Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm
Chương 14

Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 14

Kỷ Mạch trong lòng vội vàng nhưng vẫn giữ cho mình được tĩnh táo, bạch tháp đã sụp đổ trong vụ nổ, hiện giờ phía dưới đều là gạch đá vỡ nát, vốn dĩ là cỏ cây tươi tốt nay đã trở thành mồi dẫn lửa tốt nhất, phía đông Thần Điện đều bị ảnh hưởng lâm vào biển lửa. Kỷ Mạch trên đường ra lệnh cho thần thị lập tức điều người đi dập lửa, nhưng mà bạch tháp bị hủy tạo thành khủng hoảng so với tưởng tượng còn phiền toái hơn, nhóm thần thị tuy là vâng lệnh đi tìm người, nhưng nhìn vào thần sắc hoảng hốt xem ra cũng không trông cậy được.

Trọng Minh Điểu tự bạo sinh ra sinh mệnh chi hỏa chỉ có thần chú cường lực  mới có thể dập tắt, phiền toái nhất là ngọn lửa này sinh sôi không ngừng vừa chạm vào vật liền đốt, nếu không đồng thời dập tắt cùng một lúc thì chỉ trong chớp mắt lại có thể thành hỏa thế, mà hiện tại Húc Nhật tế ti phản bội, Thần Điện chỉ có Tô Cách là có thể thi triển pháp thuật trên quy mô lớn.

Phải nhanh chóng tìm được Tô Cách là phương pháp tốt nhất để bình ổn rối loạn. Nhưng mà,  Kỷ Mạch thật sự vì Thần Điện mới sốt ruột như vậy sao? Nếu như không phải, vậy rốt cuộc…

Tất cả kiến trúc trong biển lửa hết đều bất đồng so với trước kia, Kỷ Mạch phải toàn lực mở ra tầm nhìn của Vô Yếm mới có thể nhìn xuyên qua ngọn lửa cháy mạnh cùng khói dầy đặc tìm được phương hướng chính xác. Không có thời gian lại đi suy tính cái vấn đề này, miễn cưỡng dùng lý trí đưa ra kết luận như vậy cũng không có gì sai,  liền tiếp tục đánh ra năm quyển trục cấp mười, cuối cùng ở trong biển lửa khai ra một con đường, chạy thẳng về phía bạch tháp chỉ lưu lại một nửa.

Thần chú thủy hệ dẫn ra nước mưa làm ướt áo khoác của bạch y tế ti, mũ choàng cũng bởi vì cậu chạy nhanh mà rơi xuống, tóc đen rối tung còn chưa kịp bay lên liền bị nước mưa nặng nề rơi vào khiến cho nó dính vào cổ. Kỷ Mạch nhớ lại lần mình vận động kịch liệt như vậy là ở ba năm trước, khi đó cậu mới vừa mất đi đôi mẳt, mọi thứ chung quanh chỉ còn có bóng tối vô cùng đáng sợ, cho nên cậu chỉ có thể cố gắng cách xa tất cả thanh âm, muốn tìm được một nơi làm mình an tâm mà trốn kĩ, vĩnh viễn không muốn xuất hiện trên cái thế giới này.

Bất quá, Kỷ Mạch đã không còn là thiếu niên vô lực trước kia, cậu bây giờ có thể chuẩn xác đến bất kỳ địa phương nào mà mình muốn đi.

“Dạ Minh Quân!"

Mở ra quyển trục tiêu diệt ngọn lửa trước của bạch tháp, cậu thử kêu gọi tên của tiên nhân. Sau đó ngẩng đầu một cái, liền ở chỗ thân tháp bị sập ngang, hai tên thiên nhân đang ngồi im không động, một người bạch y phiêu nhiên tựa như áng mây phía chân trời không thể với tới, một người tuy tướng mạo bình thường không có khí chất gì lạ nhưng hết sức cao hoa, một đôi mắt tựa như chứa đựng đầy biển sao trời mênh mông, chính là Dạ Minh Quân cùng Đại Tế Ti Tô Cách.

