Nhàn Vân Công Tử

Chương 1

Biết mình biết người, mới có thể sống đến bảy, tám mươi tuổi, đây là nguyên tắc sinh tồn của Vương Vân.

Họ Vương là một họ rất bình thường, tên Vân bao hàm ý nghĩa như sóng lớn trên sông Trường Giang, tên là do phụ mẫu đặt, dù không thích hợp cho nữ tử nhưng đó vẫn là ân sâu của phụ mẫu.

Nàng tự nhận mình không đủ thông minh sáng suốt, không đủ khí thế, không đủ tư chất luyện võ, gan dạ thì quá ít, nhưng lại cố tình xuất thân ở Bạch Minh giáo mà người người đòi đánh.

May mà cho tới nay, sinh mệnh của nàng vẫn chưa gặp bão táp gì…… Ngẫu nhiên lâu lâu cũng có chút gợn sóng lăn tăn…… Không, nàng phải thẳng thắn thừa nhận là có vài lần sóng to gió dữ, nhưng toàn nhờ ông trời mù mắt khiến nàng hữu kinh vô hiểm mà vượt qua, nàng nghĩ, năm nay nàng hai mươi tuổi, dựa vào thiên tư của nàng mà có thể sống đến bây giờ, vận khí cũng đã xem như là không tệ, hơn nữa chắc có thể tiếp tục duy trì lâu hơn nữa.

Chỉ cần nàng không tự chui đầu vào lưới, nhàm chán đến nỗi tự dẫn xác thâm nhập vào doanh trại của địch nhân ở Võ lâm Trung nguyên……

Võ lâm Trung nguyên a……Thì ra là phồn hoa như vậy, lắm điều bất ngờ thú vị như vậy.

Nàng quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi đằng sau, vô cùng hòa ái thân thiện hỏi:

“Hà Tai, bọn họ đang nhìn ngươi phải không?"

Nam tử trẻ tuổi ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thân cường thể tráng, dung mạo tuấn tú, cuồng dã bức người, nước da bánh mật, mái tóc dài xõa trên vai, vận trang phục hoa lệ đẹp đẽ giống như nàng, trên gò má có một cái dấu xăm hình rắn trông vô cùng chói mắt.

Hắn nhìn không chớp mắt, đáp: “Bọn họ nhìn là vì ngươi đi theo ta."

Đáp án này nàng có chút không hài lòng, tiếp tục khoanh tay bước đi thong thả nhàn tản trên đường đến doanh trại của địch nhân.

Tiếng lục lạc phát ra từ chiếc vòng Thiên nô trên cổ tay của nàng và từ mắt cá chân của hắn phối hợp nhau thật ăn ý, đinh đinh đang đang vô cùng dễ nghe. Nhưng những người Trung nguyên này lại không biết hàng, người người nhìn chằm chằm bọn nàng như hung thần ác sát.

“Bọn họ nhìn bọn ta, bởi vì……bọn ta là Thiên nô?"

“Cô nương thật thông minh."

“Người Trung nguyên đều biết rõ tiếng lục lạc và Xà ấn trên mặt là tượng trưng cho thân phận Thiên nô?" Nàng thử hỏi.

“Cô nương thật thông minh hơn người."

Nàng nghĩ nghĩ, cước bộ chậm lại, vòng ra đằng sau lưng hắn, nói:

“Ta trời sanh tính nhát gan, không chịu nổi những ánh mắt này, ngươi đi trước đi!"

Da mặt của vị nam tử trẻ tuổi run lên, hùa theo nói:

“Cô nương quả thật có chút nhát gan." Lập tức đỉnh thiên lập địa cất bước tiến tới.

Nàng nhàn nhã theo đuôi đi phía sau. Dù sao hắn cao lớn như vậy, cũng đủ che đi ánh mắt tràn ngập địch ý của người xung quanh.

“Aizz, biết rõ trên núi có hổ mà vẫn phải đâm đầu vào. Hà Tai, ngươi nhất định phải bảo vệ cái mạng của ta a, ta còn muốn thưởng thức non xanh nước biếc lâu hơn một chút." Nàng thở dài.

“Đó là đương nhiên, cô nương!" Cũng không quay đầu lại, hắn bổ sung thêm: “Cô nương cứ nói thẳng là muốn trường mệnh bách tuế đi."

“Phải, ta muốn sống lâu trăm tuổi, chết êm ấm tại nhà, ngươi cần phải làm gương cho binh sĩ, hễ đao bổ tới ngươi phải che trước mặt của ta."

“……" Hắn không muốn sửa lời, đơn giản là vì lười mở miệng.

Hai người đi bộ một hồi, đến trước một tòa tiền trang cực lớn có treo phướng tang lễ, bức hoành phi trên cửa trang viên đề ba chữ “Thiên Hạ trang". Đèn lồng trắng treo hai bên cửa, nhân sĩ giang hồ đến phúng viếng không ngớt, lúc này đều dừng bước lại, kinh dị trừng mắt nhìn bọn họ, thậm chí có vài người giang hồ theo trực giác nắm lấy chuôi kiếm, tỏ vẻ chán ghét thậm tệ.

Một nô bộc khoác áo gai để tang vừa thấy bọn họ, vội vàng chạy vào trong, la lớn:

“Thiên nô! Là Thiên nô! Thiếu gia, thật đó, Thiên nô Ma giáo đã đến rồi!"

Có cần kêu la đến long trời lở đất như vậy không? Nàng sờ sờ dấu Xà ấn trên gò má, lại cúi đầu kiểm tra lại bộ trang phục nam tử đỏ tươi đang mặc, tuy là trang phục nam tử Trung nguyên, nhưng mái tóc dài của nàng được vấn theo kiểu của nữ nhân Trung nguyên, thực rõ ràng là một thiếu nữ.

Vì tránh những xung đột vô vị, nàng nhập gia tùy tục, không chỗ nào trên người nàng không tận lực biểu lộ ý tưởng tôn trọng hòa bình không đổ máu, người ở Thiên Hạ trang hẳn là không động đao động thương mới đúng chứ.

