Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm
Chương 73
Với tu vi của Dạ Minh Quân cùng Huy Nguyệt muốn vượt qua sự canh phòng của Tiên Châu cũng không khó, nhưng phiền toái thực sự lại đến từ chính bản thân hai người bọn họ.
Chẳng hạn như bây giờ, bọn họ nhanh chóng dựa theo Kỷ Mạch an bài mà đem ngoại vi linh sơn điều tra thanh thanh sở sở. Nhưng mà, cho dù trước khi xuất môn Kỷ Mạch đã căn dặn rất nhiều lần là không thể xông vào chỗ ở của Lý Tiên Nhi, thế nhưng khi tiểu viện kia xuất hiện trước mắt, Dạ Minh Quân vẫn không thể kiềm chế được sự tinh nghịch của mình, liền hướng về phía Huy Nguyệt giựt giây mà nói: “Chúng ta đi đem lộc trộm ra cho Kỷ Mạch một kinh hỉ a?"
Kỷ Mạch hiểu rất rõ Dạ Minh Quân, biết rõ một khi tiên nhân đã có ý tưởng to gan là rất khó ngăn lại, cho nên trước khi đi đã tận lực đối với Huy Nguyệt mà nghiêm túc cảnh cáo, lúc này chính là thời điểm kiểm tra thành quả, chỉ thấ vị Tinh Linh vương lập thành thật này lập tức chính trực, nói: “Ngươi chắc chắn? Kỷ Mạch không phải nói bên trong có một thần khí mà ngươi không đánh lại sao?"
“Ta bây giờ là không đánh lại nó, nhưng nó cũng không bắt được ta a."
Thần Nông Đỉnh là pháp bảo luyện dược, đối với một điểm mình chạy nhanh hơn so với nó thì Dạ Minh Quân vẫn rất có lòng tin, thấy Huy Nguyệt vẫn do dự không quyết, liền đưa ra một đề nghị lươn lẹo khác, “Hay là, chúng ta đứng bên ngoài quan sát trong chốc lát thôi?"
Kỷ Mạch chỉ nói không thể đi vào, nhưng đứng ở bên ngoài nhìn thì hình như chưa nói là không được?
Dễ dàng bị tiên nhân dao động, Huy Nguyệt dụng hành động chứng minh Kỷ Mạch đối với trí khôn của mình mà lo âu là vô cùng chính xác, “Được rồi, ta cũng muốn nhìn Lý Tiên Nhi kia một chút rốt cuộc dáng dấp ra sao."
Linh sơn tiểu trúc cũng không lớn, đứng ở bên ngoài tường viện liền mơ hồ có thể thấy toàn cảnh, nhắc tới cũng là kỳ quái, nơi này tuy là chỗ ở của Lý Tiên Nhi, nhưng không thấy bất kỳ linh hoa diệu dược gì, chỉ có mấy mẫu ruộng dưa rải rác ở trong viện, nhìn qua thì hoàn toàn không có khí tức tiên nhân.
Huy Nguyệt lợi dụng năng lực nhìn ban đêm của tinh linh mà quan sát viện tử một lần, rất nhanh liền phát hiện một đạo thân ảnh màu trắng ở dưới cây hòe trong sân, đang suy nghĩ người này có phải là Lý Tiên Nhi hay không, nhưng đợi đến khi thấy rõ mặt mũi người nọ lại chấn kinh trong nháy mắt
Ngươi xem, “Lý Tiên Nhi làm sao có điểm giống Kỷ Mạch a?"
“Không, hắn là Yêu Vương."
Lý Tiên Nhi dĩ nhiên không thể nào có điểm tương tự cùng Kỷ Mạch, lúc này Dạ Minh Quân nói một câu liền chỉ ra thân phận đối phương, thần sắc lại không ngoài ý muốn bao nhiêu, chẳng qua là như có điều suy nghĩ mà nói " Cảm giác của ta không sai, hắn tỉnh."
Đúng vậy, dường như rất phù hợp với thời gian ở Tiên Châu vậy, Yêu Vương hôn mê thật lâu đêm nay cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng, chẳng qua là lúc này vẫn không thể thoát khỏi những ký ức đó, chỉ ngơ ngác nhìn về bóng đêm vô biên, không biết đang suy nghĩ gì.
Những ngày hôn mê này, hắn vẫn đang nằm mơ, đó là một giấc mộng dài đằng đãng, giấc mộng đó bắt đầu khi tuyết rơi đầy trời ở phía bắc, nhưng lại kết thúc dưới cảnh lê hoa rơi trong mưa ở phương nam.
Trong mộng, hắn trở thành thiếu niên có tên là Kỷ Mạch, vào một ngày nào đó bỗng nhiên bị đánh thức bởi cái lạnh thấu xương của phong tuyết, vừa mở mắt, liền thấy một con bạch lộc đang nghiêng đầu đánh giá mình.
Đó là một con lộc rất đẹp, toàn thân trắng noãn vô trần, trên đầu là băng tinh sừng hươu tựa như ngàn năm san hô, thần bí lại ưu nhã. Nó dường như mới vừa ăn xong, nhưng trên người bạch lộc vẫn mang theo mùi thơm nhàn nhạt của tuyết liên, khiến người ta ngửi thấy rất an tâm.
Thiếu niên không biết mình tại sao lại xuất hiện ở loại địa phương này, cũng không biết đây rốt cuộc là nơi nào, cậu chẳng qua là liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của con lộc này, kinh nghi nhưng lại mong đợi mà đưa tay chạm vào nó một cái, nhẹ nhẹ kêu một tiếng, “Nhâm Thanh Nhai?"
Bạch lộc cũng không biết mình tại sao lại xuất hiện ở cái thế giới này, lộc là động vật sống theo đàn, nhưng thuộc hạ cùng tộc quần của hắn cũng không ở nơi Tuyết Nguyên này, mặc dù bản thân hắn lấy thực lực cường đại tùy tiện chiếm được lãnh địa, nhưng cũng rất cô độc.
Cho nên, mấy ngày qua, hắn liền có tâm tư muốn triệu hoán phụ thân đang ngủ say bằng bí pháp trong tộc. Ai ngờ, sau khi hao hết yêu lực, nhưng từ trong trận pháp lại xuất hiện một tên thiếu niên nhân loại, hắn nguyên còn tưởng rằng là trận pháp xảy ra sai xót, kết quả thiếu niên vừa mở miệng liền gọi ra tên hắn.
Nhâm Thanh Nhai ở cái thế giới này chưa từng tiết lộ tên họ, thế giới trước cũng không có người nào nhìn qua bản thể của hắn, hắn nghĩ, có thể nhìn một cái liền nhận ra mình chỉ có thể là phụ thân, liền tiến lên liếm liếm gò má bị đông cứng của thiếu niên, thấy thiếu niên dường như không có tu vi lại lạnh đến lợi hại, liền ngồi xuống lấy nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm, chỉ ở bên tai thiếu niên đáp lại: “Phụ thân, là ta."
Khi đó, cũng không biết là muốn lợi dụng hắn đi ra Tuyết Nguyên, hay là thật lòng xem hắn như con trai, Kỷ Mạch cũng không phủ định tiếng xưng hô này. Cậu nói cho bạch lộc, sau khi mình bị tu sĩ đánh lén rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng bởi vì lo âu yêu tộc cho nên lợi dụng linh hồn đầu thai thành người, hôm nay tuy không có tu vi, nhưng có thể hướng dẫn hắn như thế nào tu tập thuật pháp yêu tộc.
