Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Chương 185: Tuyết Thiên Lăng nghi ngờ
Sát khí thật mạnh!
Tuyết Thiên Lăng mặc dù ra tay ác liệt, chưởng chưởng không lưu tình, nhưng Lâm Hàn không hề nhận ra một chút sát khí nào của nàng, nên hắn vẫn có thể yên lòng ứng đối. Nhưng người kia thì khác, hắn không những chỉ ra tay độc ác, mà còn một lòng muốn lấy mạng hắn!
Xíu!
Lâm Hàn nghiêng đầu né sang một bên, một luồng kiếm khí sắc bén lướt ngang qua vành tai, nhẹ nhàng cắt đứt mấy lọn tóc mai của hắn.
Đây là...
Lục Mạch Thần Kiếm – Thiếu Thương Kiếm!
Từng ăn phải vị đắng bởi thứ võ công chết tiệt này! Lâm Hàn làm sao mà không nhớ chứ? Người đầu tiên, cũng là người duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến lúc này chỉ có thể là...
Lã Thiên Thanh!
Ngay lúc này.
Lâm Hàn đột nhiên cảm nhận được áp lực trên người giảm đi, công kích như cuồng phong bạo vũ cũng dừng lại, Tuyết Thiên Lăng phiêu dật nhún một cái, thân hình phiêu bồng lui lại, trực tiếp né sang một bên.
Lâm Hàn không hiểu, nhưng lúc này không có thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều như vậy, kiếm khí của Lã Thiên Thanh đã kéo đến tới tấp như bạo vũ lê hoa, kiếm khí bay đầy trời sẵn sàng bắn hắn thành cái sàng bất cứ lúc nào.
Ngón trỏ trái giương lên!
Lâm Hàn híp mắt lại, đây là tư thế xuất chiêu của Thiếu Xung kiếm!
Lâm Hàn vẫn còn nhớ rất rõ tình cảnh chiến đấu với Lã Thiên Thanh năm xưa, sau này, hắn cũng đã nghiên cứu không ít về cách đối đầu với kẻ địch này, ít nhất cũng nghĩ ra được vài cách đối phó. Nhưng với thủ đoạn mà hắn có thể sử dụng hiện giờ, vậy thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi!
Còn may, mấy năm rèn luyện trong không gian thôi diễn, kết hợp thêm Byakugan đã khiến phản ứng thân thể mình mạnh hơn rất nhiều, hiện tại kiếm khí này trong mắt mình cũng không phải là quá nhanh như trước đây nữa.
Thuật thuấn thân!
Thân hình Lâm Hàn như một vệt tàn ảnh biến mất, thoáng chốc đã xuất hiện cách đó mười mét, Thiếu Xung kiếm hắn biết, là một luồng kiếm khí có thể biến hóa sau khi đã xuất ra, giống như bộc phát hoặc đổi hướng! Né tránh kiếm khí này thì phải né ra thật xa mới không bị biến chiêu gây bất ngờ.
Đồng thời, khoảng cách của hai người cũng đã kéo gần lại không ít.
Lã Thiên Thanh cũng không phải ngồi không, thoáng chốc đã hiểu được ý đồ của Lâm Hàn, thân pháp thượng thừa phát động, hắn như một cá thể phù du trôi về phía sau, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, tay vẫn không ngừng chỉ ra kiếm khí, khiến Lâm Hàn né tránh cực kỳ chật vật.
Phát chiêu liên tục như vậy, hầu như kiếm sau liền ngay kiếm trước, lại mạnh mẽ đến mức này, là Thương Dương kiếm!
Cũng là kiếm pháp chủ công trong lục mạch!
Lâm Hàn lợi dụng tầm nhìn của Byakugan cùng phản ứng nhanh nhạy của bản thân, né qua được hầu hết kiếm khí, nhưng do tốc độ xuất kiếm của Thương Dương quá nhanh, kiếm khí như phủ đặc toàn bộ không gian khiến phạm vi né tránh của hắn trở nên rất nhỏ, chỉ qua hai phút, trên thân thể Lâm Hàn đã chịu ba vết thương, nhưng chỉ là vết thương nhẹ ngoài da mà thôi!