Nàng đang trầm tư suy nghĩ thì một nam tử trẻ tuổi từ bên trong Thiên Hạ trang chạy ra, vừa nhìn thấy người đứng ở cửa, trong nháy mắt giật mình kinh hãi, rồi sau đó nhanh chóng khôi phục phong cách quý phái, tiến lên ôm quyền khách khí nói:

“Tại hạ trang chủ Thiên Hạ trang Hạ Dung Hoa, xin hỏi nhị vị đặc biệt đến Thiên Hạ trang này là có việc gì?"

Nàng nhìn nhìn Hà Tai, hắn không hề hé răng, nàng đành phải đáp lễ nói:

“Tại hạ Vương Vân, hắn là Hà Tai, đôi ta trên đường đi qua nơi này, chợt nghe tin Hạ lão trang chủ – vị tiền bối đức cao vọng trọng tại Trung nguyên – đã về cõi tiên, nên đặc biệt đến đây tế bái."

Hạ Dung Hoa vuốt cằm, thần sắc hòa hoãn, nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế……"

“Thiếu trang chủ, bọn họ là Thiên nô, làm mất hết mặt mũi của Võ lâm Trung nguyên, để bọn họ tiến vào tế bái, lão trang chủ nhất định không vui." Có người giang hồ tiến lên nói, ngữ khí lộ vẻ khinh thường.

Sắc mặt Hạ Dung Hoa biến đổi, chần chờ trong chốc lát, mới tiếc hận nói:

“Vương cô nương, tấm lòng của các ngươi, tại hạ tâm lĩnh, chỉ là hiện nay có chút bất tiện……"

“Thiếu trang chủ cần gì phải khách khí đối với bọn họ? Bọn họ là Thiên nô a!" Người giang hồ kia cười châm biếm: “Người trong thiên hạ đều biết, Thiên nô Ma giáo đều như chó mất chủ, là thủ hạ bại tướng dưới tay kẻ thù, nên tự vẫn tạ tội từ lâu rồi, không nên mặt dày luồn cúi dưới chân người khác để kiếm ăn! Người như vậy, vào Thiên Hạ trang chỉ làm bẩn thanh danh của Lão trang chủ thôi!"

Hạ Dung Hoa nhăn mày lại, sắc mặt có chút xanh mét.

Vương Vân tỏ vẻ không có gì đáng ngại, nói: “Nếu Trang chủ bất tiện, bọn ta cũng không cưỡng cầu nữa, vậy xin cáo từ!"

Hạ Dung Hoa rũ mắt xuống, trầm mặc.

“Cô nương đợi đã." Rốt cuộc Hà Tai cũng mở miệng, giọng bình tĩnh nói: “Thiên hạ ai nấy đều đồn đãi rằng Hạ lão trang chủ lúc sống rất công bằng chính trực, sau khi lão chết, sáu mươi năm kinh nghiệm lịch duyệt giang hồ của lão, bất luận đúng sai, toàn bộ đều được ghi chép lại vào một quyển sách gọi là Nhất Đại Tông Sư. Quyển sách này được cất vào Vân Gia trang, lưu truyền cho người đời sau đọc, để hậu bối học lấy điều hay lẽ phải mà tránh sai lầm đã qua. Hành vi này thật khiến tại hạ khâm phục. Hạ lão trang chủ trí tuệ như thế, nếu trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ không để ý chuyện Thiên nô đến tế bái, có phải không?"

Hạ Dung Hoa giương to mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

“Ngươi nói đúng, tiên phụ sao lại để ý đến thân phận của nhị vị, nếu ông còn sống trên thế gian này, chắc chắn sẽ tự mình nghênh đón nhị vị! Người đâu, chuẩn bị, không được thất lễ với hai vị bằng hữu này."

“Thiếu trang chủ, ngươi……" Người giang hồ nọ bất mãn.

“Thiếu Đức huynh, Nhàn Vân công tử sẽ đến đây, nếu để hắn thấy Thiên Hạ trang khí độ nhỏ nhen mà ghi vào sử sách ngày sau, tiểu đệ thật không có mặt mũi gặp tiên phụ a."

Cổ Thiếu Đức sắc mặt biến đổi, nói: “Ít ra, theo thân phận của bọn họ, không được vào từ cửa chính."

Hạ Dung Hoa ngẩn ra, liếc mắt nhìn Hà Tai một cái, thấp giọng nói: “Nhị vị bằng hữu, chuyện này……"

“Không sao." Vương Vân khẽ cười nói: “Cửa chính, cửa phụ cũng đều là cửa cả thôi, Thiếu trang chủ ngươi thấy thuận tiện là được rồi."

Vì thế, nàng và Hà Tai vòng qua cửa chính, dưới ánh mắt trừng trừng theo dõi của mọi người, đi vào bằng cánh cửa nhỏ bên hông trang viện. Cánh cửa nhỏ này, chỉ sợ cho đến nay chỉ có nàng và Hà Tai là đi vào.

“Mời." Hạ Dung Hoa đứng sau cửa chờ, ngữ khí mềm nhẹ.

Nàng làm động tác đáp lễ, liếc mắt nhìn Hà Tai.

Hắn tiếp thu tín hiệu từ ánh mắt của nàng, rất ăn ý bước đi trước mặt nàng, theo Hạ Dung Hoa vào đại sảnh.

Đinh đinh đang đang, nàng phát hiện thanh âm vang lên từ mỗi bước đi của bọn nàng đều khiến mọi người xung quanh căng cứng người lên nhìn chòng chọc vào như sắp lâm đại địch.

Bước chân nàng không ngừng, gắt gao đi theo sau lưng Hà Tai, để tránh không cẩn thận bị rơi rụng lại phía sau một mình, sẽ bị người ta đánh chết. Nàng cũng không phải là cửu mệnh quái miêu, phải cẩn thận giữ mạng mới được.