Thiếu niên nói bí pháp yêu tộc đều chỉ có Yêu Vương mới có thể được truyền thừa, nhìn về phía ánh mắt bạch lộc cũng là vui mừng cùng ân cần chân chính, Nhâm Thanh Nhai nghĩ một nhân loại xa lạ không thể nào thích hắn như vậy, liền tin thuyết pháp này.
Nhâm Thanh Nhai đã là Yêu Vương trưởng thành, không cần bất kỳ trưởng bối bảo vệ, hắn chẳng qua là một mình sinh hoạt ở dị thế rất tịch mịch mà thôi, cho nên có thể có phụ thân làm bạn là đủ rồi.
Nhưng mà, Kỷ Mạch chỉ ở Tuyết Nguyên sinh sống một đoạn thời gian liền nói muốn đi thế giới loài người nhìn một chút, bạch lộc không hiểu thân là phụ thân của yêu vương tại sao muốn đi đến lãnh địa loài người, nhưng cuối cùng cũng nghe lời mang thiếu niên đi tới biên giới Tuyết Nguyên.
Bạch lộc từ nhỏ bị nhân loại khi dễ, tính tình từ nhỏ đã quật cường, trước đây bị vô số roi quất vào người cũng không chịu làm thú cưỡi cho tu sĩ, cả đời này cũng chỉ cho một người là Kỷ Mạch ngồi lên trên lưng mình mà thôi. Có lẽ bởi vì đây là phụ thân của mình, hắn cũng không cảm giác có gì khuất nhục, tuy không muốn bị bỏ lại một mình ỡ giữa phong tuyết, vẫn là đối với thiếu niên nhẹ giọng nói: “Phụ thân, phía trước chính là loài người thành phố."
Ánh mắt bạch lộc rất là ôn hòa, chỉ nhàn nhạt nhìn phụ thân muốn bỏ lại mình mà rời đi như vậy, nhưng cũng đủ để cho Kỷ Mạch trong nháy mắt mất hết khí lực, chỉ hỏi: “Ngươi tại sao phải muốn dùng loại thuật pháp Thỉ Độc này?"
“Ta vừa sinh ra liền bị loài người bắt đi, ngay cả phụ mẫu là bộ dáng gì cũng không biết, cho nên, muốn nhìn người một cái."
Ngữ khí bạch lộc trả lời vẫn bình thản trước sau như một, rõ ràng không có phân nửa ý tứ tự thương xót cho mình, nhưng lại khiến tim của thiếu niên bị đâm đến đau nhói.
Chỉ cần đi về phía trước một bước cậu liền có thể bước vào lãnh thổ Thần Châu an ổn nhất, nhưng mà chỉ một bước cuối cùng có thể thay đổi vận mạng lại không chịu bước rai, cậu chỉ nhẹ nhàng sờ lên cái sừng bạch lộc lạnh như băng, rồi đến phần đầu, " Được rồi, ta không đi."
“Phụ thân?"
" Người trên cái thế giới này ta lại không quen, tam quan tập tục khẳng định cũng hoàn toàn bất đồng, còn không bằng ở lại Tuyết Nguyên."
Thời điểm đó thiếu niên còn có thể dễ dàng lộ ra nụ cười sáng sủa, nhìn bạch lộc bởi vì lời mình nói mà trong nháy mắt liền mừng rỡ, ngữ khí cũng kiên định lên, “Bên ngoài không phải có Thần Châu, Ma Châu sao? Chúng ta ở Tuyết Nguyên cũng là một Yêu Châu, ta bồi ngươi đem tất cả bọn săn trộm đuổi ra ngoài, có được hay không?"
Khi đó Kỷ Mạch cũng chỉ là một học sinh được phụ mẫu sủng ái mà lớn lên, cậu không yêu người nào, cũng chưa từng thử qua việc nhân nhượng người khác, từ khi gặp bạch lộc do mình sáng tạo, lại dần dần có dáng vẻ phụ thân.
Cậu đã từng là một thiếu niên quật cường bốc đồng giống như Nhâm Thanh Nhai, nhưng bây giờ phải tự học được cách suy nghĩ vì người khác, cũng bắt đầu thử quan tâm an ủi bạch lộc từ thuở nhỏ đã không có phụ mẫu, cậu đang dần trưởng thành, nhưng nhân vật chính mà cậu sáng tạo lại không.
Nhậm Thanh Nhai từ khi trở thành Yêu Vương liền chỉ lấy tuyết liên trên núi cao làm thức ăn, thế nhưng tuyết liên số lượng thưa thớt, nếu không tìm được hắn liền dứt khoát ích cốc không ăn bất kỳ thứ gì.
Tình huống con trai tuyệt thực này khiến Kỷ Mạch rất buồn, gặp thực vật mới lạ liền thử đút vào trong miệng bạch lộc, Nhâm Thanh Nhai trước kia chưa từng cùng phụ thân chung đụng, chỉ biết là con trai nghe lời mới có thể làm cho người thích, phàm là đồ Kỷ Mạch đút tuy có mùi vị kỳ quái cũng cưỡng ép nuốt xuống.
Vào một ngày, vị phụ thân này ngay cả Bạch Xà Thảo tanh hôi nhất thế gian này cũng có thể tìm được, Nhâm Thanh Nhai tuy là tự ép buộc mình nuốt xuống, nhưng buổi tối dạ dày rất đau, kinh động khiến Kỷ Mạch lập tức tỉnh lại, lúc này mới phát hiện lộc cũng không phải cỏ gì cũng có thể ăn, cậu ngay cả cây xương rồng cũng có thể chăm cho chết liền không thích hợp uy nhi tử!
Khi đó da mặt thiếu niên mỏng rất, tuy nội tâm là hối hận không thôi, tay lại là vội vàng vuốt ve bạch lộc, ngoài miệng lại vẫn trách cứ: “Không thể ăn được nhưng ngươi không nói cho ta a! Có phải là rất ngốc hay không?"
Nhậm Thanh Nhai bởi vì có huyết mạch Yêu Vương nên sinh mạng ngoan cường, còn nhỏ thường bị tu sĩ cầm đi thử thuốc, thuốc như vậy cũng sớm thành thói quen, thoáng đau một chút sau đó liền tốt.
Trước đây chưa có người nào vì hắn mà lo lắng, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có phụ thân, bạch lộc lộ vẻ rất xúc động, không tự chủ liền cười nói: “Ta trước kia còn không hiểu phụ thân vì sao phải sử dụng thân thể loài người, nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì đây cũng là chuyện tốt, ít nhất tay của người rất mềm mại, sờ rất thoải mái."
Lời này vừa nói ra, Kỷ Mạch cũng nhớ tới thiết định tính kháng độc của nhân vật chính, biết hắn da không sao. Tuy không hiểu rõ ý tứ trong lời ní, nhưng tóm lại đứa con trai này rất thích được mình vuốt ve, liền học theo người ngoài thủ pháp nhéo nhéo lỗ tai mèo mà nhéo lỗ tai bạch lộc một cái, ngược lại để cho Yêu Vương kinh ngạc, chỉ có thể kháng nghị bất đắc dĩ, “Phụ thần, xin đừng xoa lỗ tai ta, cũng đừng nựng cằm ta."
