, cũng không hiểu nhân tâm, tuy thừa kế sự nhận thức của Hi Hoàng đối với thiên đạo, cũng không biết mình lần này làm ra chỉ dẫn như vậy có phải là giống như Hi Hoàng dẫn dắt thế giới hướng về phía tương lai tốt nhất hay không."
Khi đó Dạ Minh Quân mới vừa được điểm hóa thành tiên, thật ra thì chỉ tương đương với một thiếu niên được truyền thụ rất nhiều kiến thức, nhưng thiên đình bỗng nhiên mất đi lãnh tụ của mình, các tiên nhân tuy biết như vậy, vẫn không nhịn được đem hắn xem như là chỉ dẫn mà Hi Hoàng lưu lại.
Hắn ở niên kỷ cái gì cũng không biết liền một mình gánh vác sự tin cậy của thế nhân đối với chí cường hoàng giả trên trời, vừa muốn đem mọi thứ làm được tốt nhất, lại sợ mình làm mất mặt mũi Hi Hoàng, dưới áp lực như vậy vượt qua trăm ngàn năm, ngược lại cũng khó trách Dạ Minh Quân hôm nay lại có tính tình cái gì cũng không sợ hãi như vậy.
Cấm lấy viên minh châu ở trên vai mình nhẹ nhàng hôn một cái, Kỷ Mạch đột nhiên hiểu ra, chỉ nhẹ giọng nói: “Cho nên sau khi thiên đình ổn định, ngươi liền luôn luôn làm ra hành vi không đáng tin cậy, để cho tiên nhân quen với việc mình có tính tình cổ quái, như vậy bọn họ mới có thể không quá mức lệ thuộc vào ngươi chỉ dẫn, chỉ dựa vào chính mình đi suy tính con đường tương lai. Bởi vì chỉ có như vậy, trên đời mới xuất hiện tiên thần vượt qua Hi Hoàng."
“Cũng không hẳn là như vậy, ta sinh ra chính là tính tình như vậy, chỉ là có chút thời điểm tận lực không đi tham dự vào thiên đình phân tranh mà thôi. Dẫu sao, chỉ cần ta vẫn là tượng trưng cho Hi Hoàng, phàm là khẳng định một quan niệm, xem như bọn họ là sai, các tiên nhân cũng sẽ cho rằng cái đó là đúng, bởi vì Hi Hoàng sẽ không phạm sai lầm."
Đây là Dạ Minh Quân lần đầu tiên hướng người ngoài nói ra tâm sự của mình, hắn tựa vào gò má thanh niên tựa như hai người đang nằm sóng vai, lúc này mới thở dài nói,
“Tuy nói như vậy, ta chung quy cũng là thần khí sinh ra để chỉ dẫn tiên nhân, khi thời điểm mọi người học được cách tự đi tìm đạo không cần ta nữa, chỉ là có chút tịch mịch."
Dạ Minh Quân đã lâu chưa từng hoài niệm chuyện quá khứ, dù sao hắn đều hiểu rõ so với bất kỳ thần khí nào, Hi Hoàng vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại.
Hôm nay cùng Kỷ Mạch trò chuyện, ngược lại liền nghĩ tới lời nói trước khi Hi Hoàng rời đi, khi đó nghe yêu cầu hắn muốn biến thành người, phản ứng đầu tiên của vị đứng đầu chúng tiên chính là cau mày, chỉ khuyên nhủ: “Khải Minh Châu, ngươi thật muốn trí tuệ của tiên nhân? Thần khí nếu như không thể đơn thuần sống, có lẽ sẽ sinh ra rất nhiều tâm tình thống khổ mà trước kia chưa từng có."
Dạ Minh Quân kể từ lúc đó cứ mặc kệ, chỉ nghĩ chủ nhân này nếu muốn vứt bỏ bọn họ rời đi, vậy hắn cũng không cần làm thần khí tiếp, hắn phải nắm giữ số mạng mình, không bị bất kỳ người nào sở hửu nữa.
Khải Minh Châu là thần khí mà Hi Hoàng cùng Oa Hoàng sóng vai tác chiến sáng tạo, mắt thấy nó thà rằng rớt bể cũng không chịu phụng người ngoài làm chủ, Hi Hoàng rốt cuộc là đồng ý yêu cầu hoang đường này, ban cho hắn linh trí thuộc về tiên nhân, chẳng qua là trước khi rời đi vẫn thở dài nói:
“Ta tác thành ngươi, nhưng ta không thể cho ngươi nhận biết thất tình lục dục, ngươi một thần khí như vậy một khi vì tình mệt mỏi, nhất định sẽ nhấc lên mối họa vô tận."
