Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm
Chương 31
Dạ Minh Quân giận dỗi rồi!
Khi trở lại Phương Chu tiên nhân vẫn không nói gì thêm, Kỷ Mạch rốt cuộc xác nhận một điểm này. Cậu cũng không nghĩ tới Dạ Minh Quân lại đột nhiên hỏi ra câu nói kia, lúc ấy chẳng qua là theo bản năng trả lời một câu, “Đó cũng không phải là tình yêu mà tiên quân truy tìm, ngài không cần phải biết."
Cho nên, những lời này có vấn đề gì sao?
Đừng nói hắn bây giờ vừa nhắc tới cái tên con trai lừa cha kia liền đau dạ dày, đầu tiên, dựa trên cái trình độ tử trạch (*) của bọn họ thì có mấy tác giả có thể đối với nhân vật chính mà thảo luận chuyện yêu đương, đây cũng không phải là gõ bàn phím, ở thế giới hiện thật dùng ngôn ngữ biểu đạt loại sự tình này cùng công khai tử hình có cái gì khác nhau?
死 宅 [sǐ zhái] Tử Trạch (Nhà chết)
Ngôn ngữ trực tuyến: Đề cập đến một người ở nhà và không thích ra ngoài nhiều.
Hơn nữa, muốn cho Dạ Minh Quân ngay cả yêu là cái gì cũng còn không biết đi hiểu vấn đề phức tạp của tình yêu này, cũng quá làm khó huấn luyện viên rồi, 《 Luyến ái tự mình tu dưỡng 》cái chương trình học có độ khó cao này chính ta đã đọc tài liệu giảng dạy cũng đều không hiểu a.
Tiên nhân đột nhiên an tĩnh lại không ầm ĩ nữa cũng làm Kỷ Mạch không kịp thích ứng, không tự chủ được liền len lén dùng Vô Yếm quan sát người sau lưng, có lẽ nguyên do bản thể là minh châu, Dạ Minh Quân cho dù thần sắc bình thản khí chất cũng là ôn nhuận như ngọc, tuy là thượng cổ thần khí tu vi cao cường, nhưng không thấy nửa điểm phong mang (sự sắc sảo). Chẳng qua là, khi hắn không mỉm cười mọi lúc, lại giống như một làn gió theo người lướt qua bên cạnh, đột nhiên có một loại cảm giác giống như người này tùy thời sẽ bước trên mây đi xa.
“Dạ Minh Quân."
Cuối cùng dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc chính là Kỷ Mạch, phát hiện tiên nhân lập tức nhìn về phía mình, cậu chỉ vào bức họa đã bị ném đi mười lần, bất đắc dĩ thở dài, “Ngài nhất định phải dùng phương thức ném hệ thống đi để chứng minh mình rất tức giận sao?"
“Tức giận?"
Hơi nghi hoặc một chút thử lý giải cái cảm xúc mới mẻ này, Dạ Minh Quân vẫn lắc đầu một cái, “Không có, ta chẳng qua là… Không cao hứng như vậy mà thôi."
Tuy rằng trước đó cảm giác hôm nay trời lâu tối, nhưng hiện tại bóng đêm thật sự phủ xuống, lại đột nhiên không có tâm tình tung tăng nữa. Giống như là khi phát hiện trên thiên đình sớm đã không còn mấy khuôn mặt quen thuộc nữa, cũng không phải là chuyện khó chịu bao nhiêu, chẳng qua là đột nhiên mất đi hứng thú tiếp tục hồ nháo mà thôi.
Dù sao, bất luận là các tiên nhân hay là Kỷ Mạch, cũng luôn hy vọng hắn có thể giống như pháp khí bình thường mà an tĩnh lại.
Ngươi chắc chắn không có sao? Ta làm sao cảm giác đây hoàn toàn chính là sự khác nhau từ khinh khí cầu bành trướng nhưng trong nháy mắt lại bay hơi mất a?
Rất hoài nghi liếc nhìn hắn một cái, Kỷ Mạch phát hiện mình càng muốn nhìn Dạ Minh Quân bành trướng khí như ngày thường, chỉ đẩy cửa phòng ra nhàn nhạt nói: “Vào đi, nói rồi, tối nay ta bồi ngài."
Trên đường về bọn họ rảnh rỗi đi dạo hồi lâu, hôm nay cách thời gian giới nghiêm đã không xa, bên trong Phương Chu rất an tĩnh.
Trở về phòng, Kỷ Mạch rót cho hắn một ly trà, thả lỏng mái tóc mà tiên nhân buổi sáng vì mình cột lên, đẩy cửa sổ ra một cái, ánh trăng lành lạnh liền trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Kỷ Mạch chưa bao giờ đốt đèn, mặc dù lên Phương Chu cũng không thay đổi cái thói quen này, đứng trong màn đêm hình như là tìm được một tia cảm giác an toàn, cậu liền ngồi xuống giường ở trước cửa sổ, hai tay để trên thành cửa sổ, tóc đen nhu thuận tán lạc từ cổ xuống cánh tay. Sau một lúc im lặng, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Tiên quân, bây giờ ta có thể trả lời ngài bất kỳ vấn đề nào."
Dạ Minh Quân chưa bao giờ ở trong phòng Kỷ Mạch vào buổi tối, hắn không nghĩ tới người này mỗi đêm chính là một mình ẩn núp trong bóng tối như vậy, chỉ liếc mắt nhìn liền cảm thấy trống vắng lạnh lẽo. Không chạm vào ly trà, hắn nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh Kỷ Mạch, lần nữa nói ra nghi vấn trong lòng, “Ngươi nói mình vĩnh viễn sẽ không có tình cảm yêu thương này, có phải là bởi vì ngươi đem nó cho người khác hay không?"
Thật ra thì hắn còn không biết yêu rốt cuộc là tình cảm gì, chẳng qua là ngữ khí Kỷ Mạch lúc đó tựa như tất cả mọi chuyện đều cùng hắn không liên quan, để cho hắn có một loại cảm giác bị cự tuyệt, như vậy rất không giống với Kỷ Mạch trước kia tuy nhìn như lạnh lùng thật ra thì cũng không ghét bị hắn đụng chạm. Kỷ Mạch lúc đó, là thật không cho phép hắn đến gần thêm nữa.
“Dạ Minh Quân, trong cuộc sống ngài sẽ yêu thích các loại sự vật, nhưng, cũng không phải tình yêu nào cũng có thể tồn tại muôn thuở không thể thay thế."