Nàng nghiêng đầu, đánh giá bóng dáng Hạ Dung Hoa từ phía sau. Vừa nhìn đã biết đây là một thanh niên xuất thân từ danh môn chính phái, trong mắt không hề có một chút tà khí nào, thân hình tuy không cao lớn cường tráng như Hà Tai, nhưng bước đi thập phần khí khái, rất có phong phạm của một trang chủ, nhưng có một điểm không tốt ── thật sự thật sự rất không tốt, không tốt đến nỗi nàng hoài nghi không biết Hạ Dung Hoa bị bệnh gì không tiện nói ra hay không.

Họ Hạ này, ngón tay rốt cuộc tại sao lại run rẩy như vậy a?

Mưa phùn rơi rơi khi nàng bước chân vào linh đường.

Sau khi nàng thắp nhang thành tâm tế bái, chỉ chăm chú thưởng thức thanh ngọc tiêu bên người, đợi Hà Tai kia chiêm ngưỡng di dung.

“Yêu nữ!" Có người nhỏ giọng mắng.

Nàng sắc mặt không thay đổi, mắt điếc tai ngơ, duy trì nụ cười mỉm, vĩnh viễn bình an.

“Vô sỉ!"

Đồ vô sỉ, cũng không phải mắng nàng. Nàng sẽ không nhàm chán đến mức tự nhận lời nhục mạ này, vì thế nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, không ngờ người nọ như bóng với hình lại vòng đến trước mặt của nàng.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, kinh hỉ nói:

“Thì ra là Cổ thiếu hiệp, ta đang lo không tìm được cơ hội trò chuyện với ngươi đây."

Cổ Thiếu Đức sửng sốt, vội nuốt câu chửi mắng tiếp theo trở về.

“…… Ngươi tìm ta có việc gì?" Hắn nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy." Gương mặt xinh đẹp của nàng tỏa sáng, điệu bộ rõ ràng sùng bái. “Tiểu nữ tử nghe nói người đến tế bái Lão trang chủ, đều là người có danh vọng trong Trung nguyên, phóng tầm mắt là có thể nhìn thấy, duy chỉ có mỗi mình thiếu hiệp là vị thành niên. Thiếu hiệp tuổi còn trẻ, dáng vẻ khí phách, mỗi bước đi như có gió nổi lên, ta cả gan đoán, thiếu hiệp tuổi còn thiếu niên đã thành danh, nay chắc hẳn là một đại nhân vật giương danh khắp nơi."

Cổ Thiếu Đức nghe vậy ngẩn ra, che miệng lại ho khan, có chút ngượng ngùng nói:

“Cô nương khen sai rồi, danh hiệu Cổ Thiếu Đức bất quá chỉ chiếm vài trang trong cuốn Du Hiệp thư, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới……" Thấy nàng vẻ mặt nghi hoặc, hắn kinh ngạc nói: “Cô nương không biết Vân gia trang sao?"

“…… Vân gia trang rất nổi danh sao?"

Cổ Thiếu Đức nghe nói như thế, lại cẩn thận đánh giá nàng. “Cô nương ngươi không phải là Thiên nô của Trung nguyên trước đây chứ?"

Nàng cười lắc đầu. “Đây là lần đầu tiên ta vào Trung nguyên."

“Thì ra là thế, là ta đã hiểu lầm." Hắn ngữ khí hòa hoãn hơn. Đa số Thiên nô Ma giáo đều là sỉ nhục của Trung nguyên trong quá khứ, nhưng cũng có không ít người là cư dân đáng thương ở tại địa phương đó, vì cuộc sống khốn khổ mà cam nguyện nhập giáo làm nô làm tì.

Xem ra nàng là người đáng thương chỉ vì cuộc sống khổ sở mà làm Thiên nô, Cổ Thiếu Đức lập tức bỏ qua khinh thị trước đây, giải thích:

“Vân gia trang chuyên ghi lại sự kiện lớn nhỏ trên giang hồ, địa vị trung lập, các môn hộ, môn phái đều tôn kính ba phần. Nhàn Vân công tử của Vân gia trang học thức uyên bác, mười ba tuổi đã thành danh, đến nay cũng đã hơn mười năm, các gia môn phái giao hảo rất tốt với hắn, cũng rất tin cậy hắn. Ngươi nói đi, hắn có lợi hại hay không?"

“Lợi hại, lợi hại……" Nàng vô cùng phối hợp. Có phải Hà Tai chiêm ngưỡng di dung hơi bị lâu quá hay không?

“Nói đến mới nói, Nhàn Vân công tử khí chất xuất chúng, phẩm hạnh cao thượng, người như thanh tuyền, là một nhân tài tuyệt thế, đáng tiếc xuất thân trong chốn giang hồ lỗ mãng này, quả thực là đã tổn hại tiền đồ sáng lạn cao quý của hắn……"

“Đúng vậy, loại nhân tài như vậy quả thật trên đời hiếm có, hiếm có a." Nàng hùa theo tỏ vẻ tiếc hận. Người cao khiết như vậy, rất nhanh cũng sẽ đi về cõi tây phương cực lạc mà thôi, a di đà phật.

“Hắn là mỹ nam tử được người người công nhận trong chốn giang hồ, phiêu dật thoát tục, có thể nói là một khối mỹ ngọc không tì vết duy nhất còn sót lại trên đời này. Võ lâm Trung nguyên bất luận già trẻ bé lớn, đều cảm thấy hắn là tiên nhân cửu trọng thiên ngoại hạ phàm, khiến cho chốn giang hồ này còn chút đáng giá để người ta lui đến."

“…… Tốt!" Nàng thiếu chút nữa hùa theo mà vỗ tay ca tụng. Đây không phải là một tên tiểu tử đầu chưa mọc đủ tóc mà bày đặt dấn bước giang hồ chứ? Hắn sùng bái người ta điên cuồng như vậy, là vì hắn thật sự quá ngây ngô, hay là tại vì vị Nhàn Vân công tử kia có yêu thuật mê hoặc người khác?

Cổ Thiếu Đức đang muốn tả tỉ mỉ về mắt mũi miệng của Công Tôn Vân, đột nhiên ngoài cửa xôn xao náo nhiệt, hắn nhìn lại, vừa mừng vừa lo.

