Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Chương 244: Nhẫn nại bố cục
Sáu vị cường giả ở lại đối mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên chút suy tư. Mặc dù thiếu nữ này bỏ đi là chuyện rất bình thường, trong số bọn họ có ít nhất hai người đủ sức chiến một trận với nàng, huống chi sáu người cùng lên? Nhưng mọi chuyện vẫn khiến họ cảm thấy có chút quỷ dị.
Mọi chuyện ở đây tạm thời lắng xuống, mọi chuyện tạm thời cũng chưa truyền ra ngoài, bởi chuyện như vậy vốn dĩ xảy ra như cơm bữa, đối phương cũng đã bỏ đi, có cái gì đáng tuyên truyền đây?
Không thể không nói, mặc dù Võ Đạo Môn đồng khí liên chi, nhưng mỗi nhà đều có sự cao ngạo và tính toán của mình. Chưa đến thời khắc mấu chốt, chắc chắn không có ai điều động lực lượng của cả tông môn để đối phó một vấn đề, dù sao thì bọn họ về bản chất vẫn là Võ giả, trong lòng họ, chuyện tu luyện của mình vẫn quan trọng hơn nhiều so với lúc nào cũng canh cánh đối phó kẻ địch bên ngoài, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ này kia.
Hơn nữa, đại đa số người của Võ Đạo Môn đều cho rằng, tông môn của họ là Vô Địch đại lục, không ai dám xâm phạm, hơn nữa dù có bị xâm phạm, đã có các vị chưởng môn trưởng lão chống đỡ, chắc chắn cũng không có đại sự gì cho được. Vì vậy trong lòng mỗi người vẫn luôn luôn không đặt sự cảnh giác đến mức cao nhất.
Chính vì sự chủ quan tự phụ đó, Lâm Hàn mới có cơ hội thừa dịp hư mà vào. Dù sao trên đời cũng không có mấy ai to gan như hắn, cũng không có mấy ai tự tin đến mức tính kế Võ Đạo Môn mà không để lại dấu vết như Lâm Hàn, để rồi cứ như vậy lao tới không chút do dự. Phải biết, quyết tâm đụng chạm đến Võ Đạo Môn là một điều rất khó.
Bước qua ngưỡng cửa này, mọi chuyện có vẻ đã dễ dàng đi rất nhiều.
Lâm Hàn vừa rồi mặc dù hời hợt, nhưng bản thân hắn ít nhất đã dùng đến ba loại thủ đoạn để lừa dối trận pháp. Một là hòa mình vào nước, hai là sử dụng thông hành lệnh để kích hoạt bích chướng của thông đạo, ngay thời điểm bích chướng có phản ứng, hắn lại một lần nữa sử dụng Mộc Độn rút đi năng lượng mà trận pháp sinh ra, thời điểm chính xác vô cùng, khiến trận pháp cho rằng hắn là chủ nhân của lệnh thông hành, cứ vậy cho hắn thông qua.
Nếu người của Thanh Linh Sơn điều tra kỹ ngọn ngành, chắc chắn có thể biết được lệnh bài của Minh Hư đã thông qua bích chướng vào ngay cái thời điểm kỳ dị đó, chỉ tiếc, bọn họ nhất thời cũng chưa để ý.
Có lẽ, đến khi bọn họ để ý được tới, mọi chuyện cũng đã quá muộn rồi.
Có thể nói, trận pháp trên Thanh Linh Sơn này giống như một cái mai rùa, mặc dù bên ngoài rất cứng, nhưng bên trong lại là nội phủ yếu ớt đến cùng cực. Đương nhiên, nếu ngày thường có Thanh Linh Tiên Tử chấn giữ, với thần thức khủng bố của Võ Thần, toàn bộ Thanh Linh Sơn này sẽ là một cái thùng thép cứng từ trong ra ngoài, bất khả xâm phạm, lúc đó Lâm Hàn cũng không có đủ dũng khí mà xông tới. Mặc dù thủ đoạn ẩn núp của hắn có lợi hại đi chăng nữa, nhưng cũng chưa đến mức hòa nhập với tự nhiên, còn nếu để hắn “kiểm soát môi trường", mặc dù hắn có thể ẩn núp không để lại dấu vết, nhưng vậy thì có khác gì lạy ông tôi ở bụi này, nói rằng: “Ta đang ở Võ Đạo Môn, ta đang chế tạo môi trường nơi đây!"
Rất may, hiện tại nơi đây không có Võ Thần, người lợi hại nhất cũng chỉ là một Võ Thánh cấp tám. Mặc dù rất lợi hại, nhưng thần thức của nàng vẫn chưa thể phá vỡ thủ đoạn ẩn thân của Lâm Hàn, không giống như Võ Thần, đến dùng Byakugan quát sát có lẽ cũng bị thứ gọi là “linh giác" phát hiện, khiến Lâm Hàn bó chân bó tay. Trừ phi cả Thanh Linh Sơn này là một vùng trọc lốc không nơi ẩn nấp, giống như cái thông đạo dưới kia, vậy thì Lâm Hàn dù có thủ đoạn bằng trời cũng chỉ đành đánh liều dùng Thổ Độn đột nhập mà thôi!
