Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Chương 68: Giao thủ (tiếp)
Chíu!
Lâm Hàn phát động thuật Phi lôi thần, biến mất khỏi vị trí, né khỏi chiêu thức tất sát của Lâm Thế Hùng.
Ma pháp không gian?
Không phải! Không có dấu hiệu tinh thần lực xé mở không gian, giống như dùng một loại năng lượng khác, kết hợp với thân thể để xuyên thấu qua không gian vậy.
Ngươi rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì?
Kiếm thuật mặc dù không được thuần thục cho lắm, nhưng tốc độ xuất kiếm thực sự rất nhanh. Nhất là chiêu kiếm kết hợp với loại thuật không gian này, nếu Lâm Hàn có thể căn chính xác hơn thời gian xuất kiếm, Lâm Thế Hùng chắc chắn không có một cơ hội nào đón đỡ kiếm chiêu.
Còn cả cách thức hắn rút kiếm khỏi vỏ nữa! Trong đời Lâm Thế Hùng chưa thấy bất cứ một ai sử dụng kiếm theo cách đó. Vỏ kiếm gần như chỉ là một vật trang trí, trong chiến đấu, một kiếm khách luôn luôn phải có ưu tiên hàng đầu là rút kiếm khỏi vỏ, hành động để kiếm trong vỏ chiến đấu gần như là coi thường đối thủ.
Nhưng đối với Lâm Hàn, hắn luôn lợi dụng mọi thời cơ để tra kiếm lại vào bao. Đưa thanh kiếm trở lại trạng thái ẩn mình, nhưng một khi kiếm ra khỏi vỏ, trảm thế đó có lẽ còn mạnh gấp đôi so với kiếm pháp của hắn lúc bình thường.
Thực sự là một loại kiếm pháp tà đạo! Mặc dù rất mạnh, nhưng cũng có khuyết điểm, đó là khi không có cơ hội thu kiếm lại, vậy thì chiêu thức mạnh nhất cũng gần như bị vô hiệu hóa, kiếm pháp còn lại của hắn chủ yếu ở một chữ nhanh, nhưng lại không đến nơi đến chốn, vẫn còn quá nhiều sơ hở để nắm bắt.
Lâm Thế Hùng nghiêm túc cảm nhận, thoáng chốc đã biết được địch thủ nơi đâu.
Bên trên!
Chưa cần nhìn, Lâm Thế Hùng đã nhanh tay xuất thủ, quạt thép xếp lại, chọc thẳng lên trời.
Lâm Hàn nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn ở đây. Một cây quạt như vậy làm sao dài bằng kiếm? Lâm Thế Hùng ra chiêu kiểu đó, chắc chắn sẽ bị kiếm đâm trúng trước khi quạt của hắn chạm được tới Lâm Hàn.
Nhưng Lâm Thế Hùng đâu phải kẻ ngu như vậy?
Lâm Hàn híp mắt lại, từ bỏ kiếm chiêu hiện tại, phát động phi lôi thần thuật, xuất hiện ở một vị trí khác.
Quả nhiên!
Từ đầu quạt nhọn hoắt, một luồng “kiếm khí" hung mãnh phóng xuất, bắn thẳng tới vị trí đầu của Lâm Hàn. Nếu Lâm Hàn vẫn chấp nhất với chiêu thức kia, chắc chắn sẽ phải đối đầu với kết cục thân vong.
Lâm Thế Hùng thầm hô đáng tiếc, nhưng hắn cũng đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra. Hai mắt nhắm lại, dây chuyền màu lục lại phát sáng, khiến tinh thần hắn tập trung đến cực độ.
Phật!
Cánh quạt xòe ra, ánh sáng năm màu le lói giống như đuôi một con khổng tước mỹ lệ, chân khí uyển chuyển phát động, chiếc quạt như có ma lực, đột ngột đổi hướng, chém lướt về phía bên phải.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm chát chúa vang lên, theo đó, Lâm Hàn lại một lần nữa biến mất, chỉ để lại một ánh chớp trắng bạc.
Chiếc quạt quỷ dị kia lại một lần nữa chuyển hướng, hoàn toàn bỏ qua quy luật về “quán tính", không những chuyển hướng nhanh, mà còn như hành vân lưu thủy, giống như tuyến đường vận hành của quạt vốn dĩ phải như vậy!
- Hạc sí phiến! Linh xà thủ! Hai môn tuyệt học cấp Thiên! Không ngờ trong đời lại có một lần được chiêm ngưỡng!
Trên khán đài, lão giả Hoàng Lực lắc lắc đầu tán thán. Cả đời lão cũng chưa từng được chứng kiến tuyệt học cấp Thiên, nhưng không ngờ đến lúc này rồi lại được chiêm ngưỡng. Lão tập trung quan sát, tham lam lĩnh ngộ, hy vọng có thể tìm ra chút đạo lý gì đó, giúp mình có thể đột phá bình cảnh hiện tại.
Hạc sí phiến, một loại phiến pháp dành cho võ giả hệ phong. Phiến pháp quỷ dị, có thể đổi hướng bất cứ thời điểm nào, không chịu bất cứ hạn chế gì về việc chiêu cũ vừa xuất, chiêu mới chưa sinh. Nếu lọt vào vòng công kích của Hạc sí phiến, vậy thì gần như không có cơ hội nào thoát khỏi, trừ phi người sử dụng Hạc sí phiến kiệt sức, hoặc… ngươi có thuật không gian, đột ngột xuất hiện ở vị trí khác!
Rất tiếc, Lâm Hàn lại chính là trường hợp thứ hai. Đối với hắn, tất cả các tuyệt học thần diệu đến mấy cũng chỉ là phù vân. Nếu hắn muốn tránh, không có bất cứ tuyệt học nào có thể đưa hắn vào tuyệt cảnh.
Đương nhiên, Lâm Hàn vẫn chưa phải vô địch, vẫn có một số loại tuyệt học có thể khắc chế hắn, hoặc là khiến hắn bất cẩn rồi bị đả thương trong khoảnh khắc, giống như vừa rồi Lâm Thế Hùng đã dùng linh xà chưởng pháp đả thương phổi của Lâm Hàn vậy.
- Mẹ kiếp!
Cả Lâm Hàn và Lâm Thế Hùng cùng lúc chửi ầm lên. Hoàn toàn bỏ mặc hình tượng thiếu niên anh tài của mình.
Thực sự quá uất ức!
Lâm Hàn đã phát động thuật phi lôi thần liên tục, kiếm pháp cũng sử dụng đến nhuần nhuyễn vô cùng, nhưng hoàn toàn không phá nổi Hạc sí phiến. Thứ phiến pháp này thực sự quá nhanh, lại quá quỷ dị, hoàn toàn không có thời điểm sơ hở để hắn nắm bắt. Lực cảm nhận của tên này cũng quá biến thái, thậm chí có mấy lần còn giả vờ cảm ứng sai để dụ Lâm Hàn, sau đó đột ngột đổi thế quạt, đánh cho Lâm Hàn trở tay không kịp. Nếu không phải thuật phi lôi thần, có lẽ Lâm Hàn đã bị đánh cho thương tích đầy mình rồi.
Còn đối với Lâm Thế Hùng, cảm giác của hắn đã chẳng hơn gì. Thường ngày, với hai tuyệt học cấp thiên phối hợp như thiên y vô phùng kia, chỉ có chuyện hắn đè kẻ khác ra đánh, làm gì có chuyện bị động phòng thủ như hôm nay. Hơn nữa, kẻ địch lại là kẻ nắm giữ thuật không gian, đúng là loại thuật pháp mà hắn ghét nhất, căm thù nhất. Bởi với loại thuật này, Hạc sí phiến của hắn gần như bị vô hiệu hóa, có làm cách nào cũng không thể vây khốn kẻ địch.
Chiu!
Lâm Hàn phát động thuật phi lôi thần, bắn ra xa hai mươi mét, mặt đối mặt với Lâm Thế Hùng.
Lâm Hàn thừa nhận, đánh cận chiến mình không phải là đối thủ của Lâm Thế Hùng.
Nếu không có thuật phi lôi thần, có lẽ hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Hơn nữa, Lâm Hàn cũng biết, dù cho mình có đánh trúng cũng chưa chắc làm gì được đối thủ, trên người Lâm Thế Hùng còn có một bảo giáp tuyệt thế. Không những có thể bảo vệ hắn không bị tổn thương, mà còn phát ra lôi điện khiến Lâm Hàn tê dại.
Lâm Hàn đã đánh trúng Lâm Thế Hùng hai lần, nhưng đổi lại chỉ là cảm giác tê rần cả người mà thôi. Cũng may, lôi điện này khiến hắn cải tạo tỳ vị với tốc độ như tên lửa, khiến Lâm Hàn cũng được an ủi phần nào.
Nhưng tổn thương cũng là tổn thương, bây giờ Lâm Hàn đang phải chiến đấu trong đau đớn, những tổn thương kia chưa hề được chữa trị hoàn toàn, hắn mới chỉ truyền sinh cơ cuồn cuộn vào để tự động hồi phục dần và khắc chế thương thế mà thôi, tốc độ cực kỳ chậm, có khi còn không theo được tổn thương mới.
- Ta thừa nhận, ngươi là một đối thủ rất mạnh, trước đó có lẽ ta đã đánh giá thấp ngươi rồi! Hoặc là… có lẽ bản thân ta vốn chính là ếch ngồi đáy giếng!
Lâm Hàn cười mỉa, không biết là mỉa mai đối phương, hay là mỉa mai bản thân. Quả thực, lần này hắn đã quá nóng vội, bỏ qua nguyên tắc biết người biết ta, ẩn nhẫn sinh lợi của một Nhẫn giả!
Hắn đã quá coi thường Lâm Thế Hùng, cho rằng đối phương dù có là Võ Đế bản thân cũng có thể chiến thắng. Nhưng thiên hạ bao la, tuấn kiệt đầy rẫy, không phải chỉ có mình Lâm Hàn hắn đặc biệt.
Lâm Hàn tự cảnh cáo bản thân, hắn gần đây có vẻ quá tự cao tự đại, coi thường anh hùng thiên hạ rồi. Quả thực, nhẫn thuật rất lợi hại, hơn nữa những nhẫn thuật mà hắn sở hữu lại toàn là những nhẫn thuật thượng thừa, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn vô địch, bởi hắn còn chưa vận dụng nhẫn thuật đến nơi đến chốn, bởi vì vẫn còn quá nhiều điều có thể khắc chế hắn. Hắn còn quá nhiều nhược điểm mà hiện tại cần phải khắc phục.
Một trận chiến, Lâm Hàn đã nhận ra được quá nhiều thiếu sót, cũng là một bài học cực kỳ đáng giá.
- Không sao! Ngươi cũng ẩn giấu rất kỹ đó thôi, khiến ta gần như coi ngươi là một tên mọt sách không hơn không kém. Ta thực sự rất ghét những kẻ dối trá như ngươi, vì vậy… ta rất muốn đá cho ngươi nát đjt!
Lời vừa dứt, thân hình Lâm Thế Hùng chợt giống như hùng ưng giương cánh, lao tới với tốc độ khủng khiếp. Đây là lần đầu tiên trong trận đấu hắn nắm quyền chủ động công kích, nhưng Lâm Thế Hùng cũng chẳng thấy vui vẻ gì, hắn thừa hiểu, công kích của bản thân không thể chạm tới được người Lâm Hàn.
Hạc sí phiến… loại phiến pháp cấp Thiên, cực kỳ lợi hại, nhưng lại có nhược điểm trí mạng khi đối địch với ma pháp sư không gian hoặc những kẻ có dị thuật tương tự. Người sáng chế ra nó vốn cũng đã thêm một chiêu thức để khắc phục tình trạng này, nhưng cần phải đạt đến đẳng cấp Võ Thánh mới có thể sử dụng được. Đơn giản là vì Võ Thánh đã nắm giữ một phần pháp tắc thiên địa, có thể lợi dụng thiên địa khắc chế thuật không gian!
Hiện giờ, Lâm Thế Hùng đã là Võ Đế cấp mười, đứng trước ngưỡng cửa đột phá đẳng cấp Võ Thánh. Hắn là một trong những thiên tài tuyệt thế của Lâm gia, là người có hy vọng vượt qua được thiên tài đệ nhất của Lâm gia, trở thành đầu đàn trong thế hệ mới của gia tộc.
Đứng trước ngưỡng cửa này cũng đã gần một năm, đối với một thiên tài như hắn, ngộ ra một vài điều ảo diệu cũng là bình thường. Lâm Thế Hùng hiện tại cũng đã có thể sử dụng chiêu thức kia, chỉ là… hắn chỉ có một cơ hội duy nhất!
Nếu thuật Bạt kiếm của Lâm Hàn còn có thể thu kiếm lại, sử dụng lần nữa, vậy thì hắn chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi, không thể lãng phí được!
Beng!
Tròng mắt Lâm Thế Hùng co rút lại.
Trước mặt hắn đột ngột dựng lên một bức tường cây, không những chặn chiêu thức của hắn, mà còn hoàn toàn ngăn cản con đường hắn di chuyển.
Mộc Độn! Mộc đĩnh bích!
Lâm Hàn không muốn sử dụng kiếm pháp cận chiến nữa.
Hắn đã chịu thương tổn ở tỳ và phổi không nhẹ, hiện tại, nếu còn dùng kiếm pháp giao chiến, Lâm Hàn sẽ chỉ chuốc lấy tổn thương ngày càng nặng mà thôi. Hắn không phải Võ giả, chân khí hộ thân là một thứ gì đó quá xa lạ với hắn.
Hâyyyy!
Lâm Thế Hùng hét lớn, nội lực dồn mạnh vào cánh quạt, Mộc Đĩnh Bích thoáng chốc đã bị phá tan, lộ ra thân hình Lâm Hàn đứng sừng sững phía sau, hai tay đang kết ra những thủ ấn quái dị.
Thủy Độn! Thiết Thủy Tiễn!
Thủ đoạn hoàn toàn không nằm trong vùng hiểu biết của Lâm Thế Hùng. Lâm Hàn hít sâu, ngực căng phồng, từ miệng hắn, một mũi tên nước như đạn đạo bắn phá về phía địch thủ.
Lâm Thế Hùng một lần nữa kinh ngạc, thủ đoạn công kích quái quỷ gì thế này? Ma pháp sư? Không phải, nguyên tố trong không gian chưa hề bị điều động, hơn nữa, không có bất cứ ma pháp sư nào phun thủy tiễn ra từ miệng cả!
Trong đầu suy đoán, nhưng thủ đoạn không hề chậm trễ. Bộ pháp linh hoạt vô cùng, dễ dàng né tránh Thiết Thủy Tiễn, thoáng chốc đã tiếp cận Lâm Hàn.
Nhưng không đợi Lâm Thế Hùng vui mừng, cảm giác nguy hiểm đã chợt xâm chiếm tâm hồn hắn. Thủ thế Lâm Hàn biến đổi, trở thành ấn Tỵ, hai tay như nắm chặt vào nhau.
Từ dưới đất, những nhánh cây có ngọn nhọn hoắt như bàn chông mạnh mẽ chọc lên, tua tủa công kích tới đầu, ngực, chân, bụng Lâm Thế Hùng. Nếu tiếp tục ngoan cố công kích, rất có thể hắn sẽ bị đâm thành cái sàng.
Mộc Độn – Thụ Lâm Đại Băng!
Lâm Thế Hùng cắn răng, biết lần công kích này đã hoàn toàn thất bại. Hắn đành phải lật ngửa người, sử dụng phương pháp lộn vòng để quay lại.
Trước mặt Lâm Hàn, từng nhánh cây xanh mơn mởn mọc túa ra từ một gốc, hình dáng giống như một chiếc vương miện, hoàn toàn chắn trước mặt hắn. Nhìn xuyên thấu qua kẽ lá, Lâm Thế Hùng có thể cảm thấy được kẻ địch đang siết chặt thủ ấn, đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mình….
Lâm Hàn phát động thuật Phi lôi thần, biến mất khỏi vị trí, né khỏi chiêu thức tất sát của Lâm Thế Hùng.
Ma pháp không gian?
Không phải! Không có dấu hiệu tinh thần lực xé mở không gian, giống như dùng một loại năng lượng khác, kết hợp với thân thể để xuyên thấu qua không gian vậy.
Ngươi rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì?
Kiếm thuật mặc dù không được thuần thục cho lắm, nhưng tốc độ xuất kiếm thực sự rất nhanh. Nhất là chiêu kiếm kết hợp với loại thuật không gian này, nếu Lâm Hàn có thể căn chính xác hơn thời gian xuất kiếm, Lâm Thế Hùng chắc chắn không có một cơ hội nào đón đỡ kiếm chiêu.
Còn cả cách thức hắn rút kiếm khỏi vỏ nữa! Trong đời Lâm Thế Hùng chưa thấy bất cứ một ai sử dụng kiếm theo cách đó. Vỏ kiếm gần như chỉ là một vật trang trí, trong chiến đấu, một kiếm khách luôn luôn phải có ưu tiên hàng đầu là rút kiếm khỏi vỏ, hành động để kiếm trong vỏ chiến đấu gần như là coi thường đối thủ.
Nhưng đối với Lâm Hàn, hắn luôn lợi dụng mọi thời cơ để tra kiếm lại vào bao. Đưa thanh kiếm trở lại trạng thái ẩn mình, nhưng một khi kiếm ra khỏi vỏ, trảm thế đó có lẽ còn mạnh gấp đôi so với kiếm pháp của hắn lúc bình thường.
Thực sự là một loại kiếm pháp tà đạo! Mặc dù rất mạnh, nhưng cũng có khuyết điểm, đó là khi không có cơ hội thu kiếm lại, vậy thì chiêu thức mạnh nhất cũng gần như bị vô hiệu hóa, kiếm pháp còn lại của hắn chủ yếu ở một chữ nhanh, nhưng lại không đến nơi đến chốn, vẫn còn quá nhiều sơ hở để nắm bắt.
Lâm Thế Hùng nghiêm túc cảm nhận, thoáng chốc đã biết được địch thủ nơi đâu.
Bên trên!
Chưa cần nhìn, Lâm Thế Hùng đã nhanh tay xuất thủ, quạt thép xếp lại, chọc thẳng lên trời.
Lâm Hàn nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn ở đây. Một cây quạt như vậy làm sao dài bằng kiếm? Lâm Thế Hùng ra chiêu kiểu đó, chắc chắn sẽ bị kiếm đâm trúng trước khi quạt của hắn chạm được tới Lâm Hàn.
Nhưng Lâm Thế Hùng đâu phải kẻ ngu như vậy?
Lâm Hàn híp mắt lại, từ bỏ kiếm chiêu hiện tại, phát động phi lôi thần thuật, xuất hiện ở một vị trí khác.
Quả nhiên!
Từ đầu quạt nhọn hoắt, một luồng “kiếm khí" hung mãnh phóng xuất, bắn thẳng tới vị trí đầu của Lâm Hàn. Nếu Lâm Hàn vẫn chấp nhất với chiêu thức kia, chắc chắn sẽ phải đối đầu với kết cục thân vong.
Lâm Thế Hùng thầm hô đáng tiếc, nhưng hắn cũng đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra. Hai mắt nhắm lại, dây chuyền màu lục lại phát sáng, khiến tinh thần hắn tập trung đến cực độ.
Phật!
Cánh quạt xòe ra, ánh sáng năm màu le lói giống như đuôi một con khổng tước mỹ lệ, chân khí uyển chuyển phát động, chiếc quạt như có ma lực, đột ngột đổi hướng, chém lướt về phía bên phải.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm chát chúa vang lên, theo đó, Lâm Hàn lại một lần nữa biến mất, chỉ để lại một ánh chớp trắng bạc.
Chiếc quạt quỷ dị kia lại một lần nữa chuyển hướng, hoàn toàn bỏ qua quy luật về “quán tính", không những chuyển hướng nhanh, mà còn như hành vân lưu thủy, giống như tuyến đường vận hành của quạt vốn dĩ phải như vậy!
- Hạc sí phiến! Linh xà thủ! Hai môn tuyệt học cấp Thiên! Không ngờ trong đời lại có một lần được chiêm ngưỡng!
Trên khán đài, lão giả Hoàng Lực lắc lắc đầu tán thán. Cả đời lão cũng chưa từng được chứng kiến tuyệt học cấp Thiên, nhưng không ngờ đến lúc này rồi lại được chiêm ngưỡng. Lão tập trung quan sát, tham lam lĩnh ngộ, hy vọng có thể tìm ra chút đạo lý gì đó, giúp mình có thể đột phá bình cảnh hiện tại.
Hạc sí phiến, một loại phiến pháp dành cho võ giả hệ phong. Phiến pháp quỷ dị, có thể đổi hướng bất cứ thời điểm nào, không chịu bất cứ hạn chế gì về việc chiêu cũ vừa xuất, chiêu mới chưa sinh. Nếu lọt vào vòng công kích của Hạc sí phiến, vậy thì gần như không có cơ hội nào thoát khỏi, trừ phi người sử dụng Hạc sí phiến kiệt sức, hoặc… ngươi có thuật không gian, đột ngột xuất hiện ở vị trí khác!
Rất tiếc, Lâm Hàn lại chính là trường hợp thứ hai. Đối với hắn, tất cả các tuyệt học thần diệu đến mấy cũng chỉ là phù vân. Nếu hắn muốn tránh, không có bất cứ tuyệt học nào có thể đưa hắn vào tuyệt cảnh.
Đương nhiên, Lâm Hàn vẫn chưa phải vô địch, vẫn có một số loại tuyệt học có thể khắc chế hắn, hoặc là khiến hắn bất cẩn rồi bị đả thương trong khoảnh khắc, giống như vừa rồi Lâm Thế Hùng đã dùng linh xà chưởng pháp đả thương phổi của Lâm Hàn vậy.
- Mẹ kiếp!
Cả Lâm Hàn và Lâm Thế Hùng cùng lúc chửi ầm lên. Hoàn toàn bỏ mặc hình tượng thiếu niên anh tài của mình.
Thực sự quá uất ức!
Lâm Hàn đã phát động thuật phi lôi thần liên tục, kiếm pháp cũng sử dụng đến nhuần nhuyễn vô cùng, nhưng hoàn toàn không phá nổi Hạc sí phiến. Thứ phiến pháp này thực sự quá nhanh, lại quá quỷ dị, hoàn toàn không có thời điểm sơ hở để hắn nắm bắt. Lực cảm nhận của tên này cũng quá biến thái, thậm chí có mấy lần còn giả vờ cảm ứng sai để dụ Lâm Hàn, sau đó đột ngột đổi thế quạt, đánh cho Lâm Hàn trở tay không kịp. Nếu không phải thuật phi lôi thần, có lẽ Lâm Hàn đã bị đánh cho thương tích đầy mình rồi.
Còn đối với Lâm Thế Hùng, cảm giác của hắn đã chẳng hơn gì. Thường ngày, với hai tuyệt học cấp thiên phối hợp như thiên y vô phùng kia, chỉ có chuyện hắn đè kẻ khác ra đánh, làm gì có chuyện bị động phòng thủ như hôm nay. Hơn nữa, kẻ địch lại là kẻ nắm giữ thuật không gian, đúng là loại thuật pháp mà hắn ghét nhất, căm thù nhất. Bởi với loại thuật này, Hạc sí phiến của hắn gần như bị vô hiệu hóa, có làm cách nào cũng không thể vây khốn kẻ địch.
Chiu!
Lâm Hàn phát động thuật phi lôi thần, bắn ra xa hai mươi mét, mặt đối mặt với Lâm Thế Hùng.
Lâm Hàn thừa nhận, đánh cận chiến mình không phải là đối thủ của Lâm Thế Hùng.
Nếu không có thuật phi lôi thần, có lẽ hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Hơn nữa, Lâm Hàn cũng biết, dù cho mình có đánh trúng cũng chưa chắc làm gì được đối thủ, trên người Lâm Thế Hùng còn có một bảo giáp tuyệt thế. Không những có thể bảo vệ hắn không bị tổn thương, mà còn phát ra lôi điện khiến Lâm Hàn tê dại.
Lâm Hàn đã đánh trúng Lâm Thế Hùng hai lần, nhưng đổi lại chỉ là cảm giác tê rần cả người mà thôi. Cũng may, lôi điện này khiến hắn cải tạo tỳ vị với tốc độ như tên lửa, khiến Lâm Hàn cũng được an ủi phần nào.
Nhưng tổn thương cũng là tổn thương, bây giờ Lâm Hàn đang phải chiến đấu trong đau đớn, những tổn thương kia chưa hề được chữa trị hoàn toàn, hắn mới chỉ truyền sinh cơ cuồn cuộn vào để tự động hồi phục dần và khắc chế thương thế mà thôi, tốc độ cực kỳ chậm, có khi còn không theo được tổn thương mới.
- Ta thừa nhận, ngươi là một đối thủ rất mạnh, trước đó có lẽ ta đã đánh giá thấp ngươi rồi! Hoặc là… có lẽ bản thân ta vốn chính là ếch ngồi đáy giếng!
Lâm Hàn cười mỉa, không biết là mỉa mai đối phương, hay là mỉa mai bản thân. Quả thực, lần này hắn đã quá nóng vội, bỏ qua nguyên tắc biết người biết ta, ẩn nhẫn sinh lợi của một Nhẫn giả!
Hắn đã quá coi thường Lâm Thế Hùng, cho rằng đối phương dù có là Võ Đế bản thân cũng có thể chiến thắng. Nhưng thiên hạ bao la, tuấn kiệt đầy rẫy, không phải chỉ có mình Lâm Hàn hắn đặc biệt.
Lâm Hàn tự cảnh cáo bản thân, hắn gần đây có vẻ quá tự cao tự đại, coi thường anh hùng thiên hạ rồi. Quả thực, nhẫn thuật rất lợi hại, hơn nữa những nhẫn thuật mà hắn sở hữu lại toàn là những nhẫn thuật thượng thừa, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn vô địch, bởi hắn còn chưa vận dụng nhẫn thuật đến nơi đến chốn, bởi vì vẫn còn quá nhiều điều có thể khắc chế hắn. Hắn còn quá nhiều nhược điểm mà hiện tại cần phải khắc phục.
Một trận chiến, Lâm Hàn đã nhận ra được quá nhiều thiếu sót, cũng là một bài học cực kỳ đáng giá.
- Không sao! Ngươi cũng ẩn giấu rất kỹ đó thôi, khiến ta gần như coi ngươi là một tên mọt sách không hơn không kém. Ta thực sự rất ghét những kẻ dối trá như ngươi, vì vậy… ta rất muốn đá cho ngươi nát đjt!
Lời vừa dứt, thân hình Lâm Thế Hùng chợt giống như hùng ưng giương cánh, lao tới với tốc độ khủng khiếp. Đây là lần đầu tiên trong trận đấu hắn nắm quyền chủ động công kích, nhưng Lâm Thế Hùng cũng chẳng thấy vui vẻ gì, hắn thừa hiểu, công kích của bản thân không thể chạm tới được người Lâm Hàn.
Hạc sí phiến… loại phiến pháp cấp Thiên, cực kỳ lợi hại, nhưng lại có nhược điểm trí mạng khi đối địch với ma pháp sư không gian hoặc những kẻ có dị thuật tương tự. Người sáng chế ra nó vốn cũng đã thêm một chiêu thức để khắc phục tình trạng này, nhưng cần phải đạt đến đẳng cấp Võ Thánh mới có thể sử dụng được. Đơn giản là vì Võ Thánh đã nắm giữ một phần pháp tắc thiên địa, có thể lợi dụng thiên địa khắc chế thuật không gian!
Hiện giờ, Lâm Thế Hùng đã là Võ Đế cấp mười, đứng trước ngưỡng cửa đột phá đẳng cấp Võ Thánh. Hắn là một trong những thiên tài tuyệt thế của Lâm gia, là người có hy vọng vượt qua được thiên tài đệ nhất của Lâm gia, trở thành đầu đàn trong thế hệ mới của gia tộc.
Đứng trước ngưỡng cửa này cũng đã gần một năm, đối với một thiên tài như hắn, ngộ ra một vài điều ảo diệu cũng là bình thường. Lâm Thế Hùng hiện tại cũng đã có thể sử dụng chiêu thức kia, chỉ là… hắn chỉ có một cơ hội duy nhất!
Nếu thuật Bạt kiếm của Lâm Hàn còn có thể thu kiếm lại, sử dụng lần nữa, vậy thì hắn chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi, không thể lãng phí được!
Beng!
Tròng mắt Lâm Thế Hùng co rút lại.
Trước mặt hắn đột ngột dựng lên một bức tường cây, không những chặn chiêu thức của hắn, mà còn hoàn toàn ngăn cản con đường hắn di chuyển.
Mộc Độn! Mộc đĩnh bích!
Lâm Hàn không muốn sử dụng kiếm pháp cận chiến nữa.
Hắn đã chịu thương tổn ở tỳ và phổi không nhẹ, hiện tại, nếu còn dùng kiếm pháp giao chiến, Lâm Hàn sẽ chỉ chuốc lấy tổn thương ngày càng nặng mà thôi. Hắn không phải Võ giả, chân khí hộ thân là một thứ gì đó quá xa lạ với hắn.
Hâyyyy!
Lâm Thế Hùng hét lớn, nội lực dồn mạnh vào cánh quạt, Mộc Đĩnh Bích thoáng chốc đã bị phá tan, lộ ra thân hình Lâm Hàn đứng sừng sững phía sau, hai tay đang kết ra những thủ ấn quái dị.
Thủy Độn! Thiết Thủy Tiễn!
Thủ đoạn hoàn toàn không nằm trong vùng hiểu biết của Lâm Thế Hùng. Lâm Hàn hít sâu, ngực căng phồng, từ miệng hắn, một mũi tên nước như đạn đạo bắn phá về phía địch thủ.
Lâm Thế Hùng một lần nữa kinh ngạc, thủ đoạn công kích quái quỷ gì thế này? Ma pháp sư? Không phải, nguyên tố trong không gian chưa hề bị điều động, hơn nữa, không có bất cứ ma pháp sư nào phun thủy tiễn ra từ miệng cả!
Trong đầu suy đoán, nhưng thủ đoạn không hề chậm trễ. Bộ pháp linh hoạt vô cùng, dễ dàng né tránh Thiết Thủy Tiễn, thoáng chốc đã tiếp cận Lâm Hàn.
Nhưng không đợi Lâm Thế Hùng vui mừng, cảm giác nguy hiểm đã chợt xâm chiếm tâm hồn hắn. Thủ thế Lâm Hàn biến đổi, trở thành ấn Tỵ, hai tay như nắm chặt vào nhau.
Từ dưới đất, những nhánh cây có ngọn nhọn hoắt như bàn chông mạnh mẽ chọc lên, tua tủa công kích tới đầu, ngực, chân, bụng Lâm Thế Hùng. Nếu tiếp tục ngoan cố công kích, rất có thể hắn sẽ bị đâm thành cái sàng.
Mộc Độn – Thụ Lâm Đại Băng!
Lâm Thế Hùng cắn răng, biết lần công kích này đã hoàn toàn thất bại. Hắn đành phải lật ngửa người, sử dụng phương pháp lộn vòng để quay lại.
Trước mặt Lâm Hàn, từng nhánh cây xanh mơn mởn mọc túa ra từ một gốc, hình dáng giống như một chiếc vương miện, hoàn toàn chắn trước mặt hắn. Nhìn xuyên thấu qua kẽ lá, Lâm Thế Hùng có thể cảm thấy được kẻ địch đang siết chặt thủ ấn, đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mình….
Tác giả :
Hóng Heart