“Nhàn Vân công tử đến!" Hắn chạy ra ngoài cửa, hô to: “Toàn bộ cửa chính mở ra, nghênh đón công tử vào trang!"

Tất cả nô bộc trong trang lập tức đẩy cửa chính ra, ai nấy chuẩn bị nghênh đón khách quý.

Nàng đứng trong góc đại sảnh nhìn ra ngoài đánh giá. Cánh cửa phụ bên hông viện so với cửa chính thật giống như chuồng chó a, nàng theo chuồng chó mà vào, còn người ta lại đường đường hoa lệ được nghênh đón vào bằng cổng chính, y như Hoàng đế giá lâm……Thiên Hạ trang thật là thiên vị, xem nặng bên này mà nhẹ bên kia.

Nàng không hề nhìn kỹ, xoay người lấy chung trà trong khay tỳ nữ bưng lên uống, nãy giờ ra sức hùa theo phụ họa làm vui lòng người, giờ cũng nên uống chút nước cho thấm giọng.

Đằng sau rần rần náo nhiệt, không biết người giang hồ trong trang này đến đây để tế bái hay là đến đây chờ được gặp Nhàn Vân công tử của Vân gian trang a?

“Nhàn Vân công tử, mời!"

“Đều là người trong nhà, Thiếu Đức huynh không cần khách khí."

Thanh âm kia ôn nhuận như ngọc, trong trẻo nhưng lạnh lùng, dễ nghe hơn nhiều so với Hà Tai, giọng đã như vậy thì chắc hẳn người phải là một mỹ nam tử rồi. Nhưng từ trước đến nay, nàng luôn luôn xem mỹ nhân, mỹ vật như độc xà mãnh thú, chỉ đứng từ xa mà thưởng thức. Vì thế nàng chỉ quay đầu lại ngắm ngắm đám người đang tiến vào đại sảnh, ngoại trừ Cổ Thiếu Đức, còn có một gã thanh niên bạch y bạch bào tiêu sái xuất trần.

Nàng vô cùng ngạc nhiên.

Đây là khối mỹ ngọc không tỳ vết Nhàn Vân công tử đó sao?

Công Tôn Vân vốn chỉ tùy tiện quét mắt đảo qua nhìn nàng một cái, rồi sau đó nhanh chóng thu mắt lại, ngừng ở chiếc vòng Thiên nô tại cổ tay nàng. Tuy chỉ là tích tắc thôi nhưng nàng cũng để ý thấy. Nàng bất động thanh sắc, thở dài thi lễ.

Hắn nhìn không chuyển mắt, chậm rãi đáp lễ lại.

“Nàng là Thiên nô." Cổ Thiếu Đức thấp giọng nói.

“Thì ra là Thiên nô……" Công Tôn Vân lẩm bẩm, không để ý đến nàng nữa, tiến lên thắp hương tế bái.

Nàng lại ngắm nhìn ngoài sảnh, hỏi Cổ Thiếu Đức:

“Cổ thiếu hiệp, bên ngoài, những con chó……À các vị đại hiệp nghĩa khí trong giang hồ đang vây quanh thanh niên kia là……" Nhìn thế nào cũng giống như một bầy chó đang tranh nhau một khúc xương! Nếu nàng không lầm, tên thanh niên kia là đi theo Nhàn Vân công tử đến đây.

“Đó là Ngũ công tử, vị công tử đứng hàng thứ năm – thủ hạ phụ trợ Nhàn Vân công tử biên sử sách."

“Thì ra là thế." Thật là một cao chiêu, lần sau nếu có gặp nạn, nàng sẽ học theo Nhàn Vân công tử, quăng Hà Tai lại trong đám người rồi bỏ trốn mất dạng một mình. Hợp tác khăng khít, luôn luôn chỉ dùng để hình dung nàng và Hà Tai.

Cổ Thiếu Đức thấy Công Tôn Vân thắp nhang bái tế xong, tiến lên nói:

“Thiếu trang chủ đang cùng một Thiên nô khác chiêm ngưỡng di dung của Lão trang chủ, rất nhanh sẽ ra đây."

Công Tôn Vân nghe vậy, đôi đồng tử lóe lên một tia sáng khác thường, thần sắc bất động nói:

“Lão trang chủ quả nhiên đức cao vọng trọng, ngay cả Thiên nô cũng đến thăm điếu." Hắn nhìn về phía nàng, thở dài nói: “Tại hạ Công Tôn Vân."

“Tiểu nữ tử Vương Vân." Nàng lại đáp lễ. Người Trung nguyên cấp bậc lễ nghĩa thật quá nhiều, nàng hoài nghi không biết có phải người Trung nguyên bỏ ra nửa thời gian của cuộc đời vào việc lễ nghĩa khách sáo như thế này hay không.

“Vương Vân?" Hắn chậm rãi lặp lại tên của nàng.

“Công tử là nhàn vân dã hạc, tiểu nữ tử chỉ là thủy thượng vân mà thôi." Không biết vì sao, khi hắn lẩm nhẩm nhớ kỹ tên của nàng, nàng có chút nổi da gà, cũng có chút quen thuộc.

Hắn bình tĩnh nhìn chăm chú nàng trong chốc lát, mới bình tĩnh nói:

“Thì ra là sóng Trường Giang, tên này đặt thật hay." Nói xong, thuận miệng hỏi: “Không biết Vương cô nương làm việc dựa trên danh nghĩa của vị chủ tử nào?"

Nàng cũng mau miệng, cười đáp:

“Ta là thủ hạ dưới trướng Hoàng Phủ gia, bất quá chỉ là làm những việc nhỏ nhặt vặt vãnh mà thôi."

“Hoàng Phủ gia của Bạch Minh giáo a……" Công Tôn Vân chậm rãi dạo vòng quanh nàng một vòng, khi hắn đến sau lưng nàng, ánh mắt rơi thẳng xuống mái tóc được vấn lên của nàng. Hắn rũ mắt xuống khiến người khác nhìn không rõ thần sắc của hắn. “Quả nhiên dưới tay cường tướng sẽ không có nhược binh, Vương cô nương dám cùng đồng bọn trở lại Trung Nguyên, dũng khí ấy thật khiến Nhàn Vân bội phục."