Nhưng nhờ mấy vết thương đó, khoảng cách giữa hai người cũng đã rút ngắn lại không ít. Đúng lúc này, Lã Thiên Thanh đột nhiên lộ ra nụ cười nhạt, khiến Lâm Hàn chợt thấy hơi chột dạ.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Lâm Hàn, chân khí trong người Lã Thiên Thanh đột nhiên vận chuyển nhanh gấp bội, kiếm khí như không sợ lãng phí tuôn trào ra theo các đầu ngón tay, bao phủ dày đặc cả không gian, lao về phía Lâm Hàn. Kiếm khí gần như phủ kín không lọt một chỗ trống, lại thêm khoảng cách bây giờ đã ngắn hơn rất nhiều, khiến Lâm Hàn hiện tại có muốn né cũng là lực bất tòng tâm.
Trúng kế rồi!
Tên này vờ thả cho ta chỗ trống rút ngắn khoảng cách, sau đó bộc phát ra sức công phá gấp bội, khiến ta tự chui đầu vào chỗ chết!
Lâm Hàn nhanh chóng hiểu rõ ý đồ của Lã Thiên Thanh, nhưng hắn chưa hề mất bình tĩnh! Byakugan phát động đến cùng cực, gân trên khóe mắt nổi lên cực kỳ dữ tợn, chakra cũng bùng nổ, vận chuyển nhanh hơn bao giờ hết, vậy mà lại có thể tinh tế phát ra ngoài thân thể qua từng lỗ chân lông, từ đó bao kín toàn bộ thân thể.
Chưa dừng lại ở đó, hai chân Lâm Hàn như không bị mặt đất định trụ, trượt đi như không còn ma sát gì nữa, hai chân di chuyển theo đường tròn, kéo theo thân thể xoay nhanh theo một trục thẳng đứng.
Bát quái chưởng – Hồi Thiên!
Tuyệt kỹ phòng ngự tuyệt đối độc môn của tộc Hyuga!
Vận dụng chakra bao bọc và bảo vệ toàn bộ thân thể, lợi dụng lực xoay tròn đánh bật hoặc kéo chệch hướng công kích của đối phương. Chakra càng mạnh, mật độ càng dày thì lớp phòng ngự càng vững chãi, chakra vận chuyển càng nhanh, tốc độ xoay càng khủng khiếp thì khả năng đánh bật hoặc kéo chệch hướng công kích càng hiệu quả, làm giảm áp lực lên lớp phòng ngự!
Với sức mạnh công kích và lực xuyên phá của Lục Mạch Thần Kiếm, rõ ràng Hồi Thiên không thể đánh bật được nó, nhưng kéo chệch hướng nó đi thì là việc cực kỳ khả thi, Lâm Hàn tự tin mình có thể làm được.
Quả không ngoài dự đoán, trong ánh mắt kinh ngạc của Lã Thiên Thanh, trận Thương Dương kiếm như thiên la địa võng của hắn vậy mà lại bị cái kỹ năng cực kỳ thô thiển kia kéo chệch hướng toàn bộ, bay tứ tán trong tiểu viện của Tuyết Thiên Lăng, chọc ra những cái lỗ hổng sắc lẹm nhìn cực kỳ đáng sợ.
Vù!
Vòng xoay không một chút quy luật đột ngột dừng lại, hai chân Lâm Hàn giống như đột nhiên lấy lại ma sát với mặt đất, kéo ra hai đường vòng cung sâu hoắm dưới đất rồi dừng hẳn. Không chút ngưng nghỉ, Lâm Hàn nhanh chóng phát động thuật thuấn thân, trong tích tắc đã dịch chuyển tới bên cạnh Lã Thiên Thanh.
Cái gì?
Không một chút ảnh hưởng xấu? Xoay tròn với tốc độ khủng khiếp đến mức có thể tá đi Thương Dương kiếm, hơn nữa còn trong thời gian cũng không ngắn, dù cho có mang tu vi như mình chắc chắn cũng không thể ngay lập tức tiếp tục công kích, tên này là thứ quái vật gì?
Hơn nữa, thứ năng lượng vừa rồi còn cực kỳ mạnh mẽ và thuần khiết, tại sao trước đó ta không thể cảm nhận được? Rốt cuộc năng lượng gì mà lại lạ lùng như vậy? Không... không quá lạ, mà là có chút quen!
Lã Thiên Thanh nhất thời không nhớ ra đã từng gặp năng lượng này ở đâu, nên nhớ chuyện năm năm trước hắn đã quên rất nhiều, bởi lúc chiến đấu hầu như hắn đều bị tâm ma xâm lấn!
Đó cũng là lý do mà Lâm Hàn yên tâm sử dụng Chakra, bởi trên đời này không mấy ai từng thực sự cảm nhận được Chakra của hắn, ngay cả vị trưởng lão năm nào cũng chỉ nhìn qua phong ấn Long Châu Đài mà thôi!