“Hiện tại xúc cảm cũng tốt như vậy, ngươi khi còn bé nhất định rất mềm a…"
Lỗ tai bạch lộc vô cùng mềm, thấy dáng vẻ nó như vậy tuy rất không uy nghiêm nhưng cũng không chống cự, Kỷ Mạch nhớ tới những thiết định bản thân đã viết qua, tâm tình đột nhiên liền thấp xuống, chỉ đối với hắn nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, ta tuyệt sẽ không để cho ngươi lại bị bất kỳ người nào bắt lại."
Trong lời nói của Kỷ Mạch có ý hối hận nhưng Nhâm Thanh Nhai còn không nghe rõ, hắn chỉ xem như phụ thân là đang hối hận khi không chống đỡ được tu sĩ tập kích, liền an ủi mà liếm liếm gò má thiếu niên “Đó là lòng tham của nhân loại muốn nô dịch yêu tộc, phụ thân đã tận lực."
Vào thời điểm đó, Nhậm Thanh Nhai nghĩ rằng, hắn cuối cùng là từ trong tay tu sĩ loài người trốn ra được, cũng rút ra Vô Đông Kiếm trở thành Yêu Vương chân chính. Bây giờ không có bất kỳ người nào có thể lại đem hắn nhốt vào lồng giam, tu vi của hắn đủ để che chở toàn bộ Tuyết Nguyên bình an, chỉ cần có hắn trấn giữ Yêu Châu, yêu thú nơi này sẽ không tạo ngộ như hắn khi còn bé bị tu sĩ tàn nhẫn đối đãi. Bây giờ hắn lại đem phụ thân triệu hoán về, mọi chuyện cũng càng ngày sẽ càng tốt, những kí ức thống khổ kia, cuối cùng chẳng qua là quá khứ.
Chỉ tiếc, hết thảy mọi thứ này chẳng qua là hạnh phúc giả tạo. Một khi sự thật nổi lên mặt nước, tất cả hồi ức ấm áo trong quá khứ bỗng nhiên trở nên lạnh như băng. Nguyên lai, người chân chính chủ đạo mọi thứ trong nhân sinh của hắn lại chính là người phụ thân mà hắn tín nhiệm nhất.
“Phụ thân, tất cả hồi ức thống khổ mà ta đã trải qua đều do ngươi một tay an bài, cái này có phải là sự thật hay không?"
Thời điểm khi hắn hỏi ra những lời này, sắc mặt Kỷ Mạch trong nháy mắt tái nhợt, phản ứng sợ hãi như vậy đã nói rõ hết thảy, thiếu niên rốt cuộc minh bạch mình tại sao mình đột nhiên lại bị nhốt vào lao ngục, buông tha giãy giụa, chỉ miễn cưỡng lên tiếng trả lời: “Ngươi cũng đem ta nhốt ở chỗ này, chắc hẳn đã lấy được câu trả lời."
“Ngươi lừa gạt ta, ngươi căn bản không phải yêu."
Nhậm Thanh Nhai đối với địch nhân chưa bao giờ lưu tình, một câu nói liền làm thần sắc Kỷ Mạch càng khó coi hơn, hắn rất ghét phản ứng như vậy, dùng sức nắm lấy cổ tay phụ thân bức người cùng mình đối mặt,
“Tu sĩ bắt yêu tộc tốt xấu vẫn là vì tăng lên tu vi, thế nhưng ngươi, chỉ bởi vì nhìn ta giãy giụa sinh tồn rất thú vị liền an bài số phận như vậy. Ta cũng tốt, thiên hạ tu sĩ cũng tốt, đều là con cờ của ngươi, ngươi chỉ như vậy để cho chúng ta chém giết tranh đấu, thậm chí vì thế mà cảm thấy hưng phấn cùng thỏa mãn. Thần như vậy, ta lại càng hận hơn so với tất cả nhân loại."
Hắn nói là sự thật, nhưng cũng không phải là sự thật, Khi còn là thiếu niên, Kỷ Mạch không biết bản thân đã hiểu được bao nhiêu và thậm chí ngay cả cách tổ chức ngôn ngữ giải bày như thế nào cũng không biết.
Nhưng mà, thấy cậu yên lặng, yêu lực lạnh như băng đến từ yêu vương liền tràn vào trong kinh mạch, bị đau đớn phá hủy hoàn toàn rõ ràng như vậy để cho thiếu niên thanh tỉnh lại, cậu chưa bao giờ nghĩ tới dùng hết tâm lực nâng đỡ bạch lộc lại đối với mình hạ ngoan thủ như vậy.
“Nhậm Thanh Nhai, mọi thứ của ngươi đều do ta thiết định, ngay cả Vô Đông Kiếm trên tay cũng là ta cho. Nếu như không có ta, ngươi căn bản cũng sẽ không ra đời."
“Muốn trở thành cường giả làm sao có thể không trải qua lận đận, ngươi sẽ không hiểu, ta nhất định phải để cho thiết định của bối cảnh có tính hợp lý, điều ta mong muốn là câu chuyện về một thế giối tội lỗi vô tận phải quy về thái bình khi trả qua máu và nước mắt, mà không phải là nhân vật chính ngốc nghếch sảng văn!"
“Ta chẳng qua là không nghĩ tới, ngươi sẽ chân thực tồn tại."
Kỷ Mạch nói rất nhiều lời, lúc đầu còn rất tức giận, dần dần liền lưu lại bi thương, chỉ nhớ rõ cảm giác đau đớn toàn thân, Yêu Vương hỏi cái gì liền đáp cái đó, cuối cùng đau đến cơ hồ không thở nổi, cũng chỉ có thể làm ra thỉnh cầu cuối cùng, “Giết ta."
“Ta khi còn bé bị tu sĩ bắt được, bởi vì có huyết mạch Yêu Vương toàn thân cũng có thể làm thuốc, không biết bị cắt quá bao nhiêu đao, ngươi không gánh nổi tổn thương như vậy, ta không giết ngươi."
“Bây giờ ngươi liền giống như ta lúc ban đầu vậy, không có tu vi không có người dựa vào, chính ngươi tự đi trong bóng tối đi, cũng tự vượt qua sóng gió mà trở thành cường giả, đừng nên yêu cầu ta phải hoàn thành câu chuyện của ngươi, như vậy quá giảo hoạt."
Kỷ Mạch đối với mỗi một thiết định của Nhậm Thanh Nhai đều nhớ rõ ràng, biết hắn nói chuyện xưa nay chính là chuyên đâm vào chỗ đau của địch nhân, chẳng qua là khi lời nói trách phạt của yêu vương vào trên người mình, vẫn không nhịn được mà rơi lệ.
Nhậm Thanh Nhai cho tới bây giờ vẫn nhớ đến giọt nước mắt không tiếng động của thiếu niên nhỏ xuống, chỉ nhìn trong lòng liền khó chịu, cho nên hắn rút kiếm phá hủy cặp mắt kia, cũng chặt đứt duyên phận giữa hai người, chỉ chừa một câu nói, “Ngươi ta cuộc đời này, vĩnh bất tương kiến."
Đây là quá khứ mà Nhâm Thanh Nhai biết, thế nhưng trong mộng cũng không kết thúc, những lời nói thật lòng mà Kỷ Mạch không có cơ hội nói cho hắn, lần này, cuối cùng là bị chính hắn nghe được.
Ngươi biết không? Ta cũng chỉ là một học sinh mà thôi, đừng nói điều khiển số mạng người khác, ngay cả tương lai của bản thân ta cũng còn một mảnh mơ hồ. Ta cả đời này cũng là dựa theo cha mẹ an bài mà sống, một lần duy nhất mạo hiểm chính là giữ vững lập trường để sáng tạo ra ngươi.