“Hoàng Phủ gia? Không phải là Tả hộ pháp của Ma giáo đó chứ?" Hạ Dung Hoa từ hậu viện đến, Hà Tai theo đằng sau. Hạ Dung Hoa nói: “Mười mấy năm qua, Hoàng Phủ gia ở Bạch Minh giáo có khuynh hướng xuống dốc, Nhàn Vân, Cấp Cổ các chắc có ghi chép lại gia sự của Hoàng Phủ gia chứ?"

“Hoàng Phủ gia sau khi truyền lại cho Hoàng Phủ nữ nhi từ mười bảy năm về trước, không còn nghe tin tức gì nữa." Công Tôn Vân đáp, giọng sang sảng rõ ràng, ý tứ hàm xúc sâu xa nói tiếp: “Đến nay, ngay cả Vân gia trang cũng không biết diện mạo của nàng, nơi đi chốn ở của nàng, sở thích thói quen của nàng, thậm chí, ngay cả thủ hạ thân tín của nàng có bao nhiêu người cũng tra không ra."

Hạ Dung Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, nói:

“Nghe qua rất thần bí. Từ trước đến nay Tả Hữu hộ pháp của Bạch Minh giáo đều do chính tay Giáo chủ tuyển chọn, Tả hộ pháp họ Hoàng Phủ, Hữu hộ pháp Xa Diễm Diễm. Xa Diễm Diễm này là người thích thu nạp Thiên nô, đã nhiều lần khiêu khích chúng ta, xem ra có quá nửa là nàng ta sẽ trở thành người kế thừa ngôi vị Giáo chủ trong tương lai…… Vương cô nương, các ngươi ở trong Hoàng Phủ gia, không biết tâm tư của vị Tả hộ pháp này như thế nào?"

Vương Vân thấy Hà Tai đã đến cạnh bên mình bảo hộ, mới nói:

“Thiếu trang chủ hỏi vậy, aizz, ta biết trả lời như thế nào đây? Ta dù sao cũng là hạ nhân của Hoàng Phủ gia a." Nàng làm bộ đắn đo, phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của Công Tôn Vân vẫn dừng lại ở trên người nàng, nàng thở dài: “Thật ra cũng chẳng có gì phải giấu diếm. Hoàng Phủ gia cũng không phải là thần bí, mà là thật sự xuống dốc, Hoàng Phủ tiểu thư tài trí kém cỏi, căn bản không thể đảm nhiệm chức Hộ pháp, huống chi là ngôi vị của Giáo chủ? Ta nghĩ, hai năm sau, ngôi vị Tả hộ pháp này sẽ đổi chủ thôi, Nhàn Vân công tử không cần bận tâm chuyện Hoàng Phủ gia nữa."

Công Tôn Vân từ chối nêu ý kiến. Cặp mắt anh tuấn lạnh lùng kia vẫn dừng trên gương mặt của nàng.

Nàng làm như không thấy, nói với Hà Tai: “Chúng ta không thể ở lại đây làm phiền Trang chủ nữa."

Hà Tai gật đầu. “Phải, nên đi thôi!"

Nàng lại thoáng nhìn ngón tay run run kịch liệt của Hạ Dung Hoa. Bệnh không tiện nói ra, nhất định là bệnh không tiện nói ra!

“Nhanh như vậy đã muốn rời khỏi nơi đây sao?" Hạ Dung Hoa nói, kêu tỳ nữ bưng khay lên. “Hà huynh, Vương cô nương, các ngươi ngay cả chén trà cũng chưa uống xong, vội vàng bỏ đi như vậy, người làm chủ nhân như ta thật thất trách a."

“Cho phép bọn ta vào dâng hương đã chứng tỏ Thiếu trang chủ là người khoan dung độ lượng rồi, người như thế, tương lai kế tục ngôi vị Trang chủ của phụ thân, Lão trang chủ trên trời có linh thiêng nhất định rất vui mừng." Nàng khen tặng, nhìn vị tỳ nữ đang rót trà kia, Cổ Thiếu Đức tiếp lấy cái khay, Hạ Dung Hoa thuận tay đưa cho Hà Tai.

Hà Tai bưng đưa cho nàng một chén, bản thân hắn cũng lấy một chén.

“Thiên nô không tiện hành tẩu ở Trung nguyên, Vương cô nương, các ngươi nên cẩn thận, nếu có khó khăn, nhất định phải tìm người giúp." Công Tôn Vân từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ thờ ơ, không chút để ý gì.

“Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên." Nàng tinh tế thưởng thức trà, trà Trung nguyên thật không tệ, có cơ hội nhất định phải mua mang theo một ít.

Hà Tai, Cổ Thiếu Đức cũng uống một hơi cạn sạch chén trà. Công Tôn Vân chờ mọi người uống xong, mới nhìn Hạ Dung Hoa nói:

“Suốt đêm ta đã ghi chép lại phần nào sự tích cả đời của Lão trang chủ, chút nữa mời Thiếu trang chủ xem lại."

Vẻ mặt Hạ Dung Hoa đầy cảm kích. “Nhàn Vân, đa tạ ngươi."

Vương Vân thấy bọn họ chuyển đề tài, đang muốn ra ám hiệu với Hà Tai, chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên, nàng đầu váng mắt hoa, bụng nhất thời đau đớn khôn tả.

“Vương cô nương!" Công Tôn Vân là người đầu tiên để ý thấy sắc mặt nàng biến đổi, ánh mắt hắn chợt khác thường, giương tay ra tính đỡ lấy thân hình nàng đang ngã xuống.

Nào ngờ Hà Tai nhanh hơn một bước, nhanh chóng nâng thắt lưng nàng lên, để nàng tựa vào lòng hắn.

“Cô nương!" Hà Tai kêu lên sợ hãi.

Tên khốn này! Nàng đã biết rằng cái gì càng ngon thì càng dễ xảy ra chuyện! Mùi tanh hôi xộc lên yết hầu, Vương Vân mất kiên nhẫn há mồm, phun máu lên mặt Hà Tai để tiết hận.