Lâm Hàn hiện tại đã áp sát được Lã Thiên Thanh, trong đầu không hề có một chút bất thường nào! Đây cũng là nhờ khả năng của Byakugan mang lại! Nên nhớ, người khác chóng mặt khi xoay tròn mà đột ngột dừng lại là vì tiền đình trong tai không cảm ứng kịp, thân thể đã dừng mà não bộ vẫn cho rằng thân thể tiếp tục xoay, nên sẽ cảm thấy cảnh vật đang xoay, dẫn đến tầm mắt vặn vẹo, chóng mặt hoa mắt.
Nhưng với người có Byakugan, tầm nhìn của họ luôn là 360 độ xung quanh, kể cả xoay hay dừng lại thì tầm mắt vẫn chưa từng thay đổi, não bộ cũng ghi nhận một hình ảnh duy nhất, chi tiết nhất, đó là toàn cảnh xung quanh mình, giảm khả năng bị ảnh hưởng đến thấp nhất. Lại thêm rèn luyện nhiều lần, hiệu ứng xấu này sẽ càng ngày càng giảm, đến mức không còn tồn tại! Nhờ đó mà người của tộc Hyuga có thể sử dụng Hồi Thiên này tự nhiên như vậy, đương nhiên, không phải ai cũng có thể sử dụng một cách dễ dàng và không có bất cứ ảnh hưởng gì như Lâm Hàn.
Áp sát thành công!
Quả nhiên, tên này thoáng chốc đã phát động thái cực đạo cảnh, chân khí như một lớp phòng hộ mềm mại mà đặc quánh thủ hộ thân thể.
Lâm Hàn hơi nhíu mày lại! Thái cực này không giống với những võ kỹ khác, dưới cái nhìn của Byakugan, Lâm Hàn có thể nhìn rõ ràng chân khí của Lã Thiên Thanh hoàn toàn không dịch chuyển!
Chính xác, là hoàn toàn không dịch chuyển, chỉ giống như một lớp dịch trơn trượt bao bọc toàn thân hắn, sẵn sàng khiến công kích của đối thủ trượt đi bất cứ lúc nào. Theo suy đoán của Lâm Hàn, khi công kích của bản thân bị trượt đi, lúc đó chân khí mới chính thức vận động mạnh mẽ, kết hợp với chiêu thức thân thể, lại lợi dụng lực đạo từ chính đối phương để phản lại đối phương.
Do chân khí không dịch chuyển nên cũng chẳng có điểm yếu nào để Lâm Hàn nắm bắt! Chỉ có duy nhất một khởi nguyên chân khí, nằm ở huyệt Khí Hải!
Khởi nguyên chân khí này thường phải quan sát rất lâu mới có thể nhìn ra, nhưng với võ kỹ này thì có thể nhìn rõ mồn một! Chỉ là, khởi nguyên này lại nằm dưới lớp bảo hộ của chân khí thái cực, công kích vào hiển nhiên rất khó!
Trừ phi có một lực công kích cực mạnh, vượt quá khả năng chịu đựng của thái cực chân khí, giống như năm xưa mình dùng Tu La Thiên Thủ phá nát phòng ngự của Ma Tướng vậy!
Xem ra...
Chỉ có thể thử cách đó!
Yaaa.
Lâm Hàn một quyền nện mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt toác làm đôi, một luồng kình lực theo vết nứt kéo tới chạy dọc tới giữa hai chân Lã Thiên Thanh.
Lã Thiên Thanh lúc này cũng đã phục hồi sau khi vận hết sức bày ra trận Thương Dương kiếm! Mũi chân điểm nhẹ xuống đất, hắn phiêu bồng như tiên nhân bay lên mái nhà.
Lâm Hàn đạp mạnh chân, đuổi theo không dứt, khoảng cách khó khăn lắm mới kéo gần như vậy, để hắn chạy mất khác nào mình làm việc vô ích hay sao?
Quái lực quyền, hai thành lực!
Một quyền vun vút lao tới bên hông Lã Thiên Thanh, Lâm Hàn không dùng toàn lực, một mặt là để đổi lấy tốc độ nhanh hơn, một mặt là vì hắn biết có dùng bao nhiêu sức cũng sẽ bị tá đi mà thôi!
Quả nhiên.