“Thật ra thì Hi Hoàng vẫn thương yêu ta, hắn dùng ngôn ngữ bày ra cạm bẫy, hắn không thể cho ta tâm, bởi vì tâm cùng cảm tình từ ngày ta có sinh mạng liền tự nhiên mà có, căn bản không cần tiên thần ban cho."
Dạ Minh Quân kính trọng Hi Hoàng nhất, trước đây đối với lời của hắn chưa từng hoài nghi chút nào. Hi Hoàng nói hắn không có cảm tình, hắn liền cứ như vậy tin, hôm nay tỉ mỉ hồi tưởng mới hiểu sơ hở trong đó.
Bất quá hắn xưa nay nghĩ rất thoáng, liền cao hứng đụng vào môi Kỷ Mạch một cái, “Năm ngàn năm, ta vẫn cho là mình không có tâm, cho đến khi gặp ngươi, mới phát hiện nguyên lai là có."
Kỷ Mạch rất chắc chắn trong suy nghĩ của Dạ Minh Quân cũng không có khái niệm ghẹo người này, thế nhưng hạt châu này dường như trời sinh liền khắc chế cậu, thường thường tùy ý một câu nói liền có thể làm nội tâm cậu lộ vẻ xúc động.
Lúc này mặc dù người này ở bên ngoài nhảy một cái liền chui vào trong cổ áo mình mà chơi, Kỷ Mạch vẫn là ôm chặt gối, rất cảm khái đáp lại: “Thật ra thì ta cũng vậy, trước khi gặp ngươi, loại chuyện thích một người này đối với ta mà nói chính là tư liệu trên sách vở cùng câu chuyện trong sáng tác, ta căn bản chưa từng đem nó hoạch định vào trong sinh mạng mình, thậm chí còn cho rằng trên thực tế sẽ không tồn tại loại quan hệ như vậy. Nếu không phải ngươi rất ngang ngược mà xông vào, chỉ sợ đến chết ta cũng sẽ không đụng tới loại tình cảm hư vô mờ mịt lại không có định số này."
Lời này của cậu chính là lời tâm huyết, nhưng mà Dạ Minh Quân nghe thấy chỉ cảm thấy oan uổng, ở một chỗ trên người Kỷ Mạch mà đè một cái, liền kháng nghị: “Ta mặc dù chưa bao giờ thủ lễ chí ít rất ôn nhu a, nơi nào ngang ngược?"
Khoan đã, ngươi lúc này đang chạy đi đâu! Ngươi còn dám nói mình không phải là lưu manh?
Lần này trong nháy mắt làm Kỷ Mạch hít sâu một hơi, ngón tay gắt gao nắm gối lại thật chặt, lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào hạt châu kia liền dừng ở một vị trí không được, hơn nữa giống như đã ở nấn ná một đoạn thời gian chưa từng rời đi.
Đây cũng không phải là cấp bậc đốt lửa a, Kỷ Mạch nhớ tới biểu hiện ít ngày trước của người này, nhất thời sinh lòng nghi ngờ, “Dạ Minh Quân, ngươi cùng ta nói thật, ngươi thật không biết ở trên giường nên làm những gì?"
Kỷ Mạch trước đó bởi vì da mặt quá mỏng chưa bao giờ hỏi qua Dạ Minh Quân cái vấn đề này, hôm nay mới vừa thừa dịp, ai ngờ hạt châu kia lập tức liền chuyển đến trước mặt mình, rất thản nhiên trả lời: “Trước mấy ngày ta ở trong hệ thống tìm được tài liệu điện ảnh và truyền hình, đã phân tích nghiên cứu qua."
Cố ý, hắn quả nhiên là cố ý! Người này coi như ở trên giường cũng vẫn nghịch ngợm như thường lệ! Trước đó còn mặt đầy vô tội mà nói nóng như vậy có phải không cẩn thận liền tẩu hỏa nhập ma hay không, lừa gạt ta phải dùng tay —— hỗn đản Dạ Minh Quân!
Thù mới hận cũ đồng loạt dâng trào, Kỷ Mạch quả quyết một cái liền nắm hạt châu này, đem hắn nhắm ngay vào sọt rác bên cạnh án thư (bàn làm việc) lạnh lùng nói: “Nhìn thấy sọt rác kia không? Cho ta một lý do không đem ngươi ném vào."
Kỷ Mạch trước đó không phải đặc biệt khẩn trương sao? Đụng vị trí kia một chút cũng là cả người cứng ngắc mà cùng hắn nói “Đừng…" “Không được…", tại sao bây giờ phài tức giận như vậy?