“Ngươi nói gì?"

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu chấn động của một nam nhân, làm kinh động ý thức đang chìm dần vào hôn mê của nàng.

“Cô nương ở chung một phòng với ta là được rồi, Thiếu trang chủ không cần sai người đến hầu hạ đâu." Đây là giọng của Hà Tai.

Nàng lăn qua lộn lại hết nửa ngày, rốt cuộc mới có chút khí lực hé mắt lên nhìn.

Đảo mắt một vòng, giường xa lạ, phòng xa lạ, cửa khép hờ, có thể thấy bên ngoài đang là ban đêm, hai thân ảnh nam nhân ngay tại kế bên.

Một người là Hà Tai, một người là……có bệnh không tiện nói ra Hạ Dung Hoa?

“Các ngươi là phu thê sao?" Hạ Dung Hoa có chút kinh hoảng.

“Không phải."

“Nếu không phải, cô nam quả nữ ở chung một phòng, không ổn chút nào……"

“Nếu để người khác chăm sóc cô nương mới là không ổn. Cô nương bị trúng độc tại quý trang, trừ phi Thiếu trang chủ tìm ra hung thủ, nếu không Hà Tai không dám để người khác tùy ý tiếp cận cô nương."

“Không thể nào!" Hạ Dung Hoa cắn răng nói: “Thiên Hạ trang tuyệt không có loại người xấu xa lén lút hạ độc như vậy, loại hành vi vô sỉ này không phải người chính đạo gây ra."

“Cô nương trúng độc là sự thật, Thiếu trang chủ cũng đã thỉnh đại phu đến xem qua, phát hiện chất độc trong chén trà, nếu Thiếu trang chủ cho rằng quý trang không làm ra những chuyện như vầy, vậy chẳng lẽ tất cả đều do ta và cô nương bày bố ra hay sao?"

“Không, ta không phải có ý này……" Thanh âm kia rõ ràng là cố gắng kềm chế, thậm chí có vẻ như muốn lấy lòng.

“Vậy thỉnh Thiếu trang chủ sớm ngày tìm ra hung thủ." Nói xong, Hà Tai cũng không lên tiếng nữa, trực tiếp đóng cửa lại.

Hắn đến bên giường, đối diện với ánh mắt suy yếu của nàng.

“Cô nương bị trúng độc, hôn mê vài canh giờ rồi, bây giờ đã là ban đêm." Hắn cau mày.

“Ta biết." Nàng toàn thân yếu ớt, miễn cưỡng xoay người ngồi dậy.

Hà Tai nhẹ nhàng ổn định lại thân hình của nàng, nói: “May mắn lúc ấy có Ngũ công tử của Vân gia trang ở đây. Hắn tinh thông y lý, chẩn ra là cô nương trúng độc, ta đã đút thuốc cho cô nương rồi, nhưng phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới được."

Nàng liếc hắn một cái, chịu đựng thân hình không khoẻ, chuyển qua ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh đó, một hơi thổi tắt ánh nến.

Nhất thời, trong phòng tối đen, nàng nói: “Hà Tai, lên giường đi!"

Ngoài cửa, có tiếng người hút không khí vào.

“…… Dạ, cô nương." Hà Tai vẫn không nhúc nhích.

Nàng nhắm mắt lại, đợi một hồi, mới nghe thấy tiếng bước chân tức giận rời khỏi.

“Cô nương không bị thương tổn đến ngũ tạng lục phủ, nhưng cần nghỉ ngơi thêm vài ngày. Mấy ngày nay, tốt nhất đừng vận khí."

Nàng không mở mắt ra, chỉ vuốt ve thanh ngọc tiêu, hơi thở yếu ớt, môi trắng bệch.

“Cô nương?"

“Hà Tai, ngươi theo ta cũng vài năm rồi phải không?" Nàng có chút đăm chiêu hỏi.

“Không nhiều không ít, vừa đúng mười năm."

“Mười năm a…… Ngươi nói xem, mười năm nay, ta có từng bị trúng độc chưa?"

“Cô nương thông minh hơn người, chưa bao giờ tin lầm mà bị người hãm hại."

“Sai, đó là vì vận khí của ta tốt." Nàng chậm rãi mở mắt ra, khóa lại ánh mắt ngang tàng của nam nhân kia trong bóng tối. “Hà Tai, ta có lời muốn hỏi ngươi, ngươi lại đây."

Mệnh lệnh như vậy, Hà Tai cũng không dám cãi lời, hắn trầm mặc bước đến trước mặt của nàng.

Hắn xõa tóc dài, lưng hùm vai gấu, lúc nào cũng có thể một quyền mà đánh chết nàng. Hiện tại nhìn kỹ, Hà Tai lúc này vẫn anh tuấn, nhưng đáng tiếc lại không bằng vẻ tú mỹ tuyệt trần của mười năm trước, làm nàng thập phần tiếc hận khi tỉnh mộng giữa đêm khuya.

Nói đến mỹ mạo, nàng lại nghĩ tới…

“Ngươi thấy Công Tôn Vân thế nào?"

Trong mắt Hà Tai thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Nàng thở dài:

“Rốt cuộc ai đã đồn hắn là mỹ nam tử tuyệt thế?" Rõ ràng chỉ là dung mạo bình thường thôi, khí chất quả thật là có chút xuất chúng, mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, giơ tay nhấc chân đều tao nhã cao quý, đáng tiếc nói chuyện với người khác luôn luôn tỏ ra xa cách. Mà tướng mạo như thế……trừ phi nàng mắt mù, nếu không giang hồ đồn đãi phong thái tuyệt tục gì đó, tiên nhân cửu trọng thiên ngoại…tất cả đều là rắm chó không kêu!

Người tuy tuấn tú, nhưng danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử này làm nàng thất vọng vô cùng, càng chứng minh rằng lời đồn đãi là không thể tin nổi.

“Cô nương là muốn hỏi ta về mỹ mạo của Công Tôn Vân?" Có phải bị lạc đề rồi không?