Ta a, là buông tha công việc, hôn nhân, dưỡng lão vân vân hết thảy điều kiện sinh tồn cơ bản của xã hội loài người, hoàn toàn không lo lắng đến tương lai, dưới tình huống bị tất cả mọi người đều nói ngươi điên rồi sao mà để cho ngươi ra đời. Thời điểm vừa mới bắt đầu viết, không có bất kỳ người nào chú ý ta, ta liền suy nghĩ phải càng cố gắng, cho nên mỗi ngày thức đêm chỉ ngủ ba bốn canh giờ, liều mạng dùng lượng ra chương mới đi hấp dẫn độc giả.
Muốn ngươi được nhiều người nhìn thấy hơn, muốn cho ngươi được thế nhân thừa nhận, muốn dùng tất cả thời gian của bản thân mà viết câu chuyện về ngươi cho đến kết thúc, đây chính là ước mơ duy nhất của thiếu niên Kỷ Mạch.
Có lẽ ở ngươi xem ra, hy sinh như vậy hoàn toàn không thể so sánh cùng một cuộc đấu tranh đẫm máu của yêu vương, nhưng đối với ta, thất bại lớn nhất khi đó trải qua chính là việc thi cử bị thất bại mà nói, ngươi chính là một sự đánh cược cả cuộc đời ta.
Chính bởi vì coi trọng ngươi, vô cùng thích ngươi, cho nên mới phải để cho câu chuyện trở nên đặc sắc, chuyện như vậy, thiên nhân xem như là nhân vật chính sẽ vĩnh viễn không cách nào hiểu được.
Nói cho cùng, khi đó quá trẻ tuổi, khi gây gỗ với người luôn muốn nhấn mạnh lập trường của mình, không được hiểu sẽ tràn đầy tức giận, còn chưa nói hơn mấy câu, nước mắt liền rơi xuống. Thế nhưng so với bây giờ, thiên đại sự tình cũng có thể làm cho mình tỉnh táo lại chậm rãi thảo luận. Chẳng qua là mới qua ba năm, ta học được nhượng bộ, cũng học được lý trí, đã từng am hiểu tình yêu cùng yêu thích ngược lại là hoàn toàn quên đi.
Ngươi quen cương quyết, ta cũng không đủ hiểu chuyện, không làm được giống như trưởng bối cơ trí trầm ổn ứng đối, đi tới bước này đại khái cũng là đã định trước.
Ta đã từng để ý nhân vật chính nhất, ngươi bây giờ vẫn hận ta cũng tốt, thật quên ta cũng được, câu chuyện《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》đều đã kết thúc, chỉ mong, thật có thể vĩnh bất tương kiến.
Mộng cảnh cuối cùng, tất cả ảo cảnh cũng đang chậm rãi biến mất, lúc ban đầu trong cảnh phong tuyết, thiếu niên còn non nớt đang đối với bạch lộc khuyên: “Ngươi cũng đừng quá kén ăn a, trừ tuyết liên cái gì cũng không ăn, thỉnh thoảng gặm gặm cải trắng cũng không tệ a."
Trong đại quân Yêu tộc, thiếu niên đối với hắn đang cầm kiếm mà hy vọng, nói " Chờ thiên hạ bình định, ta liền trồng tuyết liên đầy sân mà nuôi ngươi, chúng ta ngoại trừ nhìn tuyết phơi nắng thì cái gì cũng không làm."
Địa lao phân biệt, thiếu niên dùng tay che ánh mắt tràn đầy máu tươi, đầu ngón tay tràn ra huyết sắc cũng không biết là lệ hay là máu, cuối cùng chỉ dùng thanh âm khàn khàn đối với hắn thề, “Ta nhất định sẽ sống thật tốt, nhưng cả đời này, ta cũng không muốn gặp lại ngươi."
Ở biên giới Thần Châu, Tô Cách hỏi thiếu niên đứng ở trong đống tuyết, “Ta là Thần Điện Đại Tế Ti, ngươi ở nơi nào? Ta đưa ngươi trở về."
Lần này, cậu cũng không ngoảnh đầu lại, chẳng qua là nắm lấy vạt áo Đại Tế Ti lãnh đạm nói: “Ta không có địa phương có thể trở về, mang ta đi Thần Điện đi, ta sẽ đối với ngươi hữu dụng."
Cuối cùng, ngay tại chiến trường Thần Châu – Yêu Châu, ngón tay Tống Kiều hướng về phía đại doanh Yêu Châu, lại nhìn về phía Thần Tinh Tế Ti chưa bao giờ tháo mặt nạ xuống hỏi: “Con trai ngươi ở chỗ đó, thật sự không đi gặp mặt một lần?"
Cậu bây giờ thật giống như lại tìm về mấy phần hình dáng thời niên thiếu, thanh âm trả lời tuy bình thản nhưng lại không mang theo bất kỳ ý buồn nào, “Vì Thường Huy của ngươi mà lao tâm đi, ta có Dạ Minh Quân rồi, còn muốn con trai làm gì?"
“Chậc chậc, người khác đều có con trai quên mẹ, ngươi là tìm lão công liền quên con a."
Đồng bạn vô tình chế giễu để cho Thần Tinh Tế Ti nhẹ nhàng cười một tiếng, một trận gió mát thổi rơi lê hoa bay lả tả tựa như tuyết mịn, cậu chỉ như vậy chậm rãi đi qua dưới làn hoa vũ, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, “Đúng vậy, mọi chuyện quá khứ, ta đều không nhớ được."
Kèm theo bóng lưng Thần Tinh Tế Ti biến mất, thế giới cuối cùng quy về bóng tối hư vô, giấc mộng này, Kỷ Mạch vùng vẫy hồi lâu cuối cùng tỉnh, mà bây giờ, Nhâm Thanh Nhai cũng tỉnh.
“Mợ một giấc mộng đẹp sao?"
Giọng nói ôn hòa của Dạ Minh Quân xa xa bay tới, Yêu Vương ngẩng đầu lên, hận ý trong tròng mắt cuối cùng cũng bị uể oải thay thế, chẳng qua là bình tĩnh nhìn về hướng tiên nhân tóc trắng, sau đó đem Vô Đông Kiếm nhẹ nhàng ném xuống, tự mình phá vỡ lời thề quyết liệt ngoan tuyệt giữa hai người,
“Nói cho phụ thân, mười ngày sau, ta đi gặp người."
Phụ thân, Nhậm Thanh Nhai cả đời này hận nhất là ngươi, thích nhất cũng là ngươi. Là ngươi sáng lập ta, lần này, ta đem mọi thứ đều trả lại cho ngươi.
Từ đây, ngươi và ta chân chính quy về mạch lộ (người dưng), không ai nợ ai.
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhậm Thanh Nhai: Phụ thân, nhân sinh bất quá chỉ kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương, trăng trong nước), cuối cùng cát bụi trở về cát bụi, đất thuộc về đất, ngươi ta chung phải có một chấm dứt.
Kỷ Mạch: Văn nghệ cái gì, nói tiếng người.
Nhâm Thanh Nhai: Không tuyệt giao, chúng ta trò chuyện riêng, ngươi đừng cho ta ăn cẩu lương.
Kỷ Mạch: Dạ Minh Quân, cho hắn một phần cẩu lương sang trọng, cám ơn.