Kỷ Mạch dĩ nhiên biết vấn đề ở chỗ nào, cậu chẳng qua là không muốn đi hồi tưởng chuyện cũ, cho dù biết rõ sớm muộn cần phải đối mặt, vẫn là không dám tự mình đi đụng vào vết thương cũ. Dũng khí của cậu sớm đã dùng xong rồi, hôm nay vừa nhát gan lại sợ đau, thời điểm đêm khuya vắng người luôn không nhịn được mà lẩn trốn một mình, cuộc sống trải qua thật sự không được tốt lắm.
Cũng không phải là con nít, không thể luôn dùng cách trốn tránh để giải quyết vấn đề. Nhậm Thanh Nhai nếu đã xuất thủ, cũng là thời điểm nói cho Dạ Minh Quân một ít chuyện.
Thở dài xoay người, cậu đem lưng mình tựa vào trên người Dạ Minh Quân, mượn nhiệt độ cơ thể của tiên nhân xua tan mấy phần hàn ý ban đêm, lúc này mới là lần đầu tiên ở trước mặt người khác nhớ lại chuyện cũ năm đó,
“Ngài nếu biết Lão Vương vậy chắc cũng biết, đối với chúng ta mà nói, một quyển sách mấy vạn chữ là trạng thái bình thường, hai đến ba năm có thể viết xong đã xem là nhanh. 《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》 ta viết hai năm, đối với tiên quân xem ra bất quá là một đoạn thời gian chớp mắt liền qua, nhưng chính là một nửa đời sống đại học của ta. Khi đó, bạn cùng phòng hoặc là tham gia hội đoàn hoạt động vì tương lai phấn đấu, hoặc là kết bè kết bạn vui đùa hưởng thụ cuộc sống, mà ta, lại đang sáng tạo ra Nhậm Thanh Nhai."
Khi đó không thể từ bỏ chương trình học, bởi vì phải bảo đảm tương lai còn có công việc để làm đường lui, mỗi lần khi có thời gian rảnh rỗi chính là trở lại phòng ngủ ngồi trước notebok để viết truyện. Bây giờ nghĩ lại một chút, không có bạn gái cũng là chuyện đương nhiên, dù sao căn bản không có thời gian để quen biết người khác.
Không nghĩ tới nhắc lại cái đề tài này tâm tình lại bình tĩnh như vậy, Kỷ Mạch đoán chừng mình thật sự đã được Dạ Minh Quân rèn luyện ra, cũng mặc cho mình tựa đầu vào bả vai tiên nhân, vẫn nhàn nhạt nói: “Cho nên lần đầu gặp, hắn gọi ta là cha cũng không sai, dù sao, ta đích xác đã đem thời gian và thanh xuân của mình đều cho hắn."
Ngày đó trong giấc mộng của Kỷ Mạch, trong giấc mộng kia bạch lộc mà cậu để ý nhất vẫn luôn đang gọi mình, cậu không chút do dự liền tìm tới nơi thanh âm phát ra, lúc mở mắt ra thì thân đã ở trên cánh đồng tuyết mênh mang tại Yêu Châu.
Sau đó, Lộc Yêu toàn thân trắng tinh đạp tuyết tới, hơi thở tràn đầy vô hại dùng ánh mắt hết sức ngạc nhiên tò mò nhìn cậu, nhất cử nhất động của nhân vật này đều giống với trong tưởng tượng của cậu.
“Người trẻ tuổi khó tránh khỏi sẽ nhiệt huyết một ít, khi đó ta vừa mới tới cái thế giới này, phát hiện nơi này bị các nhân vật mà chúng ta sáng tạo quậy đến một đoàn hỏng bét. Cũng rất không tự lượng sức mà nghĩ, ta là tác giả a, nhóm nhân vật tạo thành cục diện rối rắm dĩ nhiên phải do tác giả tới thu thập, nhân vật chính của ta lại thuộc hệ động vật ăn cỏ, tính tình ôn hòa nhu thuận nghe lời, dưới sự dẫn đường của ta hắn nhất định có thể biến thành người mạnh nhất bình định thiên hạ, kết thúc cái loạn thế này."
Bây giờ nghĩ lại ý tưởng ngây thơ lúc đó, thần sắc Kỷ Mạch chỉ còn lại một tia giễu cợt nhàn nhạt, không tiếp tục tỉ mỉ nhớ lại đoạn thời gian đã trải qua đó, chẳng qua là tận lực giữ vững bình tĩnh đi kể lại sự thật,
“Có tình báo của ta, Nhậm Thanh Nhai thu phục tất cả thiên nhân phía bắc, Yêu Châu cũng từng bước một lớn mạnh. Nhưng, ta đã quên, đây cũng không phải là một đoạn văn mà ta viết về vai trò của hắn, kèm theo việc tiếp xúc được ngày càng nhiều thiên nhân, hắn bắt đầu có tri thức về những thế giới khác, dần dần, cũng có hoài nghi đối với ta."
Thật ra thì lúc đầu vẫn rất vui vẻ, nhân vật chính mà Kỷ Mạch đã dùng toàn bộ tâm lực sáng tạo ra đã sống sót, còn xem cậu như phụ thân trong cốt truyện mà tôn kính, cậu có thể nhìn tận mắt đứa bé này từng bước một trở thành thế giới chi chủ, đối với tác giả mà nói, điều này chính là một chuyện rất hạnh phúc.
Chỉ tiếc, cậu rốt cuộc cũng không phải là lão yêu vương hy sinh tất cả để bảo vệ con trai trong cốt truyện, mà cậu chính là “Thần" đã quyết định vận mạng Nhậm Thanh Nhai phải phiêu bạc cả đời vận mạng.
“Sau đó, có một người chẳng biết lúc nào đã dùng thuật pháp đọc được ký ức của ta, Nhậm Thanh Nhai biết được chân tướng đã từ ta ép hỏi ra rất nhiều tin tức, chính là liên quan tới tin tức về Thần. Ta lừa gạt hắn nếu như Thần chết đi, thiên nhân được Thần sáng tạo liền không có tương lai, Thần khác nhận được tin ta chết cũng nhất định sẽ bắt đầu tìm kiếm, hắn không biết là thật hay giả, cuối cùng lại để cho ta dùng cái bộ dáng này mà sống."
Lúc ấy có trận pháp phát hiện nói dối tồn tại, ta rất khó giấu giếm cái gì, chỉ có thể hết sức lợi dụng sơ hở để lừa gạt suy nghĩ của bọn họ, rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng chính ta cũng không biết, bởi vì, chỉ là kinh mạch bị hủy cũng đã đau đến cơ hồ mất đi thần chí rồi.
Cũng là lúc đó mới biết, nguyên lai những khổ nạn mà mọi người đã thấy trong tiểu thuyết căn bản không phải là chuyện đơn giản.