Rất hiển nhiên, Thanh Linh Sơn là một vùng sơn minh thủy tú, ám hợp thiên đạo, có lợi cho đệ tử tu luyện và cảm ngộ, đồng thời cũng lợi cho Lâm Hàn ẩn nấp trà trộn. Đó là cái gọi là có lợi thì có hại, chẳng qua trước đây chưa từng xuất hiện Ninja trên đại lục này, cái hại vẫn chưa hiện ra rõ rệt mà thôi!
Một đường thuận lợi tiến tới, với thủ đoạn của Lâm Hàn, hắn chẳng mấy khó khăn đã có thể lên được tới đỉnh núi. Đương nhiên, thời gian cũng hao tốn không ít, dù sao nơi đây cũng là chỗ được kiểm soát nghiêm ngặt chứ không phải chỗ không người. Lâm Hàn vừa di chuyển, vừa ẩn nấp, che che giấu giấu cũng phải mất đến một ngày, tức là đến chập tối hôm sau mới đạt tới mục tiêu.
….
Đỉnh Thanh Linh Sơn, quanh năm tuyết phủ, gió lạnh lồng lộng. Từng bông tuyết trắng xóa phủ kín cả trời đất, khiến màn đêm vốn đã u ám giờ lại càng trở nên vô sắc vô quang.
Trong tiềm thức đám đệ tử, đỉnh núi này là một nơi rất thần thánh, biểu trưng cho sự khắc nghiệt và mạnh mẽ của đại tự nhiên, cũng như sự cường đại của sư phụ, sư tổ bọn họ. Truyền kỳ hùng bá một thời hai ngàn năm trước: Thanh Linh Tiên Tử.
Lúc này, trong gió tuyết miên man bất tận ấy, Lâm Hàn như hòa nhập hoàn toàn vào một gốc cây trụi lủi không lá. Sinh cơ của hắn lúc này rất nhạt, lại mang theo chút ít khí thảo mộc thoang thoảng, khiến không một ai nhận ra là hắn tồn tại, có chăng chỉ cho rằng cái cây kia vẫn đang đau khổ chống đỡ lấy sinh mệnh của chính mình trong cái thời tiết khắc nghiệt này mà thôi!
Đối mặt với giá rét như thế, Lâm Hàn không một chút nào nhíu mày. Đến cái cảnh giới này của hắn, đối mặt với đạo cảnh của Võ Thánh hắn còn không sợ, xá gì chút khắc nghiệt này của tự nhiên. Đã đỉnh núi này có thể để thầy trò Thanh Linh Tiên Tử cư ngụ, vậy thì cũng không phải tuyệt địa gì, Lâm Hàn hắn thừa sức bỏ qua tất cả khắc nghiệt này.
Byakugan lặng lẽ phát động, Lâm Hàn tỉ mỉ quan sát tình huống trong kiến trúc duy nhất trên đỉnh núi, đó là một tòa Viện Tử nhỏ bé, bên trong chỉ có một phòng khách, một phòng tắm, cùng năm phòng ngủ, ngoài ra còn có một điện thờ khá rộng rãi có bày biện rất nhiều bồ đoàn, chắc là nơi mà Thanh Linh Tiên Tử truyền thụ Võ học cho đồ đệ.
Không để ý những cái này, Lâm Hàn chăm chú quan sát một người duy nhất tồn tại nơi đây. Nàng ngồi trong điện thờ, tĩnh lặng trên bồ đoàn cao nhất, hai mắt nhắm nghiền, giống như thần tiên nhập định. Nhưng Lâm Hàn biết, lúc này thần thức của nàng đang tỏa ra xung quanh, khống chế trận pháp kiểm soát đến mức tối đa phạm vi xung quanh mình.
Đương nhiên, nàng không phải lúc nào cũng kiểm soát được như vậy. Như đã nói, Võ Thần gần như đã hòa nhập thần thức với thiên nhiên, không cần mất công cảm nhận, đại tự nhiên đã có thể phản ánh từng cành cây ngọn cỏ tới thần thức của họ, Lâm Hàn kiêng kỵ cũng là điểm này. Nhưng Võ Thánh thì không được, để làm được điều đó, họ cần hao tổn tinh lực rất lớn để duy trì, hơn nữa phạm vi và thời gian đều rất hạn chế, do đó Lâm Hàn mới có thể tự tin là mình sẽ vượt qua được.
Thời cơ là có, cái chính là có chờ được đến hay không. Mà so nhẫn nại, ai có thể bì được với Nhẫn Giả? Nhẫn nại chính là đức tính đầu tiên mà một nhẫn giả phải có, mặc dù Lâm Hàn cũng không phải là một Nhẫn Giả đúng nghĩa với tâm địa cứng như sắt đá, nhưng hắn vẫn phải có đủ nhẫn nại và bình tĩnh khi thi hành nhiệm vụ, đặc biệt là nhiệm vụ quan trọng như vậy, hắn lại càng không dám manh động.
…
Cũng trong lúc đó.