Tống Kiều: Thân nhi tử, giám định không lầm.
Chẳng hạn như bây giờ, bọn họ nhanh chóng dựa theo Kỷ Mạch an bài mà đem ngoại vi linh sơn điều tra thanh thanh sở sở. Nhưng mà, cho dù trước khi xuất môn Kỷ Mạch đã căn dặn rất nhiều lần là không thể xông vào chỗ ở của Lý Tiên Nhi, thế nhưng khi tiểu viện kia xuất hiện trước mắt, Dạ Minh Quân vẫn không thể kiềm chế được sự tinh nghịch của mình, liền hướng về phía Huy Nguyệt giựt giây mà nói: “Chúng ta đi đem lộc trộm ra cho Kỷ Mạch một kinh hỉ a?"
Kỷ Mạch hiểu rất rõ Dạ Minh Quân, biết rõ một khi tiên nhân đã có ý tưởng to gan là rất khó ngăn lại, cho nên trước khi đi đã tận lực đối với Huy Nguyệt mà nghiêm túc cảnh cáo, lúc này chính là thời điểm kiểm tra thành quả, chỉ thấ vị Tinh Linh vương lập thành thật này lập tức chính trực, nói: “Ngươi chắc chắn? Kỷ Mạch không phải nói bên trong có một thần khí mà ngươi không đánh lại sao?"
“Ta bây giờ là không đánh lại nó, nhưng nó cũng không bắt được ta a."
Thần Nông Đỉnh là pháp bảo luyện dược, đối với một điểm mình chạy nhanh hơn so với nó thì Dạ Minh Quân vẫn rất có lòng tin, thấy Huy Nguyệt vẫn do dự không quyết, liền đưa ra một đề nghị lươn lẹo khác, “Hay là, chúng ta đứng bên ngoài quan sát trong chốc lát thôi?"
Kỷ Mạch chỉ nói không thể đi vào, nhưng đứng ở bên ngoài nhìn thì hình như chưa nói là không được?
Dễ dàng bị tiên nhân dao động, Huy Nguyệt dụng hành động chứng minh Kỷ Mạch đối với trí khôn của mình mà lo âu là vô cùng chính xác, “Được rồi, ta cũng muốn nhìn Lý Tiên Nhi kia một chút rốt cuộc dáng dấp ra sao."
Linh sơn tiểu trúc cũng không lớn, đứng ở bên ngoài tường viện liền mơ hồ có thể thấy toàn cảnh, nhắc tới cũng là kỳ quái, nơi này tuy là chỗ ở của Lý Tiên Nhi, nhưng không thấy bất kỳ linh hoa diệu dược gì, chỉ có mấy mẫu ruộng dưa rải rác ở trong viện, nhìn qua thì hoàn toàn không có khí tức tiên nhân.
Huy Nguyệt lợi dụng năng lực nhìn ban đêm của tinh linh mà quan sát viện tử một lần, rất nhanh liền phát hiện một đạo thân ảnh màu trắng ở dưới cây hòe trong sân, đang suy nghĩ người này có phải là Lý Tiên Nhi hay không, nhưng đợi đến khi thấy rõ mặt mũi người nọ lại chấn kinh trong nháy mắt
Ngươi xem, “Lý Tiên Nhi làm sao có điểm giống Kỷ Mạch a?"
“Không, hắn là Yêu Vương."
Lý Tiên Nhi dĩ nhiên không thể nào có điểm tương tự cùng Kỷ Mạch, lúc này Dạ Minh Quân nói một câu liền chỉ ra thân phận đối phương, thần sắc lại không ngoài ý muốn bao nhiêu, chẳng qua là như có điều suy nghĩ mà nói " Cảm giác của ta không sai, hắn tỉnh."
Đúng vậy, dường như rất phù hợp với thời gian ở Tiên Châu vậy, Yêu Vương hôn mê thật lâu đêm nay cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng, chẳng qua là lúc này vẫn không thể thoát khỏi những ký ức đó, chỉ ngơ ngác nhìn về bóng đêm vô biên, không biết đang suy nghĩ gì.
Những ngày hôn mê này, hắn vẫn đang nằm mơ, đó là một giấc mộng dài đằng đãng, giấc mộng đó bắt đầu khi tuyết rơi đầy trời ở phía bắc, nhưng lại kết thúc dưới cảnh lê hoa rơi trong mưa ở phương nam.
Trong mộng, hắn trở thành thiếu niên có tên là Kỷ Mạch, vào một ngày nào đó bỗng nhiên bị đánh thức bởi cái lạnh thấu xương của phong tuyết, vừa mở mắt, liền thấy một con bạch lộc đang nghiêng đầu đánh giá mình.
Đó là một con lộc rất đẹp, toàn thân trắng noãn vô trần, trên đầu là băng tinh sừng hươu tựa như ngàn năm san hô, thần bí lại ưu nhã. Nó dường như mới vừa ăn xong, nhưng trên người bạch lộc vẫn mang theo mùi thơm nhàn nhạt của tuyết liên, khiến người ta ngửi thấy rất an tâm.
Thiếu niên không biết mình tại sao lại xuất hiện ở loại địa phương này, cũng không biết đây rốt cuộc là nơi nào, cậu chẳng qua là liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của con lộc này, kinh nghi nhưng lại mong đợi mà đưa tay chạm vào nó một cái, nhẹ nhẹ kêu một tiếng, “Nhâm Thanh Nhai?"
Bạch lộc cũng không biết mình tại sao lại xuất hiện ở cái thế giới này, lộc là động vật sống theo đàn, nhưng thuộc hạ cùng tộc quần của hắn cũng không ở nơi Tuyết Nguyên này, mặc dù bản thân hắn lấy thực lực cường đại tùy tiện chiếm được lãnh địa, nhưng cũng rất cô độc.
Cho nên, mấy ngày qua, hắn liền có tâm tư muốn triệu hoán phụ thân đang ngủ say bằng bí pháp trong tộc. Ai ngờ, sau khi hao hết yêu lực, nhưng từ trong trận pháp lại xuất hiện một tên thiếu niên nhân loại, hắn nguyên còn tưởng rằng là trận pháp xảy ra sai xót, kết quả thiếu niên vừa mở miệng liền gọi ra tên hắn.
Nhâm Thanh Nhai ở cái thế giới này chưa từng tiết lộ tên họ, thế giới trước cũng không có người nào nhìn qua bản thể của hắn, hắn nghĩ, có thể nhìn một cái liền nhận ra mình chỉ có thể là phụ thân, liền tiến lên liếm liếm gò má bị đông cứng của thiếu niên, thấy thiếu niên dường như không có tu vi lại lạnh đến lợi hại, liền ngồi xuống lấy nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm, chỉ ở bên tai thiếu niên đáp lại: “Phụ thân, là ta."
Khi đó, cũng không biết là muốn lợi dụng hắn đi ra Tuyết Nguyên, hay là thật lòng xem hắn như con trai, Kỷ Mạch cũng không phủ định tiếng xưng hô này. Cậu nói cho bạch lộc, sau khi mình bị tu sĩ đánh lén rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng bởi vì lo âu yêu tộc cho nên lợi dụng linh hồn đầu thai thành người, hôm nay tuy không có tu vi, nhưng có thể hướng dẫn hắn như thế nào tu tập thuật pháp yêu tộc.