Ngay thời khắc quyền của Lâm Hàn va chạm với thái cực chân khí, lớp bảo hộ ấy đột nhiên vận động mãnh liệt, đầu tiên là lún xuống như rất đàn hồi, đồng thời hơi quấn lấy quyền của Lâm Hàn. Lã Thiên Thanh cũng đột nhiên vươn tay, một trảo bắt lấy cổ tay hắn, chân khí bùng nổ vùng eo, lực kéo mạnh mẽ dồn tới, kết hợp với lực lao lên của chính Lâm Hàn, khiến hắn không tự chủ được tiếp tục lao về phía trước.
Lực kéo này còn muốn mạnh mẽ kéo trật khớp vai của Lâm Hàn, nhưng thân thể hắn mạnh mẽ như vậy, mới có thể cứng rắn chịu được!
Vù!
Một luồng chưởng phong rít gào kéo đến sau lưng Lâm Hàn.
Đã gắn mắt sau lưng, Lâm Hàn lại lợi dụng chính lực lao kia, biến thẳng thành cong mạnh mẽ xoay người về phía sau, một quyền nhanh chóng tung ra đối đầu với chưởng phong của họ Lã.
Bịch!
Quyền chưởng va chạm, Lâm Hàn mãnh liệt cảm thấy sự trơn trượt khó chịu của thái cực. Một quyền của hắn vậy mà không thể đè ép lên cổ tay của đối thủ, ngược lại, một chưởng kia lại hơi trượt lên trên, ép lệch quyền đầu của hắn. Nắm đấm và cổ tay không còn thẳng hàng, mà cổ tay vẫn tiếp tục tiến lên rất nhanh, trật khớp cổ tay chỉ là nhẹ, đôi khi là khớp sẽ đứt rời ra, phế luôn một tay của hắn.
Trong khoảnh khắc ấy.
Cánh tay Lâm Hàn đột nhiên quỷ dị mềm lại, vậy mà uốn éo thoát ra khỏi sự đeo bám của thái cực, lực đạo vì bị dồn ép khiến cả cánh tay hắn như rụt lại một cái, tay bên trái lại như hơi dài ra, giống như tay phải của hắn đã bị ép lệch sang bên trái vậy.
Hả?
Lã Thiên Thanh hơi ngạc nhiên.
Tuyết Thiên Lăng ẩn nấp phía xa cũng chăm chú nhìn lại.
Nàng nhận ra pháp môn ấy!
Pháp môn trong điển tịch bí truyền của Tuyết gia! Thứ gân gà mà trong tộc nàng trước đây chưa từng có ai muốn luyện! Cũng chưa ai luyện thành công. Dần dần bị hoang phế bỏ đấy, đến đời Tuyết Thiên Lăng thì gần như đã bị lãng quên. Hiện giờ gia tộc chỉ còn mình nàng, coi như thứ đó đã thất truyền, nhưng... nàng đã từng để lại nó cho một người!
Trường Sinh bí điển – Tá lực Trường Sinh!
Pháp môn tự làm tổn hại để cải tạo nội tạng!
Pháp môn có thể dẫn công kích của đối phương dọc theo thân thể mình, có thể bộc phát ra ngoài, hoặc giữ lại mấy phần lực công kích để tự gây tổn thương thân thể, tiến đến cải tạo và dung nhập sinh cơ!
Điều kiện là thân thể phải cực kỳ dẻo dai và mềm mại.
Nhưng...
Hình như có chút không giống!
Tuyết Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào cổ tay của người kia, qua từng chiêu từng thức, cổ tay hắn càng ngày càng phồng lên rõ rệt, giống như đang tích tụ thứ gì đó vậy. Chẳng qua hắn vẫn che giấu rất kỹ, nên Lã Thiên Thanh nhất thời chưa nhận ra mà thôi!
Thực sự là chàng sao?
Không đúng! Chàng thực sự đã chết rồi! Tại sao lại có thể tới đây? Còn mạnh mẽ đến mức này?
...
Thực sự vẫn còn một thứ có thể xác nhận được! Chính bản thân chàng cũng không biết, nếu ngươi là giả mạo, vậy thì càng không thể biết! Nếu ngươi thực sự là kẻ mạo danh lừa gạt ta... Vậy thì ta sẽ cho ngươi chết một cách khó coi nhất! Ngày ngày sẽ dùng đinh đầu thất tiễn thư nguyền rủa ngươi, để ngươi dù có chết cũng không được siêu sinh!
Trong lòng Tuyết Thiên Lăng đã dần dần lung lay... nhưng nàng vẫn không tin lời Lâm Hàn nói! Tối đa cũng chỉ tin ba phần mà thôi!