Đại lục đang đổ dồn tầm mắt vào một cuộc chiến trăm năm khó gặp, cuộc chiến giữa hai thanh niên tài tuấn hàng đầu đại lục đương thời. Một người là thủ tịch đại đệ tử của Võ Đạo Môn, còn một người là học trò cưng, đệ nhất thiên tài của học viện Cửu Long. Cả hai người đều còn rất trẻ, đều rất anh tuấn, hơn nữa đều kỳ tài ngút trời, tuổi trẻ đã có thể sánh được với những lão quái vật trước mấy đời, thậm chí là các tiền bối đi trước mấ trăm năm, là đối tượng thầm mến của biết bao nhiêu thiếu nữ, là thần tượng của biết bao nhiêu đàn ông.
Trên đời này, có lẽ chỉ có các lão quái vật ẩn thân không hiện trước mặt người mới có thể đứng trên bọn họ. Có thể nói, ở cái thời đại Võ Thần rất ít xuất thủ như hiện tại, bọn họ gần như đã có đủ tư cách tung hoành thiên hạ.
Cuộc chiến như vậy, lại còn lôi tới danh dự cùng lợi ích của hai thế lực hùng bá đại lục, làm sao có thể khiến người ta không chú ý?
Lúc này, Võ Đài của hai vị thiên tài cũng đã được định ra, là một nơi mà nếu Lâm Hàn nhìn thấy, có lẽ hắn sẽ ngay lập tức sững như trời trồng, cảm thán không thôi.
Thiên Thai!
Nó không phải một ngọn núi, mà là một vùng núi đá lởm chởm, một nửa mọc trên đất liền, một nửa cắm sâu dưới đáy biển, với các vách đá cao chọc trời ẩn trong sương mù. Mỗi vách đá đều không quá lớn, rộng nhất cũng chỉ đạt đến phạm vi một dặm, nhưng lại cao đến khủng bố, giống như những cây cột chống trời vậy. Ở trên đỉnh những vách đá này ngược lại đều là những vùng bằng phẳng có thể hoạt động, vì vậy cường giả có thể lên tới đây gọi nó là Thiên Thai, còn người phàm tục thì chỉ biết ngước nhìn, gọi đây là Thiên Trụ!
Đây cũng là cảnh quan độc đáo nhất, đặc sắc nhất trong vùng một vạn dặm xung quanh thành Hải Phong!
Nếu Lâm Hàn nhìn thấy nơi này, với kiến thức của con mọt game, hắn tuyệt đối sẽ nhớ tới một cảnh tượng không khác mấy trong game Dragon Ball, nếu nhớ không nhầm thì là địa hình Open Field thì phải!
Trong làn mây mù, sáu vị Võ Thần ngồi vây thành một vòng, mỗi người ngự tọa một thiên thai, lạnh nhạt hoặc hứng thú quan sát tình hình bên dưới, chờ đợi đến giây phút tỷ võ!
Thời gian xác định là ba ngày sau. Dù sao chuyện này can hệ rất lớn, còn cần hai người kia điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất, hơn nữa còn là dành thời gian cho những người cần đến có thể đến kịp! Dù sao lần tỷ võ này còn có một ý nghĩa khác, đó là hai thế lực đều muốn biểu trưng lực lượng mới của mình, dằn mặt các thế lực khác, đồng thời thu hút thêm nhân tài về cho mình. Trận chiến này, có thể nói là một công vài ba việc, ý nghĩa cực kỳ không tầm thường.
Lúc này, ba trong số sáu vị Võ Thần đột nhiên hơi nhíu lông mày, dường như mới nhận được tin tức lạ thường nào đó, Phong Sương tiên tử chỉ một thoáng đã bình tĩnh trở lại, như không có chuyện gì xảy ra, Lâm Chấn Sơn thì lại nhếch mép cười một tiếng, chỉ có Quách trưởng lão là hơi âm dương quái khí cười hai tiếng, ngược lại cũng không nói gì.
Thanh Linh tiên tử liếc nhìn phản ứng của ba người, có chút nhíu mày lên tiếng, giọng điệu hời hợt mà vang vọng thương khung, khiến người ta không thể không kinh hãi về công lực kinh thế hãi tục của nàng:
- Quách trưởng lão, có chuyện gì xảy ra, không ngại nói ra để bổn tọa và mọi người cùng biết.
Quách trưởng lão cũng không có vẻ gì là định giấu diếm, quái gở nhìn qua mấy người của học viện Cửu Long, lại nhìn Phong Sương tiên tử đáp:
- Không dám, thưa sư thúc tổ! Chẳng là trước đây ta có cho người để ý đến chút chuyện, trước đây không lâu đã thu hồi lại, nhưng đồ tử đồ tôn vẫn còn mấy đứa chưa nhận được tin, tiếp tục điều tra, truyền về thông điệp cho ta, nói rằng thiên tài năm năm trước của học viện Cửu Long, nổi danh nhờ nhẫn thuật độc môn, Lâm Hàn Lâm thiếu gia hiện tại đã đến Côn Sơn, kêu gào ầm ỹ rằng Tuyết sư điệt đã phản bội hắn, tằng tựu với kẻ khác, uổng công bảy năm nay hắn vẫn một lòng chung tình, một lòng tìm kiếm nàng cùng con gái của hắn. Hiện tại Lâm Hàn muốn thách đấu sinh tử với Đoàn Tiến Hàn, phu quân của Tuyết sư điệt, nhưng Tuyết sư điệt lại không đồng ý, đồng thời cũng không phản bác lời hắn nói… hắc hắc…
Ánh mắt Thanh Linh tiên tử lóe lên, từ trong lời của Quách trưởng lão, nàng nhận thêm được vài tin tức, hơn nữa là tin tức không hề nhỏ, khiến nàng không thể coi thường.