Thiếu niên nói bí pháp yêu tộc đều chỉ có Yêu Vương mới có thể được truyền thừa, nhìn về phía ánh mắt bạch lộc cũng là vui mừng cùng ân cần chân chính, Nhâm Thanh Nhai nghĩ một nhân loại xa lạ không thể nào thích hắn như vậy, liền tin thuyết pháp này.
Nhâm Thanh Nhai đã là Yêu Vương trưởng thành, không cần bất kỳ trưởng bối bảo vệ, hắn chẳng qua là một mình sinh hoạt ở dị thế rất tịch mịch mà thôi, cho nên có thể có phụ thân làm bạn là đủ rồi.
Nhưng mà, Kỷ Mạch chỉ ở Tuyết Nguyên sinh sống một đoạn thời gian liền nói muốn đi thế giới loài người nhìn một chút, bạch lộc không hiểu thân là phụ thân của yêu vương tại sao muốn đi đến lãnh địa loài người, nhưng cuối cùng cũng nghe lời mang thiếu niên đi tới biên giới Tuyết Nguyên.
Bạch lộc từ nhỏ bị nhân loại khi dễ, tính tình từ nhỏ đã quật cường, trước đây bị vô số roi quất vào người cũng không chịu làm thú cưỡi cho tu sĩ, cả đời này cũng chỉ cho một người là Kỷ Mạch ngồi lên trên lưng mình mà thôi. Có lẽ bởi vì đây là phụ thân của mình, hắn cũng không cảm giác có gì khuất nhục, tuy không muốn bị bỏ lại một mình ỡ giữa phong tuyết, vẫn là đối với thiếu niên nhẹ giọng nói: “Phụ thân, phía trước chính là loài người thành phố."
Ánh mắt bạch lộc rất là ôn hòa, chỉ nhàn nhạt nhìn phụ thân muốn bỏ lại mình mà rời đi như vậy, nhưng cũng đủ để cho Kỷ Mạch trong nháy mắt mất hết khí lực, chỉ hỏi: “Ngươi tại sao phải muốn dùng loại thuật pháp Thỉ Độc này?"
“Ta vừa sinh ra liền bị loài người bắt đi, ngay cả phụ mẫu là bộ dáng gì cũng không biết, cho nên, muốn nhìn người một cái."
Ngữ khí bạch lộc trả lời vẫn bình thản trước sau như một, rõ ràng không có phân nửa ý tứ tự thương xót cho mình, nhưng lại khiến tim của thiếu niên bị đâm đến đau nhói.
Chỉ cần đi về phía trước một bước cậu liền có thể bước vào lãnh thổ Thần Châu an ổn nhất, nhưng mà chỉ một bước cuối cùng có thể thay đổi vận mạng lại không chịu bước rai, cậu chỉ nhẹ nhàng sờ lên cái sừng bạch lộc lạnh như băng, rồi đến phần đầu, " Được rồi, ta không đi."
“Phụ thân?"
" Người trên cái thế giới này ta lại không quen, tam quan tập tục khẳng định cũng hoàn toàn bất đồng, còn không bằng ở lại Tuyết Nguyên."
Thời điểm đó thiếu niên còn có thể dễ dàng lộ ra nụ cười sáng sủa, nhìn bạch lộc bởi vì lời mình nói mà trong nháy mắt liền mừng rỡ, ngữ khí cũng kiên định lên, “Bên ngoài không phải có Thần Châu, Ma Châu sao? Chúng ta ở Tuyết Nguyên cũng là một Yêu Châu, ta bồi ngươi đem tất cả bọn săn trộm đuổi ra ngoài, có được hay không?"
Khi đó Kỷ Mạch cũng chỉ là một học sinh được phụ mẫu sủng ái mà lớn lên, cậu không yêu người nào, cũng chưa từng thử qua việc nhân nhượng người khác, từ khi gặp bạch lộc do mình sáng tạo, lại dần dần có dáng vẻ phụ thân.
Cậu đã từng là một thiếu niên quật cường bốc đồng giống như Nhâm Thanh Nhai, nhưng bây giờ phải tự học được cách suy nghĩ vì người khác, cũng bắt đầu thử quan tâm an ủi bạch lộc từ thuở nhỏ đã không có phụ mẫu, cậu đang dần trưởng thành, nhưng nhân vật chính mà cậu sáng tạo lại không.
Nhậm Thanh Nhai từ khi trở thành Yêu Vương liền chỉ lấy tuyết liên trên núi cao làm thức ăn, thế nhưng tuyết liên số lượng thưa thớt, nếu không tìm được hắn liền dứt khoát ích cốc không ăn bất kỳ thứ gì.
Tình huống con trai tuyệt thực này khiến Kỷ Mạch rất buồn, gặp thực vật mới lạ liền thử đút vào trong miệng bạch lộc, Nhâm Thanh Nhai trước kia chưa từng cùng phụ thân chung đụng, chỉ biết là con trai nghe lời mới có thể làm cho người thích, phàm là đồ Kỷ Mạch đút tuy có mùi vị kỳ quái cũng cưỡng ép nuốt xuống.
Vào một ngày, vị phụ thân này ngay cả Bạch Xà Thảo tanh hôi nhất thế gian này cũng có thể tìm được, Nhâm Thanh Nhai tuy là tự ép buộc mình nuốt xuống, nhưng buổi tối dạ dày rất đau, kinh động khiến Kỷ Mạch lập tức tỉnh lại, lúc này mới phát hiện lộc cũng không phải cỏ gì cũng có thể ăn, cậu ngay cả cây xương rồng cũng có thể chăm cho chết liền không thích hợp uy nhi tử!
Khi đó da mặt thiếu niên mỏng rất, tuy nội tâm là hối hận không thôi, tay lại là vội vàng vuốt ve bạch lộc, ngoài miệng lại vẫn trách cứ: “Không thể ăn được nhưng ngươi không nói cho ta a! Có phải là rất ngốc hay không?"
Nhậm Thanh Nhai bởi vì có huyết mạch Yêu Vương nên sinh mạng ngoan cường, còn nhỏ thường bị tu sĩ cầm đi thử thuốc, thuốc như vậy cũng sớm thành thói quen, thoáng đau một chút sau đó liền tốt.
Trước đây chưa có người nào vì hắn mà lo lắng, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có phụ thân, bạch lộc lộ vẻ rất xúc động, không tự chủ liền cười nói: “Ta trước kia còn không hiểu phụ thân vì sao phải sử dụng thân thể loài người, nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì đây cũng là chuyện tốt, ít nhất tay của người rất mềm mại, sờ rất thoải mái."
Lời này vừa nói ra, Kỷ Mạch cũng nhớ tới thiết định tính kháng độc của nhân vật chính, biết hắn da không sao. Tuy không hiểu rõ ý tứ trong lời ní, nhưng tóm lại đứa con trai này rất thích được mình vuốt ve, liền học theo người ngoài thủ pháp nhéo nhéo lỗ tai mèo mà nhéo lỗ tai bạch lộc một cái, ngược lại để cho Yêu Vương kinh ngạc, chỉ có thể kháng nghị bất đắc dĩ, “Phụ thần, xin đừng xoa lỗ tai ta, cũng đừng nựng cằm ta."
“Hiện tại xúc cảm cũng tốt như vậy, ngươi khi còn bé nhất định rất mềm a…"
Lỗ tai bạch lộc vô cùng mềm, thấy dáng vẻ nó như vậy tuy rất không uy nghiêm nhưng cũng không chống cự, Kỷ Mạch nhớ tới những thiết định bản thân đã viết qua, tâm tình đột nhiên liền thấp xuống, chỉ đối với hắn nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, ta tuyệt sẽ không để cho ngươi lại bị bất kỳ người nào bắt lại."