Tuyết Thiên Lăng mặc dù ra tay ác liệt, chưởng chưởng không lưu tình, nhưng Lâm Hàn không hề nhận ra một chút sát khí nào của nàng, nên hắn vẫn có thể yên lòng ứng đối. Nhưng người kia thì khác, hắn không những chỉ ra tay độc ác, mà còn một lòng muốn lấy mạng hắn!
Xíu!
Lâm Hàn nghiêng đầu né sang một bên, một luồng kiếm khí sắc bén lướt ngang qua vành tai, nhẹ nhàng cắt đứt mấy lọn tóc mai của hắn.
Đây là...
Lục Mạch Thần Kiếm – Thiếu Thương Kiếm!
Từng ăn phải vị đắng bởi thứ võ công chết tiệt này! Lâm Hàn làm sao mà không nhớ chứ? Người đầu tiên, cũng là người duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến lúc này chỉ có thể là...
Lã Thiên Thanh!
Ngay lúc này.
Lâm Hàn đột nhiên cảm nhận được áp lực trên người giảm đi, công kích như cuồng phong bạo vũ cũng dừng lại, Tuyết Thiên Lăng phiêu dật nhún một cái, thân hình phiêu bồng lui lại, trực tiếp né sang một bên.
Lâm Hàn không hiểu, nhưng lúc này không có thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều như vậy, kiếm khí của Lã Thiên Thanh đã kéo đến tới tấp như bạo vũ lê hoa, kiếm khí bay đầy trời sẵn sàng bắn hắn thành cái sàng bất cứ lúc nào.
Ngón trỏ trái giương lên!
Lâm Hàn híp mắt lại, đây là tư thế xuất chiêu của Thiếu Xung kiếm!
Lâm Hàn vẫn còn nhớ rất rõ tình cảnh chiến đấu với Lã Thiên Thanh năm xưa, sau này, hắn cũng đã nghiên cứu không ít về cách đối đầu với kẻ địch này, ít nhất cũng nghĩ ra được vài cách đối phó. Nhưng với thủ đoạn mà hắn có thể sử dụng hiện giờ, vậy thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi!
Còn may, mấy năm rèn luyện trong không gian thôi diễn, kết hợp thêm Byakugan đã khiến phản ứng thân thể mình mạnh hơn rất nhiều, hiện tại kiếm khí này trong mắt mình cũng không phải là quá nhanh như trước đây nữa.
Thuật thuấn thân!
Thân hình Lâm Hàn như một vệt tàn ảnh biến mất, thoáng chốc đã xuất hiện cách đó mười mét, Thiếu Xung kiếm hắn biết, là một luồng kiếm khí có thể biến hóa sau khi đã xuất ra, giống như bộc phát hoặc đổi hướng! Né tránh kiếm khí này thì phải né ra thật xa mới không bị biến chiêu gây bất ngờ.
Đồng thời, khoảng cách của hai người cũng đã kéo gần lại không ít.
Lã Thiên Thanh cũng không phải ngồi không, thoáng chốc đã hiểu được ý đồ của Lâm Hàn, thân pháp thượng thừa phát động, hắn như một cá thể phù du trôi về phía sau, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, tay vẫn không ngừng chỉ ra kiếm khí, khiến Lâm Hàn né tránh cực kỳ chật vật.
Phát chiêu liên tục như vậy, hầu như kiếm sau liền ngay kiếm trước, lại mạnh mẽ đến mức này, là Thương Dương kiếm!
Cũng là kiếm pháp chủ công trong lục mạch!
Lâm Hàn lợi dụng tầm nhìn của Byakugan cùng phản ứng nhanh nhạy của bản thân, né qua được hầu hết kiếm khí, nhưng do tốc độ xuất kiếm của Thương Dương quá nhanh, kiếm khí như phủ đặc toàn bộ không gian khiến phạm vi né tránh của hắn trở nên rất nhỏ, chỉ qua hai phút, trên thân thể Lâm Hàn đã chịu ba vết thương, nhưng chỉ là vết thương nhẹ ngoài da mà thôi!