Khải Minh Châu ngay thẳng đối với con đường nghiên cứu nhân loại rõ ràng còn phải đi rất dài, cân nhắc đến nếu tiếp tục như vậy hắn có thể thật sự bị ném vào thùng rác, quả quyết chỉ bằng sức cầu sinh cường đại liền bán đứng hệ thống: “Hệ thống cảnh cáo ta nếu như phát sinh hành vi trước khi cưới sẽ cho nhạc phụ nhạc mẫu lưu lại ấn tượng lỗ mãng phóng đãng, lúc cùng gia trưởng gặp mặt rất có khả năng bị nhạc phụ đánh."
Ngươi cũng đem con trai người ta bẻ cong thì còn có cái ấn tượng quỷ gì, cho rằng không thượng sẽ không bị đánh sao?
Lời này vừa nói ra, vốn là Sơn Hà Xã Tắc Đồ nằm ở trên chăn lập tức bị Thần Tinh Tế Ti quá độ tức giận mà chính xác ném vào sọt rác, dù vậy, tâm tình Kỷ Mạch vẫn nghiêm trọng,
Ta sai rồi, không nên bởi vì mấy ngày nay hệ thống không phân phát nhiệm vụ kỳ quái liền xem thường, cái này căn bản không phải là hệ thống công lược luyến ái, mà là hệ thống chuyên nghiệp hố chết Kỷ Mạch! Huyết hải thâm cừu cũng bất quá chỉ là như vậy!
Nhưng mà, mặc dù Dạ Minh Quân cơ trí đem nồi ném vào trên người hệ thống, Kỷ Mạch biết rõ cái vị tiên nhân này căn bản không nghe theo hệ thống đề nghị cũng khám phá ra oan tình sau lưng, vẫn không kết thúc cảnh cáo đến từ thùng rác, chỉ hỏi: “Chính là như vậy?"
Giờ khắc này, Dạ Minh Quân rốt cuộc hiểu rõ thống khổ khi tìm một lão bà thông minh, biết là không gạt được cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ nói ra tầng nguyên nhân sâu hơn,
“Được rồi, ta tìm công pháp tu đạo do mình thu thập qua, mấy quyển tiến cảnh nhanh nhất đều là đồng tử công, bảo vệ nguyên dương kiên trì thanh tu cuối cùng có thể phi thăng."
Lý do này ngược lại để cho Kỷ Mạch ngẩn người, liên tưởng đến hành vi Dạ Minh Quân vì mình tu bổ kinh mạch, lúc này mới phát hiện Dạ Minh Quân nhìn như không đáng tin cậy nhưng thật ra thì đang vì tương lai mà tính toán. Tiên nhân này mỗi một câu nói cũng là nghiêm túc, ban đầu nếu đem đối tượng công lược thiết định thành bạn lữ vĩnh viễn, như vậy thì phải vĩnh viễn chung một chỗ, ít đi một phút một giây cũng không được.
Nghĩ tới đây trong lòng Kỷ Mạch khó chịu cũng không tự chủ liền tiêu mất, ngữ khí của cậu thoáng thả mềm một ít, “Tu luyện tới đắc đạo phi thăng cần mấy năm?"
“Đại khái, một trăm năm?"
Dạ Minh Quân trả lời rất là cẩn thận, nhưng mà cái này cũng không thể thay đổi phản ứng đen mặt của Kỷ Mạch trong nháy mắt, tìm một đạo lữ sau đó cùng nhau trải qua cuộc sống hòa thượng một trăm năm, cái này cùng tu luyện Quỳ hoa bảo điển có cái gì khác nhau? Không, thái giám tốt xấu còn có thể chịu được, cái này so với Quỳ hoa bảo điển còn không bằng!
“Xin cho phép ta cự tuyệt loại công pháp không nhân đạo này."
Quả thực một trăm năm là có thể ổn định phi thăng đã là thế gian cực phẩm công pháp, Kỷ Mạch vẫn lựa chọn cự tuyệt. Mà từ bàn tay hướng về phía sọt rác không thu hồi lại đã chứng minh, nếu như một vị tiên nhân dám để cho Thần Tinh Tế Ti làm một xử nam trăm tuổi, một giây kế tiếp nhất định là gặp kết quả bị ném vào thùng rác cùng hệ thống làm bạn.