Trong lời nói của Kỷ Mạch có ý hối hận nhưng Nhâm Thanh Nhai còn không nghe rõ, hắn chỉ xem như phụ thân là đang hối hận khi không chống đỡ được tu sĩ tập kích, liền an ủi mà liếm liếm gò má thiếu niên “Đó là lòng tham của nhân loại muốn nô dịch yêu tộc, phụ thân đã tận lực."
Vào thời điểm đó, Nhậm Thanh Nhai nghĩ rằng, hắn cuối cùng là từ trong tay tu sĩ loài người trốn ra được, cũng rút ra Vô Đông Kiếm trở thành Yêu Vương chân chính. Bây giờ không có bất kỳ người nào có thể lại đem hắn nhốt vào lồng giam, tu vi của hắn đủ để che chở toàn bộ Tuyết Nguyên bình an, chỉ cần có hắn trấn giữ Yêu Châu, yêu thú nơi này sẽ không tạo ngộ như hắn khi còn bé bị tu sĩ tàn nhẫn đối đãi. Bây giờ hắn lại đem phụ thân triệu hoán về, mọi chuyện cũng càng ngày sẽ càng tốt, những kí ức thống khổ kia, cuối cùng chẳng qua là quá khứ.
Chỉ tiếc, hết thảy mọi thứ này chẳng qua là hạnh phúc giả tạo. Một khi sự thật nổi lên mặt nước, tất cả hồi ức ấm áo trong quá khứ bỗng nhiên trở nên lạnh như băng. Nguyên lai, người chân chính chủ đạo mọi thứ trong nhân sinh của hắn lại chính là người phụ thân mà hắn tín nhiệm nhất.
“Phụ thân, tất cả hồi ức thống khổ mà ta đã trải qua đều do ngươi một tay an bài, cái này có phải là sự thật hay không?"
Thời điểm khi hắn hỏi ra những lời này, sắc mặt Kỷ Mạch trong nháy mắt tái nhợt, phản ứng sợ hãi như vậy đã nói rõ hết thảy, thiếu niên rốt cuộc minh bạch mình tại sao mình đột nhiên lại bị nhốt vào lao ngục, buông tha giãy giụa, chỉ miễn cưỡng lên tiếng trả lời: “Ngươi cũng đem ta nhốt ở chỗ này, chắc hẳn đã lấy được câu trả lời."
“Ngươi lừa gạt ta, ngươi căn bản không phải yêu."
Nhậm Thanh Nhai đối với địch nhân chưa bao giờ lưu tình, một câu nói liền làm thần sắc Kỷ Mạch càng khó coi hơn, hắn rất ghét phản ứng như vậy, dùng sức nắm lấy cổ tay phụ thân bức người cùng mình đối mặt,
“Tu sĩ bắt yêu tộc tốt xấu vẫn là vì tăng lên tu vi, thế nhưng ngươi, chỉ bởi vì nhìn ta giãy giụa sinh tồn rất thú vị liền an bài số phận như vậy. Ta cũng tốt, thiên hạ tu sĩ cũng tốt, đều là con cờ của ngươi, ngươi chỉ như vậy để cho chúng ta chém giết tranh đấu, thậm chí vì thế mà cảm thấy hưng phấn cùng thỏa mãn. Thần như vậy, ta lại càng hận hơn so với tất cả nhân loại."
Hắn nói là sự thật, nhưng cũng không phải là sự thật, Khi còn là thiếu niên, Kỷ Mạch không biết bản thân đã hiểu được bao nhiêu và thậm chí ngay cả cách tổ chức ngôn ngữ giải bày như thế nào cũng không biết.
Nhưng mà, thấy cậu yên lặng, yêu lực lạnh như băng đến từ yêu vương liền tràn vào trong kinh mạch, bị đau đớn phá hủy hoàn toàn rõ ràng như vậy để cho thiếu niên thanh tỉnh lại, cậu chưa bao giờ nghĩ tới dùng hết tâm lực nâng đỡ bạch lộc lại đối với mình hạ ngoan thủ như vậy.
“Nhậm Thanh Nhai, mọi thứ của ngươi đều do ta thiết định, ngay cả Vô Đông Kiếm trên tay cũng là ta cho. Nếu như không có ta, ngươi căn bản cũng sẽ không ra đời."
“Muốn trở thành cường giả làm sao có thể không trải qua lận đận, ngươi sẽ không hiểu, ta nhất định phải để cho thiết định của bối cảnh có tính hợp lý, điều ta mong muốn là câu chuyện về một thế giối tội lỗi vô tận phải quy về thái bình khi trả qua máu và nước mắt, mà không phải là nhân vật chính ngốc nghếch sảng văn!"
“Ta chẳng qua là không nghĩ tới, ngươi sẽ chân thực tồn tại."
Kỷ Mạch nói rất nhiều lời, lúc đầu còn rất tức giận, dần dần liền lưu lại bi thương, chỉ nhớ rõ cảm giác đau đớn toàn thân, Yêu Vương hỏi cái gì liền đáp cái đó, cuối cùng đau đến cơ hồ không thở nổi, cũng chỉ có thể làm ra thỉnh cầu cuối cùng, “Giết ta."
“Ta khi còn bé bị tu sĩ bắt được, bởi vì có huyết mạch Yêu Vương toàn thân cũng có thể làm thuốc, không biết bị cắt quá bao nhiêu đao, ngươi không gánh nổi tổn thương như vậy, ta không giết ngươi."
“Bây giờ ngươi liền giống như ta lúc ban đầu vậy, không có tu vi không có người dựa vào, chính ngươi tự đi trong bóng tối đi, cũng tự vượt qua sóng gió mà trở thành cường giả, đừng nên yêu cầu ta phải hoàn thành câu chuyện của ngươi, như vậy quá giảo hoạt."
Kỷ Mạch đối với mỗi một thiết định của Nhậm Thanh Nhai đều nhớ rõ ràng, biết hắn nói chuyện xưa nay chính là chuyên đâm vào chỗ đau của địch nhân, chẳng qua là khi lời nói trách phạt của yêu vương vào trên người mình, vẫn không nhịn được mà rơi lệ.
Nhậm Thanh Nhai cho tới bây giờ vẫn nhớ đến giọt nước mắt không tiếng động của thiếu niên nhỏ xuống, chỉ nhìn trong lòng liền khó chịu, cho nên hắn rút kiếm phá hủy cặp mắt kia, cũng chặt đứt duyên phận giữa hai người, chỉ chừa một câu nói, “Ngươi ta cuộc đời này, vĩnh bất tương kiến."
Đây là quá khứ mà Nhâm Thanh Nhai biết, thế nhưng trong mộng cũng không kết thúc, những lời nói thật lòng mà Kỷ Mạch không có cơ hội nói cho hắn, lần này, cuối cùng là bị chính hắn nghe được.
Ngươi biết không? Ta cũng chỉ là một học sinh mà thôi, đừng nói điều khiển số mạng người khác, ngay cả tương lai của bản thân ta cũng còn một mảnh mơ hồ. Ta cả đời này cũng là dựa theo cha mẹ an bài mà sống, một lần duy nhất mạo hiểm chính là giữ vững lập trường để sáng tạo ra ngươi.