Nhưng nhờ mấy vết thương đó, khoảng cách giữa hai người cũng đã rút ngắn lại không ít. Đúng lúc này, Lã Thiên Thanh đột nhiên lộ ra nụ cười nhạt, khiến Lâm Hàn chợt thấy hơi chột dạ.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Lâm Hàn, chân khí trong người Lã Thiên Thanh đột nhiên vận chuyển nhanh gấp bội, kiếm khí như không sợ lãng phí tuôn trào ra theo các đầu ngón tay, bao phủ dày đặc cả không gian, lao về phía Lâm Hàn. Kiếm khí gần như phủ kín không lọt một chỗ trống, lại thêm khoảng cách bây giờ đã ngắn hơn rất nhiều, khiến Lâm Hàn hiện tại có muốn né cũng là lực bất tòng tâm.
Trúng kế rồi!
Tên này vờ thả cho ta chỗ trống rút ngắn khoảng cách, sau đó bộc phát ra sức công phá gấp bội, khiến ta tự chui đầu vào chỗ chết!
Lâm Hàn nhanh chóng hiểu rõ ý đồ của Lã Thiên Thanh, nhưng hắn chưa hề mất bình tĩnh! Byakugan phát động đến cùng cực, gân trên khóe mắt nổi lên cực kỳ dữ tợn, chakra cũng bùng nổ, vận chuyển nhanh hơn bao giờ hết, vậy mà lại có thể tinh tế phát ra ngoài thân thể qua từng lỗ chân lông, từ đó bao kín toàn bộ thân thể.
Chưa dừng lại ở đó, hai chân Lâm Hàn như không bị mặt đất định trụ, trượt đi như không còn ma sát gì nữa, hai chân di chuyển theo đường tròn, kéo theo thân thể xoay nhanh theo một trục thẳng đứng.
Bát quái chưởng – Hồi Thiên!
Tuyệt kỹ phòng ngự tuyệt đối độc môn của tộc Hyuga!
Vận dụng chakra bao bọc và bảo vệ toàn bộ thân thể, lợi dụng lực xoay tròn đánh bật hoặc kéo chệch hướng công kích của đối phương. Chakra càng mạnh, mật độ càng dày thì lớp phòng ngự càng vững chãi, chakra vận chuyển càng nhanh, tốc độ xoay càng khủng khiếp thì khả năng đánh bật hoặc kéo chệch hướng công kích càng hiệu quả, làm giảm áp lực lên lớp phòng ngự!
Với sức mạnh công kích và lực xuyên phá của Lục Mạch Thần Kiếm, rõ ràng Hồi Thiên không thể đánh bật được nó, nhưng kéo chệch hướng nó đi thì là việc cực kỳ khả thi, Lâm Hàn tự tin mình có thể làm được.
Quả không ngoài dự đoán, trong ánh mắt kinh ngạc của Lã Thiên Thanh, trận Thương Dương kiếm như thiên la địa võng của hắn vậy mà lại bị cái kỹ năng cực kỳ thô thiển kia kéo chệch hướng toàn bộ, bay tứ tán trong tiểu viện của Tuyết Thiên Lăng, chọc ra những cái lỗ hổng sắc lẹm nhìn cực kỳ đáng sợ.
Vù!
Vòng xoay không một chút quy luật đột ngột dừng lại, hai chân Lâm Hàn giống như đột nhiên lấy lại ma sát với mặt đất, kéo ra hai đường vòng cung sâu hoắm dưới đất rồi dừng hẳn. Không chút ngưng nghỉ, Lâm Hàn nhanh chóng phát động thuật thuấn thân, trong tích tắc đã dịch chuyển tới bên cạnh Lã Thiên Thanh.
Cái gì?
Không một chút ảnh hưởng xấu? Xoay tròn với tốc độ khủng khiếp đến mức có thể tá đi Thương Dương kiếm, hơn nữa còn trong thời gian cũng không ngắn, dù cho có mang tu vi như mình chắc chắn cũng không thể ngay lập tức tiếp tục công kích, tên này là thứ quái vật gì?
Hơn nữa, thứ năng lượng vừa rồi còn cực kỳ mạnh mẽ và thuần khiết, tại sao trước đó ta không thể cảm nhận được? Rốt cuộc năng lượng gì mà lại lạ lùng như vậy? Không... không quá lạ, mà là có chút quen!
Lã Thiên Thanh nhất thời không nhớ ra đã từng gặp năng lượng này ở đâu, nên nhớ chuyện năm năm trước hắn đã quên rất nhiều, bởi lúc chiến đấu hầu như hắn đều bị tâm ma xâm lấn!
Đó cũng là lý do mà Lâm Hàn yên tâm sử dụng Chakra, bởi trên đời này không mấy ai từng thực sự cảm nhận được Chakra của hắn, ngay cả vị trưởng lão năm nào cũng chỉ nhìn qua phong ấn Long Châu Đài mà thôi!