Có lẽ là cảnh tượng Sơn Hà Xã Tắc Đồ nằm giữa một đống giấy vụn quá mức thê lương, xưa nay Khải Minh Châu không nghịch đến cuối cùng quyết không bỏ qua lại lựa chọn nhượng bộ,
“Trước khi tới Tiên Châu là nghĩ như vậy, bây giờ đã buông tha. Dù sao độ kiếp như vậy cũng là cửu tử nhất sanh, phi thăng thiên kiếp lại không thể mượn lực người khác, nếu ngươi độ kiếp thất bại bị thương hoặc là bỏ mạng, ta không cách nào tưởng tượng mình sẽ như thế nào."
“Tốc hành chi lộ đều phải trả giá, chừ đừng nhắc tới đại sự thành tiên thành thần như vậy, có thể thông qua độ kiếp khảo nghiệm hay không phải nhìn bản lãnh của ta, không cần do ngươi gánh vác hậu quả."
Kỷ Mạch cũng không phải là đối với tu hành một chữ cũng không biết, cậu cũng biết phi thăng có bao nhiêu khó khăn, thiên tư cố gắng tâm tính vận khí thiếu một thứ cũng không được, tuy là đáp lại như vậy, nhưng cũng biết lo âu của Dạ Minh Quân.
Chẳng qua là, lấy sự lý giải của cậu đối với Dạ Minh Quân, hạt châu này cũng không dễ dàng buông tha kế hoạch của mình như vậy, trừ phi hắn có lựa chọn tốt hơn…
Ở trong đầu thoáng tìm tòi một phen cảnh ngộ bọn họ ở Tiên Châu, Kỷ Mạch trong nháy mắt sáng tỏ, liền nhàn nhạt tra hỏi: “Nhậm Thanh Nhai cùng ngươi nói cái gì?"
Dạ Minh Quân không nghĩ tới Kỷ Mạch có thể đoán được chính xác như vậy, nội tâm yên lặng cảm khái Tống Kiều nói quả nhiên không sai, cùng Kỷ Mạch chung một chỗ hắn là ngay cả tiền để dành cũng không giấu được, mặt ngoài lại chỉ có thể bất đắc dĩ phát ra quang huy lóe lóe, “Ngươi thật thông minh."
“Đừng đánh trống lãng, ta không muốn tu vi của hắn."
Nhưng mà, nói sang chuyện khác đối với Kỷ Mạch nghiêm túc cũng vô ích, cậu tuy không biết hai người đã nói những gì, nhưng cũng có thể khẳng định nếu mình tiếp nhận tu vi bạch lộc, ván cờ này chính là cậu thua.
Nhậm Thanh Nhai có thể đem tất cả lực lượng đều trả lại cho cậu, nhưng chính là không chịu cúi đầu trước mặt nói một tiếng xin lỗi; nhưng Kỷ Mạch thà rằng cái gì bồi thường cũng không muốn, hoặc là bạch lộc tự mình tới chữa khỏi ánh mắt của cậu dâng trà nhận sai mọi người từ đây thanh toán xong, hoặc là, đời này kiếp này vĩnh viễn đừng dính líu quan hệ nữa.
Kỷ Mạch biết cái này thuộc về khí phách của thanh niên văn nghệ, Dạ Minh Quân không thể nào hiểu, lúc này cũng chỉ có quả quyết nói, “Ta không thích bị người cưỡng ép, ngươi muốn đối với ta làm gì đều phải báo cho biết ta, không cho phép tiền trảm hậu tấu."
Cũng may, phương thức bọn họ cư xử tuy có bất đồng rất lớn, nhưng Dạ Minh Quân xưa nay cũng không bắt buộc tiểu gia hỏa quật cường này nghe theo ý kiến mình, thấy cậu là thật sự không muốn, tuy biết đây là phương án nguy hiểm thấp nhất vẫn dùng giọng ôn hòa đáp lại: “Được rồi, ngươi không thích hắn, vậy ta lại nghiên cứu những thiên nhân khác nghĩ một chút biện pháp."
Kỷ Mạch không phải người bảo thủ, chỉ cần không phải thừa kế tu vi của Nhậm Thanh Nhai nếu có thể mượn lực thiên nhân nhanh chóng tu hành cậu cũng không có ý kháng cự, nội tâm thoáng buông lỏng hơn liền phát hiện ngữ khí mới vừa rồi kia thật giống như có chút nặng.
Dạ Minh Quân đang muốn trấn an cho mình tu bổ kinh mạch còn xém chút bị ném vào thùng rác, vừa cúi đầu nhưng phát hiện hạt châu kia đã lặng lẽ lơ lửng ở bên tai, lúc này chỉ cọ cọ vành tai cậu mà ôn nhu nói: “Nếu như ta nghiên cứu ra phương pháp thành tiên nhanh chóng, có thể thuyết phục ngươi thi hành sao?"