Ta a, là buông tha công việc, hôn nhân, dưỡng lão vân vân hết thảy điều kiện sinh tồn cơ bản của xã hội loài người, hoàn toàn không lo lắng đến tương lai, dưới tình huống bị tất cả mọi người đều nói ngươi điên rồi sao mà để cho ngươi ra đời. Thời điểm vừa mới bắt đầu viết, không có bất kỳ người nào chú ý ta, ta liền suy nghĩ phải càng cố gắng, cho nên mỗi ngày thức đêm chỉ ngủ ba bốn canh giờ, liều mạng dùng lượng ra chương mới đi hấp dẫn độc giả.
Muốn ngươi được nhiều người nhìn thấy hơn, muốn cho ngươi được thế nhân thừa nhận, muốn dùng tất cả thời gian của bản thân mà viết câu chuyện về ngươi cho đến kết thúc, đây chính là ước mơ duy nhất của thiếu niên Kỷ Mạch.
Có lẽ ở ngươi xem ra, hy sinh như vậy hoàn toàn không thể so sánh cùng một cuộc đấu tranh đẫm máu của yêu vương, nhưng đối với ta, thất bại lớn nhất khi đó trải qua chính là việc thi cử bị thất bại mà nói, ngươi chính là một sự đánh cược cả cuộc đời ta.
Chính bởi vì coi trọng ngươi, vô cùng thích ngươi, cho nên mới phải để cho câu chuyện trở nên đặc sắc, chuyện như vậy, thiên nhân xem như là nhân vật chính sẽ vĩnh viễn không cách nào hiểu được.
Nói cho cùng, khi đó quá trẻ tuổi, khi gây gỗ với người luôn muốn nhấn mạnh lập trường của mình, không được hiểu sẽ tràn đầy tức giận, còn chưa nói hơn mấy câu, nước mắt liền rơi xuống. Thế nhưng so với bây giờ, thiên đại sự tình cũng có thể làm cho mình tỉnh táo lại chậm rãi thảo luận. Chẳng qua là mới qua ba năm, ta học được nhượng bộ, cũng học được lý trí, đã từng am hiểu tình yêu cùng yêu thích ngược lại là hoàn toàn quên đi.
Ngươi quen cương quyết, ta cũng không đủ hiểu chuyện, không làm được giống như trưởng bối cơ trí trầm ổn ứng đối, đi tới bước này đại khái cũng là đã định trước.
Ta đã từng để ý nhân vật chính nhất, ngươi bây giờ vẫn hận ta cũng tốt, thật quên ta cũng được, câu chuyện《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》đều đã kết thúc, chỉ mong, thật có thể vĩnh bất tương kiến.
Mộng cảnh cuối cùng, tất cả ảo cảnh cũng đang chậm rãi biến mất, lúc ban đầu trong cảnh phong tuyết, thiếu niên còn non nớt đang đối với bạch lộc khuyên: “Ngươi cũng đừng quá kén ăn a, trừ tuyết liên cái gì cũng không ăn, thỉnh thoảng gặm gặm cải trắng cũng không tệ a."
Trong đại quân Yêu tộc, thiếu niên đối với hắn đang cầm kiếm mà hy vọng, nói " Chờ thiên hạ bình định, ta liền trồng tuyết liên đầy sân mà nuôi ngươi, chúng ta ngoại trừ nhìn tuyết phơi nắng thì cái gì cũng không làm."
Địa lao phân biệt, thiếu niên dùng tay che ánh mắt tràn đầy máu tươi, đầu ngón tay tràn ra huyết sắc cũng không biết là lệ hay là máu, cuối cùng chỉ dùng thanh âm khàn khàn đối với hắn thề, “Ta nhất định sẽ sống thật tốt, nhưng cả đời này, ta cũng không muốn gặp lại ngươi."
Ở biên giới Thần Châu, Tô Cách hỏi thiếu niên đứng ở trong đống tuyết, “Ta là Thần Điện Đại Tế Ti, ngươi ở nơi nào? Ta đưa ngươi trở về."
Lần này, cậu cũng không ngoảnh đầu lại, chẳng qua là nắm lấy vạt áo Đại Tế Ti lãnh đạm nói: “Ta không có địa phương có thể trở về, mang ta đi Thần Điện đi, ta sẽ đối với ngươi hữu dụng."
Cuối cùng, ngay tại chiến trường Thần Châu – Yêu Châu, ngón tay Tống Kiều hướng về phía đại doanh Yêu Châu, lại nhìn về phía Thần Tinh Tế Ti chưa bao giờ tháo mặt nạ xuống hỏi: “Con trai ngươi ở chỗ đó, thật sự không đi gặp mặt một lần?"
Cậu bây giờ thật giống như lại tìm về mấy phần hình dáng thời niên thiếu, thanh âm trả lời tuy bình thản nhưng lại không mang theo bất kỳ ý buồn nào, “Vì Thường Huy của ngươi mà lao tâm đi, ta có Dạ Minh Quân rồi, còn muốn con trai làm gì?"
“Chậc chậc, người khác đều có con trai quên mẹ, ngươi là tìm lão công liền quên con a."
Đồng bạn vô tình chế giễu để cho Thần Tinh Tế Ti nhẹ nhàng cười một tiếng, một trận gió mát thổi rơi lê hoa bay lả tả tựa như tuyết mịn, cậu chỉ như vậy chậm rãi đi qua dưới làn hoa vũ, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, “Đúng vậy, mọi chuyện quá khứ, ta đều không nhớ được."
Kèm theo bóng lưng Thần Tinh Tế Ti biến mất, thế giới cuối cùng quy về bóng tối hư vô, giấc mộng này, Kỷ Mạch vùng vẫy hồi lâu cuối cùng tỉnh, mà bây giờ, Nhâm Thanh Nhai cũng tỉnh.
“Mợ một giấc mộng đẹp sao?"
Giọng nói ôn hòa của Dạ Minh Quân xa xa bay tới, Yêu Vương ngẩng đầu lên, hận ý trong tròng mắt cuối cùng cũng bị uể oải thay thế, chẳng qua là bình tĩnh nhìn về hướng tiên nhân tóc trắng, sau đó đem Vô Đông Kiếm nhẹ nhàng ném xuống, tự mình phá vỡ lời thề quyết liệt ngoan tuyệt giữa hai người,
“Nói cho phụ thân, mười ngày sau, ta đi gặp người."
Phụ thân, Nhậm Thanh Nhai cả đời này hận nhất là ngươi, thích nhất cũng là ngươi. Là ngươi sáng lập ta, lần này, ta đem mọi thứ đều trả lại cho ngươi.
Từ đây, ngươi và ta chân chính quy về mạch lộ (người dưng), không ai nợ ai.
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhậm Thanh Nhai: Phụ thân, nhân sinh bất quá chỉ kính hoa thủy nguyệt (hoa trong gương, trăng trong nước), cuối cùng cát bụi trở về cát bụi, đất thuộc về đất, ngươi ta chung phải có một chấm dứt.
Kỷ Mạch: Văn nghệ cái gì, nói tiếng người.
Nhâm Thanh Nhai: Không tuyệt giao, chúng ta trò chuyện riêng, ngươi đừng cho ta ăn cẩu lương.
Kỷ Mạch: Dạ Minh Quân, cho hắn một phần cẩu lương sang trọng, cám ơn.
Tống Kiều: Thân nhi tử, giám định không lầm.
Tác giả :
Thiên Kiều Để Hạ Thuyết Thư Đích