Thứ nhất, Lâm Hàn rất có thể là người đàn ông thần bí mang huyết mạch vạn chúc để tạo ra thiên tài tuyệt thế như Lâm Phong, người mà Võ Đạo Môn từng không muốn tìm hiểu, bởi họ luôn cho rằng hắn đã chết từ bảy năm trước rồi!
Thân thể Vạn Chúc có con, nhưng vẫn có thể sống sót, còn mang một thân tuyệt học như vậy! Đây là chuyện tuyệt đối hy hữu, thậm chí chưa từng xuất hiện trong lịch sử mười vạn năm trở lại đây! Rất có giá trị nghiên cứu
Chuyện thứ hai, Lâm Hàn chỉ nhắc đến con gái, tức là Lâm Băng, còn hoàn toàn không hề đả động đến Lâm Phong. Biểu hiện ra ngoài là hắn hoàn toàn chưa biết đến tuyệt thế thiên tài này!
Đây là một tin tức tốt, chứng minh chuyện của Lâm Phong vẫn chưa hề lộ ra ngoài ánh sáng. Đương nhiên, với trí tuệ của Thanh Linh tiên tử, nàng cũng không thể hoàn toàn tin vào sự việc được biểu hiện ra ngoài như thế!
Nhìn Phong Sương tiên tử vẫn lãnh đạm ngồi kia, như hoàn toàn không biết, không quan tâm đến đồ đệ nhà mình, Thanh Linh Tiên Tử lại càng nhíu mày chặt hơn. Nói thật, nàng không nhìn thấu được tâm tư của Phong Sương tiên tử, mặc cho đối phương so với mình chỉ là tiểu bối, điều này khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì.
Điều mà Thanh Linh Tiên Tử phân vân chỉ có một!
Chuyện của Lâm Phong đã lộ ra ngoài chưa? Lâm Hàn thực sự cho rằng Lâm Băng là đứa con duy nhất của hắn, hay là hắn đã biết sự thực rằng đó là song sinh, nhưng lại đang vờ vịt vì âm mưu nào đó?
Nhưng sự thực là bây giờ, ở năm trăm dặm Côn Sơn đang diễn ra một trận chiến long trời lở đất, thậm chí còn đặc sắc hơn tình cảnh nơi đây cả trăm lần. Hơn nữa còn là chuyện tình tay ba giữa người từng là đại lục đệ nhất mỹ nhân cùng với người từng đánh bại một trong hai đối thủ hôm nay, đúng là rất có giá trị bàn tán!
Và như thế, chuyện càng lan càng nhanh, đến mức gần như cả Võ Đạo Môn đều biết vụ “bê bối" này, đúng là khiến Võ Đạo Môn cũng có chút mất mặt, Phong Sương tiên tử càng mất mặt, còn Tuyết Thiên Lăng lại bị đồn thành một ả lẳng lơ không tiết tháo, trở mặt không nhận người thành bản chất…
Lâm Hàn cũng gần như đã biết trước những chuyện này, ban đầu cũng có chút phân vân, nhưng Tuyết Thiên Lăng lại lần lượt khẳng định, danh tiếng có tệ tới mấy nàng cũng chẳng để tâm, chỉ cần cứu được Phong nhi một cách an toàn là được. Lâm Hàn xưa nay cũng chẳng bao giờ để tâm đến cái miệng đời, vì vậy chuyện này dứt khoát làm như thế.
Mặc dù nhất thời hy sinh, nhưng lợi ích lại khôn cùng, hắn không những có thể đường đường chính chính đón Băng nhi về, còn có thể khiến Tuyết Thiên Lăng thật sự trở thành người của hắn, Lâm Hàn hắn, chứ không phải Đoàn Tiến Hàn!
Trước đây vì kiêng kỵ thế lực của Lã Thiên Thanh và Quách trưởng lão, Lâm Hàn không dám dùng thân phận thật đi cầu hôn. Lúc đó nếu làm vậy, không bị truy sát cũng bị đuổi từ vòng gửi xe.
Nhưng hiện tại khác, vì sự xuất hiện của Đoàn Tiến Hàn, không chỉ Lâm Hàn bị lãng quên, mà cả Tuyết Thiên Lăng cũng bị lãng quên, hai người bọn họ “trùng phùng" với một cái gì đó rất bi kịch thức, chính là cái mà kẻ như Lã Thiên Thanh rất thích nhìn thấy, bề ngoài họ có miễn cưỡng gắn lại cũng không thể giống như trước, Lâm Hàn cũng sẽ cho kẻ đời nhìn thấy như vậy, che mắt họ lại, bản thân lại âm thầm hưởng phúc tề thiên… hắc hắc!
Rồi đến một ngày, khi hắn đủ thực lực đạp bằng mọi kiêng kỵ kia, tất cả mọi thứ sẽ trở lại với quỹ đạo mà hắn muốn! Cũng là ngày mà mọi thứ hắn ẩn giấu sẽ được phơi bày! Hắn sẽ chờ, kiên nhẫn chờ!
Bởi vì hắn là nhẫn giả!