Lâm Hàn hiện tại đã áp sát được Lã Thiên Thanh, trong đầu không hề có một chút bất thường nào! Đây cũng là nhờ khả năng của Byakugan mang lại! Nên nhớ, người khác chóng mặt khi xoay tròn mà đột ngột dừng lại là vì tiền đình trong tai không cảm ứng kịp, thân thể đã dừng mà não bộ vẫn cho rằng thân thể tiếp tục xoay, nên sẽ cảm thấy cảnh vật đang xoay, dẫn đến tầm mắt vặn vẹo, chóng mặt hoa mắt.
Nhưng với người có Byakugan, tầm nhìn của họ luôn là 360 độ xung quanh, kể cả xoay hay dừng lại thì tầm mắt vẫn chưa từng thay đổi, não bộ cũng ghi nhận một hình ảnh duy nhất, chi tiết nhất, đó là toàn cảnh xung quanh mình, giảm khả năng bị ảnh hưởng đến thấp nhất. Lại thêm rèn luyện nhiều lần, hiệu ứng xấu này sẽ càng ngày càng giảm, đến mức không còn tồn tại! Nhờ đó mà người của tộc Hyuga có thể sử dụng Hồi Thiên này tự nhiên như vậy, đương nhiên, không phải ai cũng có thể sử dụng một cách dễ dàng và không có bất cứ ảnh hưởng gì như Lâm Hàn.
Áp sát thành công!
Quả nhiên, tên này thoáng chốc đã phát động thái cực đạo cảnh, chân khí như một lớp phòng hộ mềm mại mà đặc quánh thủ hộ thân thể.
Lâm Hàn hơi nhíu mày lại! Thái cực này không giống với những võ kỹ khác, dưới cái nhìn của Byakugan, Lâm Hàn có thể nhìn rõ ràng chân khí của Lã Thiên Thanh hoàn toàn không dịch chuyển!
Chính xác, là hoàn toàn không dịch chuyển, chỉ giống như một lớp dịch trơn trượt bao bọc toàn thân hắn, sẵn sàng khiến công kích của đối thủ trượt đi bất cứ lúc nào. Theo suy đoán của Lâm Hàn, khi công kích của bản thân bị trượt đi, lúc đó chân khí mới chính thức vận động mạnh mẽ, kết hợp với chiêu thức thân thể, lại lợi dụng lực đạo từ chính đối phương để phản lại đối phương.
Do chân khí không dịch chuyển nên cũng chẳng có điểm yếu nào để Lâm Hàn nắm bắt! Chỉ có duy nhất một khởi nguyên chân khí, nằm ở huyệt Khí Hải!
Khởi nguyên chân khí này thường phải quan sát rất lâu mới có thể nhìn ra, nhưng với võ kỹ này thì có thể nhìn rõ mồn một! Chỉ là, khởi nguyên này lại nằm dưới lớp bảo hộ của chân khí thái cực, công kích vào hiển nhiên rất khó!
Trừ phi có một lực công kích cực mạnh, vượt quá khả năng chịu đựng của thái cực chân khí, giống như năm xưa mình dùng Tu La Thiên Thủ phá nát phòng ngự của Ma Tướng vậy!
Xem ra...
Chỉ có thể thử cách đó!
Yaaa.
Lâm Hàn một quyền nện mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt toác làm đôi, một luồng kình lực theo vết nứt kéo tới chạy dọc tới giữa hai chân Lã Thiên Thanh.
Lã Thiên Thanh lúc này cũng đã phục hồi sau khi vận hết sức bày ra trận Thương Dương kiếm! Mũi chân điểm nhẹ xuống đất, hắn phiêu bồng như tiên nhân bay lên mái nhà.
Lâm Hàn đạp mạnh chân, đuổi theo không dứt, khoảng cách khó khăn lắm mới kéo gần như vậy, để hắn chạy mất khác nào mình làm việc vô ích hay sao?
Quái lực quyền, hai thành lực!
Một quyền vun vút lao tới bên hông Lã Thiên Thanh, Lâm Hàn không dùng toàn lực, một mặt là để đổi lấy tốc độ nhanh hơn, một mặt là vì hắn biết có dùng bao nhiêu sức cũng sẽ bị tá đi mà thôi!
Quả nhiên.