Cảm giác này thật giống như là tiên nhân đang ở bên tai mà nói mật ngữ vậy, Kỷ Mạch không tự chủ được một bên tai liền đỏ lên, lập tức liền căn cứ bản năng khẩu thị tâm phi nói: “Không thể."
“Vậy, sắc / dụ ngươi a?"
Dạ Minh Quân đối với ngữ khí của Kỷ Mạch cũng đã sớm quen thuộc, lúc này sao có thể không biết tiểu gia hỏa nhà mình đang xấu hổ, lập tức dùng giọng nói mà Kỷ Mạch không cách nào chống cự mà tiếp tục thì thầm,
“Ta đã không cách nào thích ứng một ngày không có ngươi, biến thành tiên nhân cùng ta vĩnh viễn chung một chỗ có được hay không?"
Người này trời sinh chính là lưu manh a, tuy chưa thực hiện một lần nào, nhưng lời nói cợt nhã lại là từng mảnh từng mảnh a!
Kỷ Mạch nội tâm tuy là oán thầm như vậy, nhưng ở trước mặt Dạ Minh Quân như vậy cũng thật không còn sức đánh trả chút nào, chỉ có thể nhẹ nhàng dùng ngón tay điểm một cái vào viên minh châu này, nhỏ giọng trả lời một câu, “Vậy ngươi ngủ một lần thử xem, nhìn ta có thể chống cự hay không."
Hàm ý trong lời nói này nửa phần nghênh đón, nửa phần chống cự, Dạ Minh Quân sao có thể gánh nổi, quả thực hận không thể lập tức hóa thân thành kẻ cướp, mà tiến hành hoạt động kịch liệt chống cự một phen giữa bọn họ, chỉ tiếc, mặc dù ánh sáng rực rỡ của Khải Minh Châu đã cường đại đến trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm Tiên Châu, nhưng vẫn không cách nào thay đổi một chuyện thật bi thảm —— hắn không nghĩ tới tối nay lại là ngày lành thích hợp nghiên cứu, tu vi cũng đem đi chữa trị cho Kỷ Mạch rồi!
“Nhưng, ta bây giờ chỉ có một nửa tu vi, mới vừa rồi cũng đem pháp lực tu bổ kinh mạch cho ngươi, cần hấp thu nhật nguyệt tinh hoa một đêm mới có thể hóa thành hình người, có thể dùng nguyên hình trước để thăm dò đường một chút không?"
Loại nam nhân này cần ngươi thì có ích lợi gì!
Loại cách chơi kinh hãi này Kỷ Mạch dĩ nhiên sẽ không tiếp nhận, bắt lại hạt châu định chui vào y phục mình, quả quyết liền đem nó đưa vào sọt rác, lúc này mới vỗ tay một cái lạnh lùng nói: “A, tối nay ngươi vẫn là cùng hệ thống đợi đi."
Kế hoạch tẩm y của Dạ Minh Quân còn chưa bắt đầu đã chết yểu, trơ mắt nhìn Kỷ Mạch trở lại trên giường an ổn chìm vào giấc ngủ, nhưng mình phải cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ sóng vai đợi ở sọt rác hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, Khải Minh Châu phóng túng để cho vô số tiên thần vô cùng nhức đầu, lúc này chỉ có thể bi thương nhìn trăng thở dài,
Ai, hắn sao có thể đoán được đầu năm nay ngay cả thượng cổ thần khí cũng sẽ bị vứt bỏ a?
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Minh Quân: Ta bị lão bà ném vào thùng rác rồi phải làm thế nào a?
Tô Cách: Nhờ giúp đỡ, Thần đem ta cùng mẫu bồ câu giam chung một chỗ để tương thân (coi mắt).
Thủy Vô Ngân: Cứu mạng a! Huy Nguyệt pha trà đem ta rót vào bình trà rồi! Các ngươi uống trà cẩn thận một chút!
Diệp Quân Hầu (khiếp sợ):Này cũng có thể? Các ngươi những tên cơ lão này lai đang PLAY kiểu mới gì?
Thường Huy: Bệ hạ, nhớ kỹ những giáo huấn kinh nghiệm này, sau này xem như muốn tìm đoạn tụ cũng phải tìm người bình thường.
Thanh Đế: Ân, Thường Tướng nói rất có lý.
Tác giả :
Thiên Kiều Để Hạ Thuyết Thư Đích