Nàng nhướng mày nhìn hắn, ngữ khí sâu xa nói: “Bằng không ta muốn hỏi ngươi cái gì?"

Hắn nhìn đi nơi khác, thấp giọng đáp:

“Mười năm trước lúc ta rời khỏi Trung nguyên, cái tên Công Tôn Vân công tử này đã nổi danh rồi. Vân gia trang, văn có công tử, võ có tiên sinh, cùng nhau chủ trì Vân gia trang, nhưng mấy năm trước Phó tiên sinh về cõi tiên, tên của tiên sinh chìm vào quên lãng đã lâu. Công Tôn Vân văn võ song toàn, ai nấy đều xem hắn là chủ tử duy nhất của Vân gia trang, có thể nói là người thành công nhất của thế hệ này."

Nàng tựa tiếu phi tiếu. “Như vậy xem ra, ngươi và hắn khác nhau một trời một vực. Mười năm trước ngươi cũng là một thiếu niên anh hùng, nhưng nay bất kỳ kẻ nào cũng đều có thể giẫm lên thân phận Thiên nô cả."

“Cô nương nói đúng." Hắn cũng không nổi giận.

“Người nổi danh luôn luôn bị thần tượng hóa. Bởi vậy có thể thấy được, Võ lâm trung nguyên này hai mươi năm qua cũng chẳng có nhân tài nào mới mẻ, cho nên mới dựa dẫm vào tia sáng Công Tôn Vân này. Cũng không khó để tưởng tượng, nếu Trung nguyên vẫn không nảy sinh nhân tài mới, bốn mươi năm sau, chắc Công Tôn Vân sẽ thăng thiên thành tiên nhân mất." Nàng nghĩ đến khả năng này lập tức cảm thấy vô cùng buồn cười.

Tuy biết rõ nàng khoa trương, Hà Tai cũng vẫn hùa theo, nói:

“Cũng có thể có khả năng này. Năm đó trong đám thiếu niên anh hùng, có đến bảy tám phần mười là thoát khỏi kết cục như ta, giờ mới thấy, bọn họ lớn lên cũng không tiến bộ được chút nào. Cô nương, hiện tại tuy rằng ngươi không bị gì cả, nhưng tốt nhất đừng quá hao tâm tốn sức, để ta ôm ngươi về giường nghỉ đi thôi."

Nàng mấp máy miệng, thật lâu cũng không nói một câu, mãi đến khi nghe thấy tiếng mõ xa xa vang lên, nàng mới ừ một tiếng.

Hà Tai thật cẩn thận ôm lấy nàng, trở lại trên giường.

Nàng nhắm mắt lại, để Hà Tai đắp chăn cho nàng.

“Cô nương." Thanh âm thật gần, cơ hồ sát bên tai nàng.

“Hả?"

“Xác chết trong quan tài không phải là Lão trang chủ."

Nàng vẫn không mở mắt ra.

Hắn lại nói: “Có người đổi xác chết của Lão trang chủ, gương mặt kia là do dịch dung mà thành."

“Thật à?"

“Cô nương đã đoán ra rốt cuộc là chuyện gì sao?"

“Không đầu không đuôi, nếu ta đoán ra, chắc đã sớm thăng thiên thành tiên trước Công Tôn Vân rồi." Nàng nói.

Hà Tai trầm mặc, không hề hỏi nữa. Hắn bắt ghế ngồi cạnh giường, an tọa nhắm mắt dưỡng thần.

Ngay tại lúc hắn nghĩ rằng nàng đã ngủ, hắn nghe tiếng nàng nói:

“Hà Tai, cũng không phải là ta không nghĩ giúp ngươi, nhưng ngươi nhìn ta xem, năm nay mới có mấy tuổi mà đã có không ít tóc bạc rồi. Người mà, nếu không có trí tuệ cao xa thì càng phải suy nghĩ nát óc, giống ta nè, ngươi làm ơn tội nghiệp ta giùm, ta thật muốn còn được vài cọng tóc đen sống thêm vài năm nữa."

“…… Là ta không nên để cô nương phí sức suy nghĩ."

“Đúng lúc có người hạ độc, ta phải tĩnh dưỡng vài ngày, ngươi có thể ở lại Thiên hạ trang mà điều tra sáng tỏ xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra."

Không biết vì sao, hắn cảm thấy hai chữ “đúng lúc" kia có ý nghĩa sâu xa khác thường.

Hắn hắng giọng, nhẹ nhàng nói:

“Việc này ngày mai nói sau, cô nương nghỉ sớm đi." Hai người chung sống mười năm, hầu như củi không rời lửa, lửa không rời củi, vài năm đầu tiên còn không nhận ra, nhưng hai năm nay càng ngày càng cảm thấy nam nữ quả nhiên mạnh yếu khác biệt. Sau khi nàng bị trúng độc, mặc dù đã cứu chữa ngay lập tức, nhưng thân thể tổn thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều.

Nàng hừ một tiếng, cười nói. “Hà Tai, ngươi có biết vì sao ta thường nói rằng nhờ vận khí tốt ta mới có thể sống đến bây giờ hay không?"

“……" Không, không phải do vận khí nàng tốt, mà là nàng……

Nàng không cần mở mắt cũng có thể nhìn thấu ý tưởng của hắn, khóe miệng nhếch lên nói:

“Vận khí của ta tốt, nhưng vận khí của ta tốt là vì được tạo thành từ nguyên tắc và thói quen của ta. Món gì càng ngon càng có vấn đề, không thể đụng vào; Cái gì càng xinh đẹp thì sau lưng càng có độc tố, không thể đụng vào; Tư vị càng mất hồn thì càng phải tránh đi, nếu không sẽ bị trúng kế; Người càng thân cận càng phải bảo trì khoảng cách, nếu không sẽ dễ dàng chết oan chết uổng. Ta vẫn tuân thủ những nguyên tắc này, nên mới có thể sống đến bây giờ, không ngờ a……"

…………………………………..