Ngay thời khắc quyền của Lâm Hàn va chạm với thái cực chân khí, lớp bảo hộ ấy đột nhiên vận động mãnh liệt, đầu tiên là lún xuống như rất đàn hồi, đồng thời hơi quấn lấy quyền của Lâm Hàn. Lã Thiên Thanh cũng đột nhiên vươn tay, một trảo bắt lấy cổ tay hắn, chân khí bùng nổ vùng eo, lực kéo mạnh mẽ dồn tới, kết hợp với lực lao lên của chính Lâm Hàn, khiến hắn không tự chủ được tiếp tục lao về phía trước.
Lực kéo này còn muốn mạnh mẽ kéo trật khớp vai của Lâm Hàn, nhưng thân thể hắn mạnh mẽ như vậy, mới có thể cứng rắn chịu được!
Vù!
Một luồng chưởng phong rít gào kéo đến sau lưng Lâm Hàn.
Đã gắn mắt sau lưng, Lâm Hàn lại lợi dụng chính lực lao kia, biến thẳng thành cong mạnh mẽ xoay người về phía sau, một quyền nhanh chóng tung ra đối đầu với chưởng phong của họ Lã.
Bịch!
Quyền chưởng va chạm, Lâm Hàn mãnh liệt cảm thấy sự trơn trượt khó chịu của thái cực. Một quyền của hắn vậy mà không thể đè ép lên cổ tay của đối thủ, ngược lại, một chưởng kia lại hơi trượt lên trên, ép lệch quyền đầu của hắn. Nắm đấm và cổ tay không còn thẳng hàng, mà cổ tay vẫn tiếp tục tiến lên rất nhanh, trật khớp cổ tay chỉ là nhẹ, đôi khi là khớp sẽ đứt rời ra, phế luôn một tay của hắn.
Trong khoảnh khắc ấy.
Cánh tay Lâm Hàn đột nhiên quỷ dị mềm lại, vậy mà uốn éo thoát ra khỏi sự đeo bám của thái cực, lực đạo vì bị dồn ép khiến cả cánh tay hắn như rụt lại một cái, tay bên trái lại như hơi dài ra, giống như tay phải của hắn đã bị ép lệch sang bên trái vậy.
Hả?
Lã Thiên Thanh hơi ngạc nhiên.
Tuyết Thiên Lăng ẩn nấp phía xa cũng chăm chú nhìn lại.
Nàng nhận ra pháp môn ấy!
Pháp môn trong điển tịch bí truyền của Tuyết gia! Thứ gân gà mà trong tộc nàng trước đây chưa từng có ai muốn luyện! Cũng chưa ai luyện thành công. Dần dần bị hoang phế bỏ đấy, đến đời Tuyết Thiên Lăng thì gần như đã bị lãng quên. Hiện giờ gia tộc chỉ còn mình nàng, coi như thứ đó đã thất truyền, nhưng... nàng đã từng để lại nó cho một người!
Trường Sinh bí điển – Tá lực Trường Sinh!
Pháp môn tự làm tổn hại để cải tạo nội tạng!
Pháp môn có thể dẫn công kích của đối phương dọc theo thân thể mình, có thể bộc phát ra ngoài, hoặc giữ lại mấy phần lực công kích để tự gây tổn thương thân thể, tiến đến cải tạo và dung nhập sinh cơ!
Điều kiện là thân thể phải cực kỳ dẻo dai và mềm mại.
Nhưng...
Hình như có chút không giống!
Tuyết Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào cổ tay của người kia, qua từng chiêu từng thức, cổ tay hắn càng ngày càng phồng lên rõ rệt, giống như đang tích tụ thứ gì đó vậy. Chẳng qua hắn vẫn che giấu rất kỹ, nên Lã Thiên Thanh nhất thời chưa nhận ra mà thôi!
Thực sự là chàng sao?
Không đúng! Chàng thực sự đã chết rồi! Tại sao lại có thể tới đây? Còn mạnh mẽ đến mức này?
...
Thực sự vẫn còn một thứ có thể xác nhận được! Chính bản thân chàng cũng không biết, nếu ngươi là giả mạo, vậy thì càng không thể biết! Nếu ngươi thực sự là kẻ mạo danh lừa gạt ta... Vậy thì ta sẽ cho ngươi chết một cách khó coi nhất! Ngày ngày sẽ dùng đinh đầu thất tiễn thư nguyền rủa ngươi, để ngươi dù có chết cũng không được siêu sinh!
Trong lòng Tuyết Thiên Lăng đã dần dần lung lay... nhưng nàng vẫn không tin lời Lâm Hàn nói! Tối đa cũng chỉ tin ba phần mà thôi!
Tác giả :
Hóng Heart