“Bất luận đã từng trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, chỉ cần kiên định giữ vững tín niệm là có thể nghênh đón kết quả hạnh phúc? Nói dễ nghe như vậy …Thì mời ngươi đích thân đi thể nghiệm một lần đi, cha."
Đây chính là câu nói sau cùng mà Nhâm Thanh Nhai đã nói với cậu, khi đó, đoạt đi đôi mắt của Kỷ Mạch chính là Vô Đông Kiếm mà cậu đã vinh dự đặt một cái tên rất dễ nhớ cho nó, mà người nắm chặt thanh kiếm ấy, chính là người mà cậu đã dùng 769 ngày đêm viết ra.
Mà Kỷ Mạch, ngoại trừ rất đau ra, đã không thể nhớ những thứ gì khác.
Hôm nay nghĩ đến, thời điểm đó cậu chẳng qua chỉ là một người phàm sáng tác truyện mà thôi, chưa ăn qua nỗi khổ chân chính, cũng không từng hưởng thụ qua cuộc sống quan to quý nhân, hơi bị nghi ngờ liền khó tránh khỏi tức giận, chỉ cần chịu một điểm tổn thương liền không nhịn được muốn cùng vài người bạn than phiền, cao hứng nhất cũng bất quá là trong sinh hoạt thường ngày mua thêm một hai món vật phẩm mong muốn… Cậu chỉ là người như vậy nhưng phải nhận lãnh chức trách Thần, sáng tạo ra thiên nhân chỉ cần giở tay nhấc chân là cướp đi hàng ngàn mạng sống, thật là quá buồn cười.
“Đây chính là quan hệ giữa ta cùng Nhậm Thanh Nhai, tiên quân biết cũng tốt, sau này tóm lại có thể đối với Yêu Châu đề phòng một hai."
Cuối cùng, Kỷ Mạch cũng chỉ lấy một câu nói bình thản như vậy đối với quá khứ mình làm ra tổng kết, Dạ Minh Quân biết cậu còn có rất nhiều chuyện tự mang theo cũng không nói cho mình, lúc này lại cũng không có tâm hỏi lại, chỉ đưa tay đem người ôm lấy, nhẹ giọng thở dài nói: “Tại sao ngươi rất thích giả bộ thành dáng vẻ mình hoàn toàn không đau?"
“Bởi vì biết kêu khóc không có bất kỳ tác dụng, mình có thể làm chỉ có nhẫn."
“Ta trước kìa là một người truy cầu hoàn mỹ, coi như thấy rõ thực tế, cũng không chịu buông tha một số thứ không cần phải cố chấp, rõ ràng hông có đủ thực lực tùy tính làm, nhưng luôn nghĩ không cố gắng thử một chút làm sao biết kết quả. Cảm tình cùng quyền thế xưa nay khó mà lưỡng toàn, ta có thể toàn bộ đều muốn, lòng tham như vậy, cho nên liền rơi vào cái kết quả này."
Bình tĩnh nhìn lại bản thân mình, Kỷ Mạch phát hiện mình bây giờ không sai biệt lắm đã có thể đi phân tích quá khứ, đây có lẽ là một chuyện tốt đi.
Sờ Vô Yếm một cái hôm nay thay thế ánh mắt mình, cậu than nhẹ: “Vô Yếm danh tự này là ta lấy, vì cảnh cáo mình, nhất định phải học được lựa chọn cùng buông tha."
无 厌 [mó yàn]: Vô Yếm – Vô: Không, bất luận; Yếm: ghét, chán ghét;
Nếu quả thật là muốn tiêu diệt thiên nhân, cậu nên ở thời điểm Nhậm Thanh Nhai đối với mình không có chút nào hoài nghi liền đem đối phương đặt vào sự khống chế, nhưng thời điểm đó cậu lại luyến tiếc đối xử với nhân vật chính của mình như thế.
Cậu vừa muốn kết thúc thiên nhân chi loạn, lại muốn Nhậm Thanh Nhai có thể có được cuộc sống an ổn hạnh phúc, giống như kết cục đại đoàn viên trong câu chuyện xưa, nhân vật chính hạnh phúc, thiên hạ thái bình, tất cả đều vui vẻ.
Nhưng, chinh chiến thiên hạ trong thực tế làm sao dễ dàng như vậy.
Cậu không cam lòng hạ thủ, Nhâm Thanh Nhai chịu, cho nên, là cậu thua.
Có lẽ đối diện với hồi ức mang tới sự yếu ớt, Kỷ Mạch hiếm thấy không có giãy giụa mặc cho tiên nhân ôm lấy mình, Dạ Minh Quân phảng phất có một loại ma lực làm tâm tình người ta bình tĩnh, những lời này cậu coi như là đối với Tô Cách cũng không có khả năng nói ra khỏi miệng, thế nhưng chỉ cần cùng Dạ Minh Quân chung một chỗ, không tự chủ sẽ hướng về phía hắn mà bày tỏ hết, là bởi vì, muốn được người này hiểu rõ sao?
“Dạ Minh Quân, hầu hết thời gian ta cũng không biết mình nên như thế nào đối đãi với ngài. Một khi Nhậm Thanh Nhai chân chính xuất thủ, ta duy nhất có thể dựa vào chính là ngài, cho nên ta tự nhủ phải luôn dụ dỗ ngài. Nhưng, mỗi lần cùng ngài chung một chỗ, ta lại rất khó dùng lý trí để khống chế lời nói của mình…"
Có chút khốn khổ mà nhớ lại mình gần đây càng làm ra hành động mất khống chế, Kỷ Mạch đột nhiên xoay người, tiên nhân bên cạnh đã khôi phục dáng dấp như trước, đôi mắt nhu hòa chỉ ngưng mắt nhìn cậu, tựa như bất luận yêu cầu gì mà cậu nói lên hắn cũng sẽ đáp ứng.
Kỳ thực Kỷ Mạch biết, chỉ cần mình yếu thế Dạ Minh Quân có thể trong nháy mắt quên sinh khí, chẳng qua là, mọi người tuyệt đối sẽ không tức giận với con mèo mà mình nuôi, có thể đem điều này hiểu thành, Dạ Minh Quân bây giờ đã không chỉ xem mình làm sủng vật rồi sao?
Nghĩ tới đây một chút, hàn ý quá khứ mang lại đột nhiên bị xua tan, nếu mục đích trấn an đã đạt tới, Kỷ Mạch cũng bật người dậy, thần sắc cũng khôi phục lãnh đạm, “Tiên quân, một giờ không sai biệt lắm đến rồi, ngài chuẩn bị trở về phòng đi."
Mắt thấy người mới vừa rồi còn nằm trong ngực mình, vừa đứng lên liền trực tiếp đuổi hắn ra cửa, coi như sớm biết Kỷ Mạch mỗi lần lý trí trở lại một cái thì sẽ trở mặt, Dạ Minh Quân cũng không khỏi dừng một chút, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Ngươi biết rất rõ ràng ta rất thương ngươi cho nên mới luôn nũng nịu với ta, hết lần này tới lần khác trêu chọc, khi ta đụng ngươi thì ngươi lại xoay đầu chạy, thật xảo quyệt."
Khoan đã, cái cách dùng từ buồn nôn này lại là chuyện gì xảy ra? Chẳng qua là dỗ ngươi mấy câu mà thôi, phải dùng tới bành trướng thành như vầy phải không?
Nghe lời này Kỷ Mạch chính là run một cái, đứng dậy liền muốn rời xa tiên nhân có chút hơi thở nguy hiểm này, “Tiên quân, ta cho là ngài đối với hành động của con người có chút hiểu lầm."
Nhưng mà, lúc này Dạ Minh Quân đã là sớm có dự mưu, ngay cả Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng ném ra ngoài, không đợi cậu đứng dậy liền tiến lên đem người đặt ở trên giường, “Nhưng ta cũng không phải mỗi một lần cũng sẽ mặc cho ngươi chạy trốn."
Bởi vì ngươi đem vết thương phơi bày ở trước mặt ta, vẫn dùng biểu tình cầu cứu nhìn ta, cho nên, lần này sẽ không cho phép ngươi lần nữa tránh trở về trong bóng tối một mình tô son trát phấn tất cả vết thương.
“Dạ Minh Quân, đừng đùa…"
Cái tư thế này làm Kỷ Mạch có chút khó chịu, thân thể dính chặt chung một chỗ, mái tóc dài trắng như tuyết của tiên nhân liền rủ xuống ở bên tai mình, bất luận xê dịch tầm mắt như thế nào đều không cách nào bỏ qua đôi mắt của đối phương gần trong gang tấc, rõ ràng cảm nhận được đối phương đang từ đầu đến chân nhìn kỹ mình một chút, Kỷ Mạch không biết Dạ Minh Quân muốn làm gì, chỉ có thể khẩn trương nắm lấy vạt áo đối phương.
Ngay tại lúc mờ mịt luống cuống, Dạ Minh Quân rốt cuộc cùng Kỷ Mạch đối diện, trong con ngươi là vẻ đứng đắn làm người ta bất ngờ, “Kỷ Mạch, thượng cổ thần khí mạnh mẽ đi nữa cũng chỉ là pháp bảo, có thể thay đổi thế giới là sử dụng thần khí của ta. Ngươi nếu muốn lấy được một món thần khí, phải có đầy đủ tự tin và dũng khí điều khiển nó."
Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói ra một câu như, Kỷ Mạch nhất thời không cách nào hiểu, “Có ý gì?"
“Thần khí không người sử dụng liền không cách nào phát huy uy lực chân chính, Hi Hoàng lúc rời đi từng đem tất cả thượng cổ thần khí tặng cho chư thần, chỉ có ta lựa chọn trở thành tiên nhân tự do, cho nên đến nay vẫn là vật vô chủ. Thần khí chọn chủ tiêu chuẩn có bất đồng riêng, mà khảo nghiệm của Hi Hoàng Khải Minh Châu chỉ có một —— vấn tâm."
Ôn nhu nói ra cái này làm thần sắc Kỷ Mạch khiếp sợ, Dạ Minh Quân lại không dùng nét mặt tươi cười trấn an cậu như dĩ vãng, giờ khắc này, toàn bộ ánh sáng rực rỡ của những ngôi sao đều kết hợp với đôi mắt của tiên nhân, xán lạn như yên hà nhưng lại nhu hòa như nước chậm rãi bao phủ toàn bộ không gian, nghiêm túc nhìn người bị buộc phải nhìn thẳng mình, hắn chậm rãi mở miệng,
“Ta lựa chọn người, hướng thiên đạo hiện ra đức hạnh cùng độ lượng của ngươi, nếu ngươi có nhật nguyệt thiên chi tâm, ngươi chính là thần minh của ta."
Bất đồng với ngôn ngữ nhu hòa nhanh nhẹn của tiên nhân trong ngày thường, một câu nói này tựa như bao hàm lắng đọng bao nhiêu năm tháng thái cổ lưu lại, lâu đời lâu dài, du dương đôn hậu, đó là Hi Hoàng Khải Minh Châu lấy bản thể phát ra thanh âm thiên địa, thần chi tuyên cáo trang nghiêm nhất trên đời.
Nhìn Kỷ Mạch trong nháy mắt bị chấn nhiếp, Dạ Minh Quân cười một tiếng, lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang kiềm chế Kỷ Mạch, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thanh niên.
Sau khi Hi Hoàng rời đi đã hồi lâu chưa từng dùng loại giọng nói này nói chuyện, dù sao khi đó hắn là đế quan minh châu tượng trưng uy quang đứng đầu thiên địa, mỗi một câu nói đều là ý chí thiên đạo chúng tiên phải tuân theo, tự nhiên không thể ẩu tả giống như bây giờ vậy.
Chỉ có một người như dạ minh châu không bao giờ từ bỏ bản thân chói lọi của mình khi ở trong bóng tối mới có thể điều khiển Hi Hoàng Khải Minh Châu, tiểu gia hỏa đáng yêu này có thể làm được không?
Mặc dù còn có khiếm khuyết, lấy được cái hy vọng này, ngươi ít nhiều cũng có thể tìm về một ít dũng khí cùng tự tin của mình đi. Chỉ cần sau này có thể thường xuyên thấy nét mặt tươi cười của ngươi, đánh cuộc tự do trong tương lai, ngược lại cũng xem như đáng giá.
“Dạ Minh Quân…"
“Bất quá, phải lấy được sự thừa nhận của Hi Hoàng Khải Minh Châu cũng không dễ dàng như vậy, ít nhất, bây giờ ngươi còn cần hảo hảo trưởng thành."
Dùng ngữ khí như thường ngày cắt đứt ngôn ngữ phức tạp của đối phương, nhìn biểu tình Kỷ Mạch muốn nói lại thôi, Dạ Minh Quân nhẹ nhàng đem mặt nạ đối phương kéo xuống, cảm nhận được phản ứng của đối phương trong nháy mắt căng thẳng, biết hắn sợ rơi vào bóng tối, tiên nhân chỉ đem Vô Yếm kéo xuống một nửa, ngay sau đó cúi người hôn lên cái trán sáng bóng kia, nhẹ giọng nói một câu,
“Cho nên, ngủ ngon, tiểu thần minh khả ái của ta."
____________
Trời ơi cưng muốn xỉu à
Khi trở lại Phương Chu tiên nhân vẫn không nói gì thêm, Kỷ Mạch rốt cuộc xác nhận một điểm này. Cậu cũng không nghĩ tới Dạ Minh Quân lại đột nhiên hỏi ra câu nói kia, lúc ấy chẳng qua là theo bản năng trả lời một câu, “Đó cũng không phải là tình yêu mà tiên quân truy tìm, ngài không cần phải biết."
Cho nên, những lời này có vấn đề gì sao?
Đừng nói hắn bây giờ vừa nhắc tới cái tên con trai lừa cha kia liền đau dạ dày, đầu tiên, dựa trên cái trình độ tử trạch (*) của bọn họ thì có mấy tác giả có thể đối với nhân vật chính mà thảo luận chuyện yêu đương, đây cũng không phải là gõ bàn phím, ở thế giới hiện thật dùng ngôn ngữ biểu đạt loại sự tình này cùng công khai tử hình có cái gì khác nhau?
死 宅 [sǐ zhái] Tử Trạch (Nhà chết)
Ngôn ngữ trực tuyến: Đề cập đến một người ở nhà và không thích ra ngoài nhiều.
Hơn nữa, muốn cho Dạ Minh Quân ngay cả yêu là cái gì cũng còn không biết đi hiểu vấn đề phức tạp của tình yêu này, cũng quá làm khó huấn luyện viên rồi, 《 Luyến ái tự mình tu dưỡng 》cái chương trình học có độ khó cao này chính ta đã đọc tài liệu giảng dạy cũng đều không hiểu a.
Tiên nhân đột nhiên an tĩnh lại không ầm ĩ nữa cũng làm Kỷ Mạch không kịp thích ứng, không tự chủ được liền len lén dùng Vô Yếm quan sát người sau lưng, có lẽ nguyên do bản thể là minh châu, Dạ Minh Quân cho dù thần sắc bình thản khí chất cũng là ôn nhuận như ngọc, tuy là thượng cổ thần khí tu vi cao cường, nhưng không thấy nửa điểm phong mang (sự sắc sảo). Chẳng qua là, khi hắn không mỉm cười mọi lúc, lại giống như một làn gió theo người lướt qua bên cạnh, đột nhiên có một loại cảm giác giống như người này tùy thời sẽ bước trên mây đi xa.
“Dạ Minh Quân."
Cuối cùng dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc chính là Kỷ Mạch, phát hiện tiên nhân lập tức nhìn về phía mình, cậu chỉ vào bức họa đã bị ném đi mười lần, bất đắc dĩ thở dài, “Ngài nhất định phải dùng phương thức ném hệ thống đi để chứng minh mình rất tức giận sao?"
“Tức giận?"
Hơi nghi hoặc một chút thử lý giải cái cảm xúc mới mẻ này, Dạ Minh Quân vẫn lắc đầu một cái, “Không có, ta chẳng qua là… Không cao hứng như vậy mà thôi."
Tuy rằng trước đó cảm giác hôm nay trời lâu tối, nhưng hiện tại bóng đêm thật sự phủ xuống, lại đột nhiên không có tâm tình tung tăng nữa. Giống như là khi phát hiện trên thiên đình sớm đã không còn mấy khuôn mặt quen thuộc nữa, cũng không phải là chuyện khó chịu bao nhiêu, chẳng qua là đột nhiên mất đi hứng thú tiếp tục hồ nháo mà thôi.
Dù sao, bất luận là các tiên nhân hay là Kỷ Mạch, cũng luôn hy vọng hắn có thể giống như pháp khí bình thường mà an tĩnh lại.
Ngươi chắc chắn không có sao? Ta làm sao cảm giác đây hoàn toàn chính là sự khác nhau từ khinh khí cầu bành trướng nhưng trong nháy mắt lại bay hơi mất a?
Rất hoài nghi liếc nhìn hắn một cái, Kỷ Mạch phát hiện mình càng muốn nhìn Dạ Minh Quân bành trướng khí như ngày thường, chỉ đẩy cửa phòng ra nhàn nhạt nói: “Vào đi, nói rồi, tối nay ta bồi ngài."
Trên đường về bọn họ rảnh rỗi đi dạo hồi lâu, hôm nay cách thời gian giới nghiêm đã không xa, bên trong Phương Chu rất an tĩnh.
Trở về phòng, Kỷ Mạch rót cho hắn một ly trà, thả lỏng mái tóc mà tiên nhân buổi sáng vì mình cột lên, đẩy cửa sổ ra một cái, ánh trăng lành lạnh liền trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Kỷ Mạch chưa bao giờ đốt đèn, mặc dù lên Phương Chu cũng không thay đổi cái thói quen này, đứng trong màn đêm hình như là tìm được một tia cảm giác an toàn, cậu liền ngồi xuống giường ở trước cửa sổ, hai tay để trên thành cửa sổ, tóc đen nhu thuận tán lạc từ cổ xuống cánh tay. Sau một lúc im lặng, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Tiên quân, bây giờ ta có thể trả lời ngài bất kỳ vấn đề nào."
Dạ Minh Quân chưa bao giờ ở trong phòng Kỷ Mạch vào buổi tối, hắn không nghĩ tới người này mỗi đêm chính là một mình ẩn núp trong bóng tối như vậy, chỉ liếc mắt nhìn liền cảm thấy trống vắng lạnh lẽo. Không chạm vào ly trà, hắn nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh Kỷ Mạch, lần nữa nói ra nghi vấn trong lòng, “Ngươi nói mình vĩnh viễn sẽ không có tình cảm yêu thương này, có phải là bởi vì ngươi đem nó cho người khác hay không?"
Thật ra thì hắn còn không biết yêu rốt cuộc là tình cảm gì, chẳng qua là ngữ khí Kỷ Mạch lúc đó tựa như tất cả mọi chuyện đều cùng hắn không liên quan, để cho hắn có một loại cảm giác bị cự tuyệt, như vậy rất không giống với Kỷ Mạch trước kia tuy nhìn như lạnh lùng thật ra thì cũng không ghét bị hắn đụng chạm. Kỷ Mạch lúc đó, là thật không cho phép hắn đến gần thêm nữa.
“Dạ Minh Quân, trong cuộc sống ngài sẽ yêu thích các loại sự vật, nhưng, cũng không phải tình yêu nào cũng có thể tồn tại muôn thuở không thể thay thế."
Kỷ Mạch dĩ nhiên biết vấn đề ở chỗ nào, cậu chẳng qua là không muốn đi hồi tưởng chuyện cũ, cho dù biết rõ sớm muộn cần phải đối mặt, vẫn là không dám tự mình đi đụng vào vết thương cũ. Dũng khí của cậu sớm đã dùng xong rồi, hôm nay vừa nhát gan lại sợ đau, thời điểm đêm khuya vắng người luôn không nhịn được mà lẩn trốn một mình, cuộc sống trải qua thật sự không được tốt lắm.
Cũng không phải là con nít, không thể luôn dùng cách trốn tránh để giải quyết vấn đề. Nhậm Thanh Nhai nếu đã xuất thủ, cũng là thời điểm nói cho Dạ Minh Quân một ít chuyện.
Thở dài xoay người, cậu đem lưng mình tựa vào trên người Dạ Minh Quân, mượn nhiệt độ cơ thể của tiên nhân xua tan mấy phần hàn ý ban đêm, lúc này mới là lần đầu tiên ở trước mặt người khác nhớ lại chuyện cũ năm đó,
“Ngài nếu biết Lão Vương vậy chắc cũng biết, đối với chúng ta mà nói, một quyển sách mấy vạn chữ là trạng thái bình thường, hai đến ba năm có thể viết xong đã xem là nhanh. 《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》 ta viết hai năm, đối với tiên quân xem ra bất quá là một đoạn thời gian chớp mắt liền qua, nhưng chính là một nửa đời sống đại học của ta. Khi đó, bạn cùng phòng hoặc là tham gia hội đoàn hoạt động vì tương lai phấn đấu, hoặc là kết bè kết bạn vui đùa hưởng thụ cuộc sống, mà ta, lại đang sáng tạo ra Nhậm Thanh Nhai."
Khi đó không thể từ bỏ chương trình học, bởi vì phải bảo đảm tương lai còn có công việc để làm đường lui, mỗi lần khi có thời gian rảnh rỗi chính là trở lại phòng ngủ ngồi trước notebok để viết truyện. Bây giờ nghĩ lại một chút, không có bạn gái cũng là chuyện đương nhiên, dù sao căn bản không có thời gian để quen biết người khác.
Không nghĩ tới nhắc lại cái đề tài này tâm tình lại bình tĩnh như vậy, Kỷ Mạch đoán chừng mình thật sự đã được Dạ Minh Quân rèn luyện ra, cũng mặc cho mình tựa đầu vào bả vai tiên nhân, vẫn nhàn nhạt nói: “Cho nên lần đầu gặp, hắn gọi ta là cha cũng không sai, dù sao, ta đích xác đã đem thời gian và thanh xuân của mình đều cho hắn."
Ngày đó trong giấc mộng của Kỷ Mạch, trong giấc mộng kia bạch lộc mà cậu để ý nhất vẫn luôn đang gọi mình, cậu không chút do dự liền tìm tới nơi thanh âm phát ra, lúc mở mắt ra thì thân đã ở trên cánh đồng tuyết mênh mang tại Yêu Châu.
Sau đó, Lộc Yêu toàn thân trắng tinh đạp tuyết tới, hơi thở tràn đầy vô hại dùng ánh mắt hết sức ngạc nhiên tò mò nhìn cậu, nhất cử nhất động của nhân vật này đều giống với trong tưởng tượng của cậu.
“Người trẻ tuổi khó tránh khỏi sẽ nhiệt huyết một ít, khi đó ta vừa mới tới cái thế giới này, phát hiện nơi này bị các nhân vật mà chúng ta sáng tạo quậy đến một đoàn hỏng bét. Cũng rất không tự lượng sức mà nghĩ, ta là tác giả a, nhóm nhân vật tạo thành cục diện rối rắm dĩ nhiên phải do tác giả tới thu thập, nhân vật chính của ta lại thuộc hệ động vật ăn cỏ, tính tình ôn hòa nhu thuận nghe lời, dưới sự dẫn đường của ta hắn nhất định có thể biến thành người mạnh nhất bình định thiên hạ, kết thúc cái loạn thế này."
Bây giờ nghĩ lại ý tưởng ngây thơ lúc đó, thần sắc Kỷ Mạch chỉ còn lại một tia giễu cợt nhàn nhạt, không tiếp tục tỉ mỉ nhớ lại đoạn thời gian đã trải qua đó, chẳng qua là tận lực giữ vững bình tĩnh đi kể lại sự thật,
“Có tình báo của ta, Nhậm Thanh Nhai thu phục tất cả thiên nhân phía bắc, Yêu Châu cũng từng bước một lớn mạnh. Nhưng, ta đã quên, đây cũng không phải là một đoạn văn mà ta viết về vai trò của hắn, kèm theo việc tiếp xúc được ngày càng nhiều thiên nhân, hắn bắt đầu có tri thức về những thế giới khác, dần dần, cũng có hoài nghi đối với ta."
Thật ra thì lúc đầu vẫn rất vui vẻ, nhân vật chính mà Kỷ Mạch đã dùng toàn bộ tâm lực sáng tạo ra đã sống sót, còn xem cậu như phụ thân trong cốt truyện mà tôn kính, cậu có thể nhìn tận mắt đứa bé này từng bước một trở thành thế giới chi chủ, đối với tác giả mà nói, điều này chính là một chuyện rất hạnh phúc.
Chỉ tiếc, cậu rốt cuộc cũng không phải là lão yêu vương hy sinh tất cả để bảo vệ con trai trong cốt truyện, mà cậu chính là “Thần" đã quyết định vận mạng Nhậm Thanh Nhai phải phiêu bạc cả đời vận mạng.
“Sau đó, có một người chẳng biết lúc nào đã dùng thuật pháp đọc được ký ức của ta, Nhậm Thanh Nhai biết được chân tướng đã từ ta ép hỏi ra rất nhiều tin tức, chính là liên quan tới tin tức về Thần. Ta lừa gạt hắn nếu như Thần chết đi, thiên nhân được Thần sáng tạo liền không có tương lai, Thần khác nhận được tin ta chết cũng nhất định sẽ bắt đầu tìm kiếm, hắn không biết là thật hay giả, cuối cùng lại để cho ta dùng cái bộ dáng này mà sống."
Lúc ấy có trận pháp phát hiện nói dối tồn tại, ta rất khó giấu giếm cái gì, chỉ có thể hết sức lợi dụng sơ hở để lừa gạt suy nghĩ của bọn họ, rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng chính ta cũng không biết, bởi vì, chỉ là kinh mạch bị hủy cũng đã đau đến cơ hồ mất đi thần chí rồi.
Cũng là lúc đó mới biết, nguyên lai những khổ nạn mà mọi người đã thấy trong tiểu thuyết căn bản không phải là chuyện đơn giản.
“Bất luận đã từng trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, chỉ cần kiên định giữ vững tín niệm là có thể nghênh đón kết quả hạnh phúc? Nói dễ nghe như vậy …Thì mời ngươi đích thân đi thể nghiệm một lần đi, cha."
Đây chính là câu nói sau cùng mà Nhâm Thanh Nhai đã nói với cậu, khi đó, đoạt đi đôi mắt của Kỷ Mạch chính là Vô Đông Kiếm mà cậu đã vinh dự đặt một cái tên rất dễ nhớ cho nó, mà người nắm chặt thanh kiếm ấy, chính là người mà cậu đã dùng 769 ngày đêm viết ra.
Mà Kỷ Mạch, ngoại trừ rất đau ra, đã không thể nhớ những thứ gì khác.
Hôm nay nghĩ đến, thời điểm đó cậu chẳng qua chỉ là một người phàm sáng tác truyện mà thôi, chưa ăn qua nỗi khổ chân chính, cũng không từng hưởng thụ qua cuộc sống quan to quý nhân, hơi bị nghi ngờ liền khó tránh khỏi tức giận, chỉ cần chịu một điểm tổn thương liền không nhịn được muốn cùng vài người bạn than phiền, cao hứng nhất cũng bất quá là trong sinh hoạt thường ngày mua thêm một hai món vật phẩm mong muốn… Cậu chỉ là người như vậy nhưng phải nhận lãnh chức trách Thần, sáng tạo ra thiên nhân chỉ cần giở tay nhấc chân là cướp đi hàng ngàn mạng sống, thật là quá buồn cười.
“Đây chính là quan hệ giữa ta cùng Nhậm Thanh Nhai, tiên quân biết cũng tốt, sau này tóm lại có thể đối với Yêu Châu đề phòng một hai."
Cuối cùng, Kỷ Mạch cũng chỉ lấy một câu nói bình thản như vậy đối với quá khứ mình làm ra tổng kết, Dạ Minh Quân biết cậu còn có rất nhiều chuyện tự mang theo cũng không nói cho mình, lúc này lại cũng không có tâm hỏi lại, chỉ đưa tay đem người ôm lấy, nhẹ giọng thở dài nói: “Tại sao ngươi rất thích giả bộ thành dáng vẻ mình hoàn toàn không đau?"
“Bởi vì biết kêu khóc không có bất kỳ tác dụng, mình có thể làm chỉ có nhẫn."
“Ta trước kìa là một người truy cầu hoàn mỹ, coi như thấy rõ thực tế, cũng không chịu buông tha một số thứ không cần phải cố chấp, rõ ràng hông có đủ thực lực tùy tính làm, nhưng luôn nghĩ không cố gắng thử một chút làm sao biết kết quả. Cảm tình cùng quyền thế xưa nay khó mà lưỡng toàn, ta có thể toàn bộ đều muốn, lòng tham như vậy, cho nên liền rơi vào cái kết quả này."
Bình tĩnh nhìn lại bản thân mình, Kỷ Mạch phát hiện mình bây giờ không sai biệt lắm đã có thể đi phân tích quá khứ, đây có lẽ là một chuyện tốt đi.
Sờ Vô Yếm một cái hôm nay thay thế ánh mắt mình, cậu than nhẹ: “Vô Yếm danh tự này là ta lấy, vì cảnh cáo mình, nhất định phải học được lựa chọn cùng buông tha."
无 厌 [mó yàn]: Vô Yếm – Vô: Không, bất luận; Yếm: ghét, chán ghét;
Nếu quả thật là muốn tiêu diệt thiên nhân, cậu nên ở thời điểm Nhậm Thanh Nhai đối với mình không có chút nào hoài nghi liền đem đối phương đặt vào sự khống chế, nhưng thời điểm đó cậu lại luyến tiếc đối xử với nhân vật chính của mình như thế.
Cậu vừa muốn kết thúc thiên nhân chi loạn, lại muốn Nhậm Thanh Nhai có thể có được cuộc sống an ổn hạnh phúc, giống như kết cục đại đoàn viên trong câu chuyện xưa, nhân vật chính hạnh phúc, thiên hạ thái bình, tất cả đều vui vẻ.
Nhưng, chinh chiến thiên hạ trong thực tế làm sao dễ dàng như vậy.
Cậu không cam lòng hạ thủ, Nhâm Thanh Nhai chịu, cho nên, là cậu thua.
Có lẽ đối diện với hồi ức mang tới sự yếu ớt, Kỷ Mạch hiếm thấy không có giãy giụa mặc cho tiên nhân ôm lấy mình, Dạ Minh Quân phảng phất có một loại ma lực làm tâm tình người ta bình tĩnh, những lời này cậu coi như là đối với Tô Cách cũng không có khả năng nói ra khỏi miệng, thế nhưng chỉ cần cùng Dạ Minh Quân chung một chỗ, không tự chủ sẽ hướng về phía hắn mà bày tỏ hết, là bởi vì, muốn được người này hiểu rõ sao?
“Dạ Minh Quân, hầu hết thời gian ta cũng không biết mình nên như thế nào đối đãi với ngài. Một khi Nhậm Thanh Nhai chân chính xuất thủ, ta duy nhất có thể dựa vào chính là ngài, cho nên ta tự nhủ phải luôn dụ dỗ ngài. Nhưng, mỗi lần cùng ngài chung một chỗ, ta lại rất khó dùng lý trí để khống chế lời nói của mình…"
Có chút khốn khổ mà nhớ lại mình gần đây càng làm ra hành động mất khống chế, Kỷ Mạch đột nhiên xoay người, tiên nhân bên cạnh đã khôi phục dáng dấp như trước, đôi mắt nhu hòa chỉ ngưng mắt nhìn cậu, tựa như bất luận yêu cầu gì mà cậu nói lên hắn cũng sẽ đáp ứng.
Kỳ thực Kỷ Mạch biết, chỉ cần mình yếu thế Dạ Minh Quân có thể trong nháy mắt quên sinh khí, chẳng qua là, mọi người tuyệt đối sẽ không tức giận với con mèo mà mình nuôi, có thể đem điều này hiểu thành, Dạ Minh Quân bây giờ đã không chỉ xem mình làm sủng vật rồi sao?
Nghĩ tới đây một chút, hàn ý quá khứ mang lại đột nhiên bị xua tan, nếu mục đích trấn an đã đạt tới, Kỷ Mạch cũng bật người dậy, thần sắc cũng khôi phục lãnh đạm, “Tiên quân, một giờ không sai biệt lắm đến rồi, ngài chuẩn bị trở về phòng đi."
Mắt thấy người mới vừa rồi còn nằm trong ngực mình, vừa đứng lên liền trực tiếp đuổi hắn ra cửa, coi như sớm biết Kỷ Mạch mỗi lần lý trí trở lại một cái thì sẽ trở mặt, Dạ Minh Quân cũng không khỏi dừng một chút, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Ngươi biết rất rõ ràng ta rất thương ngươi cho nên mới luôn nũng nịu với ta, hết lần này tới lần khác trêu chọc, khi ta đụng ngươi thì ngươi lại xoay đầu chạy, thật xảo quyệt."
Khoan đã, cái cách dùng từ buồn nôn này lại là chuyện gì xảy ra? Chẳng qua là dỗ ngươi mấy câu mà thôi, phải dùng tới bành trướng thành như vầy phải không?
Nghe lời này Kỷ Mạch chính là run một cái, đứng dậy liền muốn rời xa tiên nhân có chút hơi thở nguy hiểm này, “Tiên quân, ta cho là ngài đối với hành động của con người có chút hiểu lầm."
Nhưng mà, lúc này Dạ Minh Quân đã là sớm có dự mưu, ngay cả Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng ném ra ngoài, không đợi cậu đứng dậy liền tiến lên đem người đặt ở trên giường, “Nhưng ta cũng không phải mỗi một lần cũng sẽ mặc cho ngươi chạy trốn."
Bởi vì ngươi đem vết thương phơi bày ở trước mặt ta, vẫn dùng biểu tình cầu cứu nhìn ta, cho nên, lần này sẽ không cho phép ngươi lần nữa tránh trở về trong bóng tối một mình tô son trát phấn tất cả vết thương.
“Dạ Minh Quân, đừng đùa…"
Cái tư thế này làm Kỷ Mạch có chút khó chịu, thân thể dính chặt chung một chỗ, mái tóc dài trắng như tuyết của tiên nhân liền rủ xuống ở bên tai mình, bất luận xê dịch tầm mắt như thế nào đều không cách nào bỏ qua đôi mắt của đối phương gần trong gang tấc, rõ ràng cảm nhận được đối phương đang từ đầu đến chân nhìn kỹ mình một chút, Kỷ Mạch không biết Dạ Minh Quân muốn làm gì, chỉ có thể khẩn trương nắm lấy vạt áo đối phương.
Ngay tại lúc mờ mịt luống cuống, Dạ Minh Quân rốt cuộc cùng Kỷ Mạch đối diện, trong con ngươi là vẻ đứng đắn làm người ta bất ngờ, “Kỷ Mạch, thượng cổ thần khí mạnh mẽ đi nữa cũng chỉ là pháp bảo, có thể thay đổi thế giới là sử dụng thần khí của ta. Ngươi nếu muốn lấy được một món thần khí, phải có đầy đủ tự tin và dũng khí điều khiển nó."
Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói ra một câu như, Kỷ Mạch nhất thời không cách nào hiểu, “Có ý gì?"
“Thần khí không người sử dụng liền không cách nào phát huy uy lực chân chính, Hi Hoàng lúc rời đi từng đem tất cả thượng cổ thần khí tặng cho chư thần, chỉ có ta lựa chọn trở thành tiên nhân tự do, cho nên đến nay vẫn là vật vô chủ. Thần khí chọn chủ tiêu chuẩn có bất đồng riêng, mà khảo nghiệm của Hi Hoàng Khải Minh Châu chỉ có một —— vấn tâm."
Ôn nhu nói ra cái này làm thần sắc Kỷ Mạch khiếp sợ, Dạ Minh Quân lại không dùng nét mặt tươi cười trấn an cậu như dĩ vãng, giờ khắc này, toàn bộ ánh sáng rực rỡ của những ngôi sao đều kết hợp với đôi mắt của tiên nhân, xán lạn như yên hà nhưng lại nhu hòa như nước chậm rãi bao phủ toàn bộ không gian, nghiêm túc nhìn người bị buộc phải nhìn thẳng mình, hắn chậm rãi mở miệng,
“Ta lựa chọn người, hướng thiên đạo hiện ra đức hạnh cùng độ lượng của ngươi, nếu ngươi có nhật nguyệt thiên chi tâm, ngươi chính là thần minh của ta."
Bất đồng với ngôn ngữ nhu hòa nhanh nhẹn của tiên nhân trong ngày thường, một câu nói này tựa như bao hàm lắng đọng bao nhiêu năm tháng thái cổ lưu lại, lâu đời lâu dài, du dương đôn hậu, đó là Hi Hoàng Khải Minh Châu lấy bản thể phát ra thanh âm thiên địa, thần chi tuyên cáo trang nghiêm nhất trên đời.
Nhìn Kỷ Mạch trong nháy mắt bị chấn nhiếp, Dạ Minh Quân cười một tiếng, lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang kiềm chế Kỷ Mạch, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thanh niên.
Sau khi Hi Hoàng rời đi đã hồi lâu chưa từng dùng loại giọng nói này nói chuyện, dù sao khi đó hắn là đế quan minh châu tượng trưng uy quang đứng đầu thiên địa, mỗi một câu nói đều là ý chí thiên đạo chúng tiên phải tuân theo, tự nhiên không thể ẩu tả giống như bây giờ vậy.
Chỉ có một người như dạ minh châu không bao giờ từ bỏ bản thân chói lọi của mình khi ở trong bóng tối mới có thể điều khiển Hi Hoàng Khải Minh Châu, tiểu gia hỏa đáng yêu này có thể làm được không?
Mặc dù còn có khiếm khuyết, lấy được cái hy vọng này, ngươi ít nhiều cũng có thể tìm về một ít dũng khí cùng tự tin của mình đi. Chỉ cần sau này có thể thường xuyên thấy nét mặt tươi cười của ngươi, đánh cuộc tự do trong tương lai, ngược lại cũng xem như đáng giá.
“Dạ Minh Quân…"
“Bất quá, phải lấy được sự thừa nhận của Hi Hoàng Khải Minh Châu cũng không dễ dàng như vậy, ít nhất, bây giờ ngươi còn cần hảo hảo trưởng thành."
Dùng ngữ khí như thường ngày cắt đứt ngôn ngữ phức tạp của đối phương, nhìn biểu tình Kỷ Mạch muốn nói lại thôi, Dạ Minh Quân nhẹ nhàng đem mặt nạ đối phương kéo xuống, cảm nhận được phản ứng của đối phương trong nháy mắt căng thẳng, biết hắn sợ rơi vào bóng tối, tiên nhân chỉ đem Vô Yếm kéo xuống một nửa, ngay sau đó cúi người hôn lên cái trán sáng bóng kia, nhẹ giọng nói một câu,
“Cho nên, ngủ ngon, tiểu thần minh khả ái của ta."
____________
Trời ơi cưng muốn xỉu à
Tác giả :
Thiên Kiều Để Hạ Thuyết Thư Đích