“Bọn họ cùng ngủ một phòng!" Hạ Dung Hoa căm hận nói, hai nắm đấm siết chặt. Đêm lạnh như nước, nhưng hắn bốc lửa giận lên tận trời.

Công Tôn Vân dựa vào cột trụ hành lang, đôi mắt thanh tú khép hờ, không lên tiếng trả lời.

“Ta thật không ngờ…… Ta tưởng…… Nhưng cũng không phải phu thê…… Nhàn Vân, ngươi nói nàng……"

“Ngươi nói ai?" Là hắn? Hay là nàng? Thanh âm của Công Tôn Vân vang lên trong một đêm không trăng không sao, nghe lạnh lùng khác thường.

Người trong Thiên Hạ trang ban ngày bận túc trực bên linh cữu, người giang hồ ra vào tấp nập, nhưng ban đêm hết sức vắng lặng, vắng lặng đến mức rùng mình, có chút giống khí chất của Công Tôn Vân, luôn khiến người khác cách xa cả nghìn dặm không dám đến gần.

Hạ Dung Hoa nhẫn nại kềm chế cơn giận, cắn răng nói:

“Tất nhiên là Vương Vân. Một cô nương lại không danh không phận ngủ chung một phòng cùng nam nhân, không biết xấu hổ hay sao?"

“Nữ nhân trong giang hồ không quá câu nệ tiểu tiết, chuyện ở chung một phòng cũng không lạ lùng gì, Dung Hoa đừng nên quá chú ý đến chuyện này." Công Tôn Vân vẫn rũ mắt xuống như cũ, lơ đãng nói.

“Ngươi nói xem, hai người bọn họ có……hay không……"

“Chắc là không đâu." Thanh âm lại lạnh lùng hơn một phần.

“Loại sự tình này vẫn nên tránh đi thì hơn." Hạ Dung Hoa thấp giọng nói: “Ta vốn tưởng rằng chỉ một người đến thôi, không ngờ những hai người…… Rốt cuộc là ai đã hạ độc? Chỉ có mỗi Vương Vân bị trúng độc, nhưng lúc ấy có đến năm, sáu chén trà, ai mà biết chỉ có mỗi một mình chén trà của nàng có độc? Muốn trúng độc cũng sẽ không đến phiên một Thiên nô không có chút tiếng tăm nào a!"

Công Tôn Vân không trả lời hắn.

“Nhàn Vân có đoán được điều gì hay không?" Hạ Dung Hoa hoàn toàn dựa dẫm vào hắn.

Công Tôn Vân bẻ một cành hoa, ngắm nghía thưởng thức. Hắn hỏi:

“Ngũ đệ, Vương cô nương trúng độc, sẽ không có di chứng gì chứ?"

Công Tôn Chỉ nói: “Độc này tuy mạnh, nhưng giải rất nhanh. Người hạ độc này, nhất định biết ta am hiểu y thuật, có thể đúng lúc cứu được Vương cô nương. Vương cô nương sức khỏe không tệ, chỉ phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa, nhưng không để lại di chứng gì."

Công Tôn Vân dùng sức vò nát cành hoa trên tay, quyết đoán. “Dung Hoa, đáp án đã rõ ràng rồi."

Hạ Dung Hoa vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng, hắn nói: “Ta chỉ biết nhất định không phải là Nhàn Vân, cũng không phải ta."

“Thiếu trang chủ, ý Nhàn Vân là Hà Tai." Công Tôn Chỉ nhắc nhở hắn.

Hạ Dung Hoa ngẩn ra, đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Ngươi nói……không thể nào! Cho dù là hắn đã hạ độc, chỉ sợ cũng do hai người đồng mưu……"

Giọng Công Tôn Vân lạnh lẽo như tiếng ngọc thạch va chạm nhau, hắn không lưu tình chút nào nói:

“Tin hay không tùy ngươi. Người càng thân cận càng dễ dàng xuống tay, nàng nuôi một con mãnh hổ, con mãnh hổ này lúc nào cũng có thể cắn ngược lại nàng."

“Nhàn Vân, có cần lén thông báo cho Vương cô nương hay không?" Công Tôn Chỉ hỏi.

“Đợi nàng sau khi tỉnh lại nhất định sẽ biết là ai đã hạ độc, chúng ta không cần phải nhúng tay vào." Công Tôn Vân buông thõng hai tay xuống, nhìn đống hoa bị vò nát rơi lả tả trên mặt đất. Hắn cúi đầu xuống chăm chú nhìn mặt đất một hồi, khi ngước mặt lên thần sắc vô cùng tự nhiên.

“Dung Hoa, ngươi nên chuẩn bị tâm lý, Xà ấn trên mặt Thiên nô là hình xăm đặc trưng, Lão ngũ đã nghiên cứu qua, hình xăm này sẽ không thể tẩy được. Nếu ngươi muốn lưu lại người này, không thể tưởng tượng tương lai Thiên Hạ trang phải chịu áp lực như thế nào."

“Ta biết." Hạ Dung Hoa khó giữ được vẻ trầm ổn. “Cho dù Thiên Hạ trang bị buộc phải lộ nguyên hình, phải rời khỏi giang hồ, ta tuyệt đối cũng muốn giữ lại Hà Tai. Nhưng Vương Vân kia có chút phiền toái, rủi lỡ nàng ngăn cản Hà Tai, hoặc là trở về cầu cứu với Hoàng Phủ gia…… Nhàn Vân, ngươi nghĩ xem, chúng ta có cần tiên hạ thủ vi cường hay không……" Phát hiện Công Tôn Vân đang lạnh lùng theo dõi hắn, hắn chột dạ nói: “Nếu không, ngươi nghĩ có cách nào không?"

“Ngươi thích thì cứ việc giữ Hà Tai lại, nhưng không được động đến nàng." Công Tôn Vân nói rõ.

Hắn liếc mắt thoáng nhìn qua căn phòng khách mà Vương Vân và Hà Tai cùng ở chung với nhau đêm nay, đôi mắt tuấn mỹ ánh lên một cảm xúc khó tả.
Tác giả : Vũ Hồng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại