Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Chương 315: Trước lúc khai màn
Lâm Hàn rời đi rồi.
Trước khi đi, hắn còn nhận được một câu tán thưởng khá khó hiểu của Lâm Chấn Sơn, khiến hắn ngờ nghệch chẳng biết lão có ý gì.
- Tuyết tiên tử nhà mi… quả nhiên là một bảo bối a! Đối xử nàng cho tốt!
- Cái này không cần ông nhắc! Thằng cháu trăm cay ngàn đắng mới rước được nàng về! Đâu có phát điên mà đối xử tệ với nàng!
Lâm Hàn vô tội nhún vai, ra vẻ như đó là điều chắc chắn hắn phải làm!
…
Nhưng trải qua Lâm Chấn Sơn nhắc nhở, Lâm Hàn đúng là càng thấy nhớ Tuyết tỷ tỷ mãnh liệt hơn, bước chân không khỏi tăng nhanh, giống như một cơn gió rời khỏi tiểu thế giới, trở về trạch viện Lâm gia.
- Ha ha, Tú Linh, nhanh lên, nhanh lên nào, cậu không đuổi được tớ đâu! Ha ha…
- Chơi xấu! Cậu nói dùng chakra sẽ chạy nhanh hơn, sao tớ không thấy gì?
Vừa bước tới cửa căn viện của mình, Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng cười đùa của hai bé gái, đều rất thanh thúy và dễ nghe, một trong đó là con gái hắn Lâm Băng, còn lại, hình như hắn không biết.
Bước vào trong viện, Lâm Hàn nhất thời sửng sốt, ở đây khá là đông người a! Có trai có gái, hầu hết đều là bọn nhóc chừng sáu bảy tuổi như Lâm Băng, trong số đó có vài đứa khá là quen mặt, hình như đều là bạn cùng lớp với Lâm Băng thì phải!
Nhín thấy Lâm Hàn, cả đám trẻ đồng loạt dừng lại, đồng thanh chào:
- Bọn cháu chào chú!
Ách…
Lâm Hàn có chút bối rối gãi gãi đầu! Đột nhiên có nhiều trẻ con như vậy chào hỏi mình, hắn cũng rất là thẹn thùng a!
Dù sao cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với bạn của con gái, hơn nữa còn là một lúc nhiều người như vậy, ít nhất cũng năm sáu đứa a!
Nhanh chóng trấn tĩnh bản thân, Lâm Hàn nhớ lại kiếp trước, cha mẹ hắn hồi đó từng hành xử thế nào khi dẫn bạn vào nhà, cũng làm một bộ cười thân thiện:
- Ừm! Chào các cháu! Mấy đứa cứ chơi thoải mái đi, không cần để ý tới ta! Ha ha…
Nói xong nhanh chóng rời đi trước! Cha mẹ kè kè bên cạnh xem đám trẻ chơi đùa là chuyện rất không nên a! Hắn nhớ kiếp trước mình cũng thấy rất mất tự nhiên khi mẹ cứ kè kè như vậy! Chơi không có tận hứng!
Quả nhiên, mấy đứa trẻ càng mỉm cười tươi hơn, tiếp tục chơi đùa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bước vào phòng khách, Lâm Hàn cuối cùng cũng đã thấy được Tuyết Thiên Lăng. Lúc này nàng đang lẳng lặng ngồi đó, nhìn đám trẻ vui vẻ chơi đùa ngoài kia, ngồi bên cạnh là một bé trai vẻ mặt cao ngạo khinh thường nhìn đám ngoài kia, ngoài ra còn có một đứa nữa, mặc dù đang ngồi nhưng bộ dạng có vẻ hơi bất an vuốt vuốt chéo áo.
Lâm Hàn nhận ra, đó là Lâm Hồng Thái, con trai của Lâm Thế Gia, thằng bé này trước đó vẫn muốn học nhẫn thuật của hắn, chờ đợi hắn chính thức giảng dạy sẽ đến bái sư học tập.
Tính bối phận, Lâm Hồng Thái còn coi như cháu họ của hắn, mặc dù huyết thống đã xa đến tít mù khơi rồi!
- Chàng về rồi!
Tuyết Thiên Lăng mềm mại nở nụ cười, chậm rãi tiến tới giúp hắn cởi ngự thần bào, treo lên trên giá, lại nhẹ nhàng nói:
- Hồng Thái nói rằng có việc muốn tìm chàng, đã đợi ở đây rất lâu rồi!
- Ồ!
Lâm Hàn ra vẻ bất ngờ cười cười:
- Sao vậy? Hồng Thái tìm ta có chuyện gì?
Câu này là nói với Lâm Hồng Thái.
Nghe Lâm Hàn hỏi, Lâm Hồng Thái có vẻ càng bất an hơn:
- Thầy… thầy Lâm Hàn, em… em…
- À!
Lâm Hàn nghe xưng hô này, lại kết hợp với thần thái sốt ruột của Lâm Hồng Thái, thoáng chốc hiểu ra chuyện gì:
- Vậy đi! Nhiệm vụ thử thách ta cũng đã hoàn thành, từ giờ chính thức là giáo viên của học viện! Lo thủ tục chắc còn cần một tuần nữa, nhóc trở về ôn tập cho tốt, sớm tốt nghiệp lớp vỡ lòng kia đi, có lẽ sang tuần sau là có thể tới lớp của ta được rồi!
Vừa nói vừa cười hì hì xoa đầu Lâm Hồng Thái, khiến thằng bé kích động tới đỏ cả mặt, trong mắt tràn ngập vui mừng. Xem ra, chờ đợi lâu như vậy vẫn chưa có thông tin gì từ Lâm Hàn, khiến cho một thằng nhóc sáu tuổi như Hồng Thái cũng sốt ruột lắm rồi!
- Được rồi! Ta còn có chuyện nói với Thiên Lăng, hai đứa không còn việc gì thì ra ngoài chơi với bạn đi!
Nghe Lâm Hàn nói vậy, Lâm Hồng Thái nhanh chóng rời đi, còn Lâm Phong chỉ do dự một chút, cuối cùng cũng cúi đầu chạy mất! Thằng nhãi này bây giờ cũng có chút “biết thân biết phận", không hiên ngang chống đối Lâm Hàn như hồi đầu nữa rồi.
Hai đứa kia vừa ra khỏi phòng, Lâm Hàn ngay lập tức đã ngồi phịch xuống ghế, một bộ mệt rã rời tay chân.
- Mệt lắm sao?
Tuyết Thiên Lăng nhẹ nhàng tiến tới, lấy ra một chiếc khăn tay thơm ngát, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn. Mặc dù mồ hôi này không lau cũng sẽ tự tiêu tán, nhưng Lâm Hàn vẫn rất hưởng thụ động tác này. Đơn giản là vì người lau cho hắn là Tuyết Thiên Lăng.
Lâm Hàn bắt lấy bàn tay mềm mại của nàng, cười hì hì nói:
- Cũng mệt một chút! Nhưng thấy nàng là hết mệt rồi!
Lại thấy Tuyết Thiên Lăng chỉ cười cổ quái nhìn mình, Lâm Hàn cũng có chút xấu hổ đổi chủ đề:
- Cũng không biết con nhóc kia lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy! Một đường chạy nhảy như sóc, về đến nhà vẫn sinh long hoạt hổ kéo một đám bạn tới chơi đùa! Bội phục a!
- Ừm!
Tuyết Thiên Lăng cũng từ tốn ngồi xuống cạnh hắn:
- Nhìn Băng nhi vui vẻ khoái hoạt như bây giờ, ta cũng an lòng! Cảm ơn chàng!
- Cảm ơn gì chứ?
Lâm Hàn cười xòa cho qua, lại cười xấu xa chỉ chỉ vào Lâm Phong:
- Nhìn Băng nhi vui vẻ là một chuyện, nhưng mà nhìn thằng nhãi con kia bị chọc ghẹo còn vui hơn! Ha ha…
Tuyết Thiên Lăng dõi mắt nhìn theo, nhất thời cũng dở khóc dở cười! Thì ra Băng nhi điện hạ đã dùng Băng độn tạo ra một sân trượt, cả đám thích thú chơi đùa, ngay cả Lâm Hồng Thái vốn bình thường tự ti cũng bị kéo vào. Chỉ riêng Lâm Phong vẫn một mặt hếch lên trời đứng bên cạnh, không coi ai ra gì.
Đám bạn cùng lớp kia cũng biết tính nó, không đến trêu chọc, Băng nhi thì tốt, nhất quyết phải kéo Lâm Phong vào cuộc, cuối cùng giằng co một trận, thằng nhóc kia bị kéo ngã chổng vó, cực kỳ chật vật muốn đứng dậy, nhưng bất đắc dĩ vì không biết trượt băng nên một lần nữa gặm đất, tóc tai bù xù, đầu cúi gằm như con gà trống bại trận.
Lại được cô bé con nhà Lâm Hàn học được thói vô lương từ cha, đứng bên cạnh thỏa thích cười khanh khách, dẫn theo cả đám trẻ con cùng nhau cười lăn cười bò, càng khiến Lâm Phong muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong.
Mất mặt, mất mặt a! Nhưng Lâm Phong hết lần này đến lần khác không thể làm gì! Đối với Lâm Băng, nó hoàn toàn hết cách!
Aiz… đáng thương tấm lòng muội khống trong thiên hạ a!
- Chàng đó! Nào có ai muốn thấy con trai mình xấu mặt như vậy!
Tuyết Thiên Lăng trách móc vỗ lên tay hắn một cái, ánh mắt hờn dỗi phong tình vạn chủng, khiến Lâm Hàn thoáng chốc lại thấy rục rịch.
Phải nói, Tuyết Thiên Lăng tu vi càng tịnh tiến, thần thái lại càng thêm phong phú, không còn là bộ dạng lãnh đạm vô vi như thuở nào. Xem ra, nàng đã thay đổi rất nhiều từ khi trở về nhà, hơn nữa còn là theo chiều hướng rất tích cực.
Vong tình cũng là đạo, nhưng đạo này… không cần cũng thế! So với một Tuyết Thiên Lăng lạnh lùng như tuyết, Lâm Hàn lại càng thích một tiên tử hạ phàm, một Tuyết Thiên Lăng mềm mại như nước hơn. Nếu Tuyết Thiên Lăng đã lựa chọn từ bỏ đạo vô vi kia, Lâm Hàn cũng rất nguyện ý giúp nàng theo đuổi một đạo khác.
Đạo mà chính nàng muốn!
Hưởng thụ thời khắc ấm áp một phen, Lâm Hàn bắt đầu hỏi thăm:
- Trong thời gian ta rời đi, trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?
Tuyết Thiên Lăng thản nhiên nói:
- Có là có, nhưng cũng không coi là chuyện to tát gì! Ta đã giải quyết xong rồi!
- Ồ!
Lâm Hàn cũng gật đầu, không hề có ý hỏi thêm. Tuyết Thiên Lăng ngược lại thấy kỳ quái:
- Chàng không muốn biết là chuyện gì sao?
Lâm Hàn vẫn nắm lấy tay nàng, chân thành nói:
- Nếu nàng đã nói là chuyện nhỏ, vậy ta cũng không cần để tâm làm gì! Nàng giải quyết, ta rất an tâm!
Đột ngột hắn lại bật cười:
- Nhắc đến, hình như nàng còn cao tay hơn ta gấp trăm lần nha! Nội trong Lâm gia này, ngoại trừ hai lão già kia còn ai làm gì được nàng? Khà khà… vẫn là tiểu Hàn cao tay, rước được Tuyết tiên tử về nhà, ừm ừm… để tiểu Hàn tới hiến thân báo đáp Tuyết tiên tử nào…
Dứt lời lại bế bổng Tuyết Thiên Lăng, đặt lên đùi mình, hung hăng hôn hít một phen, không quên kiểm tra xem nàng có thay đổi gì không. Tuyết tiên tử cũng chỉ hờn dỗi nhìn hắn, hai má hơi hồng lên, không hề có ý trách móc.
- Còn có một chuyện, ta muốn hỏi ý kiến nàng!
Lâm Hàn chung quy cũng vừa mới “dập lửa" cho Lê Ân Tĩnh, hắn không định cứ như vậy thân mật với Tuyết Thiên Lăng. Đây không phải vấn đề “sức chiến đấu", mà là Lâm Hàn không muốn bất công với thê tử của mình.
Ít nhất cũng phải dẫn nàng đi dạo chơi, ôn tồn lại một chút đã a! Cứ về đến nhà là đòi hỏi chuyện kia, khác nào coi Tuyết tiên tử là chỗ phát tiết?
Còn Lê Ân Tĩnh thì khác, dục hỏa của nàng thực sự quá lớn, cần nhanh chóng làm dịu, chính nàng cũng thích như vậy, không cần phải nghĩ nhiều.
- Chàng nói đi!
Tuyết Thiên Lăng cười nói.
- Là như vậy! Ông Lâm Chấn Sơn muốn ta tới chăm sóc vườn thuốc…
Lâm Hàn kể lại chi tiết lời đề nghị của Lâm Chấn Sơn. Tuyết Thiên Lăng hơi suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Chàng nên đáp ứng điều kiện này!
- Vì sao?
Lâm Hàn dù đã sớm biết nàng sẽ nói như vậy, nhưng hắn vẫn chưa hiểu nguyên do là gì.
- Bởi vì như vậy có lợi cho chàng!
Tuyết Thiên Lăng bình tĩnh nói.
- Không hiểu!
Lâm Hàn vẫn lắc đầu quầy quậy.
- Chàng ngốc thật đó!
Tuyết Thiên Lăng cười trách móc ấn lên trán hắn:
- Chẳng phải Trường Sinh bí điển cần rất nhiều dược liệu để luyện ra sinh cơ dung nhập vào thân thể sao? Trước nay chàng vẫn là rút sinh cơ từ thân thể mình ra để luyện trường sinh bí điển, ngược lại không lo bổ sung về! Mặc dù thân thể của chàng có huyết mạch tiên nhân, sinh cơ cực kỳ sâu dày, nhưng sớm muốn cũng sẽ đến cực hạn, lúc đó có muốn bù đắp cũng không kịp rồi! Lâm Chấn Sơn là đang giúp chàng hóa giải quẫn cảnh đó đó!
Ây!
Lâm Hàn thoáng chốc ngây người!
Đúng là hắn xưa nay vẫn chỉ rút sinh cơ từ trong thân thể, tiến hành tu luyện Trường Sinh bí điển, khiến thân thể càng trở nên mạnh mẽ, càng chứa được nhiều chakra hơn! Cứ như vậy, sinh cơ của hắn đã bị đào móc ra rất nhiều, mặc dù vẫn chưa tới cực hạn, Lâm Hàn vẫn sinh long hoạt hổ đứng đây, nhưng ai mà biết đến khi nào sinh cơ của hắn cạn kiệt? Lúc đó phải làm thế nào?
Có lẽ… Senju Hashirama cũng từng gặp tình huống tương tự, vì vậy, sau khi chiến đấu với Madara, hắn mới vì trọng thương không cứu được mà chết!
Vậy thì chẳng phải mình cũng đang giẫm vào vết xe đổ của bao thế hệ Ninja hay sao?
Nhưng Lâm Hàn thì khác, hắn có trường sinh bí điển, là một bảo điển có thể giúp thân thể sản sinh ra sinh cơ, bù đắp vào những gì đã sử dụng! Hơn nữa dược liệu mà hắn dùng hoàn toàn có thể dùng Mộc Độn để bồi dưỡng! Cứ như vậy trở thành một vòng tuần hoàn khép kín, bổ sung cho nhau, và đây mới là vòng tuần hoàn hoàn thiện nhất, hợp lý nhất! Giúp Lâm Hàn có thể trường sinh!
Chụt!
Kích động hôn lên má Tuyết Thiên Lăng một cái, Lâm Hàn hào hứng nói:
- Cảm ơn nàng! Nếu không có nàng, chắc ta cũng chẳng hiểu dụng ý của ông Chấn Sơn! Bây giờ thì tốt! Đừng bảo ta làm vườn cho lão năm năm, thậm chí làm mười năm cũng được! Ha ha… Ông Chấn Sơn nói quả không sai, Tuyết tỷ tỷ chính là bảo bối của ta, yêu nàng chết mất!
Tuyết Thiên Lăng đỏ mặt, lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ khuyên nhủ:
- Chàng đừng lớn tiếng như vậy… bọn trẻ…
Lâm Hàn thoáng chốc cứng đờ, không biết từ bao giờ, bên ngoài khe cửa đã lom lom cả chục con mắt, ánh sáng bát quái trong đó dù thế nào cũng không che giấu được!
Xong! Xong… Lần này mất sạch hình tượng rồi! Thầy Lâm thảm a!
Lâm Hàn chỉ biết chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn xà nhà thở dài, trong lòng đổ lệ tán thán một câu như vậy.
Trước khi đi, hắn còn nhận được một câu tán thưởng khá khó hiểu của Lâm Chấn Sơn, khiến hắn ngờ nghệch chẳng biết lão có ý gì.
- Tuyết tiên tử nhà mi… quả nhiên là một bảo bối a! Đối xử nàng cho tốt!
- Cái này không cần ông nhắc! Thằng cháu trăm cay ngàn đắng mới rước được nàng về! Đâu có phát điên mà đối xử tệ với nàng!
Lâm Hàn vô tội nhún vai, ra vẻ như đó là điều chắc chắn hắn phải làm!
…
Nhưng trải qua Lâm Chấn Sơn nhắc nhở, Lâm Hàn đúng là càng thấy nhớ Tuyết tỷ tỷ mãnh liệt hơn, bước chân không khỏi tăng nhanh, giống như một cơn gió rời khỏi tiểu thế giới, trở về trạch viện Lâm gia.
- Ha ha, Tú Linh, nhanh lên, nhanh lên nào, cậu không đuổi được tớ đâu! Ha ha…
- Chơi xấu! Cậu nói dùng chakra sẽ chạy nhanh hơn, sao tớ không thấy gì?
Vừa bước tới cửa căn viện của mình, Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng cười đùa của hai bé gái, đều rất thanh thúy và dễ nghe, một trong đó là con gái hắn Lâm Băng, còn lại, hình như hắn không biết.
Bước vào trong viện, Lâm Hàn nhất thời sửng sốt, ở đây khá là đông người a! Có trai có gái, hầu hết đều là bọn nhóc chừng sáu bảy tuổi như Lâm Băng, trong số đó có vài đứa khá là quen mặt, hình như đều là bạn cùng lớp với Lâm Băng thì phải!
Nhín thấy Lâm Hàn, cả đám trẻ đồng loạt dừng lại, đồng thanh chào:
- Bọn cháu chào chú!
Ách…
Lâm Hàn có chút bối rối gãi gãi đầu! Đột nhiên có nhiều trẻ con như vậy chào hỏi mình, hắn cũng rất là thẹn thùng a!
Dù sao cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với bạn của con gái, hơn nữa còn là một lúc nhiều người như vậy, ít nhất cũng năm sáu đứa a!
Nhanh chóng trấn tĩnh bản thân, Lâm Hàn nhớ lại kiếp trước, cha mẹ hắn hồi đó từng hành xử thế nào khi dẫn bạn vào nhà, cũng làm một bộ cười thân thiện:
- Ừm! Chào các cháu! Mấy đứa cứ chơi thoải mái đi, không cần để ý tới ta! Ha ha…
Nói xong nhanh chóng rời đi trước! Cha mẹ kè kè bên cạnh xem đám trẻ chơi đùa là chuyện rất không nên a! Hắn nhớ kiếp trước mình cũng thấy rất mất tự nhiên khi mẹ cứ kè kè như vậy! Chơi không có tận hứng!
Quả nhiên, mấy đứa trẻ càng mỉm cười tươi hơn, tiếp tục chơi đùa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bước vào phòng khách, Lâm Hàn cuối cùng cũng đã thấy được Tuyết Thiên Lăng. Lúc này nàng đang lẳng lặng ngồi đó, nhìn đám trẻ vui vẻ chơi đùa ngoài kia, ngồi bên cạnh là một bé trai vẻ mặt cao ngạo khinh thường nhìn đám ngoài kia, ngoài ra còn có một đứa nữa, mặc dù đang ngồi nhưng bộ dạng có vẻ hơi bất an vuốt vuốt chéo áo.
Lâm Hàn nhận ra, đó là Lâm Hồng Thái, con trai của Lâm Thế Gia, thằng bé này trước đó vẫn muốn học nhẫn thuật của hắn, chờ đợi hắn chính thức giảng dạy sẽ đến bái sư học tập.
Tính bối phận, Lâm Hồng Thái còn coi như cháu họ của hắn, mặc dù huyết thống đã xa đến tít mù khơi rồi!
- Chàng về rồi!
Tuyết Thiên Lăng mềm mại nở nụ cười, chậm rãi tiến tới giúp hắn cởi ngự thần bào, treo lên trên giá, lại nhẹ nhàng nói:
- Hồng Thái nói rằng có việc muốn tìm chàng, đã đợi ở đây rất lâu rồi!
- Ồ!
Lâm Hàn ra vẻ bất ngờ cười cười:
- Sao vậy? Hồng Thái tìm ta có chuyện gì?
Câu này là nói với Lâm Hồng Thái.
Nghe Lâm Hàn hỏi, Lâm Hồng Thái có vẻ càng bất an hơn:
- Thầy… thầy Lâm Hàn, em… em…
- À!
Lâm Hàn nghe xưng hô này, lại kết hợp với thần thái sốt ruột của Lâm Hồng Thái, thoáng chốc hiểu ra chuyện gì:
- Vậy đi! Nhiệm vụ thử thách ta cũng đã hoàn thành, từ giờ chính thức là giáo viên của học viện! Lo thủ tục chắc còn cần một tuần nữa, nhóc trở về ôn tập cho tốt, sớm tốt nghiệp lớp vỡ lòng kia đi, có lẽ sang tuần sau là có thể tới lớp của ta được rồi!
Vừa nói vừa cười hì hì xoa đầu Lâm Hồng Thái, khiến thằng bé kích động tới đỏ cả mặt, trong mắt tràn ngập vui mừng. Xem ra, chờ đợi lâu như vậy vẫn chưa có thông tin gì từ Lâm Hàn, khiến cho một thằng nhóc sáu tuổi như Hồng Thái cũng sốt ruột lắm rồi!
- Được rồi! Ta còn có chuyện nói với Thiên Lăng, hai đứa không còn việc gì thì ra ngoài chơi với bạn đi!
Nghe Lâm Hàn nói vậy, Lâm Hồng Thái nhanh chóng rời đi, còn Lâm Phong chỉ do dự một chút, cuối cùng cũng cúi đầu chạy mất! Thằng nhãi này bây giờ cũng có chút “biết thân biết phận", không hiên ngang chống đối Lâm Hàn như hồi đầu nữa rồi.
Hai đứa kia vừa ra khỏi phòng, Lâm Hàn ngay lập tức đã ngồi phịch xuống ghế, một bộ mệt rã rời tay chân.
- Mệt lắm sao?
Tuyết Thiên Lăng nhẹ nhàng tiến tới, lấy ra một chiếc khăn tay thơm ngát, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn. Mặc dù mồ hôi này không lau cũng sẽ tự tiêu tán, nhưng Lâm Hàn vẫn rất hưởng thụ động tác này. Đơn giản là vì người lau cho hắn là Tuyết Thiên Lăng.
Lâm Hàn bắt lấy bàn tay mềm mại của nàng, cười hì hì nói:
- Cũng mệt một chút! Nhưng thấy nàng là hết mệt rồi!
Lại thấy Tuyết Thiên Lăng chỉ cười cổ quái nhìn mình, Lâm Hàn cũng có chút xấu hổ đổi chủ đề:
- Cũng không biết con nhóc kia lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy! Một đường chạy nhảy như sóc, về đến nhà vẫn sinh long hoạt hổ kéo một đám bạn tới chơi đùa! Bội phục a!
- Ừm!
Tuyết Thiên Lăng cũng từ tốn ngồi xuống cạnh hắn:
- Nhìn Băng nhi vui vẻ khoái hoạt như bây giờ, ta cũng an lòng! Cảm ơn chàng!
- Cảm ơn gì chứ?
Lâm Hàn cười xòa cho qua, lại cười xấu xa chỉ chỉ vào Lâm Phong:
- Nhìn Băng nhi vui vẻ là một chuyện, nhưng mà nhìn thằng nhãi con kia bị chọc ghẹo còn vui hơn! Ha ha…
Tuyết Thiên Lăng dõi mắt nhìn theo, nhất thời cũng dở khóc dở cười! Thì ra Băng nhi điện hạ đã dùng Băng độn tạo ra một sân trượt, cả đám thích thú chơi đùa, ngay cả Lâm Hồng Thái vốn bình thường tự ti cũng bị kéo vào. Chỉ riêng Lâm Phong vẫn một mặt hếch lên trời đứng bên cạnh, không coi ai ra gì.
Đám bạn cùng lớp kia cũng biết tính nó, không đến trêu chọc, Băng nhi thì tốt, nhất quyết phải kéo Lâm Phong vào cuộc, cuối cùng giằng co một trận, thằng nhóc kia bị kéo ngã chổng vó, cực kỳ chật vật muốn đứng dậy, nhưng bất đắc dĩ vì không biết trượt băng nên một lần nữa gặm đất, tóc tai bù xù, đầu cúi gằm như con gà trống bại trận.
Lại được cô bé con nhà Lâm Hàn học được thói vô lương từ cha, đứng bên cạnh thỏa thích cười khanh khách, dẫn theo cả đám trẻ con cùng nhau cười lăn cười bò, càng khiến Lâm Phong muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong.
Mất mặt, mất mặt a! Nhưng Lâm Phong hết lần này đến lần khác không thể làm gì! Đối với Lâm Băng, nó hoàn toàn hết cách!
Aiz… đáng thương tấm lòng muội khống trong thiên hạ a!
- Chàng đó! Nào có ai muốn thấy con trai mình xấu mặt như vậy!
Tuyết Thiên Lăng trách móc vỗ lên tay hắn một cái, ánh mắt hờn dỗi phong tình vạn chủng, khiến Lâm Hàn thoáng chốc lại thấy rục rịch.
Phải nói, Tuyết Thiên Lăng tu vi càng tịnh tiến, thần thái lại càng thêm phong phú, không còn là bộ dạng lãnh đạm vô vi như thuở nào. Xem ra, nàng đã thay đổi rất nhiều từ khi trở về nhà, hơn nữa còn là theo chiều hướng rất tích cực.
Vong tình cũng là đạo, nhưng đạo này… không cần cũng thế! So với một Tuyết Thiên Lăng lạnh lùng như tuyết, Lâm Hàn lại càng thích một tiên tử hạ phàm, một Tuyết Thiên Lăng mềm mại như nước hơn. Nếu Tuyết Thiên Lăng đã lựa chọn từ bỏ đạo vô vi kia, Lâm Hàn cũng rất nguyện ý giúp nàng theo đuổi một đạo khác.
Đạo mà chính nàng muốn!
Hưởng thụ thời khắc ấm áp một phen, Lâm Hàn bắt đầu hỏi thăm:
- Trong thời gian ta rời đi, trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?
Tuyết Thiên Lăng thản nhiên nói:
- Có là có, nhưng cũng không coi là chuyện to tát gì! Ta đã giải quyết xong rồi!
- Ồ!
Lâm Hàn cũng gật đầu, không hề có ý hỏi thêm. Tuyết Thiên Lăng ngược lại thấy kỳ quái:
- Chàng không muốn biết là chuyện gì sao?
Lâm Hàn vẫn nắm lấy tay nàng, chân thành nói:
- Nếu nàng đã nói là chuyện nhỏ, vậy ta cũng không cần để tâm làm gì! Nàng giải quyết, ta rất an tâm!
Đột ngột hắn lại bật cười:
- Nhắc đến, hình như nàng còn cao tay hơn ta gấp trăm lần nha! Nội trong Lâm gia này, ngoại trừ hai lão già kia còn ai làm gì được nàng? Khà khà… vẫn là tiểu Hàn cao tay, rước được Tuyết tiên tử về nhà, ừm ừm… để tiểu Hàn tới hiến thân báo đáp Tuyết tiên tử nào…
Dứt lời lại bế bổng Tuyết Thiên Lăng, đặt lên đùi mình, hung hăng hôn hít một phen, không quên kiểm tra xem nàng có thay đổi gì không. Tuyết tiên tử cũng chỉ hờn dỗi nhìn hắn, hai má hơi hồng lên, không hề có ý trách móc.
- Còn có một chuyện, ta muốn hỏi ý kiến nàng!
Lâm Hàn chung quy cũng vừa mới “dập lửa" cho Lê Ân Tĩnh, hắn không định cứ như vậy thân mật với Tuyết Thiên Lăng. Đây không phải vấn đề “sức chiến đấu", mà là Lâm Hàn không muốn bất công với thê tử của mình.
Ít nhất cũng phải dẫn nàng đi dạo chơi, ôn tồn lại một chút đã a! Cứ về đến nhà là đòi hỏi chuyện kia, khác nào coi Tuyết tiên tử là chỗ phát tiết?
Còn Lê Ân Tĩnh thì khác, dục hỏa của nàng thực sự quá lớn, cần nhanh chóng làm dịu, chính nàng cũng thích như vậy, không cần phải nghĩ nhiều.
- Chàng nói đi!
Tuyết Thiên Lăng cười nói.
- Là như vậy! Ông Lâm Chấn Sơn muốn ta tới chăm sóc vườn thuốc…
Lâm Hàn kể lại chi tiết lời đề nghị của Lâm Chấn Sơn. Tuyết Thiên Lăng hơi suy nghĩ một lúc rồi đáp:
- Chàng nên đáp ứng điều kiện này!
- Vì sao?
Lâm Hàn dù đã sớm biết nàng sẽ nói như vậy, nhưng hắn vẫn chưa hiểu nguyên do là gì.
- Bởi vì như vậy có lợi cho chàng!
Tuyết Thiên Lăng bình tĩnh nói.
- Không hiểu!
Lâm Hàn vẫn lắc đầu quầy quậy.
- Chàng ngốc thật đó!
Tuyết Thiên Lăng cười trách móc ấn lên trán hắn:
- Chẳng phải Trường Sinh bí điển cần rất nhiều dược liệu để luyện ra sinh cơ dung nhập vào thân thể sao? Trước nay chàng vẫn là rút sinh cơ từ thân thể mình ra để luyện trường sinh bí điển, ngược lại không lo bổ sung về! Mặc dù thân thể của chàng có huyết mạch tiên nhân, sinh cơ cực kỳ sâu dày, nhưng sớm muốn cũng sẽ đến cực hạn, lúc đó có muốn bù đắp cũng không kịp rồi! Lâm Chấn Sơn là đang giúp chàng hóa giải quẫn cảnh đó đó!
Ây!
Lâm Hàn thoáng chốc ngây người!
Đúng là hắn xưa nay vẫn chỉ rút sinh cơ từ trong thân thể, tiến hành tu luyện Trường Sinh bí điển, khiến thân thể càng trở nên mạnh mẽ, càng chứa được nhiều chakra hơn! Cứ như vậy, sinh cơ của hắn đã bị đào móc ra rất nhiều, mặc dù vẫn chưa tới cực hạn, Lâm Hàn vẫn sinh long hoạt hổ đứng đây, nhưng ai mà biết đến khi nào sinh cơ của hắn cạn kiệt? Lúc đó phải làm thế nào?
Có lẽ… Senju Hashirama cũng từng gặp tình huống tương tự, vì vậy, sau khi chiến đấu với Madara, hắn mới vì trọng thương không cứu được mà chết!
Vậy thì chẳng phải mình cũng đang giẫm vào vết xe đổ của bao thế hệ Ninja hay sao?
Nhưng Lâm Hàn thì khác, hắn có trường sinh bí điển, là một bảo điển có thể giúp thân thể sản sinh ra sinh cơ, bù đắp vào những gì đã sử dụng! Hơn nữa dược liệu mà hắn dùng hoàn toàn có thể dùng Mộc Độn để bồi dưỡng! Cứ như vậy trở thành một vòng tuần hoàn khép kín, bổ sung cho nhau, và đây mới là vòng tuần hoàn hoàn thiện nhất, hợp lý nhất! Giúp Lâm Hàn có thể trường sinh!
Chụt!
Kích động hôn lên má Tuyết Thiên Lăng một cái, Lâm Hàn hào hứng nói:
- Cảm ơn nàng! Nếu không có nàng, chắc ta cũng chẳng hiểu dụng ý của ông Chấn Sơn! Bây giờ thì tốt! Đừng bảo ta làm vườn cho lão năm năm, thậm chí làm mười năm cũng được! Ha ha… Ông Chấn Sơn nói quả không sai, Tuyết tỷ tỷ chính là bảo bối của ta, yêu nàng chết mất!
Tuyết Thiên Lăng đỏ mặt, lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ khuyên nhủ:
- Chàng đừng lớn tiếng như vậy… bọn trẻ…
Lâm Hàn thoáng chốc cứng đờ, không biết từ bao giờ, bên ngoài khe cửa đã lom lom cả chục con mắt, ánh sáng bát quái trong đó dù thế nào cũng không che giấu được!
Xong! Xong… Lần này mất sạch hình tượng rồi! Thầy Lâm thảm a!
Lâm Hàn chỉ biết chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn xà nhà thở dài, trong lòng đổ lệ tán thán một câu như vậy.
Tác giả :
Hóng Heart