Nhẫn nại chờ đợi thời cơ! Giống như hiện tại, bản thể của hắn đã bắt được cơ hội vượt qua sự giám sát của người trên Thanh Linh Sơn vậy!
Mọi chuyện ở đây tạm thời lắng xuống, mọi chuyện tạm thời cũng chưa truyền ra ngoài, bởi chuyện như vậy vốn dĩ xảy ra như cơm bữa, đối phương cũng đã bỏ đi, có cái gì đáng tuyên truyền đây?
Không thể không nói, mặc dù Võ Đạo Môn đồng khí liên chi, nhưng mỗi nhà đều có sự cao ngạo và tính toán của mình. Chưa đến thời khắc mấu chốt, chắc chắn không có ai điều động lực lượng của cả tông môn để đối phó một vấn đề, dù sao thì bọn họ về bản chất vẫn là Võ giả, trong lòng họ, chuyện tu luyện của mình vẫn quan trọng hơn nhiều so với lúc nào cũng canh cánh đối phó kẻ địch bên ngoài, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ này kia.
Hơn nữa, đại đa số người của Võ Đạo Môn đều cho rằng, tông môn của họ là Vô Địch đại lục, không ai dám xâm phạm, hơn nữa dù có bị xâm phạm, đã có các vị chưởng môn trưởng lão chống đỡ, chắc chắn cũng không có đại sự gì cho được. Vì vậy trong lòng mỗi người vẫn luôn luôn không đặt sự cảnh giác đến mức cao nhất.
Chính vì sự chủ quan tự phụ đó, Lâm Hàn mới có cơ hội thừa dịp hư mà vào. Dù sao trên đời cũng không có mấy ai to gan như hắn, cũng không có mấy ai tự tin đến mức tính kế Võ Đạo Môn mà không để lại dấu vết như Lâm Hàn, để rồi cứ như vậy lao tới không chút do dự. Phải biết, quyết tâm đụng chạm đến Võ Đạo Môn là một điều rất khó.
Bước qua ngưỡng cửa này, mọi chuyện có vẻ đã dễ dàng đi rất nhiều.
Lâm Hàn vừa rồi mặc dù hời hợt, nhưng bản thân hắn ít nhất đã dùng đến ba loại thủ đoạn để lừa dối trận pháp. Một là hòa mình vào nước, hai là sử dụng thông hành lệnh để kích hoạt bích chướng của thông đạo, ngay thời điểm bích chướng có phản ứng, hắn lại một lần nữa sử dụng Mộc Độn rút đi năng lượng mà trận pháp sinh ra, thời điểm chính xác vô cùng, khiến trận pháp cho rằng hắn là chủ nhân của lệnh thông hành, cứ vậy cho hắn thông qua.
Nếu người của Thanh Linh Sơn điều tra kỹ ngọn ngành, chắc chắn có thể biết được lệnh bài của Minh Hư đã thông qua bích chướng vào ngay cái thời điểm kỳ dị đó, chỉ tiếc, bọn họ nhất thời cũng chưa để ý.
Có lẽ, đến khi bọn họ để ý được tới, mọi chuyện cũng đã quá muộn rồi.
Có thể nói, trận pháp trên Thanh Linh Sơn này giống như một cái mai rùa, mặc dù bên ngoài rất cứng, nhưng bên trong lại là nội phủ yếu ớt đến cùng cực. Đương nhiên, nếu ngày thường có Thanh Linh Tiên Tử chấn giữ, với thần thức khủng bố của Võ Thần, toàn bộ Thanh Linh Sơn này sẽ là một cái thùng thép cứng từ trong ra ngoài, bất khả xâm phạm, lúc đó Lâm Hàn cũng không có đủ dũng khí mà xông tới. Mặc dù thủ đoạn ẩn núp của hắn có lợi hại đi chăng nữa, nhưng cũng chưa đến mức hòa nhập với tự nhiên, còn nếu để hắn “kiểm soát môi trường", mặc dù hắn có thể ẩn núp không để lại dấu vết, nhưng vậy thì có khác gì lạy ông tôi ở bụi này, nói rằng: “Ta đang ở Võ Đạo Môn, ta đang chế tạo môi trường nơi đây!"
Rất may, hiện tại nơi đây không có Võ Thần, người lợi hại nhất cũng chỉ là một Võ Thánh cấp tám. Mặc dù rất lợi hại, nhưng thần thức của nàng vẫn chưa thể phá vỡ thủ đoạn ẩn thân của Lâm Hàn, không giống như Võ Thần, đến dùng Byakugan quát sát có lẽ cũng bị thứ gọi là “linh giác" phát hiện, khiến Lâm Hàn bó chân bó tay. Trừ phi cả Thanh Linh Sơn này là một vùng trọc lốc không nơi ẩn nấp, giống như cái thông đạo dưới kia, vậy thì Lâm Hàn dù có thủ đoạn bằng trời cũng chỉ đành đánh liều dùng Thổ Độn đột nhập mà thôi!
Rất hiển nhiên, Thanh Linh Sơn là một vùng sơn minh thủy tú, ám hợp thiên đạo, có lợi cho đệ tử tu luyện và cảm ngộ, đồng thời cũng lợi cho Lâm Hàn ẩn nấp trà trộn. Đó là cái gọi là có lợi thì có hại, chẳng qua trước đây chưa từng xuất hiện Ninja trên đại lục này, cái hại vẫn chưa hiện ra rõ rệt mà thôi!
Một đường thuận lợi tiến tới, với thủ đoạn của Lâm Hàn, hắn chẳng mấy khó khăn đã có thể lên được tới đỉnh núi. Đương nhiên, thời gian cũng hao tốn không ít, dù sao nơi đây cũng là chỗ được kiểm soát nghiêm ngặt chứ không phải chỗ không người. Lâm Hàn vừa di chuyển, vừa ẩn nấp, che che giấu giấu cũng phải mất đến một ngày, tức là đến chập tối hôm sau mới đạt tới mục tiêu.
….
Đỉnh Thanh Linh Sơn, quanh năm tuyết phủ, gió lạnh lồng lộng. Từng bông tuyết trắng xóa phủ kín cả trời đất, khiến màn đêm vốn đã u ám giờ lại càng trở nên vô sắc vô quang.
Trong tiềm thức đám đệ tử, đỉnh núi này là một nơi rất thần thánh, biểu trưng cho sự khắc nghiệt và mạnh mẽ của đại tự nhiên, cũng như sự cường đại của sư phụ, sư tổ bọn họ. Truyền kỳ hùng bá một thời hai ngàn năm trước: Thanh Linh Tiên Tử.
Lúc này, trong gió tuyết miên man bất tận ấy, Lâm Hàn như hòa nhập hoàn toàn vào một gốc cây trụi lủi không lá. Sinh cơ của hắn lúc này rất nhạt, lại mang theo chút ít khí thảo mộc thoang thoảng, khiến không một ai nhận ra là hắn tồn tại, có chăng chỉ cho rằng cái cây kia vẫn đang đau khổ chống đỡ lấy sinh mệnh của chính mình trong cái thời tiết khắc nghiệt này mà thôi!
Đối mặt với giá rét như thế, Lâm Hàn không một chút nào nhíu mày. Đến cái cảnh giới này của hắn, đối mặt với đạo cảnh của Võ Thánh hắn còn không sợ, xá gì chút khắc nghiệt này của tự nhiên. Đã đỉnh núi này có thể để thầy trò Thanh Linh Tiên Tử cư ngụ, vậy thì cũng không phải tuyệt địa gì, Lâm Hàn hắn thừa sức bỏ qua tất cả khắc nghiệt này.
Byakugan lặng lẽ phát động, Lâm Hàn tỉ mỉ quan sát tình huống trong kiến trúc duy nhất trên đỉnh núi, đó là một tòa Viện Tử nhỏ bé, bên trong chỉ có một phòng khách, một phòng tắm, cùng năm phòng ngủ, ngoài ra còn có một điện thờ khá rộng rãi có bày biện rất nhiều bồ đoàn, chắc là nơi mà Thanh Linh Tiên Tử truyền thụ Võ học cho đồ đệ.
Không để ý những cái này, Lâm Hàn chăm chú quan sát một người duy nhất tồn tại nơi đây. Nàng ngồi trong điện thờ, tĩnh lặng trên bồ đoàn cao nhất, hai mắt nhắm nghiền, giống như thần tiên nhập định. Nhưng Lâm Hàn biết, lúc này thần thức của nàng đang tỏa ra xung quanh, khống chế trận pháp kiểm soát đến mức tối đa phạm vi xung quanh mình.
Đương nhiên, nàng không phải lúc nào cũng kiểm soát được như vậy. Như đã nói, Võ Thần gần như đã hòa nhập thần thức với thiên nhiên, không cần mất công cảm nhận, đại tự nhiên đã có thể phản ánh từng cành cây ngọn cỏ tới thần thức của họ, Lâm Hàn kiêng kỵ cũng là điểm này. Nhưng Võ Thánh thì không được, để làm được điều đó, họ cần hao tổn tinh lực rất lớn để duy trì, hơn nữa phạm vi và thời gian đều rất hạn chế, do đó Lâm Hàn mới có thể tự tin là mình sẽ vượt qua được.
Thời cơ là có, cái chính là có chờ được đến hay không. Mà so nhẫn nại, ai có thể bì được với Nhẫn Giả? Nhẫn nại chính là đức tính đầu tiên mà một nhẫn giả phải có, mặc dù Lâm Hàn cũng không phải là một Nhẫn Giả đúng nghĩa với tâm địa cứng như sắt đá, nhưng hắn vẫn phải có đủ nhẫn nại và bình tĩnh khi thi hành nhiệm vụ, đặc biệt là nhiệm vụ quan trọng như vậy, hắn lại càng không dám manh động.
…
Cũng trong lúc đó.
Đại lục đang đổ dồn tầm mắt vào một cuộc chiến trăm năm khó gặp, cuộc chiến giữa hai thanh niên tài tuấn hàng đầu đại lục đương thời. Một người là thủ tịch đại đệ tử của Võ Đạo Môn, còn một người là học trò cưng, đệ nhất thiên tài của học viện Cửu Long. Cả hai người đều còn rất trẻ, đều rất anh tuấn, hơn nữa đều kỳ tài ngút trời, tuổi trẻ đã có thể sánh được với những lão quái vật trước mấy đời, thậm chí là các tiền bối đi trước mấ trăm năm, là đối tượng thầm mến của biết bao nhiêu thiếu nữ, là thần tượng của biết bao nhiêu đàn ông.
Trên đời này, có lẽ chỉ có các lão quái vật ẩn thân không hiện trước mặt người mới có thể đứng trên bọn họ. Có thể nói, ở cái thời đại Võ Thần rất ít xuất thủ như hiện tại, bọn họ gần như đã có đủ tư cách tung hoành thiên hạ.
Cuộc chiến như vậy, lại còn lôi tới danh dự cùng lợi ích của hai thế lực hùng bá đại lục, làm sao có thể khiến người ta không chú ý?
Lúc này, Võ Đài của hai vị thiên tài cũng đã được định ra, là một nơi mà nếu Lâm Hàn nhìn thấy, có lẽ hắn sẽ ngay lập tức sững như trời trồng, cảm thán không thôi.
Thiên Thai!
Nó không phải một ngọn núi, mà là một vùng núi đá lởm chởm, một nửa mọc trên đất liền, một nửa cắm sâu dưới đáy biển, với các vách đá cao chọc trời ẩn trong sương mù. Mỗi vách đá đều không quá lớn, rộng nhất cũng chỉ đạt đến phạm vi một dặm, nhưng lại cao đến khủng bố, giống như những cây cột chống trời vậy. Ở trên đỉnh những vách đá này ngược lại đều là những vùng bằng phẳng có thể hoạt động, vì vậy cường giả có thể lên tới đây gọi nó là Thiên Thai, còn người phàm tục thì chỉ biết ngước nhìn, gọi đây là Thiên Trụ!
Đây cũng là cảnh quan độc đáo nhất, đặc sắc nhất trong vùng một vạn dặm xung quanh thành Hải Phong!
Nếu Lâm Hàn nhìn thấy nơi này, với kiến thức của con mọt game, hắn tuyệt đối sẽ nhớ tới một cảnh tượng không khác mấy trong game Dragon Ball, nếu nhớ không nhầm thì là địa hình Open Field thì phải!
Trong làn mây mù, sáu vị Võ Thần ngồi vây thành một vòng, mỗi người ngự tọa một thiên thai, lạnh nhạt hoặc hứng thú quan sát tình hình bên dưới, chờ đợi đến giây phút tỷ võ!
Thời gian xác định là ba ngày sau. Dù sao chuyện này can hệ rất lớn, còn cần hai người kia điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất, hơn nữa còn là dành thời gian cho những người cần đến có thể đến kịp! Dù sao lần tỷ võ này còn có một ý nghĩa khác, đó là hai thế lực đều muốn biểu trưng lực lượng mới của mình, dằn mặt các thế lực khác, đồng thời thu hút thêm nhân tài về cho mình. Trận chiến này, có thể nói là một công vài ba việc, ý nghĩa cực kỳ không tầm thường.
Lúc này, ba trong số sáu vị Võ Thần đột nhiên hơi nhíu lông mày, dường như mới nhận được tin tức lạ thường nào đó, Phong Sương tiên tử chỉ một thoáng đã bình tĩnh trở lại, như không có chuyện gì xảy ra, Lâm Chấn Sơn thì lại nhếch mép cười một tiếng, chỉ có Quách trưởng lão là hơi âm dương quái khí cười hai tiếng, ngược lại cũng không nói gì.
Thanh Linh tiên tử liếc nhìn phản ứng của ba người, có chút nhíu mày lên tiếng, giọng điệu hời hợt mà vang vọng thương khung, khiến người ta không thể không kinh hãi về công lực kinh thế hãi tục của nàng:
- Quách trưởng lão, có chuyện gì xảy ra, không ngại nói ra để bổn tọa và mọi người cùng biết.
Quách trưởng lão cũng không có vẻ gì là định giấu diếm, quái gở nhìn qua mấy người của học viện Cửu Long, lại nhìn Phong Sương tiên tử đáp:
- Không dám, thưa sư thúc tổ! Chẳng là trước đây ta có cho người để ý đến chút chuyện, trước đây không lâu đã thu hồi lại, nhưng đồ tử đồ tôn vẫn còn mấy đứa chưa nhận được tin, tiếp tục điều tra, truyền về thông điệp cho ta, nói rằng thiên tài năm năm trước của học viện Cửu Long, nổi danh nhờ nhẫn thuật độc môn, Lâm Hàn Lâm thiếu gia hiện tại đã đến Côn Sơn, kêu gào ầm ỹ rằng Tuyết sư điệt đã phản bội hắn, tằng tựu với kẻ khác, uổng công bảy năm nay hắn vẫn một lòng chung tình, một lòng tìm kiếm nàng cùng con gái của hắn. Hiện tại Lâm Hàn muốn thách đấu sinh tử với Đoàn Tiến Hàn, phu quân của Tuyết sư điệt, nhưng Tuyết sư điệt lại không đồng ý, đồng thời cũng không phản bác lời hắn nói… hắc hắc…
Ánh mắt Thanh Linh tiên tử lóe lên, từ trong lời của Quách trưởng lão, nàng nhận thêm được vài tin tức, hơn nữa là tin tức không hề nhỏ, khiến nàng không thể coi thường.
Thứ nhất, Lâm Hàn rất có thể là người đàn ông thần bí mang huyết mạch vạn chúc để tạo ra thiên tài tuyệt thế như Lâm Phong, người mà Võ Đạo Môn từng không muốn tìm hiểu, bởi họ luôn cho rằng hắn đã chết từ bảy năm trước rồi!
Thân thể Vạn Chúc có con, nhưng vẫn có thể sống sót, còn mang một thân tuyệt học như vậy! Đây là chuyện tuyệt đối hy hữu, thậm chí chưa từng xuất hiện trong lịch sử mười vạn năm trở lại đây! Rất có giá trị nghiên cứu
Chuyện thứ hai, Lâm Hàn chỉ nhắc đến con gái, tức là Lâm Băng, còn hoàn toàn không hề đả động đến Lâm Phong. Biểu hiện ra ngoài là hắn hoàn toàn chưa biết đến tuyệt thế thiên tài này!
Đây là một tin tức tốt, chứng minh chuyện của Lâm Phong vẫn chưa hề lộ ra ngoài ánh sáng. Đương nhiên, với trí tuệ của Thanh Linh tiên tử, nàng cũng không thể hoàn toàn tin vào sự việc được biểu hiện ra ngoài như thế!
Nhìn Phong Sương tiên tử vẫn lãnh đạm ngồi kia, như hoàn toàn không biết, không quan tâm đến đồ đệ nhà mình, Thanh Linh Tiên Tử lại càng nhíu mày chặt hơn. Nói thật, nàng không nhìn thấu được tâm tư của Phong Sương tiên tử, mặc cho đối phương so với mình chỉ là tiểu bối, điều này khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì.
Điều mà Thanh Linh Tiên Tử phân vân chỉ có một!
Chuyện của Lâm Phong đã lộ ra ngoài chưa? Lâm Hàn thực sự cho rằng Lâm Băng là đứa con duy nhất của hắn, hay là hắn đã biết sự thực rằng đó là song sinh, nhưng lại đang vờ vịt vì âm mưu nào đó?
Nhưng sự thực là bây giờ, ở năm trăm dặm Côn Sơn đang diễn ra một trận chiến long trời lở đất, thậm chí còn đặc sắc hơn tình cảnh nơi đây cả trăm lần. Hơn nữa còn là chuyện tình tay ba giữa người từng là đại lục đệ nhất mỹ nhân cùng với người từng đánh bại một trong hai đối thủ hôm nay, đúng là rất có giá trị bàn tán!
Và như thế, chuyện càng lan càng nhanh, đến mức gần như cả Võ Đạo Môn đều biết vụ “bê bối" này, đúng là khiến Võ Đạo Môn cũng có chút mất mặt, Phong Sương tiên tử càng mất mặt, còn Tuyết Thiên Lăng lại bị đồn thành một ả lẳng lơ không tiết tháo, trở mặt không nhận người thành bản chất…
Lâm Hàn cũng gần như đã biết trước những chuyện này, ban đầu cũng có chút phân vân, nhưng Tuyết Thiên Lăng lại lần lượt khẳng định, danh tiếng có tệ tới mấy nàng cũng chẳng để tâm, chỉ cần cứu được Phong nhi một cách an toàn là được. Lâm Hàn xưa nay cũng chẳng bao giờ để tâm đến cái miệng đời, vì vậy chuyện này dứt khoát làm như thế.
Mặc dù nhất thời hy sinh, nhưng lợi ích lại khôn cùng, hắn không những có thể đường đường chính chính đón Băng nhi về, còn có thể khiến Tuyết Thiên Lăng thật sự trở thành người của hắn, Lâm Hàn hắn, chứ không phải Đoàn Tiến Hàn!
Trước đây vì kiêng kỵ thế lực của Lã Thiên Thanh và Quách trưởng lão, Lâm Hàn không dám dùng thân phận thật đi cầu hôn. Lúc đó nếu làm vậy, không bị truy sát cũng bị đuổi từ vòng gửi xe.
Nhưng hiện tại khác, vì sự xuất hiện của Đoàn Tiến Hàn, không chỉ Lâm Hàn bị lãng quên, mà cả Tuyết Thiên Lăng cũng bị lãng quên, hai người bọn họ “trùng phùng" với một cái gì đó rất bi kịch thức, chính là cái mà kẻ như Lã Thiên Thanh rất thích nhìn thấy, bề ngoài họ có miễn cưỡng gắn lại cũng không thể giống như trước, Lâm Hàn cũng sẽ cho kẻ đời nhìn thấy như vậy, che mắt họ lại, bản thân lại âm thầm hưởng phúc tề thiên… hắc hắc!
Rồi đến một ngày, khi hắn đủ thực lực đạp bằng mọi kiêng kỵ kia, tất cả mọi thứ sẽ trở lại với quỹ đạo mà hắn muốn! Cũng là ngày mà mọi thứ hắn ẩn giấu sẽ được phơi bày! Hắn sẽ chờ, kiên nhẫn chờ!
Bởi vì hắn là nhẫn giả!
Nhẫn nại chờ đợi thời cơ! Giống như hiện tại, bản thể của hắn đã bắt được cơ hội vượt qua sự giám sát của người trên Thanh Linh Sơn vậy!
Tác giả :
Hóng Heart