Tựa hồ là nghe được thanh âm của Kỷ Mạch, vốn dĩ là hai người đang thản nhiên thưởng thức trà đều đồng loạt nhìn qua, trong nháy mắt khi Dạ Minh Quân nhìn thấy Kỷ Mạch thì lộ ra thần sắc kinh ngạc, cũng là lúc này, Kỷ Mạch mới phản ứng được, nguyên lai một chuỗi biến cố này, nhóm thiên nhân đều là không thèm để ý.

Đúng vậy, Tô Cách không thèm để ý, bởi vì hắn vốn dĩ tùy tâm mà bảo vệ bách tính căn bản không cần người ngoài tín ngưỡng, Dạ Minh Quân cũng không thèm để ý, bởi vì hắn tự tin trên đời này không có bất kỳ người có thể làm mình bị thương.

Thường nhân lo âu hết thảy, đối thiên nhân mà nói chẳng qua là chuyện nhỏ bình thường, tình huống như vậy cậu đã sớm biết rõ trong lòng, trước kia cũng là một mực vân đạm phong khinh nhìn thế nhân ở trong chiến hỏa giãy giụa, vì sao hôm nay lại đem mình biến thành bộ dáng chật vật như vậy? So sánh vẻ thành thạo của hai người kia, thật là rất khó coi.

Yên lặng thở ra một hơi, cậu rốt cuộc tìm về tỉnh táo thuộc về mình, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Đại Tế Ti, Húc Nhật tế ti đã phản bội, xin ngài hãy lập tức xuất hiện ở trước mặt thần thị để bình ổn sự hoảng sợ của mọi người."

Lấy hiểu biết của Tô Cách đối với Kỷ Mạch, điều cậu phải làm là cùng thiên nhân giữ một khoảng cách, nhất định sẽ không tới tìm mình, hôm nay cũng là có chút kinh ngạc, bất quá nghe lời này vẫn là từ từ thở dài nói: “Kỷ Mạch, Thần Điện không thiếu cao đẳng tế ti am hiểu thủy hệ chú pháp, khi nào không có ta ngay cả việc dập lửa cũng không làm được, ngươi cho rằng như vậy thật sự tốt sao?"

“Là Đại Tế Ti để cho bọn họ mất đi cường giả tự tin, hoặc giả, ở trước mặt thiên nhân, hết thảy tu sĩ cũng không được xem là cường giả."

Tốt không? Dĩ nhiên không tốt, nhưng đây chính là Thần Châu lựa chọn phương thức thống trị, bọn họ đem Tô Cách thần hóa, thói quen cho rằng chỉ cần cung phụng Tô Cách là có thể vĩnh cửu bình an, đã kéo dài nhiều năm như vậy muốn đổi cũng không đổi được.

“Đúng vậy, cho nên ta sẽ gánh vác trách nhiệm bảo vệ các ngươi cho đến cuối cùng."

Tô Cách cũng biết cái hiện thực này, cho nên mặc dù đối với mọi người Thần Điện mỗi khi gặp chuyện vĩnh viễn đều dựa vào hắn, chưa bao giờ có y định tự mình giải quyết vấn đề, một điểm này cũng rất là bất đắc dĩ, chỉ đối với Dạ Minh Quân mỉm cười cáo biệt, “Các hạ, cùng ngươi nói chuyện phiếm rất sảng khoái,  ngày mai lại mời ngươi uống trà."

Nhìn Tô Cách lăng không rời đi, Kỷ Mạch biết vừa nhìn thấy Đại Tế Ti xuất hiện người Thần Điện nhất định trấn tĩnh lại, thế lửa rất nhanh sẽ bị dập tắt, như vậy, chỉ còn lại hai người bọn họ, nên nói cái gì đây?

Lo lắng người trong lòng gặp chuyện, nay lại bình an vô sự vỗn dĩ nên cao hứng, nhưng khi hình dáng tiên nhân thảnh thơi lọt vào tầm mắt, tâm tình Kỷ Mạch  ngược lại rất phức tạp, phải nói cho hắn biết mới vừa rồi chính mình có bao nhiêu lo lắng sao? Ở tiên nhân xem ra là không thể nào hiểu được vì sao lại lo lắng vì những thứ nhỏ nhặt này, cậu cũng không muốn nhớ lại hồi ức chật vật  mới vừa rồi của mình.

Như vậy, chất vấn Dạ Minh Quân tại sao không lập tức thoát khỏi biển lửa sao? Không được a, bọn họ là quan hệ như thế nào? Bạn bè? Dạ Minh Quân chưa từng thừa nhận qua. Người yêu? Chẳng qua là hạng mục trò chơi của tiên nhân mà thôi. Cậu làm một NPC đi kèm, thực sự là không có vị trí nào để nói ra điều đương nhiên như vậy, nghiêm túc mà nói, giống như ngay cả lo âu cũng không có tư cách.

Mới vừa rồi do đột nhiên gặp biến cố khiến đầu óc mê muội, bây giờ cậu đã thanh tỉnh lại, cho nên cuối cùng chẳng qua là đem bước chân điều trở lại vẻ ổn định ngày thường, duy trì dáng vẻ bình tĩnh xoay người bước đi, yên lặng tự nhủ, cậu tới nơi này là vì kêu Tô Cách trở về ổn định hỗn loạn, cậu đang hoàn thành một chức trách công tác của bạch y tế ti, chỉ là như vậy mà thôi.

Đây là Dạ Minh Quân lần đầu tiên bị Kỷ Mạch không ngừng kêu tên, khi nghe thấy trong nháy mắt đó hắn rất kinh ngạc, bởi vì chưa từng có người nào dùng giọng nói như vậy kêu tên mình, giống như bọn họ thật sự là đồng loại vậy. Hắn tuy không hiểu cảm tình của con người, nhưng vào lúc này phảng phất như có một tia chạm đến, nhưng mà còn không đợi hắn tỉ mỉ suy tư, Kỷ Mạch lại một câu cũng đều không nói với hắn, xoay người rời đi. Tình huống như vậy để cho tiên nhân rất mê muội, chỉ có đối với bức họa treo bên hông treo mà hỏi, “Hắn rõ ràng kêu tên ta, tại sao không cùng ta nói chuyện?"

“Cái vấn đề này vượt khỏi phạm vi kiến thức của hệ thống,  không cách nào giải đáp."

Tiên nhân không hiểu nhân tâm, ở trong trí nhớ của hắn loài người thường xuyên bị cảm xúc ảnh hưởng, là nột loại sinh vật có nội tâm vô cùng yếu đuối. Hắn không muốn tổn thương tiểu gia hỏa mà mình thích, cho nên dùng tới cổ bảo vật từ địa phủ đổi lấy hệ thống hướng dẫn mình lý giải tình cảm, cho dù bị ràng buộc rất không thoải mái nhưng cũng theo như phương thức chính xác cùng người sống chung. Nhưng, bây giờ hệ thống không bố trí nhiệm vụ, độ hảo cảm cũng không hạ xuống, nhưng tại sao hắn cảm thấy khi Kỷ Mạch xoay người, vẻ mặt rất là tịch mịch?

Yên lặng suy tư chốc lát, tiên nhân tùy hứng cuối cùng vẫn lựa chọn trực giác mình tin tưởng, đứng dậy liền rơi vào trước mặt bạch y tế ti. Mái tóc bị dính nước mưa được che giấu dưới mũ chùm, chỉ có vài sợi tóc như thanh hạnh (một loại rau mọc dưới nước) mơ hồ  lưu lại trên gò má tái nhợt, dường như không dự liệu được sẽ có tình huống đột phát như vậy, Kỷ Mạch nghi ngờ ngẩng đầu lên.

Cho dù thần sắc ổn định giống như thường ngày, nhưng Dạ Minh Quân lại cảm thấy người trong tầm mắt của hắn hình như rất lạnh,  hắn muốn để cho người này ấm áp lên, suy nghĩ mấy giây, liền cởi xuống áo khoác trên mình trùm lên trên người thanh niên.

Y phục của tiên nhân mỏng như cánh ve, lúc giơ lên thì phiêu phiêu như tấng mây xa vời,  phủ  vào trên người Kỷ Mạch trong nháy mắt liền bị thấm ướt.

Kỷ Mạch cúi đầu nhìn phục sức tế ti thật dầy của mình một chút, không cách nào hiểu hành động như vậy có ý nghĩa gì, chỉ có thể mở miệng hỏi: “Tiên quân, xin hỏi ngài đây là đang làm gì?"

“Ta cảm giác… Ngươi rất lạnh?"

Dạ Minh Quân xưa nay đều tự tin, lúc này trả lời nhưng lại có chút do dự, nhưng mà nhìn dáng vẻ vụng về đầy tình cảm trước mặt, Kỷ Mạch biết, người này là phát hiện cảm xúc của cậu đang hạ thấp,  chẳng qua là hắn không biết cảm xúc như vậy là cái gì, chỉ có thể lấy một từ ngữ sơ lược để hình dung.

Con người a, là một loại sinh vật vô cùng tự do phóng khoáng lại rất ích kỷ, nếu như mình đã trả giá nhưng cảm tình nhận được lại không được đáp lại ngang hàng, thì sẽ rất khó chịu. Liền biết rõ đó cũng không phải là sai lầm của đối phương, vẫn sẽ không nhịn được mà tức giận.

Cậu chỉ là không muốn lấy tư thái chật vật xuất hiện ở trước mặt Dạ Minh Quân mà thôi, không muốn thừa nhận trong tràng tình cảm đánh cờ này là mình thất thố kinh hoảng trước. Trò chơi cảm tình chính là như vậy, ai nhập vai trước thì người đó trở thành pháo hôi, Kỷ Mạch không muốn trở thành người nhập vai diễn trước, cậu chỉ muốn lý trí sống đến cuối cùng. Khi bộ mặt thật xuất hiện, để cho cậu khó chịu là ở trước mặt tiên nhân mình lại tỏ ra là người vô cùng nhỏ yếu, cái này chính là lòng tự ái rẻ tiền thuộc về một phàm nhân, Dạ Minh Quân thì không cách nào hiểu được.

Nhưng mà, rõ ràng không hiểu được còn quấn lấy ta không thả, Dạ Minh Quân ngươi cũng không phải hoàn toàn chưa từng sai a. Cho nên, nếu lại tiếp cận ta, ta cũng không cho phép ngươi trở lui toàn thân.

Không có dùng lời nịnh hót đi trấn an tiên nhân như trước, lần này Kỷ Mạch từ từ lấy ra một quyển trục, ở trước ánh mắt nghi hoặc của tiên nhân, trong nháy mắt mở ra, thần chú cấp năm Bão Vũ Thuật tùy thời khởi động, vốn dĩ không có áo khoác Dạ Minh Quân vẫn phong độ nhanh nhẹn như cũ lập tức bị một cơn mưa như thác đổ từ trên trời giáng xuống ướt như chuột lột.

Nếu như một người đem cậu hố vào trong sông, cậu nhất định sẽ đem người này cũng kéo xuống, đừng tưởng rằng cậu là con thỏ sẽ không cắn người.

Kỷ Mạch biết tiên nhân có năng lực phản ứng cực nhanh, liền tính huyết linh thạch của Diệp Phá cũng có thể trong nháy mắt cướp đi, lúc này không tránh chỉ là bởi vì hắn không muốn tránh, nhìn vẻ mặt kinh ngạc trên gương mặt tuấn mỹ, cảm xúc cậu kiềm chế xuống rốt cuộc bùng nổ.

Dạ Minh Quân đáng giận, tháp đều bị nổ còn ngây ngốc ở bên trong uống trà, làm hại ta dọc theo đường đi lo lắng muốn chết không biết dùng hết bao nhiêu quyển trục! Coi như đối với ngươi mà nói chẳng qua là một ít vật nhỏ không đáng tiền hoàn toàn không cần thiết đáng tiếc, đó cũng là gia sản của ta trong những năm này vào sinh ra tử mới tích cóp được.

Người cũng đã ướt đến như vậy ngươi cho ta một cái áo lụa thì có ích lợi gì? Quả thực chính là hùng hài tử trên đường tan học mê chơi đến điên không biết đường trở về nhà, thiếu đánh như vậy!

Nội tâm hoàn toàn giống như là núi lửa bùng nổ, nhưng sắc mặt cậu càng ngày càng bình tĩnh, chẳng qua là ngẩng mặt lên, sau đó, ăn miếng trả miếng cởi xuống áo khoác tế ti ướt nhẹp của mình khoác lên trên người  tiên nhân, cuối cùng còn nói thêm một câu kèm theo thái độ lành lạnh, “Tiên quân cẩn thận, coi chừng cảm lạnh."

Vì sao Kỷ Mạch lại dội nước ta, trong ti vi không phải diễn như vậy! Bất quá, thật giống như hết giận?

Mờ mịt nhìn mọi chuyện phát sinh, Dạ Minh Quân phát hiện cái này triển khai hình như cùng tài liệu tham khảo mình thu thập  hoàn toàn khác nhau. Liếc mắt nhìn bộ dạng hôm nay của mình cùng Kỷ Mạch đều giống như được vớt từ trong sông lên, đột nhiên phát hiện loại cảm giác này cũng rất mới mẻ, cuối cùng đem phỏng đoán mình không cách nào xác định hỏi ra miệng, “Ngươi hồi nẫy là lần đầu tiên kêu tên ta, là đang lo lắng cho ta sao?"

Không nghĩ tới EQ của tiên nhân còn không đến nổi không có thuốc chữa, Kỷ Mạch ngẩn người, chỉ lạnh lùng nói: “Tiên quân cường đại như vậy, như thế nào cần phàm nhân lo lắng."

Dạ Minh Quân ít nhiều cũng biết tính tình của cậu, cũng hiểu cái này giống như là một câu trả lời khẳng định, liền vui vẻ cười nói: “Cám ơn, ta thật cao hứng."

A? Đại ca, ta vừa mới tạt nước ngươi, nếu như mắt của cậu có thể đứng trước mặt người này mà tháo mặt nạ xuống, đây tuyệt đối chính là ánh mắt giương cung bạt kiếm, loại chuyện này ngươi cùng ta nói thật cao hứng? Phim thần tượng thập niên 80 cũng không dám chơi như vậy có được không!

Bị phản ứng quỷ dị sinh sôi này chấn nhiếp, Kỷ Mạch đột nhiên phát hiện gương mặt Dạ Minh Quân cũng cách mình quá gần, thậm chí ngay cả giọt nước trong suốt chảy xuống từ lông mi đều có thể thấy rõ ràng, nổi bật lên đôi mắt sáng ngời càng thêm động lòng người, lặng lẽ nháy mắt liền tựa như trăng sáng nhẹ nhàng chiếu sáng tầng tầng khói mù, làm cho thế giới u ám  tràn đầy ánh trăng.

Có chút không được tự nhiên lui về phía sau một bước, cậu giữ giọng nói bình thản của mình, “Tiên quân, ta thật giống như không đem nước đổ vào trong đầu ngài."

“Ta là được Hi Hoàng lấy ngôi sao sáng nhất trên bầu trời làm bản thể, thu thập nhật nguyệt chi huy chế thành thượng cổ thần khí, các tiên nhân cũng kêu ta vì Hi Hoàng Khải Minh Châu, cho dù sau đó có cái tiên vị Dạ Minh Quân này. Mọi người chung quy cũng chỉ muốn đem ta xem thành bảo vật, chưa từng xem ta thành  đồng loại mà sống chung. Cho nên, ngươi không phải sợ thần khí bị đoạt, mà là thật lo lắng ta bị thương, cái này làm cho ta cao hứng vô cùng."

Năm xưa Hi Hoàng lúc rời đi đem  thần khí sử dụng tặng cho chư thần, chỉ có hắn một mực không chịu ngoan ngoãn ngủ ở trong bảo khố chờ đợi một ngày lần nữa bị sử dụng. Sau đó Hi Hoàng bất đắc dĩ  liền cho hắn cái danh tự Dạ Minh Quân này, nói cho hắn sau này nên làm một tiên nhân tự do mà sống, đây chính là lai lịch cổ xửa nhất của  Dạ Minh Quân trên thiên đình.

Dạ Minh Quân đã có ngàn năm chưa từng nói tới lai lịch của bản thân, hôm nay lại đối với Kỷ Mạch nói ra thân phận chân chính, nhìn thấy cậu tựa hồ đối với thượng cổ thần khí không phản ứng gì, tâm tình lại thích mấy phần. Hắn thích được người xem như đồng loại mà đối đãi, nếu như có thể, hy vọng vẫn luôn có thể được sống như vậy, nghĩ tới đây liền tích cực bức tranh bên hông đưa tới, chờ mong mà mở miệng.

“Vậy ngươi tiếp tục hành vi công lược của mình a, có cần ta tặng nó cho ngươi không?"

Nguyên lai hệ thống nhà các ngươi còn có thể tặng người? Khoan đã, đem hệ thống đưa cho đối tượng công lược kêu người ta công lược ngược lại chính mình là cái loại làm việc gì đây? Ngươi biến đổi cách chơi như vậy, người làm ra hệ thống có biết không?

Bi thương phát hiện mình hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch chỉ có thể thành khẩn hỏi: “Xin hỏi, là cái gì để cho ngài có ảo giác đang bị công lược a?"

Nhắc tới vấn đề này, vẻ mặt Dạ Minh Quân  liền khôi phục vẻ tự tin vốn có, lập tức ra vẻ thông thạo nói: “Ta xem xét trong sách tham khảo, nam tử nhân loại chỉ có  thời điểm đối mặt đối tượng mình ái mộ mới có thể đem quần áo khoác ở trên người đối phương."

Nguyên lai đầu sỏ ở chỗ này, kịch bản tiểu thuyết ngôn tình chết tiệt!

Rốt cuộc hiểu rõ tiên nhân đối với quan hệ nhân loại có lý giải quỷ dị đến từ nơi nào, Kỷ Mạch hết ý kiến trong chốc lát, chỉ có diện vô biểu tình nói: “Tiên quân, ngài nên đọc một số loại sách đối với nhân sinh có ý nghĩa nhiều một chút."

“Ta cảm thấy thực hành thú vị hơn so với trên giấy."

Giọng trả lời của Dạ Minh Quân vẫn ôn hòa, hắn cũng minh bạch, cho dù là một ngàn câu lời ngon tiếng ngọt khó bỏ khó phân trong sách, rốt cuộc không thắng nổi chân chính có một người kêu hắn một tiếng Dạ Minh Quân. Cái phát hiện mới này để cho hắn có chút mừng rỡ, cho nên duy trì nụ cười cởi mở lại bồi thêm một câu, “Ta tuy không hiểu người cùng người nên như thế nào sống chung, nhưng hy vọng ngươi có thể cao hứng một điểm này, ta chưa từng  giả dối."

Cái vị hùng tiên nhân này lại đang mù quáng mà chọc ghẹo người a! Bất quá, cười  tươi như vậy cũng thật sự khiến cho người khác không xuống tay phá hư được  … Đây coi là cái gì, bảo vật mang theo thiên phú quý trọng  sao?

Bất đắc dĩ phát hiện cảm xúc phức tạp của mình bất tri bất giác bị xua đuổi, Kỷ Mạch cũng kịp phản ứng hai người bọn họ một vị tiên nhân, một bạch y tế ti lại giống như con nít mới nghịch nước đứng ở giữa đường quả thực rất bất nhã, liền kéo kéo tay áo tiên nhân,  chỉ nhẹ giọng nói: “Ướt như vậy xuất hiện ở nơi công chúng cũng không còn hình dáng gì, ta mang ngài trở về thay quần áo sạch sẻ."

Thôi, không có việc gì liền tốt, Kỷ Mạch vốn dĩ  bởi vì Dạ Minh Quân đối với mình cũng không tệ lắm cho nên không hy vọng người này xảy ra chuyện mà thôi, nếu như đối phương phản ứng quá kịch liệt mới nên cảm thấy bối rối.

Tỉnh táo suy nghĩ một chút liền cảm giác tính khí này tới có chút không có đạo lý, Kỷ Mạch chẳng biết tại sao lực tự chủ của mình vẫn luôn tốt, đột nhiên mình lại  cùng tiên nhân sinh khí, suy nghĩ một chút vẫn mềm giọng, nói “Mới nãy gặp biến cố đột biến, cảm xúc có chút kích động, xin lỗi."

Thì ra chỉ cần đối với loài người biểu đạt hảo cảm, đối phương sẽ đem gai nhôn thu vào biến thành hình dáng mềm mại như vậy, có chút khả ái, có thể bóp một cái không?

Yên lặng liếc mắt nhìn bức họa cấm mình cùng người khác làm tiếp xúc thân mật, Dạ Minh Quân chỉ có thể tiếc nuối thu hồi cái ý nghĩ này, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng hắn tìm lối tắt, lập tức liền đối với Kỷ Mạch nói: “Ngươi tự tay thay y phục cho ta sao?"

Lại trơ tráo, ba ngày không bị đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói chính là ngươi!

Âm thầm cắn răng một cái, Kỷ Mạch lễ phép cười một tiếng, ngôn ngữ lãnh đạm cự tuyệt như thường lệ, “Tiên quân nói đùa, Thần Điện còn chưa bị diệt, tạm thời không tới phiên bạch y tế ti phục vụ khách khanh."

Hai người này, mỗi người đều ở sát biên giới đồng tính mà thăm dò lẫn nhau, cũng quên đổi về áo khoác của mình, chỉ như vậy khoác áo của đối phương vai sóng vai càng đi càng xa.

Yên lặng nhìn như vậy thấy thế nào cũng đều tràn đầy hơi thở cảnh tượng mập mờ. Huy Nguyệt mặc dù vẫn đang cứu hỏa nhưng tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác tồn tại rốt cuộc kịp phản ứng chuyện gì xảy ra,

Cho nên, đều là bạch y tế ti, người này liền xem như chuyện đương nhiên cùng một người đàn ông chạy, sau đó đem chuyện giải quyết hậu quả đều ném cho hắn?

Quay đầu, trước mắt một đám thần thị đang ôm thùng nước, gánh chậu nước kêu than đợi chờ bạch y tế ti chỉ thị, giờ khắc này, Huy Nguyệt chỉ có thể bi phẫn đối với sự kiện lần này làm ra một tổng kết, “Kỷ Mạch ngươi cái tên xấu xa này!"

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Huy Nguyệt: Ta chính là một người chơi Meitu XiuXiu (*), các ngươi kêu ta đi 1v5?

Tô Cách: Chớ vội, đợi ta uống xong ly trà này.

Dạ Minh Quân: Ngồi chồm hổm nghiện sủng vật không thể tự kềm chế.

Kỷ Mạch: Ta đang liều chết chống cự móng vuốt người nầy chọc nghẹo, ngươi ổn định a!

Thường Huy: Húc Nhật tế ti đã rời khỏi đội ngũ, cũng đối với các ngươi mở ra báo thú.

Meitu XiuXiu [美图秀秀] một phần mềm chỉnh sửa hình ảnh bên Trung Quốc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại